Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 306: Bài học thảm thiết nhất trên đời
Chuyện đúng là vượt qua tưởng tượng của Phượng Hề. Nhân vật siêu cấp đó đã tới Đông Nam, cho dù không làm gì hết cũng sẽ nhấc lên một cơn cuồng phong.
"Em bảo với bên dưới phải cẩn thận. Nếu như không cần thiết, thời gian này dừng mọi hoạt động, chờ chuyện này qua đi rồi nói.
Tiêu Thu Phong nói, Phượng Hề đương nhiên làm theo, nhưng nàng lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện của Lâm gia thì sao, cứ như vậy dừng lại sao?"
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Chuyện Lâm gia, anh sẽ tự mình phụ trách. Em đừng lo, nếu lão miêu cũng đã biết, giấu diếm cũng không có tác dụng gì mấy. Tốt hơn hết là dựa theo kế hoạch, đuổi Lâm gia ra khỏi Đông Nam"
Phượng Hề cảm thấy không ổn nhưng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn. Tình hình trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Gần một tiếng sau, Triệu Quang Bình, Tôn Khánh Dục và Tư Mã Lạc đã tới. Lần này ba người bọn họ được Tiêu Thu Phong gọi tới. Chuyện lớn này thực sự cũng cần cho mấy người này biết.
Triệu Quang Bình vừa nghe, đầu đầy mồ hôi lạnh. Ông ta đã nhận được tin tức, bắt đầu chỉnh đốn. Nhưng thật không ngờ nhân vật đó đã ở Đông Nam, căn bản không cho ông ta kịp ứng phó.
"Chú cũng đã đặt ra phương án tuần sát mới, đang chuẩn bị cuối tuần áp dụng, thật không ngờ... xem ra, chú phải lập tức tiến hành" Tôn Khánh Dục cũng không dễ dàng gì, thân là người đứng đầu lực lượng cảnh sát nơi này, trách nhiệm của ông ta không ít hơn Triệu Quang Bình là bao. Mặt Tư Mã Lạc cũng khó coi, tin tức này của Tiêu Thu Phong đối với bọn họ mà nói thật sự khiếp sợ. Có thể nói một khi truyền ra ngoài không thua gì động đất.
"Thu Phong, mày thực sự điều tra rõ ràng rồi chứ. Chuyện này không phải chuyện đùa" Đông Nam cũng là đại bản doanh của Tư Mã gia, khổ tâm kinh doanh nhiều thế hệ. Có những thứ đương nhiên không thể để người ngoài nhìn thấy.
Tiêu Thu Phong không hề giải thích rõ, chỉ nói: "Cái cần nói tao đã nói, mọi người tự mình làm, tốt nhất không nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có chuyện, mọi người nhớ liên lạc với nhau"
Ba người không còn tâm trạng chơi đùa như trước nữa, lập tức đứng dậy ra về. Chuyện này quan hệ đến vinh nhục cả đời, không ai dám lấy nó ra mà đùa cả.
Tiêu Thu Phong cũng không rõ thành viên lão miêu lúc đó hoàn toàn có thể rời đi, không cần để lộ thân phận. Nhưng tại sao lại để hắn làm lộ. Chẳng lẽ lão hầu bảo ông ta đến hỗ trợ mình?
Lão già này là số tám, giờ phút này đang lẳng lặng đứng trước mặt lão già, lặng lẽ như một lão tăng trăm năm.
"Tám, cảm thấy thế nào?" Lời nói của lão già rất bình thường, nhưng con người lấp lánh hào quang. Nhìn số tám một cái, nhẹ nhàng hỏi.
Dù là có thể thả lỏng trước mặt Tiêu Thu Phong, nhưng trước mặt lão già này, Tám tuyệt đối tôn trọng.
"Hắn là người chấp hành kế hoạch đó, không ai có thể thích hợp hơn hắn" Tám mở miệng nói, giọng nói rất khẳng định.
Lão già trầm ngâm một lát, hình như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nhấp một ngụm trà, nói: "Ta còn muốn ở lại đây vài ngày, bây giờ chưa có đáp án. Lần này để anh hiện thân là muốn cho hắn cảm thấy áp lực. Nếu như hắn thông minh hẳn là có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện. Hành động tiếp theo của hắn, ta rất có hứng thú"
Tám đã hiểu rõ ý của lão già, đây là một bàn kiểm tra đối với người đàn ông họ Tiêu, hơn nữa dường như mới bắt đầu mà thôi.
Trác Ngưng Tuyết mặc dù là một người kém hiểu biết trong tình cảm, nhưng năng lực kinh doanh lại rất giỏi. Dưới sự hợp tác của nàng và Lâm Thu Nhã ở xa xôi, Lâm gia gần như không có cơ hội chống trả, cũng làm cho Lãnh Phong một lần nữa cảm nhận được lực lượng vương giả.
Ba ngày sau, tất cả tài chính từ nước ngoài rót vào đã bị phá hủy. Mà Lâm gia càng rơi vào tuyệt cảnh, chuyện làm lớn. Lần này không riêng gì lực lượng của Lâm gia ở Đông Nam, liên lụy đến tài sản của Lâm gia trong cả nước thối lui, quả thực đạt đến một tình trạng khó có thể hình dung.
Lâm gia sau trận chiến này đã không còn tia sinh khí.
"Thái gia, Thái gia, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện" Quản gia Lâm gia, Ngũ Bá mặc dù đã hơn bảy mươi nhưng giờ phút này vẫn chạy như bay về phía đại đường.
Mấy ngày nay, từng tin tức bất hạnh không ngừng truyền tới. Thái gia đã nghe thành quen, nên mặt không chút biểu cảm, hỏi: "Lại có chuyện gì?"
"Đại gia, đại gia bị đánh"
Thái gia vừa nghe, đứng bật dậy khỏi ghế thái sư, lớn tiếng quát: "Nói cái gì, Bắc Dân ra ngoài?" Từ sau khi tuyên bố tuyệt giao với Tiêu gia, cũng đã ra lệnh người Lâm gia nếu không được ông ta cho phép không được ra ngoài. Lâm Khải Dược chính là một ví dụ. Ông ta không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa.
Ngũ Bá gật đầu nói: "Đại gia hôm qua nhận đượ thiếp mời, nói là muốn tham gia một bữa tiệc. Lúc đó tôi đã nói lời của Thái gia cho cậu ta nghe. Cậu ta nói sẽ không đi. Nhưng thật không ngờ sáng sớm đã không tìm được cậu ta. Vừa nãy mới phát hiện ra cậu ta người đầy máu đang nằm ở cửa"
Thái gia không nói một câu, vội vàng đi ra ngoài. Lâm Khải Dược đã thành phế nhân. Ông ta không dám tưởng tượng con mình lúc này như thế nào.
Không có nước mắt, hoặc là nước mắt đã chảy hết vào trong. Lâm Bắc Dân nằm trên giường, đôi mắt lanh lợi đầy giảo hoạt đã không còn nữa, lúc này chỉ như tro tàn. Giờ phút này hắn mới hiểu được, trong mắt người đàn ông kia, hắn không đáng gì cả. Những lời người đó nói cũng không phải để dọa hắn.
Lâm gia có tiền, có thế, ở Đông Nam có thể muốn làm gì thì làm. Đám con cháu Lâm gia dưới vầng sáng của Thái gia gần như chưa gặp bất lợi, chưa từng chịu đả kích như vậy. Đả kích này làm cho hắn hoàn toàn suy sụp.
Thái gia chạy vào, cầm tay bác sĩ, vội vàng hỏi: "Thế nào, thế nào rồi?"
Bác sĩ già áy náy nói: "Thái gia xin lỗi, gân chân của đại gia đã bị cắt đứt, cậu ta không thể đứng lên được nữa"
"Ha ha ha..." Có người đắc ý cười lớn, cười đến điên cuồng: "Rốt cuộc cũng có bạn. Người Lâm gia đều sẽ biến thành như vậy. Người không cần thương tâm, chúng ta sẽ có nhiều người bạn hơn nữa"
Có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy đương nhiên là Lâm Khải Dược thần kinh không ổn định. Từ lúc hai chân bị đánh gãy, hắn vẫn trốn ở trong phòng không ra. Lúc này ngồi xe lăn, xuất hiện trước mặt bố già, nhìn thảm trạng của ông bố. Hắn dường như cảm thấy được an ủi.
Không có ai dám nói chuyện, chỉ là trong lòng rất sợ hãi. Người đàn bà mắt để trên trán giờ phút này đang quỳ mọp dưới đất, không còn vẻ kiêu ngạo nữa, mà là cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Trên mặt vừa đau đớn, vừa hưng phấn, hình như thần kinh không bình thường.
Ngoại trừ Thái gia, không có ai buồn đau vì bọn họ. Bốn người em của Lâm Bắc Dân lúc này cũng ở đây. Nhưng sự nhẫn tâm của Lâm Bắc Dân đã làm cho tình cảm anh em mất hết. Nhìn hai chân Lão Đại đã bị đánh gãy, trong lòng bọn họ mơ hồ có một loại hưng phấn, thích thú. Áp lực bao năm rốt cuộc có thể phát tiết.
Chỉ có Lâm Bắc Cường từ từ đi lên, đỡ lấy Thái gia đang run rẩy, nhỏ giọng an ủi.
Cảnh ngộ của Lâm gia như một cơn ác mộng. Mà Lâm gia bị thương nặng cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người. Sau khi Lâm Bắc Dân thành kẻ tàn phế, mấy gia tộc trong liên minh vội vàng rời khỏi vây cánh. Lâm gia đã không còn hy vọng, nhưng bọn họ vẫn còn muốn sống.
Gọi điện, điện đến Bắc Kinh, nhưng không phải giọng nói trong tưởng tượng, một người đàn ông ngạo mạn nghe điện nói: "Lâm Thái gia, gia chủ có việc ra ngoài. Ân tình của Lâm gia, người đã trả lại, chuyện còn lại thực sự không giúp được ông. Mời ông tự xử lý"
Ở bên cạnh người vừa nói là một lão già mắt đầy tức giận, mắt lấp lánh hào quang. Mấy chục cao thủ còn chưa kịp ra tay đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Thật không ngờ Lâm gia kinh doanh ở Đông Nam mấy chục năm lại không có một chút căn cơ. Ông ta rất thất vọng, hoàn toàn thất vọng.
Chết thì chết, có quan hệ gì đến ông ta?
Lâm Thái gia ném điện thoại xuống đất, sau đó ông ta ngất đi. Lâm gia được xưng không bao giờ suy sụp, sau khi cột trụ chống trời là Thái gia ngã xuống, đã mất đi sự sắc bén năm xưa.
Hôm sau, báo chí thông báo Lâm gia tuyên bố rời khỏi Đông Nam. Trận chiến không khói này mới từ từ kết thúc. Lâm gia húng bá Đông Nam, bá chủ kinh doanh vĩnh viễn mất đi trong dòng sông lịch sử, ngã xuống không kèn không trống.
Nhưng ký ức đau lòng này, có rất nhiều người nhớ. Nhiều năm sau vẫn nhớ đến cơn ác mộng này.
Mặc kệ là ai chỉ cần phạm sai lầm đều phải bị trừng phạt. Sự kiêu ngạo của Lâm Thái gia đổi lại bài học thảm thiết nhất trên đời này. Kết quả này, người của Lâm gia không ai muốn thấy.
Mà qua chuyện lần này, Tiêu gia ở Đông Nam là một thế lực không thể chống lại. Những người liên quan đến chuyện này đều rất rõ ràng.
Cho nên những người không biết cụ thể chuyện xảy ra cũng đã bắt đầu lấy lòng Tiêu gia, còn hướng cả về Thiên gia. Đó là vì quan hệ giữ Thiên Nhan Duyệt và Tiêu gia, khiến Thiên gia làm tâm điểm chú ý.
"Em bảo với bên dưới phải cẩn thận. Nếu như không cần thiết, thời gian này dừng mọi hoạt động, chờ chuyện này qua đi rồi nói.
Tiêu Thu Phong nói, Phượng Hề đương nhiên làm theo, nhưng nàng lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện của Lâm gia thì sao, cứ như vậy dừng lại sao?"
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Chuyện Lâm gia, anh sẽ tự mình phụ trách. Em đừng lo, nếu lão miêu cũng đã biết, giấu diếm cũng không có tác dụng gì mấy. Tốt hơn hết là dựa theo kế hoạch, đuổi Lâm gia ra khỏi Đông Nam"
Phượng Hề cảm thấy không ổn nhưng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn. Tình hình trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Gần một tiếng sau, Triệu Quang Bình, Tôn Khánh Dục và Tư Mã Lạc đã tới. Lần này ba người bọn họ được Tiêu Thu Phong gọi tới. Chuyện lớn này thực sự cũng cần cho mấy người này biết.
Triệu Quang Bình vừa nghe, đầu đầy mồ hôi lạnh. Ông ta đã nhận được tin tức, bắt đầu chỉnh đốn. Nhưng thật không ngờ nhân vật đó đã ở Đông Nam, căn bản không cho ông ta kịp ứng phó.
"Chú cũng đã đặt ra phương án tuần sát mới, đang chuẩn bị cuối tuần áp dụng, thật không ngờ... xem ra, chú phải lập tức tiến hành" Tôn Khánh Dục cũng không dễ dàng gì, thân là người đứng đầu lực lượng cảnh sát nơi này, trách nhiệm của ông ta không ít hơn Triệu Quang Bình là bao. Mặt Tư Mã Lạc cũng khó coi, tin tức này của Tiêu Thu Phong đối với bọn họ mà nói thật sự khiếp sợ. Có thể nói một khi truyền ra ngoài không thua gì động đất.
"Thu Phong, mày thực sự điều tra rõ ràng rồi chứ. Chuyện này không phải chuyện đùa" Đông Nam cũng là đại bản doanh của Tư Mã gia, khổ tâm kinh doanh nhiều thế hệ. Có những thứ đương nhiên không thể để người ngoài nhìn thấy.
Tiêu Thu Phong không hề giải thích rõ, chỉ nói: "Cái cần nói tao đã nói, mọi người tự mình làm, tốt nhất không nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có chuyện, mọi người nhớ liên lạc với nhau"
Ba người không còn tâm trạng chơi đùa như trước nữa, lập tức đứng dậy ra về. Chuyện này quan hệ đến vinh nhục cả đời, không ai dám lấy nó ra mà đùa cả.
Tiêu Thu Phong cũng không rõ thành viên lão miêu lúc đó hoàn toàn có thể rời đi, không cần để lộ thân phận. Nhưng tại sao lại để hắn làm lộ. Chẳng lẽ lão hầu bảo ông ta đến hỗ trợ mình?
Lão già này là số tám, giờ phút này đang lẳng lặng đứng trước mặt lão già, lặng lẽ như một lão tăng trăm năm.
"Tám, cảm thấy thế nào?" Lời nói của lão già rất bình thường, nhưng con người lấp lánh hào quang. Nhìn số tám một cái, nhẹ nhàng hỏi.
Dù là có thể thả lỏng trước mặt Tiêu Thu Phong, nhưng trước mặt lão già này, Tám tuyệt đối tôn trọng.
"Hắn là người chấp hành kế hoạch đó, không ai có thể thích hợp hơn hắn" Tám mở miệng nói, giọng nói rất khẳng định.
Lão già trầm ngâm một lát, hình như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nhấp một ngụm trà, nói: "Ta còn muốn ở lại đây vài ngày, bây giờ chưa có đáp án. Lần này để anh hiện thân là muốn cho hắn cảm thấy áp lực. Nếu như hắn thông minh hẳn là có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện. Hành động tiếp theo của hắn, ta rất có hứng thú"
Tám đã hiểu rõ ý của lão già, đây là một bàn kiểm tra đối với người đàn ông họ Tiêu, hơn nữa dường như mới bắt đầu mà thôi.
Trác Ngưng Tuyết mặc dù là một người kém hiểu biết trong tình cảm, nhưng năng lực kinh doanh lại rất giỏi. Dưới sự hợp tác của nàng và Lâm Thu Nhã ở xa xôi, Lâm gia gần như không có cơ hội chống trả, cũng làm cho Lãnh Phong một lần nữa cảm nhận được lực lượng vương giả.
Ba ngày sau, tất cả tài chính từ nước ngoài rót vào đã bị phá hủy. Mà Lâm gia càng rơi vào tuyệt cảnh, chuyện làm lớn. Lần này không riêng gì lực lượng của Lâm gia ở Đông Nam, liên lụy đến tài sản của Lâm gia trong cả nước thối lui, quả thực đạt đến một tình trạng khó có thể hình dung.
Lâm gia sau trận chiến này đã không còn tia sinh khí.
"Thái gia, Thái gia, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện" Quản gia Lâm gia, Ngũ Bá mặc dù đã hơn bảy mươi nhưng giờ phút này vẫn chạy như bay về phía đại đường.
Mấy ngày nay, từng tin tức bất hạnh không ngừng truyền tới. Thái gia đã nghe thành quen, nên mặt không chút biểu cảm, hỏi: "Lại có chuyện gì?"
"Đại gia, đại gia bị đánh"
Thái gia vừa nghe, đứng bật dậy khỏi ghế thái sư, lớn tiếng quát: "Nói cái gì, Bắc Dân ra ngoài?" Từ sau khi tuyên bố tuyệt giao với Tiêu gia, cũng đã ra lệnh người Lâm gia nếu không được ông ta cho phép không được ra ngoài. Lâm Khải Dược chính là một ví dụ. Ông ta không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa.
Ngũ Bá gật đầu nói: "Đại gia hôm qua nhận đượ thiếp mời, nói là muốn tham gia một bữa tiệc. Lúc đó tôi đã nói lời của Thái gia cho cậu ta nghe. Cậu ta nói sẽ không đi. Nhưng thật không ngờ sáng sớm đã không tìm được cậu ta. Vừa nãy mới phát hiện ra cậu ta người đầy máu đang nằm ở cửa"
Thái gia không nói một câu, vội vàng đi ra ngoài. Lâm Khải Dược đã thành phế nhân. Ông ta không dám tưởng tượng con mình lúc này như thế nào.
Không có nước mắt, hoặc là nước mắt đã chảy hết vào trong. Lâm Bắc Dân nằm trên giường, đôi mắt lanh lợi đầy giảo hoạt đã không còn nữa, lúc này chỉ như tro tàn. Giờ phút này hắn mới hiểu được, trong mắt người đàn ông kia, hắn không đáng gì cả. Những lời người đó nói cũng không phải để dọa hắn.
Lâm gia có tiền, có thế, ở Đông Nam có thể muốn làm gì thì làm. Đám con cháu Lâm gia dưới vầng sáng của Thái gia gần như chưa gặp bất lợi, chưa từng chịu đả kích như vậy. Đả kích này làm cho hắn hoàn toàn suy sụp.
Thái gia chạy vào, cầm tay bác sĩ, vội vàng hỏi: "Thế nào, thế nào rồi?"
Bác sĩ già áy náy nói: "Thái gia xin lỗi, gân chân của đại gia đã bị cắt đứt, cậu ta không thể đứng lên được nữa"
"Ha ha ha..." Có người đắc ý cười lớn, cười đến điên cuồng: "Rốt cuộc cũng có bạn. Người Lâm gia đều sẽ biến thành như vậy. Người không cần thương tâm, chúng ta sẽ có nhiều người bạn hơn nữa"
Có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy đương nhiên là Lâm Khải Dược thần kinh không ổn định. Từ lúc hai chân bị đánh gãy, hắn vẫn trốn ở trong phòng không ra. Lúc này ngồi xe lăn, xuất hiện trước mặt bố già, nhìn thảm trạng của ông bố. Hắn dường như cảm thấy được an ủi.
Không có ai dám nói chuyện, chỉ là trong lòng rất sợ hãi. Người đàn bà mắt để trên trán giờ phút này đang quỳ mọp dưới đất, không còn vẻ kiêu ngạo nữa, mà là cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Trên mặt vừa đau đớn, vừa hưng phấn, hình như thần kinh không bình thường.
Ngoại trừ Thái gia, không có ai buồn đau vì bọn họ. Bốn người em của Lâm Bắc Dân lúc này cũng ở đây. Nhưng sự nhẫn tâm của Lâm Bắc Dân đã làm cho tình cảm anh em mất hết. Nhìn hai chân Lão Đại đã bị đánh gãy, trong lòng bọn họ mơ hồ có một loại hưng phấn, thích thú. Áp lực bao năm rốt cuộc có thể phát tiết.
Chỉ có Lâm Bắc Cường từ từ đi lên, đỡ lấy Thái gia đang run rẩy, nhỏ giọng an ủi.
Cảnh ngộ của Lâm gia như một cơn ác mộng. Mà Lâm gia bị thương nặng cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người. Sau khi Lâm Bắc Dân thành kẻ tàn phế, mấy gia tộc trong liên minh vội vàng rời khỏi vây cánh. Lâm gia đã không còn hy vọng, nhưng bọn họ vẫn còn muốn sống.
Gọi điện, điện đến Bắc Kinh, nhưng không phải giọng nói trong tưởng tượng, một người đàn ông ngạo mạn nghe điện nói: "Lâm Thái gia, gia chủ có việc ra ngoài. Ân tình của Lâm gia, người đã trả lại, chuyện còn lại thực sự không giúp được ông. Mời ông tự xử lý"
Ở bên cạnh người vừa nói là một lão già mắt đầy tức giận, mắt lấp lánh hào quang. Mấy chục cao thủ còn chưa kịp ra tay đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Thật không ngờ Lâm gia kinh doanh ở Đông Nam mấy chục năm lại không có một chút căn cơ. Ông ta rất thất vọng, hoàn toàn thất vọng.
Chết thì chết, có quan hệ gì đến ông ta?
Lâm Thái gia ném điện thoại xuống đất, sau đó ông ta ngất đi. Lâm gia được xưng không bao giờ suy sụp, sau khi cột trụ chống trời là Thái gia ngã xuống, đã mất đi sự sắc bén năm xưa.
Hôm sau, báo chí thông báo Lâm gia tuyên bố rời khỏi Đông Nam. Trận chiến không khói này mới từ từ kết thúc. Lâm gia húng bá Đông Nam, bá chủ kinh doanh vĩnh viễn mất đi trong dòng sông lịch sử, ngã xuống không kèn không trống.
Nhưng ký ức đau lòng này, có rất nhiều người nhớ. Nhiều năm sau vẫn nhớ đến cơn ác mộng này.
Mặc kệ là ai chỉ cần phạm sai lầm đều phải bị trừng phạt. Sự kiêu ngạo của Lâm Thái gia đổi lại bài học thảm thiết nhất trên đời này. Kết quả này, người của Lâm gia không ai muốn thấy.
Mà qua chuyện lần này, Tiêu gia ở Đông Nam là một thế lực không thể chống lại. Những người liên quan đến chuyện này đều rất rõ ràng.
Cho nên những người không biết cụ thể chuyện xảy ra cũng đã bắt đầu lấy lòng Tiêu gia, còn hướng cả về Thiên gia. Đó là vì quan hệ giữ Thiên Nhan Duyệt và Tiêu gia, khiến Thiên gia làm tâm điểm chú ý.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Dương Quang