Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 286: Bái phỏng Tiêu gia
Trong lòng Lâm Bắc Cường rất rõ ràng. Với tính cách của Thái gia tuyệt đối không cúi đầu. Nhưng một số việc, ông ta nghĩ đã đến lúc nên nói với Thái gia. Mặc dù không có tình cảm tốt với Lâm Bắc Dân, nhưng ông ta cũng là người của Lâm gia. Không muốn Lâm gia bị hủy diệt.
"Thái gia, người nói không sai. Lần này Lâm gia chúng ta phải cúi đầu, tìm thời gian hòa giải với người Tiêu gia. Con nghĩ thiếu gia cũng không phải người không nói lý, có chuyện gì cũng có thể thương lượng"
Thái gia trầm tư một lát, có chút uể oải nói: "Tam, con nói chuyện này bố bảo Đại làm, nó có thể làm tốt không?"
Lâm Bắc Cường không hề suy nghĩ đã nói: "Không thể, với tính cách của anh cả, con có thể khẳng định nói chuyện này càng hỏng hơn. Đến lúc đó sợ rằng không thể cứu vãn được nữa"
Thấy Thái gia đang nhìn mình đầy thâm ý, Lâm Bắc Cường lập tức nói thêm: "Thái gia, người không nên nhìn con như vậy. Chuyện này con cũng không xử lý được. Không phải Thái gia thì không thể"
Thái gia cúi đầu, hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như Tiêu gia ép người quá đáng, Lâm gia ta sẽ bất kể giá nào cùng chết với chúng"
Đến lúc này thấy Thái gia vẫn còn vì sĩ diện, Lâm Bắc Cường cười khổ. Lực lượng của Tiêu gia lớn đến mức nào ông ta không biết. Nhưng Lâm Thu Nhã đã ám chỉ cho ông ta biết, nàng đang nắm giữ một phần ở Tiêu gia, đã lớn hơn Lâm gia nhiều.
Lâm Thu Nhã cũng không phải người nói không thành có. Cho nên Lâm Bắc Cường rất tin. Tiêu gia mà bọn họ thấy bây giờ chỉ là một góc mà thôi. Lâm gia không phải đối thủ của Tiêu gia. Huống chi Tiêu gia còn nắm giữ thế lực ngầm của Đông Nam.
"Nếu như Thái gia thật sự quyết định như vậy. Thứ Bắc Cường to gan, bị hủy diệt nhất định là Lâm gia"
Thái gia ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Cường: "Con biết được điều gì, nói ra đi"
"Thiết Huyết Đoàn bị diệt, mọi người đều thấy Đông Nam rất yên bình. Nhưng lực lượng chính thức đều nằm trong tay một người"
Thái gia hơi biến sắc, người run lên, hỏi: "Là ai?"
"Công tử Tiêu gia, Tiêu Thu Phong"
"Con khẳng định?"
"Khi Thu Nhã quản lý Đông Nam, nó đã từng chú ý hành tung của người đàn ông này. Hơn nữa mấy tay anh chị Đông Nam bây giờ. Bố xem đám Quan Đao, Lý Hưng có quan hệ rất gần với Tiêu gia. Mặc dù con không biết rõ, nhưng không có lửa làm sao có khói. Con nghĩ chuyện này không cần nghi ngờ"
"Thì sao chứ. Dù cho Tiêu gia thực sự có thể khống chế thế lực ngầm cả Đông Nam, nhưng tà không thể thắng chính. Muốn đối phó bọn họ, bố có rất nhiều biện pháp. Với thanh danh của chúng ta ở Đông Nam, bạn bè có binh có quyền cũng có không ít"
Thái gia không phục nói xong, lại nhẹ giọng mà nói: "Chẳng qua con nói không sai, oan gia nên cởi không nên kết. Lão già này sẽ cho Tiêu gia mặt mũi. Ngày mai, con và Bắc Dân đi cùng bố đến Tiêu gia. Chuyện này giải quyết như vậy đi"
Lâm Bắc Cường đáp lời, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Nhìn bộ dạng này của Thái gia, hình như không chấp nhận buông bỏ. Như vậy mà đi đến Tiêu gia sợ là có vấn đề. Nhưng thấy Thái gia chuẩn bị rời đi, ông ta đành phải nhịn lại, hy vọng ngày mai mọi chuyện tốt đẹp.
Nghe xong Lâm Bắc Cường nói, bà vợ có chút khinh thường nói: "Bắc Cường, không phải em nói anh. Chuyện này anh không xen vào là tốt nhất, đỡ làm cho Thu Phong khó xử. Mặc dù nó và Tiểu Nhã vẫn chưa kết hôn. Nhưng dù sao nó vẫn là con rể tương lai của chúng ta. Bác cả nói thật dễ nghe, nhưng nhân phẩm bác cả, anh không phải không biết. Nhất định là bác cả đã chọc giận Tiêu gia, bây giờ xảy ra chuyện, anh việc gì phải thay người dọn rác chứ. Hơn nữa nếu Thu Phong có bản lĩnh dạy cho bác cả một bài học, em cũng có thể hả giận. Gả cho anh mấy chục năm, mỗi ngày đều bị người khiêu khích. Em cho anh là khúc gỗ sao"
"Bà xã, biết em thiệt thòi. Được rồi, anh đáp ứng em, chỉ cần Tiểu Nhã lấy chồng. Anh nhất định mang em đi du lịch khắp thế giới, không ở nhà nữa, được không?"
"Ồ, lời này anh nói nhiều năm lắm rồi. Đàn ông mấy người đều nói không giữ lời. Em cảnh cáo anh, chuyện ngày mai, cho dù anh đi cũng không được phép xen vào chuyện khác. Hơn nữa, nhân cơ hội này anh có thể đi xem hoàn cảnh Tiêu gia có tốt không, xem người nhà đó có dễ tính không. Chuyện này anh phải tìm hiểu thật kỹ. Em không muốn con gái mình bị ủy khuất"
Phụ nữ và đàn ông suy nghĩ không giống nhau. Lâm Bắc Cường rất lo lắng cho cuộc gặp ngày mai. Mà bà vợ lại lo lắng con gái mình sau này làm dâu Tiêu gia sẽ bị thiệt thòi.
Có lẽ đúng là đàn ông hướng ngoại, đàn bà hướng nội. Ngoại trừ đại chiến thế giới, những việc trong nhà đều do phụ nữ trông nom.
Tới nhà hòa giải, đối với Lâm Bắc Dân mà nói rất không muốn. Nhưng Thái gia đã có quyết định, ông ta cũng không thể nào sửa đổi được. Chẳng qua ông ta muốn đem Lâm Khải Dược theo, Thái gia cũng đáp ứng.
"Người Tiêu gia giỏi thật. Bắc Dân, mai đi, dùng Thái gia đè bọn họ. Em muốn xem xem con ranh đó tìm được thằng chồng nào mà dám đối xử với Lâm Khải Dược nhà ta như vậy" Tóc dài kiến thức ngắn, vợ Lâm Bắc Dân hận chết vợ chồng Lâm Bắc Cường.
Lâm Khải Dược khuyên nhủ: "Mẹ, lần này Thái gia mang bố con đi để xin lỗi giải hòa. Bố và con đâu dám xằng bậy"
Lâm Bắc Dân âm trầm, suy nghĩ một lúc nói: "Tiểu Dược, thực ra cũng không thể nói như vậy. Lần này có Bắc Cường đi cùng. Trên danh nghĩa, Bắc Cường là thông gia với Tiêu gia, bọn họ dù vô lễ đến đâu cũng không thể không nể mặt. Hơn nữa Thái gia cũng đi, đây là sự vinh dự như thế nào. Chúng ta không cần quá khách khí"
"Hơn nữa nếu như làm cho Thái gia tức giận với Tiêu gia, chính thức dùng tất cả lực lượng của Lâm gia đối phó Tiêu gia. Đến lúc đó sợ là càng hấp dẫn. Chúng ta sẽ có nhiều chuyện để làm"
Bà vợ cười độc ác nói: "Không sai, Thái gia là người rất sĩ diện. Nếu như hai bố con có thể làm người Tiêu gia chống đối một chút, có lẽ sẽ không hòa giải được. Mọi người chịu khổ một chút, chỉ cần Thái gia tọa trận, Đông Nam có ai không nể mặt chứ. Còn sợ Tiêu gia kia sao?"
Lâm Khải Dược vẫn có chút lo lắng: "Bố, chúng ta thật sự muốn làm như vậy sao?"
"Không sai, nếu như thật sự hòa giải với Tiêu gia, vậy người có lợi chính là chú ba của con. Không biết chừng chức vụ gia chủ sẽ về tay nó. Con cũng biết chúng ta luôn bất hòa với chú ba con. Chuyện này tuyệt đối không thể để nó đạt chức gia chủ được"
"Bố, con biết nên làm như thế nào"
Một chuyến bốn người dưới sự hộ tống của mấy vệ sĩ đi tới Thượng Hải, thậm chí không báo trước mà trước tiếp đi tới Tiêu gia. Lâm Khải Dược đã đến đây hai lần, đương nhiên rất quen thuộc.
"Xin lỗi, mời mấy vị chờ một chút, chúng tôi vào thông báo"
"Được, cảm ơn" Lâm Bắc Cường mở miệng nói. Nhưng Lâm Bắc Dân phía sau có chút khinh thường: "Ngay cả Thái gia tới, không ngờ còn phải chờ. Tiêu gia giỏi thật"
Thái gia không hề tức, chỉ nhỏ giọng nói: "Bắc Dân, lần này chúng ta đến để hòa giải. Con chú ý thái độ của mình"
Tiêu Thu Phong thực ra đã nhận được tin tức của Phượng Hề, Thái gia của Lâm gia đã đến Thượng Hải, nhưng thật không ngờ ông ta lại đến Tiêu gia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Mời các vị vào, thiếu gia chúng tôi đang đợi các vị trong phòng khách"
"Này, anh có nói rõ không, Thái gia Lâm gia tôi đến nhà, thiếu gia không có ai ra đón là sao?" Lâm Khải Dược tiến lên một bước, tức giận nói với bảo vệ.
"Tôi đã nói Thái gia Lâm gia đến thăm. Thiếu gia đang đợi mấy vị ở trong phòng khách, xin mời..." Ở Tiêu gia, không có lệnh của Tiêu thiếu gia, bọn họ không nể mặt bất cứ ai.
Lâm Bắc Dân mở miệng nói: "Không có gì, Thái gia, chúng ta vào thôi"
Là cột chống trời của cả Đông Nam, đương nhiên rất có phân lượng. Tiêu Viễn Hà chấp chưởng Phong Chính nhiều năm nên rất kính trọng Thái gia. Cho nên nghe Tiêu Thu Phong nói, ông ta lập tức ra cửa đón.
"Lâm thái gia, khách quý khách quý, mời vào, mời vào..." Tiêu Viễn Hà đi ra đón.
"Ông chủ Tiêu, xin lỗi, hôm nay đến quấy rầy, thật sự có chút đường đột. Ông không trách tội là tốt rồi" Mấy lời khách sáo, mọi người đương nhiên không thiếu được.
Nhưng sau khi Tiêu Viễn Hà chào hỏi Thái gia xong, không nhìn Lâm Bắc Dân một cái, nhiệt tình nắm tay Lâm Bắc Cường, cười nói: "Bắc Cường lão đệ, chú thật sự là quá câu nệ. Tiểu Nhã là con gái nuôi của tôi. Chú là bố mà không nghe không hỏi, có phải là không có trách nhiệm không?"
"Vâng, vâng, Tiêu huynh, thật xấu hổ. Tiểu Nhã còn làm phiền anh chị chiếu cố, tôi thật sự không biết nói như thế nào mới tốt. Ân tình này, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng, về sau tất báo đáp"
Thái gia đi trước, Tiêu Viễn Hà và Lâm Bắc Cường theo sau. Mà bố con Lâm Bắc Dân như là không khí, không có ai để ý đến. Tiêu Viễn Hà mặc dù hiểu đời nhưng nói thật cũng không thích hai kẻ bại hoại trên thương trường này. Mặc dù nể mặt Lâm thái gia nên không đuổi hai người này đi. Nhưng muốn nhiệt tình, không có cửa.
Bốn người này đối với Tiêu gia mà nói, nhiệt tình tiếp đón chỉ có Lâm Bắc Cường. Bởi vì ông ta là bố của Lâm Thu Nhã. Về phần Thái gia, giờ phút này cũng không tính là khách, chỉ có thể xem như người bạn bình thường.
"Thái gia, người nói không sai. Lần này Lâm gia chúng ta phải cúi đầu, tìm thời gian hòa giải với người Tiêu gia. Con nghĩ thiếu gia cũng không phải người không nói lý, có chuyện gì cũng có thể thương lượng"
Thái gia trầm tư một lát, có chút uể oải nói: "Tam, con nói chuyện này bố bảo Đại làm, nó có thể làm tốt không?"
Lâm Bắc Cường không hề suy nghĩ đã nói: "Không thể, với tính cách của anh cả, con có thể khẳng định nói chuyện này càng hỏng hơn. Đến lúc đó sợ rằng không thể cứu vãn được nữa"
Thấy Thái gia đang nhìn mình đầy thâm ý, Lâm Bắc Cường lập tức nói thêm: "Thái gia, người không nên nhìn con như vậy. Chuyện này con cũng không xử lý được. Không phải Thái gia thì không thể"
Thái gia cúi đầu, hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như Tiêu gia ép người quá đáng, Lâm gia ta sẽ bất kể giá nào cùng chết với chúng"
Đến lúc này thấy Thái gia vẫn còn vì sĩ diện, Lâm Bắc Cường cười khổ. Lực lượng của Tiêu gia lớn đến mức nào ông ta không biết. Nhưng Lâm Thu Nhã đã ám chỉ cho ông ta biết, nàng đang nắm giữ một phần ở Tiêu gia, đã lớn hơn Lâm gia nhiều.
Lâm Thu Nhã cũng không phải người nói không thành có. Cho nên Lâm Bắc Cường rất tin. Tiêu gia mà bọn họ thấy bây giờ chỉ là một góc mà thôi. Lâm gia không phải đối thủ của Tiêu gia. Huống chi Tiêu gia còn nắm giữ thế lực ngầm của Đông Nam.
"Nếu như Thái gia thật sự quyết định như vậy. Thứ Bắc Cường to gan, bị hủy diệt nhất định là Lâm gia"
Thái gia ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Cường: "Con biết được điều gì, nói ra đi"
"Thiết Huyết Đoàn bị diệt, mọi người đều thấy Đông Nam rất yên bình. Nhưng lực lượng chính thức đều nằm trong tay một người"
Thái gia hơi biến sắc, người run lên, hỏi: "Là ai?"
"Công tử Tiêu gia, Tiêu Thu Phong"
"Con khẳng định?"
"Khi Thu Nhã quản lý Đông Nam, nó đã từng chú ý hành tung của người đàn ông này. Hơn nữa mấy tay anh chị Đông Nam bây giờ. Bố xem đám Quan Đao, Lý Hưng có quan hệ rất gần với Tiêu gia. Mặc dù con không biết rõ, nhưng không có lửa làm sao có khói. Con nghĩ chuyện này không cần nghi ngờ"
"Thì sao chứ. Dù cho Tiêu gia thực sự có thể khống chế thế lực ngầm cả Đông Nam, nhưng tà không thể thắng chính. Muốn đối phó bọn họ, bố có rất nhiều biện pháp. Với thanh danh của chúng ta ở Đông Nam, bạn bè có binh có quyền cũng có không ít"
Thái gia không phục nói xong, lại nhẹ giọng mà nói: "Chẳng qua con nói không sai, oan gia nên cởi không nên kết. Lão già này sẽ cho Tiêu gia mặt mũi. Ngày mai, con và Bắc Dân đi cùng bố đến Tiêu gia. Chuyện này giải quyết như vậy đi"
Lâm Bắc Cường đáp lời, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Nhìn bộ dạng này của Thái gia, hình như không chấp nhận buông bỏ. Như vậy mà đi đến Tiêu gia sợ là có vấn đề. Nhưng thấy Thái gia chuẩn bị rời đi, ông ta đành phải nhịn lại, hy vọng ngày mai mọi chuyện tốt đẹp.
Nghe xong Lâm Bắc Cường nói, bà vợ có chút khinh thường nói: "Bắc Cường, không phải em nói anh. Chuyện này anh không xen vào là tốt nhất, đỡ làm cho Thu Phong khó xử. Mặc dù nó và Tiểu Nhã vẫn chưa kết hôn. Nhưng dù sao nó vẫn là con rể tương lai của chúng ta. Bác cả nói thật dễ nghe, nhưng nhân phẩm bác cả, anh không phải không biết. Nhất định là bác cả đã chọc giận Tiêu gia, bây giờ xảy ra chuyện, anh việc gì phải thay người dọn rác chứ. Hơn nữa nếu Thu Phong có bản lĩnh dạy cho bác cả một bài học, em cũng có thể hả giận. Gả cho anh mấy chục năm, mỗi ngày đều bị người khiêu khích. Em cho anh là khúc gỗ sao"
"Bà xã, biết em thiệt thòi. Được rồi, anh đáp ứng em, chỉ cần Tiểu Nhã lấy chồng. Anh nhất định mang em đi du lịch khắp thế giới, không ở nhà nữa, được không?"
"Ồ, lời này anh nói nhiều năm lắm rồi. Đàn ông mấy người đều nói không giữ lời. Em cảnh cáo anh, chuyện ngày mai, cho dù anh đi cũng không được phép xen vào chuyện khác. Hơn nữa, nhân cơ hội này anh có thể đi xem hoàn cảnh Tiêu gia có tốt không, xem người nhà đó có dễ tính không. Chuyện này anh phải tìm hiểu thật kỹ. Em không muốn con gái mình bị ủy khuất"
Phụ nữ và đàn ông suy nghĩ không giống nhau. Lâm Bắc Cường rất lo lắng cho cuộc gặp ngày mai. Mà bà vợ lại lo lắng con gái mình sau này làm dâu Tiêu gia sẽ bị thiệt thòi.
Có lẽ đúng là đàn ông hướng ngoại, đàn bà hướng nội. Ngoại trừ đại chiến thế giới, những việc trong nhà đều do phụ nữ trông nom.
Tới nhà hòa giải, đối với Lâm Bắc Dân mà nói rất không muốn. Nhưng Thái gia đã có quyết định, ông ta cũng không thể nào sửa đổi được. Chẳng qua ông ta muốn đem Lâm Khải Dược theo, Thái gia cũng đáp ứng.
"Người Tiêu gia giỏi thật. Bắc Dân, mai đi, dùng Thái gia đè bọn họ. Em muốn xem xem con ranh đó tìm được thằng chồng nào mà dám đối xử với Lâm Khải Dược nhà ta như vậy" Tóc dài kiến thức ngắn, vợ Lâm Bắc Dân hận chết vợ chồng Lâm Bắc Cường.
Lâm Khải Dược khuyên nhủ: "Mẹ, lần này Thái gia mang bố con đi để xin lỗi giải hòa. Bố và con đâu dám xằng bậy"
Lâm Bắc Dân âm trầm, suy nghĩ một lúc nói: "Tiểu Dược, thực ra cũng không thể nói như vậy. Lần này có Bắc Cường đi cùng. Trên danh nghĩa, Bắc Cường là thông gia với Tiêu gia, bọn họ dù vô lễ đến đâu cũng không thể không nể mặt. Hơn nữa Thái gia cũng đi, đây là sự vinh dự như thế nào. Chúng ta không cần quá khách khí"
"Hơn nữa nếu như làm cho Thái gia tức giận với Tiêu gia, chính thức dùng tất cả lực lượng của Lâm gia đối phó Tiêu gia. Đến lúc đó sợ là càng hấp dẫn. Chúng ta sẽ có nhiều chuyện để làm"
Bà vợ cười độc ác nói: "Không sai, Thái gia là người rất sĩ diện. Nếu như hai bố con có thể làm người Tiêu gia chống đối một chút, có lẽ sẽ không hòa giải được. Mọi người chịu khổ một chút, chỉ cần Thái gia tọa trận, Đông Nam có ai không nể mặt chứ. Còn sợ Tiêu gia kia sao?"
Lâm Khải Dược vẫn có chút lo lắng: "Bố, chúng ta thật sự muốn làm như vậy sao?"
"Không sai, nếu như thật sự hòa giải với Tiêu gia, vậy người có lợi chính là chú ba của con. Không biết chừng chức vụ gia chủ sẽ về tay nó. Con cũng biết chúng ta luôn bất hòa với chú ba con. Chuyện này tuyệt đối không thể để nó đạt chức gia chủ được"
"Bố, con biết nên làm như thế nào"
Một chuyến bốn người dưới sự hộ tống của mấy vệ sĩ đi tới Thượng Hải, thậm chí không báo trước mà trước tiếp đi tới Tiêu gia. Lâm Khải Dược đã đến đây hai lần, đương nhiên rất quen thuộc.
"Xin lỗi, mời mấy vị chờ một chút, chúng tôi vào thông báo"
"Được, cảm ơn" Lâm Bắc Cường mở miệng nói. Nhưng Lâm Bắc Dân phía sau có chút khinh thường: "Ngay cả Thái gia tới, không ngờ còn phải chờ. Tiêu gia giỏi thật"
Thái gia không hề tức, chỉ nhỏ giọng nói: "Bắc Dân, lần này chúng ta đến để hòa giải. Con chú ý thái độ của mình"
Tiêu Thu Phong thực ra đã nhận được tin tức của Phượng Hề, Thái gia của Lâm gia đã đến Thượng Hải, nhưng thật không ngờ ông ta lại đến Tiêu gia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Mời các vị vào, thiếu gia chúng tôi đang đợi các vị trong phòng khách"
"Này, anh có nói rõ không, Thái gia Lâm gia tôi đến nhà, thiếu gia không có ai ra đón là sao?" Lâm Khải Dược tiến lên một bước, tức giận nói với bảo vệ.
"Tôi đã nói Thái gia Lâm gia đến thăm. Thiếu gia đang đợi mấy vị ở trong phòng khách, xin mời..." Ở Tiêu gia, không có lệnh của Tiêu thiếu gia, bọn họ không nể mặt bất cứ ai.
Lâm Bắc Dân mở miệng nói: "Không có gì, Thái gia, chúng ta vào thôi"
Là cột chống trời của cả Đông Nam, đương nhiên rất có phân lượng. Tiêu Viễn Hà chấp chưởng Phong Chính nhiều năm nên rất kính trọng Thái gia. Cho nên nghe Tiêu Thu Phong nói, ông ta lập tức ra cửa đón.
"Lâm thái gia, khách quý khách quý, mời vào, mời vào..." Tiêu Viễn Hà đi ra đón.
"Ông chủ Tiêu, xin lỗi, hôm nay đến quấy rầy, thật sự có chút đường đột. Ông không trách tội là tốt rồi" Mấy lời khách sáo, mọi người đương nhiên không thiếu được.
Nhưng sau khi Tiêu Viễn Hà chào hỏi Thái gia xong, không nhìn Lâm Bắc Dân một cái, nhiệt tình nắm tay Lâm Bắc Cường, cười nói: "Bắc Cường lão đệ, chú thật sự là quá câu nệ. Tiểu Nhã là con gái nuôi của tôi. Chú là bố mà không nghe không hỏi, có phải là không có trách nhiệm không?"
"Vâng, vâng, Tiêu huynh, thật xấu hổ. Tiểu Nhã còn làm phiền anh chị chiếu cố, tôi thật sự không biết nói như thế nào mới tốt. Ân tình này, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng, về sau tất báo đáp"
Thái gia đi trước, Tiêu Viễn Hà và Lâm Bắc Cường theo sau. Mà bố con Lâm Bắc Dân như là không khí, không có ai để ý đến. Tiêu Viễn Hà mặc dù hiểu đời nhưng nói thật cũng không thích hai kẻ bại hoại trên thương trường này. Mặc dù nể mặt Lâm thái gia nên không đuổi hai người này đi. Nhưng muốn nhiệt tình, không có cửa.
Bốn người này đối với Tiêu gia mà nói, nhiệt tình tiếp đón chỉ có Lâm Bắc Cường. Bởi vì ông ta là bố của Lâm Thu Nhã. Về phần Thái gia, giờ phút này cũng không tính là khách, chỉ có thể xem như người bạn bình thường.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Dương Quang