Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 275: Hạnh phúc nhân sinh
Sắc mặt Liễu Yên Hồng đã trở nên đỏ bừng, nhìn về phía Điền Phù liên tục, mà Điền Phù vừa thấy, đã biết rằng tiểu nha đầu này rất sợ bị mắng, đang hướng về mình cầu cứu. Bà liến quay lại trừng mắt với Tiêu Viễn Hà, lúc này, người lớn mới có chổ hữu dụng.
Nhận được ánh mắt của Điền Phù, Tiêu Viễn Hà cười ha hả, cũng bước lại, nói: "Lão Liễu, những món này đều là tôi mua cho tiểu Hồng, nha đầu này ở Tiêu gia bồi tiếp hai lão già chúng tôi, tôi đã muốn đem nó trở thành con dâu của mình, ông không ngại chứ!"
Con gái lớn thì thành vợ của Tiêu gia, mà con gái nhỏ thành có thể làm cho Tiêu gia yêu thương, hơn nữa còn có nhiều nhân vật ghê gớm đến đây chúc mừng sinh nhật, làm cha như ông cũng rất có mặt mũi. Tiêu Viễn Hà đã mở miệng, ông cũng phải nể mặt vài phần thôi.
Liễu Yên Nguyệt cũng ở bên cạnh lên tiếng: "Cha, sinh nhật hai mươi của em nó, coi như là lễ trưởng thành, để cho nó vui vẻ một chút đi, về sau con sẽ quản nó lại"
Dù sao cũng là chị em a. Liễu Yên Nguyệt tuy rằng vẫn phê bình hành vi phóng túng của cô em, nhưng giờ phút này đối mặt với cha, nàng vẫn vì em mà lên tiếng.
"Cha, con sắp tốt nghiệp rồi, cũng nên cảm thụ cuộc sống xã hội một chút, còn việc đi làm kiến tiền, con cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp xong sẽ đến phụ giúp chị gái. Không để cho chị phải làm lụng vất vả"Nhìn thấy có nhiều người nói giúp như vậy, nàng ta đã bắt đầu trở lại bình thường.
"Tùy Phong, hôm nay cao hứng như vậy, ông cũng sẽ không trách cứ tiểu Hồng mãi chứ. Nha đầu này mang đến cho chúng tôi rất nhiều niềm vui, chỉ cần nó thích, mua vài thứ thì có quan hệ gì, hơn nữa lại là cái lễ trưởng thành vô cùng quan trọng, đương nhiên là phải càng thêm long trọng"
Lúc này Điền Phù cũng lên tiếng, dù sao bà cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy không khí hôm nay.
"Được rồi, tiểu Hồng, xem bá phụ bá mẫu nói tốt cho con, cha cũng sẽ không trách cứ con. Về sau con phải ngoan một chút, biết không? Không được gây chuyện, bằng không bên ngoài lại nói Liễu Tùy Phong không biết dạy con"Có thể cho con gái những điều nó muốn, những nhu cầu tất yếu, nhưng trong phương diện cuộc sống, ông là một người nghiêm khắc.
Tiêu Thu Phong rốt cục đã thấy được sự ngạc nhiên này, tiểu nha đầu luôn không biết sợ trời sợ đất, thế mà lại gật đầu nghe lời, không dám phản kháng. Xem ra thiên hạ này vẫn còn người có thể trị được nàng!!
"Cha, con biết rồi, chị không phải đã nói sau, về sau cứ xem con, cha yên tâm đi!"
"Yên tâm cái gì, nếu con có được một nửa cái nghe lời của chị, là cha cũng an tâm rồi. Được rồi, chị của con nhất định cũng không quản được con, về sau …"Liễu Tùy Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người, thấy Tiêu Thu Phong liền nói: "Về sau để cho anh rể của con giám sát con, nếu con không nghe lời, hắn nhất định sẽ dạy dỗ con. Thu Phong, về sau con giúp chú coi chừng tiểu nha đầu này, đừng để nó làm loạn"
Liễu Yên Hồng vừa nghe, sắc mặt tái nhợt, để cho tên bại hoại này quản nàng, vậy chẳng phải bảo hắn khi dễ nàng??
"Chú Liễu, chú yên tâm, con nhất định … nhất định sẽ quản nàng thật tốt!"Hai chứ nhất định lập lại một lần, hơn nữa còn nghiến răng ken két, hắc hắc, tiểu nha đầu này về sau còn dám ầm ĩ không. Hắn đã mượn được lệnh bài của thái thượng lão quân để trấn áp nàng rồi, xem về sau còn dám tranh luận với hắn không.
"Cha, không muốn … con …"
"Cái gì, con không muốn cái gì, quyết định vậy đi, về sau cha sẽ thường xuyên liên lạc với Thu Phong"Giải quyết dứt khoát, chú Liễu quả thật rất anh minh.
Liễu Yên Hồng còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Điền Phù kéo lại, nói nhỏ bên tai cái gì đó. Liễu Yên Hồng nghe xong trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, rồi không mở miệng nữa. Xem ra mẹ hắn đã âm mưu cái gì đó rồi.
Thật ra thì … Tiêu Thu Phong cũng không rãnh làm việc vớ vẫn như vậy, có chuyện gì cũng phải báo cáo với Liễu Tùy Phong, nhãm nhí!!! Hắn chỉ muốn thừa dịp này dạy dỗ tiểu nha đầu thôi.
"Được rồi, không cần đứng đây nữa, chúng ta thật sự thất lễ quá. Mọi người vào trong phòng đi, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến Tiêu gia chung vui. Càng nhiều người càng tốt"
Điền Phù vừa nói, tất cả mọi người đã quay vào, đám tứ công chúa Thi Diễm đã vọt vào, hưng phấn kêu lên: "Oa, đẹp quá, thật sự quá đẹp, ai làm … là ai làm vậy …"
Mọi người bây giờ mới chú ý đến hành lang hoa hồng, một không gian đầy ấp hoa hồng, mang theo một mùi hương thoang thoảng trong không khí, tình cảnh nơi đây, khiến cho người ta có một hạnh phúc không nói nên lời.
"Đến, đến đây, các vị tiểu thư xinh đẹp, xin tha thứ cho sự nông nổi nhất thời của anh. Vì muốn xin lỗi thật nhiều, còn có một tình yêu sâu đậm, mong mọi người có thể nhận phần lễ vật này của anh, hy vọng mọi người có thể thích!"
"Thật sự quá hấp dẫn, anh rể, không phải cái này cho em sao!"Liễu Yên Hồng là người đầu tiên lao đến, hai tay cầm lấy những cánh hồng tung lên trời, vui sướng cười thành tiếng, đối với nàng, những bông hồng nơi đây, so với cái lần được tên nam sinh kia tặng, tuyệt đối không thể so sánh được.
Tiêu Thu Phong không chút nể tình, nói: "Ngại quá, nếu tiểu Hồng thích, về sau nhất định sẽ có nam sinh tặng cho em, lần này là dành tặng cho các chị"
Một bó hoa kiều diễm đã đưa đến trước mặt Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong mang theo vẻ thâm tình vô cùng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư mỹ lệ, những đóa hồng nơi đây, có thể đổi lấy một nụ hôn của nàng không?"
"Ông xã …"Đâu chỉ là một nụ hôn, Liễu Yên Nguyệt nhanh chóng bị cảm động đến nổi muốn khóc, vừa hôn một cái, đã bổ nhào vào lòng ngực hắn, cảm động ngượng ngùng.
"Này, không được công bằng, còn mọi người đâu?"Phía sau mọi người, Phượng Hề và Thiên Nhan Duyệt đều đang ngượng ngừng, nhưng đám Thi Diễm Chiêu Tuệ đã lên tiếng, các nàng mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi, thời khắc hạnh phúc như vậy, làm đàn bà ai cũng muốn.
Liễu Yên Nguyệt coi như là đủ phần rồi, lập tức rời khỏi Tiêu Thu Phong, cười nói: "Có, có, tất cả mọi người đều có …"
"Phượng Hề tiểu thư thân ái, em luôn xinh đẹp như bông hoa hồng này, tồn tại vĩnh viễn trong lòng anh!"Âm thanh của Tiêu Thu Phong đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói: "Phượng Hề, cảm ơn em, vì anh mà em phải trả giá nhiều như vậy, anh sẽ làm cho em cả đời hạnh phúc"
Đối với Phượng Hề, nàng luôn khao khát loại hạnh phúc như vậy, nhưng nó thật sự rất ít. Cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, nàng đã vô cùng thỏa mãn.
Sau đó là Thiên Nhan Duyệt ngượng ngùng hôn một cái, Lâm Ngọc Hoàn ôm một cái, rồi đến ba cô công chúa của Hoàng Kim Thủy thành, trên mặt của Tiêu Thu Phong đã dính đầy môi son, bốn phía tràn đầy tiếng cười hạnh phúc. Không ai là không bị bầu không khí nơi đây cuốn hút, ngay cả Tiểu Lục Tử, người chiến sĩ mang tâm lý giết chóc, cũng bị niềm vui và sự phấn khởi vây lấy.
Quả nhiên, xem Tiêu thiếu gia tán gái, cũng phê y như lúc nhìn Tiêu thiếu gia giết địch.
Tất cả các cô gái đều có, chỉ còn lại Liễu Yên Hồng, nàng đã kìm lòng không được, vọt lên, nói: "Anh rể, anh rể, của em đâu, em cũng muốn có hoa hồng"
Có lẽ bị bầu không khí nơi đây cuốn hút, trong lòng tràn ngập khát vọng, có lẽ bởi vì hâm mộ, nhưng đáng tiếc là nguyện vọng của nàng không được Tiêu Thu Phong để ý.
"Được, nếu em thích, thì cứ tự lấy đi, anh tặng cho em"
Liễu Yên Hồng làm sao mà đồng ý, lập tức kéo áo Tiêu Thu Phong nói: "Không được, em muốn anh tặng cho em"Nàng cũng không phải đứa ngốc, không có cô gái nào tự tặng hoa hồng cho mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Cùng lắm là em chịu thiệt một chút, hôn anh một cái"Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tiểu nha đầu cũng không e lệ, bởi vì ở học viện Bắc Hải, nàng cũng đã hôn qua, giờ phút này cũng có nghĩa lý gì.
Vẫn là Liễu Tùy Phong đến giải vây, trừng mắt nhìn Liễu Yên Hồng một cái, nói: "Không được vô lễ như thế, đối với anh rể phải biết tôn trọng, đừng nói là sinh nhật mà có thể tùy tiện"
Điền Phù thấy không ổn, cũng tiến đến quát: "Tiểu Phong, tiểu tử thúi này, mau lấy một đóa hoa hồng tặng cho tiểu Hồng đi, hôm nay là sinh nhật của nó, có phải không nể mặt hay không, có phải ngay cả lời của mẹ cũng không nghe"
"Thu Phong, đừng làm khó tiểu Hồng, nàng ta cũng là người lớn rồi, đương nhiên là cũng thích hoa hồng, nhanh, tặng nàng một đóa đi!"
Đàn bà trong nhà ai cũng có, tiểu nha đầu này nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, nếu không có được, nàng sẽ cảm thấy vô cùng mất mát.
Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cho dù có lấy được thượng phương bảo kiếm, nhưng dưới sự che chở của các nàng, tiểu nha đầu này vẫn không sợ.
"Tiểu nha đầu nghịch ngợm, tặng em một đóa, nhớ đấy, chỉ lần này thôi, lần sau không được lấy lý do khác ra đòi!"
Liễu Yên Hồng còn không kịp cao hứng, Liễu Tùy Phong cũng bất đắc dĩ cười nói: "Tiêu huynh, các người cứ như vậy, thật sự là làm hư tiểu nha đầu này"Đến giờ phút này, ông mới biết được, vì sao tiểu nha đầu không thích ở nhà, bởi vì ở Tiêu gia, nàng thật sự được thương yêu, vui đến mức quên cả lối về.
Tư Mã Lạc cũng đi lại, nói nhỏ bên tai Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, diễm phúc của chú thật lớn a. Người ta nói là phù sa không thể để chảy ra ruộng người ngoài, phỏng chừng chú cứ nhất tiễn hạ song điêu đi"
Lúc hắn nói, đôi mắt nhìn về hướng Liễu Yên Hồng và Liễu Yên Nguyệt, phỏng chừng là có ý này.
Tiêu Thu Phong khinh bỉ nhìn hắn một cái, ngay cả nói cũng lười, đưa ngón giữa dựng lên.
Nhận được ánh mắt của Điền Phù, Tiêu Viễn Hà cười ha hả, cũng bước lại, nói: "Lão Liễu, những món này đều là tôi mua cho tiểu Hồng, nha đầu này ở Tiêu gia bồi tiếp hai lão già chúng tôi, tôi đã muốn đem nó trở thành con dâu của mình, ông không ngại chứ!"
Con gái lớn thì thành vợ của Tiêu gia, mà con gái nhỏ thành có thể làm cho Tiêu gia yêu thương, hơn nữa còn có nhiều nhân vật ghê gớm đến đây chúc mừng sinh nhật, làm cha như ông cũng rất có mặt mũi. Tiêu Viễn Hà đã mở miệng, ông cũng phải nể mặt vài phần thôi.
Liễu Yên Nguyệt cũng ở bên cạnh lên tiếng: "Cha, sinh nhật hai mươi của em nó, coi như là lễ trưởng thành, để cho nó vui vẻ một chút đi, về sau con sẽ quản nó lại"
Dù sao cũng là chị em a. Liễu Yên Nguyệt tuy rằng vẫn phê bình hành vi phóng túng của cô em, nhưng giờ phút này đối mặt với cha, nàng vẫn vì em mà lên tiếng.
"Cha, con sắp tốt nghiệp rồi, cũng nên cảm thụ cuộc sống xã hội một chút, còn việc đi làm kiến tiền, con cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp xong sẽ đến phụ giúp chị gái. Không để cho chị phải làm lụng vất vả"Nhìn thấy có nhiều người nói giúp như vậy, nàng ta đã bắt đầu trở lại bình thường.
"Tùy Phong, hôm nay cao hứng như vậy, ông cũng sẽ không trách cứ tiểu Hồng mãi chứ. Nha đầu này mang đến cho chúng tôi rất nhiều niềm vui, chỉ cần nó thích, mua vài thứ thì có quan hệ gì, hơn nữa lại là cái lễ trưởng thành vô cùng quan trọng, đương nhiên là phải càng thêm long trọng"
Lúc này Điền Phù cũng lên tiếng, dù sao bà cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy không khí hôm nay.
"Được rồi, tiểu Hồng, xem bá phụ bá mẫu nói tốt cho con, cha cũng sẽ không trách cứ con. Về sau con phải ngoan một chút, biết không? Không được gây chuyện, bằng không bên ngoài lại nói Liễu Tùy Phong không biết dạy con"Có thể cho con gái những điều nó muốn, những nhu cầu tất yếu, nhưng trong phương diện cuộc sống, ông là một người nghiêm khắc.
Tiêu Thu Phong rốt cục đã thấy được sự ngạc nhiên này, tiểu nha đầu luôn không biết sợ trời sợ đất, thế mà lại gật đầu nghe lời, không dám phản kháng. Xem ra thiên hạ này vẫn còn người có thể trị được nàng!!
"Cha, con biết rồi, chị không phải đã nói sau, về sau cứ xem con, cha yên tâm đi!"
"Yên tâm cái gì, nếu con có được một nửa cái nghe lời của chị, là cha cũng an tâm rồi. Được rồi, chị của con nhất định cũng không quản được con, về sau …"Liễu Tùy Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người, thấy Tiêu Thu Phong liền nói: "Về sau để cho anh rể của con giám sát con, nếu con không nghe lời, hắn nhất định sẽ dạy dỗ con. Thu Phong, về sau con giúp chú coi chừng tiểu nha đầu này, đừng để nó làm loạn"
Liễu Yên Hồng vừa nghe, sắc mặt tái nhợt, để cho tên bại hoại này quản nàng, vậy chẳng phải bảo hắn khi dễ nàng??
"Chú Liễu, chú yên tâm, con nhất định … nhất định sẽ quản nàng thật tốt!"Hai chứ nhất định lập lại một lần, hơn nữa còn nghiến răng ken két, hắc hắc, tiểu nha đầu này về sau còn dám ầm ĩ không. Hắn đã mượn được lệnh bài của thái thượng lão quân để trấn áp nàng rồi, xem về sau còn dám tranh luận với hắn không.
"Cha, không muốn … con …"
"Cái gì, con không muốn cái gì, quyết định vậy đi, về sau cha sẽ thường xuyên liên lạc với Thu Phong"Giải quyết dứt khoát, chú Liễu quả thật rất anh minh.
Liễu Yên Hồng còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Điền Phù kéo lại, nói nhỏ bên tai cái gì đó. Liễu Yên Hồng nghe xong trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, rồi không mở miệng nữa. Xem ra mẹ hắn đã âm mưu cái gì đó rồi.
Thật ra thì … Tiêu Thu Phong cũng không rãnh làm việc vớ vẫn như vậy, có chuyện gì cũng phải báo cáo với Liễu Tùy Phong, nhãm nhí!!! Hắn chỉ muốn thừa dịp này dạy dỗ tiểu nha đầu thôi.
"Được rồi, không cần đứng đây nữa, chúng ta thật sự thất lễ quá. Mọi người vào trong phòng đi, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến Tiêu gia chung vui. Càng nhiều người càng tốt"
Điền Phù vừa nói, tất cả mọi người đã quay vào, đám tứ công chúa Thi Diễm đã vọt vào, hưng phấn kêu lên: "Oa, đẹp quá, thật sự quá đẹp, ai làm … là ai làm vậy …"
Mọi người bây giờ mới chú ý đến hành lang hoa hồng, một không gian đầy ấp hoa hồng, mang theo một mùi hương thoang thoảng trong không khí, tình cảnh nơi đây, khiến cho người ta có một hạnh phúc không nói nên lời.
"Đến, đến đây, các vị tiểu thư xinh đẹp, xin tha thứ cho sự nông nổi nhất thời của anh. Vì muốn xin lỗi thật nhiều, còn có một tình yêu sâu đậm, mong mọi người có thể nhận phần lễ vật này của anh, hy vọng mọi người có thể thích!"
"Thật sự quá hấp dẫn, anh rể, không phải cái này cho em sao!"Liễu Yên Hồng là người đầu tiên lao đến, hai tay cầm lấy những cánh hồng tung lên trời, vui sướng cười thành tiếng, đối với nàng, những bông hồng nơi đây, so với cái lần được tên nam sinh kia tặng, tuyệt đối không thể so sánh được.
Tiêu Thu Phong không chút nể tình, nói: "Ngại quá, nếu tiểu Hồng thích, về sau nhất định sẽ có nam sinh tặng cho em, lần này là dành tặng cho các chị"
Một bó hoa kiều diễm đã đưa đến trước mặt Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong mang theo vẻ thâm tình vô cùng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư mỹ lệ, những đóa hồng nơi đây, có thể đổi lấy một nụ hôn của nàng không?"
"Ông xã …"Đâu chỉ là một nụ hôn, Liễu Yên Nguyệt nhanh chóng bị cảm động đến nổi muốn khóc, vừa hôn một cái, đã bổ nhào vào lòng ngực hắn, cảm động ngượng ngùng.
"Này, không được công bằng, còn mọi người đâu?"Phía sau mọi người, Phượng Hề và Thiên Nhan Duyệt đều đang ngượng ngừng, nhưng đám Thi Diễm Chiêu Tuệ đã lên tiếng, các nàng mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi, thời khắc hạnh phúc như vậy, làm đàn bà ai cũng muốn.
Liễu Yên Nguyệt coi như là đủ phần rồi, lập tức rời khỏi Tiêu Thu Phong, cười nói: "Có, có, tất cả mọi người đều có …"
"Phượng Hề tiểu thư thân ái, em luôn xinh đẹp như bông hoa hồng này, tồn tại vĩnh viễn trong lòng anh!"Âm thanh của Tiêu Thu Phong đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói: "Phượng Hề, cảm ơn em, vì anh mà em phải trả giá nhiều như vậy, anh sẽ làm cho em cả đời hạnh phúc"
Đối với Phượng Hề, nàng luôn khao khát loại hạnh phúc như vậy, nhưng nó thật sự rất ít. Cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, nàng đã vô cùng thỏa mãn.
Sau đó là Thiên Nhan Duyệt ngượng ngùng hôn một cái, Lâm Ngọc Hoàn ôm một cái, rồi đến ba cô công chúa của Hoàng Kim Thủy thành, trên mặt của Tiêu Thu Phong đã dính đầy môi son, bốn phía tràn đầy tiếng cười hạnh phúc. Không ai là không bị bầu không khí nơi đây cuốn hút, ngay cả Tiểu Lục Tử, người chiến sĩ mang tâm lý giết chóc, cũng bị niềm vui và sự phấn khởi vây lấy.
Quả nhiên, xem Tiêu thiếu gia tán gái, cũng phê y như lúc nhìn Tiêu thiếu gia giết địch.
Tất cả các cô gái đều có, chỉ còn lại Liễu Yên Hồng, nàng đã kìm lòng không được, vọt lên, nói: "Anh rể, anh rể, của em đâu, em cũng muốn có hoa hồng"
Có lẽ bị bầu không khí nơi đây cuốn hút, trong lòng tràn ngập khát vọng, có lẽ bởi vì hâm mộ, nhưng đáng tiếc là nguyện vọng của nàng không được Tiêu Thu Phong để ý.
"Được, nếu em thích, thì cứ tự lấy đi, anh tặng cho em"
Liễu Yên Hồng làm sao mà đồng ý, lập tức kéo áo Tiêu Thu Phong nói: "Không được, em muốn anh tặng cho em"Nàng cũng không phải đứa ngốc, không có cô gái nào tự tặng hoa hồng cho mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Cùng lắm là em chịu thiệt một chút, hôn anh một cái"Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tiểu nha đầu cũng không e lệ, bởi vì ở học viện Bắc Hải, nàng cũng đã hôn qua, giờ phút này cũng có nghĩa lý gì.
Vẫn là Liễu Tùy Phong đến giải vây, trừng mắt nhìn Liễu Yên Hồng một cái, nói: "Không được vô lễ như thế, đối với anh rể phải biết tôn trọng, đừng nói là sinh nhật mà có thể tùy tiện"
Điền Phù thấy không ổn, cũng tiến đến quát: "Tiểu Phong, tiểu tử thúi này, mau lấy một đóa hoa hồng tặng cho tiểu Hồng đi, hôm nay là sinh nhật của nó, có phải không nể mặt hay không, có phải ngay cả lời của mẹ cũng không nghe"
"Thu Phong, đừng làm khó tiểu Hồng, nàng ta cũng là người lớn rồi, đương nhiên là cũng thích hoa hồng, nhanh, tặng nàng một đóa đi!"
Đàn bà trong nhà ai cũng có, tiểu nha đầu này nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, nếu không có được, nàng sẽ cảm thấy vô cùng mất mát.
Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cho dù có lấy được thượng phương bảo kiếm, nhưng dưới sự che chở của các nàng, tiểu nha đầu này vẫn không sợ.
"Tiểu nha đầu nghịch ngợm, tặng em một đóa, nhớ đấy, chỉ lần này thôi, lần sau không được lấy lý do khác ra đòi!"
Liễu Yên Hồng còn không kịp cao hứng, Liễu Tùy Phong cũng bất đắc dĩ cười nói: "Tiêu huynh, các người cứ như vậy, thật sự là làm hư tiểu nha đầu này"Đến giờ phút này, ông mới biết được, vì sao tiểu nha đầu không thích ở nhà, bởi vì ở Tiêu gia, nàng thật sự được thương yêu, vui đến mức quên cả lối về.
Tư Mã Lạc cũng đi lại, nói nhỏ bên tai Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, diễm phúc của chú thật lớn a. Người ta nói là phù sa không thể để chảy ra ruộng người ngoài, phỏng chừng chú cứ nhất tiễn hạ song điêu đi"
Lúc hắn nói, đôi mắt nhìn về hướng Liễu Yên Hồng và Liễu Yên Nguyệt, phỏng chừng là có ý này.
Tiêu Thu Phong khinh bỉ nhìn hắn một cái, ngay cả nói cũng lười, đưa ngón giữa dựng lên.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Dương Quang