Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 61: Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi
Edit: Nguyệt Hạ
Mọi người lập tức lộ ra ngượng nghịu. Xác thực, không ai nhìn thấy Lạc Khuynh Thành giao cho Lạc Khuynh Hoàng lễ vật này. Cũng có khả năng Lạc Khuynh Thành tặng là cây trâm có viết tên của nàng, lại bị Lạc Khuynh Hoàng đổi.Tuy rằng trong lòng mọi người đều đã nghiêng về Lạc Khuynh Hoàng, vẫn không khỏi bởi vì lời này mà nghi hoặc.
“Làm càn! Sắp chết đến nơi, cư nhiên còn dám nói láo! Ý tứ của ngươi có phải là Khuynh Hoàng cố ý đổi lễ vật của ngươi, hãm hại ngươi?!” Quân Vũ Thần dùng sức vỗ cái bàn, có chút tức giận nhìn Lạc Khuynh Thành, quát lớn nói.
“Ha ha. Khuynh Thành biết hoàng thượng thiên vị tỷ tỷ, tự biết vô lực chống đối hoàng thượng, hoàng thượng muốn giết cứ giết đi! Chính là Khuynh Thành không phục!” Lạc Khuynh Thành quỳ thẳng tắp, nghiễm nhiên là một bộ bị oan uổng.
“Ngươi. . .” Quân Vũ Thần chỉ vào Lạc Khuynh Thành, hồi lâu nói không ra lời.
Trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc khó xử. Có chút xấu hổ nhìn Quân Vũ Thần. Quân Vũ Thần sủng ái Khuynh Hoàng quận chúa mọi người đều biết, nếu hiện tại phán tội danh cho Lạc Khuynh Thành, chỉ sợ thật sự làm cho mọi người cảm thấy Quân Vũ Thần tuẫn tư (vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp), nhưng mà làm sao tìm được chứng cớ đây?!
Trong lúc tất cả mọi người cảm thấy khó khăn, Lạc Khuynh Hoàng lại bật cười. Tiếng cười của nàng kỳ ảo phóng khoáng, giống như tiếng nước chảy róc rách, cực kỳ êm tai. Bên trong con ngươi hắc bạch phân minh hàm chứa châm chọc thản nhiên, mị thành hình dáng trăng non cong cong, thoạt nhìn đẹp đến nỗi không giống phàm nhân.
Ánh mắt của nàng thẳng tắp bắn về phía Lạc Khuynh Thành, cười nói, “Chứng cớ?! Muội muội vừa rồi không phải đã chính miệng thừa nhận sao. Cần gì chứng cớ?!”
Thần sắc Lạc Khuynh Thành không thay đổi, cười nhạo nói, “Tỷ tỷ,người hẳn là choáng váng đi?! Ta khi nào đã thừa nhận?!”
“Vừa rồi mọi người cũng đều nghe được. Muội muội Khuynh Thành của ta luôn miệng nói Thiên Thốn độc xà, chính là Thiên Thốn độc xà đã bị thất hoàng tử tiêu diệt, chư vị ở đây cũng chưa từng nói đến độc xà đó là Thiên Thốn, thử hỏi nếu không phải muội muội ra tay, như thế nào biết được độc xà kia chính là Thiên Thốn?!” Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng như một hắc động sâu hun hút, mang theo năng lực đáng sợ, nhìn Lạc Khuynh Thành.
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành nháy mắt trở nên trắng bệch. Chỉ cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng không giống như Lạc Khuynh Hoàng mà nàng quen biết. Thật buồn cười, nàng đã nghĩ chính mình trí tuệ vô song, còn muốn thiết kế hãm hại Lạc Khuynh Hoàng, nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại rơi vào kết cục như bây giờ.
Gậy ông đập lưng ông. Thật sự chính mình đã đặt sẵn một cái bẫy rất tốt, nhưng bản thân lại nhảy vào. Lạc Khuynh Hoàng đúng là hảo thủ đoạn, hảo tâm cơ.
Mọi người nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, đều gật đầu nói đúng, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng không khỏi càng thêm mãnh liệt sùng bái, Lạc Khuynh Hoàng trong tình cảnh này còn có thể bình tĩnh tự nhiên như thế, phát hiện Lạc Khuynh Thành tự lộ ra dấu vết, tâm tính mưu lược này, thật sự là hơn người.
“Người tới! Đem Lạc Khuynh Thành nhốt vào tử lao cho trẫm, chính ngọ ngày mai xử quyết!” Quân Vũ Thần chán ghét nhìn Lạc Khuynh Thành liếc mắt một cái, phân phó nói.
Sắc mặt Lạc Nguyên lập tức trở nên trắng bệch, quỳ xuống nói, “Lão thần vô phương giáo nữ, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
“Đều là tiểu thư của phủ đại tướng quân, khác biệt lại lớn đến vậy sao?” Quân Vũ Thần nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lại nhìn Lạc Khuynh Thành cùng Lạc Khuynh Quốc, cuối cùng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyên, nói, “Đại tướng quân cũng đứng lên đi. Hôm nay là thọ yến của hoàng hậu, trẫm không muốn tiếp tục truy cứu.”
“Tạ hoàng thượng khoan hồng độ lượng.” Lạc Nguyên lập tức tạ ơn, trở lại trên chỗ ngồi. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Khuynh Thành một cái, giống như không hề có người nữ nhi này.
Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành, đi đến bên người Lạc Khuynh Thành, dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng nghe được nói với Lạc Khuynh Thành, “Ta đã sớm nói, muội muội đối xử với ta như thế nào, ta liền đối với muội muội như thế ấy. Hết thảy bây giờ, đều là muội muội ngươi gieo gió gặt bão!”
Lạc Khuynh Thành oán hận nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nàng đã sớm biết nàng ta hãm hại mình, nhưng mặt ngoài lại giả bộ hoàn toàn không biết gì, làm cho nàng từng bước rơi vào cạm bẫy của chính mình. Nàng không cam lòng a!
Vì sao nàng đã tính toán âm mưu hết sức cẩn thận, cuối cùng vẫn bại bởi Lạc Khuynh Hoàng! Ánh mắt Lạc Khuynh Thành chán nản hướng về phía Quân Kiền Linh, Quân Kiền Linh thấyánh mắt Lạc Khuynh Thành nhìn về phía hắn, không khỏi cả kinh, hoảng hốt quay đầu, nhưng sợ Lạc Khuynh Thành nói ra quan hệ với hắn, hắn mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng nếu hắn dính dáng đến chuyện mưu hại hoàng hậu này, kia hắn có thể sẽ chịu không nổi!
Hạ quyết tâm, Quân Kiền Linh cố ý giả bộ bất lực lo lắng, nhìn Lạc Khuynh Thành.
Quả nhiên, Lạc Khuynh Thành nhìn thấythần sắc của Quân Kiền Linh, khóe môi giương lên một chút ý cười hạnh phúc. Kiền Linh của nàng không có bỏ rơi nàng, vậy là tốt rồi, cũng không uổng phí nàng vì hắn mà làm nhiều việc như vậy.
Muốn dùng cách này hãm hại Lạc Khuynh Hoàng, cùng lúc là muốn mượn dịp này giết Lạc Khuynh Hoàng, diệt trừ hậu hoạn. Về phương diện khác cũng là muốn nhất tiễn song điêu, giết hoàng hậu nương nương, thay Quân Kiền Linh tranh thủ càng nhiều lợi thế hòng đoạt vị.
Lạc Khuynh Thành rốt cục bị kéo đi xuống. Trên đại điện tiếp tục diễn ra ca vũ thăng bình (ca múa mừng cảnh thái bình). Chỉ là trong lòng mọi người đều còn sợ hãi. Dù sao Thiên Thốn độc xà cũngđã dọa đến mọi người.
Tống Linh mặt mày loan loan nhìn Liễu Cẩm Tú, trong mắt hiện lên tia nham hiểm như độc xà. Thật không ngờ trò hay của nàng cùng Quân Hồng Phong tỉ mỉ trù tính vẫn chưa lên sàn, đã có một màn hay như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý nhất cử nhất động của Tống Linh cùng Quân Hồng Phong, khóe môi gợi lên một chút tươi cười bí hiểm. Nàng chậm rãi từ chính giữa đại điện trở về vị trí của mình, cùng đợi trò hay trình diễn.
“Khuynh Vũ có công cứu giá, muốn trẫm ban thưởng thứ gì?” Quân Vũ Thần từ ái nhìn Quân Khuynh Vũ, hắn vẫn nghĩ đứa con này cực không nên thân, lại không ngờ Quân Khuynh Vũ cũng có một thân tài nghệ cao cường, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng, cười hỏi.
Quân Khuynh Vũ tản mạn nhìn Quân Vũ Thần, vẫn là một bộ dáng bất cần đời, thản nhiên mở miệng nói, “Nhi thần gần đây có nghiên cứu một chút binh pháp, muốn diễn luyện một phen.”
Một lời nói xong, cả đại điện vang lên tiếng hút không khí.
Thất hoàng tử luôn luôn không màng triều chính, cho dù hoàng thượng cố ý tài bồi, hắn lại vẫn là một bộ bất cần đời. Suốt ngày lưu luyến ra vào thanh lâu tửu quán.
Hôm nay, hắn đầu tiên là ra tay cứu hoàng thượng hoàng hậu, bày ra công phu cao tuyệt không muốn người biết. Nay, lời này rõ ràng là hướng hoàng thượng đòi binh quyền. Thất hoàng tử luôn luôn vô tâm với đế vị, nay làm như vậy, là có chủ ý gì?!
Trong mắt Quân Hiền Tề, Quân Kiền Linh, Quân Hồng Phong đều nhất tề lộ ra một chút thâm tư. Quân Khuynh Vũ luôn luôn bất cần đời, bọn họ sớm đã không xem hắn là đối thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, chính là trong tình huống hôm nay, bọn họ không thể không một lần nữa đề phòng Quân Khuynh Vũ .
Lạc Khuynh Hoàng giờ phút này đã muốn về lại vị trí, đôi mắt đẹp hàm chứa nhiều điểm lo lắng, nhìn Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ vì cứu nàng đã bại lộ thực lực trước mặt mọi người, tương đương cũng là bại lộ dã tâm của hắn. Lấy tâm cơ của Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong, tất nhiên sẽ hoài nghi Quân Khuynh Vũ.
Bởi vậy Quân Khuynh Vũ đơn giản liền hoàn toàn bộc lộ ra hết thảy, mở miệng thình muốn binh quyền. Thứ nhất là để nhiều thêm một phần lợi thế cho ngày sau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thứ hai là dùng để thoát thân bây giờ.
Nếu là trong tay hắn không có binh quyền, vẫn chỉ là thất hoàng tử không quyền không thế. Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn. thế lực Lưu Tô các tuy rằng lớn, nhưng là Quân Khuynh Vũ còn chưa muốn để lộ ra ngoài. Bằng không, chỉ sợ hắn thật sự sẽ trở thành mục tiêu công kích của bọn họ.
“Hảo!” Quân Vũ Thần nghe được Quân Khuynh Vũ chủ động mở miệng muốn binh quyền, không khỏi mừng rỡ, chân mày hắn giãn ra, lập tức nói, “Kia trẫm sẽ đem kinh thành tả quân giao cho ngươi thống soái!”
Lời này ban xuống, sắc mặt Quân Hồng Phong lập tức thay đổi. Năm đó hắn xuất chinh Tây Quyết, lập chiến công hiển hách, sau khi trở về Quân Vũ Thần mới giao quyền thống soái kinh thành hữu quân cho hắn. Nhưng Quân Khuynh Vũ bất quá là bóp chết một con độc xà mà thôi, Quân Vũ Thần thế nhưng đã đem quyền thống soái tả quân giao cho hắn!
“Hoàng thượng. Việc này chỉ sợ không ổn.” Hộ bộ thượng thư La Ngọc Thành, cũng chính là ngoại công của tứ hoàng tử, lập tức đứng dậy phản đối, “Năm đó tứ hoàng tử chinh chiến sa trường, lập chiến công hiển hách, xuất sinh nhập tử, mới được quyền thống soái kinh thành hữu quân, nay hoàng thượng khinh suấtnđem quyền thống soái kinh thành tả quân giao cho thất hoàng tử như vậy, chỉ sợ có chút không ổn.”
Hộ bộ thượng thư nói năng có khí phách. Quân Vũ Thần trên mặt cũng lộ ra thần sắc khó xử.
“Hộ bộ thượng thư nói như vậy chỉ sợ không ổn đi.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, trong mắt hoa đào hẹp dài lướt qua một chút châm chọc, gợi lên tươi cười tà mị bất kham, hỏi, “Chẳng lẽ ở trong mắt La đại nhân,tính mạng của phụ vương mẫu hậu so ra còn kém hơn một tòa thành trì?”
La Ngọc Thành hoàn toàn không ngờ Quân Khuynh Vũ sẽ nói như thế. Trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên là á khẩu không trả lời được, vội vàng sợ hãi nói, “Thần có tội, thần không phải ý tứ này.”
Ánh mắt Quân Vũ Thần nhìn Quân Khuynh Vũ càng thêm vài phần thưởng thức cùng vui mừng, hắn lạnh giọng nói, “Nếu không phải như thế, vậy La ái khanh chắc là không có ý kiến đi?”
La Ngọc Thành còn định nói nữa, lại sợ làmQuân Vũ Thần tức giận, đành phải không cam lòng lui ra.
Mọi người nhìn Quân Khuynh Vũ không khỏi thêm vài phần quan sát. Thất hoàng tử luôn luôn bất cần đời, tầm thường vô vi khi nào lại trở nên sắc bén như thế?!
“Nếu không còn ý kiến, việc này cứ như vậy mà làm. Ngày mai lập tức để Khuynh Vũ tiếp quản kinh thành tả quân.” Quân Vũ Thần nhìn La Ngọc Thành liếc mắt một cái, có chút không hờn không giận nói.
Bàn tay Quân Hồng Phong trong tay áo xiết chặt lại, gân cốt nổi cả lên, hắn oán hận nhìn Quân Khuynh Vũ, lãnh liệt cười. Chờ hắn chiếm được thái tử vị, sẽ chậm rãi thu thập Quân Khuynh Vũ cùng Quân Kiền Linh!
Nghĩ đến đây, quân Hồng Phong hướng về phía Tống Linh sử một ánh mắt, Tống Linh lập tức hiểu ý.
Chỉ thấy Tống Linh cố ý bưng một ly rượu dâng cho Quân Hiền Tề, lộ ra vết thương trên cánh tay.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý nhất cử nhất động của Tống Linh, tự nhiên cũng thấy được thương thế trên tay Tống Linh. Một đạo vết roi trên da thịt tuyết trắng nhìn rất kinh khủng. Thoạt nhìn dọa cực kỳ người.
Nhìn thấy vết roi này, sắc mặt Quân Hiền Tề lập tức đại biến, hắn lo lắng truy vấn.
Sắc mặt Tống Linh có chút biến hoá, ấp úng không chịu nói, tựa hồ là có ẩn tình khó nói, con ngươi vẫn không ngừng hướng về Liễu Cẩm Tú nhìn nhìn, Liễu Cẩm Tú vẫn không hề hay biết.
Tống Linh muốn hãm hại Liễu Cẩm Tú?!
Trong đầu Lạc Khuynh Hoàng lập tức có một ý nghĩ như vậy. Nàng muốn ra tay giúp đỡ Liễu Cẩm Tú, nhưng vẫn là kiềm chế. Nếu nàng ra tay tương trợ, sẽ phá hư kế hoạch của Quân Hồng Phong, đến lúc đó tình huống sẽ nằm ngoài tầm khống chế. Không bằng yên lặng quan sát.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng lại nhẫn nhịn.
“Khuynh Hoàng, đang nhìn cái gì vậy?” lời nói thân thiết của Lạc Vân Chỉ vang lên bên tai Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng thu hồi ánh mắt, nhìn Lạc Vân Chỉ, chỉ thấy Lạc Vân Chỉ ánh mắt đều tràn ngập ưu sầu, hắn nói, “Vừa rồi cũng thật là làm ta sợ muốn chết! May mắn thất hoàng tử cùng Liễu công tử ra tay cứu giúp.”
“Hại ca ca lo lắng.” Lạc Khuynh Hoàng cúi hạ đôi mắt, có chút ngượng ngùng nói.
“Ngươi là muội muội của ta, quan tâm ngươi là chuyện phải làm.” Lạc Vân Chỉ sủng nịch nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ôn hòa cười nói, “Chính là thất hoàng tử cùng Liễu công tử đối với ngươi cũng đều là tình thâm nghĩa trọng, tình huống lúc nãy nguy hiểm như vậy, bọn họ lại hoàn toàn không để ý chính mình, ra tay cứu giúp. Quan trọng là, chuyện bọn họ dụng võ, tựa hồ vẫn có điều giấu diếm, hôm nay vì ngươi mà bại lộ, phân tình nghĩa này, không thể không sâu a.”
“Khuynh Hoàng biết.” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu đáp, trong mắt nàng đầy rối rắm. Tình cảm Quân Khuynh Vũ dành cho nàng, nàng tự nhiên biết rõ, tất nhiên nàng cũng sẽ không phụ hắn. Cuộc đời này, nàng đều đã bồi bên người hắn. Nhưng mà Liễu Tư Triệt thì sao?
Hắn nhiều lần ra tay giúp đỡ, nàng cho dù muốn hờ hững, chỉ sợ cũng không thể. Chính là nàng đứng bên Quân Khuynh Vũ, như vậy cùng Liễu Tư Triệt, nhất định là đối lập. Phân ân tình này, nàng nên báo đáp như thế nào đây?
Trong lúc Lạc Khuynh Hoàng đang trầm tư, Quân Hiền Tề đột nhiên đứng lên, mạnh mẽ đẩy Liễu Cẩm Tú một phen, giọng căm hận nói, “Ta vẫn nghĩ ngươi hiền lành, không ngờ ngươi cư nhiên dám đối xử với Linh nhi như thế sau lưng ta!”
Thân thể Liễu Cẩm Tú bởi vì Quân Hiền Tề dùng khí lực đẩy lập tức ngã xuống, trong nháy mắt sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Quân Hiền Tề, hai tay ôm bụng, hiển nhiên là thống khổ đến cực điểm.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến Liễu Cẩm Tú bị Quân Hiền Tề đẩy ngã, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoảng hốt, nhìn đến Liễu Cẩm Tú ôm bụng, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ hai chân của nàng, nhìn rất ghê người, lập tức hiểu được đã xảy ra sự tình gì.
Liễu Cẩm Tú chỉ sợ là sinh non! Nhưng mà Liễu Cẩm Tú có thai đã bốn tháng, lần trước nàng nhìn thấy Liễu Cẩm Tú, cũng từng chẩn mạch cho nàng, mạch tượng rất ổn, cuống rốn thực ổn định, làm sao có thể bởi vì Quân Hiền Tề đẩy như vậy đã sanh non đây?!
Quân Hiền Tề hiển nhiên cũng không dự đoán được chính mình chỉ đẩy nhẹ một cái, sẽ làm hại Liễu Cẩm Tú sanh non. Tuy rằng bởi vì chuyện của Tống Linh, hắn đã chán ghét Liễu Cẩm Tú đến cực điểm, nhưng Liễu Cẩm Tú đối hắn rất quan trọng, hắn cũng biết, nếu Liễu Cẩm Tú sanh non, hắn mất đi, không chỉ có một đứa con, còn có thể là sự ủng hộ của phủ thừa tướng.
Nghĩ đến đây, Quân Hiền Tề bối rối đến đỡ Liễu Cẩm Tú dậy, thì thào nói, “Cẩm Tú, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta cũng không biết sẽ như vậy a!”
“Cẩm Tú!” Cùng lúc đó,tiếng gọi kinh đau của thừa tướng vang vọng trong đại điện, chỉ thấy Liễu Viễn Chinh bước nhanh đến trước mặt Liễu Cẩm Tú, một phen ôm lấy Liễu Cẩm Tú, tràn ngập đau lòng hô.
Quân Hiền Tề còn đang tính toán, lại bị Liễu Tư Triệt lạnh lùng đẩy ra. Tươi cười tao nhã của Liễu Tư Triệt đã biến mất, chỉ còn một loại khí thế sát phạt cực vì sắc bén. Tầng sương mù trong mắt hắn dần biến mất,lộ ra con ngươi đen như mực, sắc bén như chủy thủ, hắn nói, “Thái tử điện hạ xin tránh ra!”
Quân Hiền Tề giờ phút này làm sao còn dám so đo cùng Liễu Tư Triệt tội mạo phạm, thần sắc bối rối cực kỳ, cơ hồ gấp đến độ sắp khóc đến nơi.
Tống Linh nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt nhanh hiện lên một chút đắc ý, đối Quân Hiền Tề nói, “Hiền Tề, thực xin lỗi, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không thất thủ đẩy ngã tỷ tỷ, làm hại nàng sinh non!”
Bên trong con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng xoẹt qua một tia băng lãnh. Nàng lạnh lùng nhìn Tống Linh. Hết thảy màn này rõ ràng là Tống Linh sớm đã thiết kế tốt. Nhất định là Tống Linh đã động tay động chân vào thức ăn thường ngày của Liễu Cẩm Tú, làm cho Liễu Cẩm Tú cuống rốn không xong, mới có thể bị Quân Hiền Tề đẩy như vậy liền sinh non.
Mà Liễu Cẩm Tú sinh non, Liễu Viễn Chinh đau lòng Liễu Cẩm Tú tất nhiên sẽ trở mặtvới thái tử. Bởi vì chuyện này, ấn tượng của hoàng thượng đối với thái tử tất nhiên cũng sẽ suy giảm. Nếu sau đó, Quân Hồng Phong tố giác chuyện Quân Hiền Tề tư tàng long bào, hai sự kiệnchồng chất lên nhau, chỉ sợ Quân Hiền Tề vô luận thế nào cũng không có cách biện giải!
“Mau truyền thái y a!” Liễu Viễn Chinh ôm Liễu Cẩm Tú, tê tâm liệt phế hô.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Viễn Chinh ôm Liễu Cẩm Tú dáng vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi phiếm qua một tia thống khổ, Liễu Cẩm Tú tuy rằng tình cảnh đáng thương, nhưng dù sao cũng có người nhà thiệt tình yêu thương. Nhưng nàng thì sao?! Lúc nàng sinh non, phụ thân chỉ là cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con!
Thu lạit ươi cười thống khổ trên mặt, Lạc Khuynh Hoàng bước nhanh đi tới bên cạnh Liễu Cẩm Tú, mở miệng nói, “Khuynh Hoàng từng đi theo thái y học nửa năm y thuật, có thể trước để Khuynh Hoàng xem một tí?”
Liễu Viễn Chinh có chút hoài nghi nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Dù sao ở trong triều đình,hắn cùng Lạc Nguyên chính là tử địch, hắn cũng không tin tưởng Lạc Khuynh Hoàng sẽ hảo tâm giúp nữ nhi hắn như vậy.
“Cha. Để cho nàng xem.” Liễu Tư Triệt cảm kích nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hướng Liễu Viễn Chinh nói.
Liễu Viễn Chinh thế này mới buông lỏng tay ra, để cho Lạc Khuynh Hoàng thay Liễu Cẩm Tú bắt mạch. Tuy rằng Liễu Viễn Chinh coi trọng chức vị thừa tướng, nhưng là con của hắn làm sao hắn không biết, Liễu Tư Triệt có thể sớm đã có mưu lược, hắn sẽ chờ sau khi Quân Hiền Tề đăng cơ đã đem chức thừa tướng tặng cho Liễu Tư Triệt .
Nhưng lại thật không ngờ, Quân Hiền Tề thế nhưng nạp thiếp trong lúc Liễu Cẩm Tú mang thai, thời điểm đó, hắn đã rất tức giận, thật không ngờ hôm nay Quân Hiền Tề cư nhiên trước mặt hắn dám đối xử như thế với nữ nhi hắn, làm hại nữ nhi thiếu chút nữa sinh non, nếu đứa nhỏ không bảo đảm, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Quân Hiền Tề!
Cho dù là cháu ruột của hắn thì như thế nào?! Quân Hiền Tề hôm nay có thể đối xử như vậy với Liễu Cẩm Tú, ngày sau có thể sẽ đối xử như vậy đối với Liễu gia! Hắn còn không bằng bồi dưỡng một con rối không có năng lực làm hoàng đế đâu!
Lạc Khuynh Hoàng đưa tay khoát lên mạch tượng của Liễu Cẩm Tú, Liễu Cẩm Tú cuống rốn không ổn, bị Quân Hiền Tề đẩy như thế, làm cho sinh non, đã muốn vô phương cứu chữa, hiện tại nếu không cầm máu, chỉ sợ ngay cả tính mạng của Liễu Cẩm Tú cũng không bảo đảm .
“Khuynh Hoàng tiểu thư, cứu cứu hài tử của ta!” Liễu Cẩm Tú tuyệt vọng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt mang theo một chút chấp nhất chờ mong.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn rõ ràng chờ mong trong mắt Liễu Cẩm Tú, nhớ tới loại tuyệt vọng thời điểm nàng mất đi đứa nhỏ, trong lòng có chút bi thống, cuối cùng không dám nhìn thẳng ánh mắt Liễu Cẩm Tú, nàng nghe được thanh âm chính nàng có chút run run, nàng nói, “Thực xin lỗi, Khuynh Hoàng vô năng, đứa nhỏ đã. . . không còn. . .”
Mà thái y giờ phút này chạy tới, sau khi thay Liễu Cẩm Tú bắt mạch cũng đều lắc đầu, một đám sầu mi khổ kiểm, nói, “Thái tử phi đứa nhỏ đã không còn. Nếu không tiến hành trị liệu, chỉ sợ ngay cả tính mạng của thái tử phi cũng. . .”
“Còn không mau cứu Cẩm Tú!” Liễu Viễn Chinh nghe được lời thái y, lập tức sốt ruột hô.
“Dạ.” Thái y luống cuống tay chân thay Liễu Cẩm Tú trị liệu.
Cả thân thể Quân Hiền Tề đều phát run, không thể tin nhìn tay của mình, hắn bất quá nhất thời tức giận đẩy Liễu Cẩm Tú một cái, như thế nào cũng không nghĩ đến sự tình sẽ biến thành thế này. Xem thần thái Liễu Viễn Chinh lúc này, rõ ràng là hận hắn thấu xương, bây giờ hắn phải làm cái gì mới tốt?!
“Nghịch tử!” Quân Vũ Thần tức giận nhìn Quân Hiền Tề. Quân Hiền Tề luôn luôn yếu đuối vô năng, hắn sớm đã có tâm phế đi Quân Hiền Tề, chẳng qua Quân Hiền Tề tuy rằng nhát gan, nhưng coi như quy củ, cũng chưa từng phạm sai lầm, lại có Liễu thị chống đỡ, hắn vẫn không động đến Quân Hiền Tề, nay Quân Hiền Tề cư nhiên trên đại điện làm ra chuyện như vậy, thực làm hắn tức giận.
Bây giờ đúng là thời cơ tốt để phế đi thái tử! Quân Vũ Thần trong lòng âm thầm nghĩ đến.
Liễu Tâm Huệ thấy một màn như vậy, cũng lộ ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nguyên bản Quân Hiền Tề muốn nạp sườn phi nàng chính là cực lực phản đối , nhưng Quân Hiền Tề khư khư cố chấp, nàng cũng không có cách nào. Nghĩ thân là thái tử một quốc gia, luôn muốn thú thê, thêm nữa,thân phận địa vị của Tống Linh cũng đích xác không tồi, nên đã đồng ý.
Lại thật không ngờ sẽ nháo ra chuyện như vậy. Nàng cùng Liễu Viễn Chinh tuy rằng là thân huynh muội, nhưng dù sao đã nhiều năm chưa hề qua lại, huống chi, tình cảm huynh muội như thế nào có thể so với tình cha con đây?! Chỉ sợ trải qua chuyện này, Liễu Viễn Chinh tất nhiên cùng Quân Hiền Tề sinh ra hiềm khích, chỉ mongtiếp theo đừng xảy ra chuyện gì nữa là được.
Nhưng là, lại luôn không như mong muốn.
Quân Hồng Phong nhìn tình hình trên đại điện, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh, hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn đoán, hắn từng bước tiến lên, biểu tình tựa hồ là có chút do dự, nói, “Nhi thần có một việc, không biết có nên nói hay không.”
“Nói!” Quân Vũ Thần không kiên nhẫn phất phất tay, hắn đã đủ phiền lòng, lúc này còn nói cái gì có nên nói hay không?!
Quân Hồng Phong nhấp mím môi, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Quân Hiền Tề, Quân Hiền Tề lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chỉ nghe thấy quân Hồng Phong từng chữ từng chữ nói, “Nhi thần nghe nói đại ca tư tàng long bào!”
Một câu, giống như kinh lôi.
Tư tàng long bào chính là tội lớn. Mặc dù là thái tử, tư tàng long bào cũng đủ định ra tử tội. Tứ hoàng tử tố cáo thái tử tư tàng long bào, kia cũng không phải là muốn mạng của thái tử sao?!
Quân Hiền Tề chỉ cảm thấy toàn thân đều đã muốn lạnh lẽo thấu triệt, nhưng bản năng biện giải lại nói, “Ta không có. Ta không có a. Phụ vương minh giám. Phụ vương minh giám a. . .”
Liễu Viễn Chinh lạnh lùng nhìn Quân Hiền Tề, vẻ mặt không hề có vẻ chuẩn bị ra tay tương trợ. Liễu Tâm Huệ nghe nói như thế, sắc mặt trắng nhợt. Này thật đúng là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ(NH: ta nghĩ là “nhà dột còn gặp mưa suốt đêm”), hiện tại vừa xảy ra chuyện như vậy, Quân Hồng Phong lại nói ra chuyện thái tử tư tàng long bào, rõ ràng là đã sớm tính toán hết thảy.
“Hồng Phong,lời ngươi nói là thật?!” Quân Vũ Thần nghe nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi. Bất kì đế vương nào đối với chuyện như vậy đều cực vì kiêng kị, huống chi Quân Vũ Thần đối với Quân Hiền Tề bất mãn cũng không phải ngày một ngày hai.
“Nhi thần không dám có nửa câu hư ngôn.” Quân Hồng Phong son sắt nói.
Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy, chính là thản nhiên nhìn Quân Hồng Phong một cái. Quân Hồng Phong tính kế thật sự là cẩn thận. Như vậy, chỉ sợ Quân Hiền Tề là hết đường chối cãi. Thậm chí không bảo vệ được thái tử vị, ngay cả tánh mạng cũng khó lòng giữ được.
Nhưng là, vì tranh đoạt thái tử vị, hại chết một đứa nhỏ vô tội, không khỏi quá mức âm ngoan. Quân Hồng Phong cẩn thận tính toán, lại không thể tưởng được, chính mình đã nằm trong kế hoạch người khác của đi.
Quả nhiên, Quân Kiền Linh nhíu mày, nhìn Quân Hồng Phong, tựa hồ là đang chờ đợi sau khi Quân Hiền Tề bị xử tử, lại đến thay Quân Hiền Tề lật lại bản án, làm cho Quân Hồng Phong cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, đến lúc đó, thái tử vị sẽ thuộc về Quân Kiền Linh hắn.
Quân Vũ Thần nghe xong lời nói của Quân Hồng Phong tất nhiên là tức giận, lập tức phái người đi lục soát phủ đệ của thái tử. Mà giờ phút này, Liễu Cẩm Tú cũng là suy yếu tỉnh lại.
“Cẩm Tú, ngươi thế nào?” Liễu Tư Triệt nắm lấy tay Liễu Cẩm Tú, thân thiết hỏi, bên trong con ngươi đen như mực hàm chứa ba phần thân thiết bảy phân sát ý.
“Ca ca, đây là có chuyện gì?” Liễu Cẩm Tú nhìn tình hình giương cung bạt kiếm trên đại điện, Quân Hồng Phong đứng ở một bên, Quân Hiền Tề còn lại là vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống.
“Tứ hoàng tử nói thái tử tư tàng long bào.” Liễu Tư Triệt lạnh lùng lặp lại , Quân Hiền Tề tuy rằng là biểu huynh của hắn, nhưng hắn cũng không có bao nhiêu cảm tình đối với Quân Hiền Tề. Thậm chí, hắn cũng không thích Quân Hiền Tề.
Nếu không phải vì thân phận thái tử của Quân Hiền Tề, hắn làm sao phải gánh vác nhiều như thế. Nếu không phải Quân Hiền Tề, Liễu Cẩm Tú làm sao có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ, bị thương như thế?!
“Cái gì?!” Liễu Cẩm Tú sắc mặt tái nhợt nhìn Quân Hiền Tề, vừa tức giận vừa sốt ruột, vẻ mặt kia, rõ ràng vẫn là chưa hết hy vọng đối với Quân Hiền Tề.
Trong điện yên tĩnh ngay cả một cây châm rơi xuống đất đều có thể nghe được rành mạch. Thọ yến của hoàng hậu nương nương, thế nhưng liên tiếp phát sinh nhiều chuyện như vậy, thật sự là làm cho người ta không dám nhiều lời, sợ rằng lập tức sẽ có tai họa rơi xuống trên ngườibọn họ.
Quân lính đi điều tra phủ thái tử rất nhanh liền trở về.
Quân Hiền Tề đã quỳ nửa canh giờ trên đại điện. Nửa canh giờ này đối với hắn khốn khổ như bị lăng trì xử tử. Hắn tuy rằng không có tư tàng long bào, nhưng Quân Hồng Phong dám nói như thế, ắt sẽ không là tin đồn vô căn cứ. Nếu ở phủ thái tử thật sự lục soát ra long bào, như vậy hắn là thật xong đời .
“Hồi hoàng thượng. Đây là long bào lục soát được ở phủ thái tử.” Trong tay thị vệ đang cầm một kiện long bào, cung kính bẩm báo nói.
Nghe xong thị vệ bẩm báo, mọi người lập tức hít vào một ngụm lãnh khí. Nhất là đảng phái của thái tử, sắc mặt đại biến, vẻ mặt kinh ngạc cùng lo lắng.
Hoàng hậu nương nương thân mình lay động một chút, suýt nữa muốn ngất đi.
Trong mắt Quân Hồng Phong hiện lên một chút tươi cười đắc ý, Quân Hiền Tề, thái tử vị ngươi đã chiếm đủ lâu rồi, ngoan ngoãn giao nó ra đây đi!
Nhìn đến long bào, Quân Hiền Tề lập tức trắng bệch mặt, hắn lập tức cuống quít dập đầu, không ngừng nói, “Phụ vương minh giám, nhi thần thật sự không biết chuyện này a. Cậu. . . Cứu ta!”
Liễu Viễn Chinh nghe thấylời nói của Quân Hiền Tề, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng là cái gì cũng không có nói. Thứ nhất, vì Liễu Cẩm Tú duyên cớ, hắn cũng không nguyện ý giúp Quân Hiền Tề. Thứ hai, tư tàng long bào chính là tử tội, nay bằng chứng như núi, hắn cho dù muốn cứu, cũng không có cách nào!
Nhìn đến bộ dáng Liễu Viễn Chinh, Quân Hiền Tề nản lòng thoái chí.
“Cha, nữ nhi cầu ngươi, cứu cứu Hiền Tề!” Thanh âm suy yếu của Liễu Cẩm Tú vang lên, tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ để Liễu Viễn Chinh, Liễu Tư Triệt, Lạc Khuynh Hoàng, thậm chí là Quân Hiền Tề đang quỳ gối cách đó không xa nghe thấy được.
Quân Hiền Tề vẻ mặt không thể tin nhìn Liễu Cẩm Tú, áy náy nói, “Cẩm Tú. Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. Ta thật sự không phải cố ý . . . Ngươi phải tin tưởng ta. . .”
Liễu Cẩm Tú trên mặt xẹt qua một tia bi thống, nàng suy yếu cười cười, nói, “Quân Hiền Tề. Ngày Liễu Cẩm Tú ta gả cho ngươi, đã quyết định cùng ngươi đồng thanh đồng tử. Hiện tại ngươi hại chết con của chúng ta, ta ngay cả hận ngươi oán ngươi, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi không để ý. Huống chi ta cùng ngươi vợ chồng một năm, quen biết mười năm, ta biết ngươi là loại người gì, ngươi nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy!”
Liễu Cẩm Tú một phen nói làm cho Quân Hiền Tề trên mặt rất là cảm động, hắn nhìn Liễu Cẩm Tú, trong mắt tràn đầy áy náy. Cùng lúc đó, Tống Linh vội vàng phủi sạch quan hệ, nói, “Hoàng thượng, chuyện thái tử điện hạ tư tàng long bào, thần không hề biết gì cả, còn thỉnh hoàng thượng minh giám!”
“Linh nhi, ngươi. . .” Quân Hiền Tề nhìn Tống Linh, trong mắt là kinh ngạc cùng thất vọng.
Tống Linh chán ghét nhìn Quân Hiền Tề, lá mặt lá trái nói, “Thái tử điện hạ, ngài làm ra chuyện như vậy, thật sự là làm cho Linh nhi thất vọng. Ngươi tổng không thể kêu Linh nhi cùng ngươi đi chết đi. Nếu thái tử phi nguyện ý cùng ngài đi tìm cái chết. Kia liền để thái tử phi cùng đi.”
Quân Hiền Tề nghe xong lời nói của Tống Linh, thế nhưng nở nụ cười. Cười đến ngay cả nước mắt đều chảy ra, hắn chỉ vào Tống Linh nói, “Ta thật sự là vô cùng nực cười! Ta luôn nghĩ ngươi yêu ta, thật không ngờ, bất quá chỉ là một phen ảo tưởng. Ta nhưng lại vì ngươi, làm cho người chân chính yêu ta bị thương!”
Liễu Cẩm Tú suy yếu tựa vào trong lòng Liễu Viễn Chinh, nghe thấy lời nói của Quân Hiền Tề, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng.
“Cẩm Tú, ngươi muốn cứu hắn?” Con ngươi đen như mực của Liễu Tư Triệt nhìn thẳng ánh mắt Liễu Cẩm Tú, từng chữ một hỏi.
“Hắn sinh, ta sinh. Hắn tử, ta tử.” Liễu Cẩm Tú thản nhiên phun ra tám chữ, thái độ cũng là cực kỳ kiên quyết.
Lạc Khuynh Hoàng cũng không khỏi ghé mắt. Nàng xem sắc mặt kiên quyết của Liễu Cẩm Tú, trong lòng không khỏi cảm khái. Tình cảm phải sâu thế nào, mới có thể làm cho Liễu Cẩm Tú sau khi trải qua một phen tang tử đau thương vẫn có thể nói như vậy!
Quân Hiền Tề nghe được lời nói của Liễu Cẩm Tú, cực kì xúc động, hắn đi đến trước mặt Liễu Cẩm Tú, hung hăng tát vào mặt mình, nói, “Cẩm Tú. Thực xin lỗi. Ta thật không phải là người!”
“Hiền Tề, ta không trách ngươi. Ta biết ngươi không phải cố ý.” Liễu Cẩm Tú cầm tay Quân Hiền Tề, suy yếu vô lực cười.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn tình cảnh này, mâu quang chợt lóe, lạnh lùng nhìn Tống Linh.
Liễu Tư Triệt làm như có chút bất đắc dĩ, nhìn Liễu Cẩm Tú liếc mắt một cái, bình tĩnh tự nhiên tiêu sái bước tới lấy ra long bào trong tay thị vệ, nhẹ tay khẽ vuốt qua từng chỗ trên long bào, thanh nhã vô song mở miệng, “Hoàng thượng minh giám. Đây không phải là long bào, mà là mãng bào.”
“Làm sao có thể?!” Liễu Tư Triệt vừa dứt lời, Quân Hồng Phong liền nghi ngờ nói.
Liễu Tư Triệt chậm rãi quay mặt đi, bí hiểm nhìn Quân Hồng Phong, thanh nhã cười, hỏi, “Tứ hoàng tử vì sao khẳng định như vậy. Chẳn lẽ là áo choàng này không phải là tứ hoàng tử để vào phủ thái tử?”
Nói năng có khí phách chất vấn, Quân Hồng Phong cả kinh,sắc mặt hơi đổi. Quân Kiền Linh trong mắt hiện lên một tia thâm ý, Liễu Tư Triệt quả nhiên không phải là người đơn giản.
Liễu Tư Triệt chậm rãi thu hồi ánh mắt, đem long bào đưa cho Quân Vũ Thần, tao nhã nói, “Hoàng thượng thỉnh xem. Long này rõ ràng là tứ trảo, không phải ngũ trảo, này rõ ràng là mãng bào, không phải long bào. Chính là thoạt nhìn có chút giống long bào thôi.”
Quân Vũ Thần nhìn kỹ, quả thế, hung hăng liếc Quân Hiền Tề một cái, hừ một tiếng nói, “Ngươi này thật đáng cười, là mãng bào vì sao không nói sớm, chỉ biết khóc kêu!”
Quân Hiền Tề tựa hồ cũng không có phản ứng lại.Phủ thái tử của hắn cũng không có một kiện mãng bào như vậy. Vừa rồi lúc nhìn đến hắn chỉ tưởng có người vu oan hãm hại, bởi vậy liền vội phủ nhận, làm sao biết được không phải là long bào đâu?!
Trong mắt Quân Kiền Linh thâm ý càng đậm. Liễu Tư Triệt này thật sự là hảo thủ đoạn, cũng không biết hắn đã động chân động tay gì với kiện long bào này, làm sao có thể không lý do gì lại biến thành mãng bào đây?! Long bào này là Quân Hồng Phong dùng để hãm hại Quân Hiền Tề, làm sao có thể là mãng bào?! Xem ra muốn giết Quân Hiền Tề là không có khả năng .
Bất quá trải qua việc này, thái tử vị của Quân Hiền Tề chỉ sợ cũng không thể bảo đảm. Mà Quân Hồng Phong, đấu vớ imưu lược của Liễu Tư Triệt, Quân Hồng Phong tất nhiên đấu không lại. Tuy rằng sự việc diễn ra không hoàn mỹ như hắn tưởng tượng, bất quá đối với hắn mà nói, cũng là trăm lợi không hại.
“Nhi thần biết sai rồi.” Quân Hiền Tề lập tức nhận sai.
Liễu Tâm Huệ sắc mặt cũng thoáng dịu đi một ít. May mắn Liễu Tư Triệt đúng lúc ra tay tương trợ, nếu không chỉ sợ là tai vạ đến nơi. Tuy rằng không biết Liễu Tư Triệt dùng biện pháp gì, nhưng là nàng dám khẳng định, cái này nhất định là long bào chứ không phải mãng bào, mà chuyện này, nhất định là có người ở sau lưng hãm hại .
Xem ra, có khả năng nhất chính là Quân Hồng Phong!
“Hừ. Truyền ý chỉ của trẫm, thái tử bất tài, vô đức vô năng, không gánh vác nổi thái tử vị. Bắt đầu từ hôm nay, phế truất thái tử vị.” Quân Vũ Thần muốn phế bỏ Quân Hiền Tề đã lâu, cho dù việc này bị Liễu Tư Triệt giấu diếm cho qua, không đến mức giết Quân Hiền Tề, nhưng thái tử vị này, cũng là không bảo đảm.
Quân Hiền Tề nghe tuyên, cũng không dám nhiều lời, chỉ phải nơm nớp lo sợ tiếp chỉ.
“Tư Triệt còn có một chuyện không rõ.” Liễu Tư Triệt thản nhiên nói, tử ngọc quan cao cao thúc khởi, làm chocả người hắn thêm tuấn mỹ vô song, “Không biết thái tử tại sao đẩy thái tử phi?”
Nghe Liễu Tư Triệt hỏi chuyện này, Quân Hiền Tề sắc mặt hơi đổi, có chút hối hận nói, “Ta nhìn thấy trên tay Tống Linh có vết roi, nàng nói chính là Cẩm Tú làm, ta nhất thời tức giận mới đẩy Cẩm Tú một cái, nhưng ta thật sự vẫn chưa dùng sức, ta thật sự không phải cố ý . . .”
Càng nói về sau, thanh âm lại càng nhỏ.
“Tống cô nương nói thái tử phi quất ngươi, là thật sao?” con ngươi đen như mực của Liễu Tư Triệt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Linh, trong nháy mắt, ngũ quan ôn hòa của hắn trở nên lợi hại, mâu quang khi nói như có thể xỏ xuyên qua Tống Linh trong nháy mắt, làm cho Tống Linh không tự chủ được bối rối.
“Là thật.” Tống Linh kiên trì nói.
Liễu Tư Triệt khóe môi giương lên một chút thản nhiên tươi cười, thoạt nhìn thanh nhã vô song, hắn nói, “Xin thứ cho Tư Triệt mạo muội. Không biết Tống tiểu thư có thể để cho ma ma trong cung kiểm nghiệm vết thương? Tư Triệt thật sự không tin, gia muội sẽ làm ra chuyện như thế.”
Tống Linh nghe được lời nói của Liễu Tư Triệt, bối rối nói, “Này. Này. . .”
Vết thương trên tay nàng vốn là giả. Làm sao có thể để cho người khác kiểm nghiệm?!
Phản ứng của Tống Linh đã nói lên hết thảy, ở đây đều là người thông minh, làm sao có thể nhìn không thấu huyền cơ trong đó đây.
“Không phải là trên tay Tống cô nương căn bản không có bị thương?” Liễu Tư Triệt từng bước một đi tới trước mặtTống Linh, cầm lên tay của Tống Linh, tay Tống Linh lõa lồ ra bên ngoài, Liễu Tư Triệt một tay lau đi vết sẹo giả, lạnh lùng nói, “Không biết Tống cô nương cố ý lừa gạt thái tử, làm cho thái tử đẩy ngã thái tử phi, là có dụng ý gì?!”
Một câu cuối cùng có chút hương vị lành lạnh, Tống Linh bị Liễu Tư Triệt nhìn, nàng chỉ cảm thấy như mình bị đặt vào trong cô tuyệt vô biên vô hạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm gì.
Lời nói của Liễu Tư Triệt khiến cho mọi người hoài nghi, Tống Linh cố ý làm hại Quân Hiền Tề đẩy ngã thái tử phi, làm hại thái tử phi sinh non, tiếp theo tứ hoàng tử lại vu hãm thái tử tư tàng long bào, chuyện này, tựa hồ có chút kỳ quái.
Trong mắt Liễu Tâm Huệ cũng hiện lên một chút tinh quang. Chuyện này nhất định là Quân Hồng Phong cùng Tống Linh hợp mưu làm, hảo tinh vi kế hoạch, ngay cả nàng đều nhìn không ra, nếu không phải Liễu Tư Triệt ra tay tương trợ, chỉ sợ Quân Hồng Phong đã thực hiện được âm mưu!
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú, trong mắt đen như mực hiện lên một chút suy nghĩ, nàng lạnh nhạt mở miệng nói, “Xin thứ cho Khuynh Hoàng nhiều lời. Lần trước Khuynh Hoàng thay thái tử phi bắt mạch, mạch tượng vẫn bình thường, cuống rốn vững vàng, hôm nay bắt mạch, cuống rốn của thái tử phi đã không xong, hiển nhiên thái tử đẩy ngã thái tử phi bất quá là một ngòi hoả, nguyên nhân sinh non chân chính, chỉ sợ. . .”
Lạc Khuynh Hoàng tuy rằng cũng không nói rõ , nhưng là ý tứ trong đó mọi người cũng đều hiểu được, không khỏi đều hoài nghi nhìn Tống Linh cùng Quân Hồng Phong.
Liễu Tư Triệt khó hiểu nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Một nhà đại tướng quân luôn luôn bất hòa cùng Liễu gia bọn họ. Vì sao Lạc Khuynh Hoàng muốn nói giúp bọn họ?
Lạc Khuynh Hoàng chính là lạnh nhạt hướng về phía Liễu Tư Triệt nhẹ nhàng cười. Nàng bất quá là không muốn để đứa nhỏ của Liễu Cẩm Tú cứ như vậy mà chết không minh bạch. Nàng hiểu được tâm tình của người mẫu thân, càng hiểu được tang tử đau thương là cỡ nào đau đớn, bởi vậy, nàng không muốn Liễu Cẩm Tú bị hãm hại không minh bạch như vậy.
Thêm nữa, Liễu Tư Triệt ba lần bốn bận giúp nàng. Nàng không nghĩ đến báo, chỉ nói giúp bây giờ, coi như là báo đáp ân tình của Liễu Tư Triệt lúc trước giúp nàng đi.
Huống hồ nàng nay nói như thế, bất quá là giúp Liễu gia lật đổ tứ hoàng tử mà thôi, mà Quân Vũ Thần đã hạ lệnh phế bỏ thái tử, thái tử bị phế đã thành sự thật, thay thái tử rửa sạch oan khuất, lại không ảnh hưởng đến toàn cục.
Như vậy, tứ hoàng tử hẳn phải chết. Thế lực của Thái tử đại thương, Quân Kiền Linh tất nhiên thừa dịp mà chen vào, hiện tại, Liễu Tư Triệt nhất định sẽ không mặc kệ ngồi xem, thế lực của thái tử tất nhiên cùng Quân Kiền Linh tranh chấp không ngớt. Thế cục như vậy, đối với Quân Khuynh Vũ cũng là vô cùng tốt .
Kỳ thật nàng xem giống như đang giúp hắn, nhưng cũng không hẳn vậy. Nàng làm như vậy, có tư tâm giúp, thực tại có thẹn với Liễu Tư Triệt. Bởi vậy, nàng không dám nhìn thẳng Liễu Tư Triệt, chỉ đành tránh đi ánh mắtLiễu Tư Triệt.
Liễu Tư Triệt thấy Lạc Khuynh Hoàng tránh đi ánh mắt của hắn, nhấp mím môi, cũng đem dời ánh mắt khỏi Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi đen như mực như ngọc thẳng tắp bắn về phía Tống Linh, vẫn là thanh âm ôn hòa, chính là tự dưng để lộ ra một cỗ dày đặc, “Không biết Tống cô nương giải thích việc này như thế nào?”
Mọi người lập tức lộ ra ngượng nghịu. Xác thực, không ai nhìn thấy Lạc Khuynh Thành giao cho Lạc Khuynh Hoàng lễ vật này. Cũng có khả năng Lạc Khuynh Thành tặng là cây trâm có viết tên của nàng, lại bị Lạc Khuynh Hoàng đổi.Tuy rằng trong lòng mọi người đều đã nghiêng về Lạc Khuynh Hoàng, vẫn không khỏi bởi vì lời này mà nghi hoặc.
“Làm càn! Sắp chết đến nơi, cư nhiên còn dám nói láo! Ý tứ của ngươi có phải là Khuynh Hoàng cố ý đổi lễ vật của ngươi, hãm hại ngươi?!” Quân Vũ Thần dùng sức vỗ cái bàn, có chút tức giận nhìn Lạc Khuynh Thành, quát lớn nói.
“Ha ha. Khuynh Thành biết hoàng thượng thiên vị tỷ tỷ, tự biết vô lực chống đối hoàng thượng, hoàng thượng muốn giết cứ giết đi! Chính là Khuynh Thành không phục!” Lạc Khuynh Thành quỳ thẳng tắp, nghiễm nhiên là một bộ bị oan uổng.
“Ngươi. . .” Quân Vũ Thần chỉ vào Lạc Khuynh Thành, hồi lâu nói không ra lời.
Trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc khó xử. Có chút xấu hổ nhìn Quân Vũ Thần. Quân Vũ Thần sủng ái Khuynh Hoàng quận chúa mọi người đều biết, nếu hiện tại phán tội danh cho Lạc Khuynh Thành, chỉ sợ thật sự làm cho mọi người cảm thấy Quân Vũ Thần tuẫn tư (vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp), nhưng mà làm sao tìm được chứng cớ đây?!
Trong lúc tất cả mọi người cảm thấy khó khăn, Lạc Khuynh Hoàng lại bật cười. Tiếng cười của nàng kỳ ảo phóng khoáng, giống như tiếng nước chảy róc rách, cực kỳ êm tai. Bên trong con ngươi hắc bạch phân minh hàm chứa châm chọc thản nhiên, mị thành hình dáng trăng non cong cong, thoạt nhìn đẹp đến nỗi không giống phàm nhân.
Ánh mắt của nàng thẳng tắp bắn về phía Lạc Khuynh Thành, cười nói, “Chứng cớ?! Muội muội vừa rồi không phải đã chính miệng thừa nhận sao. Cần gì chứng cớ?!”
Thần sắc Lạc Khuynh Thành không thay đổi, cười nhạo nói, “Tỷ tỷ,người hẳn là choáng váng đi?! Ta khi nào đã thừa nhận?!”
“Vừa rồi mọi người cũng đều nghe được. Muội muội Khuynh Thành của ta luôn miệng nói Thiên Thốn độc xà, chính là Thiên Thốn độc xà đã bị thất hoàng tử tiêu diệt, chư vị ở đây cũng chưa từng nói đến độc xà đó là Thiên Thốn, thử hỏi nếu không phải muội muội ra tay, như thế nào biết được độc xà kia chính là Thiên Thốn?!” Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng như một hắc động sâu hun hút, mang theo năng lực đáng sợ, nhìn Lạc Khuynh Thành.
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành nháy mắt trở nên trắng bệch. Chỉ cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng không giống như Lạc Khuynh Hoàng mà nàng quen biết. Thật buồn cười, nàng đã nghĩ chính mình trí tuệ vô song, còn muốn thiết kế hãm hại Lạc Khuynh Hoàng, nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại rơi vào kết cục như bây giờ.
Gậy ông đập lưng ông. Thật sự chính mình đã đặt sẵn một cái bẫy rất tốt, nhưng bản thân lại nhảy vào. Lạc Khuynh Hoàng đúng là hảo thủ đoạn, hảo tâm cơ.
Mọi người nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, đều gật đầu nói đúng, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng không khỏi càng thêm mãnh liệt sùng bái, Lạc Khuynh Hoàng trong tình cảnh này còn có thể bình tĩnh tự nhiên như thế, phát hiện Lạc Khuynh Thành tự lộ ra dấu vết, tâm tính mưu lược này, thật sự là hơn người.
“Người tới! Đem Lạc Khuynh Thành nhốt vào tử lao cho trẫm, chính ngọ ngày mai xử quyết!” Quân Vũ Thần chán ghét nhìn Lạc Khuynh Thành liếc mắt một cái, phân phó nói.
Sắc mặt Lạc Nguyên lập tức trở nên trắng bệch, quỳ xuống nói, “Lão thần vô phương giáo nữ, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
“Đều là tiểu thư của phủ đại tướng quân, khác biệt lại lớn đến vậy sao?” Quân Vũ Thần nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lại nhìn Lạc Khuynh Thành cùng Lạc Khuynh Quốc, cuối cùng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyên, nói, “Đại tướng quân cũng đứng lên đi. Hôm nay là thọ yến của hoàng hậu, trẫm không muốn tiếp tục truy cứu.”
“Tạ hoàng thượng khoan hồng độ lượng.” Lạc Nguyên lập tức tạ ơn, trở lại trên chỗ ngồi. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lạc Khuynh Thành một cái, giống như không hề có người nữ nhi này.
Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành, đi đến bên người Lạc Khuynh Thành, dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng nghe được nói với Lạc Khuynh Thành, “Ta đã sớm nói, muội muội đối xử với ta như thế nào, ta liền đối với muội muội như thế ấy. Hết thảy bây giờ, đều là muội muội ngươi gieo gió gặt bão!”
Lạc Khuynh Thành oán hận nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nàng đã sớm biết nàng ta hãm hại mình, nhưng mặt ngoài lại giả bộ hoàn toàn không biết gì, làm cho nàng từng bước rơi vào cạm bẫy của chính mình. Nàng không cam lòng a!
Vì sao nàng đã tính toán âm mưu hết sức cẩn thận, cuối cùng vẫn bại bởi Lạc Khuynh Hoàng! Ánh mắt Lạc Khuynh Thành chán nản hướng về phía Quân Kiền Linh, Quân Kiền Linh thấyánh mắt Lạc Khuynh Thành nhìn về phía hắn, không khỏi cả kinh, hoảng hốt quay đầu, nhưng sợ Lạc Khuynh Thành nói ra quan hệ với hắn, hắn mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng nếu hắn dính dáng đến chuyện mưu hại hoàng hậu này, kia hắn có thể sẽ chịu không nổi!
Hạ quyết tâm, Quân Kiền Linh cố ý giả bộ bất lực lo lắng, nhìn Lạc Khuynh Thành.
Quả nhiên, Lạc Khuynh Thành nhìn thấythần sắc của Quân Kiền Linh, khóe môi giương lên một chút ý cười hạnh phúc. Kiền Linh của nàng không có bỏ rơi nàng, vậy là tốt rồi, cũng không uổng phí nàng vì hắn mà làm nhiều việc như vậy.
Muốn dùng cách này hãm hại Lạc Khuynh Hoàng, cùng lúc là muốn mượn dịp này giết Lạc Khuynh Hoàng, diệt trừ hậu hoạn. Về phương diện khác cũng là muốn nhất tiễn song điêu, giết hoàng hậu nương nương, thay Quân Kiền Linh tranh thủ càng nhiều lợi thế hòng đoạt vị.
Lạc Khuynh Thành rốt cục bị kéo đi xuống. Trên đại điện tiếp tục diễn ra ca vũ thăng bình (ca múa mừng cảnh thái bình). Chỉ là trong lòng mọi người đều còn sợ hãi. Dù sao Thiên Thốn độc xà cũngđã dọa đến mọi người.
Tống Linh mặt mày loan loan nhìn Liễu Cẩm Tú, trong mắt hiện lên tia nham hiểm như độc xà. Thật không ngờ trò hay của nàng cùng Quân Hồng Phong tỉ mỉ trù tính vẫn chưa lên sàn, đã có một màn hay như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý nhất cử nhất động của Tống Linh cùng Quân Hồng Phong, khóe môi gợi lên một chút tươi cười bí hiểm. Nàng chậm rãi từ chính giữa đại điện trở về vị trí của mình, cùng đợi trò hay trình diễn.
“Khuynh Vũ có công cứu giá, muốn trẫm ban thưởng thứ gì?” Quân Vũ Thần từ ái nhìn Quân Khuynh Vũ, hắn vẫn nghĩ đứa con này cực không nên thân, lại không ngờ Quân Khuynh Vũ cũng có một thân tài nghệ cao cường, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng, cười hỏi.
Quân Khuynh Vũ tản mạn nhìn Quân Vũ Thần, vẫn là một bộ dáng bất cần đời, thản nhiên mở miệng nói, “Nhi thần gần đây có nghiên cứu một chút binh pháp, muốn diễn luyện một phen.”
Một lời nói xong, cả đại điện vang lên tiếng hút không khí.
Thất hoàng tử luôn luôn không màng triều chính, cho dù hoàng thượng cố ý tài bồi, hắn lại vẫn là một bộ bất cần đời. Suốt ngày lưu luyến ra vào thanh lâu tửu quán.
Hôm nay, hắn đầu tiên là ra tay cứu hoàng thượng hoàng hậu, bày ra công phu cao tuyệt không muốn người biết. Nay, lời này rõ ràng là hướng hoàng thượng đòi binh quyền. Thất hoàng tử luôn luôn vô tâm với đế vị, nay làm như vậy, là có chủ ý gì?!
Trong mắt Quân Hiền Tề, Quân Kiền Linh, Quân Hồng Phong đều nhất tề lộ ra một chút thâm tư. Quân Khuynh Vũ luôn luôn bất cần đời, bọn họ sớm đã không xem hắn là đối thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, chính là trong tình huống hôm nay, bọn họ không thể không một lần nữa đề phòng Quân Khuynh Vũ .
Lạc Khuynh Hoàng giờ phút này đã muốn về lại vị trí, đôi mắt đẹp hàm chứa nhiều điểm lo lắng, nhìn Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ vì cứu nàng đã bại lộ thực lực trước mặt mọi người, tương đương cũng là bại lộ dã tâm của hắn. Lấy tâm cơ của Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong, tất nhiên sẽ hoài nghi Quân Khuynh Vũ.
Bởi vậy Quân Khuynh Vũ đơn giản liền hoàn toàn bộc lộ ra hết thảy, mở miệng thình muốn binh quyền. Thứ nhất là để nhiều thêm một phần lợi thế cho ngày sau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thứ hai là dùng để thoát thân bây giờ.
Nếu là trong tay hắn không có binh quyền, vẫn chỉ là thất hoàng tử không quyền không thế. Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn. thế lực Lưu Tô các tuy rằng lớn, nhưng là Quân Khuynh Vũ còn chưa muốn để lộ ra ngoài. Bằng không, chỉ sợ hắn thật sự sẽ trở thành mục tiêu công kích của bọn họ.
“Hảo!” Quân Vũ Thần nghe được Quân Khuynh Vũ chủ động mở miệng muốn binh quyền, không khỏi mừng rỡ, chân mày hắn giãn ra, lập tức nói, “Kia trẫm sẽ đem kinh thành tả quân giao cho ngươi thống soái!”
Lời này ban xuống, sắc mặt Quân Hồng Phong lập tức thay đổi. Năm đó hắn xuất chinh Tây Quyết, lập chiến công hiển hách, sau khi trở về Quân Vũ Thần mới giao quyền thống soái kinh thành hữu quân cho hắn. Nhưng Quân Khuynh Vũ bất quá là bóp chết một con độc xà mà thôi, Quân Vũ Thần thế nhưng đã đem quyền thống soái tả quân giao cho hắn!
“Hoàng thượng. Việc này chỉ sợ không ổn.” Hộ bộ thượng thư La Ngọc Thành, cũng chính là ngoại công của tứ hoàng tử, lập tức đứng dậy phản đối, “Năm đó tứ hoàng tử chinh chiến sa trường, lập chiến công hiển hách, xuất sinh nhập tử, mới được quyền thống soái kinh thành hữu quân, nay hoàng thượng khinh suấtnđem quyền thống soái kinh thành tả quân giao cho thất hoàng tử như vậy, chỉ sợ có chút không ổn.”
Hộ bộ thượng thư nói năng có khí phách. Quân Vũ Thần trên mặt cũng lộ ra thần sắc khó xử.
“Hộ bộ thượng thư nói như vậy chỉ sợ không ổn đi.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, trong mắt hoa đào hẹp dài lướt qua một chút châm chọc, gợi lên tươi cười tà mị bất kham, hỏi, “Chẳng lẽ ở trong mắt La đại nhân,tính mạng của phụ vương mẫu hậu so ra còn kém hơn một tòa thành trì?”
La Ngọc Thành hoàn toàn không ngờ Quân Khuynh Vũ sẽ nói như thế. Trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên là á khẩu không trả lời được, vội vàng sợ hãi nói, “Thần có tội, thần không phải ý tứ này.”
Ánh mắt Quân Vũ Thần nhìn Quân Khuynh Vũ càng thêm vài phần thưởng thức cùng vui mừng, hắn lạnh giọng nói, “Nếu không phải như thế, vậy La ái khanh chắc là không có ý kiến đi?”
La Ngọc Thành còn định nói nữa, lại sợ làmQuân Vũ Thần tức giận, đành phải không cam lòng lui ra.
Mọi người nhìn Quân Khuynh Vũ không khỏi thêm vài phần quan sát. Thất hoàng tử luôn luôn bất cần đời, tầm thường vô vi khi nào lại trở nên sắc bén như thế?!
“Nếu không còn ý kiến, việc này cứ như vậy mà làm. Ngày mai lập tức để Khuynh Vũ tiếp quản kinh thành tả quân.” Quân Vũ Thần nhìn La Ngọc Thành liếc mắt một cái, có chút không hờn không giận nói.
Bàn tay Quân Hồng Phong trong tay áo xiết chặt lại, gân cốt nổi cả lên, hắn oán hận nhìn Quân Khuynh Vũ, lãnh liệt cười. Chờ hắn chiếm được thái tử vị, sẽ chậm rãi thu thập Quân Khuynh Vũ cùng Quân Kiền Linh!
Nghĩ đến đây, quân Hồng Phong hướng về phía Tống Linh sử một ánh mắt, Tống Linh lập tức hiểu ý.
Chỉ thấy Tống Linh cố ý bưng một ly rượu dâng cho Quân Hiền Tề, lộ ra vết thương trên cánh tay.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý nhất cử nhất động của Tống Linh, tự nhiên cũng thấy được thương thế trên tay Tống Linh. Một đạo vết roi trên da thịt tuyết trắng nhìn rất kinh khủng. Thoạt nhìn dọa cực kỳ người.
Nhìn thấy vết roi này, sắc mặt Quân Hiền Tề lập tức đại biến, hắn lo lắng truy vấn.
Sắc mặt Tống Linh có chút biến hoá, ấp úng không chịu nói, tựa hồ là có ẩn tình khó nói, con ngươi vẫn không ngừng hướng về Liễu Cẩm Tú nhìn nhìn, Liễu Cẩm Tú vẫn không hề hay biết.
Tống Linh muốn hãm hại Liễu Cẩm Tú?!
Trong đầu Lạc Khuynh Hoàng lập tức có một ý nghĩ như vậy. Nàng muốn ra tay giúp đỡ Liễu Cẩm Tú, nhưng vẫn là kiềm chế. Nếu nàng ra tay tương trợ, sẽ phá hư kế hoạch của Quân Hồng Phong, đến lúc đó tình huống sẽ nằm ngoài tầm khống chế. Không bằng yên lặng quan sát.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng lại nhẫn nhịn.
“Khuynh Hoàng, đang nhìn cái gì vậy?” lời nói thân thiết của Lạc Vân Chỉ vang lên bên tai Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng thu hồi ánh mắt, nhìn Lạc Vân Chỉ, chỉ thấy Lạc Vân Chỉ ánh mắt đều tràn ngập ưu sầu, hắn nói, “Vừa rồi cũng thật là làm ta sợ muốn chết! May mắn thất hoàng tử cùng Liễu công tử ra tay cứu giúp.”
“Hại ca ca lo lắng.” Lạc Khuynh Hoàng cúi hạ đôi mắt, có chút ngượng ngùng nói.
“Ngươi là muội muội của ta, quan tâm ngươi là chuyện phải làm.” Lạc Vân Chỉ sủng nịch nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ôn hòa cười nói, “Chính là thất hoàng tử cùng Liễu công tử đối với ngươi cũng đều là tình thâm nghĩa trọng, tình huống lúc nãy nguy hiểm như vậy, bọn họ lại hoàn toàn không để ý chính mình, ra tay cứu giúp. Quan trọng là, chuyện bọn họ dụng võ, tựa hồ vẫn có điều giấu diếm, hôm nay vì ngươi mà bại lộ, phân tình nghĩa này, không thể không sâu a.”
“Khuynh Hoàng biết.” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu đáp, trong mắt nàng đầy rối rắm. Tình cảm Quân Khuynh Vũ dành cho nàng, nàng tự nhiên biết rõ, tất nhiên nàng cũng sẽ không phụ hắn. Cuộc đời này, nàng đều đã bồi bên người hắn. Nhưng mà Liễu Tư Triệt thì sao?
Hắn nhiều lần ra tay giúp đỡ, nàng cho dù muốn hờ hững, chỉ sợ cũng không thể. Chính là nàng đứng bên Quân Khuynh Vũ, như vậy cùng Liễu Tư Triệt, nhất định là đối lập. Phân ân tình này, nàng nên báo đáp như thế nào đây?
Trong lúc Lạc Khuynh Hoàng đang trầm tư, Quân Hiền Tề đột nhiên đứng lên, mạnh mẽ đẩy Liễu Cẩm Tú một phen, giọng căm hận nói, “Ta vẫn nghĩ ngươi hiền lành, không ngờ ngươi cư nhiên dám đối xử với Linh nhi như thế sau lưng ta!”
Thân thể Liễu Cẩm Tú bởi vì Quân Hiền Tề dùng khí lực đẩy lập tức ngã xuống, trong nháy mắt sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Quân Hiền Tề, hai tay ôm bụng, hiển nhiên là thống khổ đến cực điểm.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến Liễu Cẩm Tú bị Quân Hiền Tề đẩy ngã, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoảng hốt, nhìn đến Liễu Cẩm Tú ôm bụng, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ hai chân của nàng, nhìn rất ghê người, lập tức hiểu được đã xảy ra sự tình gì.
Liễu Cẩm Tú chỉ sợ là sinh non! Nhưng mà Liễu Cẩm Tú có thai đã bốn tháng, lần trước nàng nhìn thấy Liễu Cẩm Tú, cũng từng chẩn mạch cho nàng, mạch tượng rất ổn, cuống rốn thực ổn định, làm sao có thể bởi vì Quân Hiền Tề đẩy như vậy đã sanh non đây?!
Quân Hiền Tề hiển nhiên cũng không dự đoán được chính mình chỉ đẩy nhẹ một cái, sẽ làm hại Liễu Cẩm Tú sanh non. Tuy rằng bởi vì chuyện của Tống Linh, hắn đã chán ghét Liễu Cẩm Tú đến cực điểm, nhưng Liễu Cẩm Tú đối hắn rất quan trọng, hắn cũng biết, nếu Liễu Cẩm Tú sanh non, hắn mất đi, không chỉ có một đứa con, còn có thể là sự ủng hộ của phủ thừa tướng.
Nghĩ đến đây, Quân Hiền Tề bối rối đến đỡ Liễu Cẩm Tú dậy, thì thào nói, “Cẩm Tú, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta cũng không biết sẽ như vậy a!”
“Cẩm Tú!” Cùng lúc đó,tiếng gọi kinh đau của thừa tướng vang vọng trong đại điện, chỉ thấy Liễu Viễn Chinh bước nhanh đến trước mặt Liễu Cẩm Tú, một phen ôm lấy Liễu Cẩm Tú, tràn ngập đau lòng hô.
Quân Hiền Tề còn đang tính toán, lại bị Liễu Tư Triệt lạnh lùng đẩy ra. Tươi cười tao nhã của Liễu Tư Triệt đã biến mất, chỉ còn một loại khí thế sát phạt cực vì sắc bén. Tầng sương mù trong mắt hắn dần biến mất,lộ ra con ngươi đen như mực, sắc bén như chủy thủ, hắn nói, “Thái tử điện hạ xin tránh ra!”
Quân Hiền Tề giờ phút này làm sao còn dám so đo cùng Liễu Tư Triệt tội mạo phạm, thần sắc bối rối cực kỳ, cơ hồ gấp đến độ sắp khóc đến nơi.
Tống Linh nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt nhanh hiện lên một chút đắc ý, đối Quân Hiền Tề nói, “Hiền Tề, thực xin lỗi, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không thất thủ đẩy ngã tỷ tỷ, làm hại nàng sinh non!”
Bên trong con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng xoẹt qua một tia băng lãnh. Nàng lạnh lùng nhìn Tống Linh. Hết thảy màn này rõ ràng là Tống Linh sớm đã thiết kế tốt. Nhất định là Tống Linh đã động tay động chân vào thức ăn thường ngày của Liễu Cẩm Tú, làm cho Liễu Cẩm Tú cuống rốn không xong, mới có thể bị Quân Hiền Tề đẩy như vậy liền sinh non.
Mà Liễu Cẩm Tú sinh non, Liễu Viễn Chinh đau lòng Liễu Cẩm Tú tất nhiên sẽ trở mặtvới thái tử. Bởi vì chuyện này, ấn tượng của hoàng thượng đối với thái tử tất nhiên cũng sẽ suy giảm. Nếu sau đó, Quân Hồng Phong tố giác chuyện Quân Hiền Tề tư tàng long bào, hai sự kiệnchồng chất lên nhau, chỉ sợ Quân Hiền Tề vô luận thế nào cũng không có cách biện giải!
“Mau truyền thái y a!” Liễu Viễn Chinh ôm Liễu Cẩm Tú, tê tâm liệt phế hô.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Viễn Chinh ôm Liễu Cẩm Tú dáng vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi phiếm qua một tia thống khổ, Liễu Cẩm Tú tuy rằng tình cảnh đáng thương, nhưng dù sao cũng có người nhà thiệt tình yêu thương. Nhưng nàng thì sao?! Lúc nàng sinh non, phụ thân chỉ là cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con!
Thu lạit ươi cười thống khổ trên mặt, Lạc Khuynh Hoàng bước nhanh đi tới bên cạnh Liễu Cẩm Tú, mở miệng nói, “Khuynh Hoàng từng đi theo thái y học nửa năm y thuật, có thể trước để Khuynh Hoàng xem một tí?”
Liễu Viễn Chinh có chút hoài nghi nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Dù sao ở trong triều đình,hắn cùng Lạc Nguyên chính là tử địch, hắn cũng không tin tưởng Lạc Khuynh Hoàng sẽ hảo tâm giúp nữ nhi hắn như vậy.
“Cha. Để cho nàng xem.” Liễu Tư Triệt cảm kích nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hướng Liễu Viễn Chinh nói.
Liễu Viễn Chinh thế này mới buông lỏng tay ra, để cho Lạc Khuynh Hoàng thay Liễu Cẩm Tú bắt mạch. Tuy rằng Liễu Viễn Chinh coi trọng chức vị thừa tướng, nhưng là con của hắn làm sao hắn không biết, Liễu Tư Triệt có thể sớm đã có mưu lược, hắn sẽ chờ sau khi Quân Hiền Tề đăng cơ đã đem chức thừa tướng tặng cho Liễu Tư Triệt .
Nhưng lại thật không ngờ, Quân Hiền Tề thế nhưng nạp thiếp trong lúc Liễu Cẩm Tú mang thai, thời điểm đó, hắn đã rất tức giận, thật không ngờ hôm nay Quân Hiền Tề cư nhiên trước mặt hắn dám đối xử như thế với nữ nhi hắn, làm hại nữ nhi thiếu chút nữa sinh non, nếu đứa nhỏ không bảo đảm, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Quân Hiền Tề!
Cho dù là cháu ruột của hắn thì như thế nào?! Quân Hiền Tề hôm nay có thể đối xử như vậy với Liễu Cẩm Tú, ngày sau có thể sẽ đối xử như vậy đối với Liễu gia! Hắn còn không bằng bồi dưỡng một con rối không có năng lực làm hoàng đế đâu!
Lạc Khuynh Hoàng đưa tay khoát lên mạch tượng của Liễu Cẩm Tú, Liễu Cẩm Tú cuống rốn không ổn, bị Quân Hiền Tề đẩy như thế, làm cho sinh non, đã muốn vô phương cứu chữa, hiện tại nếu không cầm máu, chỉ sợ ngay cả tính mạng của Liễu Cẩm Tú cũng không bảo đảm .
“Khuynh Hoàng tiểu thư, cứu cứu hài tử của ta!” Liễu Cẩm Tú tuyệt vọng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt mang theo một chút chấp nhất chờ mong.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn rõ ràng chờ mong trong mắt Liễu Cẩm Tú, nhớ tới loại tuyệt vọng thời điểm nàng mất đi đứa nhỏ, trong lòng có chút bi thống, cuối cùng không dám nhìn thẳng ánh mắt Liễu Cẩm Tú, nàng nghe được thanh âm chính nàng có chút run run, nàng nói, “Thực xin lỗi, Khuynh Hoàng vô năng, đứa nhỏ đã. . . không còn. . .”
Mà thái y giờ phút này chạy tới, sau khi thay Liễu Cẩm Tú bắt mạch cũng đều lắc đầu, một đám sầu mi khổ kiểm, nói, “Thái tử phi đứa nhỏ đã không còn. Nếu không tiến hành trị liệu, chỉ sợ ngay cả tính mạng của thái tử phi cũng. . .”
“Còn không mau cứu Cẩm Tú!” Liễu Viễn Chinh nghe được lời thái y, lập tức sốt ruột hô.
“Dạ.” Thái y luống cuống tay chân thay Liễu Cẩm Tú trị liệu.
Cả thân thể Quân Hiền Tề đều phát run, không thể tin nhìn tay của mình, hắn bất quá nhất thời tức giận đẩy Liễu Cẩm Tú một cái, như thế nào cũng không nghĩ đến sự tình sẽ biến thành thế này. Xem thần thái Liễu Viễn Chinh lúc này, rõ ràng là hận hắn thấu xương, bây giờ hắn phải làm cái gì mới tốt?!
“Nghịch tử!” Quân Vũ Thần tức giận nhìn Quân Hiền Tề. Quân Hiền Tề luôn luôn yếu đuối vô năng, hắn sớm đã có tâm phế đi Quân Hiền Tề, chẳng qua Quân Hiền Tề tuy rằng nhát gan, nhưng coi như quy củ, cũng chưa từng phạm sai lầm, lại có Liễu thị chống đỡ, hắn vẫn không động đến Quân Hiền Tề, nay Quân Hiền Tề cư nhiên trên đại điện làm ra chuyện như vậy, thực làm hắn tức giận.
Bây giờ đúng là thời cơ tốt để phế đi thái tử! Quân Vũ Thần trong lòng âm thầm nghĩ đến.
Liễu Tâm Huệ thấy một màn như vậy, cũng lộ ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nguyên bản Quân Hiền Tề muốn nạp sườn phi nàng chính là cực lực phản đối , nhưng Quân Hiền Tề khư khư cố chấp, nàng cũng không có cách nào. Nghĩ thân là thái tử một quốc gia, luôn muốn thú thê, thêm nữa,thân phận địa vị của Tống Linh cũng đích xác không tồi, nên đã đồng ý.
Lại thật không ngờ sẽ nháo ra chuyện như vậy. Nàng cùng Liễu Viễn Chinh tuy rằng là thân huynh muội, nhưng dù sao đã nhiều năm chưa hề qua lại, huống chi, tình cảm huynh muội như thế nào có thể so với tình cha con đây?! Chỉ sợ trải qua chuyện này, Liễu Viễn Chinh tất nhiên cùng Quân Hiền Tề sinh ra hiềm khích, chỉ mongtiếp theo đừng xảy ra chuyện gì nữa là được.
Nhưng là, lại luôn không như mong muốn.
Quân Hồng Phong nhìn tình hình trên đại điện, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh, hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn đoán, hắn từng bước tiến lên, biểu tình tựa hồ là có chút do dự, nói, “Nhi thần có một việc, không biết có nên nói hay không.”
“Nói!” Quân Vũ Thần không kiên nhẫn phất phất tay, hắn đã đủ phiền lòng, lúc này còn nói cái gì có nên nói hay không?!
Quân Hồng Phong nhấp mím môi, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Quân Hiền Tề, Quân Hiền Tề lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chỉ nghe thấy quân Hồng Phong từng chữ từng chữ nói, “Nhi thần nghe nói đại ca tư tàng long bào!”
Một câu, giống như kinh lôi.
Tư tàng long bào chính là tội lớn. Mặc dù là thái tử, tư tàng long bào cũng đủ định ra tử tội. Tứ hoàng tử tố cáo thái tử tư tàng long bào, kia cũng không phải là muốn mạng của thái tử sao?!
Quân Hiền Tề chỉ cảm thấy toàn thân đều đã muốn lạnh lẽo thấu triệt, nhưng bản năng biện giải lại nói, “Ta không có. Ta không có a. Phụ vương minh giám. Phụ vương minh giám a. . .”
Liễu Viễn Chinh lạnh lùng nhìn Quân Hiền Tề, vẻ mặt không hề có vẻ chuẩn bị ra tay tương trợ. Liễu Tâm Huệ nghe nói như thế, sắc mặt trắng nhợt. Này thật đúng là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ(NH: ta nghĩ là “nhà dột còn gặp mưa suốt đêm”), hiện tại vừa xảy ra chuyện như vậy, Quân Hồng Phong lại nói ra chuyện thái tử tư tàng long bào, rõ ràng là đã sớm tính toán hết thảy.
“Hồng Phong,lời ngươi nói là thật?!” Quân Vũ Thần nghe nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi. Bất kì đế vương nào đối với chuyện như vậy đều cực vì kiêng kị, huống chi Quân Vũ Thần đối với Quân Hiền Tề bất mãn cũng không phải ngày một ngày hai.
“Nhi thần không dám có nửa câu hư ngôn.” Quân Hồng Phong son sắt nói.
Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy, chính là thản nhiên nhìn Quân Hồng Phong một cái. Quân Hồng Phong tính kế thật sự là cẩn thận. Như vậy, chỉ sợ Quân Hiền Tề là hết đường chối cãi. Thậm chí không bảo vệ được thái tử vị, ngay cả tánh mạng cũng khó lòng giữ được.
Nhưng là, vì tranh đoạt thái tử vị, hại chết một đứa nhỏ vô tội, không khỏi quá mức âm ngoan. Quân Hồng Phong cẩn thận tính toán, lại không thể tưởng được, chính mình đã nằm trong kế hoạch người khác của đi.
Quả nhiên, Quân Kiền Linh nhíu mày, nhìn Quân Hồng Phong, tựa hồ là đang chờ đợi sau khi Quân Hiền Tề bị xử tử, lại đến thay Quân Hiền Tề lật lại bản án, làm cho Quân Hồng Phong cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, đến lúc đó, thái tử vị sẽ thuộc về Quân Kiền Linh hắn.
Quân Vũ Thần nghe xong lời nói của Quân Hồng Phong tất nhiên là tức giận, lập tức phái người đi lục soát phủ đệ của thái tử. Mà giờ phút này, Liễu Cẩm Tú cũng là suy yếu tỉnh lại.
“Cẩm Tú, ngươi thế nào?” Liễu Tư Triệt nắm lấy tay Liễu Cẩm Tú, thân thiết hỏi, bên trong con ngươi đen như mực hàm chứa ba phần thân thiết bảy phân sát ý.
“Ca ca, đây là có chuyện gì?” Liễu Cẩm Tú nhìn tình hình giương cung bạt kiếm trên đại điện, Quân Hồng Phong đứng ở một bên, Quân Hiền Tề còn lại là vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống.
“Tứ hoàng tử nói thái tử tư tàng long bào.” Liễu Tư Triệt lạnh lùng lặp lại , Quân Hiền Tề tuy rằng là biểu huynh của hắn, nhưng hắn cũng không có bao nhiêu cảm tình đối với Quân Hiền Tề. Thậm chí, hắn cũng không thích Quân Hiền Tề.
Nếu không phải vì thân phận thái tử của Quân Hiền Tề, hắn làm sao phải gánh vác nhiều như thế. Nếu không phải Quân Hiền Tề, Liễu Cẩm Tú làm sao có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ, bị thương như thế?!
“Cái gì?!” Liễu Cẩm Tú sắc mặt tái nhợt nhìn Quân Hiền Tề, vừa tức giận vừa sốt ruột, vẻ mặt kia, rõ ràng vẫn là chưa hết hy vọng đối với Quân Hiền Tề.
Trong điện yên tĩnh ngay cả một cây châm rơi xuống đất đều có thể nghe được rành mạch. Thọ yến của hoàng hậu nương nương, thế nhưng liên tiếp phát sinh nhiều chuyện như vậy, thật sự là làm cho người ta không dám nhiều lời, sợ rằng lập tức sẽ có tai họa rơi xuống trên ngườibọn họ.
Quân lính đi điều tra phủ thái tử rất nhanh liền trở về.
Quân Hiền Tề đã quỳ nửa canh giờ trên đại điện. Nửa canh giờ này đối với hắn khốn khổ như bị lăng trì xử tử. Hắn tuy rằng không có tư tàng long bào, nhưng Quân Hồng Phong dám nói như thế, ắt sẽ không là tin đồn vô căn cứ. Nếu ở phủ thái tử thật sự lục soát ra long bào, như vậy hắn là thật xong đời .
“Hồi hoàng thượng. Đây là long bào lục soát được ở phủ thái tử.” Trong tay thị vệ đang cầm một kiện long bào, cung kính bẩm báo nói.
Nghe xong thị vệ bẩm báo, mọi người lập tức hít vào một ngụm lãnh khí. Nhất là đảng phái của thái tử, sắc mặt đại biến, vẻ mặt kinh ngạc cùng lo lắng.
Hoàng hậu nương nương thân mình lay động một chút, suýt nữa muốn ngất đi.
Trong mắt Quân Hồng Phong hiện lên một chút tươi cười đắc ý, Quân Hiền Tề, thái tử vị ngươi đã chiếm đủ lâu rồi, ngoan ngoãn giao nó ra đây đi!
Nhìn đến long bào, Quân Hiền Tề lập tức trắng bệch mặt, hắn lập tức cuống quít dập đầu, không ngừng nói, “Phụ vương minh giám, nhi thần thật sự không biết chuyện này a. Cậu. . . Cứu ta!”
Liễu Viễn Chinh nghe thấylời nói của Quân Hiền Tề, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng là cái gì cũng không có nói. Thứ nhất, vì Liễu Cẩm Tú duyên cớ, hắn cũng không nguyện ý giúp Quân Hiền Tề. Thứ hai, tư tàng long bào chính là tử tội, nay bằng chứng như núi, hắn cho dù muốn cứu, cũng không có cách nào!
Nhìn đến bộ dáng Liễu Viễn Chinh, Quân Hiền Tề nản lòng thoái chí.
“Cha, nữ nhi cầu ngươi, cứu cứu Hiền Tề!” Thanh âm suy yếu của Liễu Cẩm Tú vang lên, tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ để Liễu Viễn Chinh, Liễu Tư Triệt, Lạc Khuynh Hoàng, thậm chí là Quân Hiền Tề đang quỳ gối cách đó không xa nghe thấy được.
Quân Hiền Tề vẻ mặt không thể tin nhìn Liễu Cẩm Tú, áy náy nói, “Cẩm Tú. Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. Ta thật sự không phải cố ý . . . Ngươi phải tin tưởng ta. . .”
Liễu Cẩm Tú trên mặt xẹt qua một tia bi thống, nàng suy yếu cười cười, nói, “Quân Hiền Tề. Ngày Liễu Cẩm Tú ta gả cho ngươi, đã quyết định cùng ngươi đồng thanh đồng tử. Hiện tại ngươi hại chết con của chúng ta, ta ngay cả hận ngươi oán ngươi, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi không để ý. Huống chi ta cùng ngươi vợ chồng một năm, quen biết mười năm, ta biết ngươi là loại người gì, ngươi nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy!”
Liễu Cẩm Tú một phen nói làm cho Quân Hiền Tề trên mặt rất là cảm động, hắn nhìn Liễu Cẩm Tú, trong mắt tràn đầy áy náy. Cùng lúc đó, Tống Linh vội vàng phủi sạch quan hệ, nói, “Hoàng thượng, chuyện thái tử điện hạ tư tàng long bào, thần không hề biết gì cả, còn thỉnh hoàng thượng minh giám!”
“Linh nhi, ngươi. . .” Quân Hiền Tề nhìn Tống Linh, trong mắt là kinh ngạc cùng thất vọng.
Tống Linh chán ghét nhìn Quân Hiền Tề, lá mặt lá trái nói, “Thái tử điện hạ, ngài làm ra chuyện như vậy, thật sự là làm cho Linh nhi thất vọng. Ngươi tổng không thể kêu Linh nhi cùng ngươi đi chết đi. Nếu thái tử phi nguyện ý cùng ngài đi tìm cái chết. Kia liền để thái tử phi cùng đi.”
Quân Hiền Tề nghe xong lời nói của Tống Linh, thế nhưng nở nụ cười. Cười đến ngay cả nước mắt đều chảy ra, hắn chỉ vào Tống Linh nói, “Ta thật sự là vô cùng nực cười! Ta luôn nghĩ ngươi yêu ta, thật không ngờ, bất quá chỉ là một phen ảo tưởng. Ta nhưng lại vì ngươi, làm cho người chân chính yêu ta bị thương!”
Liễu Cẩm Tú suy yếu tựa vào trong lòng Liễu Viễn Chinh, nghe thấy lời nói của Quân Hiền Tề, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng.
“Cẩm Tú, ngươi muốn cứu hắn?” Con ngươi đen như mực của Liễu Tư Triệt nhìn thẳng ánh mắt Liễu Cẩm Tú, từng chữ một hỏi.
“Hắn sinh, ta sinh. Hắn tử, ta tử.” Liễu Cẩm Tú thản nhiên phun ra tám chữ, thái độ cũng là cực kỳ kiên quyết.
Lạc Khuynh Hoàng cũng không khỏi ghé mắt. Nàng xem sắc mặt kiên quyết của Liễu Cẩm Tú, trong lòng không khỏi cảm khái. Tình cảm phải sâu thế nào, mới có thể làm cho Liễu Cẩm Tú sau khi trải qua một phen tang tử đau thương vẫn có thể nói như vậy!
Quân Hiền Tề nghe được lời nói của Liễu Cẩm Tú, cực kì xúc động, hắn đi đến trước mặt Liễu Cẩm Tú, hung hăng tát vào mặt mình, nói, “Cẩm Tú. Thực xin lỗi. Ta thật không phải là người!”
“Hiền Tề, ta không trách ngươi. Ta biết ngươi không phải cố ý.” Liễu Cẩm Tú cầm tay Quân Hiền Tề, suy yếu vô lực cười.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn tình cảnh này, mâu quang chợt lóe, lạnh lùng nhìn Tống Linh.
Liễu Tư Triệt làm như có chút bất đắc dĩ, nhìn Liễu Cẩm Tú liếc mắt một cái, bình tĩnh tự nhiên tiêu sái bước tới lấy ra long bào trong tay thị vệ, nhẹ tay khẽ vuốt qua từng chỗ trên long bào, thanh nhã vô song mở miệng, “Hoàng thượng minh giám. Đây không phải là long bào, mà là mãng bào.”
“Làm sao có thể?!” Liễu Tư Triệt vừa dứt lời, Quân Hồng Phong liền nghi ngờ nói.
Liễu Tư Triệt chậm rãi quay mặt đi, bí hiểm nhìn Quân Hồng Phong, thanh nhã cười, hỏi, “Tứ hoàng tử vì sao khẳng định như vậy. Chẳn lẽ là áo choàng này không phải là tứ hoàng tử để vào phủ thái tử?”
Nói năng có khí phách chất vấn, Quân Hồng Phong cả kinh,sắc mặt hơi đổi. Quân Kiền Linh trong mắt hiện lên một tia thâm ý, Liễu Tư Triệt quả nhiên không phải là người đơn giản.
Liễu Tư Triệt chậm rãi thu hồi ánh mắt, đem long bào đưa cho Quân Vũ Thần, tao nhã nói, “Hoàng thượng thỉnh xem. Long này rõ ràng là tứ trảo, không phải ngũ trảo, này rõ ràng là mãng bào, không phải long bào. Chính là thoạt nhìn có chút giống long bào thôi.”
Quân Vũ Thần nhìn kỹ, quả thế, hung hăng liếc Quân Hiền Tề một cái, hừ một tiếng nói, “Ngươi này thật đáng cười, là mãng bào vì sao không nói sớm, chỉ biết khóc kêu!”
Quân Hiền Tề tựa hồ cũng không có phản ứng lại.Phủ thái tử của hắn cũng không có một kiện mãng bào như vậy. Vừa rồi lúc nhìn đến hắn chỉ tưởng có người vu oan hãm hại, bởi vậy liền vội phủ nhận, làm sao biết được không phải là long bào đâu?!
Trong mắt Quân Kiền Linh thâm ý càng đậm. Liễu Tư Triệt này thật sự là hảo thủ đoạn, cũng không biết hắn đã động chân động tay gì với kiện long bào này, làm sao có thể không lý do gì lại biến thành mãng bào đây?! Long bào này là Quân Hồng Phong dùng để hãm hại Quân Hiền Tề, làm sao có thể là mãng bào?! Xem ra muốn giết Quân Hiền Tề là không có khả năng .
Bất quá trải qua việc này, thái tử vị của Quân Hiền Tề chỉ sợ cũng không thể bảo đảm. Mà Quân Hồng Phong, đấu vớ imưu lược của Liễu Tư Triệt, Quân Hồng Phong tất nhiên đấu không lại. Tuy rằng sự việc diễn ra không hoàn mỹ như hắn tưởng tượng, bất quá đối với hắn mà nói, cũng là trăm lợi không hại.
“Nhi thần biết sai rồi.” Quân Hiền Tề lập tức nhận sai.
Liễu Tâm Huệ sắc mặt cũng thoáng dịu đi một ít. May mắn Liễu Tư Triệt đúng lúc ra tay tương trợ, nếu không chỉ sợ là tai vạ đến nơi. Tuy rằng không biết Liễu Tư Triệt dùng biện pháp gì, nhưng là nàng dám khẳng định, cái này nhất định là long bào chứ không phải mãng bào, mà chuyện này, nhất định là có người ở sau lưng hãm hại .
Xem ra, có khả năng nhất chính là Quân Hồng Phong!
“Hừ. Truyền ý chỉ của trẫm, thái tử bất tài, vô đức vô năng, không gánh vác nổi thái tử vị. Bắt đầu từ hôm nay, phế truất thái tử vị.” Quân Vũ Thần muốn phế bỏ Quân Hiền Tề đã lâu, cho dù việc này bị Liễu Tư Triệt giấu diếm cho qua, không đến mức giết Quân Hiền Tề, nhưng thái tử vị này, cũng là không bảo đảm.
Quân Hiền Tề nghe tuyên, cũng không dám nhiều lời, chỉ phải nơm nớp lo sợ tiếp chỉ.
“Tư Triệt còn có một chuyện không rõ.” Liễu Tư Triệt thản nhiên nói, tử ngọc quan cao cao thúc khởi, làm chocả người hắn thêm tuấn mỹ vô song, “Không biết thái tử tại sao đẩy thái tử phi?”
Nghe Liễu Tư Triệt hỏi chuyện này, Quân Hiền Tề sắc mặt hơi đổi, có chút hối hận nói, “Ta nhìn thấy trên tay Tống Linh có vết roi, nàng nói chính là Cẩm Tú làm, ta nhất thời tức giận mới đẩy Cẩm Tú một cái, nhưng ta thật sự vẫn chưa dùng sức, ta thật sự không phải cố ý . . .”
Càng nói về sau, thanh âm lại càng nhỏ.
“Tống cô nương nói thái tử phi quất ngươi, là thật sao?” con ngươi đen như mực của Liễu Tư Triệt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Linh, trong nháy mắt, ngũ quan ôn hòa của hắn trở nên lợi hại, mâu quang khi nói như có thể xỏ xuyên qua Tống Linh trong nháy mắt, làm cho Tống Linh không tự chủ được bối rối.
“Là thật.” Tống Linh kiên trì nói.
Liễu Tư Triệt khóe môi giương lên một chút thản nhiên tươi cười, thoạt nhìn thanh nhã vô song, hắn nói, “Xin thứ cho Tư Triệt mạo muội. Không biết Tống tiểu thư có thể để cho ma ma trong cung kiểm nghiệm vết thương? Tư Triệt thật sự không tin, gia muội sẽ làm ra chuyện như thế.”
Tống Linh nghe được lời nói của Liễu Tư Triệt, bối rối nói, “Này. Này. . .”
Vết thương trên tay nàng vốn là giả. Làm sao có thể để cho người khác kiểm nghiệm?!
Phản ứng của Tống Linh đã nói lên hết thảy, ở đây đều là người thông minh, làm sao có thể nhìn không thấu huyền cơ trong đó đây.
“Không phải là trên tay Tống cô nương căn bản không có bị thương?” Liễu Tư Triệt từng bước một đi tới trước mặtTống Linh, cầm lên tay của Tống Linh, tay Tống Linh lõa lồ ra bên ngoài, Liễu Tư Triệt một tay lau đi vết sẹo giả, lạnh lùng nói, “Không biết Tống cô nương cố ý lừa gạt thái tử, làm cho thái tử đẩy ngã thái tử phi, là có dụng ý gì?!”
Một câu cuối cùng có chút hương vị lành lạnh, Tống Linh bị Liễu Tư Triệt nhìn, nàng chỉ cảm thấy như mình bị đặt vào trong cô tuyệt vô biên vô hạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm gì.
Lời nói của Liễu Tư Triệt khiến cho mọi người hoài nghi, Tống Linh cố ý làm hại Quân Hiền Tề đẩy ngã thái tử phi, làm hại thái tử phi sinh non, tiếp theo tứ hoàng tử lại vu hãm thái tử tư tàng long bào, chuyện này, tựa hồ có chút kỳ quái.
Trong mắt Liễu Tâm Huệ cũng hiện lên một chút tinh quang. Chuyện này nhất định là Quân Hồng Phong cùng Tống Linh hợp mưu làm, hảo tinh vi kế hoạch, ngay cả nàng đều nhìn không ra, nếu không phải Liễu Tư Triệt ra tay tương trợ, chỉ sợ Quân Hồng Phong đã thực hiện được âm mưu!
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú, trong mắt đen như mực hiện lên một chút suy nghĩ, nàng lạnh nhạt mở miệng nói, “Xin thứ cho Khuynh Hoàng nhiều lời. Lần trước Khuynh Hoàng thay thái tử phi bắt mạch, mạch tượng vẫn bình thường, cuống rốn vững vàng, hôm nay bắt mạch, cuống rốn của thái tử phi đã không xong, hiển nhiên thái tử đẩy ngã thái tử phi bất quá là một ngòi hoả, nguyên nhân sinh non chân chính, chỉ sợ. . .”
Lạc Khuynh Hoàng tuy rằng cũng không nói rõ , nhưng là ý tứ trong đó mọi người cũng đều hiểu được, không khỏi đều hoài nghi nhìn Tống Linh cùng Quân Hồng Phong.
Liễu Tư Triệt khó hiểu nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Một nhà đại tướng quân luôn luôn bất hòa cùng Liễu gia bọn họ. Vì sao Lạc Khuynh Hoàng muốn nói giúp bọn họ?
Lạc Khuynh Hoàng chính là lạnh nhạt hướng về phía Liễu Tư Triệt nhẹ nhàng cười. Nàng bất quá là không muốn để đứa nhỏ của Liễu Cẩm Tú cứ như vậy mà chết không minh bạch. Nàng hiểu được tâm tình của người mẫu thân, càng hiểu được tang tử đau thương là cỡ nào đau đớn, bởi vậy, nàng không muốn Liễu Cẩm Tú bị hãm hại không minh bạch như vậy.
Thêm nữa, Liễu Tư Triệt ba lần bốn bận giúp nàng. Nàng không nghĩ đến báo, chỉ nói giúp bây giờ, coi như là báo đáp ân tình của Liễu Tư Triệt lúc trước giúp nàng đi.
Huống hồ nàng nay nói như thế, bất quá là giúp Liễu gia lật đổ tứ hoàng tử mà thôi, mà Quân Vũ Thần đã hạ lệnh phế bỏ thái tử, thái tử bị phế đã thành sự thật, thay thái tử rửa sạch oan khuất, lại không ảnh hưởng đến toàn cục.
Như vậy, tứ hoàng tử hẳn phải chết. Thế lực của Thái tử đại thương, Quân Kiền Linh tất nhiên thừa dịp mà chen vào, hiện tại, Liễu Tư Triệt nhất định sẽ không mặc kệ ngồi xem, thế lực của thái tử tất nhiên cùng Quân Kiền Linh tranh chấp không ngớt. Thế cục như vậy, đối với Quân Khuynh Vũ cũng là vô cùng tốt .
Kỳ thật nàng xem giống như đang giúp hắn, nhưng cũng không hẳn vậy. Nàng làm như vậy, có tư tâm giúp, thực tại có thẹn với Liễu Tư Triệt. Bởi vậy, nàng không dám nhìn thẳng Liễu Tư Triệt, chỉ đành tránh đi ánh mắtLiễu Tư Triệt.
Liễu Tư Triệt thấy Lạc Khuynh Hoàng tránh đi ánh mắt của hắn, nhấp mím môi, cũng đem dời ánh mắt khỏi Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi đen như mực như ngọc thẳng tắp bắn về phía Tống Linh, vẫn là thanh âm ôn hòa, chính là tự dưng để lộ ra một cỗ dày đặc, “Không biết Tống cô nương giải thích việc này như thế nào?”
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển