Trọng Sinh Để Kiếp Này Yêu Em
Chương 26: Quần cậu bị ướt rồi...
Quán thịt nướng này mới mở ở gần trường học cho nên cả đám quyết định cùng nhau đạp xe đến.
- Hôm nay cậu đã chơi vất vả như thế thì ngồi đằng sau đi.- Nhâm Kiều đưa cho An Minh Sơn chai nước suối sau đó dắt xe ra
An Minh Sơn gật đầu cười tu một ngụm dài, nhìn góc nghiêng của cậu thực sự vô cùng quyến rũ. Nhâm Kiều khẽ ho một tiếng
- Uống từ từ thôi
- Này hai cậu có đi không, mọi người đi hết rồi kìa!- Tiểu Béo la lớn
Quán thịt nướng hiện tại bắt đầu đông khách. Bước vào quán đã thấy mùi thịt nướng lan tỏa. Mọi người ồn ào nói chuyện thảo luận về cuộc thi đấu vừa rồi
- Lâm Vĩ quả thực không hổ danh là đội trưởng đội bóng rổ, có mấy bạn nữ trường bên kia hỏi thăm cậu đó. –Một nam sinh huých vai y
Lâm Vĩ bật cười gật đầu không cho ý kiến.
- Mà vừa rồi An Minh Sơn cũng ngầu đấy, từ chối Diệp Thảo là cực ngầu.
- Ừ, tôi cũng không quen biết cậu ấy, chỉ có một hai lần chạm mặt ở nhà để xe thôi. Không thích sao có thể nhận quà được.- An Minh Sơn cười tươi
Nhâm Kiều khẽ mỉm cười nâng cốc nước lên uống.
Hôm nay bọn họ đều gọi bia, mỗi người uống ít nhất một lon bia, có người uống được đến lon bia thứ 4.
- Mặt cậu đỏ lên rồi kìa.-An Minh Sơn thì thầm vào tai Nhâm Kiều
- À...mặt tôi uống mấy loại này sẽ đỏ lên như vậy
An Minh Sơn khúc khích cười sau đó cắn một miếng thịt thật lớn
6 giờ tối mọi người mới kéo nhau ra về. An Minh Sơn đưa cho Nhâm Kiều chai nước mình uống dở lúc nãy
- Nhâm ca cậu uống đi, sau đó ngồi sau tôi đưa cậu về nhà
- Ừm, được rồi...nãy cậu uống mấy lon?
- Như cậu thôi, 1 lon. Nhưng mà mặt tôi không bị đỏ nha. Lần đầu nhìn thấy Nhâm ca uống mặt đỏ, đúng là đáng yêu.
Nhâm Kiều suýt sặc nước trong miệng, nghe cái giọng này xem ra tiểu tử của hắn cũng hơi say say rồi. Kỳ thực Nhâm Kiều uống được bia, chỉ là sẽ bị đỏ mặt, nhưng hắn sẽ không say, còn rượu thì khác, uống đến chén thứ 4 nhất định sẽ lăn ra...
- An Minh Sơn hôm nay cậu không đi xe à, về cùng tôi đi- Lâm Vĩ dắt xe đi đến bên cạnh hai người
- À, tôi đi chung xe với Nhâm Kiều rồi, cậu cứ về trước đi.- An Minh Sơn vỗ vai Lâm Vĩ
- Nhâm Kiều, cậu say à?- Lâm Vĩ khẽ nhíu mày.- Say rồi sao chở được người khác
- Tôi không say, hơn nữa An Minh Sơn sẽ đưa tôi về nhà.
- Được rồi Nhâm ca đợi tôi lấy xe rồi chúng ta về luôn, tôi nghe thấy tiếng sấm, trời mưa thì toi!
Nhâm Kiều mỉm cười gật đầu với An Minh Sơn sau đó vẫy tay với Lâm Vĩ, hắn định xoay người rời đi thì Lâm Vĩ đột nhiên kéo tay hắn lại
- An Minh Sơn không phải của cậu, đừng đắc ý, cũng đừng làm gì quá phận.
- Tôi làm gì quá phận với cậu ấy à?- Nhâm Kiều khẽ cười
- Cái này cậu rõ hơn ai hết, hơn nữa...cậu ấy vốn dĩ không phải cong, nếu cậu làm gì cậu ấy khiến cậu ấy ghê tởm cậu...lúc đó hãy nhớ tôi đã nhắc cậu
Nhâm Kiều mỉm cười đem tay của Lâm Vĩ gỡ ra sau đó vỗ vai y rồi trả lời
- Tôi cũng muốn nói cho cậu biết rằng, điều quá phận thì tôi lúc nào cũng muốn làm với cậu ấy...nhưng tôi đợi cậu ấy...
- Cậu...cậu dám
- Tại sao tôi lại không dám...Lâm Vĩ, An Minh Sơn chưa bao giờ ghê tởm tôi cả...ngược lại, tôi sao có thể làm cho cậu ấy cảm thấy chán ghét tôi... Nói cậu biết, tôi không hề muốn cãi nhau với ai cả, chỉ muốn tập trung ở bên cạnh người tôi thích mà thôi...
Nói rồi Nhâm Kiều cười rộ lên, đôi mắt sâu thẳm của hắn giấu sau chiếc kính bị đèn đường làm lóa đi khiến Lâm Vĩ không rõ ràng biểu cảm lúc này của hắn. Nhâm Kiều xoay người hai tay đút túi quần rồi đi về phía An Minh Sơn đang đợi mình.
- Hai người vừa nói chuyện gì thế?
- Không có gì đâu, đi thôi, hôm nay cậu chở tôi nhé
Đi được một nửa quãng đường, lúc về đến đầu một con hẻm nhỏ thì trời bỗng nhiên đổ mưa rào.
- Chúng ta đứng tạm ở chỗ này tránh mưa đi- Nhâm Kiều chỉ lên chỗ mái che trước mặt
An Minh Sơn dắt xe lên sau đó hai người vội vàng đứng trú dưới mái che. Mái che này không quá hẹp, vẫn có thể che cho đủ hai người.
An Minh Sơn chỉ mặc một chiếc áo bóng rổ bên trong, bên ngoài mặc chiếc áo đồng phục của trường, vừa rồi lúc chơi bóng xong còn thấy nóng nhưng hiện tại đã bắt đầu thấy rét rồi
Cậu hắt xì một cái sau đó xoa xoa mũi cười cười nhìn hắn. Nhâm Kiều nhíu mày, giờ hắn mới để ý cậu ăn mặc phong phanh quá. Đứng thế này còn bị nước mưa hắt vào người, nếu không may mắn đêm nay có thể bị cảm lạnh
Nhâm Kiều ban đầu đứng bên cạnh cậu sau đó bất ngờ xoay người tiến lên đứng trước mặt của An Minh Sơn. Cậu ngạc nhiên nhìn hắn
- Tôi mặc áo khoác dày hơn. Cậu đứng yên đi tôi che cho cậu
An Minh Sơn ngẩn người
- Không cần đâu Nhâm ca, dính chút nước mưa thôi tôi cũng không ốm được đâu....hát xì...!
Hai người im lặng nhìn nhau. An Minh Sơn cười ngượng không nói gì. Nhâm Kiều khẽ cười sau đó nhanh chóng nghiêm túc trở lại.
Mái che vì không quá rộng cho nên muốn không bị ướt nhiều, Nhâm Kiều phải đứng lui về phía cậu hơn nữa, hiện tại hai người cực kỳ gần nhau. Nhâm Kiều cao hơn An Minh Sơn một chút, từ góc nhìn của hắn thấy long mi của cậu thật dài, sống mũi nhỏ cao thẳng nhìn thế nào cũng tinh tế và xinh đẹp. Nhâm Kiều thở dài, bảo bối của hắn tại sao có thể đẹp như vậy cơ chứ
- Ừm, Nhâm ca cậu có bị ướt không?
Nhâm Kiều mải mê nhìn cậu cho nên lúc An Minh Sơn dè dặt lên tiếng hỏi câu này thì trong đầu hắn có chút nghĩ ngợi xa xăm và có chút không trong sáng
(Đến đây mình cũng không nhịn được cười, ảnh thật đáng sợ =))))
- Ừm, cũng hơi ướt một chút thôi...không sao đâu, đứng kiểu này có ướt một chút là chuyện bình thường
Nói xong Nhâm Kiều cố nén cuời, An Minh Sơn gật gật đầu cũng không nói gì thêm nữa.
Cơn mưa rào bất chợt này kéo dài không lâu, cho nên đứng một lát thì rốt cuộc trời cũng tạnh dần. Nhâm Kiều chủ động nói muốn chở cậu về, An Minh Sơn cũng không từ chối nữa.
- Nhâm ca, cậu bị ướt rồi, quần ướt nhiều lắm...
Nhâm Kiều suýt phanh gấp, bảo bối của hắn cứ nói cái kiểu này với cái giọng thế này hắn sẽ ướt thật đó có biết không hả...
- Không sao đâu, áo dày, tôi cũng không cảm thấy lạnh. Chúng ta đi về nhanh thôi
Nhâm Kiều trở về nhà, Giang Liên đang dọn bát đĩa ra bàn ăn thấy con trai lưng áo khoác bị ướt thì hơi ngạc nhiên
- Con đi kiểu gì mà lại ướt áo đằng sau vậy? Đằng trước lại khô...?
- À...kiểu đặc biệt thôi mẹ. Mẹ đói không thì ăn trước đi, con đi tắm một chút đã
Nói xong Nhâm Kiều cởi áo khoác đi lên tầng, Giang Liên ngẩn người sau đó gọi với theo
- Thằng nhỏ này, dạo này con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả...Mẹ còn chưa hỏi đến cái túi đồ trang trí tết con mua đâu nhé!
Nhâm Kiều nhún vai vừa đi vừa cười, tất cả lý do, mọi câu trả lời chỉ có một đáp án duy nhất, đó là An Minh Sơn của hắn.
Buổi sáng hôm giao thừa chỗ nào trong thị trấn cũng vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều nghe thấy tiếng cười nói
Chiều nay Nhâm Kiều đi đến nhà ông bà đưa hai người về nhà mình để đêm nay đón giao thừa, thời điểm này nhà nhà đều tất bật, hắn muốn gọi cho An Minh Sơn mà chưa cả có thời gian
- Nhâm Kiều, Nhâm Khải về rồi kìa.
Nhâm Kiều giật mình, vội vàng ném cái giẻ xuống đất sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Gặp gỡ anh trai sau một thời gian dài, nhớ lại kiếp trước hai an hem vốn dĩ đều bận rộn mà không có thời gian dành cho nhau, hiện tại hắn cảm thấy có chút xúc động.
Nhâm Kiều ôm chầm lấy Nhâm Khải, vỗ vỗ lưng anh
- Lẽ ra phải ra sân bay đón anh, nhưng hôm nay em phải ở nhà giúp mẹ. Lần tới anh đi, em nhất định sẽ ra sân bay tiễn...
Nhâm Khải dở khóc dở cười nhìn Nhâm Kiều, em trai hắn lúc nào cũng miệng lưỡi lanh lợi như vậy
Từ giờ cho đến tối, nhà nhà đi qua đều nghe thấy tiếng dao thớt, mọi người quây quần cùng nhau gói sủi cảo, món ăn không thể thiếu cho những ngày tết như thế này.
Nhâm Kiều vốn dĩ đối với việc nấu nướng đều có thể làm khá tốt, cho nên Giang Liên cũng không phải quá vất vả.
- Con trai, con nấu ăn ổn đấy, tuy mẹ không biết con luyện tập từ bao giờ nhưng mà phần lớn là do di truyền từ người mẹ xinh đẹp của con...
- Được rồi, là do mẹ cả...vậy sao mẹ không di truyền một ít cho anh hai. Nhâm Khải, em thật sự không hiểu trong khi cả đống dao phẫu thuật anh rành như vậy, mà đến đường và muối còn nhầm...
Nhâm Khải lắc đầu cười không cho ý kiến.
- Điện thoại của em này, Tiểu Sơn là ai vậy...bạn học em à
- Ừ, bạn em.
Nhâm Kiều lau tay sau đó mỉm cười đi ra ngoài phòng khách nghe máy
Bà và mẹ cùng anh hai bận rộn trong bếp từ lúc hắn ra ngoài đã là hơn 10 phút
- Hai thằng con trai có gì mà nói chuyện lâu vậy...-Nhâm Khải liếc nhìn em trai mình đang vừa nói vừa cười
- Thanh niên ấy mà, nhiều chuyện lắm. –Bà nội cười hiền
- Nãy con nhìn màn hình là ai gọi thế? – Giang Liên hỏi
- Tiểu Sơn gì đó, bảo là bạn học
Giang Liên gật đầu cười
- Chắc là An Minh Sơn, thằng bé là bạn cùng lớp của Nhâm Kiều, mẹ gặp thằng bé một lần rồi, lễ phép và ngoan ngoãn lắm. Còn chơi bóng rổ giỏi nữa. Mẹ thấy nhờ thằng bé mà Nhâm Kiều nó không một mình nữa ấy chứ...
- Lợi hại như vậy à...- Nhâm Khải khẽ cười.- Năm mới mời cậu ấy sang nhà mình đi mẹ...
Nhâm Kiều bước vào trong phòng bếp sau đó cả ba người cùng nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng...
Đêm giao thừa tiếng pháo nổ khắp nơi, đứng ở trong nhà cũng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, tiếng trẻ con nô đùa, không khí hết sức ấm áp giữa thời tiết lạnh giá như vậy.
Hơn 12 rưỡi một chút An Minh Sơn nhận được cuộc gọi từ Nhâm Kiều, cậu vui vẻ chúc mừng năm mới, hai người nói chuyện một lát thì Nhâm Kiều mới bảo cậu ra ngoài
- Có chuyện gì phải ra ngoài vậy
- Ừm, cậu cứ ra đi...
An Minh Sơn ngạc nhiên không thôi sau đó cũng nhanh chóng chạy ra cổng.
- Hôm nay cậu đã chơi vất vả như thế thì ngồi đằng sau đi.- Nhâm Kiều đưa cho An Minh Sơn chai nước suối sau đó dắt xe ra
An Minh Sơn gật đầu cười tu một ngụm dài, nhìn góc nghiêng của cậu thực sự vô cùng quyến rũ. Nhâm Kiều khẽ ho một tiếng
- Uống từ từ thôi
- Này hai cậu có đi không, mọi người đi hết rồi kìa!- Tiểu Béo la lớn
Quán thịt nướng hiện tại bắt đầu đông khách. Bước vào quán đã thấy mùi thịt nướng lan tỏa. Mọi người ồn ào nói chuyện thảo luận về cuộc thi đấu vừa rồi
- Lâm Vĩ quả thực không hổ danh là đội trưởng đội bóng rổ, có mấy bạn nữ trường bên kia hỏi thăm cậu đó. –Một nam sinh huých vai y
Lâm Vĩ bật cười gật đầu không cho ý kiến.
- Mà vừa rồi An Minh Sơn cũng ngầu đấy, từ chối Diệp Thảo là cực ngầu.
- Ừ, tôi cũng không quen biết cậu ấy, chỉ có một hai lần chạm mặt ở nhà để xe thôi. Không thích sao có thể nhận quà được.- An Minh Sơn cười tươi
Nhâm Kiều khẽ mỉm cười nâng cốc nước lên uống.
Hôm nay bọn họ đều gọi bia, mỗi người uống ít nhất một lon bia, có người uống được đến lon bia thứ 4.
- Mặt cậu đỏ lên rồi kìa.-An Minh Sơn thì thầm vào tai Nhâm Kiều
- À...mặt tôi uống mấy loại này sẽ đỏ lên như vậy
An Minh Sơn khúc khích cười sau đó cắn một miếng thịt thật lớn
6 giờ tối mọi người mới kéo nhau ra về. An Minh Sơn đưa cho Nhâm Kiều chai nước mình uống dở lúc nãy
- Nhâm ca cậu uống đi, sau đó ngồi sau tôi đưa cậu về nhà
- Ừm, được rồi...nãy cậu uống mấy lon?
- Như cậu thôi, 1 lon. Nhưng mà mặt tôi không bị đỏ nha. Lần đầu nhìn thấy Nhâm ca uống mặt đỏ, đúng là đáng yêu.
Nhâm Kiều suýt sặc nước trong miệng, nghe cái giọng này xem ra tiểu tử của hắn cũng hơi say say rồi. Kỳ thực Nhâm Kiều uống được bia, chỉ là sẽ bị đỏ mặt, nhưng hắn sẽ không say, còn rượu thì khác, uống đến chén thứ 4 nhất định sẽ lăn ra...
- An Minh Sơn hôm nay cậu không đi xe à, về cùng tôi đi- Lâm Vĩ dắt xe đi đến bên cạnh hai người
- À, tôi đi chung xe với Nhâm Kiều rồi, cậu cứ về trước đi.- An Minh Sơn vỗ vai Lâm Vĩ
- Nhâm Kiều, cậu say à?- Lâm Vĩ khẽ nhíu mày.- Say rồi sao chở được người khác
- Tôi không say, hơn nữa An Minh Sơn sẽ đưa tôi về nhà.
- Được rồi Nhâm ca đợi tôi lấy xe rồi chúng ta về luôn, tôi nghe thấy tiếng sấm, trời mưa thì toi!
Nhâm Kiều mỉm cười gật đầu với An Minh Sơn sau đó vẫy tay với Lâm Vĩ, hắn định xoay người rời đi thì Lâm Vĩ đột nhiên kéo tay hắn lại
- An Minh Sơn không phải của cậu, đừng đắc ý, cũng đừng làm gì quá phận.
- Tôi làm gì quá phận với cậu ấy à?- Nhâm Kiều khẽ cười
- Cái này cậu rõ hơn ai hết, hơn nữa...cậu ấy vốn dĩ không phải cong, nếu cậu làm gì cậu ấy khiến cậu ấy ghê tởm cậu...lúc đó hãy nhớ tôi đã nhắc cậu
Nhâm Kiều mỉm cười đem tay của Lâm Vĩ gỡ ra sau đó vỗ vai y rồi trả lời
- Tôi cũng muốn nói cho cậu biết rằng, điều quá phận thì tôi lúc nào cũng muốn làm với cậu ấy...nhưng tôi đợi cậu ấy...
- Cậu...cậu dám
- Tại sao tôi lại không dám...Lâm Vĩ, An Minh Sơn chưa bao giờ ghê tởm tôi cả...ngược lại, tôi sao có thể làm cho cậu ấy cảm thấy chán ghét tôi... Nói cậu biết, tôi không hề muốn cãi nhau với ai cả, chỉ muốn tập trung ở bên cạnh người tôi thích mà thôi...
Nói rồi Nhâm Kiều cười rộ lên, đôi mắt sâu thẳm của hắn giấu sau chiếc kính bị đèn đường làm lóa đi khiến Lâm Vĩ không rõ ràng biểu cảm lúc này của hắn. Nhâm Kiều xoay người hai tay đút túi quần rồi đi về phía An Minh Sơn đang đợi mình.
- Hai người vừa nói chuyện gì thế?
- Không có gì đâu, đi thôi, hôm nay cậu chở tôi nhé
Đi được một nửa quãng đường, lúc về đến đầu một con hẻm nhỏ thì trời bỗng nhiên đổ mưa rào.
- Chúng ta đứng tạm ở chỗ này tránh mưa đi- Nhâm Kiều chỉ lên chỗ mái che trước mặt
An Minh Sơn dắt xe lên sau đó hai người vội vàng đứng trú dưới mái che. Mái che này không quá hẹp, vẫn có thể che cho đủ hai người.
An Minh Sơn chỉ mặc một chiếc áo bóng rổ bên trong, bên ngoài mặc chiếc áo đồng phục của trường, vừa rồi lúc chơi bóng xong còn thấy nóng nhưng hiện tại đã bắt đầu thấy rét rồi
Cậu hắt xì một cái sau đó xoa xoa mũi cười cười nhìn hắn. Nhâm Kiều nhíu mày, giờ hắn mới để ý cậu ăn mặc phong phanh quá. Đứng thế này còn bị nước mưa hắt vào người, nếu không may mắn đêm nay có thể bị cảm lạnh
Nhâm Kiều ban đầu đứng bên cạnh cậu sau đó bất ngờ xoay người tiến lên đứng trước mặt của An Minh Sơn. Cậu ngạc nhiên nhìn hắn
- Tôi mặc áo khoác dày hơn. Cậu đứng yên đi tôi che cho cậu
An Minh Sơn ngẩn người
- Không cần đâu Nhâm ca, dính chút nước mưa thôi tôi cũng không ốm được đâu....hát xì...!
Hai người im lặng nhìn nhau. An Minh Sơn cười ngượng không nói gì. Nhâm Kiều khẽ cười sau đó nhanh chóng nghiêm túc trở lại.
Mái che vì không quá rộng cho nên muốn không bị ướt nhiều, Nhâm Kiều phải đứng lui về phía cậu hơn nữa, hiện tại hai người cực kỳ gần nhau. Nhâm Kiều cao hơn An Minh Sơn một chút, từ góc nhìn của hắn thấy long mi của cậu thật dài, sống mũi nhỏ cao thẳng nhìn thế nào cũng tinh tế và xinh đẹp. Nhâm Kiều thở dài, bảo bối của hắn tại sao có thể đẹp như vậy cơ chứ
- Ừm, Nhâm ca cậu có bị ướt không?
Nhâm Kiều mải mê nhìn cậu cho nên lúc An Minh Sơn dè dặt lên tiếng hỏi câu này thì trong đầu hắn có chút nghĩ ngợi xa xăm và có chút không trong sáng
(Đến đây mình cũng không nhịn được cười, ảnh thật đáng sợ =))))
- Ừm, cũng hơi ướt một chút thôi...không sao đâu, đứng kiểu này có ướt một chút là chuyện bình thường
Nói xong Nhâm Kiều cố nén cuời, An Minh Sơn gật gật đầu cũng không nói gì thêm nữa.
Cơn mưa rào bất chợt này kéo dài không lâu, cho nên đứng một lát thì rốt cuộc trời cũng tạnh dần. Nhâm Kiều chủ động nói muốn chở cậu về, An Minh Sơn cũng không từ chối nữa.
- Nhâm ca, cậu bị ướt rồi, quần ướt nhiều lắm...
Nhâm Kiều suýt phanh gấp, bảo bối của hắn cứ nói cái kiểu này với cái giọng thế này hắn sẽ ướt thật đó có biết không hả...
- Không sao đâu, áo dày, tôi cũng không cảm thấy lạnh. Chúng ta đi về nhanh thôi
Nhâm Kiều trở về nhà, Giang Liên đang dọn bát đĩa ra bàn ăn thấy con trai lưng áo khoác bị ướt thì hơi ngạc nhiên
- Con đi kiểu gì mà lại ướt áo đằng sau vậy? Đằng trước lại khô...?
- À...kiểu đặc biệt thôi mẹ. Mẹ đói không thì ăn trước đi, con đi tắm một chút đã
Nói xong Nhâm Kiều cởi áo khoác đi lên tầng, Giang Liên ngẩn người sau đó gọi với theo
- Thằng nhỏ này, dạo này con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả...Mẹ còn chưa hỏi đến cái túi đồ trang trí tết con mua đâu nhé!
Nhâm Kiều nhún vai vừa đi vừa cười, tất cả lý do, mọi câu trả lời chỉ có một đáp án duy nhất, đó là An Minh Sơn của hắn.
Buổi sáng hôm giao thừa chỗ nào trong thị trấn cũng vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều nghe thấy tiếng cười nói
Chiều nay Nhâm Kiều đi đến nhà ông bà đưa hai người về nhà mình để đêm nay đón giao thừa, thời điểm này nhà nhà đều tất bật, hắn muốn gọi cho An Minh Sơn mà chưa cả có thời gian
- Nhâm Kiều, Nhâm Khải về rồi kìa.
Nhâm Kiều giật mình, vội vàng ném cái giẻ xuống đất sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Gặp gỡ anh trai sau một thời gian dài, nhớ lại kiếp trước hai an hem vốn dĩ đều bận rộn mà không có thời gian dành cho nhau, hiện tại hắn cảm thấy có chút xúc động.
Nhâm Kiều ôm chầm lấy Nhâm Khải, vỗ vỗ lưng anh
- Lẽ ra phải ra sân bay đón anh, nhưng hôm nay em phải ở nhà giúp mẹ. Lần tới anh đi, em nhất định sẽ ra sân bay tiễn...
Nhâm Khải dở khóc dở cười nhìn Nhâm Kiều, em trai hắn lúc nào cũng miệng lưỡi lanh lợi như vậy
Từ giờ cho đến tối, nhà nhà đi qua đều nghe thấy tiếng dao thớt, mọi người quây quần cùng nhau gói sủi cảo, món ăn không thể thiếu cho những ngày tết như thế này.
Nhâm Kiều vốn dĩ đối với việc nấu nướng đều có thể làm khá tốt, cho nên Giang Liên cũng không phải quá vất vả.
- Con trai, con nấu ăn ổn đấy, tuy mẹ không biết con luyện tập từ bao giờ nhưng mà phần lớn là do di truyền từ người mẹ xinh đẹp của con...
- Được rồi, là do mẹ cả...vậy sao mẹ không di truyền một ít cho anh hai. Nhâm Khải, em thật sự không hiểu trong khi cả đống dao phẫu thuật anh rành như vậy, mà đến đường và muối còn nhầm...
Nhâm Khải lắc đầu cười không cho ý kiến.
- Điện thoại của em này, Tiểu Sơn là ai vậy...bạn học em à
- Ừ, bạn em.
Nhâm Kiều lau tay sau đó mỉm cười đi ra ngoài phòng khách nghe máy
Bà và mẹ cùng anh hai bận rộn trong bếp từ lúc hắn ra ngoài đã là hơn 10 phút
- Hai thằng con trai có gì mà nói chuyện lâu vậy...-Nhâm Khải liếc nhìn em trai mình đang vừa nói vừa cười
- Thanh niên ấy mà, nhiều chuyện lắm. –Bà nội cười hiền
- Nãy con nhìn màn hình là ai gọi thế? – Giang Liên hỏi
- Tiểu Sơn gì đó, bảo là bạn học
Giang Liên gật đầu cười
- Chắc là An Minh Sơn, thằng bé là bạn cùng lớp của Nhâm Kiều, mẹ gặp thằng bé một lần rồi, lễ phép và ngoan ngoãn lắm. Còn chơi bóng rổ giỏi nữa. Mẹ thấy nhờ thằng bé mà Nhâm Kiều nó không một mình nữa ấy chứ...
- Lợi hại như vậy à...- Nhâm Khải khẽ cười.- Năm mới mời cậu ấy sang nhà mình đi mẹ...
Nhâm Kiều bước vào trong phòng bếp sau đó cả ba người cùng nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng...
Đêm giao thừa tiếng pháo nổ khắp nơi, đứng ở trong nhà cũng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, tiếng trẻ con nô đùa, không khí hết sức ấm áp giữa thời tiết lạnh giá như vậy.
Hơn 12 rưỡi một chút An Minh Sơn nhận được cuộc gọi từ Nhâm Kiều, cậu vui vẻ chúc mừng năm mới, hai người nói chuyện một lát thì Nhâm Kiều mới bảo cậu ra ngoài
- Có chuyện gì phải ra ngoài vậy
- Ừm, cậu cứ ra đi...
An Minh Sơn ngạc nhiên không thôi sau đó cũng nhanh chóng chạy ra cổng.
Tác giả :
Phong Bình Phàm