Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử
Chương 18: Đàm giới
“Trầm đoàn chủ có ý là bao nhiêu tiền cũng không chịu thả người phải không? Hay là muốn Vu tư lệnh tự mình đến nói chuyện với ông?”
Thiệu Hân Đường nói như vậy đương nhiên là để doạ lão. Theo như cậu thấy, dạng đàn ông máu lạnh như Vu Chiến Nam, căn bản chỉ coi cậu là một món đồ chơi, một trò tiêu khiển, khi muốn chơi thì phái người đến đón, bình thường còn chả muốn nhìn cho đỡ chướng mắt. Cho nên Thiệu Hân Đường cảm thấy dạng người am hiểu binh pháp quyền thuật như Vu Chiến Nam nhất định sẽ không ngốc đến mức tiêu một đống tiền rước một con hát như cậu về nhà nuôi. Đương nhiên, đạo lí đơn giản này Trầm Tài Điền cũng hiểu. Nhưng mọi chuyện đều có một chữ ‘lỡ như’. Từ sau lần Thiệu Hân Đường tự sát hụt, đổ chừng đã biến thành một người khác, trước kia thì hẹp hòi a, chẳng kiêng nể ai a, ác nghiệt nhát gan a, nhưng chỉ qua một đêm đã bốc hơi sạch, toàn thân tản ra quý khí, làm người ta không thể xem thường.
Trầm Tài Điền nhìn không thấu Thiệu Hân Đường hiện tại, càng nhìn không thấu Vu Chiến Nam, có chút giật mình, không biết nên trả lời thế nào. Chợt nghe giọng điệu của Thiệu Hân Đường thoáng hoà hoãn xuống, thành khẩn nói với lão.
“Trầm đại ca, anh xem, cũng không phải em nói đi là đi liền, chỉ là hỏi trước, cũng tốt cho anh chuẩn bị tâm lý. Tuy rằng chuyện này còn chưa định, nhưng Vu tư lệnh cũng đã tỏ ý rồi. Nếu thật để Vu tư lệnh phái người đến hỏi, còn không phải ông ta nói cho anh bao nhiêu thì cho anh bấy nhiêu, anh nào dám nói một chữ không. Hôm nay em đến, tuyệt đối là vì nhớ đến bình thường Trầm đại ca hay quan tâm em, nên muốn kiếm thêm cho ngài một ít lợi ích”
Thiệu Hân Đường lúc thì nghiêm mặt nghiêm mày, lúc thì thấu tình đạt lý, lại lấy Vu tư lệnh ra doạ lão, thật sự làm Trầm Tài Điền hoảng sợ. Vốn dĩ Thiệu Hân Đường bị Vu Chiến Nam coi trọng, lão còn vui như mở cờ, tưởng bản thân có thể kiếm được một khoản. Nhưng Vu Chiến Nam là nhân vật nào, cả ba tỉnh Đông Bắc đều là của hắn, hắn muốn một người cũng tương đương như lấy đồ từ trong nhà hắn, còn phải trả tiền sao. Hơn nữa, cứ cách năm ba hôm Thiệu Hân Đường lại bị đón đi tư lệnh phủ, không lên được đài, không hát được kịch, để duy trì Hồng Mặc, lão không thể không thuê vài con hát tự do có chút danh tiếng từ bên ngoài vào, cũng đã tiêu không ít tiền. Nếu đúng như Thiệu Hân Đường nói, Vu Chiến Nam không cho một cắc… hoặc là cứ kéo dài như vậy năm ba năm, mỗi ngày Hồng Mặc phải cung tiền cho Thiệu Hân Đường ăn không ngồi rồi, Hồng Mặc còn không phải bị cậu ta kéo đổ!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Trầm Tài Điền đã tính toán rành rọt mọi chuyện, trong lòng biết phải làm thế nào, nhưng vẫn giả bộ như rất khó xử, nói: “Nếu Thiệu lão đệ đã có lòng với anh như vậy, anh cũng chẳng muốn gạt em. Em cũng biết đoàn kịch hiện giờ có bao nhiêu khó khăn, đặc biệt là thiếu vai chính như em… ” Trầm Tài Điền nói đến một nửa, nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Năm đó, lúc em kí giấy bán thân, anh có đưa em ba thỏi vàng, nhưng năm đó, để rước được em, anh đã phải bán đi một con hát nổi tiếng được bồi dưỡng từ nhỏ ở Hồng Mặc, mới cóp nhặt đủ tiền. Giờ nếu em đi, Hồng Mặc có thể tồn tại tiếp hay không vẫn chưa biết, càng miễn bàn đến thời buổi loạn lạc này, hiện vật càng lúc càng quý, mà tiền gần như chỉ là mảnh giấy lộn….”
Ba thỏi vàng !
Trên mặt Thiệu Hân Đường vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm rớt nước mắt vì bản thân đáng giá nhiều tiền như vậy, Thiệu Hân Đường trước kia hỡi, tại sao cậu lại ngu đến mức tự bán bản thân vậy?
Trầm Tài Điền nói như vậy chẳng khác gì là để đòi thêm tiền, mà nếu cậu trực tiếp hỏi lão tối thiểu có thể trả bao nhiêu thì không thực tế chút nào, Thiệu Hân Đường không muốn để lão nhận ra điều gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới cắn răng nói: “Chuyện này anh và người của Vu tư lệnh chưa chắc có thể bàn bạc thõa đáng, thế này đi Trầm đại ca, em sẽ nói giúp anh. Nể tình anh đã chiếu cố em như vậy, em tuyệt đối sẽ tận lực tranh thủ cho anh, tối thiểu bốn thỏi vàng, anh thấy thế nào?”
Một thỏi vàng bấy giờ đủ cho dân chúng phổ thông sống mấy đời, Trầm Tài Điền kinh doanh đoàn kịch bao nhiêu năm, cũng coi là người giàu có. Nhưng nếu đúng như lão nghĩ, Vu tư lệnh bắt lão nuôi không công Thiệu Hân Đường năm ba năm, thì còn tiền bạc chi nữa. Tuy rằng lão muốn nhiều hơn, nhưng một thỏi vàng cũng không ít, lỡ như mất cả chì lẫn chài…
Thiệu Hân Đường cẩn thận thưởng thức chén trà ‘Bạch hào ngân châm’ [1], thấy gương mặt trắng xanh do thường xuyên hút thuốc phiện của Trầm Tài Điền thả lỏng một chút, bản thân cũng như được giải thoát khỏi vách núi… Cậu không sợ nhiều tiền, chỉ sợ người ta không chịu cho giá.
“Vậy nhờ cậy cả lão đệ đấy”
“Đâu có đâu có” Thiệu Hân Đường nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Chuyện này nếu để người của Vu tư lệnh biết sợ là không hay, có khi còn nói em thông đồng với người khác lừa tiền của tư lệnh. Cho nên…”
Giọng của Thiệu Hân Đường càng lúc càng nhỏ, Trầm Tài Điền lập tức tiếp lời: “Cho nên… bí mật!”
Rốt cuộc đã biết con số chính xác, tuy rằng không ít tiền, nhưng biện pháp là do con người nghĩ ra, đến lúc cần lại ép buộc dụ dỗ một chút, cầm giấy bán thân rồi dẫn tiểu Kiện An đi, thế còn chẳng phải trời cao đất rộng mặc ta bay lượn!
—
Tiểu kiện An nằm soài người ở trên bàn, nhìn Thiệu Hân Đường đang lâng lâng hạnh phúc, thật cẩn thận hỏi: “Cha nuôi, ngài sao vậy?”
Thiệu Hân Đường xoa xoa tầng tóc mái mềm mại trên đầu đứa con, nói: “Tiểu Kiện An có muốn đến học đường không?”
Cứ tưởng Niếp Kiện An nhất định sẽ rất hào hứng, ai ngờ thằng nhóc vừa nghe cậu nói, sợ đến mức luống cuống trèo xuống ghế, ôm chặt cánh tay cậu, vội nói: “Kiện An không muốn đi học đường, Kiện An muốn cha nuôi dạy, cha nuôi không muốn dạy con nữa sao? Ngài muốn con nhớ gì con đều nhớ kỹ, chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều, vậy cha nuôi dạy con thêm chút nữa, con cam đoan sẽ nhớ hết toàn bộ…”
“Không phải, Kiện An rất ngoan, nhưng mà con không muốn chơi chung với các bạn khác à?”
“Không muốn… bọn Trầm thiếu gia toàn đánh con”
Thiệu Hân Đường nghe mà chua xót, giơ tay kéo thân hình nhỏ ấm áp của nó vào trong lòng, nói: “Kiện An không biết đánh lại sao?”
Niếp Kiện An hoảng sợ mở to hai mắt, nói: “Nhưng mà bọn họ là thiếu gia a!”
“Kiện An cũng là thiếu gia, Kiện An là tiểu thiếu gia của cha mà! Nếu bọn chúng lại bắt nạt con, thì phải đánh lại cho cha, nếu đánh không lại, thì bỏ chạy. Đừng sợ bọn chúng”
Niếp Kiện An trèo lên người Thiệu Hân Đường, trong đôi mắt to tròn vẫn còn chút sợ hãi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha nuôi nó, nhịn không được gật gật đầu. Còn nghĩ nghĩ thì ra mình cũng là thiếu gia, là tiểu thiếu gia của cha nuôi. Đổ như đột nhiên biết được một cái bí mật lớn, trong lòng không khỏi ngọt như vừa uống mật.
–
Ba thỏi vàng, nếu không có chuyện gì bất ngờ, thì hẳn là đã đưa hết cho Lưu Vĩ.
Thiệu Hân Đường không khỏi đau đầu, nghĩ, cái tên Lưu Vĩ này có chỗ nào đáng cho người ta thích a, chỉ được mỗi vẻ ngoài, bên trong xấu xa, thế mà Thiệu Hân Đường kia cam lòng bị bán còn sổ một chồng tiền cho người ta!
Ba thỏi vàng này cậu cũng không trông cậy lấy được hết từ tên cổ chày Lưu Vĩ, nhưng không lột một tầng da của hắn thì khó giải mối hận trong lòng cậu!
Nhưng mà, số tiền còn lại cậu phải đi đâu kiếm đây?
——————————————-
[1] Bạch Hào Ngân Châm Trà là loại trà trắng vùng Phúc Kiến, chỉ hái đọt vào khoảng giữa tháng ba đến giữa tháng tư khi nụ hoa trà chưa kịp nở, và tránh hái vào ngày mưa, có sương giá. Trà này chỉ nên pha với nước nóng 750C trên 5 phút, cho ra nước trà hơi gợn sêt nhè nhẹ màu vàng lục nhạt, lóng lánh những lông trắng trên lá trà.
Thiệu Hân Đường nói như vậy đương nhiên là để doạ lão. Theo như cậu thấy, dạng đàn ông máu lạnh như Vu Chiến Nam, căn bản chỉ coi cậu là một món đồ chơi, một trò tiêu khiển, khi muốn chơi thì phái người đến đón, bình thường còn chả muốn nhìn cho đỡ chướng mắt. Cho nên Thiệu Hân Đường cảm thấy dạng người am hiểu binh pháp quyền thuật như Vu Chiến Nam nhất định sẽ không ngốc đến mức tiêu một đống tiền rước một con hát như cậu về nhà nuôi. Đương nhiên, đạo lí đơn giản này Trầm Tài Điền cũng hiểu. Nhưng mọi chuyện đều có một chữ ‘lỡ như’. Từ sau lần Thiệu Hân Đường tự sát hụt, đổ chừng đã biến thành một người khác, trước kia thì hẹp hòi a, chẳng kiêng nể ai a, ác nghiệt nhát gan a, nhưng chỉ qua một đêm đã bốc hơi sạch, toàn thân tản ra quý khí, làm người ta không thể xem thường.
Trầm Tài Điền nhìn không thấu Thiệu Hân Đường hiện tại, càng nhìn không thấu Vu Chiến Nam, có chút giật mình, không biết nên trả lời thế nào. Chợt nghe giọng điệu của Thiệu Hân Đường thoáng hoà hoãn xuống, thành khẩn nói với lão.
“Trầm đại ca, anh xem, cũng không phải em nói đi là đi liền, chỉ là hỏi trước, cũng tốt cho anh chuẩn bị tâm lý. Tuy rằng chuyện này còn chưa định, nhưng Vu tư lệnh cũng đã tỏ ý rồi. Nếu thật để Vu tư lệnh phái người đến hỏi, còn không phải ông ta nói cho anh bao nhiêu thì cho anh bấy nhiêu, anh nào dám nói một chữ không. Hôm nay em đến, tuyệt đối là vì nhớ đến bình thường Trầm đại ca hay quan tâm em, nên muốn kiếm thêm cho ngài một ít lợi ích”
Thiệu Hân Đường lúc thì nghiêm mặt nghiêm mày, lúc thì thấu tình đạt lý, lại lấy Vu tư lệnh ra doạ lão, thật sự làm Trầm Tài Điền hoảng sợ. Vốn dĩ Thiệu Hân Đường bị Vu Chiến Nam coi trọng, lão còn vui như mở cờ, tưởng bản thân có thể kiếm được một khoản. Nhưng Vu Chiến Nam là nhân vật nào, cả ba tỉnh Đông Bắc đều là của hắn, hắn muốn một người cũng tương đương như lấy đồ từ trong nhà hắn, còn phải trả tiền sao. Hơn nữa, cứ cách năm ba hôm Thiệu Hân Đường lại bị đón đi tư lệnh phủ, không lên được đài, không hát được kịch, để duy trì Hồng Mặc, lão không thể không thuê vài con hát tự do có chút danh tiếng từ bên ngoài vào, cũng đã tiêu không ít tiền. Nếu đúng như Thiệu Hân Đường nói, Vu Chiến Nam không cho một cắc… hoặc là cứ kéo dài như vậy năm ba năm, mỗi ngày Hồng Mặc phải cung tiền cho Thiệu Hân Đường ăn không ngồi rồi, Hồng Mặc còn không phải bị cậu ta kéo đổ!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Trầm Tài Điền đã tính toán rành rọt mọi chuyện, trong lòng biết phải làm thế nào, nhưng vẫn giả bộ như rất khó xử, nói: “Nếu Thiệu lão đệ đã có lòng với anh như vậy, anh cũng chẳng muốn gạt em. Em cũng biết đoàn kịch hiện giờ có bao nhiêu khó khăn, đặc biệt là thiếu vai chính như em… ” Trầm Tài Điền nói đến một nửa, nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Năm đó, lúc em kí giấy bán thân, anh có đưa em ba thỏi vàng, nhưng năm đó, để rước được em, anh đã phải bán đi một con hát nổi tiếng được bồi dưỡng từ nhỏ ở Hồng Mặc, mới cóp nhặt đủ tiền. Giờ nếu em đi, Hồng Mặc có thể tồn tại tiếp hay không vẫn chưa biết, càng miễn bàn đến thời buổi loạn lạc này, hiện vật càng lúc càng quý, mà tiền gần như chỉ là mảnh giấy lộn….”
Ba thỏi vàng !
Trên mặt Thiệu Hân Đường vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm rớt nước mắt vì bản thân đáng giá nhiều tiền như vậy, Thiệu Hân Đường trước kia hỡi, tại sao cậu lại ngu đến mức tự bán bản thân vậy?
Trầm Tài Điền nói như vậy chẳng khác gì là để đòi thêm tiền, mà nếu cậu trực tiếp hỏi lão tối thiểu có thể trả bao nhiêu thì không thực tế chút nào, Thiệu Hân Đường không muốn để lão nhận ra điều gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới cắn răng nói: “Chuyện này anh và người của Vu tư lệnh chưa chắc có thể bàn bạc thõa đáng, thế này đi Trầm đại ca, em sẽ nói giúp anh. Nể tình anh đã chiếu cố em như vậy, em tuyệt đối sẽ tận lực tranh thủ cho anh, tối thiểu bốn thỏi vàng, anh thấy thế nào?”
Một thỏi vàng bấy giờ đủ cho dân chúng phổ thông sống mấy đời, Trầm Tài Điền kinh doanh đoàn kịch bao nhiêu năm, cũng coi là người giàu có. Nhưng nếu đúng như lão nghĩ, Vu tư lệnh bắt lão nuôi không công Thiệu Hân Đường năm ba năm, thì còn tiền bạc chi nữa. Tuy rằng lão muốn nhiều hơn, nhưng một thỏi vàng cũng không ít, lỡ như mất cả chì lẫn chài…
Thiệu Hân Đường cẩn thận thưởng thức chén trà ‘Bạch hào ngân châm’ [1], thấy gương mặt trắng xanh do thường xuyên hút thuốc phiện của Trầm Tài Điền thả lỏng một chút, bản thân cũng như được giải thoát khỏi vách núi… Cậu không sợ nhiều tiền, chỉ sợ người ta không chịu cho giá.
“Vậy nhờ cậy cả lão đệ đấy”
“Đâu có đâu có” Thiệu Hân Đường nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Chuyện này nếu để người của Vu tư lệnh biết sợ là không hay, có khi còn nói em thông đồng với người khác lừa tiền của tư lệnh. Cho nên…”
Giọng của Thiệu Hân Đường càng lúc càng nhỏ, Trầm Tài Điền lập tức tiếp lời: “Cho nên… bí mật!”
Rốt cuộc đã biết con số chính xác, tuy rằng không ít tiền, nhưng biện pháp là do con người nghĩ ra, đến lúc cần lại ép buộc dụ dỗ một chút, cầm giấy bán thân rồi dẫn tiểu Kiện An đi, thế còn chẳng phải trời cao đất rộng mặc ta bay lượn!
—
Tiểu kiện An nằm soài người ở trên bàn, nhìn Thiệu Hân Đường đang lâng lâng hạnh phúc, thật cẩn thận hỏi: “Cha nuôi, ngài sao vậy?”
Thiệu Hân Đường xoa xoa tầng tóc mái mềm mại trên đầu đứa con, nói: “Tiểu Kiện An có muốn đến học đường không?”
Cứ tưởng Niếp Kiện An nhất định sẽ rất hào hứng, ai ngờ thằng nhóc vừa nghe cậu nói, sợ đến mức luống cuống trèo xuống ghế, ôm chặt cánh tay cậu, vội nói: “Kiện An không muốn đi học đường, Kiện An muốn cha nuôi dạy, cha nuôi không muốn dạy con nữa sao? Ngài muốn con nhớ gì con đều nhớ kỹ, chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều, vậy cha nuôi dạy con thêm chút nữa, con cam đoan sẽ nhớ hết toàn bộ…”
“Không phải, Kiện An rất ngoan, nhưng mà con không muốn chơi chung với các bạn khác à?”
“Không muốn… bọn Trầm thiếu gia toàn đánh con”
Thiệu Hân Đường nghe mà chua xót, giơ tay kéo thân hình nhỏ ấm áp của nó vào trong lòng, nói: “Kiện An không biết đánh lại sao?”
Niếp Kiện An hoảng sợ mở to hai mắt, nói: “Nhưng mà bọn họ là thiếu gia a!”
“Kiện An cũng là thiếu gia, Kiện An là tiểu thiếu gia của cha mà! Nếu bọn chúng lại bắt nạt con, thì phải đánh lại cho cha, nếu đánh không lại, thì bỏ chạy. Đừng sợ bọn chúng”
Niếp Kiện An trèo lên người Thiệu Hân Đường, trong đôi mắt to tròn vẫn còn chút sợ hãi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha nuôi nó, nhịn không được gật gật đầu. Còn nghĩ nghĩ thì ra mình cũng là thiếu gia, là tiểu thiếu gia của cha nuôi. Đổ như đột nhiên biết được một cái bí mật lớn, trong lòng không khỏi ngọt như vừa uống mật.
–
Ba thỏi vàng, nếu không có chuyện gì bất ngờ, thì hẳn là đã đưa hết cho Lưu Vĩ.
Thiệu Hân Đường không khỏi đau đầu, nghĩ, cái tên Lưu Vĩ này có chỗ nào đáng cho người ta thích a, chỉ được mỗi vẻ ngoài, bên trong xấu xa, thế mà Thiệu Hân Đường kia cam lòng bị bán còn sổ một chồng tiền cho người ta!
Ba thỏi vàng này cậu cũng không trông cậy lấy được hết từ tên cổ chày Lưu Vĩ, nhưng không lột một tầng da của hắn thì khó giải mối hận trong lòng cậu!
Nhưng mà, số tiền còn lại cậu phải đi đâu kiếm đây?
——————————————-
[1] Bạch Hào Ngân Châm Trà là loại trà trắng vùng Phúc Kiến, chỉ hái đọt vào khoảng giữa tháng ba đến giữa tháng tư khi nụ hoa trà chưa kịp nở, và tránh hái vào ngày mưa, có sương giá. Trà này chỉ nên pha với nước nóng 750C trên 5 phút, cho ra nước trà hơi gợn sêt nhè nhẹ màu vàng lục nhạt, lóng lánh những lông trắng trên lá trà.
Tác giả :
Tú Vu Lâm