Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược
Chương 58: Tuyệt tình nhất kiếm lệ quang hàn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi là Trương Vô Kỵ, không phải Tăng A Ngưu sao?”Võ Đang ngũ hiệp đều chấn động, Du Liên Châu phi thân đến nghi hoặc hỏi.Dương Bất Hối nghe xong hoảng hốt, sao mình lại buột miệng nói ra thân phận Vô Kỵ ca ca chứ, hối hận nhìn Trương Vô Kỵ nói:“Vô Kỵ ca ca, muội không cố ý đâu!”“Đại sư bá, Nhị sư bá, Tam sư bá, Tứ sư bá, Thất sư thúc, ông ngoại, Vô Kỵ vừa rồi thật sự vì bất đắc dĩ nên không kịp nói rõ với mọi người, xin năm vị sư bá sư thúc và ông ngoại trách tội.”Trương Vô Kỵ mỉm cười với Dương Bất Hối tỏ ý không trách, rồi nhìn về Võ Đang ngũ hiệp, trong mắt đã đỏ hoe, nhẹ nhàng đi đến trước Ân Thiên Chính và Võ Đang ngũ hiệp quỳ xuống, dập đầu mấy cái.Ân Thiên Chính cùng Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Du Đại Nham, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc sáu người lập tức vây quanh, mạnh mẽ nâng hắn dậy, Du Đại Nham kích động nhìn Trương Vô Kỵ, nói:“Ngươi là Vô Kỵ, ngươi là cháu Vô Kỵ, ngươi là thằng cháu con của Ngũ đệ Trương Vô Kỵ!”Du Đại Nham sau khi Trương Thúy Sơn tự vẫn vẫn luôn tự trách mình, cảm thấy vì mình nên Trương Thúy Sơn mới áy náy, gặp lúc các phái bức bách gây áp lực liền tự vẫn, Ân Tố Tố cũng chết theo chồng. Trương Vô Kỵ từ nhỏ sống nơi hoang dã, mất cha mất mẹ, ông cũng thật vất vả mới chữa lành thương thế, nhưng Trương Vô Kỵ lại mất tích, sinh tử không rõ, điều này càng khiến Du Đại Nham càng thêm tự trách, thường vẫn nghĩ Ngũ đệ thân như ruột thịt vì mình mà chết, Vô Kỵ là giọt máu duy nhất còn lại của Ngũ đệ mình cũng không thể bảo hộ, tương lai sau này làm sao có thể ở Cửu tuyền đối mặt với Ngũ đệ và Ngũ đệ muội?Sau ông học xong Đại Vô Tướng Công, thân mình, tứ chi, võ công chẳng những khôi phục toàn bộ mà còn tiến thêm một tầng, thậm chí có thể nói trong phái Võ Đang, luận nội công ông đứng thứ hai chỉ dưới Trương Tam Phong, cũng là do Trương Tam Phong cùng các sư huynh đệ khi ông bị liệt đã truyền cho vô số nội lực, khiến cho lượng nội lực tích lũy được trong cơ thể ông còn nhiều hơn cả Trương Vô Kỵ, cho nên chờ sau khi Lục sư đệ Ân Lê Đình thành thân, Du Đại Nham cũng một mình hành tẩu giang hồ, quanh Côn Lôn tra tìm tung tích Trương Vô Kỵ, nhưng trong năm năm tìm kiếm này, trừ Chu Chỉ Nhược ra thì còn ai có thể biết Trương Vô Kỵ một mình ẩn cư ở trong sơn cốc hoang vắng nhưng đẹp như thế ngoại đào nguyên kia đâu. Cũng trong năm năm thời gian này, cái tên Du Đại Nham hiệp nghĩa lại một lần truyền bá trong giang hồ, vì thế lần này Du Đại Nham xuất hiện mới có thể không ai kinh ngạc.“Bá bá là Du bá bá, thương thế của bá bá đã khỏi hẳn rồi sao? Có phải tìm được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao phải không ạ? Thật tốt quá, có thể nhìn thấy Du bá bá khỏe mạnh, Vô Kỵ có chết cũng yên tâm.”Trương Vô Kỵ cảm thụ lực đỡ của Du Đại Nham, khí lực mười phần, thần thái so với bảy năm trước cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, thân mình cao lớn ổn trọng nhẹ nhàng, ngay cả sắc mặt cũng đã từ xanh trắng chuyển thành hồng nhuận, không khỏi cao hứng nói cười không thôi.Du Liên Châu cùng Trương Tùng Khê thấy Trương Vô Kỵ lớn lên trung hậu, nhân nghĩa, lập tức vô cùng yêu thích, lập tức Du Liên Châu vỗ vỗ bả vai hắn, vui vẻ nói:“Đã được sáu năm rồi, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao là cái gì? Thương thế của Du Tam bá còn phải cảm tạ Chu cô nương tặng thuốc rất nhiều. Mấy năm nay cháu đã ở đâu vậy? Khiến cho mọi người lo lắng mà tìm lại không thấy, đến bây giờ còn không dám nói cháu mất tích cho sư phụ biết đâu.”“Thái sư phụ lão nhân gia có khỏe chứ ạ? Vô Kỵ tiếc là không thể đến trước mặt lão nhân gia dập đầu.”Trương Vô Kỵ nghe đến Trương Tam Phong, mắt lại đỏ hoe, cái gì cũng bất chấp, kéo tay Du Liên Châu kích động hỏi. Trương Tam Phong trong cuộc đời Trương Vô Kỵ vô cùng quan trọng, sự kính trọng ấy chẳng những được Trương Thúy Sơn dạy dỗ từ nhỏ, mà sau khi cha mẹ mất đi, thân trúng hàn độc, Trương Tam Phong hai năm nửa bước không rời chiếu cố hắn, chẳng những cách vài ngày lại truyền nội lực cho hắn, thậm chí còn hạ mình trước phương trượng Thiếu Lâm hòng cứu mạng hắn, ân tình này hắn vĩnh viễn không quên.Tống Viễn Kiều vuốt vuốt râu dài, tràn đầy nho nhã phong độ nói: “Sư phụ lão nhân gia vẫn khỏe, trừ nhắc đến cháu thì vẫn thường xuyên ở Trúc viện bế quan, lần này nhìn thấy cháu, lão nhân gia nhất định rất vui vẻ, Vô Kỵ, cháu… Cháu đã lớn như vậy rồi!”“Đại sư bá, Vô Kỵ thực có lỗi với thái sư phụ, lâu như vậy mà không trở về Võ Đang thăm người, khiến cho Thái sư phụ phải suy nghĩ, thực không nên.”Trương Vô Kỵ tâm tư trung hậu, không nói ra chuyện mình bị nhốt trong sơn cốc, dĩ nhiên không làm được gì, chỉ tự trách mình khiến cho Thái sư phụ sư phụ phải phiền não.Trương Tùng Khê cơ trí vô song, giỏi về kết giao, nhưng nhìn thấy giọt máu duy nhất của huynh đệ, lại cao hứng nói không nên lời, chỉ có thể cười:“Tốt, tốt lắm, sư phụ lão nhân gia nếu nhìn thấy cháu hiện giờ chẳng những sống khỏe mạnh mà còn luyện được thân võ nghệ tốt như vậy, nhất định thực vui vẻ, ha ha! Võ Đang chúng ta hiện giờ có Thanh Thư, có Vô Kỵ, có Thừa Chí, có đám Cốc Hư Tử, thật là có nhiều nhân tài nối nghiệp.”“Thanh Thư sư huynh, chính là vị đại ca tuấn dật cơ trí phi thường lại giỏi bài binh bố trận cháu đã gặp cùng với phái Nga Mi sao? Nghe nói là con trai của Đại sư bá, Vô Kỵ khi ở trên núi chưa được gặp, bất quá trên đường được thấy Thanh Thư sư huynh thể hiện, thật đáng ngưỡng mộ.” Trương Vô Kỵ cười nhìn Tống Thanh Thư đang kinh ngạc đứng sau Võ Đang ngũ hiệp.Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, sớm đã nhận ra thiếu niên này là người đã cứu giáo chúng Duệ Kim Kỳ trong tay Diệt Tuyệt sư thái, không ngờ hắn lại là Vô Kỵ sư đệ mà Thái sư phụ, phụ thân và các sư thúc hay nhắc đến, lại nghĩ đến hắn từng trước mặt Diệt Tuyệt sư thái đôi co, không khỏi sắc mặt càng thêm xấu hổ. Trong lòng cũng bội phụ Trương Vô Kỵ liều chết cứu người, cảm thấy hắn so với mình dũng cảm hơn nhiều, mình nhìn bộ dáng Diệt Tuyệt sư thái tàn nhẫn như vậy đã sợ hãi không còn dũng khí phản đối.“Đệ bảo ta Thanh Thư là được, ta lớn hơn đệ cũng mấy tuổi thôi.”“Lúc trước cháu trúng hàn độc, vẫn ở cùng Thái sư phụ ở trong Trúc viện sau núi tu dưỡng, Thanh Thư ở cùng đại tẩu bên ngoài viện nên hai đứa chưa từng gặp nhau, hiện giờ Võ Đang có hai người các cháu, Thất thúc ta có thể thở phào rồi, không cần nghe Thanh Thư ở sau lưng nói ta là cái gì mà ngọc diện Tu La a!” Mạc Thanh Cốc đạm mạc cười, mắt nhìn thấy cốt nhục của Ngũ sư huynh còn sống, thật vô cùng vui mừng, nhưng cũng biết, nơi này hiện giờ là chiến trường, không nên nhiều lời.Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính biết được vị thiếu hiệp võ công cao cường, hành động nhân nghĩa trí tuệ thông minh ứng biến, ân nhân cứu mạng này chính là cháu ngoại mình, cao hứng cười lớn, lúc này nghe thất hiệp câu nói đầu tiên chính là đem cháu ngoại ông ta về Võ Đang, trong lòng không phục, nửa thật nửa giả tức giận nói: “Hừ, Vô Kỵ là đồ tôn của Võ Đang các ngươi không sai, nhưng cũng là cháu ngoại của Ân Thiên Chính ta, cháu ngoan, cùng ông ngoại trở về Thiên Ưng giáo, gặp thân nhân, có cậu cùng hai biểu huynh của cháu nữa.”Ân Thiên Chính có thể gây dựng nên cơ nghiệp Thiên Ưng giáo, cùng Dương Tiêu thế lực ngang nhau mà đứng, tài trí dĩ nhiên không kém bọn họ, hôm nay thấy Trương Vô Kỵ đánh nhau với sáu đại phái, đã là danh dương thiên hạ, với Minh giáo ân trọng như núi, hơn nữa thừa hưởng huyết mạch cả hai bên chính tà hắc bạch là cha ở phái Võ Đang với Thiên Ưng giáo, đúng là thời cơ tốt để nhất thống Minh giáo, kiến công lập nghiệp, huống chi Trương Vô Kỵ chính là cháu ngoại ruột của mình, ý tứ này tự nhiên là thử xem phái Võ Đang với việc Vô Kỵ ở lại Minh giáo có ý kiến gì.“Ông ngoại, Vô Kỵ đã sớm nên đi bái kiến ông cùng cậu, nhưng gặp phải biến cố, mấy năm trước vì bệnh nặng nên vẫn chưa đi được, hôm nay có thể nhìn thấy ông cùng cậu, cháu đã cảm thấy đây là ơn trời ban cho, Vô Kỵ thật vô cùng vui mừng.”Trương Vô Kỵ trong mắt ánh lên tình cảm thân thiết, lời nói mang kích động, hiển nhiên trong lòng vô cùng xúc động, nhưng vì Ân Ly trước đã từng nói hai người anh trai của nàng thường xuyên sỉ nhục nàng và mẹ, trong lòng không thích hai người này lắm, Trương Vô Kỵ vốn trung hậu nhu nhược, khó mà dám buộc tội hai người này không phải, chỉ có thể không muốn gặp bọn họ.Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, cầm lấy Ỷ Thiên kiếm trong tay ta, lạnh lùng nói:“Tăng A Ngưu cũng vậy, mà Trương Vô Kỵ cũng thế! Các ngươi nói đủ chưa, Dương Tiêu rốt cuộc là có giết hay không? Kẻ này cướp đoạt vợ người khác, cậy vào võ công, giết người vô tội, vô ác bất tác, giết hắn tuyệt không phạm vào đạo hiệp nghĩa.”“Dương tiên sinh đối người chí tình chí nghĩa, tuyệt sẽ không làm những việc thương thiên hại lý như vậy, việc này trước đây tôi từng nói qua, tất cả đều là Thành Côn ác tặc vu oan giá họa cho Minh giáo, xin sư thái hãy đổi một việc khác đi.”Trương Vô Kỵ vẻ mặt khó xử, chỉ không nghĩ sẽ để Chỉ Nhược vô tội chịu phạt, về sau gặp lại hắn chỉ có thể đối đầu, lại càng không muốn giết cha của Bất Hối muội muội, đừng nói Dương Tiêu có ân cứu mạng với hắn, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy Dương Tiêu kia lại có thể là ác nhân, giờ phút này thật là khó xử vạn phần, so với trước kia đối diện ngũ phái càng thêm lo lắng.Diệt Tuyệt lạnh lùng quét mắt nhìn Võ Đang ngũ hiệp cùng Ân Thiên Chính đang đứng bên cạnh Trương Vô Kỵ, thấy ngũ hiệp đương nhiên là ủng hộ quyết định của Trương Vô Kỵ, hơn nữa Chỉ Nhược cũng xuất thân từ Võ Đang, tuy không biết có quan hệ gì nhưng lúc trước bà giả muốn giết Chỉ Nhược đã khiến mấy người họ vô cùng tức giận, họ biểu tình nhíu mày hay phẫn nộ bà ta đều thấy rất rõ ràng.Thậm chí Mạc Thanh Cốc vì việc này mà đã động sát khí, nếu không phải vì quy củ giang hồ, mỗi phái đều không thể can thiệp nội bộ phái khác, lại có Du Liên Châu ngăn trở ắt hẳn hắn đã ra tay rồi, đang lúc chính tà lưỡng đạo cùng Nga Mi quyết liệt, việc này thật khó giải quyết. Nhưng Diệt Tuyệt sư thái là người nào, luận về cố chấp, quật cường cho dù là trời so ra còn kém hơn bà ta.Bà ta nói đen, dù cho bao nhiêu người khác có nói là trắng thì cũng mặc kệ. Bà ta chán ghét tên Trương Vô Kỵ mang dòng máu yêu nữ này, hơn nữa Trương Vô Kỵ rõ ràng giúp cho Minh giáo, lại tỏ ra quan tâm tới Chu Chỉ Nhược, lúc nào cũng lưu tình, ánh mắt yêu thích kính mộ kia khiến bà ta vô cùng phẫn nộ, thầm suy tính lợi dụng cảm tình của hắn với Chu Chỉ Nhược ép hắn, không ngờ Trương Vô Kỵ này cũng thật kiên trì ngoài dự kiến bà ta.Nghĩ đến đây, Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nhìn Trương Vô Kỵ:“Bần ni nếu đã nói như vậy tức là cũng đã điều tra rõ ràng ác tích của hắn, ngươi không chịu giết, vậy thì bần ni sẽ ra tay lo liệu, chỉ cần ngươi không nhúng tay, bần ni cũng có thể thu hồi lệnh phạt với nghịch đồ Chu Chỉ Nhược này.”Trương Vô Kỵ nghe xong Diệt Tuyệt nói, thần sắc vừa động, lại nhìn đến Dương Bất Hối ở một bên năm năm trước tự tay mình đưa nàng đến Côn Lôn, dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn hắn, lại cố kiên trì nói:“Tôi biết sư thái là vì việc của sư huynh và Kỷ cô cô nên đối với Dương tiên sinh có hiềm khích, tôi cũng không có khả năng hòa giải ân oán của các người, giang hồ quy củ dùng võ lực phân thắng bại, sư thái phải cùng Dương tiên sinh một mình giải quyết ân oán hẳn cũng là chính đáng, nhưng Dương tiên sinh lúc trước bị Thành Côn ám toán trọng thương, không thể cử động, sư thái lúc này khiêu chiến, thật sự là khiến người ta hiềm nghi rằng thừa dịp người ta gặp nguy mà đánh, không quang minh chính đại, không bằng chờ cho Dương tiên sinh sau khi lành thương hai người ước đấu được không?”Diệt Tuyệt sư thái nghe Trương Vô Kỵ nhắc tới ân oán ngày trước, người bà ta yêu nhất là sư huynh Cô Hồng Tử, đồ đệ yêu thích nhất cũng đều hủy trong tay Dương Tiêu, về phần Kỷ Hiểu Phù thật lòng yêu Dương Tiêu, trong suy nghĩ chấp nhất của Diệt Tuyệt sư thái, đương nhiên là nàng bị Dương Tiêu mê hoặc tâm trí, dù sao bà ta cũng không sai. Có lẽ bình thường bà ta vì chính nghĩa mà dừng tay, nhưng bây giờ lại bất chấp, hừ lạnh:“Nga Mi hôm nay đến đây là để tiêu diệt ma giáo, cùng yêu nhân nói đạo nghĩa gì chứ, Dương Tiêu còn không ra chịu chết?”Nói xong rút Ỷ Thiên kiếm ra chĩa vào Dương Tiêu.“Lão tặc ni, bà xuất gia cái gì chứ, giết không được mẹ ta, đánh không lại cha ta, lại thừa dịp cha ta bị thương mà khiêu chiến, bình thường sao bà không đến Quang Minh đỉnh báo thù, bây giờ lại trình ra cái gì uy phong, cho dù bà có dùng Ỷ Thiên kiếm cũng không đánh lại cha ta. Mẹ ta thích cha thì có gì sai? Bà vì muốn báo thù cho sư huynh Cô Hồng Tử của mình nên sai mẹ ta giết cha ta, mẹ ta không nghe lời bà nói, suýt chút nữa thì bị bà đánh chết, lại liên lụy đến một thúc thúc cứu mẹ ta, ta và Vô Kỵ ca ca tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Thúc thúc cứu mẹ ta kia suýt nữa cũng bị bà đánh chết, bà lại còn sai đồ đệ của mình, chính là cái bà má cao môi mỏng chua ngoa bên kia giết ta và Vô Kỵ ca ca diệt khẩu, nếu không có Vô Kỵ ca ca bảo vệ ta, trốn thoát khỏi các người, một đường đưa ta đến núi Côn Lôn, ta và Vô Kỵ ca ca sẽ chết trong tay các người. Còn mẹ nữa, mẹ cũng không biết thế nào, có phải bà đã giết mẹ ta rồi không?”Dương Bất Hối càng nói càng xúc động, nước mắt theo lời nói ra cứ nghẹn ngào chảy xuống.Lời này vừa nói ra, mọi người các phái đều dùng ánh mắt khác thường nhìn phái Nga Mi. Trong số những người ở đây có nhiều người lớn tuổi đều biết chuyện tỷ thí của Dương Tiêu và Cô Hồng Tử năm xưa, cho dù năm đó Cô Hồng Tử cũng là nhân vật tuyệt thế mới nổi, trong giang hồ rất có danh tiếng, lúc trước biết Cô Hồng Tử phó ước bảo vệ Ỷ Thiên kiếm chiến bại, tức giận mà chết, khiến cho Diệt Tuyệt xuất gia, định hạ ra môn quy thấy ma giáo liền giết.Lần này Minh giáo cái gì khó nghe cũng đều nói tuột ra hết, sáu đại phái các trưởng bối cũng đều biết, nhưng nể mặt Diệt Tuyệt và phái Nga Mi nên không nói ra, không ngờ bà ta còn tàn nhẫn đến vậy, năm năm trước tiểu cô nương kia còn không đến mười tuổi đi, huống chi trong đó còn có Trương Vô Kỵ một người của phái Võ Đang, Nga Mi và Võ Đang chính là quan hệ thông gia cơ đấy.Tình cảnh này Trương Vô Kỵ cũng không biết nói sao cho phải, cũng không thể trách Dương Bất Hối nói việc này ra, khi đó Dương Bất Hối còn nhỏ, không biết mẹ nàng nói như vậy là có ý gì, nhưng nàng hiểu Diệt Tuyệt muốn giết mẹ nàng, sau này lớn lên liền suy nghĩ cũng hiểu được sự tình trước đó là thế nào, dù sao lúc ấy nàng cũng đã chín tuổi, có thể nhớ rõ mọi việc, càng huống chi từ đó đến nay nàng không được gặp mẹ nữa.Mà Trương Vô Kỵ cùng phái Võ Đang bên cạnh cũng không biết nên làm sao cho phải, lúc trước nghe Ân Lê Đình nói bọn họ đã hiểu ân oán giữa Diệt Tuyệt và Dương Tiêu là có sâu xa, nhưng không biết Diệt Tuyệt còn ra lệnh giết Vô Kỵ cùng cô bé kia. Võ Đang ngũ hiệp tuy không hiểu nổi việc Kỷ Hiểu Phù lén sinh con với người khác, yêu nam nhân khác, làm tổn thương Ân Lê Đình, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không vì ân oán của một người mà liên lụy đến một đứa trẻ, cho nên càng không hiểu nổi bà ta, hơn nữa vừa rồi nhìn Diệt Tuyệt xử sự với Chỉ Nhược, thực sự rất khó coi.Diệt Tuyệt sư thái nghe xung quanh hồ ngôn loạn ngữ, nói bà ta cùng sư huynh lằng nhằng, nói bà ta dựa dẫm vào Ỷ Thiên kiếm, nói bà ta không có tình thầy trò, nói thủ đoạn độc ác, ngay cả trẻ con cũng không tha, ngôn ngữ tràn ngập loạn xạ trong đầu, khiến sắc mặt vốn lạnh lùng vô cảm cũng đỏ rực lên, tự nhiên là vô cùng giận dữ.Trong đầu Diệt Tuyệt mơ hồ cũng đang hiện lên hình ảnh ngày đó, sư huynh bị Dương Tiêu tức chết, mình ngày ngày dựa cửa trông ngóng, chờ cho đến khi nhìn thấy thân thể ý trung nhân lạnh như băng được mang trở về, mình ngồi bên cạnh sư huynh rất lâu, cuối cùng tự tay cắt đi mái tóc dài, đổi danh hào Diệt Tuyêt, từ đó đối với ma giáo thượng diệt hạ tuyệt, cũng tìm kiếm tung tích của Dương Tiêu, nhưng… Nhớ đến những kẻ ma giáo chết trong tay, có già có trẻ, nhớ đến mình ra lệnh cho Kỷ Hiểu Phù giả vờ thuận ý với Dương Tiêu, sau đó thừa cơ đánh lén, lại bị Kỷ Hiểu Phù cự tuyệt.Bà ta đuổi theo giết Kỷ Hiểu Phù, lệnh cho đệ tử diệt trừ nghiệt tử của nó, trong lòng cũng hiện lên đứa nhỏ kia có đôi mắt sáng giống Kỷ Hiểu Phù, nghe mọi người xung quanh đều trào phúng, có một khắc chợt dao động, có phải mình đã sai? Không! Diệt Tuyệt sư thái toàn thân phát ra sát khí lạnh lùng, lướt nhìn tất cả mọi người đang đàm luận, mình không sai, nhiều năm như vậy rồi, thù sư huynh còn chưa trả được, gian tặc kia còn chưa giết được, hôm nay quyết phải lấy máu gian tặc kia tế sư huynh.Mọi người bị ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí lướt qua, ai nấy đều cảm giác như kiếm Ỷ Thiên sắp hạ xuống cổ, lập tức đều im bặt. Diệt Tuyệt sư thái nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng:“Nghiệt chủng, ngươi còn dám nhắc đến nghiệt đồ vô liêm sỉ kia sao? Nó có hôn ước với người ta lại không biết giữ mình, lại cấu kết với ma đầu Dương Tiêu, chưa chồng mà chửa, miệng thì nói rằng Dương Tiêu ép buộc, bần ni ra lệnh nó giết dâm đồ ác tặc, báo thù cái nhục thất thân, không ngờ nó dám phản bội sư môn, bất tuân sư mệnh, các vị có biết nghiệt chủng này tên gọi là gì không?”“Ta tên Dương Bất Hối. Mẹ ta bảo rằng, chuyện này mẹ không bao giờ hối hận cả.”Dương Bất Hối chín tuổi lên Quang Minh đỉnh, trên đó ít có nữ quyến, không biết đến lễ giáo nhân gian, không rõ rằng Kỷ Hiểu Phù làm vậy sai thế nào, tên của nàng đã khiến cho người ta biết rõ, mẹ nàng cùng nam nhân khác có tư tình, còn có con riêng, với lễ giáo cổ đại quả thật là vô cùng sai.Hôn ước giữa Kỷ Hiểu Phù và Ân Lê Đình mọi người đều biết, mấy năm trước không hiểu sao Kỷ gia lại giải trừ hôn ước với Võ Đang, sau Diệt Tuyệt lại tuyên bố đuổi Kỷ Hiểu Phù ra khỏi Nga Mi, Ân Lục hiệp cũng cưới một đệ tử Nga Mi khác, nếu không phải tin tưởng đức hạnh của Võ Đang thất hiệp thì chỉ sợ đã hoài nghi Ân Lục hiệp di tình biệt luyến, thích sư muội của vị hôn thê, hiện giờ đã nhìn thấy cô bé kia tầm mười lăm tuổi, lại biết Diệt Tuyệt hẳn không bịa chuyện, vậy là ngày đó Lục hiệp lấy người khác cũng là có nguyên nhân, lại nhiều năm chịu người ta chỉ trích chứ thủy chung chưa từng nói ra chuyện Kỷ Hiểu Phù tư thông với người khác sinh hạ nữ nhân, không khỏi càng bội phục ý chí Võ Đang hiệp khách.Trương Vô Kỵ cũng không biết nhiều về lễ giáo, Dương Bất Hối nói ra chẳng những không khiến người ta chán ghét Diệt Tuyệt mà còn làm mọi người nhìn mình với ánh mắt khác thường, nàng bối rối, không biết mình nói sai gì, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Vô Kỵ và Dương Tiêu.Diệt Tuyệt sư thái đắc ý cười lạnh:“Dương Bất Hối, mọi người nghe có thể hiểu, nghiệt đồ Kỷ Hiểu Phù kia nói Dương Tiêu ép buộc nó, vậy mà lại đặt tên con gái như vậy, không biết nó không hối hận bị người tư thông, hay là không hối hận cùng ma đầu kia sinh nghiệt chủng, lúc trước nếu không phải Ân Lục hiệp thay nó cầu tình mà cứu giúp, bần ni đã hận là không thể lập tức giết nó, đỡ phá hoại thanh danh Nga Mi phái.”Ta nghe mà nhướng mày, Diệt Tuyệt sư thái bà nói chuyện này ra thiên hạ đều biết thì Nga Mi cũng còn thanh danh gì nữa, nữ đệ tử trong phái không phải đều bị người ta coi thường sao? Khó trách sau này Chu Chỉ Nhược bị Trương Vô Kỵ bỏ rơi trong hôn lễ, Minh giáo và võ lâm đều không ai bất bình, không ai ngăn trở, rõ ràng là Diệt Tuyệt nói chuyện xấu ra mọi người đều biết, mỗi người chỉ nói một câu Nga Mi không tuân lễ giáo, nữ đệ tử Nga Mi cũng đều bị người ta xem thành nữ nhân không đứng đắn.Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác dựa vào Trương Vô Kỵ mà trấn áp phản đối của sư tỷ muội (Đinh Mẫn Quân cầm đầu một đám) tham gia hôn lễ, sợ rằng người Minh giáo còn cảm thấy chưởng môn Nga Mi dựa vào Trương Vô Kỵ để lên ngôi, dùng mỹ sắc gì gì đó, cảm thấy Chu Chỉ Nhược không xứng với Trương đại giáo chủ của bọn họ đi! Cũng không xem Chu Chỉ Nhược vào mắt, ai nấy đều tưởng nàng nhất định sẽ không rời khỏi tòa núi lớn Trương Vô Kỵ, nên cũng không khuyên can chăng?Minh giáo nghiệp lớn là tạo phản, cục diện ngày sau ta có thể hiểu, biết rằng sau này thành công, bọn họ đều là khai quốc công thần, mà ngồi ghế giáo chủ dĩ nhiên là sẽ lên ngôi hoàng đế, Minh giáo vốn binh quyền không nắm giữ ở một người, mà hoàng đế lấy thân thích đại thần cũng là bình thường, chỉ sợ mấy người lão luyện như Ân Thiên Chính, Ân Dã Vương, Dương Tiêu càng hy vọng hắn sẽ lấy con gái của đại tướng nắm trọng binh nào đó, một chưởng môn nho nhỏ nắm trong tay mấy trăm nữ đệ tử cũng không xong, không có chỗ dựa, không người thân thích, không có tiền tài như Chu Chỉ Nhược, khó trách hai vị ông ngoại và cậu này có quyền quang minh chính đại mà phản đối Trương Vô Kỵ rời đi cùng Triệu Mẫn lại không có động tĩnh.Phạm Dao ẩn thân trong Nhữ Dương Vương phủ nhiều năm, nhìn Triệu Mẫn lớn lên, đối nàng ta dĩ nhiên thân thiết, còn Trương Tam Phong không thể đến, không thể ngăn Trương Vô Kỵ rời đi, hai người này còn tình có khả nguyên, nhưng mấy vị trên Võ Đang tham gia hôn lễ không ngăn lại thì suy nghĩ cái gì, nhiều người như vậy, Trương Vô Kỵ võ công tuy cao nhưng không phải không ai ngăn nổi hắn, thế nhưng mọi người lại mặc hắn rời đi, không ai phản đối, nếu dám nói mọi người không hiểu lễ giáo hay coi phá hôn ước ngay trong lễ bái đường là không nghiêm trọng, đánh chết ta cũng không tin.Aiz! Những chuyện này chắc chắn không thể xảy ra nữa đâu, ta sẽ không gả cho Trương Vô Kỵ, việc này cũng chẳng liên quan đến ta, nào là ông ngoại, rồi cậu, tả hữu hộ pháp, tứ đại pháp vương, ngũ tán nhân, Thường Ngộ Xuân, các sư thúc sư bá nghĩ cho Trương Vô Kỵ, tính toán cho hắn thì có gì là sai, chỉ sợ bọn họ còn không ngờ đến còn một tiểu nhân vật như Chu Nguyên Chương đi.“Câm mồm, không được làm nhục Hiểu Phù, đánh thì đánh, cho dù Dương Tiêu ta hôm nay chỉ còn hai tầng công lực cũng đủ để thắng ngươi.”Dương Tiêu được Hồ Thanh Ngưu trị liệu một hồi đã miễn cưỡng khôi phục được hai thành công lực, ông ta là người kiêu ngạo, làm sao để người ta làm nhục người trong lòng mình được. Vừa rồi đang trị thương, nghe Diệt Tuyệt sư thái làm nhục tình yêu của mình và Hiểu Phù, cơ hồ tức muốn hộc máu, bây giờ miễn cưỡng có thể hành động, liền cố đứng dậy, thanh âm khàn khàn suy yếu lại mang theo ngạo khí đến tận trời, một thân nho nhã khí độ ngay cả thủ lĩnh sáu phái đều không khỏi ngưỡng vọng, quả là một nam nhi xuất sắc! Ack! Đương nhiên là trừ Diệt Tuyệt ra.Diệt Tuyệt sư thái khinh thường nhìn Dương Tiêu suy yếu đến đứng cũng không vững, bà ta biết người này võ nghệ thông huyền, cho dù không có nội lực nhưng một thân võ nghệ kỹ xảo, vận lực pháp môn thôi cũng có thể đối địch với hảo thủ bình thường, nhưng nghĩ đến thù của sư huynh, lập tức trịnh trọng rút Ỷ Thiên kiếm ra, từng bước từng bước tiến về phía Dương Tiêu.Trương Vô Kỵ lo lắng nhìn Dương Tiêu, nhìn Dương Bất Hối khóc lóc ngăn cản lại bị Dương Tiêu đẩy ra, vội đỡ lấy Dương Bất Hối, nói:“Dương bá bá, bác hiện giờ thân mình chịu thương tổn, công lực tuy khôi phục được hai thành nhưng hàn khí Huyễn Âm Chỉ của Thành Côn có thể phát tác bất cứ lúc nào. Trận đấu này để cháu đến thay đi!”“Vô Kỵ, cháu là đồ tôn của Võ Đang, cháu ngoại của Ưng Vương, có thể sắp xếp hóa giải mâu thuẫn chính phái và Minh giáo, mọi người đều rất kính trọng cháu, nhưng hiện giờ Diệt Tuyệt lão ni cô vũ nhục mẹ của con gái ta, là một nam nhân ngay cả vợ con cũng bảo hộ không xong, ta Dương Tiêu làm gì còn mặt mũi mà sống, trường đấu này Dương Tiêu nhất định phải xuất chiến, là trách nhiệm của Dương Tiêu ta.”Dương Tiêu nói lời này, khí độ hiên ngang, mặt lộ vẻ uy nghiêm, nghe ông ta nói mọi người không khỏi bội phục, lại có chút nghi hoặc, Dương Tiêu cũng là một thế hệ nhân tài, sao lại thích một nữ đệ tử nho nhỏ đã có hôn ước của phái Nga Mi?Dương Tiêu không biết mọi người đối với chuyện của ông ta có bao nhiêu tò mò, ông ta nội tâm bình thản, đối với Kỷ Hiểu Phù chân tình thật ý, thậm chí một mình ở tại Tọa Vong Phong đau khổ chờ nàng mười năm, không để ý đến Minh giáo tranh quyền đoạt lợi, ngày ngày lấy rượu làm bạn, một lòng đợi nàng hồi tâm chuyển ý.Ta nhìn Dương Tiêu từng bước từng bước đi đến giữa quảng trường đối mặt Diệt Tuyệt, trong lòng thực thích tính cách người này, nếu ta có thể trọng sinh sớm hai mươi năm nhất định phải lựa chọn nam nhân như vậy mà yêu! Ông ta biết rõ chính mình hiện giờ không phải đối thủ của Diệt Tuyệt, nhưng vì bảo hộ danh dự cho Kỷ Hiểu Phù vẫn liều chết xuất chiến.Dương Tiêu đang bước từng bước, trên sân một mảnh yên tĩnh, Ỷ Thiên kiếm trên tay Diệt Tuyệt lóe ra, bay nhanh đâm thẳng vào Dương Tiêu. Dương Tiêu tinh thông các loại binh khí, nhưng lần này đối mặt chính là Ỷ Thiên kiếm có thể chém đứt các binh khí khác, biết cho dù cầm binh khí cũng vô dụng, chỉ chờ Diệt Tuyệt tấn công, tay không tiếp chiêu. Diệt Tuyệt sư thái hận Dương Tiêu thấu xương, sao có thể lưu tình, cũng không quản ông ta có cầm binh khí không, một kiếm chém xuống.Ngay khi Ỷ Thiên kiếm chém xuống trước mặt Dương Tiêu, kiếm chiêu hung hiểm, Dương Tiêu đang muốn tránh né, đột nhiên một hòn sỏi bay đến, đánh vào thân kiếm khiến thanh kiếm bật ra, lại có tiếng đàn, tiếng sáo văng vẳng đâu đây. Dương Tiêu biến sắc, vẻ mặt quái dị, quần hào xung quanh xôn xao, không biết ai ra tay. Diệt Tuyệt cũng thủ kiếm vận khí cao giọng:“Yêu nhân phương nào? Nếu đã dám giúp Dương Tiêu ma đầu còn không chịu hiện thân, giả thần lộng quỷ?”Diệt Tuyệt vừa dứt lời, lại có tiếng dao cầm dìu dặt thanh thanh, trong giây lát đã thấy tám cô gái từ trên không trung phiêu phiêu hạ xuống, bốn người mặc áo trắng, bốn người mặc áo đen, đều là tơ lụa thượng hạng. Bốn cô gái áo trắng mỗi người ôm một cây dao cầm. Những chiếc đàn đó so với thất huyền cầm thông thường chỉ ngắn bằng một nửa, hẹp chỉ bằng một nửa nhưng cũng có đủ bảy dây. Bốn cô gái này nhảy xuống rồi liền chia nhau ra đứng ở bốn hướng. Bốn cô gái áo đen mỗi người trong tay cầm một chiếc trường tiêu màu đen, tiêu này so với tiêu thường dài gấp rưỡi. Bốn thiếu nữ đó cũng chia ra đứng bốn góc, mỗi góc hai người một áo trắng một áo đen xen kẽ nhau. Tám cô gái đứng ổn định rồi, bốn chiếc dao cầm liền bắt đầu tấu nhạc, kế đó động tiêu cũng hợp tấu, tiếng nhạc cực kỳ nhu hòa u nhã. Trương Vô Kỵ không hiểu âm luật, nhưng thấy tiếng nhạc uyển chuyển dễ nghe, tuy đang trong cục diện cực kỳ khẩn bách nhưng cũng vẫn muốn nghe thêm một chút.
Dao cầm
Trong tiếng nhạc dặt dìu, một cô gái mặc áo màu vàng nhạt nhẹ nhàng phi thân bay tới, Cô gái đó tuổi chừng hai bảy hai tám, phong tư tha thướt, dung mạo hết sức xinh đẹp, chỉ có điều mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, tay trái dắt theo một nữ tử mặc áo xanh, mi mục thanh tú, chiếc khăn sa che nửa khuôn mặt. Nữ tử áo xanh kia có phần do dự, nhưng bị đã bị cô gái áo vàng đỡ xuống giữa quảng trường.“Ha ha, ngươi vẫn khoa trương như vậy, ta đã nghĩ động tĩnh lớn thế này làm sao ngươi có thể không đến.” Dương Tiêu mặt lộ vẻ quái dị, quái thanh quái khí nói.Ta nhìn cảnh tượng quen thuộc này, không phải giống cảnh hậu nhân Dương Quá xuất hiện ở Cái Bang và đại hội Đồ Sư sao? Sao lại xuất hiện ở đây vậy nhỉ? Dương Tiêu ngữ khí có vẻ như quen biết cô gái này, có vẻ thực cổ quái. Không biết là thiện hay ác, nhưng hậu nhân Dương Quá lúc này hiện thân lại đánh bật Ỷ Thiên kiếm của Diệt Tuyệt, dĩ nhiên là muốn giúp Dương Tiêu. Dương Quá, Dương Tiêu, a!! Lòng ta cả kinh, điều này có thể sao?Dương Tiêu lai lịch thế nào? Võ công bác đại, bao la vạn tượng, không ai biết rõ ràng cụ thể, không ai biết sư thừa lai lịch thế nào, nhưng hai mươi tuổi ông ta đã có thể đả bại Cô Hồng Tử danh chấn giang hồ, mà thanh Ỷ Thiên kiếm bao người muốn tranh đoạt lại không chút ham muốn, vứt lại trên mặt đất.Xét cho cùng Dương Tiêu là hộ pháp Minh giáo, lấy phản Nguyên làm tiêu chí, thanh Ỷ Thiên kiếm nổi danh có thể hiệu lệnh võ lâm, không ai không dám theo đáng lẽ ông ta phải đoạt đến Minh giáo mới phải. Nhưng ông ta chẳng kiêng kỵ gì mà vứt trên mặt đất, thật kỳ quái, trừ khi ông ta căn bản là biết bí mật của thanh kiếm. Hậu nhân Dương Quá trợ giúp kháng Nguyên, Dương Tiêu lai lịch thần bí, võ công cao cường coi như thêm vào lực lượng phản Nguyên của Minh giáo, cũng họ Dương, lại nhân tài xuất chúng, hết thảy đều là trùng hợp sao? Ta cực lực thu liễm nội tức, không muốn cô gái kia nhìn ra sơ hở.Mỹ nữ áo vàng xoay chuyển ánh mắt, giống như hai luồng điện xẹt qua quảng trường, nhìn đến Diệt Tuyệt sư thái thần tình đang nhìn chằm chằm mấy người các nàng và Dương Tiêu, nhướng mày, giọng lạnh như băng:“Phái Nga Mi từ khi Quách Tương nữ hiệp lập phái, lịch đại tới nay đều lấy tiêu chỉ đuổi Thát tử làm mục đích, ngươi thân là chưởng môn đời thứ ba, chẳng những không chí tiến thủ mà ngược lại còn lên đây náo loạn, hao tổn mấy chục đệ tử Nga Mi, ngày sau ngươi lấy mặt mũi nào mà đi gặp Nga Mi tổ sư nữa?”Lời nói tràn ngập vẻ trách phạt, giống như trưởng bối dạy hậu bối, mà nữ tử áo xanh bên cạnh đôi mắt lại rưng rưng, nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu.“Tiêu diệt ma giáo, trừ hại cho võ lâm là lẽ thường phải làm, yêu nữ nhà ngươi dựa vào đâu mà giáo huấn việc của phái Nga Mi ta?” Diệt Tuyệt sư thái từ khi lên làm chưởng môn, nào có ai dám nói chuyện với bà ta như thế, coi bà ta như hậu bối mà trách tội.Dương Tiêu đứng một bên, chỉ cảm thấy nữ tử áo xanh kia, đối mắt lệ ý mênh mông vô cùng quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra, bất giác mà nhìn chằm chằm vào nàng ta, giống như vĩnh viễn nhìn không đủ, chợt nghe thấy Diệt Tuyệt cáu kỉnh đáp lại, bật cười ra tiếng, châm chọc nói:“Ngươi có ý tốt, người ta lại coi thành yêu nữ, ha ha! Thực không nghĩ đến ngươi có ngày hôm nay!”“Yêu nữ? Sao ngươi lại nhìn ta thành yêu nữ? Ngươi xác định, rằng ta nói sai sao?”Mỹ nữ áo vàng nghe xong hai người nói, cũng không tức giận, thanh âm lạnh lùng thản nhiên hỏi, mắt lạnh vô ba, giống như trong thiên hạ không gì có thể làm nàng dao động.Diệt Tuyệt sư thái mặt càng đen lại, nghe nàng ta hô hấp miên dài, lại nghĩ đến tám cô gái phi thân vào, khinh công tuyệt đỉnh, nữ tử này lại ngang nhiên mặc y phục màu vàng hành tẩu, tuyệt không đơn giản, (ở cổ đại, màu sắc quần áo đôi khi tượng trưng cho giai cấp, màu vàng chỉ hoàng gia mới có thể mặc, dù là đại thần cũng không thể dùng màu này) lập tức trấn áp cơn tức giận, nói:“Ngươi nếu ra tay cứu ma đầu này, tự nhiên là có quan hệ với ma giáo, gọi ngươi là yêu nữ có sai sao?”“Ta không phải người trong ma giáo, hôm nay đến chẳng qua muốn tặng cho Quanh Minh Tả sứ đại danh đỉnh đỉnh Dương Tiêu một phần lễ vật thôi, vài năm trước đây ta ngẫu nhiên cứu trở về một bệnh phụ, thấy nàng coi như thanh tú động lòng người, liền mang tới làm lễ vật tặng cho Dương Tả sứ.”Nàng lúc này nói chuyện mới có nhân khí, không còn vẻ sắc lạnh nữa, nhưng ngữ khí mang vẻ trào phúng, quan tâm mà lại chế nhạo, nói xong tùy tay đẩy một cái, đem nữ tử áo xanh che mặt đẩy ra trước mặt Dương Tiêu.Dương Tiêu nhìn nữ tử, vẻ mặt không dám tin, không nói gì đáp lại, tay nhẹ nhàng run rẩy tháo khăn trên mặt nàng xuống:“Hiểu Phù, thật sự là nàng, thật là nàng! Ta rốt cuộc lại được nhìn thấy nàng, nàng thế nào? Có bị thương không? Bất Hối sau khi đến đây, ta sai giáo chúng đi tìm rất nhiều nơi cũng không tìm thấy nàng.”Khăn che mặt hạ xuống, hé ra khuôn mặt thanh tú của thiếu phụ tầm hai tám hai chín tuổi, mọi người nghe Dương Tiêu nói xong, ai còn không biết người này là ai, muốn bàn tán nhưng lại ngại mỹ nữ áo vàng lai lịch thần bí thân thủ khó lường kia, các thị nữ của nàng cũng đã không đơn giản, đành không dám nhiều lới. Dương Bất Hối nhìn thấy gương mặt thiếu phụ, đôi mắt đỏ hoe, kích động chạy lại ôm chầm lấy nàng, khóc òa:“Mẹ, mẹ đừng rời khỏi Bất Hối, Bất Hối nghe lời mẹ, nghe lời cha, không bướng bỉnh, không ham chơi, mẹ đừng rời khỏi Bất Hối!” Dương Bất Hối vừa khóc vừa nói, nước mắt ròng ròng khiến cho không ít người cũng đỏ hoe mắt, nhất là mấy sư tỷ muội đồng môn trước đây từng thân thiết với Kỷ Hiểu Phù như Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền. Đinh Mẫn Quân tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi châm chọc vài câu.Kỷ Hiểu Phù ôm lấy mặt Dương Bất Hối, cẩn thận quan sát, nhìn thấy có phần giống nàng khi còn nhỏ, hai người tựa như tỷ muội, trong mắt lệ rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, ôn nhu nói:“Lần này mẹ sẽ không rời khỏi cha và con nữa, mặc kệ người ta nói gì, xem thường thế nào mẹ cũng không bỏ đi.”“Được, chúng ta một nhà ba người vĩnh viễn ở cùng một chỗ, mãi mãi không chia lìa.” Dương Tiêu nghe Kỷ Hiểu Phù nói xong, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối ôm vào lòng, thỏa mãn nói, tuấn nhan thường nhíu lại đau khổ lúc này mới giãn ra.Kỷ Hiểu Phù cảm thận được ánh mắt rực lửa căm hận của Diệt Tuyệt phía sau, mắt hiện lên vẻ buồn bã, không muốn quay đầu lại nhìn sư phụ đang tức đến phát cuồng kia, gắt gao ôm chặt Dương Tiêu và con gái, ôn nhu mà buồn bã nói:“Mười sáu năm không gặp chàng, trước kia ta tưởng rằng không muốn sư phụ thương tâm, không để Ân Lục hiệp tổn thương, không tổn thương chàng, không thể làm mất mặt Kỷ gia, vì chính tà hai đường khác nhau, vì đại nghĩa sư môn, mình có chịu khổ cũng không sao, nhưng rốt cuộc vẫn làm sư phụ thương tâm, làm Ân Lục hiệp thương tâm, càng làm chàng thương tâm, khiến cho con gái phải chịu khổ. Sau khi suýt chết, ta mới hiểu không phải mọi việc lúc nào cũng được thập toàn thập mĩ, đời người dù sao cũng phải chịu ít nhiều thua thiệt mất mát, muốn có hạnh phúc cũng phải trả giá, mất đi cái này thì mới được cái kia.”“Nghiệt đồ, trước mặt mọi người mà dám cùng ma đầu ôm ôm ấp ấp, thật vô liêm sỉ. Được được được, bần ni hôm nay liền đại khai sát giới, diệt trừ phản đồ Nga Mi phái, cho các ngươi cả nhà xuống suối vàng đoàn tụ.”Diệt Tuyệt hận Dương Tiêu thấu xương, sư huynh của mình thân đã hóa tro bụi, Dương Tiêu lại có thể một nhà ba người đoàn tụ, còn muốn sống hạnh phúc, nói chuyện tình cảm trước mặt mọi người, ông trời thật vô cùng bất công.Lập tức khí giận bạo khiêu, bộ mặt vặn vẹo, sát khí bức lên, không nghĩ đến Dương Tiêu và Cô Hồng Tử là luận võ công bằng, Cô Hồng Tử thua, khí lực hao tổn, lại thêm giận quá mà bệnh ốm chết, có quan hệ gì với Dương Tiêu đâu. Diệt Tuyệt không nghĩ ra, lại nghĩ trời cao bạc đãi mình, hậu đãi cừu địch, bất chấp mỹ nữ thần bí kia vẫn ở đó, giơ kiếm định chém ba người, tuy nhiên cảm xúc quá mạnh, hận quá sâu,lại thêm Kỷ Hiểu Phù xuất hiện, cùng kẻ thù yêu thương tình tứ, chịu đả kích lớn, phương tấc đã loạn.Vô chiêu vô thức, kiếm đã hạ xuống, mỹ nữ áo vàng đứng bên nhướng mày, thân hình khinh phiêu, chợt lóe lên cạnh Diệt Tuyệt rồi lại quay về, mà thân hình Diệt Tuyệt đang đà xông tới bỗng nhiên nháy mắt cứng lại,rồi thu kiếm trở về, sắc mặt xanh mét cổ quái. Mỹ nữ áo vàng không tức giận, chỉ lạnh lùng nói:“Năm đó Ỷ Thiên kiếm Quách Tương nữ hiệp truyền xuống là để cho ngươi chém giết lung tung sao? Ngươi quả thật mệnh khổ, bất đắc dĩ thiên ý trêu ngươi, sinh tử luân hồi người ngoài có quan hệ gì đâu, ngươi lại cố chấp như vậy, tất sẽ rời xa chính đạo, lâm vào sát chướng, trở về ngẫm nghĩ lại đi! Cố chấp chỉ hại người hại mình.”Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, không nói được một lời, vung tay lên, mang theo chúng đệ tử Nga Mi đi ra khỏi cửa, chuẩn bị xuống núi. Mỹ nữ áo vàng kia cũng không nói gì thêm, ta ngưng thần chế khí, cúi đầu bước nhanh theo mọi người, tin đập thình thịch, nghĩ lại cảnh ban nãy, mỹ nữ áo vàng đó lấy thân pháp cực nhanh đến sát cạnh Diệt Tuyệt, tùy tiện dùng một lóng tay điểm huyệt bà ta, vẫn là nàng xuống tay lưu tình, Diệt Tuyệt sư thái cứng người một lát rồi khôi phục lại như cũ.Diệt Tuyệt nhất định là biết thân phận của nàng, mỹ nữ áo vàng kia chiêu số giống như ta từng thấy khi bà ta dùng để bắt giáo chúng Duệ Kim Kỳ, chẳng qua là Diệt Tuyệt sử ra không được tinh diệu bằng, có lẽ là mỹ nữ áo vàng dùng mới chính là Lan Hoa Phất Huyệt Chỉ chính thống của Dương Quá học được từ Hoàng Dược Sư.
“Ngươi là Trương Vô Kỵ, không phải Tăng A Ngưu sao?”Võ Đang ngũ hiệp đều chấn động, Du Liên Châu phi thân đến nghi hoặc hỏi.Dương Bất Hối nghe xong hoảng hốt, sao mình lại buột miệng nói ra thân phận Vô Kỵ ca ca chứ, hối hận nhìn Trương Vô Kỵ nói:“Vô Kỵ ca ca, muội không cố ý đâu!”“Đại sư bá, Nhị sư bá, Tam sư bá, Tứ sư bá, Thất sư thúc, ông ngoại, Vô Kỵ vừa rồi thật sự vì bất đắc dĩ nên không kịp nói rõ với mọi người, xin năm vị sư bá sư thúc và ông ngoại trách tội.”Trương Vô Kỵ mỉm cười với Dương Bất Hối tỏ ý không trách, rồi nhìn về Võ Đang ngũ hiệp, trong mắt đã đỏ hoe, nhẹ nhàng đi đến trước Ân Thiên Chính và Võ Đang ngũ hiệp quỳ xuống, dập đầu mấy cái.Ân Thiên Chính cùng Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Du Đại Nham, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc sáu người lập tức vây quanh, mạnh mẽ nâng hắn dậy, Du Đại Nham kích động nhìn Trương Vô Kỵ, nói:“Ngươi là Vô Kỵ, ngươi là cháu Vô Kỵ, ngươi là thằng cháu con của Ngũ đệ Trương Vô Kỵ!”Du Đại Nham sau khi Trương Thúy Sơn tự vẫn vẫn luôn tự trách mình, cảm thấy vì mình nên Trương Thúy Sơn mới áy náy, gặp lúc các phái bức bách gây áp lực liền tự vẫn, Ân Tố Tố cũng chết theo chồng. Trương Vô Kỵ từ nhỏ sống nơi hoang dã, mất cha mất mẹ, ông cũng thật vất vả mới chữa lành thương thế, nhưng Trương Vô Kỵ lại mất tích, sinh tử không rõ, điều này càng khiến Du Đại Nham càng thêm tự trách, thường vẫn nghĩ Ngũ đệ thân như ruột thịt vì mình mà chết, Vô Kỵ là giọt máu duy nhất còn lại của Ngũ đệ mình cũng không thể bảo hộ, tương lai sau này làm sao có thể ở Cửu tuyền đối mặt với Ngũ đệ và Ngũ đệ muội?Sau ông học xong Đại Vô Tướng Công, thân mình, tứ chi, võ công chẳng những khôi phục toàn bộ mà còn tiến thêm một tầng, thậm chí có thể nói trong phái Võ Đang, luận nội công ông đứng thứ hai chỉ dưới Trương Tam Phong, cũng là do Trương Tam Phong cùng các sư huynh đệ khi ông bị liệt đã truyền cho vô số nội lực, khiến cho lượng nội lực tích lũy được trong cơ thể ông còn nhiều hơn cả Trương Vô Kỵ, cho nên chờ sau khi Lục sư đệ Ân Lê Đình thành thân, Du Đại Nham cũng một mình hành tẩu giang hồ, quanh Côn Lôn tra tìm tung tích Trương Vô Kỵ, nhưng trong năm năm tìm kiếm này, trừ Chu Chỉ Nhược ra thì còn ai có thể biết Trương Vô Kỵ một mình ẩn cư ở trong sơn cốc hoang vắng nhưng đẹp như thế ngoại đào nguyên kia đâu. Cũng trong năm năm thời gian này, cái tên Du Đại Nham hiệp nghĩa lại một lần truyền bá trong giang hồ, vì thế lần này Du Đại Nham xuất hiện mới có thể không ai kinh ngạc.“Bá bá là Du bá bá, thương thế của bá bá đã khỏi hẳn rồi sao? Có phải tìm được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao phải không ạ? Thật tốt quá, có thể nhìn thấy Du bá bá khỏe mạnh, Vô Kỵ có chết cũng yên tâm.”Trương Vô Kỵ cảm thụ lực đỡ của Du Đại Nham, khí lực mười phần, thần thái so với bảy năm trước cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, thân mình cao lớn ổn trọng nhẹ nhàng, ngay cả sắc mặt cũng đã từ xanh trắng chuyển thành hồng nhuận, không khỏi cao hứng nói cười không thôi.Du Liên Châu cùng Trương Tùng Khê thấy Trương Vô Kỵ lớn lên trung hậu, nhân nghĩa, lập tức vô cùng yêu thích, lập tức Du Liên Châu vỗ vỗ bả vai hắn, vui vẻ nói:“Đã được sáu năm rồi, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao là cái gì? Thương thế của Du Tam bá còn phải cảm tạ Chu cô nương tặng thuốc rất nhiều. Mấy năm nay cháu đã ở đâu vậy? Khiến cho mọi người lo lắng mà tìm lại không thấy, đến bây giờ còn không dám nói cháu mất tích cho sư phụ biết đâu.”“Thái sư phụ lão nhân gia có khỏe chứ ạ? Vô Kỵ tiếc là không thể đến trước mặt lão nhân gia dập đầu.”Trương Vô Kỵ nghe đến Trương Tam Phong, mắt lại đỏ hoe, cái gì cũng bất chấp, kéo tay Du Liên Châu kích động hỏi. Trương Tam Phong trong cuộc đời Trương Vô Kỵ vô cùng quan trọng, sự kính trọng ấy chẳng những được Trương Thúy Sơn dạy dỗ từ nhỏ, mà sau khi cha mẹ mất đi, thân trúng hàn độc, Trương Tam Phong hai năm nửa bước không rời chiếu cố hắn, chẳng những cách vài ngày lại truyền nội lực cho hắn, thậm chí còn hạ mình trước phương trượng Thiếu Lâm hòng cứu mạng hắn, ân tình này hắn vĩnh viễn không quên.Tống Viễn Kiều vuốt vuốt râu dài, tràn đầy nho nhã phong độ nói: “Sư phụ lão nhân gia vẫn khỏe, trừ nhắc đến cháu thì vẫn thường xuyên ở Trúc viện bế quan, lần này nhìn thấy cháu, lão nhân gia nhất định rất vui vẻ, Vô Kỵ, cháu… Cháu đã lớn như vậy rồi!”“Đại sư bá, Vô Kỵ thực có lỗi với thái sư phụ, lâu như vậy mà không trở về Võ Đang thăm người, khiến cho Thái sư phụ phải suy nghĩ, thực không nên.”Trương Vô Kỵ tâm tư trung hậu, không nói ra chuyện mình bị nhốt trong sơn cốc, dĩ nhiên không làm được gì, chỉ tự trách mình khiến cho Thái sư phụ sư phụ phải phiền não.Trương Tùng Khê cơ trí vô song, giỏi về kết giao, nhưng nhìn thấy giọt máu duy nhất của huynh đệ, lại cao hứng nói không nên lời, chỉ có thể cười:“Tốt, tốt lắm, sư phụ lão nhân gia nếu nhìn thấy cháu hiện giờ chẳng những sống khỏe mạnh mà còn luyện được thân võ nghệ tốt như vậy, nhất định thực vui vẻ, ha ha! Võ Đang chúng ta hiện giờ có Thanh Thư, có Vô Kỵ, có Thừa Chí, có đám Cốc Hư Tử, thật là có nhiều nhân tài nối nghiệp.”“Thanh Thư sư huynh, chính là vị đại ca tuấn dật cơ trí phi thường lại giỏi bài binh bố trận cháu đã gặp cùng với phái Nga Mi sao? Nghe nói là con trai của Đại sư bá, Vô Kỵ khi ở trên núi chưa được gặp, bất quá trên đường được thấy Thanh Thư sư huynh thể hiện, thật đáng ngưỡng mộ.” Trương Vô Kỵ cười nhìn Tống Thanh Thư đang kinh ngạc đứng sau Võ Đang ngũ hiệp.Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, sớm đã nhận ra thiếu niên này là người đã cứu giáo chúng Duệ Kim Kỳ trong tay Diệt Tuyệt sư thái, không ngờ hắn lại là Vô Kỵ sư đệ mà Thái sư phụ, phụ thân và các sư thúc hay nhắc đến, lại nghĩ đến hắn từng trước mặt Diệt Tuyệt sư thái đôi co, không khỏi sắc mặt càng thêm xấu hổ. Trong lòng cũng bội phụ Trương Vô Kỵ liều chết cứu người, cảm thấy hắn so với mình dũng cảm hơn nhiều, mình nhìn bộ dáng Diệt Tuyệt sư thái tàn nhẫn như vậy đã sợ hãi không còn dũng khí phản đối.“Đệ bảo ta Thanh Thư là được, ta lớn hơn đệ cũng mấy tuổi thôi.”“Lúc trước cháu trúng hàn độc, vẫn ở cùng Thái sư phụ ở trong Trúc viện sau núi tu dưỡng, Thanh Thư ở cùng đại tẩu bên ngoài viện nên hai đứa chưa từng gặp nhau, hiện giờ Võ Đang có hai người các cháu, Thất thúc ta có thể thở phào rồi, không cần nghe Thanh Thư ở sau lưng nói ta là cái gì mà ngọc diện Tu La a!” Mạc Thanh Cốc đạm mạc cười, mắt nhìn thấy cốt nhục của Ngũ sư huynh còn sống, thật vô cùng vui mừng, nhưng cũng biết, nơi này hiện giờ là chiến trường, không nên nhiều lời.Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính biết được vị thiếu hiệp võ công cao cường, hành động nhân nghĩa trí tuệ thông minh ứng biến, ân nhân cứu mạng này chính là cháu ngoại mình, cao hứng cười lớn, lúc này nghe thất hiệp câu nói đầu tiên chính là đem cháu ngoại ông ta về Võ Đang, trong lòng không phục, nửa thật nửa giả tức giận nói: “Hừ, Vô Kỵ là đồ tôn của Võ Đang các ngươi không sai, nhưng cũng là cháu ngoại của Ân Thiên Chính ta, cháu ngoan, cùng ông ngoại trở về Thiên Ưng giáo, gặp thân nhân, có cậu cùng hai biểu huynh của cháu nữa.”Ân Thiên Chính có thể gây dựng nên cơ nghiệp Thiên Ưng giáo, cùng Dương Tiêu thế lực ngang nhau mà đứng, tài trí dĩ nhiên không kém bọn họ, hôm nay thấy Trương Vô Kỵ đánh nhau với sáu đại phái, đã là danh dương thiên hạ, với Minh giáo ân trọng như núi, hơn nữa thừa hưởng huyết mạch cả hai bên chính tà hắc bạch là cha ở phái Võ Đang với Thiên Ưng giáo, đúng là thời cơ tốt để nhất thống Minh giáo, kiến công lập nghiệp, huống chi Trương Vô Kỵ chính là cháu ngoại ruột của mình, ý tứ này tự nhiên là thử xem phái Võ Đang với việc Vô Kỵ ở lại Minh giáo có ý kiến gì.“Ông ngoại, Vô Kỵ đã sớm nên đi bái kiến ông cùng cậu, nhưng gặp phải biến cố, mấy năm trước vì bệnh nặng nên vẫn chưa đi được, hôm nay có thể nhìn thấy ông cùng cậu, cháu đã cảm thấy đây là ơn trời ban cho, Vô Kỵ thật vô cùng vui mừng.”Trương Vô Kỵ trong mắt ánh lên tình cảm thân thiết, lời nói mang kích động, hiển nhiên trong lòng vô cùng xúc động, nhưng vì Ân Ly trước đã từng nói hai người anh trai của nàng thường xuyên sỉ nhục nàng và mẹ, trong lòng không thích hai người này lắm, Trương Vô Kỵ vốn trung hậu nhu nhược, khó mà dám buộc tội hai người này không phải, chỉ có thể không muốn gặp bọn họ.Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, cầm lấy Ỷ Thiên kiếm trong tay ta, lạnh lùng nói:“Tăng A Ngưu cũng vậy, mà Trương Vô Kỵ cũng thế! Các ngươi nói đủ chưa, Dương Tiêu rốt cuộc là có giết hay không? Kẻ này cướp đoạt vợ người khác, cậy vào võ công, giết người vô tội, vô ác bất tác, giết hắn tuyệt không phạm vào đạo hiệp nghĩa.”“Dương tiên sinh đối người chí tình chí nghĩa, tuyệt sẽ không làm những việc thương thiên hại lý như vậy, việc này trước đây tôi từng nói qua, tất cả đều là Thành Côn ác tặc vu oan giá họa cho Minh giáo, xin sư thái hãy đổi một việc khác đi.”Trương Vô Kỵ vẻ mặt khó xử, chỉ không nghĩ sẽ để Chỉ Nhược vô tội chịu phạt, về sau gặp lại hắn chỉ có thể đối đầu, lại càng không muốn giết cha của Bất Hối muội muội, đừng nói Dương Tiêu có ân cứu mạng với hắn, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy Dương Tiêu kia lại có thể là ác nhân, giờ phút này thật là khó xử vạn phần, so với trước kia đối diện ngũ phái càng thêm lo lắng.Diệt Tuyệt lạnh lùng quét mắt nhìn Võ Đang ngũ hiệp cùng Ân Thiên Chính đang đứng bên cạnh Trương Vô Kỵ, thấy ngũ hiệp đương nhiên là ủng hộ quyết định của Trương Vô Kỵ, hơn nữa Chỉ Nhược cũng xuất thân từ Võ Đang, tuy không biết có quan hệ gì nhưng lúc trước bà giả muốn giết Chỉ Nhược đã khiến mấy người họ vô cùng tức giận, họ biểu tình nhíu mày hay phẫn nộ bà ta đều thấy rất rõ ràng.Thậm chí Mạc Thanh Cốc vì việc này mà đã động sát khí, nếu không phải vì quy củ giang hồ, mỗi phái đều không thể can thiệp nội bộ phái khác, lại có Du Liên Châu ngăn trở ắt hẳn hắn đã ra tay rồi, đang lúc chính tà lưỡng đạo cùng Nga Mi quyết liệt, việc này thật khó giải quyết. Nhưng Diệt Tuyệt sư thái là người nào, luận về cố chấp, quật cường cho dù là trời so ra còn kém hơn bà ta.Bà ta nói đen, dù cho bao nhiêu người khác có nói là trắng thì cũng mặc kệ. Bà ta chán ghét tên Trương Vô Kỵ mang dòng máu yêu nữ này, hơn nữa Trương Vô Kỵ rõ ràng giúp cho Minh giáo, lại tỏ ra quan tâm tới Chu Chỉ Nhược, lúc nào cũng lưu tình, ánh mắt yêu thích kính mộ kia khiến bà ta vô cùng phẫn nộ, thầm suy tính lợi dụng cảm tình của hắn với Chu Chỉ Nhược ép hắn, không ngờ Trương Vô Kỵ này cũng thật kiên trì ngoài dự kiến bà ta.Nghĩ đến đây, Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nhìn Trương Vô Kỵ:“Bần ni nếu đã nói như vậy tức là cũng đã điều tra rõ ràng ác tích của hắn, ngươi không chịu giết, vậy thì bần ni sẽ ra tay lo liệu, chỉ cần ngươi không nhúng tay, bần ni cũng có thể thu hồi lệnh phạt với nghịch đồ Chu Chỉ Nhược này.”Trương Vô Kỵ nghe xong Diệt Tuyệt nói, thần sắc vừa động, lại nhìn đến Dương Bất Hối ở một bên năm năm trước tự tay mình đưa nàng đến Côn Lôn, dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn hắn, lại cố kiên trì nói:“Tôi biết sư thái là vì việc của sư huynh và Kỷ cô cô nên đối với Dương tiên sinh có hiềm khích, tôi cũng không có khả năng hòa giải ân oán của các người, giang hồ quy củ dùng võ lực phân thắng bại, sư thái phải cùng Dương tiên sinh một mình giải quyết ân oán hẳn cũng là chính đáng, nhưng Dương tiên sinh lúc trước bị Thành Côn ám toán trọng thương, không thể cử động, sư thái lúc này khiêu chiến, thật sự là khiến người ta hiềm nghi rằng thừa dịp người ta gặp nguy mà đánh, không quang minh chính đại, không bằng chờ cho Dương tiên sinh sau khi lành thương hai người ước đấu được không?”Diệt Tuyệt sư thái nghe Trương Vô Kỵ nhắc tới ân oán ngày trước, người bà ta yêu nhất là sư huynh Cô Hồng Tử, đồ đệ yêu thích nhất cũng đều hủy trong tay Dương Tiêu, về phần Kỷ Hiểu Phù thật lòng yêu Dương Tiêu, trong suy nghĩ chấp nhất của Diệt Tuyệt sư thái, đương nhiên là nàng bị Dương Tiêu mê hoặc tâm trí, dù sao bà ta cũng không sai. Có lẽ bình thường bà ta vì chính nghĩa mà dừng tay, nhưng bây giờ lại bất chấp, hừ lạnh:“Nga Mi hôm nay đến đây là để tiêu diệt ma giáo, cùng yêu nhân nói đạo nghĩa gì chứ, Dương Tiêu còn không ra chịu chết?”Nói xong rút Ỷ Thiên kiếm ra chĩa vào Dương Tiêu.“Lão tặc ni, bà xuất gia cái gì chứ, giết không được mẹ ta, đánh không lại cha ta, lại thừa dịp cha ta bị thương mà khiêu chiến, bình thường sao bà không đến Quang Minh đỉnh báo thù, bây giờ lại trình ra cái gì uy phong, cho dù bà có dùng Ỷ Thiên kiếm cũng không đánh lại cha ta. Mẹ ta thích cha thì có gì sai? Bà vì muốn báo thù cho sư huynh Cô Hồng Tử của mình nên sai mẹ ta giết cha ta, mẹ ta không nghe lời bà nói, suýt chút nữa thì bị bà đánh chết, lại liên lụy đến một thúc thúc cứu mẹ ta, ta và Vô Kỵ ca ca tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Thúc thúc cứu mẹ ta kia suýt nữa cũng bị bà đánh chết, bà lại còn sai đồ đệ của mình, chính là cái bà má cao môi mỏng chua ngoa bên kia giết ta và Vô Kỵ ca ca diệt khẩu, nếu không có Vô Kỵ ca ca bảo vệ ta, trốn thoát khỏi các người, một đường đưa ta đến núi Côn Lôn, ta và Vô Kỵ ca ca sẽ chết trong tay các người. Còn mẹ nữa, mẹ cũng không biết thế nào, có phải bà đã giết mẹ ta rồi không?”Dương Bất Hối càng nói càng xúc động, nước mắt theo lời nói ra cứ nghẹn ngào chảy xuống.Lời này vừa nói ra, mọi người các phái đều dùng ánh mắt khác thường nhìn phái Nga Mi. Trong số những người ở đây có nhiều người lớn tuổi đều biết chuyện tỷ thí của Dương Tiêu và Cô Hồng Tử năm xưa, cho dù năm đó Cô Hồng Tử cũng là nhân vật tuyệt thế mới nổi, trong giang hồ rất có danh tiếng, lúc trước biết Cô Hồng Tử phó ước bảo vệ Ỷ Thiên kiếm chiến bại, tức giận mà chết, khiến cho Diệt Tuyệt xuất gia, định hạ ra môn quy thấy ma giáo liền giết.Lần này Minh giáo cái gì khó nghe cũng đều nói tuột ra hết, sáu đại phái các trưởng bối cũng đều biết, nhưng nể mặt Diệt Tuyệt và phái Nga Mi nên không nói ra, không ngờ bà ta còn tàn nhẫn đến vậy, năm năm trước tiểu cô nương kia còn không đến mười tuổi đi, huống chi trong đó còn có Trương Vô Kỵ một người của phái Võ Đang, Nga Mi và Võ Đang chính là quan hệ thông gia cơ đấy.Tình cảnh này Trương Vô Kỵ cũng không biết nói sao cho phải, cũng không thể trách Dương Bất Hối nói việc này ra, khi đó Dương Bất Hối còn nhỏ, không biết mẹ nàng nói như vậy là có ý gì, nhưng nàng hiểu Diệt Tuyệt muốn giết mẹ nàng, sau này lớn lên liền suy nghĩ cũng hiểu được sự tình trước đó là thế nào, dù sao lúc ấy nàng cũng đã chín tuổi, có thể nhớ rõ mọi việc, càng huống chi từ đó đến nay nàng không được gặp mẹ nữa.Mà Trương Vô Kỵ cùng phái Võ Đang bên cạnh cũng không biết nên làm sao cho phải, lúc trước nghe Ân Lê Đình nói bọn họ đã hiểu ân oán giữa Diệt Tuyệt và Dương Tiêu là có sâu xa, nhưng không biết Diệt Tuyệt còn ra lệnh giết Vô Kỵ cùng cô bé kia. Võ Đang ngũ hiệp tuy không hiểu nổi việc Kỷ Hiểu Phù lén sinh con với người khác, yêu nam nhân khác, làm tổn thương Ân Lê Đình, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không vì ân oán của một người mà liên lụy đến một đứa trẻ, cho nên càng không hiểu nổi bà ta, hơn nữa vừa rồi nhìn Diệt Tuyệt xử sự với Chỉ Nhược, thực sự rất khó coi.Diệt Tuyệt sư thái nghe xung quanh hồ ngôn loạn ngữ, nói bà ta cùng sư huynh lằng nhằng, nói bà ta dựa dẫm vào Ỷ Thiên kiếm, nói bà ta không có tình thầy trò, nói thủ đoạn độc ác, ngay cả trẻ con cũng không tha, ngôn ngữ tràn ngập loạn xạ trong đầu, khiến sắc mặt vốn lạnh lùng vô cảm cũng đỏ rực lên, tự nhiên là vô cùng giận dữ.Trong đầu Diệt Tuyệt mơ hồ cũng đang hiện lên hình ảnh ngày đó, sư huynh bị Dương Tiêu tức chết, mình ngày ngày dựa cửa trông ngóng, chờ cho đến khi nhìn thấy thân thể ý trung nhân lạnh như băng được mang trở về, mình ngồi bên cạnh sư huynh rất lâu, cuối cùng tự tay cắt đi mái tóc dài, đổi danh hào Diệt Tuyêt, từ đó đối với ma giáo thượng diệt hạ tuyệt, cũng tìm kiếm tung tích của Dương Tiêu, nhưng… Nhớ đến những kẻ ma giáo chết trong tay, có già có trẻ, nhớ đến mình ra lệnh cho Kỷ Hiểu Phù giả vờ thuận ý với Dương Tiêu, sau đó thừa cơ đánh lén, lại bị Kỷ Hiểu Phù cự tuyệt.Bà ta đuổi theo giết Kỷ Hiểu Phù, lệnh cho đệ tử diệt trừ nghiệt tử của nó, trong lòng cũng hiện lên đứa nhỏ kia có đôi mắt sáng giống Kỷ Hiểu Phù, nghe mọi người xung quanh đều trào phúng, có một khắc chợt dao động, có phải mình đã sai? Không! Diệt Tuyệt sư thái toàn thân phát ra sát khí lạnh lùng, lướt nhìn tất cả mọi người đang đàm luận, mình không sai, nhiều năm như vậy rồi, thù sư huynh còn chưa trả được, gian tặc kia còn chưa giết được, hôm nay quyết phải lấy máu gian tặc kia tế sư huynh.Mọi người bị ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí lướt qua, ai nấy đều cảm giác như kiếm Ỷ Thiên sắp hạ xuống cổ, lập tức đều im bặt. Diệt Tuyệt sư thái nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng:“Nghiệt chủng, ngươi còn dám nhắc đến nghiệt đồ vô liêm sỉ kia sao? Nó có hôn ước với người ta lại không biết giữ mình, lại cấu kết với ma đầu Dương Tiêu, chưa chồng mà chửa, miệng thì nói rằng Dương Tiêu ép buộc, bần ni ra lệnh nó giết dâm đồ ác tặc, báo thù cái nhục thất thân, không ngờ nó dám phản bội sư môn, bất tuân sư mệnh, các vị có biết nghiệt chủng này tên gọi là gì không?”“Ta tên Dương Bất Hối. Mẹ ta bảo rằng, chuyện này mẹ không bao giờ hối hận cả.”Dương Bất Hối chín tuổi lên Quang Minh đỉnh, trên đó ít có nữ quyến, không biết đến lễ giáo nhân gian, không rõ rằng Kỷ Hiểu Phù làm vậy sai thế nào, tên của nàng đã khiến cho người ta biết rõ, mẹ nàng cùng nam nhân khác có tư tình, còn có con riêng, với lễ giáo cổ đại quả thật là vô cùng sai.Hôn ước giữa Kỷ Hiểu Phù và Ân Lê Đình mọi người đều biết, mấy năm trước không hiểu sao Kỷ gia lại giải trừ hôn ước với Võ Đang, sau Diệt Tuyệt lại tuyên bố đuổi Kỷ Hiểu Phù ra khỏi Nga Mi, Ân Lục hiệp cũng cưới một đệ tử Nga Mi khác, nếu không phải tin tưởng đức hạnh của Võ Đang thất hiệp thì chỉ sợ đã hoài nghi Ân Lục hiệp di tình biệt luyến, thích sư muội của vị hôn thê, hiện giờ đã nhìn thấy cô bé kia tầm mười lăm tuổi, lại biết Diệt Tuyệt hẳn không bịa chuyện, vậy là ngày đó Lục hiệp lấy người khác cũng là có nguyên nhân, lại nhiều năm chịu người ta chỉ trích chứ thủy chung chưa từng nói ra chuyện Kỷ Hiểu Phù tư thông với người khác sinh hạ nữ nhân, không khỏi càng bội phục ý chí Võ Đang hiệp khách.Trương Vô Kỵ cũng không biết nhiều về lễ giáo, Dương Bất Hối nói ra chẳng những không khiến người ta chán ghét Diệt Tuyệt mà còn làm mọi người nhìn mình với ánh mắt khác thường, nàng bối rối, không biết mình nói sai gì, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Vô Kỵ và Dương Tiêu.Diệt Tuyệt sư thái đắc ý cười lạnh:“Dương Bất Hối, mọi người nghe có thể hiểu, nghiệt đồ Kỷ Hiểu Phù kia nói Dương Tiêu ép buộc nó, vậy mà lại đặt tên con gái như vậy, không biết nó không hối hận bị người tư thông, hay là không hối hận cùng ma đầu kia sinh nghiệt chủng, lúc trước nếu không phải Ân Lục hiệp thay nó cầu tình mà cứu giúp, bần ni đã hận là không thể lập tức giết nó, đỡ phá hoại thanh danh Nga Mi phái.”Ta nghe mà nhướng mày, Diệt Tuyệt sư thái bà nói chuyện này ra thiên hạ đều biết thì Nga Mi cũng còn thanh danh gì nữa, nữ đệ tử trong phái không phải đều bị người ta coi thường sao? Khó trách sau này Chu Chỉ Nhược bị Trương Vô Kỵ bỏ rơi trong hôn lễ, Minh giáo và võ lâm đều không ai bất bình, không ai ngăn trở, rõ ràng là Diệt Tuyệt nói chuyện xấu ra mọi người đều biết, mỗi người chỉ nói một câu Nga Mi không tuân lễ giáo, nữ đệ tử Nga Mi cũng đều bị người ta xem thành nữ nhân không đứng đắn.Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác dựa vào Trương Vô Kỵ mà trấn áp phản đối của sư tỷ muội (Đinh Mẫn Quân cầm đầu một đám) tham gia hôn lễ, sợ rằng người Minh giáo còn cảm thấy chưởng môn Nga Mi dựa vào Trương Vô Kỵ để lên ngôi, dùng mỹ sắc gì gì đó, cảm thấy Chu Chỉ Nhược không xứng với Trương đại giáo chủ của bọn họ đi! Cũng không xem Chu Chỉ Nhược vào mắt, ai nấy đều tưởng nàng nhất định sẽ không rời khỏi tòa núi lớn Trương Vô Kỵ, nên cũng không khuyên can chăng?Minh giáo nghiệp lớn là tạo phản, cục diện ngày sau ta có thể hiểu, biết rằng sau này thành công, bọn họ đều là khai quốc công thần, mà ngồi ghế giáo chủ dĩ nhiên là sẽ lên ngôi hoàng đế, Minh giáo vốn binh quyền không nắm giữ ở một người, mà hoàng đế lấy thân thích đại thần cũng là bình thường, chỉ sợ mấy người lão luyện như Ân Thiên Chính, Ân Dã Vương, Dương Tiêu càng hy vọng hắn sẽ lấy con gái của đại tướng nắm trọng binh nào đó, một chưởng môn nho nhỏ nắm trong tay mấy trăm nữ đệ tử cũng không xong, không có chỗ dựa, không người thân thích, không có tiền tài như Chu Chỉ Nhược, khó trách hai vị ông ngoại và cậu này có quyền quang minh chính đại mà phản đối Trương Vô Kỵ rời đi cùng Triệu Mẫn lại không có động tĩnh.Phạm Dao ẩn thân trong Nhữ Dương Vương phủ nhiều năm, nhìn Triệu Mẫn lớn lên, đối nàng ta dĩ nhiên thân thiết, còn Trương Tam Phong không thể đến, không thể ngăn Trương Vô Kỵ rời đi, hai người này còn tình có khả nguyên, nhưng mấy vị trên Võ Đang tham gia hôn lễ không ngăn lại thì suy nghĩ cái gì, nhiều người như vậy, Trương Vô Kỵ võ công tuy cao nhưng không phải không ai ngăn nổi hắn, thế nhưng mọi người lại mặc hắn rời đi, không ai phản đối, nếu dám nói mọi người không hiểu lễ giáo hay coi phá hôn ước ngay trong lễ bái đường là không nghiêm trọng, đánh chết ta cũng không tin.Aiz! Những chuyện này chắc chắn không thể xảy ra nữa đâu, ta sẽ không gả cho Trương Vô Kỵ, việc này cũng chẳng liên quan đến ta, nào là ông ngoại, rồi cậu, tả hữu hộ pháp, tứ đại pháp vương, ngũ tán nhân, Thường Ngộ Xuân, các sư thúc sư bá nghĩ cho Trương Vô Kỵ, tính toán cho hắn thì có gì là sai, chỉ sợ bọn họ còn không ngờ đến còn một tiểu nhân vật như Chu Nguyên Chương đi.“Câm mồm, không được làm nhục Hiểu Phù, đánh thì đánh, cho dù Dương Tiêu ta hôm nay chỉ còn hai tầng công lực cũng đủ để thắng ngươi.”Dương Tiêu được Hồ Thanh Ngưu trị liệu một hồi đã miễn cưỡng khôi phục được hai thành công lực, ông ta là người kiêu ngạo, làm sao để người ta làm nhục người trong lòng mình được. Vừa rồi đang trị thương, nghe Diệt Tuyệt sư thái làm nhục tình yêu của mình và Hiểu Phù, cơ hồ tức muốn hộc máu, bây giờ miễn cưỡng có thể hành động, liền cố đứng dậy, thanh âm khàn khàn suy yếu lại mang theo ngạo khí đến tận trời, một thân nho nhã khí độ ngay cả thủ lĩnh sáu phái đều không khỏi ngưỡng vọng, quả là một nam nhi xuất sắc! Ack! Đương nhiên là trừ Diệt Tuyệt ra.Diệt Tuyệt sư thái khinh thường nhìn Dương Tiêu suy yếu đến đứng cũng không vững, bà ta biết người này võ nghệ thông huyền, cho dù không có nội lực nhưng một thân võ nghệ kỹ xảo, vận lực pháp môn thôi cũng có thể đối địch với hảo thủ bình thường, nhưng nghĩ đến thù của sư huynh, lập tức trịnh trọng rút Ỷ Thiên kiếm ra, từng bước từng bước tiến về phía Dương Tiêu.Trương Vô Kỵ lo lắng nhìn Dương Tiêu, nhìn Dương Bất Hối khóc lóc ngăn cản lại bị Dương Tiêu đẩy ra, vội đỡ lấy Dương Bất Hối, nói:“Dương bá bá, bác hiện giờ thân mình chịu thương tổn, công lực tuy khôi phục được hai thành nhưng hàn khí Huyễn Âm Chỉ của Thành Côn có thể phát tác bất cứ lúc nào. Trận đấu này để cháu đến thay đi!”“Vô Kỵ, cháu là đồ tôn của Võ Đang, cháu ngoại của Ưng Vương, có thể sắp xếp hóa giải mâu thuẫn chính phái và Minh giáo, mọi người đều rất kính trọng cháu, nhưng hiện giờ Diệt Tuyệt lão ni cô vũ nhục mẹ của con gái ta, là một nam nhân ngay cả vợ con cũng bảo hộ không xong, ta Dương Tiêu làm gì còn mặt mũi mà sống, trường đấu này Dương Tiêu nhất định phải xuất chiến, là trách nhiệm của Dương Tiêu ta.”Dương Tiêu nói lời này, khí độ hiên ngang, mặt lộ vẻ uy nghiêm, nghe ông ta nói mọi người không khỏi bội phục, lại có chút nghi hoặc, Dương Tiêu cũng là một thế hệ nhân tài, sao lại thích một nữ đệ tử nho nhỏ đã có hôn ước của phái Nga Mi?Dương Tiêu không biết mọi người đối với chuyện của ông ta có bao nhiêu tò mò, ông ta nội tâm bình thản, đối với Kỷ Hiểu Phù chân tình thật ý, thậm chí một mình ở tại Tọa Vong Phong đau khổ chờ nàng mười năm, không để ý đến Minh giáo tranh quyền đoạt lợi, ngày ngày lấy rượu làm bạn, một lòng đợi nàng hồi tâm chuyển ý.Ta nhìn Dương Tiêu từng bước từng bước đi đến giữa quảng trường đối mặt Diệt Tuyệt, trong lòng thực thích tính cách người này, nếu ta có thể trọng sinh sớm hai mươi năm nhất định phải lựa chọn nam nhân như vậy mà yêu! Ông ta biết rõ chính mình hiện giờ không phải đối thủ của Diệt Tuyệt, nhưng vì bảo hộ danh dự cho Kỷ Hiểu Phù vẫn liều chết xuất chiến.Dương Tiêu đang bước từng bước, trên sân một mảnh yên tĩnh, Ỷ Thiên kiếm trên tay Diệt Tuyệt lóe ra, bay nhanh đâm thẳng vào Dương Tiêu. Dương Tiêu tinh thông các loại binh khí, nhưng lần này đối mặt chính là Ỷ Thiên kiếm có thể chém đứt các binh khí khác, biết cho dù cầm binh khí cũng vô dụng, chỉ chờ Diệt Tuyệt tấn công, tay không tiếp chiêu. Diệt Tuyệt sư thái hận Dương Tiêu thấu xương, sao có thể lưu tình, cũng không quản ông ta có cầm binh khí không, một kiếm chém xuống.Ngay khi Ỷ Thiên kiếm chém xuống trước mặt Dương Tiêu, kiếm chiêu hung hiểm, Dương Tiêu đang muốn tránh né, đột nhiên một hòn sỏi bay đến, đánh vào thân kiếm khiến thanh kiếm bật ra, lại có tiếng đàn, tiếng sáo văng vẳng đâu đây. Dương Tiêu biến sắc, vẻ mặt quái dị, quần hào xung quanh xôn xao, không biết ai ra tay. Diệt Tuyệt cũng thủ kiếm vận khí cao giọng:“Yêu nhân phương nào? Nếu đã dám giúp Dương Tiêu ma đầu còn không chịu hiện thân, giả thần lộng quỷ?”Diệt Tuyệt vừa dứt lời, lại có tiếng dao cầm dìu dặt thanh thanh, trong giây lát đã thấy tám cô gái từ trên không trung phiêu phiêu hạ xuống, bốn người mặc áo trắng, bốn người mặc áo đen, đều là tơ lụa thượng hạng. Bốn cô gái áo trắng mỗi người ôm một cây dao cầm. Những chiếc đàn đó so với thất huyền cầm thông thường chỉ ngắn bằng một nửa, hẹp chỉ bằng một nửa nhưng cũng có đủ bảy dây. Bốn cô gái này nhảy xuống rồi liền chia nhau ra đứng ở bốn hướng. Bốn cô gái áo đen mỗi người trong tay cầm một chiếc trường tiêu màu đen, tiêu này so với tiêu thường dài gấp rưỡi. Bốn thiếu nữ đó cũng chia ra đứng bốn góc, mỗi góc hai người một áo trắng một áo đen xen kẽ nhau. Tám cô gái đứng ổn định rồi, bốn chiếc dao cầm liền bắt đầu tấu nhạc, kế đó động tiêu cũng hợp tấu, tiếng nhạc cực kỳ nhu hòa u nhã. Trương Vô Kỵ không hiểu âm luật, nhưng thấy tiếng nhạc uyển chuyển dễ nghe, tuy đang trong cục diện cực kỳ khẩn bách nhưng cũng vẫn muốn nghe thêm một chút.
Dao cầm
Trong tiếng nhạc dặt dìu, một cô gái mặc áo màu vàng nhạt nhẹ nhàng phi thân bay tới, Cô gái đó tuổi chừng hai bảy hai tám, phong tư tha thướt, dung mạo hết sức xinh đẹp, chỉ có điều mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, tay trái dắt theo một nữ tử mặc áo xanh, mi mục thanh tú, chiếc khăn sa che nửa khuôn mặt. Nữ tử áo xanh kia có phần do dự, nhưng bị đã bị cô gái áo vàng đỡ xuống giữa quảng trường.“Ha ha, ngươi vẫn khoa trương như vậy, ta đã nghĩ động tĩnh lớn thế này làm sao ngươi có thể không đến.” Dương Tiêu mặt lộ vẻ quái dị, quái thanh quái khí nói.Ta nhìn cảnh tượng quen thuộc này, không phải giống cảnh hậu nhân Dương Quá xuất hiện ở Cái Bang và đại hội Đồ Sư sao? Sao lại xuất hiện ở đây vậy nhỉ? Dương Tiêu ngữ khí có vẻ như quen biết cô gái này, có vẻ thực cổ quái. Không biết là thiện hay ác, nhưng hậu nhân Dương Quá lúc này hiện thân lại đánh bật Ỷ Thiên kiếm của Diệt Tuyệt, dĩ nhiên là muốn giúp Dương Tiêu. Dương Quá, Dương Tiêu, a!! Lòng ta cả kinh, điều này có thể sao?Dương Tiêu lai lịch thế nào? Võ công bác đại, bao la vạn tượng, không ai biết rõ ràng cụ thể, không ai biết sư thừa lai lịch thế nào, nhưng hai mươi tuổi ông ta đã có thể đả bại Cô Hồng Tử danh chấn giang hồ, mà thanh Ỷ Thiên kiếm bao người muốn tranh đoạt lại không chút ham muốn, vứt lại trên mặt đất.Xét cho cùng Dương Tiêu là hộ pháp Minh giáo, lấy phản Nguyên làm tiêu chí, thanh Ỷ Thiên kiếm nổi danh có thể hiệu lệnh võ lâm, không ai không dám theo đáng lẽ ông ta phải đoạt đến Minh giáo mới phải. Nhưng ông ta chẳng kiêng kỵ gì mà vứt trên mặt đất, thật kỳ quái, trừ khi ông ta căn bản là biết bí mật của thanh kiếm. Hậu nhân Dương Quá trợ giúp kháng Nguyên, Dương Tiêu lai lịch thần bí, võ công cao cường coi như thêm vào lực lượng phản Nguyên của Minh giáo, cũng họ Dương, lại nhân tài xuất chúng, hết thảy đều là trùng hợp sao? Ta cực lực thu liễm nội tức, không muốn cô gái kia nhìn ra sơ hở.Mỹ nữ áo vàng xoay chuyển ánh mắt, giống như hai luồng điện xẹt qua quảng trường, nhìn đến Diệt Tuyệt sư thái thần tình đang nhìn chằm chằm mấy người các nàng và Dương Tiêu, nhướng mày, giọng lạnh như băng:“Phái Nga Mi từ khi Quách Tương nữ hiệp lập phái, lịch đại tới nay đều lấy tiêu chỉ đuổi Thát tử làm mục đích, ngươi thân là chưởng môn đời thứ ba, chẳng những không chí tiến thủ mà ngược lại còn lên đây náo loạn, hao tổn mấy chục đệ tử Nga Mi, ngày sau ngươi lấy mặt mũi nào mà đi gặp Nga Mi tổ sư nữa?”Lời nói tràn ngập vẻ trách phạt, giống như trưởng bối dạy hậu bối, mà nữ tử áo xanh bên cạnh đôi mắt lại rưng rưng, nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu.“Tiêu diệt ma giáo, trừ hại cho võ lâm là lẽ thường phải làm, yêu nữ nhà ngươi dựa vào đâu mà giáo huấn việc của phái Nga Mi ta?” Diệt Tuyệt sư thái từ khi lên làm chưởng môn, nào có ai dám nói chuyện với bà ta như thế, coi bà ta như hậu bối mà trách tội.Dương Tiêu đứng một bên, chỉ cảm thấy nữ tử áo xanh kia, đối mắt lệ ý mênh mông vô cùng quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra, bất giác mà nhìn chằm chằm vào nàng ta, giống như vĩnh viễn nhìn không đủ, chợt nghe thấy Diệt Tuyệt cáu kỉnh đáp lại, bật cười ra tiếng, châm chọc nói:“Ngươi có ý tốt, người ta lại coi thành yêu nữ, ha ha! Thực không nghĩ đến ngươi có ngày hôm nay!”“Yêu nữ? Sao ngươi lại nhìn ta thành yêu nữ? Ngươi xác định, rằng ta nói sai sao?”Mỹ nữ áo vàng nghe xong hai người nói, cũng không tức giận, thanh âm lạnh lùng thản nhiên hỏi, mắt lạnh vô ba, giống như trong thiên hạ không gì có thể làm nàng dao động.Diệt Tuyệt sư thái mặt càng đen lại, nghe nàng ta hô hấp miên dài, lại nghĩ đến tám cô gái phi thân vào, khinh công tuyệt đỉnh, nữ tử này lại ngang nhiên mặc y phục màu vàng hành tẩu, tuyệt không đơn giản, (ở cổ đại, màu sắc quần áo đôi khi tượng trưng cho giai cấp, màu vàng chỉ hoàng gia mới có thể mặc, dù là đại thần cũng không thể dùng màu này) lập tức trấn áp cơn tức giận, nói:“Ngươi nếu ra tay cứu ma đầu này, tự nhiên là có quan hệ với ma giáo, gọi ngươi là yêu nữ có sai sao?”“Ta không phải người trong ma giáo, hôm nay đến chẳng qua muốn tặng cho Quanh Minh Tả sứ đại danh đỉnh đỉnh Dương Tiêu một phần lễ vật thôi, vài năm trước đây ta ngẫu nhiên cứu trở về một bệnh phụ, thấy nàng coi như thanh tú động lòng người, liền mang tới làm lễ vật tặng cho Dương Tả sứ.”Nàng lúc này nói chuyện mới có nhân khí, không còn vẻ sắc lạnh nữa, nhưng ngữ khí mang vẻ trào phúng, quan tâm mà lại chế nhạo, nói xong tùy tay đẩy một cái, đem nữ tử áo xanh che mặt đẩy ra trước mặt Dương Tiêu.Dương Tiêu nhìn nữ tử, vẻ mặt không dám tin, không nói gì đáp lại, tay nhẹ nhàng run rẩy tháo khăn trên mặt nàng xuống:“Hiểu Phù, thật sự là nàng, thật là nàng! Ta rốt cuộc lại được nhìn thấy nàng, nàng thế nào? Có bị thương không? Bất Hối sau khi đến đây, ta sai giáo chúng đi tìm rất nhiều nơi cũng không tìm thấy nàng.”Khăn che mặt hạ xuống, hé ra khuôn mặt thanh tú của thiếu phụ tầm hai tám hai chín tuổi, mọi người nghe Dương Tiêu nói xong, ai còn không biết người này là ai, muốn bàn tán nhưng lại ngại mỹ nữ áo vàng lai lịch thần bí thân thủ khó lường kia, các thị nữ của nàng cũng đã không đơn giản, đành không dám nhiều lới. Dương Bất Hối nhìn thấy gương mặt thiếu phụ, đôi mắt đỏ hoe, kích động chạy lại ôm chầm lấy nàng, khóc òa:“Mẹ, mẹ đừng rời khỏi Bất Hối, Bất Hối nghe lời mẹ, nghe lời cha, không bướng bỉnh, không ham chơi, mẹ đừng rời khỏi Bất Hối!” Dương Bất Hối vừa khóc vừa nói, nước mắt ròng ròng khiến cho không ít người cũng đỏ hoe mắt, nhất là mấy sư tỷ muội đồng môn trước đây từng thân thiết với Kỷ Hiểu Phù như Tĩnh Nghi, Tĩnh Huyền. Đinh Mẫn Quân tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi châm chọc vài câu.Kỷ Hiểu Phù ôm lấy mặt Dương Bất Hối, cẩn thận quan sát, nhìn thấy có phần giống nàng khi còn nhỏ, hai người tựa như tỷ muội, trong mắt lệ rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, ôn nhu nói:“Lần này mẹ sẽ không rời khỏi cha và con nữa, mặc kệ người ta nói gì, xem thường thế nào mẹ cũng không bỏ đi.”“Được, chúng ta một nhà ba người vĩnh viễn ở cùng một chỗ, mãi mãi không chia lìa.” Dương Tiêu nghe Kỷ Hiểu Phù nói xong, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối ôm vào lòng, thỏa mãn nói, tuấn nhan thường nhíu lại đau khổ lúc này mới giãn ra.Kỷ Hiểu Phù cảm thận được ánh mắt rực lửa căm hận của Diệt Tuyệt phía sau, mắt hiện lên vẻ buồn bã, không muốn quay đầu lại nhìn sư phụ đang tức đến phát cuồng kia, gắt gao ôm chặt Dương Tiêu và con gái, ôn nhu mà buồn bã nói:“Mười sáu năm không gặp chàng, trước kia ta tưởng rằng không muốn sư phụ thương tâm, không để Ân Lục hiệp tổn thương, không tổn thương chàng, không thể làm mất mặt Kỷ gia, vì chính tà hai đường khác nhau, vì đại nghĩa sư môn, mình có chịu khổ cũng không sao, nhưng rốt cuộc vẫn làm sư phụ thương tâm, làm Ân Lục hiệp thương tâm, càng làm chàng thương tâm, khiến cho con gái phải chịu khổ. Sau khi suýt chết, ta mới hiểu không phải mọi việc lúc nào cũng được thập toàn thập mĩ, đời người dù sao cũng phải chịu ít nhiều thua thiệt mất mát, muốn có hạnh phúc cũng phải trả giá, mất đi cái này thì mới được cái kia.”“Nghiệt đồ, trước mặt mọi người mà dám cùng ma đầu ôm ôm ấp ấp, thật vô liêm sỉ. Được được được, bần ni hôm nay liền đại khai sát giới, diệt trừ phản đồ Nga Mi phái, cho các ngươi cả nhà xuống suối vàng đoàn tụ.”Diệt Tuyệt hận Dương Tiêu thấu xương, sư huynh của mình thân đã hóa tro bụi, Dương Tiêu lại có thể một nhà ba người đoàn tụ, còn muốn sống hạnh phúc, nói chuyện tình cảm trước mặt mọi người, ông trời thật vô cùng bất công.Lập tức khí giận bạo khiêu, bộ mặt vặn vẹo, sát khí bức lên, không nghĩ đến Dương Tiêu và Cô Hồng Tử là luận võ công bằng, Cô Hồng Tử thua, khí lực hao tổn, lại thêm giận quá mà bệnh ốm chết, có quan hệ gì với Dương Tiêu đâu. Diệt Tuyệt không nghĩ ra, lại nghĩ trời cao bạc đãi mình, hậu đãi cừu địch, bất chấp mỹ nữ thần bí kia vẫn ở đó, giơ kiếm định chém ba người, tuy nhiên cảm xúc quá mạnh, hận quá sâu,lại thêm Kỷ Hiểu Phù xuất hiện, cùng kẻ thù yêu thương tình tứ, chịu đả kích lớn, phương tấc đã loạn.Vô chiêu vô thức, kiếm đã hạ xuống, mỹ nữ áo vàng đứng bên nhướng mày, thân hình khinh phiêu, chợt lóe lên cạnh Diệt Tuyệt rồi lại quay về, mà thân hình Diệt Tuyệt đang đà xông tới bỗng nhiên nháy mắt cứng lại,rồi thu kiếm trở về, sắc mặt xanh mét cổ quái. Mỹ nữ áo vàng không tức giận, chỉ lạnh lùng nói:“Năm đó Ỷ Thiên kiếm Quách Tương nữ hiệp truyền xuống là để cho ngươi chém giết lung tung sao? Ngươi quả thật mệnh khổ, bất đắc dĩ thiên ý trêu ngươi, sinh tử luân hồi người ngoài có quan hệ gì đâu, ngươi lại cố chấp như vậy, tất sẽ rời xa chính đạo, lâm vào sát chướng, trở về ngẫm nghĩ lại đi! Cố chấp chỉ hại người hại mình.”Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, không nói được một lời, vung tay lên, mang theo chúng đệ tử Nga Mi đi ra khỏi cửa, chuẩn bị xuống núi. Mỹ nữ áo vàng kia cũng không nói gì thêm, ta ngưng thần chế khí, cúi đầu bước nhanh theo mọi người, tin đập thình thịch, nghĩ lại cảnh ban nãy, mỹ nữ áo vàng đó lấy thân pháp cực nhanh đến sát cạnh Diệt Tuyệt, tùy tiện dùng một lóng tay điểm huyệt bà ta, vẫn là nàng xuống tay lưu tình, Diệt Tuyệt sư thái cứng người một lát rồi khôi phục lại như cũ.Diệt Tuyệt nhất định là biết thân phận của nàng, mỹ nữ áo vàng kia chiêu số giống như ta từng thấy khi bà ta dùng để bắt giáo chúng Duệ Kim Kỳ, chẳng qua là Diệt Tuyệt sử ra không được tinh diệu bằng, có lẽ là mỹ nữ áo vàng dùng mới chính là Lan Hoa Phất Huyệt Chỉ chính thống của Dương Quá học được từ Hoàng Dược Sư.
Tác giả :
Phượng Vũ Linh Lạc