Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 356: Biến Cố Khi Trở Về
Do Vansy dẫn đầu, nhóm 9 người nối bước theo nhau chạy nhanh ra phía bên ngoài khu biệt thự. Cánh cổng lối ra vào của khu biệt thự không biết từ lúc nào đã bị phá hỏng, nghiêng trái ngã phải trông rất lộn xộn, phỏng chừng chính là tác phẩm của Huy Cường khi lái xe rời khỏi nơi này gây ra.
Nằm trong vòng tay của Terrell, Đình Tấn gương mặt hốc hác, bờ môi trắng bệt, nứt ra từng rãnh sâu hoắm, lại thêm đôi mắt lõm sâu vào bên trong hốc mắt, với hai vết quầng thâm đen kịt trông cực kì ghê rợn, tựa như một người bị suy nhược, mất ngủ triền miên nhiều năm liền.
Cả thân thể kiện mỹ, với vóc người cao ráo của hắn, lúc này đây cũng đã hoàn toàn bị biến hình đổi dạng, trở thành một tên còi xương, thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng, không khác gì với những kẻ nghiện ngập ma túy lâu năm.
Có thể thấy, việc triệu hồi ‘Địa Ngục Môn’ đối với Đình Tấn chính là một hành động không khác gì tự sát. Trước đó, Mephisto đã từng nói qua, khi triệu hồi kỹ năng này, đánh đổi lại hắn sẽ phải chịu đựng một kết cục rất kinh khủng quả không sai chút nào.
Không chỉ về đau đớn ngoài linh hồn, mà thân xác Đình Tấn cũng phải chịu sự dày vò rất kinh khủng. Với tình trạng sống dở chết dở của hắn bây giờ, chắc phải mất không ít thời gian mới khôi phục trở về trạng thái ban đầu được.
Bên cạnh đó, Long cũng không khá hơn Đình Tấn là bao nhiêu. Thể trạng của hắn trước đó đã bị suy yếu rất nhiều do bị cầm tù lâu ngày, lại thêm thi triển ‘Thần Thuật Phong Ấn’ khiến Long bị mất đi rất nhiều MP dẫn đến bất tỉnh nhân sự.
Tuy nhiên thì chắc là do trên đường chạy, Long bị Trần Hạo bế trên tay sốc nảy nhiều lần với cường độ cũng khá lớn nên hắn đã mơ màng tỉnh lại được. Dù rất suy yếu nhưng ít ra hắn cũng đã lấy lại được một chút tỉnh táo, chứ không còn mê man bất tỉnh như Đình Tấn.
Bước ra cổng, rời khỏi khuôn viên khu biệt thự rộng lớn, Vansy dẫn đầu đoàn người đi ngược trở lại con đường vắng vẻ, không người sinh sống mà bọn họ đã đi qua trước đó.
- “101 gọi chỉ huy… 101 gọi chỉ huy… nghe rõ trả lời.”
Vừa cấp tốc chạy đi, Vansy vừa kích hoạt máy liên lạc mà kêu gọi. Lẽ dĩ nhiên, hắn muốn liên hệ với ba cô gái được Rose dẫn đầu, đã rời đi trước bọn họ một bước.
Thời gian bọn họ rời đi cũng không quá lâu nên ắt hẳn vẫn chưa đi được bao xa. Vansy muốn tìm đến bọn họ như là một biện pháp an toàn để bảo đảm cả đội không bị lạc mất nhau.
Và thật may mắn cho hắn, giọng nói của Rose liền truyền lại ngay sau khi Vansy vừa dứt lời.
- “Chỉ huy nghe rõ. Tình hình các ngươi thế nào rồi? Có ai bị thương không?”
- “Báo cáo, chúng ta toàn đội đều còn sống, chỉ có Đình Tấn và Long vì chiến đấu tiêu hao quá độ dẫn đến suy kiệt, một người vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, người khác thì đã khá hơn một chút nhưng vẫn còn rất suy nhược, không thể tự lập hành động…”
Vansy cấp tốc báo lại tình hình một cách trôi chảy.
Rose nghe được phần báo cáo của Vansy, bất ngờ giọng nói tràn ngập lo lắng của nàng liền ngắt đứt lời hắn.
- “Ai vẫn còn hôn mê?”
- “Là Đình Tấn. Hiện tại hắn đang rất yếu, cần được truyền dịch, bổ sung năng lượng gấp.”
Không nghĩ nhiều, Vansy nhanh chóng trả lời.
- “Các ngươi đang ở đâu? Ta đang ở trên xe cùng với Huy Cường, ngươi với mọi người tìm một chỗ ẩn nấp rồi cứ ngừng lại tại đó chờ, chúng ta quay lại đón các ngươi.”
Một tràng liên thanh, Rose hấp tấp nói không ngừng.
Không do dự chút nào, Vansy ngay tức khắc tiếp nhận mệnh lệnh. Hắn vung nắm tay, ra hiệu cho mọi người ngừng lại bước chân, đồng thời cũng không quên báo cáo tọa độ vị trí hiện tại của bọn họ.
Cả đội 9 người theo sự hướng dẫn của Vansy, tiềm hành, ẩn nấp vào trong một ngôi nhà, chờ đợi cho Rose dẫn người đến tiếp viện.
Có lẽ Rose cũng không ở cách nơi bọn họ quá xa, cho nên sau khi nhận được tin tức chưa đầy 1 phút, chiếc xe Hummer to lớn đã phóng tới ngay địa điểm mà Vansy đã hẹn.
- “Chúng ta tới rồi, mau lên xe!”
Rose rất gấp gáp truyền tin tức qua máy liên lạc cho Vansy.
Cũng đã phát hiện động tĩnh, nhóm 9 người của Vansy liền gấp rút leo lên xe, không chần chờ dù chỉ là một giây.
Huy Cường chờ cho mọi người đã đủ mặt thì lập tức nhấn chân ga, phóng xe lao vút đi trở về đường cũ.
Trong xe lúc này đã đủ mặt 16 người không thiếu một ai, duy chỉ có một điều là Đình Tấn và Long thì vẫn còn đang nằm trên một chiếc băng ca cứu thương sắp đặt sẵn.
Rất thuần thục, Anhien phụ trách nhiệm vụ cứu thương, hậu cần cho hai người này. Một bịch chất lỏng nước khoáng cùng với một ống dịch dinh dưỡng đã được chuẩn bị từ trước để cho nàng có thể trực tiếp truyền vào trong cơ thể họ.
Đến lúc này đây, Rose mới xem như là an tâm, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Nàng đưa mắt nhìn Vansy hỏi dò.
- “Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng ta đi?”
Nghe câu hỏi này của Rose, Vansy không tự chủ được dần hồi tưởng lại cảnh tượng thời điểm đó, khuôn mặt vẫn còn chưa tán đi vẻ kinh ngạc. Hắn đưa tay chỉ về phía Đình Tấn đang nằm trước mặt Rose rồi nói.
- “Hắn lừa Paal để triệu hồi ra một cánh cổng, rồi một con quỷ mạnh mẽ hơn cả Paal, gọi là Mephisto cũng từ trong cánh cổng đó bước ra…”
Chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc trong sự bàng hoàng, mỗi lúc nhắc đến Mephisto, thần sắc của Vansy lại không khỏi dâng lên một trận sợ hãi.
Chưa kể đến sức mạnh kinh khủng, cùng với ngọn lửa địa ngục màu đen muốn hủy diệt tất cả kia, chỉ với vóc dáng khổng lồ của Mephisto, gần bằng cả một tòa nhà cao tầng thôi cũng đã đủ để làm Vansy cảm thấy run sợ rồi.
- “…cuối cùng khi cánh cổng tán đi thì đến lượt Long thi triển thuật phong ấn với Paal. Sau đó chúng ta liền nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó ngay.”
Trong lúc Vansy kể chuyện, Rose sắc mặt không hề buông lỏng ra dù chỉ là một giây. Đối với nàng, gặp được Paal đã là điều kinh hãi rất lớn trong đời mình rồi.
Tưởng như tất cả chỉ dừng lại tại đó thôi thì đột nhiên lúc này lại xuất hiện một thứ tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả Paal. Điều đó không khỏi đánh đổ cả thế giới quan duy vật biện chứng mà Rose vẫn luôn theo đuổi.
Hít vào một ngụm khí lạnh, Rose cố giữ trấn tỉnh cho mình rồi trầm giọng hỏi.
- “Ngươi đã kiểm tra kỹ khu vực đó còn có thứ gì khác nữa không?”
- “Vẫn chưa, lúc rời đi chúng ta không kịp kiểm tra xung quanh nữa, chỉ nghĩ trong đầu là mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm đó mà thôi.”
Vansy có chút xấu hổ, lắc đầu nói.
Quả thật làm với cách hành xử như vậy, hắn đã phạm vào rất nhiều điều tối kị, quan trọng nhất vẫn là không giữ được bình tĩnh, không xóa dấu vết tồn tại của mình. Như vậy rất có khả năng kẻ địch có thể truy tra ra dấu vết mà bọn họ để lại.
Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Rose, đối với một tổ chức thần bí, cất chứa nhiều chuyện quỷ dị như tổ chức Black Angel này, lại thêm thân phận của cả đội cũng được ẩn giấu sau nhiều lớp vỏ bọc thì khả năng bị phát hiện và bị tiết lộ tin tức ra ngoài chắc chắn cũng sẽ rất thấp.
- “Được rồi, chắc cũng không sao. Ngươi cùng mọi người tranh thủ nghỉ ngơi hồi sức lại chút đi, lúc nãy chiến đấu có lẽ cũng mất sức khá nhiều rồi.”
Rose tự trấn an mình rồi khuyên bảo Vansy cũng như những người khác trong đội.
Đã Rose cũng không trách cứ vụ việc sơ suất của mình thì Vansy không tiện nói gì thêm nhiều lời. Hắn chỉ âm thầm gật nhẹ đầu một cái rồi lập tức tựa lưng, ngã đầu lên ghế dựa, hai mắt nhắm nghiền lại thư giãn.
Cứ như vậy, đoàn người được Huy Cường nhanh chóng lái xe quay trở về con đường cũ, rời khỏi khu phố bị bỏ hoang này.
Trong khi những người khác đang nhắm mắt dưỡng thần, hoặc ngủ thiếp đi, hoặc đang chăm chú lái xe như Huy Cường và quan sát tình hình biến động xung quanh như hai anh em Hung, Cuong thì Anhien cùng Rose lại tiếp tục ngồi phụ trách chăm sóc cho Đình Tấn với Long.
Ngồi bên cạnh giường băng ca của Đình Tấn, đôi mắt Rose đờ đẫn, có chút lo lắng, mà lại trộn lẫn thêm một vẻ tức giận mà nhìn lấy gương mặt hốc hác của đối phương.
Tức giận chắc có lẽ cũng là vì trước đó, hắn đã tự ý làm ra quyết định, điều động nàng cùng hai người khác rời đi khỏi chiến trường.
Nhiều năm hành động dưới thân phận gián điệp, nàng đã quá quen thuộc với lối hành xử ưu tiên đặt nhiệm vụ lên trên hàng đầu, có bao giờ lại rơi vào tình thế đối phương sẵn sàng hi sinh vì mình như vậy đâu.
Rose hiểu rõ, trong tình huống lúc đó, nếu khai ra toàn bộ bí mật xong thì với tính cách xảo trá của Paal, Đình Tấn đã nắm chắc 100% xác xuất phải chết vì đã không còn giá trị lợi dụng.
Điều hắn làm đã cho nàng thấy được một điều, hắn đang muốn cố gắng cứu vớt toàn bộ những người đồng đội của mình bằng mọi cách có thể. Kể cả khi hắn phải đối mặt với cái chết cũng là như vậy.
Hành động mạo hiểm như vậy của Đình Tấn, đột nhiên lại mang đến cho nàng một loại cảm giác được bảo bọc và sẵn sàng hi sinh vì người khác. Nó vô tình đã đánh động được cảm xúc vẫn luôn bị giấu kín trong lòng Rose.
- “Thật là ngu ngốc mà…”
Rose không tự chủ đưa bàn tay của mình ra vuốt ve gương mặt Đình Tấn, miệng thì thào lẩm bẩm trong vô thức.
Nhưng đang trong lúc nàng ngẩng ngơ suy tư thì bất chợt…
‘Ầm…’
Một tiếng nổ lớn bất thình lình vang lên ngay bên trên thùng xe, mặc kệ tài lái xe của Huy Cường có cao siêu đến đâu cũng không tránh khỏi việc vụ nổ làm cho xe bị chao đảo một hồi.
Cú chấn động bất ngờ khiến Rose mất khống chế, ngã chồm về phía trước, nằm đè cả lên người Đình Tấn.
Xe vừa lấy lại được thăng bằng thì hai tiếng gào thét cùng lúc vang lên với nhau.
- “Chỉ huy, chúng ta bị tập kích!”
Đôi anh em song sinh Hung và Cuong giữ trách nhiệm qua sát từ đầu đến giờ, lúc này đã có hành động. Bọn họ đồng loạt lấy từ trong túi ba lô chứa vũ khí của mình ra một khẩu súng bắn tỉa laser cỡ lớn, rồi hé mở một phần cửa sổ để lộ nòng súng ra bên ngoài chuẩn bắn tỉa.
Những người đang nằm nghỉ ngơi trong thùng xe cũng bị một loạt biến động làm cho giật mình thức giấc.
- “Giữ chặt!”
Bất quá, không cho bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Huy Cường đột ngột rống lên.
Chớp mắt sau tiếng gào thét của hắn là một cảm giác bộ ngực bị dồn ép tới, bởi vì chiếc xe Hummer đã bất thình lình gia tốc, phóng thẳng lên không. Kèm theo đó là một luồng ánh sáng đèn trắng xóa đến chói mắt, chiếu xạ xuyên qua kính chắn gió của xe, che khuất tầm mắt của mọi người.
‘Rầm rầm…’
Trong tầm mắt trắng xóa không thấy được thứ gì, những người ngồi trong khoang xe bỗng chốc lại cảm nhận được một trận sốc nảy truyền đến, tựa như đuôi xe vừa vấp vào phải một ổ gà hoặc ổ voi vậy.
Cú sốc này xuất hiện quá mức đột ngột khiến bọn họ không thể nào giữ được thăng bằng, nghiêng trái ngã phải khắp nơi. Thậm chí cả Đình Tấn nếu như không phải được Rose nhanh tay ôm chặt giữ lại thì có lẽ hắn đã bị rơi ra khỏi băng ca rồi.
- “Chuyện gì vậy?!”
Rose vẫn giữ tư thế ôm chầm lấy Đình Tấn, đầu thì lại nghiêng nhìn về phía buồng lái, quát lớn hỏi.
Những tưởng mọi chuyện đã an toàn, mình có thể về được đến nhà thì biến cố bỗng nhiên lại kéo đến khiến Huy Cường không kịp trở tay. Đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về phía trước đường, nhấn mạnh chân ga phóng đi.
- “Chúng ta bị kẻ địch tập kích, vừa rồi có một chiếc xe tải muốn đâm vào chúng ta.”
Nghe Rose hỏi, đôi anh em Hung, Cuong lúc này mới trầm giọng lên tiếng giải thích cho nàng.
Nguy hiểm bỗng chốc không ngừng kéo đến, khiến bọn họ cũng không kịp trở tay. Nếu vừa nãy không có Huy Cường kịp thời làm ra hành động, bốc đầu xe phóng lên không trung thì chắc có lẽ, xe của bọn họ đã va đập vào đầu của chiếc xe tải kia rồi.
Những người còn lại trong xe lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại sau giấc mộng đẹp của mình. Bọn họ không tài nào ngờ tới, đã thoát đi được đám người Paal thì lúc này lại gặp phải bất trắc.
- “Là ai làm? Chẳng phải Paal đã bị phong ấn còn những tên khác đều bị giết hết rồi sao?”
Gương mặt David lạnh lùng, trầm giọng hỏi lại hai người Hung, Cuong.
- “Không biết, đối phương hình như đã mai phục trên đường đi. Bọn họ đều xài vũ khí nóng, hồi nãy chúng ta bị một ống phóng Rocket đánh trúng. Nếu không phải ta kịp phát hiện mà né đi thì chắc xe đã bị bắn nổ banh xác rồi.”
Hung lạnh giọng trả lời trong khi tay hắn vẫn còn đang cầm súng nhắm, tiếp tục giữ tư thế quan sát tình hình ở bên ngoài.
Mọi người vô thức xoay đầu lại, thông qua phần kính trong suốt ở đuôi xe nhìn ra bên ngoài. Phát hiện ở phía sau bọn họ đang có ba cặp ánh đèn truy đuổi sát sao. Rất rõ ràng, kẻ địch đã có chuẩn bị mà đến rồi.
Vansy lạnh lùng nhìn ba chiếc xe này mà cất bước đi chậm đến đuôi xe.
‘Tường Băng"
Chậm rãi đưa bàn tay ra, chặn trước mặt mình, lòng bàn tay chỉ về phía ba chiếc xe, Vansy giọng nói vô cảm, không nóng không lạnh thốt lên.
Bức tường băng dựng lên quá mức đột ngột, khiến ba chiếc xe truy đuổi không kịp làm ra phản ứng.
‘Rầm rầm… ầm ầm ầm…’
Một chiếc vì cán lên tấm tường băng mà bốc đầu bay lên không trung, mất lái đâm vào một gốc cây gần đó. Hai chiếc xe khác đến sau thì đâm thẳng vào tấm tường băng dày cộm, hoàn toàn bị chặn đứng lại, vỡ nát phần đầu xe. Năng lượng bị chập khiến ba chiếc xe lập tức nổ tung, cháy sáng cả một góc đường trong đêm.
Nằm trong vòng tay của Terrell, Đình Tấn gương mặt hốc hác, bờ môi trắng bệt, nứt ra từng rãnh sâu hoắm, lại thêm đôi mắt lõm sâu vào bên trong hốc mắt, với hai vết quầng thâm đen kịt trông cực kì ghê rợn, tựa như một người bị suy nhược, mất ngủ triền miên nhiều năm liền.
Cả thân thể kiện mỹ, với vóc người cao ráo của hắn, lúc này đây cũng đã hoàn toàn bị biến hình đổi dạng, trở thành một tên còi xương, thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng, không khác gì với những kẻ nghiện ngập ma túy lâu năm.
Có thể thấy, việc triệu hồi ‘Địa Ngục Môn’ đối với Đình Tấn chính là một hành động không khác gì tự sát. Trước đó, Mephisto đã từng nói qua, khi triệu hồi kỹ năng này, đánh đổi lại hắn sẽ phải chịu đựng một kết cục rất kinh khủng quả không sai chút nào.
Không chỉ về đau đớn ngoài linh hồn, mà thân xác Đình Tấn cũng phải chịu sự dày vò rất kinh khủng. Với tình trạng sống dở chết dở của hắn bây giờ, chắc phải mất không ít thời gian mới khôi phục trở về trạng thái ban đầu được.
Bên cạnh đó, Long cũng không khá hơn Đình Tấn là bao nhiêu. Thể trạng của hắn trước đó đã bị suy yếu rất nhiều do bị cầm tù lâu ngày, lại thêm thi triển ‘Thần Thuật Phong Ấn’ khiến Long bị mất đi rất nhiều MP dẫn đến bất tỉnh nhân sự.
Tuy nhiên thì chắc là do trên đường chạy, Long bị Trần Hạo bế trên tay sốc nảy nhiều lần với cường độ cũng khá lớn nên hắn đã mơ màng tỉnh lại được. Dù rất suy yếu nhưng ít ra hắn cũng đã lấy lại được một chút tỉnh táo, chứ không còn mê man bất tỉnh như Đình Tấn.
Bước ra cổng, rời khỏi khuôn viên khu biệt thự rộng lớn, Vansy dẫn đầu đoàn người đi ngược trở lại con đường vắng vẻ, không người sinh sống mà bọn họ đã đi qua trước đó.
- “101 gọi chỉ huy… 101 gọi chỉ huy… nghe rõ trả lời.”
Vừa cấp tốc chạy đi, Vansy vừa kích hoạt máy liên lạc mà kêu gọi. Lẽ dĩ nhiên, hắn muốn liên hệ với ba cô gái được Rose dẫn đầu, đã rời đi trước bọn họ một bước.
Thời gian bọn họ rời đi cũng không quá lâu nên ắt hẳn vẫn chưa đi được bao xa. Vansy muốn tìm đến bọn họ như là một biện pháp an toàn để bảo đảm cả đội không bị lạc mất nhau.
Và thật may mắn cho hắn, giọng nói của Rose liền truyền lại ngay sau khi Vansy vừa dứt lời.
- “Chỉ huy nghe rõ. Tình hình các ngươi thế nào rồi? Có ai bị thương không?”
- “Báo cáo, chúng ta toàn đội đều còn sống, chỉ có Đình Tấn và Long vì chiến đấu tiêu hao quá độ dẫn đến suy kiệt, một người vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, người khác thì đã khá hơn một chút nhưng vẫn còn rất suy nhược, không thể tự lập hành động…”
Vansy cấp tốc báo lại tình hình một cách trôi chảy.
Rose nghe được phần báo cáo của Vansy, bất ngờ giọng nói tràn ngập lo lắng của nàng liền ngắt đứt lời hắn.
- “Ai vẫn còn hôn mê?”
- “Là Đình Tấn. Hiện tại hắn đang rất yếu, cần được truyền dịch, bổ sung năng lượng gấp.”
Không nghĩ nhiều, Vansy nhanh chóng trả lời.
- “Các ngươi đang ở đâu? Ta đang ở trên xe cùng với Huy Cường, ngươi với mọi người tìm một chỗ ẩn nấp rồi cứ ngừng lại tại đó chờ, chúng ta quay lại đón các ngươi.”
Một tràng liên thanh, Rose hấp tấp nói không ngừng.
Không do dự chút nào, Vansy ngay tức khắc tiếp nhận mệnh lệnh. Hắn vung nắm tay, ra hiệu cho mọi người ngừng lại bước chân, đồng thời cũng không quên báo cáo tọa độ vị trí hiện tại của bọn họ.
Cả đội 9 người theo sự hướng dẫn của Vansy, tiềm hành, ẩn nấp vào trong một ngôi nhà, chờ đợi cho Rose dẫn người đến tiếp viện.
Có lẽ Rose cũng không ở cách nơi bọn họ quá xa, cho nên sau khi nhận được tin tức chưa đầy 1 phút, chiếc xe Hummer to lớn đã phóng tới ngay địa điểm mà Vansy đã hẹn.
- “Chúng ta tới rồi, mau lên xe!”
Rose rất gấp gáp truyền tin tức qua máy liên lạc cho Vansy.
Cũng đã phát hiện động tĩnh, nhóm 9 người của Vansy liền gấp rút leo lên xe, không chần chờ dù chỉ là một giây.
Huy Cường chờ cho mọi người đã đủ mặt thì lập tức nhấn chân ga, phóng xe lao vút đi trở về đường cũ.
Trong xe lúc này đã đủ mặt 16 người không thiếu một ai, duy chỉ có một điều là Đình Tấn và Long thì vẫn còn đang nằm trên một chiếc băng ca cứu thương sắp đặt sẵn.
Rất thuần thục, Anhien phụ trách nhiệm vụ cứu thương, hậu cần cho hai người này. Một bịch chất lỏng nước khoáng cùng với một ống dịch dinh dưỡng đã được chuẩn bị từ trước để cho nàng có thể trực tiếp truyền vào trong cơ thể họ.
Đến lúc này đây, Rose mới xem như là an tâm, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Nàng đưa mắt nhìn Vansy hỏi dò.
- “Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng ta đi?”
Nghe câu hỏi này của Rose, Vansy không tự chủ được dần hồi tưởng lại cảnh tượng thời điểm đó, khuôn mặt vẫn còn chưa tán đi vẻ kinh ngạc. Hắn đưa tay chỉ về phía Đình Tấn đang nằm trước mặt Rose rồi nói.
- “Hắn lừa Paal để triệu hồi ra một cánh cổng, rồi một con quỷ mạnh mẽ hơn cả Paal, gọi là Mephisto cũng từ trong cánh cổng đó bước ra…”
Chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc trong sự bàng hoàng, mỗi lúc nhắc đến Mephisto, thần sắc của Vansy lại không khỏi dâng lên một trận sợ hãi.
Chưa kể đến sức mạnh kinh khủng, cùng với ngọn lửa địa ngục màu đen muốn hủy diệt tất cả kia, chỉ với vóc dáng khổng lồ của Mephisto, gần bằng cả một tòa nhà cao tầng thôi cũng đã đủ để làm Vansy cảm thấy run sợ rồi.
- “…cuối cùng khi cánh cổng tán đi thì đến lượt Long thi triển thuật phong ấn với Paal. Sau đó chúng ta liền nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó ngay.”
Trong lúc Vansy kể chuyện, Rose sắc mặt không hề buông lỏng ra dù chỉ là một giây. Đối với nàng, gặp được Paal đã là điều kinh hãi rất lớn trong đời mình rồi.
Tưởng như tất cả chỉ dừng lại tại đó thôi thì đột nhiên lúc này lại xuất hiện một thứ tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả Paal. Điều đó không khỏi đánh đổ cả thế giới quan duy vật biện chứng mà Rose vẫn luôn theo đuổi.
Hít vào một ngụm khí lạnh, Rose cố giữ trấn tỉnh cho mình rồi trầm giọng hỏi.
- “Ngươi đã kiểm tra kỹ khu vực đó còn có thứ gì khác nữa không?”
- “Vẫn chưa, lúc rời đi chúng ta không kịp kiểm tra xung quanh nữa, chỉ nghĩ trong đầu là mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm đó mà thôi.”
Vansy có chút xấu hổ, lắc đầu nói.
Quả thật làm với cách hành xử như vậy, hắn đã phạm vào rất nhiều điều tối kị, quan trọng nhất vẫn là không giữ được bình tĩnh, không xóa dấu vết tồn tại của mình. Như vậy rất có khả năng kẻ địch có thể truy tra ra dấu vết mà bọn họ để lại.
Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Rose, đối với một tổ chức thần bí, cất chứa nhiều chuyện quỷ dị như tổ chức Black Angel này, lại thêm thân phận của cả đội cũng được ẩn giấu sau nhiều lớp vỏ bọc thì khả năng bị phát hiện và bị tiết lộ tin tức ra ngoài chắc chắn cũng sẽ rất thấp.
- “Được rồi, chắc cũng không sao. Ngươi cùng mọi người tranh thủ nghỉ ngơi hồi sức lại chút đi, lúc nãy chiến đấu có lẽ cũng mất sức khá nhiều rồi.”
Rose tự trấn an mình rồi khuyên bảo Vansy cũng như những người khác trong đội.
Đã Rose cũng không trách cứ vụ việc sơ suất của mình thì Vansy không tiện nói gì thêm nhiều lời. Hắn chỉ âm thầm gật nhẹ đầu một cái rồi lập tức tựa lưng, ngã đầu lên ghế dựa, hai mắt nhắm nghiền lại thư giãn.
Cứ như vậy, đoàn người được Huy Cường nhanh chóng lái xe quay trở về con đường cũ, rời khỏi khu phố bị bỏ hoang này.
Trong khi những người khác đang nhắm mắt dưỡng thần, hoặc ngủ thiếp đi, hoặc đang chăm chú lái xe như Huy Cường và quan sát tình hình biến động xung quanh như hai anh em Hung, Cuong thì Anhien cùng Rose lại tiếp tục ngồi phụ trách chăm sóc cho Đình Tấn với Long.
Ngồi bên cạnh giường băng ca của Đình Tấn, đôi mắt Rose đờ đẫn, có chút lo lắng, mà lại trộn lẫn thêm một vẻ tức giận mà nhìn lấy gương mặt hốc hác của đối phương.
Tức giận chắc có lẽ cũng là vì trước đó, hắn đã tự ý làm ra quyết định, điều động nàng cùng hai người khác rời đi khỏi chiến trường.
Nhiều năm hành động dưới thân phận gián điệp, nàng đã quá quen thuộc với lối hành xử ưu tiên đặt nhiệm vụ lên trên hàng đầu, có bao giờ lại rơi vào tình thế đối phương sẵn sàng hi sinh vì mình như vậy đâu.
Rose hiểu rõ, trong tình huống lúc đó, nếu khai ra toàn bộ bí mật xong thì với tính cách xảo trá của Paal, Đình Tấn đã nắm chắc 100% xác xuất phải chết vì đã không còn giá trị lợi dụng.
Điều hắn làm đã cho nàng thấy được một điều, hắn đang muốn cố gắng cứu vớt toàn bộ những người đồng đội của mình bằng mọi cách có thể. Kể cả khi hắn phải đối mặt với cái chết cũng là như vậy.
Hành động mạo hiểm như vậy của Đình Tấn, đột nhiên lại mang đến cho nàng một loại cảm giác được bảo bọc và sẵn sàng hi sinh vì người khác. Nó vô tình đã đánh động được cảm xúc vẫn luôn bị giấu kín trong lòng Rose.
- “Thật là ngu ngốc mà…”
Rose không tự chủ đưa bàn tay của mình ra vuốt ve gương mặt Đình Tấn, miệng thì thào lẩm bẩm trong vô thức.
Nhưng đang trong lúc nàng ngẩng ngơ suy tư thì bất chợt…
‘Ầm…’
Một tiếng nổ lớn bất thình lình vang lên ngay bên trên thùng xe, mặc kệ tài lái xe của Huy Cường có cao siêu đến đâu cũng không tránh khỏi việc vụ nổ làm cho xe bị chao đảo một hồi.
Cú chấn động bất ngờ khiến Rose mất khống chế, ngã chồm về phía trước, nằm đè cả lên người Đình Tấn.
Xe vừa lấy lại được thăng bằng thì hai tiếng gào thét cùng lúc vang lên với nhau.
- “Chỉ huy, chúng ta bị tập kích!”
Đôi anh em song sinh Hung và Cuong giữ trách nhiệm qua sát từ đầu đến giờ, lúc này đã có hành động. Bọn họ đồng loạt lấy từ trong túi ba lô chứa vũ khí của mình ra một khẩu súng bắn tỉa laser cỡ lớn, rồi hé mở một phần cửa sổ để lộ nòng súng ra bên ngoài chuẩn bắn tỉa.
Những người đang nằm nghỉ ngơi trong thùng xe cũng bị một loạt biến động làm cho giật mình thức giấc.
- “Giữ chặt!”
Bất quá, không cho bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Huy Cường đột ngột rống lên.
Chớp mắt sau tiếng gào thét của hắn là một cảm giác bộ ngực bị dồn ép tới, bởi vì chiếc xe Hummer đã bất thình lình gia tốc, phóng thẳng lên không. Kèm theo đó là một luồng ánh sáng đèn trắng xóa đến chói mắt, chiếu xạ xuyên qua kính chắn gió của xe, che khuất tầm mắt của mọi người.
‘Rầm rầm…’
Trong tầm mắt trắng xóa không thấy được thứ gì, những người ngồi trong khoang xe bỗng chốc lại cảm nhận được một trận sốc nảy truyền đến, tựa như đuôi xe vừa vấp vào phải một ổ gà hoặc ổ voi vậy.
Cú sốc này xuất hiện quá mức đột ngột khiến bọn họ không thể nào giữ được thăng bằng, nghiêng trái ngã phải khắp nơi. Thậm chí cả Đình Tấn nếu như không phải được Rose nhanh tay ôm chặt giữ lại thì có lẽ hắn đã bị rơi ra khỏi băng ca rồi.
- “Chuyện gì vậy?!”
Rose vẫn giữ tư thế ôm chầm lấy Đình Tấn, đầu thì lại nghiêng nhìn về phía buồng lái, quát lớn hỏi.
Những tưởng mọi chuyện đã an toàn, mình có thể về được đến nhà thì biến cố bỗng nhiên lại kéo đến khiến Huy Cường không kịp trở tay. Đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về phía trước đường, nhấn mạnh chân ga phóng đi.
- “Chúng ta bị kẻ địch tập kích, vừa rồi có một chiếc xe tải muốn đâm vào chúng ta.”
Nghe Rose hỏi, đôi anh em Hung, Cuong lúc này mới trầm giọng lên tiếng giải thích cho nàng.
Nguy hiểm bỗng chốc không ngừng kéo đến, khiến bọn họ cũng không kịp trở tay. Nếu vừa nãy không có Huy Cường kịp thời làm ra hành động, bốc đầu xe phóng lên không trung thì chắc có lẽ, xe của bọn họ đã va đập vào đầu của chiếc xe tải kia rồi.
Những người còn lại trong xe lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại sau giấc mộng đẹp của mình. Bọn họ không tài nào ngờ tới, đã thoát đi được đám người Paal thì lúc này lại gặp phải bất trắc.
- “Là ai làm? Chẳng phải Paal đã bị phong ấn còn những tên khác đều bị giết hết rồi sao?”
Gương mặt David lạnh lùng, trầm giọng hỏi lại hai người Hung, Cuong.
- “Không biết, đối phương hình như đã mai phục trên đường đi. Bọn họ đều xài vũ khí nóng, hồi nãy chúng ta bị một ống phóng Rocket đánh trúng. Nếu không phải ta kịp phát hiện mà né đi thì chắc xe đã bị bắn nổ banh xác rồi.”
Hung lạnh giọng trả lời trong khi tay hắn vẫn còn đang cầm súng nhắm, tiếp tục giữ tư thế quan sát tình hình ở bên ngoài.
Mọi người vô thức xoay đầu lại, thông qua phần kính trong suốt ở đuôi xe nhìn ra bên ngoài. Phát hiện ở phía sau bọn họ đang có ba cặp ánh đèn truy đuổi sát sao. Rất rõ ràng, kẻ địch đã có chuẩn bị mà đến rồi.
Vansy lạnh lùng nhìn ba chiếc xe này mà cất bước đi chậm đến đuôi xe.
‘Tường Băng"
Chậm rãi đưa bàn tay ra, chặn trước mặt mình, lòng bàn tay chỉ về phía ba chiếc xe, Vansy giọng nói vô cảm, không nóng không lạnh thốt lên.
Bức tường băng dựng lên quá mức đột ngột, khiến ba chiếc xe truy đuổi không kịp làm ra phản ứng.
‘Rầm rầm… ầm ầm ầm…’
Một chiếc vì cán lên tấm tường băng mà bốc đầu bay lên không trung, mất lái đâm vào một gốc cây gần đó. Hai chiếc xe khác đến sau thì đâm thẳng vào tấm tường băng dày cộm, hoàn toàn bị chặn đứng lại, vỡ nát phần đầu xe. Năng lượng bị chập khiến ba chiếc xe lập tức nổ tung, cháy sáng cả một góc đường trong đêm.
Tác giả :
D. Hien