Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 173: Thoát chết trong gang tấc
Tên Henry ánh mắt hoảng hốt, sợ hãi khi trông thấy lượng HP đang nhanh chóng tuột xuống, vượt qua mức nguy hiểm, gần như chỉ cần một giây nữa thôi, hiệu ứng Bỏ Độc cùng với Đổ Máu sẽ giết chết hắn.
Thế nhưng ngay lúc này, tên linh mục lại ra tay.
"Sinh Mệnh Cứu Rỗi"
+780
…
Ngay tại thời điểm David vừa ngã xuống, cũng là lúc gã linh mục kia vừa hoàn thành xong phép triệu hồi của hắn.
Trong vòng bán kính 5 mét xung quanh gã lập tức xuất hiện một vòng tròn, những sợi ánh sáng mỏng như tơ liên tục từ bên dưới mặt đất bốc lên.
Ống HP của tên Henry ngay lập tức được kéo lại một đoạn lớn, lập tức thoát khỏi vòng nguy hiểm.
David trông thấy một màn này lập tức trợn tròn mắt lên kinh ngạc, thân thể ngã xuống thế nhưng ánh mắt vẫn mở lớn trừng trừng, chất chứa đầy nỗi không cam tâm bên trong.
Tên Henry may mắn thoát khỏi cái chết, liền không nhịn được vui vẻ mà cười lớn một hồi. Bàn tay cũng liên tục vỗ vai tên linh mục vừa cười vừa nói.
- “Làm tốt lắm Long! Khi nào trở về lập tức sẽ có thưởng cho ngươi… Hahaha”
Phía bên cạnh, gã linh mục gọi Long kia chỉ im lặng gật đầu một cái. Mái tóc đen được cắt sát và gương mặt hơi thô, cùng với làn da vàng rám nắng của một người châu Á càng làm cho hắn trông càng giống như một tên linh mục sống cuộc sống tu hành khắc khổ, không màng danh lợi.
Dù rằng nghe được Henry sẽ có thưởng cho thế nhưng gương mặt của hắn vẫn vô cảm không vui không buồn.
Long bình thản tiến lại gần vị trí xác của David, tay phải vừa làm dấu theo hình chữ thập vừa lẩm bẩm, thì thầm trong miệng. Âm thanh cũng chỉ đủ cho mình hắn nghe.
- "Nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần".
Vừa đọc nhẩm, tay phải của hắn cũng vừa chậm rãi đưa lên chạm trán, ngực và vai trái rồi cuối cùng là tới vai phải tạo thành một hình chữ thập. Dấu thánh giá kết thúc cũng là lúc hắn vừa thốt ra một tiếng: "Amen" cuối cùng.
Bằng tất cả thái độ và lòng thành kính của mình, hắn đưa tay phải lên miệng rồi hôn nhẹ lấy tựa như để cầu xin sự tha thứ và cứu rỗi cho bản thân mình hay là cho kẻ địch mà hắn đã giết chết thì vẫn là không ai biết được.
Làm xong những việc này, Long mới cúi người nhặt lên một chiếc nhẫn cùng với hai con dao găm rồi lật qua lật lại đánh giá một chút. Đôi mắt càng ngày càng sáng lên, đến nỗi đống tiền đồng bên cạnh đều bị hắn bỏ qua.
Nhìn F75PWe6O thân ảnh chỉ cao 1 mét 75 của Long đang thu thập chiến lợi phẩm, Henry dường như cũng biết tính tình của hắn nên không nói gì nhiều.
Hơn nữa những món đồ kia của David thì hắn cũng không quan tâm nhiều lắm, trong lòng cũng là có chút xem thường bởi những tên người chơi này rất khó lấy ra được cái gì hấp dẫn được hắn.
Nếu hắn biết rằng, ba món đồ kia đều là cực phẩm bên trong cực phẩm trang bị, mà một trong số ba món đó còn có một trang sức đồ đỏ, đủ làm đỏ mắt cả đám cao thủ hiện tại, thì chắc sẽ tiếc hận thêm mấy hôm nữa cũng không chừng.
Ánh mắt lẳng lặng nhìn xung quanh một chút, Henry bắt đầu ra lệnh cho ông lão quản gia.
- “Ngươi gọi bọn vô dụng kia tập họp, chỉnh chu đội ngũ của chúng lại đi, rồi tới đây ta có chuyện cần nói. Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường thôi. Sẵn tiện hỏi bọn người Hồng Môn Hội kia đã tới điểm hẹn chưa.”
Nói xong hắn xoay người bước nhanh về phía vùng đất trũng ở trước mặt. Nơi đó đã thấp thoáng thấy được một bóng dáng to lớn và khói bụi đang bay mịt mù một góc trời.
- “Vâng thưa thiếu gia.”
Ông lão quản gia lập tức cúi đầu nhận lệnh. Lão ta cũng không dám nói gì nhiều, bởi lúc nãy đáng lẽ ông lão đã có thể thành công chặn được đòn đánh cuối cùng của David nếu nhưng kịp thời phản ứng sớm hơn.
Thế nhưng lão lại không làm được nên sợ rằng Henry ghi nhớ, nếu nói nhiều hắn lại mất hứng thì khổ.
Liền, lão Tim vừa gửi tin nhắn xong không quá 5 phút sau, đoàn người đã trở lại ngay hàng thẳng lối, nhanh chân đuổi theo nhóm của tên Henry, mà phía sau lưng hắn cũng đã tập họp đủ ba tên đội trưởng cùng 10 tên hộ vệ, chỉ vắng mặt mỗi tên Bò Cạp vì đã bị David hạ sát trước đó.
Không khí xung quanh bọn họ bây giờ đang là một mảnh căng thẳng, trầm lặng bởi bọn họ đều biết lúc này tên Henry đang rất không hài lòng vì chuyện vừa rồi.
- “Một hồi nữa, nếu kế hoạch quan trọng của ta mà có xảy ra biến cố nào khác thì các ngươi nên hiểu số phận của mình đi. Tốt nhất là nên noi theo gương thằng Tướng Quân.”
Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ mình có thể bị phạt thế nào thì đột nhiên tên Henry lại mở lời nói chuyện. Giọng nói có chút lạnh không khỏi làm cho ba tên đội trưởng này rùng mình một cái.
Nghe đến cái tên Tướng Quân, ông lão quản gia không khỏi rùng mình một cái, cả đám ba người này cũng lập tức ríu rít gật đầu, run giọng thề thốt bảo đảm.
- “Vâng vâng… ta sẽ cố hết sức.”
- “Xin thiếu gia yên tâm, lần này nhất định sẽ không xảy ra biến cố nào khác đâu.”
- “Thiếu gia đừng lo, kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành công mà.”
…
Nghe cả ba người nhanh mồm nhanh miệng thề thốt như vậy, hắn cũng không khỏi âm thầm lườm bọn họ một cái, rồi hừ lạnh không hồi đáp gì nữa. Lúc này mới làm cả ba tên kia thở ra một hơi, nhẹ lòng.
Nhìn thấy Henry đã nói xong, lúc này ông lão quản gia Tim mới bước lên trước trình báo.
- “Thiếu gia, đám người Hồng Môn Hội đã tới rồi. Do tên Trần Cận Hùng dẫn đầu, có khoảng 700 người.”
Henry nghe xong chỉ im lặng gật nhẹ đầu, rồi trầm tư dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Lão Tim cũng không nói gì chỉ lẳng lặng vừa bước đi vừa nhìn theo hắn.
- “Nói bọn chúng xông vào trước đi, chúng ta cũng lập tức sẽ tới nơi rồi. Cho bọn chúng vào dọn dẹp làm con tốt thí trước, đến lượt chúng ta thì vào hốt cú chót thôi. Khà khà khà…”
Một hồi sau Henry mới mở giọng ra lệnh cho lão quản gia, đôi mắt hắn cũng hơi híp lại, lời nói cũng sặc mùi âm mưu trong đó. Nói đến cuối hắn còn không kìm được mà cười thầm rất âm hiểm.
Ông lão Tim nghe xong cũng không khỏi rùng mình một cái, chỉ trả lời ‘Vâng’ một tiếng rồi lập tức xoay người về một hướng khác gửi tin, không dám nhìn hắn lâu.
…
Ngay lúc ông lão quản gia vừa bấm gửi tin nhắn đi, ở một nơi khác tên Trần Cận Hùng nhận được tin nhắn thì lập tức mở ra xem.
- “Ông chủ của ta có lệnh lập tức tiến công, bọn ta sẽ đến ngay bây giờ.”
Nội dung tin nhắn khá đơn giản, thế nhưng làm cho tên Trần Cận Hùng gương mặt trầm đi không ít. Hắn xem xong thì cũng không nhịn được mà chửi thầm.
- “Khốn kiếp! Định đem bọn ta làm con chốt thí để làm ngư ông đắc lợi à?!”
Vừa tức giận siết chặt nắm tay, ánh mắt hắn cũng vừa nhìn về phía trước.
Hiện tại nơi hắn đang đứng là ở trên một vách đá cao, bề mặt có chút dốc đứng. Phía bên dưới là một vùng đất trũng rộng lớn tựa như một cái hồ đã cạn khô, mà ở giữa hồ đang xảy ra một cuộc chiến giữa một con quái vật và một nhóm người với số lượng không thua kém gì với đoàn đội mà hắn mang theo.
Con quái vật thân thể to lớn, đang bị một nhóm hơn trăm người dùng dây thừng quấn quanh, siết chặt như một cái bánh chưng.
Bị trói buộc không thể công kích, nó chỉ có thể nằm chịu trận, mặc cho phía bên ngoài còn có hơn 300 tên nghề nghiệp viễn trình khác đang tự do công kích.
Ngay lúc này, sử dụng chức năng dò xét của hệ thống, tên Trần Cận Hùng liền lập tức nhận ra số lượng HP của con quái vật kia đã không còn nhiều, chỉ vẻn vẹn hơn 2000 điểm một chút mà thôi.
Thế nhưng hắn biết để đánh rơi ống HP của con quái vật đến số lượng 2000 điểm này, cả nhóm người kia đã tiêu tốn không ít thời gian. Chí ít là trước đến khi hắn tới đây, tức là khoảng nửa giờ trước thì nó đã chỉ còn hơn 4000 điểm mà thôi.
Điều đó đồng nghĩa với việc nếu hắn muốn mò chỗ tốt thì phải nhanh chóng hạ gục con quái vật này trước khi đám người [The Throne] đến là không đủ thời gian.
Trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, gã Trần Cận Hùng càng lúc càng rối vì không còn có cách nào khác để giải quyết vấn đề này.
Âm thầm cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng, hắn xoay người về sau lớn tiếng nói.
- “Tất cả mọi người tập trung, chuẩn bị tấn công giành Boss!”
Nói xong hắn lập tức đưa mắt nhìn về phía hai tên gần nhất, dường như là thân tín của hắn rồi thì thầm nói nhỏ.
- “Một hồi hai người các ngươi dẫn đội, nhớ phải chú ý một điều, không cần thiết phải liều mạng. Chỉ cần vờn quanh quấy rối không cho bọn chúng giết Boss là được. Hiểu không?!”
Hai tên thích khách này đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu một cái rồi thầm hô.
- “Rõ rồi, đường chủ.”
Tên Trần Cận Hùng gật nhẹ đầu một cái tỏ ý hài lòng, sau đó vừa vung tay lên cao vừa xoay người về phía sau, chỉ về phía con quái vật to lớn kia rồi hét lớn.
- “Toàn đội cận chiến tấn công! Những người khác ở lại nghe ta chỉ huy!”
‘Giết…’
Lời hắn vừa nói xong thì lập tức hai tên thích khách thân tín kia lập tức hét lớn một tiếng, dẫn đầu xông lên.
Những người thuộc hạ của bọn họ, mang nghề nghiệp cận chiến cũng ngay tức khắc vừa hô hào vừa chạy đuổi theo sau.
…
Ở phía bên dưới vách đá, đang chiến đấu với con Griffin lãnh chúa mà lại nghe được tiếng kêu gọi của đám người này, Đình Tấn ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn về phía bên trái thì lập tức trông thấy một đám người đang lộn xộn chạy nhanh, xông tới đây.
Hắn cũng là có một chút kinh ngạc nhưng lại không quá nhiều, bởi trước đó khi đang chỉ huy thì Đình Tấn đã nhận được tin nhắn mật gửi từ David trở về.
- “Xin lỗi đội trưởng... do sơ suất của ta mà cả đội đã bị toàn diệt rồi. Hiện tại, kẻ địch cũng đang trên đường đến đây, quân số cũng khoảng xấp xỉ 2000 người, xin hãy cẩn thận. Ta và các anh em sẽ mang tiếp tế tới ngay!”
Nhận được tin nhắn này, Đình Tấn cũng là có chút không hiểu. Bởi trước đó hắn cũng đã căn dặn không nên liều mạng, vậy mà David lại làm trái lệnh thì có chút lạ.
Thế nhưng ‘Binh bất yếm trá’, ở trên chiến trường thì điều gì cũng khó nói trước được. Hơn nữa, từ những hiểu biết về tính cách của David cùng với kết quả vừa nhận được, hắn lập tức có thể suy đoán ra một chút về thực lực của đoàn người [The Throne] lần này.
Bởi nếu muốn tóm gọn một nhóm đạo tặc, đặc biệt là một tên cao thủ chuyên về loại hình tốc độ và khống chế như David thì rất khó mà nói chắc được. Vậy mà bọn người kia lại làm được thì quả thật là có chút thủ đoạn.
Trầm ngâm một chút, hắn liền gửi lại tin nhắn trả lời cho David, dặn dò hắn không cần phải tới nữa.
Dù sao từ thành đến nơi này cũng là tiêu tốn không ít thời gian, chờ tổ đội của hắn đến đây thì có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết xong.
Hơi híp mắt lại nhìn qua chiến trường một chút, Đình Tấn đầu óc nhanh chóng sắp xếp phân công lại nhân lực sao cho thích hợp nhất.
Thế nhưng ngay lúc này, tên linh mục lại ra tay.
"Sinh Mệnh Cứu Rỗi"
+780
…
Ngay tại thời điểm David vừa ngã xuống, cũng là lúc gã linh mục kia vừa hoàn thành xong phép triệu hồi của hắn.
Trong vòng bán kính 5 mét xung quanh gã lập tức xuất hiện một vòng tròn, những sợi ánh sáng mỏng như tơ liên tục từ bên dưới mặt đất bốc lên.
Ống HP của tên Henry ngay lập tức được kéo lại một đoạn lớn, lập tức thoát khỏi vòng nguy hiểm.
David trông thấy một màn này lập tức trợn tròn mắt lên kinh ngạc, thân thể ngã xuống thế nhưng ánh mắt vẫn mở lớn trừng trừng, chất chứa đầy nỗi không cam tâm bên trong.
Tên Henry may mắn thoát khỏi cái chết, liền không nhịn được vui vẻ mà cười lớn một hồi. Bàn tay cũng liên tục vỗ vai tên linh mục vừa cười vừa nói.
- “Làm tốt lắm Long! Khi nào trở về lập tức sẽ có thưởng cho ngươi… Hahaha”
Phía bên cạnh, gã linh mục gọi Long kia chỉ im lặng gật đầu một cái. Mái tóc đen được cắt sát và gương mặt hơi thô, cùng với làn da vàng rám nắng của một người châu Á càng làm cho hắn trông càng giống như một tên linh mục sống cuộc sống tu hành khắc khổ, không màng danh lợi.
Dù rằng nghe được Henry sẽ có thưởng cho thế nhưng gương mặt của hắn vẫn vô cảm không vui không buồn.
Long bình thản tiến lại gần vị trí xác của David, tay phải vừa làm dấu theo hình chữ thập vừa lẩm bẩm, thì thầm trong miệng. Âm thanh cũng chỉ đủ cho mình hắn nghe.
- "Nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần".
Vừa đọc nhẩm, tay phải của hắn cũng vừa chậm rãi đưa lên chạm trán, ngực và vai trái rồi cuối cùng là tới vai phải tạo thành một hình chữ thập. Dấu thánh giá kết thúc cũng là lúc hắn vừa thốt ra một tiếng: "Amen" cuối cùng.
Bằng tất cả thái độ và lòng thành kính của mình, hắn đưa tay phải lên miệng rồi hôn nhẹ lấy tựa như để cầu xin sự tha thứ và cứu rỗi cho bản thân mình hay là cho kẻ địch mà hắn đã giết chết thì vẫn là không ai biết được.
Làm xong những việc này, Long mới cúi người nhặt lên một chiếc nhẫn cùng với hai con dao găm rồi lật qua lật lại đánh giá một chút. Đôi mắt càng ngày càng sáng lên, đến nỗi đống tiền đồng bên cạnh đều bị hắn bỏ qua.
Nhìn F75PWe6O thân ảnh chỉ cao 1 mét 75 của Long đang thu thập chiến lợi phẩm, Henry dường như cũng biết tính tình của hắn nên không nói gì nhiều.
Hơn nữa những món đồ kia của David thì hắn cũng không quan tâm nhiều lắm, trong lòng cũng là có chút xem thường bởi những tên người chơi này rất khó lấy ra được cái gì hấp dẫn được hắn.
Nếu hắn biết rằng, ba món đồ kia đều là cực phẩm bên trong cực phẩm trang bị, mà một trong số ba món đó còn có một trang sức đồ đỏ, đủ làm đỏ mắt cả đám cao thủ hiện tại, thì chắc sẽ tiếc hận thêm mấy hôm nữa cũng không chừng.
Ánh mắt lẳng lặng nhìn xung quanh một chút, Henry bắt đầu ra lệnh cho ông lão quản gia.
- “Ngươi gọi bọn vô dụng kia tập họp, chỉnh chu đội ngũ của chúng lại đi, rồi tới đây ta có chuyện cần nói. Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường thôi. Sẵn tiện hỏi bọn người Hồng Môn Hội kia đã tới điểm hẹn chưa.”
Nói xong hắn xoay người bước nhanh về phía vùng đất trũng ở trước mặt. Nơi đó đã thấp thoáng thấy được một bóng dáng to lớn và khói bụi đang bay mịt mù một góc trời.
- “Vâng thưa thiếu gia.”
Ông lão quản gia lập tức cúi đầu nhận lệnh. Lão ta cũng không dám nói gì nhiều, bởi lúc nãy đáng lẽ ông lão đã có thể thành công chặn được đòn đánh cuối cùng của David nếu nhưng kịp thời phản ứng sớm hơn.
Thế nhưng lão lại không làm được nên sợ rằng Henry ghi nhớ, nếu nói nhiều hắn lại mất hứng thì khổ.
Liền, lão Tim vừa gửi tin nhắn xong không quá 5 phút sau, đoàn người đã trở lại ngay hàng thẳng lối, nhanh chân đuổi theo nhóm của tên Henry, mà phía sau lưng hắn cũng đã tập họp đủ ba tên đội trưởng cùng 10 tên hộ vệ, chỉ vắng mặt mỗi tên Bò Cạp vì đã bị David hạ sát trước đó.
Không khí xung quanh bọn họ bây giờ đang là một mảnh căng thẳng, trầm lặng bởi bọn họ đều biết lúc này tên Henry đang rất không hài lòng vì chuyện vừa rồi.
- “Một hồi nữa, nếu kế hoạch quan trọng của ta mà có xảy ra biến cố nào khác thì các ngươi nên hiểu số phận của mình đi. Tốt nhất là nên noi theo gương thằng Tướng Quân.”
Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ mình có thể bị phạt thế nào thì đột nhiên tên Henry lại mở lời nói chuyện. Giọng nói có chút lạnh không khỏi làm cho ba tên đội trưởng này rùng mình một cái.
Nghe đến cái tên Tướng Quân, ông lão quản gia không khỏi rùng mình một cái, cả đám ba người này cũng lập tức ríu rít gật đầu, run giọng thề thốt bảo đảm.
- “Vâng vâng… ta sẽ cố hết sức.”
- “Xin thiếu gia yên tâm, lần này nhất định sẽ không xảy ra biến cố nào khác đâu.”
- “Thiếu gia đừng lo, kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành công mà.”
…
Nghe cả ba người nhanh mồm nhanh miệng thề thốt như vậy, hắn cũng không khỏi âm thầm lườm bọn họ một cái, rồi hừ lạnh không hồi đáp gì nữa. Lúc này mới làm cả ba tên kia thở ra một hơi, nhẹ lòng.
Nhìn thấy Henry đã nói xong, lúc này ông lão quản gia Tim mới bước lên trước trình báo.
- “Thiếu gia, đám người Hồng Môn Hội đã tới rồi. Do tên Trần Cận Hùng dẫn đầu, có khoảng 700 người.”
Henry nghe xong chỉ im lặng gật nhẹ đầu, rồi trầm tư dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Lão Tim cũng không nói gì chỉ lẳng lặng vừa bước đi vừa nhìn theo hắn.
- “Nói bọn chúng xông vào trước đi, chúng ta cũng lập tức sẽ tới nơi rồi. Cho bọn chúng vào dọn dẹp làm con tốt thí trước, đến lượt chúng ta thì vào hốt cú chót thôi. Khà khà khà…”
Một hồi sau Henry mới mở giọng ra lệnh cho lão quản gia, đôi mắt hắn cũng hơi híp lại, lời nói cũng sặc mùi âm mưu trong đó. Nói đến cuối hắn còn không kìm được mà cười thầm rất âm hiểm.
Ông lão Tim nghe xong cũng không khỏi rùng mình một cái, chỉ trả lời ‘Vâng’ một tiếng rồi lập tức xoay người về một hướng khác gửi tin, không dám nhìn hắn lâu.
…
Ngay lúc ông lão quản gia vừa bấm gửi tin nhắn đi, ở một nơi khác tên Trần Cận Hùng nhận được tin nhắn thì lập tức mở ra xem.
- “Ông chủ của ta có lệnh lập tức tiến công, bọn ta sẽ đến ngay bây giờ.”
Nội dung tin nhắn khá đơn giản, thế nhưng làm cho tên Trần Cận Hùng gương mặt trầm đi không ít. Hắn xem xong thì cũng không nhịn được mà chửi thầm.
- “Khốn kiếp! Định đem bọn ta làm con chốt thí để làm ngư ông đắc lợi à?!”
Vừa tức giận siết chặt nắm tay, ánh mắt hắn cũng vừa nhìn về phía trước.
Hiện tại nơi hắn đang đứng là ở trên một vách đá cao, bề mặt có chút dốc đứng. Phía bên dưới là một vùng đất trũng rộng lớn tựa như một cái hồ đã cạn khô, mà ở giữa hồ đang xảy ra một cuộc chiến giữa một con quái vật và một nhóm người với số lượng không thua kém gì với đoàn đội mà hắn mang theo.
Con quái vật thân thể to lớn, đang bị một nhóm hơn trăm người dùng dây thừng quấn quanh, siết chặt như một cái bánh chưng.
Bị trói buộc không thể công kích, nó chỉ có thể nằm chịu trận, mặc cho phía bên ngoài còn có hơn 300 tên nghề nghiệp viễn trình khác đang tự do công kích.
Ngay lúc này, sử dụng chức năng dò xét của hệ thống, tên Trần Cận Hùng liền lập tức nhận ra số lượng HP của con quái vật kia đã không còn nhiều, chỉ vẻn vẹn hơn 2000 điểm một chút mà thôi.
Thế nhưng hắn biết để đánh rơi ống HP của con quái vật đến số lượng 2000 điểm này, cả nhóm người kia đã tiêu tốn không ít thời gian. Chí ít là trước đến khi hắn tới đây, tức là khoảng nửa giờ trước thì nó đã chỉ còn hơn 4000 điểm mà thôi.
Điều đó đồng nghĩa với việc nếu hắn muốn mò chỗ tốt thì phải nhanh chóng hạ gục con quái vật này trước khi đám người [The Throne] đến là không đủ thời gian.
Trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, gã Trần Cận Hùng càng lúc càng rối vì không còn có cách nào khác để giải quyết vấn đề này.
Âm thầm cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng, hắn xoay người về sau lớn tiếng nói.
- “Tất cả mọi người tập trung, chuẩn bị tấn công giành Boss!”
Nói xong hắn lập tức đưa mắt nhìn về phía hai tên gần nhất, dường như là thân tín của hắn rồi thì thầm nói nhỏ.
- “Một hồi hai người các ngươi dẫn đội, nhớ phải chú ý một điều, không cần thiết phải liều mạng. Chỉ cần vờn quanh quấy rối không cho bọn chúng giết Boss là được. Hiểu không?!”
Hai tên thích khách này đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu một cái rồi thầm hô.
- “Rõ rồi, đường chủ.”
Tên Trần Cận Hùng gật nhẹ đầu một cái tỏ ý hài lòng, sau đó vừa vung tay lên cao vừa xoay người về phía sau, chỉ về phía con quái vật to lớn kia rồi hét lớn.
- “Toàn đội cận chiến tấn công! Những người khác ở lại nghe ta chỉ huy!”
‘Giết…’
Lời hắn vừa nói xong thì lập tức hai tên thích khách thân tín kia lập tức hét lớn một tiếng, dẫn đầu xông lên.
Những người thuộc hạ của bọn họ, mang nghề nghiệp cận chiến cũng ngay tức khắc vừa hô hào vừa chạy đuổi theo sau.
…
Ở phía bên dưới vách đá, đang chiến đấu với con Griffin lãnh chúa mà lại nghe được tiếng kêu gọi của đám người này, Đình Tấn ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn về phía bên trái thì lập tức trông thấy một đám người đang lộn xộn chạy nhanh, xông tới đây.
Hắn cũng là có một chút kinh ngạc nhưng lại không quá nhiều, bởi trước đó khi đang chỉ huy thì Đình Tấn đã nhận được tin nhắn mật gửi từ David trở về.
- “Xin lỗi đội trưởng... do sơ suất của ta mà cả đội đã bị toàn diệt rồi. Hiện tại, kẻ địch cũng đang trên đường đến đây, quân số cũng khoảng xấp xỉ 2000 người, xin hãy cẩn thận. Ta và các anh em sẽ mang tiếp tế tới ngay!”
Nhận được tin nhắn này, Đình Tấn cũng là có chút không hiểu. Bởi trước đó hắn cũng đã căn dặn không nên liều mạng, vậy mà David lại làm trái lệnh thì có chút lạ.
Thế nhưng ‘Binh bất yếm trá’, ở trên chiến trường thì điều gì cũng khó nói trước được. Hơn nữa, từ những hiểu biết về tính cách của David cùng với kết quả vừa nhận được, hắn lập tức có thể suy đoán ra một chút về thực lực của đoàn người [The Throne] lần này.
Bởi nếu muốn tóm gọn một nhóm đạo tặc, đặc biệt là một tên cao thủ chuyên về loại hình tốc độ và khống chế như David thì rất khó mà nói chắc được. Vậy mà bọn người kia lại làm được thì quả thật là có chút thủ đoạn.
Trầm ngâm một chút, hắn liền gửi lại tin nhắn trả lời cho David, dặn dò hắn không cần phải tới nữa.
Dù sao từ thành đến nơi này cũng là tiêu tốn không ít thời gian, chờ tổ đội của hắn đến đây thì có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết xong.
Hơi híp mắt lại nhìn qua chiến trường một chút, Đình Tấn đầu óc nhanh chóng sắp xếp phân công lại nhân lực sao cho thích hợp nhất.
Tác giả :
D. Hien