Trọng Sinh Chi Tự Do
Chương 38
Còn chưa hết ngạc nhiên nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đã bị anh kéo về phía trước.
Thế nhưng, chỉ nửa giờ sau, hai người thay đổi vị trí, thành Hứa Kiệt đi trước kéo Hứa Quan Hạo theo sau. Hứa Quan Hạo vừa đi vừa thở phì phò, cái tay cầm mũ ra sức quạt.
Hứa Kiệt đưa mũ mình đội cho Hứa Quan Hạo cũng không lấy về, cậu không sợ phơi nắng, không giống như Hứa Quan Hạo, anh trắng vậy, ở dưới nắng lâu da sẽ đỏ ửng.
“Tiểu Kiệt, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi.” Bước chân mỗi lúc một chậm rãi, Hứa Quan Hạo lắc lắc tay Hứa Kiệt mà khẩn cầu.
“Anh càng nghỉ sẽ càng không muốn đi, chịu khó một lúc nữa, sắp đến nơi rồi.” Hứa Kiệt không đồng ý, tiếp tục kéo Hứa Quan Hạo đi.
“Anh đi không nổi!” Hứa Quan Hạo than một tiếng, cuối cùng dừng bước chân.
Phải dừng lại theo, Hứa Kiệt quay lại thì thấy mặt Hứa Quan Hạo nhễ nhại mồ hôi, cậu lấy ra một cái khăn ướt, lau cho anh.
Lau mặt xong thì uống nước, động tác của Hứa Quan Hạo rất chậm.
“Anh không tập luyện nhiều, mua máy tập gym về xong cũng chẳng dùng.” Hứa Kiệt lắc đầu, nhìn Hứa Quan Hạo nói.
Cạnh phòng sách là một phòng tập thể thao. Ban đầu Hứa Quan Hạo rất nhiệt huyết. mua một đống máy về tập, thế nhưng đáng tiếc, Hứa Quan Hạo dùng một lần xong bỏ đó, chẳng động vào lần thứ hai.
“Anh không mập, tập luyện làm cái gì.” Hứa Quan Hạo bĩu môi, còn cố cãi lại.
Khóe miệng cong lên, Hứa Kiệt vươn tay bóp bụng Hứa Quan Hạo. “Toàn mỡ là mỡ, còn nói không mập.”
Đột nhiên bị tập kích, Hứa Quan Hạo bị bóp bụng, sắc mặt vốn hồng nay lại càng đỏ lên, thế nhưng còn chưa phản ứng, Hứa Kiệt đã nói một câu như vậy.
“Vớ vẩn, làm gì có mỡ.” Ngạc nhiên một lúc, Hứa Quan Hạo cả giận nói.
Thấy Hứa Quan Hạo xù lông, Hứa Kiệt cũng chẳng buồn nói, chỉ thấy Hứa Quan Hạo đột nhiên tỏ vẻ hoài nghi, sau đó lấy tay nhéo bụng mình.
“Thật sự có mỡ sao?” Vừa nói vừa nhéo, Hứa Quan Hạo vẫn không tin hỏi lại Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt cúi đầu, cố gắng nén cười, sau đó ngẩng lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
“Tuy rằng mặt vẫn gầy, nhưng bụng thật sự rất nhiều mỡ, nên vận động nhiều hơn.”
Không khỏi ngạc nhiên, Hứa Quan Hạo cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó véo một cái.
“Đi tiếp thôi.” Hứa Kiệt vẫn nén cười, lần này Hứa Quan Hạo cúi đầu đi theo..
Một giờ sau, hai người cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi, Ngụy Tử Tân đang ôm Meo Meo ngồi bên bậc thang ngoài miếu, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
“Cuối cũng hai người cũng đã tới, suýt chút nữa tụi tôi đã xuống núi rồi.”
Xung quanh miếu trồng rất nhiều cây xanh, không gian râm mát. Hứa Quan Hạo bỏ mũ xuống, một cơn gió nhẹ thổi qua.
Hứa Kiệt lấy chai nước ra, Hứa Quan Hạo liền uống ngay, cuối cùng cậu uống nốt chỗ còn dư.
Thấy Ngụy Tử Tân liếc mắt nhìn qua đây, Hứa Quan Hạo cũng chẳng thèm để ý, kéo Hứa Kiệt đi vào miếu.
“Chúng ta vào dâng hương đi, nhờ thần linh phù hộ.” Hứa Quan Hạo vừa nói vừa đi vào miếu, cũng không thấy mệt mỏi, lấy trên bàn thờ hai nén hương, châm nến lấy lửa rồi đưa cho Hứa Kiệt một nén.
Hứa Quan Hạo không nói hết câu, chỉ nói là phù hộ, Hứa Kiệt cũng không để ý, chỉ là không ngờ Hứa Quan Hạo lại tin mấy cái này, thế nhưng cũng đã đến đây rồi, vì vậy nhận lấy nén hương, cùng Hứa Quan Hạo bái lạy.
Hứa Quan Hạo bái lạy xong thì nhìn sang Hứa Kiệt, sau đó nghiêng đầu đi, trong lòng thầm khẩn cầu Phật tổ phù hộ, cuối cùng cắm hương vào lư hương.
Hứa Kiệt không biết nên cầu cái gì, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng trong lòng nói, xin phù hộ Hứa Quan Hạo được bình an.
Hứa Quan Hạo cắm xong rồi mới thấy Hứa Kiệt mở mắt ra, vì vậy đứng một bên cười cười, giục cậu mau cắm hương.
“Tiểu Tây, chúng ta cùng dâng hương đi! Nghe nói cặp đôi nào yêu nhau mà đến đây dâng hương sẽ được chúc mãi mãi hạnh phúc đó.”
Động tác ngưng lại, Hứa Kiệt ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Quan Hạo.
Hứa Quan Hạo rụt tay, tim như muốn ngừng đập, cúi đầu thấp thỏm, không dám ngẩng lên nhìn Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt đang vươn tay, nhất thời không biết làm thế nào, cắm xuống không được mà thu về cũng không xong, lúc đôi tình nhân kia tới đây, Hứa Kiệt đứng dịch sang bên cạnh.
Trong tay Hứa Kiệt vẫn cầm nén hương, Hứa Quan Hạo đứng giữa cậu và đôi tình nhân kia, Hứa Quan Hạo liếc mắt nhìn Hứa Kiệt, thấy Hứa Kiệt không động đậy, buồn bã gục đầu xuống.
Cặp tình nhân kia thắp hương xong thì rời đi, Hứa Kiệt vẫn còn cầm nén hương.
Ngực đau thắt lại, Hứa Quan Hạo nhíu mi, muốn xoay người đi, nhưng anh luyến tiếc, anh muốn Hứa Kiệt cùng mình dâng hương, anh vừa cầu xin Phật tổ, nếu như Hứa Kiệt không thắp hương, Phật tổ sẽ không giữ được cậu ấy, rồi Hứa Kiệt sẽ không thích anh.
Suốt thời gian qua mong ước em ấy đến bên mình nhưng không thành, Hứa Quan Hạo đem niềm tin gửi gắm nơi thần linh.
“Hai người đang làm gì vậy? Thắp hương thôi mà cũng lâu như thế.” Ngụy Tử Tân đột nhiên cất tiếng.
“Tiểu Kiệt….” Hứa Quan Hạo cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Hứa Kiệt khẽ nói, thanh âm tràn đầy cầu xin và thương cảm.
Đứng ở cửa nhìn hai người, trong mắt Ngụy Tử Tân hiện lên một tia ưu tư, híp mắt nhìn sang Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt cụp mi mắt, nhìn làn khói phiêu tán trước mặt, nắm nén hương trong tay thật chặt, rồi mím môi, nhẹ nhàng cắm xuống lư hương.
Nhìn theo động tác Hứa Kiệt, vành mắt Hứa Quan Hạo đỏ lên, trong lòng chứa đầy cảm xúc phức tạp, vui có, nhưng nhiều hơn là khổ sở. Anh muốn đi tới bên cạnh Hứa Kiệt, nhưng vì chuyện vừa rồi mà không dám cất bước.
“Nghe nói mấy món chay ở chỗ này ngon lắm, tôi vừa gọi một bàn, đi thôi đi thôi.” Ngụy Tử Tân cười cười đi tới, kéo vai Hứa Quan Hạo đi ra ngoài.
Bị Ngụy Tử Tân kéo đi, Hứa Quan Hạo quay đầu nhìn Hứa Kiệt, thấy em ấy cũng đi theo thì mới yên tâm.
“Đồ ngốc..” Ngụy Tử Tân liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo, thở dài buông một câu.
Nhìn Hứa Kiệt xong thì quay đầu lại, Hứa Quan Hạo không nghe rõ lời Ngụy Tử Tân. “Gì?”
Ngụy Tử Tân nhướn mi, buông Hứa Quan Hạo ra, ôm lấy Meo Meo ở bên cạnh. “Không có gì, ở trên này không có cáp treo, lát ăn xong phải tự đi xuống đấy, đến lúc đấy đừng níu áo tôi.”
“Tôi đâu có vô dụng như vậy, tôi…” Liếc thấy Hứa Kiệt đang đi tới, thanh âm Hứa Quan Hạo mỗi lúc một nhỏ đi, đầu cũng cúi thấp xuống.
“Haizz, đi thôi, đi ăn thôi!” Thở dài, Ngụy Tử Tân cảm thấy bất lực, liền ôm Meo Meo đi vào nhà ăn, mặc kệ Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt đi đến chỗ Hứa Quan Hạo thì dừng bước, đang định theo Ngụy Tử Tân vào nhà ăn thì bị Hứa Quan Hạo kéo tay.
Hứa Quan Hạo mím môi, trong lòng có chút thấp thỏm, chỉ sợ Hứa Kiệt gạt tay mình ra, sợ em ấy vẫn còn tức giận.
“Đi thôi!”
Hứa Quan Hạo đợi nửa ngày, tay cũng không bị gạt ra, chỉ nghe thấy Hứa Kiệt nhẹ nhàng nói một câu, trong lòng cảm thấy đau xót, đưa mắt nhìn Hứa Kiệt.
Thấy Hứa Quan Hạo cố đè nén tâm trạng, Hứa Kiệt thở dài, trở tay nắm lại bàn tay của Hứa Quan Hạo, sau đó kéo anh đi vào nhà ăn.
Bốn người cùng ngồi ăn mấy món chay, bầu không khí trong bữa cơm cũng tạm được, có nói chuyện vui vẻ, đến khi ăn xong, mọi người đi dạo xung quanh rồi xuống núi.
Lúc đi vào trong xe, Hứa Quan Hạo ngồi xuống ghế sau, Ngụy Tử Tân thấy vậy thì cười hừ một tiếng.
“Hứa Quan Hạo, cậu không thể như vậy được, đừng quên Hứa Kiệt kém cậu mười tuổi đấy, bây giờ thể lực đã vậy…” Nói đến phần sau, Ngụy Tử Tân tặc lưỡi hai tiếng, Hứa Quan Hạo thấy vậy thì sắc mặt liền đổi.
“Cậu…” Hứa Quan Hạo định đứng lên, vẻ mặt rất giận dữ, thế nhưng vừa nói được một chữ Hứa Kiệt đã ngồi vào xe, đành phải đem lời kia nuốt lại, dùng ánh mắt khó chịu trừng Ngụy Tử Tân.
Thấy Hứa Quan Hạo có vẻ tức giận, Hứa Kiệt ngạc nhiên nhìn sang phía Ngụy Tử Tân, đợi mọi người ổn định rồi, Ngụy Tử Tân khởi động xe, Meo Meo ngồi bên cạnh nhún vai nhỏ giọng cười.
“Sao vậy?” Thấy Hứa Quan Hạo có vẻ buồn bực, Hứa Kiệt quan tâm hỏi.
Hứa Quan Hạo nghiêng đầu nhìn Hứa Kiệt, sau đó gục đầu xuống, thanh âm buồn bã. “Không có gì.”
Hứa Kiệt thấy Hứa Quan Hạo rõ ràng đang ủy khuất và tức giận, đoán có lẽ Ngụy Tử Tân vừa nói gì đụng chạm anh, hôm nay cậu phát hiện ra, Hứa Quan Hạo không thể nói lại Ngụy Tử Tân, hơn nữa Hứa Quan Hạo đối với Ngụy Tử Tân rất tôn trọng, giống như coi anh ta như anh trai, trong lòng có chút không vui, Hứa Kiệt mặt không đổi sắc vươn tay nắm lấy tay Hứa Quan Hạo.
Vốn đang bực mình, Hứa Quan Hạo nhìn xuống bàn tay hai người đang đan vào nhau, liền ngẩng đầu, ánh mắt pha chút ý cười.
Liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Ngụy Tử Tân cười cười lắc đầu, lại thầm mắng một câu ‘đồ ngốc’.
Về đến nhà, Hứa Quan Hạo nằm úp xuống sô pha. Hứa Kiệt cười cười đi lên phòng tắm, Hứa Quan Hạo thấy vậy, cũng vật vờ đi lên phòng trên rồi nằm xuống giường.
Hứa Kiệt tắm xong đi ra, thấy Hứa Quan Hạo vẫn nằm bất động như cũ thì nhíu mi, đi tới kéo anh dậy. “Đi tắm đi, người đầy mồ hôi lại nằm trên giường.”
“Tiểu Kiệt, em đúng là không biết cảm thông.” Cánh tay bị kéo đi, Hứa Quan Hạo dùng vẻ mặt ai oán nhìn Hứa Kiệt.
“Mau đi tắm đi, Hứa Tráng Tráng, anh không thấy có lỗi với tên của mình à.”
“Không được gọi anh là Hứa Tráng Tráng!” Hứa Quan Hạo xù lông, lập tức đứng lên lao vào người Hứa Kiệt đánh.
Hai tay giữ lấy Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cố tránh người ra. “Cả người đầy mồ hôi không được chạm vào người em, em vừa mới tắm.”
Không tốn nhiều lời, Hứa Quan Hạo buông tay xuống, nghiêng người đi tới bên cạnh Hứa Kiệt, đợi Hứa Kiệt xoay người thì từ phía sau ôm chầm lấy cậu.
“Cho em chê anh bẩn!” Hứa Quan Hạo cười hừ một tiếng, ôm chặt lấy Hứa Kiệt.
Lông mày khẽ nhíu lại, cảm thấy phía sau nong nóng, đồng thời ngửi thấy mùi mồ hôi, Hưa Kiệt thấp giọng cắn răng nói. “Hứa Tráng Tráng!”
Thế nhưng, chỉ nửa giờ sau, hai người thay đổi vị trí, thành Hứa Kiệt đi trước kéo Hứa Quan Hạo theo sau. Hứa Quan Hạo vừa đi vừa thở phì phò, cái tay cầm mũ ra sức quạt.
Hứa Kiệt đưa mũ mình đội cho Hứa Quan Hạo cũng không lấy về, cậu không sợ phơi nắng, không giống như Hứa Quan Hạo, anh trắng vậy, ở dưới nắng lâu da sẽ đỏ ửng.
“Tiểu Kiệt, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi.” Bước chân mỗi lúc một chậm rãi, Hứa Quan Hạo lắc lắc tay Hứa Kiệt mà khẩn cầu.
“Anh càng nghỉ sẽ càng không muốn đi, chịu khó một lúc nữa, sắp đến nơi rồi.” Hứa Kiệt không đồng ý, tiếp tục kéo Hứa Quan Hạo đi.
“Anh đi không nổi!” Hứa Quan Hạo than một tiếng, cuối cùng dừng bước chân.
Phải dừng lại theo, Hứa Kiệt quay lại thì thấy mặt Hứa Quan Hạo nhễ nhại mồ hôi, cậu lấy ra một cái khăn ướt, lau cho anh.
Lau mặt xong thì uống nước, động tác của Hứa Quan Hạo rất chậm.
“Anh không tập luyện nhiều, mua máy tập gym về xong cũng chẳng dùng.” Hứa Kiệt lắc đầu, nhìn Hứa Quan Hạo nói.
Cạnh phòng sách là một phòng tập thể thao. Ban đầu Hứa Quan Hạo rất nhiệt huyết. mua một đống máy về tập, thế nhưng đáng tiếc, Hứa Quan Hạo dùng một lần xong bỏ đó, chẳng động vào lần thứ hai.
“Anh không mập, tập luyện làm cái gì.” Hứa Quan Hạo bĩu môi, còn cố cãi lại.
Khóe miệng cong lên, Hứa Kiệt vươn tay bóp bụng Hứa Quan Hạo. “Toàn mỡ là mỡ, còn nói không mập.”
Đột nhiên bị tập kích, Hứa Quan Hạo bị bóp bụng, sắc mặt vốn hồng nay lại càng đỏ lên, thế nhưng còn chưa phản ứng, Hứa Kiệt đã nói một câu như vậy.
“Vớ vẩn, làm gì có mỡ.” Ngạc nhiên một lúc, Hứa Quan Hạo cả giận nói.
Thấy Hứa Quan Hạo xù lông, Hứa Kiệt cũng chẳng buồn nói, chỉ thấy Hứa Quan Hạo đột nhiên tỏ vẻ hoài nghi, sau đó lấy tay nhéo bụng mình.
“Thật sự có mỡ sao?” Vừa nói vừa nhéo, Hứa Quan Hạo vẫn không tin hỏi lại Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt cúi đầu, cố gắng nén cười, sau đó ngẩng lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
“Tuy rằng mặt vẫn gầy, nhưng bụng thật sự rất nhiều mỡ, nên vận động nhiều hơn.”
Không khỏi ngạc nhiên, Hứa Quan Hạo cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó véo một cái.
“Đi tiếp thôi.” Hứa Kiệt vẫn nén cười, lần này Hứa Quan Hạo cúi đầu đi theo..
Một giờ sau, hai người cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi, Ngụy Tử Tân đang ôm Meo Meo ngồi bên bậc thang ngoài miếu, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
“Cuối cũng hai người cũng đã tới, suýt chút nữa tụi tôi đã xuống núi rồi.”
Xung quanh miếu trồng rất nhiều cây xanh, không gian râm mát. Hứa Quan Hạo bỏ mũ xuống, một cơn gió nhẹ thổi qua.
Hứa Kiệt lấy chai nước ra, Hứa Quan Hạo liền uống ngay, cuối cùng cậu uống nốt chỗ còn dư.
Thấy Ngụy Tử Tân liếc mắt nhìn qua đây, Hứa Quan Hạo cũng chẳng thèm để ý, kéo Hứa Kiệt đi vào miếu.
“Chúng ta vào dâng hương đi, nhờ thần linh phù hộ.” Hứa Quan Hạo vừa nói vừa đi vào miếu, cũng không thấy mệt mỏi, lấy trên bàn thờ hai nén hương, châm nến lấy lửa rồi đưa cho Hứa Kiệt một nén.
Hứa Quan Hạo không nói hết câu, chỉ nói là phù hộ, Hứa Kiệt cũng không để ý, chỉ là không ngờ Hứa Quan Hạo lại tin mấy cái này, thế nhưng cũng đã đến đây rồi, vì vậy nhận lấy nén hương, cùng Hứa Quan Hạo bái lạy.
Hứa Quan Hạo bái lạy xong thì nhìn sang Hứa Kiệt, sau đó nghiêng đầu đi, trong lòng thầm khẩn cầu Phật tổ phù hộ, cuối cùng cắm hương vào lư hương.
Hứa Kiệt không biết nên cầu cái gì, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng trong lòng nói, xin phù hộ Hứa Quan Hạo được bình an.
Hứa Quan Hạo cắm xong rồi mới thấy Hứa Kiệt mở mắt ra, vì vậy đứng một bên cười cười, giục cậu mau cắm hương.
“Tiểu Tây, chúng ta cùng dâng hương đi! Nghe nói cặp đôi nào yêu nhau mà đến đây dâng hương sẽ được chúc mãi mãi hạnh phúc đó.”
Động tác ngưng lại, Hứa Kiệt ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Quan Hạo.
Hứa Quan Hạo rụt tay, tim như muốn ngừng đập, cúi đầu thấp thỏm, không dám ngẩng lên nhìn Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt đang vươn tay, nhất thời không biết làm thế nào, cắm xuống không được mà thu về cũng không xong, lúc đôi tình nhân kia tới đây, Hứa Kiệt đứng dịch sang bên cạnh.
Trong tay Hứa Kiệt vẫn cầm nén hương, Hứa Quan Hạo đứng giữa cậu và đôi tình nhân kia, Hứa Quan Hạo liếc mắt nhìn Hứa Kiệt, thấy Hứa Kiệt không động đậy, buồn bã gục đầu xuống.
Cặp tình nhân kia thắp hương xong thì rời đi, Hứa Kiệt vẫn còn cầm nén hương.
Ngực đau thắt lại, Hứa Quan Hạo nhíu mi, muốn xoay người đi, nhưng anh luyến tiếc, anh muốn Hứa Kiệt cùng mình dâng hương, anh vừa cầu xin Phật tổ, nếu như Hứa Kiệt không thắp hương, Phật tổ sẽ không giữ được cậu ấy, rồi Hứa Kiệt sẽ không thích anh.
Suốt thời gian qua mong ước em ấy đến bên mình nhưng không thành, Hứa Quan Hạo đem niềm tin gửi gắm nơi thần linh.
“Hai người đang làm gì vậy? Thắp hương thôi mà cũng lâu như thế.” Ngụy Tử Tân đột nhiên cất tiếng.
“Tiểu Kiệt….” Hứa Quan Hạo cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Hứa Kiệt khẽ nói, thanh âm tràn đầy cầu xin và thương cảm.
Đứng ở cửa nhìn hai người, trong mắt Ngụy Tử Tân hiện lên một tia ưu tư, híp mắt nhìn sang Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt cụp mi mắt, nhìn làn khói phiêu tán trước mặt, nắm nén hương trong tay thật chặt, rồi mím môi, nhẹ nhàng cắm xuống lư hương.
Nhìn theo động tác Hứa Kiệt, vành mắt Hứa Quan Hạo đỏ lên, trong lòng chứa đầy cảm xúc phức tạp, vui có, nhưng nhiều hơn là khổ sở. Anh muốn đi tới bên cạnh Hứa Kiệt, nhưng vì chuyện vừa rồi mà không dám cất bước.
“Nghe nói mấy món chay ở chỗ này ngon lắm, tôi vừa gọi một bàn, đi thôi đi thôi.” Ngụy Tử Tân cười cười đi tới, kéo vai Hứa Quan Hạo đi ra ngoài.
Bị Ngụy Tử Tân kéo đi, Hứa Quan Hạo quay đầu nhìn Hứa Kiệt, thấy em ấy cũng đi theo thì mới yên tâm.
“Đồ ngốc..” Ngụy Tử Tân liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo, thở dài buông một câu.
Nhìn Hứa Kiệt xong thì quay đầu lại, Hứa Quan Hạo không nghe rõ lời Ngụy Tử Tân. “Gì?”
Ngụy Tử Tân nhướn mi, buông Hứa Quan Hạo ra, ôm lấy Meo Meo ở bên cạnh. “Không có gì, ở trên này không có cáp treo, lát ăn xong phải tự đi xuống đấy, đến lúc đấy đừng níu áo tôi.”
“Tôi đâu có vô dụng như vậy, tôi…” Liếc thấy Hứa Kiệt đang đi tới, thanh âm Hứa Quan Hạo mỗi lúc một nhỏ đi, đầu cũng cúi thấp xuống.
“Haizz, đi thôi, đi ăn thôi!” Thở dài, Ngụy Tử Tân cảm thấy bất lực, liền ôm Meo Meo đi vào nhà ăn, mặc kệ Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt đi đến chỗ Hứa Quan Hạo thì dừng bước, đang định theo Ngụy Tử Tân vào nhà ăn thì bị Hứa Quan Hạo kéo tay.
Hứa Quan Hạo mím môi, trong lòng có chút thấp thỏm, chỉ sợ Hứa Kiệt gạt tay mình ra, sợ em ấy vẫn còn tức giận.
“Đi thôi!”
Hứa Quan Hạo đợi nửa ngày, tay cũng không bị gạt ra, chỉ nghe thấy Hứa Kiệt nhẹ nhàng nói một câu, trong lòng cảm thấy đau xót, đưa mắt nhìn Hứa Kiệt.
Thấy Hứa Quan Hạo cố đè nén tâm trạng, Hứa Kiệt thở dài, trở tay nắm lại bàn tay của Hứa Quan Hạo, sau đó kéo anh đi vào nhà ăn.
Bốn người cùng ngồi ăn mấy món chay, bầu không khí trong bữa cơm cũng tạm được, có nói chuyện vui vẻ, đến khi ăn xong, mọi người đi dạo xung quanh rồi xuống núi.
Lúc đi vào trong xe, Hứa Quan Hạo ngồi xuống ghế sau, Ngụy Tử Tân thấy vậy thì cười hừ một tiếng.
“Hứa Quan Hạo, cậu không thể như vậy được, đừng quên Hứa Kiệt kém cậu mười tuổi đấy, bây giờ thể lực đã vậy…” Nói đến phần sau, Ngụy Tử Tân tặc lưỡi hai tiếng, Hứa Quan Hạo thấy vậy thì sắc mặt liền đổi.
“Cậu…” Hứa Quan Hạo định đứng lên, vẻ mặt rất giận dữ, thế nhưng vừa nói được một chữ Hứa Kiệt đã ngồi vào xe, đành phải đem lời kia nuốt lại, dùng ánh mắt khó chịu trừng Ngụy Tử Tân.
Thấy Hứa Quan Hạo có vẻ tức giận, Hứa Kiệt ngạc nhiên nhìn sang phía Ngụy Tử Tân, đợi mọi người ổn định rồi, Ngụy Tử Tân khởi động xe, Meo Meo ngồi bên cạnh nhún vai nhỏ giọng cười.
“Sao vậy?” Thấy Hứa Quan Hạo có vẻ buồn bực, Hứa Kiệt quan tâm hỏi.
Hứa Quan Hạo nghiêng đầu nhìn Hứa Kiệt, sau đó gục đầu xuống, thanh âm buồn bã. “Không có gì.”
Hứa Kiệt thấy Hứa Quan Hạo rõ ràng đang ủy khuất và tức giận, đoán có lẽ Ngụy Tử Tân vừa nói gì đụng chạm anh, hôm nay cậu phát hiện ra, Hứa Quan Hạo không thể nói lại Ngụy Tử Tân, hơn nữa Hứa Quan Hạo đối với Ngụy Tử Tân rất tôn trọng, giống như coi anh ta như anh trai, trong lòng có chút không vui, Hứa Kiệt mặt không đổi sắc vươn tay nắm lấy tay Hứa Quan Hạo.
Vốn đang bực mình, Hứa Quan Hạo nhìn xuống bàn tay hai người đang đan vào nhau, liền ngẩng đầu, ánh mắt pha chút ý cười.
Liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Ngụy Tử Tân cười cười lắc đầu, lại thầm mắng một câu ‘đồ ngốc’.
Về đến nhà, Hứa Quan Hạo nằm úp xuống sô pha. Hứa Kiệt cười cười đi lên phòng tắm, Hứa Quan Hạo thấy vậy, cũng vật vờ đi lên phòng trên rồi nằm xuống giường.
Hứa Kiệt tắm xong đi ra, thấy Hứa Quan Hạo vẫn nằm bất động như cũ thì nhíu mi, đi tới kéo anh dậy. “Đi tắm đi, người đầy mồ hôi lại nằm trên giường.”
“Tiểu Kiệt, em đúng là không biết cảm thông.” Cánh tay bị kéo đi, Hứa Quan Hạo dùng vẻ mặt ai oán nhìn Hứa Kiệt.
“Mau đi tắm đi, Hứa Tráng Tráng, anh không thấy có lỗi với tên của mình à.”
“Không được gọi anh là Hứa Tráng Tráng!” Hứa Quan Hạo xù lông, lập tức đứng lên lao vào người Hứa Kiệt đánh.
Hai tay giữ lấy Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cố tránh người ra. “Cả người đầy mồ hôi không được chạm vào người em, em vừa mới tắm.”
Không tốn nhiều lời, Hứa Quan Hạo buông tay xuống, nghiêng người đi tới bên cạnh Hứa Kiệt, đợi Hứa Kiệt xoay người thì từ phía sau ôm chầm lấy cậu.
“Cho em chê anh bẩn!” Hứa Quan Hạo cười hừ một tiếng, ôm chặt lấy Hứa Kiệt.
Lông mày khẽ nhíu lại, cảm thấy phía sau nong nóng, đồng thời ngửi thấy mùi mồ hôi, Hưa Kiệt thấp giọng cắn răng nói. “Hứa Tráng Tráng!”
Tác giả :
Nhất Phiến Phù Vân