Trọng Sinh Chi Trứ Ma
Chương 72
Editor: Vện
Trọng Đạo Nam đứng giữa không trung, nhìn xuống tình hình bên dưới.
Một đám tu chân giả kỳ Kết Đan hoặc kỳ Nguyên Anh được người người tôn sùng, lúc này ai nấy mặt mày khiếp đảm. Chân khí tiêu hao gần như cạn sạch, chỉ có thể dựa vào hai chân để chạy trốn. Muốn dùng pháp khí và bảo khí cũng không còn chân khí đưa vào để sử dụng.
Bọn họ thoạt nhìn chật vật thê thảm, không còn phong độ ngạo mạn độc tôn của tu chân giả nữa.
Sau lưng bọn họ, một rừng huyết linh chi khô khốc mà linh hoạt đuổi theo.
Trong mắt tu chân giả, huyết linh chi là báu vật hiếm có khó tìm. Trước khi thực vật thành tinh quý báu trưởng thành, xung quanh sẽ có yêu quái canh chừng, nhưng huyết linh chi là trường hợp đặc biệt, lực công kích của huyết linh chi là cực mạnh.
Lúc nó bất động, nhìn chẳng khác gì lùm cây khô héo, rất khó nhận ra. Khi cần chất dinh dưỡng, huyết linh chi sẽ bắt những sinh vật có linh khí rồi hấp thụ. Nếu cần thiết, nó còn có thể rút khỏi lòng đất, đuổi bắt con mồi.
Điều đáng sợ nhất là huyết linh chi sống quần cư.
Trên thị trường, một nhánh huyết linh chi nhỏ đã có thể bán với giá trên trời, còn trong bí cảnh, nhìn đâu cũng thấy huyết linh chi kết bè kết lũ. Mới đầu, đám tu chân giả cứ tưởng mình đã tìm được báu vật, sau đó tất cả biến thành con mồi của huyết linh chi, bị ăn không còn một mẩu da.
Đương nhiên, huyết linh chi trong bí cảnh không nhiều đến mức có thể quét sạch tu chân giả, nhưng giết được cũng không ít.
Trọng Đạo Nam thong thả theo sau đám tu chân giả sợ hãi tháo chạy, nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, có người hãm hại đồng đội, đẩy đồng đội vào quần thể huyết linh chi, tranh thủ cơ hội thoát thân.
Cách này quả thật vô cùng hiệu quả.
Chỉ khi cần chất dinh dưỡng, huyết linh chi mới đi săn, còn lúc chúng đã ăn uống no đủ thì rất lười nhác, chim chóc có đậu lên cành cũng không thèm nhúc nhích.
Huyết linh chi trong bí cảnh đói sắp héo rũ mới săn đuổi ác liệt như vậy.
Trọng Đạo Nam thấy huyết linh chi ăn no rồi đứng bất động, nhìn không khác gì lùm cây khô bình thường, số huyết linh chi săn mồi cũng càng ngày càng ít. Đám tu chân giả chạy ra phía sau ngọn núi, cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy lùng của huyết linh chi, chỉ là mới đầu có mấy chục người, bây giờ chỉ còn chưa đến mười người.
Mọi người dừng lại nhìn nhau, thở hồng hộc, người run rẩy, trong mắt còn toát vẻ đề phòng nhưng không ai nói gì, tất cả đều dành thời gian nghỉ ngơi.
Nơi đây linh khí dồi dào, mọi người khôi phục rất nhanh, không mất bao lâu thì thu hồi thần thức, mở mắt ra.
“Thật đáng tiếc cho mấy vị đạo huynh.” Có người cảm thán thay những tu chân giả chết vì huyết linh chi.
Vài tu chân giả khác vẻ mặt không mấy đồng tình, “Do vận may của họ không tốt thôi.”
Nghe lời này, các tu chân giả còn lại nhíu mày không nói, chỉ hỏi, “Biết Thiên Tẫn chân nhân đáp xuống đâu không?”
Có người lấy la bàn ra tính toán, hồi lâu sau nói, “Phía Tây sa mạc Vô Vọng.”
“Tại sao Thiên Tẫn chân nhân phải chạy đến chỗ đó nhỉ?”
“Nếu ta là y, ta cũng sẽ làm vậy, thân mang bảo vật quan trọng như thế, lão quái vật của toàn giới tu chân cũng ra mặt rồi, y còn chỗ nào để trốn? Dĩ nhiên chỉ có thể đến cái nơi heo hút người phàm không thể sống đó thôi.”
“Có lý, biết đâu chừng có thể trốn thoát.”
“Ha ha… các ngươi cho rằng y có thể thoát được sao? Tán tiên ngũ kiếp trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi.”
“Sao? Tán tiên ngũ kiếp cũng biết chuyện này à?”
“Huyên náo lớn đến thế, ai mà không biết?” Có người lắc đầu, đè thấp giọng, “Đó là tinh hoa của đất thành tinh mà… chỉ cần ăn một miếng nhỏ thôi là có thể trực tiếp phi thăng đấy…”
Thứ càng được trời cao ưu ái thì càng khó thành tinh.
Ai cũng biết, trong vô số thế giới tu chân, có đi mòn gót giày cũng chưa chắc tìm được tinh hoa của nguyên tố ngũ hành, vậy mà chỗ của bọn họ có một cái, thậm chí đã thành tinh!
Nếu tin này mà truyền sang thế giới khác, chắc đám tiên nhân sẽ bất chấp tất cả, vượt qua ranh giới mà đổ về đây.
Cũng may là thế giới của bọn họ không có truyền tống trận liên thông với thế giới khác, tiên nhân dù muốn đổ bộ cũng chẳng có cách nào. Cuối cùng vẫn là bọn họ được lợi, không cần phải lo vật chiếm về tay rồi lại bị người khác cướp mất.
Chỉ là hiện tại, người muốn tranh giành cũng không ít… vẫn chưa biết cuối cùng báu vật về tay ai.
Quan trọng nhất là chuyện trực tiếp phi thăng.
Mất bao nhiêu năm tu luyện mà gặp lôi kiếp cũng như gặp thần chết, ngay cả những lão quái vật đã lâu không xuất thế còn không dám đối đầu. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện tinh hoa của đất thành tinh, chẳng cần chịu lôi kiếp mà vẫn có thể phi thăng.
Thứ tốt như vậy, ai mà chẳng ham?!
Thế nên những lão quái vật kia có ra mặt cũng không bất ngờ.
Đám tu chân giả trò chuyện mấy câu, lại trao đổi tin tức, không mảy may đề cập đến chuyện xảy ra trước đó, thấy thời gian nghỉ ngơi đã đủ, từng người lần lượt rời đi, động tác rất nhanh.
Tuy không nói nhưng trong lòng mọi người vẫn đề phòng những tu chân giả đã xuống tay hãm hại đồng đội.
Ngoài ra, ai cũng muốn sớm tìm ra Thiên Tẫn chân nhân. Không nhất định phải hành động ngay nhưng vẫn phải chú ý, ai biết liệu mình có phải người may mắn cuối cùng hay không?
Vì tinh hoa của đất thành tinh, có mạo hiểm cướp đồ ngay dưới mắt tán tiên ngũ kiếp cũng đáng giá.
Chờ đám tu chân giả tản đi hết, Trọng Đạo Nam không đi theo, gương mặt vốn lạnh lùng giờ lại mang nét cười.
Nụ cười không lan đến đáy mắt nhưng chưa từng biến mất. Ánh mắt y toát vẻ hứng thú, cứ như tất cả chỉ là một trò chơi. Đôi đồng tử u ám đến bất thường.
“Thú vị lắm đúng không?” Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói, nghe như nỉ non, gió thổi qua là tiêu tan không dấu vết.
Cùng dùng đôi mắt đó để nhìn thế giới, Trọng Đạo Nam khác lại có thể nghe rõ ràng.
“Ngươi lại không nói gì cả.” Tâm ma điều khiển cơ thể mất hứng trách một tiếng, y đột ngột bật cười, “Có phải kiếp trước cũng bị truy sát hệt như thế này không? Phản ứng, lời nói, việc làm, cả suy nghĩ của bọn chúng cũng giống hệt.”
“Ngươi xem, dù đã sống lại, nhưng chỉ cần mọi việc vẫn diễn ra theo quỹ đạo cũ thì hành vi của bọn chúng vẫn không thay đổi.”
“Tuy không có gì khác, tuy kiếp này vẫn chưa xảy ra… ngươi vẫn còn cơ hội ngăn chặn, đúng vậy… dùng đôi tay này.” Tâm ma cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, mắt rũ xuống, con ngươi thâm trầm không thể nắm bắt, nhưng Trọng Đạo Nam biết y đang nghĩ gì.
Tâm ma thu lại ý cười. Lúc y không cười thoạt nhìn giống hệt Trọng Đạo Nam, chỉ khi nhìn sâu vào ánh mắt mới phát hiện có chút khác biệt.
“Coi như ngươi bảo vệ Tiểu Thạch Đầu không một kẽ hở, coi như ngươi và Tiểu Thạch Đầu trốn trên đảo vô hình trăm nghìn năm, nhưng vẫn sẽ có một phần vạn khả năng… không… đừng nói là một phần vạn, chẳng phải bây giờ đã bị nhận ra rồi sao? Giới tu chân chỉ có nhiêu đó… nếu người khác biết được nguyên hình của Tiểu Thạch Đầu, tất cả những gì chúng ta đã nhìn thấy, đã nếm trải ở kiếp trước sẽ tái diễn…”
Thế nên nhất định phải đi trước một bước, giết sạch tất cả… giết sạch bọn chúng…
“Ngươi cũng biết, rất nhiều người giỏi đoán mệnh, nếu bọn họ tính được…”
Tâm ma nói rất nhiều, Trọng Đạo Nam không hề đáp lại.
Từ khi chấp nhận hành vi của tâm ma, đồng thời tạm giao quyền điều khiển cơ thể cho y, Trọng Đạo Nam trở nên trầm mặc. Nếu không phải tâm ma và Trọng Đạo Nam có mối liên hệ đặc biệt, tâm ma còn suýt lầm tưởng Trọng Đạo Nam không tồn tại nữa.
Cơ mà, im lặng như vậy cũng không sao, chỉ cần chuyện này chấm dứt, cơ thể sẽ thuộc về y.
Ha ha…
Tâm ma nhoẻn cười, nụ cười vô cùng vui vẻ. Chỉ là gương mặt trắng tái đến bất thường, không phải loại trắng trẻo như ngọc thường ngày.
Y lợi dụng ký ức và năng lực đặc thù, dụ đám tu chân giả vào bí cảnh, dựng ảo ảnh tiến hành quấy nhiễu tâm trí chúng, khiến đám tu chân giả quên mất chúng đang trong bí cảnh, tái hiện tất cả những sự kiện đã xảy ra ở kiếp trước.
Khác với kiếp trước là, lần này y không phải người bị truy đuổi mà là người quyết định sống chết của đám tu chân giả này.
Hôm nay là ngày thứ hai từ lúc mở bí cảnh, sẽ có tu chân giả mới tiến vào, y còn rất nhiều chuyện phải làm.
Trong số đó có không ít gương mặt quen thuộc, không tệ chút nào…
“Ha ha ha…” Giọng cười nhẹ nhàng phiêu tán rồi biến mất theo bóng dáng tâm ma.
—o0o—
Lúc này, Tiểu Thạch Đầu đang ở trong rừng cây khô, ôm chặt Ếch tiên sinh, liên tục chứng kiến cảnh tu chân giả bị huyết linh chi ăn thịt.
Với trực giác cực nhạy và khả năng nhìn thấy khí, Tiểu Thạch Đầu cùng Ếch tiên sinh di chuyển cẩn thận từng li từng tí nên không bị huyết linh chi đuổi bắt như những tu chân giả khác, còn thoát được khỏi rừng cây.
Sau khi ra khỏi rừng cây khô, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có khả năng nhìn thấy khí, nhưng đám huyết linh chi thoạt nhìn giống hệt cành cây khô kia thật sự rất khó nhận ra. Tiểu Thạch Đầu tập trung hai trăm phần trăm tinh thần quan sát xung quanh, Ếch tiên sinh cảnh giác bước từng bước một.
Không có một âm thanh gì và không thể nhận ra nguy hiểm rình rập, quả thật không biết tình huống nào đỡ tồi tệ hơn.
Sau khi thoát ra khỏi rừng, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh không gặp cây huyết linh chi nào nữa mà chạm mặt những tu chân giả.
Hình như đám tu chân giả đang có chuyện gì gấp, sắc mặt vội vã, phản ứng đầu tiên khi thấy Tiểu Thạch Đầu là đề phòng ra mặt. Vài người trực tiếp đi lướt qua Tiểu Thạch Đầu, vài người lại lộ vẻ tươi cười, trò chuyện mấy câu với Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu không nói nhiều với các tu chân giả, dù sao thì nói ít sai ít.
Nói với bọn họ một hồi, nghi hoặc của Tiểu Thạch Đầu ngày một nhiều lên.
Luôn cảm thấy… những người này thật kỳ quái…
Khoan nói họ kỳ lạ chỗ nào, những người này đều truy đuổi một tu chân giả được gọi là Thiên Tẫn chân nhân, họ nói Thiên Tẫn chân nhân đang nắm giữ tinh hoa của đất thành tinh.
Hiện tại, toàn giới tu chân đều đang lùng sục Thiên Tẫn chân nhân.
Tiểu Thạch Đầu không thể hiện gì ra mặt, nhưng sau khi xoay người đi, Tiểu Thạch Đầu nhíu đôi mày nhỏ, “Thiên Tẫn chân nhân… Thiên Tẫn…” Cái tên này… trùng khớp với tên trưởng lão áo đen đã gọi, là A Nam sao?
———–
Tác giả tâm sự: Đang viết thì đột nhiên nhớ ra, hình ảnh Tiểu Thạch Đầu ngồi trên lưng Ếch tiên sinh… sao giống con Sơn Thố vậy nhể!!! Sau đó trong đầu tui là kịch bản “Sơn Thố vượt hiểm” 囧
Giờ cho Tiểu Thạch Đầu cầm quạt giấy, Ếch tiên sinh giậm chân múa điệu thỏ, chở Tiểu Thạch Đầu nhảy đến chọi vòng cho kẻ địch ngu người, “Dám không nghe lời hả!”
Tui tự tưởng tượng xong cười muốn rớt hàm!!
Trọng Đạo Nam đứng giữa không trung, nhìn xuống tình hình bên dưới.
Một đám tu chân giả kỳ Kết Đan hoặc kỳ Nguyên Anh được người người tôn sùng, lúc này ai nấy mặt mày khiếp đảm. Chân khí tiêu hao gần như cạn sạch, chỉ có thể dựa vào hai chân để chạy trốn. Muốn dùng pháp khí và bảo khí cũng không còn chân khí đưa vào để sử dụng.
Bọn họ thoạt nhìn chật vật thê thảm, không còn phong độ ngạo mạn độc tôn của tu chân giả nữa.
Sau lưng bọn họ, một rừng huyết linh chi khô khốc mà linh hoạt đuổi theo.
Trong mắt tu chân giả, huyết linh chi là báu vật hiếm có khó tìm. Trước khi thực vật thành tinh quý báu trưởng thành, xung quanh sẽ có yêu quái canh chừng, nhưng huyết linh chi là trường hợp đặc biệt, lực công kích của huyết linh chi là cực mạnh.
Lúc nó bất động, nhìn chẳng khác gì lùm cây khô héo, rất khó nhận ra. Khi cần chất dinh dưỡng, huyết linh chi sẽ bắt những sinh vật có linh khí rồi hấp thụ. Nếu cần thiết, nó còn có thể rút khỏi lòng đất, đuổi bắt con mồi.
Điều đáng sợ nhất là huyết linh chi sống quần cư.
Trên thị trường, một nhánh huyết linh chi nhỏ đã có thể bán với giá trên trời, còn trong bí cảnh, nhìn đâu cũng thấy huyết linh chi kết bè kết lũ. Mới đầu, đám tu chân giả cứ tưởng mình đã tìm được báu vật, sau đó tất cả biến thành con mồi của huyết linh chi, bị ăn không còn một mẩu da.
Đương nhiên, huyết linh chi trong bí cảnh không nhiều đến mức có thể quét sạch tu chân giả, nhưng giết được cũng không ít.
Trọng Đạo Nam thong thả theo sau đám tu chân giả sợ hãi tháo chạy, nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, có người hãm hại đồng đội, đẩy đồng đội vào quần thể huyết linh chi, tranh thủ cơ hội thoát thân.
Cách này quả thật vô cùng hiệu quả.
Chỉ khi cần chất dinh dưỡng, huyết linh chi mới đi săn, còn lúc chúng đã ăn uống no đủ thì rất lười nhác, chim chóc có đậu lên cành cũng không thèm nhúc nhích.
Huyết linh chi trong bí cảnh đói sắp héo rũ mới săn đuổi ác liệt như vậy.
Trọng Đạo Nam thấy huyết linh chi ăn no rồi đứng bất động, nhìn không khác gì lùm cây khô bình thường, số huyết linh chi săn mồi cũng càng ngày càng ít. Đám tu chân giả chạy ra phía sau ngọn núi, cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy lùng của huyết linh chi, chỉ là mới đầu có mấy chục người, bây giờ chỉ còn chưa đến mười người.
Mọi người dừng lại nhìn nhau, thở hồng hộc, người run rẩy, trong mắt còn toát vẻ đề phòng nhưng không ai nói gì, tất cả đều dành thời gian nghỉ ngơi.
Nơi đây linh khí dồi dào, mọi người khôi phục rất nhanh, không mất bao lâu thì thu hồi thần thức, mở mắt ra.
“Thật đáng tiếc cho mấy vị đạo huynh.” Có người cảm thán thay những tu chân giả chết vì huyết linh chi.
Vài tu chân giả khác vẻ mặt không mấy đồng tình, “Do vận may của họ không tốt thôi.”
Nghe lời này, các tu chân giả còn lại nhíu mày không nói, chỉ hỏi, “Biết Thiên Tẫn chân nhân đáp xuống đâu không?”
Có người lấy la bàn ra tính toán, hồi lâu sau nói, “Phía Tây sa mạc Vô Vọng.”
“Tại sao Thiên Tẫn chân nhân phải chạy đến chỗ đó nhỉ?”
“Nếu ta là y, ta cũng sẽ làm vậy, thân mang bảo vật quan trọng như thế, lão quái vật của toàn giới tu chân cũng ra mặt rồi, y còn chỗ nào để trốn? Dĩ nhiên chỉ có thể đến cái nơi heo hút người phàm không thể sống đó thôi.”
“Có lý, biết đâu chừng có thể trốn thoát.”
“Ha ha… các ngươi cho rằng y có thể thoát được sao? Tán tiên ngũ kiếp trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi.”
“Sao? Tán tiên ngũ kiếp cũng biết chuyện này à?”
“Huyên náo lớn đến thế, ai mà không biết?” Có người lắc đầu, đè thấp giọng, “Đó là tinh hoa của đất thành tinh mà… chỉ cần ăn một miếng nhỏ thôi là có thể trực tiếp phi thăng đấy…”
Thứ càng được trời cao ưu ái thì càng khó thành tinh.
Ai cũng biết, trong vô số thế giới tu chân, có đi mòn gót giày cũng chưa chắc tìm được tinh hoa của nguyên tố ngũ hành, vậy mà chỗ của bọn họ có một cái, thậm chí đã thành tinh!
Nếu tin này mà truyền sang thế giới khác, chắc đám tiên nhân sẽ bất chấp tất cả, vượt qua ranh giới mà đổ về đây.
Cũng may là thế giới của bọn họ không có truyền tống trận liên thông với thế giới khác, tiên nhân dù muốn đổ bộ cũng chẳng có cách nào. Cuối cùng vẫn là bọn họ được lợi, không cần phải lo vật chiếm về tay rồi lại bị người khác cướp mất.
Chỉ là hiện tại, người muốn tranh giành cũng không ít… vẫn chưa biết cuối cùng báu vật về tay ai.
Quan trọng nhất là chuyện trực tiếp phi thăng.
Mất bao nhiêu năm tu luyện mà gặp lôi kiếp cũng như gặp thần chết, ngay cả những lão quái vật đã lâu không xuất thế còn không dám đối đầu. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện tinh hoa của đất thành tinh, chẳng cần chịu lôi kiếp mà vẫn có thể phi thăng.
Thứ tốt như vậy, ai mà chẳng ham?!
Thế nên những lão quái vật kia có ra mặt cũng không bất ngờ.
Đám tu chân giả trò chuyện mấy câu, lại trao đổi tin tức, không mảy may đề cập đến chuyện xảy ra trước đó, thấy thời gian nghỉ ngơi đã đủ, từng người lần lượt rời đi, động tác rất nhanh.
Tuy không nói nhưng trong lòng mọi người vẫn đề phòng những tu chân giả đã xuống tay hãm hại đồng đội.
Ngoài ra, ai cũng muốn sớm tìm ra Thiên Tẫn chân nhân. Không nhất định phải hành động ngay nhưng vẫn phải chú ý, ai biết liệu mình có phải người may mắn cuối cùng hay không?
Vì tinh hoa của đất thành tinh, có mạo hiểm cướp đồ ngay dưới mắt tán tiên ngũ kiếp cũng đáng giá.
Chờ đám tu chân giả tản đi hết, Trọng Đạo Nam không đi theo, gương mặt vốn lạnh lùng giờ lại mang nét cười.
Nụ cười không lan đến đáy mắt nhưng chưa từng biến mất. Ánh mắt y toát vẻ hứng thú, cứ như tất cả chỉ là một trò chơi. Đôi đồng tử u ám đến bất thường.
“Thú vị lắm đúng không?” Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói, nghe như nỉ non, gió thổi qua là tiêu tan không dấu vết.
Cùng dùng đôi mắt đó để nhìn thế giới, Trọng Đạo Nam khác lại có thể nghe rõ ràng.
“Ngươi lại không nói gì cả.” Tâm ma điều khiển cơ thể mất hứng trách một tiếng, y đột ngột bật cười, “Có phải kiếp trước cũng bị truy sát hệt như thế này không? Phản ứng, lời nói, việc làm, cả suy nghĩ của bọn chúng cũng giống hệt.”
“Ngươi xem, dù đã sống lại, nhưng chỉ cần mọi việc vẫn diễn ra theo quỹ đạo cũ thì hành vi của bọn chúng vẫn không thay đổi.”
“Tuy không có gì khác, tuy kiếp này vẫn chưa xảy ra… ngươi vẫn còn cơ hội ngăn chặn, đúng vậy… dùng đôi tay này.” Tâm ma cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, mắt rũ xuống, con ngươi thâm trầm không thể nắm bắt, nhưng Trọng Đạo Nam biết y đang nghĩ gì.
Tâm ma thu lại ý cười. Lúc y không cười thoạt nhìn giống hệt Trọng Đạo Nam, chỉ khi nhìn sâu vào ánh mắt mới phát hiện có chút khác biệt.
“Coi như ngươi bảo vệ Tiểu Thạch Đầu không một kẽ hở, coi như ngươi và Tiểu Thạch Đầu trốn trên đảo vô hình trăm nghìn năm, nhưng vẫn sẽ có một phần vạn khả năng… không… đừng nói là một phần vạn, chẳng phải bây giờ đã bị nhận ra rồi sao? Giới tu chân chỉ có nhiêu đó… nếu người khác biết được nguyên hình của Tiểu Thạch Đầu, tất cả những gì chúng ta đã nhìn thấy, đã nếm trải ở kiếp trước sẽ tái diễn…”
Thế nên nhất định phải đi trước một bước, giết sạch tất cả… giết sạch bọn chúng…
“Ngươi cũng biết, rất nhiều người giỏi đoán mệnh, nếu bọn họ tính được…”
Tâm ma nói rất nhiều, Trọng Đạo Nam không hề đáp lại.
Từ khi chấp nhận hành vi của tâm ma, đồng thời tạm giao quyền điều khiển cơ thể cho y, Trọng Đạo Nam trở nên trầm mặc. Nếu không phải tâm ma và Trọng Đạo Nam có mối liên hệ đặc biệt, tâm ma còn suýt lầm tưởng Trọng Đạo Nam không tồn tại nữa.
Cơ mà, im lặng như vậy cũng không sao, chỉ cần chuyện này chấm dứt, cơ thể sẽ thuộc về y.
Ha ha…
Tâm ma nhoẻn cười, nụ cười vô cùng vui vẻ. Chỉ là gương mặt trắng tái đến bất thường, không phải loại trắng trẻo như ngọc thường ngày.
Y lợi dụng ký ức và năng lực đặc thù, dụ đám tu chân giả vào bí cảnh, dựng ảo ảnh tiến hành quấy nhiễu tâm trí chúng, khiến đám tu chân giả quên mất chúng đang trong bí cảnh, tái hiện tất cả những sự kiện đã xảy ra ở kiếp trước.
Khác với kiếp trước là, lần này y không phải người bị truy đuổi mà là người quyết định sống chết của đám tu chân giả này.
Hôm nay là ngày thứ hai từ lúc mở bí cảnh, sẽ có tu chân giả mới tiến vào, y còn rất nhiều chuyện phải làm.
Trong số đó có không ít gương mặt quen thuộc, không tệ chút nào…
“Ha ha ha…” Giọng cười nhẹ nhàng phiêu tán rồi biến mất theo bóng dáng tâm ma.
—o0o—
Lúc này, Tiểu Thạch Đầu đang ở trong rừng cây khô, ôm chặt Ếch tiên sinh, liên tục chứng kiến cảnh tu chân giả bị huyết linh chi ăn thịt.
Với trực giác cực nhạy và khả năng nhìn thấy khí, Tiểu Thạch Đầu cùng Ếch tiên sinh di chuyển cẩn thận từng li từng tí nên không bị huyết linh chi đuổi bắt như những tu chân giả khác, còn thoát được khỏi rừng cây.
Sau khi ra khỏi rừng cây khô, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có khả năng nhìn thấy khí, nhưng đám huyết linh chi thoạt nhìn giống hệt cành cây khô kia thật sự rất khó nhận ra. Tiểu Thạch Đầu tập trung hai trăm phần trăm tinh thần quan sát xung quanh, Ếch tiên sinh cảnh giác bước từng bước một.
Không có một âm thanh gì và không thể nhận ra nguy hiểm rình rập, quả thật không biết tình huống nào đỡ tồi tệ hơn.
Sau khi thoát ra khỏi rừng, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh không gặp cây huyết linh chi nào nữa mà chạm mặt những tu chân giả.
Hình như đám tu chân giả đang có chuyện gì gấp, sắc mặt vội vã, phản ứng đầu tiên khi thấy Tiểu Thạch Đầu là đề phòng ra mặt. Vài người trực tiếp đi lướt qua Tiểu Thạch Đầu, vài người lại lộ vẻ tươi cười, trò chuyện mấy câu với Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu không nói nhiều với các tu chân giả, dù sao thì nói ít sai ít.
Nói với bọn họ một hồi, nghi hoặc của Tiểu Thạch Đầu ngày một nhiều lên.
Luôn cảm thấy… những người này thật kỳ quái…
Khoan nói họ kỳ lạ chỗ nào, những người này đều truy đuổi một tu chân giả được gọi là Thiên Tẫn chân nhân, họ nói Thiên Tẫn chân nhân đang nắm giữ tinh hoa của đất thành tinh.
Hiện tại, toàn giới tu chân đều đang lùng sục Thiên Tẫn chân nhân.
Tiểu Thạch Đầu không thể hiện gì ra mặt, nhưng sau khi xoay người đi, Tiểu Thạch Đầu nhíu đôi mày nhỏ, “Thiên Tẫn chân nhân… Thiên Tẫn…” Cái tên này… trùng khớp với tên trưởng lão áo đen đã gọi, là A Nam sao?
———–
Tác giả tâm sự: Đang viết thì đột nhiên nhớ ra, hình ảnh Tiểu Thạch Đầu ngồi trên lưng Ếch tiên sinh… sao giống con Sơn Thố vậy nhể!!! Sau đó trong đầu tui là kịch bản “Sơn Thố vượt hiểm” 囧
Giờ cho Tiểu Thạch Đầu cầm quạt giấy, Ếch tiên sinh giậm chân múa điệu thỏ, chở Tiểu Thạch Đầu nhảy đến chọi vòng cho kẻ địch ngu người, “Dám không nghe lời hả!”
Tui tự tưởng tượng xong cười muốn rớt hàm!!
Tác giả :
Thân Đồ Thử Phi