Trọng Sinh Chi Trứ Ma
Chương 104
Editor: Vện
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam quả thật rất có duyên.
Trong lúc hắn vẫn còn trầy trật đuổi theo Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam đã tự xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này, Trọng Đạo Nam đã thay đổi rất nhiều.
Vẫn là một thân áo trắng, nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng như mây xa chân trời, mà… nhìn y hệt như Tu La trong biển máu, tàn bạo nhẫn tâm, chỉ cần nhìn y cũng cảm nhận được mũi nhọn lờn vờn sau lưng.
Dường như chỉ cần tiến gần một bước sẽ lập tức bị mũi nhọn phanh thây.
Rõ ràng y phục của Trọng Đạo Nam vẫn trắng tinh không một hạt bụi, nhưng lại khiến người ta trực tiếp liên tưởng đến hình ảnh toàn thân nhuốm máu.
Không chỉ khí chất của Trọng Đạo Nam biến đổi, thanh kiếm trong tay y cũng vậy.
Tiểu Thạch Đầu chưa từng thấy Trọng Đạo Nam dùng kiếm, từ lúc ở cùng A Nam, lúc nào hắn cũng thấy A Nam bày pháp trận, hiệu quả thần kỳ. Trừ những thứ đó, Trọng Đạo Nam còn dạy Tiểu Thạch Đầu học đạo, đọc sách cổ, còn chăm chút giảng giải cho Tiểu Thạch Đầu.
Thanh kiếm kia…
Ít nhất là đến nay, Tiểu Thạch Đầu chưa khi nào thấy Trọng Đạo Nam lấy kiếm ra, cũng chẳng có việc gì cần y dùng kiếm giải quyết.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam sử dụng kiếm.
Trọng Đạo Nam đuổi theo hai tu chân giả, sau khi bị đánh rơi xuống đất, hai tên kia dùng ánh mắt sợ hãi xen lẫn thù hận nhìn y, gào mắng, “Thiên Tẫn! Đừng tưởng giết được chúng ta là xong chuyện! Tông môn tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!”
Gương mặt Trọng Đạo Nam không có bất kỳ biểu cảm gì, hai tên kia có mắng chửi thế nào cũng chẳng thể để lại dấu vết trong lòng y.
Y chỉ cúi xuống đảo mắt qua hai người họ, hai tên ấy còn chưa nói hết, y đã rút kiếm.
Sau đó…
Máu văng đầy trời.
Trong mắt hai tu chân giả kia còn mang vẻ ngỡ ngàng không thể tin, cứ thế mà biến thành thịt vụn xen lẫn bọt máu.
Tiểu Thạch Đầu ngồi trong bụi cỏ, chỉ thấy được vệt sáng phát ra từ tay Trọng Đạo Nam, chờ mọi chuyện chấm dứt, Trọng Đạo Nam thu kiếm vào vỏ, hai người kia đã tan thành cát bụi.
Chắc chúng chỉ là hai tên lâu la, có liên hợp lại vẫn không đủ trình đánh với Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam giết người xong vẫn thản nhiên, chết là hết, sau đó tiếp tục bước đi.
Tiểu Thạch Đầu trong bụi cỏ bàng hoàng.
Hắn chưa từng thấy A Nam như vậy bao giờ, lạnh lùng đến mức không còn tính người. Chỉ một vệt sáng của lưỡi kiếm cũng đủ làm Tiểu Thạch Đầu dựng tóc gáy, ngay cả việc hít thở cũng trở thành khó khăn.
Nhưng mà…
Nhưng mà đó là A Nam của hắn…
Ngay lúc Trọng Đạo Nam nhấc chân đi, Tiểu Thạch Đầu phục hồi tinh thần, gào to lên, “A Nam!”
Hắn kêu rất lớn, nhưng Trọng Đạo Nam không dừng bước, chẳng những không đứng lại mà còn ngự kiếm bay mất, dường như y không nghe thấy gì.
Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam bắt đầu ngự kiếm thì cuống lên, gọi liên tiếp, “A Nam!”
Thế mà Trọng Đạo Nam vẫn không dừng động tác, chớp mắt đã mất tăm.
Tiểu Thạch Đầu lăn theo hướng Trọng Đạo Nam bay đi, mở to mắt nhìn y biến mất, rốt cuộc không nhịn được òa khóc.
Vì đuổi theo A Nam, hắn đã đi lâu lắm rồi.
Lâu đến mức hắn quên rằng có thể đây chỉ là giấc mộng.
Nhưng giấc mộng này quá chân thật, thật đến mức hắn không cách nào cho rằng tất cả chỉ là mơ, không chỉ cảm giác của bản thân, mà cả những người hắn đã gặp nữa, một giấc mộng không tài nào làm được như vậy.
Trong lúc Tiểu Thạch Đầu bám theo, Trọng Đạo Nam không chỉ dừng lại ở một chỗ chờ hắn đuổi đến.
Thế nên cứ cách một quãng đường là Tiểu Thạch Đầu lại phải chuyển hướng.
Nản nhất là mỗi khi vất vả lắm mới sắp bắt kịp, lại phát hiện Trọng Đạo Nam đột ngột rẽ hướng ngược lại, đồng thời kéo dài khoảng cách ra xa hơn.
Nhưng không sao cả.
Tiểu Thạch Đầu chịu đựng được hết.
Hắn luôn tin rằng mình sẽ gặp A Nam, nhất định sẽ tìm được A Nam.
Sau đó, rốt cuộc cũng gặp được rồi, thời gian còn ngắn hơn dự kiến, hơn nữa còn do A Nam chủ động xuất hiện.
Nhưng mà…
A Nam vẫn không nghe thấy tiếng nói của hắn.
A Nam thậm chí không phát hiện tảng đá đặc biệt là hắn.
Rõ ràng với sự nhạy bén của A Nam, chắc chắn y có thể nhận ra mà.
Thế nhưng A Nam hoàn toàn không có phản ứng.
Tiểu Thạch Đầu vô cùng khổ sở.
A Nam không cảm giác được hắn, cũng không nghe thấy âm thanh của hắn, Tiểu Thạch Đầu phải làm gì bây giờ?
Trước kia, mỗi lần Tiểu Thạch Đầu khóc thì nước mắt sẽ biến thành đá tí hon. Nhưng lúc này cơ thể mới không có nhiều chân khí, đến nước mắt còn không có mà chảy thì nói gì đến đá tí hon.
Mà bây giờ cũng chẳng có Trọng Đạo Nam nào dỗ dành Tiểu Thạch Đầu nữa.
Tiểu Thạch Đầu đau khổ gào khóc hồi lâu, lại nhanh chóng vực dậy tinh thần.
Hắn không thể đắm chìm trong bi thương, bởi vì A Nam đang rất cần hắn.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm ứng vị trí của Trọng Đạo Nam, dốc sức lăn theo hướng đó.
Hắn tin tưởng vào duyên phận giữa mình và Trọng Đạo Nam, hắn tin A Nam nhất định sẽ nhận ra mình…
Chẳng vì lý do gì hết, chỉ là hắn tin như vậy.
Giờ không phải lúc đau lòng.
A Nam bây giờ nguy hiểm bốn bề. Coi như dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng muốn trợ giúp A Nam.
Dọc đường đuổi theo Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu không chỉ gặp mỗi người phàm, vì bây giờ là tình huống đặc biệt, tu chân giả không thể nhận ra hắn là đá thành tinh.
Hơn nữa, giới tu chân hiện tại rất náo nhiệt, Tiểu Thạch Đầu chạm mặt không ít tu chân giả.
Tiểu Thạch Đầu biết được không ít chuyện từ họ.
Hắn biết “Tiểu Thạch Đầu” kia vì sao mà chết, biết hiện tại A Nam đang làm gì.
Tiểu Thạch Đầu liên hệ những việc đang diễn ra với chuyện kiếp trước A Nam đã kể.
Hắn nghĩ mình đang mơ thấy kiếp trước.
Tiểu Thạch Đầu đã từng mơ thấy những ký ức vụn vặt kiếp trước.
Nhưng tất cả toàn là cảnh hắn và A Nam ở cùng nhau.
Những chuyện liên quan đến cái chết của hắn, A Nam chưa bao giờ kể rõ, Tiểu Thạch Đầu cũng chưa từng mơ thấy.
Hắn không biết tại sao lại cho hắn mơ về kiếp trước vào lúc này.
Nhưng mặc kệ là mơ hay thật, Tiểu Thạch Đầu có việc phải làm. Vì giấc mơ quá thật, Tiểu Thạch Đầu thậm chí cảm giác được chân khí trong cơ thể đang tăng lên. Hắn vẫn không ngừng tu luyện, tu vi được cải thiện thấy rõ.
Nhưng vẫn còn lâu lắm mới có thể hóa hình người.
Lúc trước hắn có thể hóa hình là nhờ A Nam tìm Thủy tinh về cho hắn. Cơ thể hiện tại chẳng những bị thương nghiêm trọng mà tu vi còn cực kỳ yếu kém, muốn hóa hình không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
Tiểu Thạch Đầu dứt khoát bỏ qua vấn đề đó, tiếp tục lăn đi tìm A Nam.
Cũng trong hành trình tìm kiếm A Nam, Tiểu Thạch Đầu nghe nói một chuyện.
Có người trực tiếp khiêu chiến với Thiên Tẫn.
Từ khi “Tiểu Thạch Đầu” chết, hành tung của Trọng Đạo Nam ngày càng khó nắm bắt.
Các đại môn phái và những tu chân giả đuổi giết Trọng Đạo Nam hoảng sợ nhận ra, bọn họ không thể nào lùng ra dấu vết của Trọng Đạo Nam. Ngược lại, tình huống biến thành Trọng Đạo Nam truy sát các đại môn phái.
Tất cả những tu chân giả đã tham gia lùng bắt Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu giờ biến thành mục tiêu hạ sát của Trọng Đạo Nam.
Đầu tiên là những tu chân giả hoạt động độc lập, tiếp đó là tu chân giả có môn phái che chở, thậm chí đã có vài môn phái bị tiêu diệt.
Chuyện này khiến giới tu chân vốn phẳng lặng dậy cơn sóng lớn.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, có không ít người đứng lên thách đấu với Trọng Đạo Nam, muốn diệt trừ cái ác.
Ai không biết lý do hàng loạt môn phái đuổi giết Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu còn mạnh miệng phán mấy câu hùng hồn chính khí, sau khi biết rồi thì chỉ muốn tất cả kết thúc thật nhanh.
Không lâu sau, trong giới tu chân lan truyền lời đồn, Trọng Đạo Nam nhận lời ứng chiến.
Chuyện này huyên náo đến độ gần như ai ai cũng biết, cho nên Tiểu Thạch Đầu cũng bắt được tin tức.
Tiểu Thạch Đầu lén chạy đến chỗ đám tu chân giả tụ tập, nghe ngóng chi tiết cụ thể, biết được có những ai sẽ đấu với Trọng Đạo Nam, cũng như thời gian địa điểm diễn ra.
Dãy núi Thục Sơn, đỉnh Phượng Hoàng.
Tương tự dãy Côn Lôn, dãy Thục Sơn cũng là khu vực tập trung đông đảo môn phái, nổi tiếng nhất là kiếm phái Thục Sơn.
Lần này không chỉ có mỗi kiếm phái Thục Sơn ứng chiến với Trọng Đạo Nam, mà là nhiều môn phái bắt tay cùng đối phó.
Trong số đó có cả tứ đại môn phái Khí Tông, Kiếm Tông, Phù Tông, Trận Tông.
Bốn tông môn này nghe nói là phân hóa từ một môn phái, khắng khít như tay chân, dù ngoài mặt có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng trong việc lớn vẫn vô cùng thống nhất.
Sau khi bàn bạc, bốn tông môn quyết định đánh hội đồng Trọng Đạo Nam.
Dò la được địa điểm rồi, Tiểu Thạch Đầu không đuổi theo Trọng Đạo Nam nữa mà chuyển hướng sang dãy Thục Sơn, lăn lên đỉnh Phượng Hoàng.
Ước chừng còn nửa tháng nữa là đến thời điểm giao đấu, Tiểu Thạch Đầu tin hắn có thể lăn đến nơi trong vòng nửa tháng!
Tuy rằng…
Khoảng cách từ chỗ Tiểu Thạch Đầu đang ở đến đỉnh Phượng Hoàng phải hơn ngàn dặm.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu tin chỉ cần hắn quyết tâm, lăn không kịp cũng phải kịp.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam quả thật rất có duyên.
Trong lúc hắn vẫn còn trầy trật đuổi theo Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam đã tự xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này, Trọng Đạo Nam đã thay đổi rất nhiều.
Vẫn là một thân áo trắng, nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng như mây xa chân trời, mà… nhìn y hệt như Tu La trong biển máu, tàn bạo nhẫn tâm, chỉ cần nhìn y cũng cảm nhận được mũi nhọn lờn vờn sau lưng.
Dường như chỉ cần tiến gần một bước sẽ lập tức bị mũi nhọn phanh thây.
Rõ ràng y phục của Trọng Đạo Nam vẫn trắng tinh không một hạt bụi, nhưng lại khiến người ta trực tiếp liên tưởng đến hình ảnh toàn thân nhuốm máu.
Không chỉ khí chất của Trọng Đạo Nam biến đổi, thanh kiếm trong tay y cũng vậy.
Tiểu Thạch Đầu chưa từng thấy Trọng Đạo Nam dùng kiếm, từ lúc ở cùng A Nam, lúc nào hắn cũng thấy A Nam bày pháp trận, hiệu quả thần kỳ. Trừ những thứ đó, Trọng Đạo Nam còn dạy Tiểu Thạch Đầu học đạo, đọc sách cổ, còn chăm chút giảng giải cho Tiểu Thạch Đầu.
Thanh kiếm kia…
Ít nhất là đến nay, Tiểu Thạch Đầu chưa khi nào thấy Trọng Đạo Nam lấy kiếm ra, cũng chẳng có việc gì cần y dùng kiếm giải quyết.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam sử dụng kiếm.
Trọng Đạo Nam đuổi theo hai tu chân giả, sau khi bị đánh rơi xuống đất, hai tên kia dùng ánh mắt sợ hãi xen lẫn thù hận nhìn y, gào mắng, “Thiên Tẫn! Đừng tưởng giết được chúng ta là xong chuyện! Tông môn tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!”
Gương mặt Trọng Đạo Nam không có bất kỳ biểu cảm gì, hai tên kia có mắng chửi thế nào cũng chẳng thể để lại dấu vết trong lòng y.
Y chỉ cúi xuống đảo mắt qua hai người họ, hai tên ấy còn chưa nói hết, y đã rút kiếm.
Sau đó…
Máu văng đầy trời.
Trong mắt hai tu chân giả kia còn mang vẻ ngỡ ngàng không thể tin, cứ thế mà biến thành thịt vụn xen lẫn bọt máu.
Tiểu Thạch Đầu ngồi trong bụi cỏ, chỉ thấy được vệt sáng phát ra từ tay Trọng Đạo Nam, chờ mọi chuyện chấm dứt, Trọng Đạo Nam thu kiếm vào vỏ, hai người kia đã tan thành cát bụi.
Chắc chúng chỉ là hai tên lâu la, có liên hợp lại vẫn không đủ trình đánh với Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam giết người xong vẫn thản nhiên, chết là hết, sau đó tiếp tục bước đi.
Tiểu Thạch Đầu trong bụi cỏ bàng hoàng.
Hắn chưa từng thấy A Nam như vậy bao giờ, lạnh lùng đến mức không còn tính người. Chỉ một vệt sáng của lưỡi kiếm cũng đủ làm Tiểu Thạch Đầu dựng tóc gáy, ngay cả việc hít thở cũng trở thành khó khăn.
Nhưng mà…
Nhưng mà đó là A Nam của hắn…
Ngay lúc Trọng Đạo Nam nhấc chân đi, Tiểu Thạch Đầu phục hồi tinh thần, gào to lên, “A Nam!”
Hắn kêu rất lớn, nhưng Trọng Đạo Nam không dừng bước, chẳng những không đứng lại mà còn ngự kiếm bay mất, dường như y không nghe thấy gì.
Tiểu Thạch Đầu thấy Trọng Đạo Nam bắt đầu ngự kiếm thì cuống lên, gọi liên tiếp, “A Nam!”
Thế mà Trọng Đạo Nam vẫn không dừng động tác, chớp mắt đã mất tăm.
Tiểu Thạch Đầu lăn theo hướng Trọng Đạo Nam bay đi, mở to mắt nhìn y biến mất, rốt cuộc không nhịn được òa khóc.
Vì đuổi theo A Nam, hắn đã đi lâu lắm rồi.
Lâu đến mức hắn quên rằng có thể đây chỉ là giấc mộng.
Nhưng giấc mộng này quá chân thật, thật đến mức hắn không cách nào cho rằng tất cả chỉ là mơ, không chỉ cảm giác của bản thân, mà cả những người hắn đã gặp nữa, một giấc mộng không tài nào làm được như vậy.
Trong lúc Tiểu Thạch Đầu bám theo, Trọng Đạo Nam không chỉ dừng lại ở một chỗ chờ hắn đuổi đến.
Thế nên cứ cách một quãng đường là Tiểu Thạch Đầu lại phải chuyển hướng.
Nản nhất là mỗi khi vất vả lắm mới sắp bắt kịp, lại phát hiện Trọng Đạo Nam đột ngột rẽ hướng ngược lại, đồng thời kéo dài khoảng cách ra xa hơn.
Nhưng không sao cả.
Tiểu Thạch Đầu chịu đựng được hết.
Hắn luôn tin rằng mình sẽ gặp A Nam, nhất định sẽ tìm được A Nam.
Sau đó, rốt cuộc cũng gặp được rồi, thời gian còn ngắn hơn dự kiến, hơn nữa còn do A Nam chủ động xuất hiện.
Nhưng mà…
A Nam vẫn không nghe thấy tiếng nói của hắn.
A Nam thậm chí không phát hiện tảng đá đặc biệt là hắn.
Rõ ràng với sự nhạy bén của A Nam, chắc chắn y có thể nhận ra mà.
Thế nhưng A Nam hoàn toàn không có phản ứng.
Tiểu Thạch Đầu vô cùng khổ sở.
A Nam không cảm giác được hắn, cũng không nghe thấy âm thanh của hắn, Tiểu Thạch Đầu phải làm gì bây giờ?
Trước kia, mỗi lần Tiểu Thạch Đầu khóc thì nước mắt sẽ biến thành đá tí hon. Nhưng lúc này cơ thể mới không có nhiều chân khí, đến nước mắt còn không có mà chảy thì nói gì đến đá tí hon.
Mà bây giờ cũng chẳng có Trọng Đạo Nam nào dỗ dành Tiểu Thạch Đầu nữa.
Tiểu Thạch Đầu đau khổ gào khóc hồi lâu, lại nhanh chóng vực dậy tinh thần.
Hắn không thể đắm chìm trong bi thương, bởi vì A Nam đang rất cần hắn.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm ứng vị trí của Trọng Đạo Nam, dốc sức lăn theo hướng đó.
Hắn tin tưởng vào duyên phận giữa mình và Trọng Đạo Nam, hắn tin A Nam nhất định sẽ nhận ra mình…
Chẳng vì lý do gì hết, chỉ là hắn tin như vậy.
Giờ không phải lúc đau lòng.
A Nam bây giờ nguy hiểm bốn bề. Coi như dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng muốn trợ giúp A Nam.
Dọc đường đuổi theo Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu không chỉ gặp mỗi người phàm, vì bây giờ là tình huống đặc biệt, tu chân giả không thể nhận ra hắn là đá thành tinh.
Hơn nữa, giới tu chân hiện tại rất náo nhiệt, Tiểu Thạch Đầu chạm mặt không ít tu chân giả.
Tiểu Thạch Đầu biết được không ít chuyện từ họ.
Hắn biết “Tiểu Thạch Đầu” kia vì sao mà chết, biết hiện tại A Nam đang làm gì.
Tiểu Thạch Đầu liên hệ những việc đang diễn ra với chuyện kiếp trước A Nam đã kể.
Hắn nghĩ mình đang mơ thấy kiếp trước.
Tiểu Thạch Đầu đã từng mơ thấy những ký ức vụn vặt kiếp trước.
Nhưng tất cả toàn là cảnh hắn và A Nam ở cùng nhau.
Những chuyện liên quan đến cái chết của hắn, A Nam chưa bao giờ kể rõ, Tiểu Thạch Đầu cũng chưa từng mơ thấy.
Hắn không biết tại sao lại cho hắn mơ về kiếp trước vào lúc này.
Nhưng mặc kệ là mơ hay thật, Tiểu Thạch Đầu có việc phải làm. Vì giấc mơ quá thật, Tiểu Thạch Đầu thậm chí cảm giác được chân khí trong cơ thể đang tăng lên. Hắn vẫn không ngừng tu luyện, tu vi được cải thiện thấy rõ.
Nhưng vẫn còn lâu lắm mới có thể hóa hình người.
Lúc trước hắn có thể hóa hình là nhờ A Nam tìm Thủy tinh về cho hắn. Cơ thể hiện tại chẳng những bị thương nghiêm trọng mà tu vi còn cực kỳ yếu kém, muốn hóa hình không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
Tiểu Thạch Đầu dứt khoát bỏ qua vấn đề đó, tiếp tục lăn đi tìm A Nam.
Cũng trong hành trình tìm kiếm A Nam, Tiểu Thạch Đầu nghe nói một chuyện.
Có người trực tiếp khiêu chiến với Thiên Tẫn.
Từ khi “Tiểu Thạch Đầu” chết, hành tung của Trọng Đạo Nam ngày càng khó nắm bắt.
Các đại môn phái và những tu chân giả đuổi giết Trọng Đạo Nam hoảng sợ nhận ra, bọn họ không thể nào lùng ra dấu vết của Trọng Đạo Nam. Ngược lại, tình huống biến thành Trọng Đạo Nam truy sát các đại môn phái.
Tất cả những tu chân giả đã tham gia lùng bắt Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu giờ biến thành mục tiêu hạ sát của Trọng Đạo Nam.
Đầu tiên là những tu chân giả hoạt động độc lập, tiếp đó là tu chân giả có môn phái che chở, thậm chí đã có vài môn phái bị tiêu diệt.
Chuyện này khiến giới tu chân vốn phẳng lặng dậy cơn sóng lớn.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, có không ít người đứng lên thách đấu với Trọng Đạo Nam, muốn diệt trừ cái ác.
Ai không biết lý do hàng loạt môn phái đuổi giết Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu còn mạnh miệng phán mấy câu hùng hồn chính khí, sau khi biết rồi thì chỉ muốn tất cả kết thúc thật nhanh.
Không lâu sau, trong giới tu chân lan truyền lời đồn, Trọng Đạo Nam nhận lời ứng chiến.
Chuyện này huyên náo đến độ gần như ai ai cũng biết, cho nên Tiểu Thạch Đầu cũng bắt được tin tức.
Tiểu Thạch Đầu lén chạy đến chỗ đám tu chân giả tụ tập, nghe ngóng chi tiết cụ thể, biết được có những ai sẽ đấu với Trọng Đạo Nam, cũng như thời gian địa điểm diễn ra.
Dãy núi Thục Sơn, đỉnh Phượng Hoàng.
Tương tự dãy Côn Lôn, dãy Thục Sơn cũng là khu vực tập trung đông đảo môn phái, nổi tiếng nhất là kiếm phái Thục Sơn.
Lần này không chỉ có mỗi kiếm phái Thục Sơn ứng chiến với Trọng Đạo Nam, mà là nhiều môn phái bắt tay cùng đối phó.
Trong số đó có cả tứ đại môn phái Khí Tông, Kiếm Tông, Phù Tông, Trận Tông.
Bốn tông môn này nghe nói là phân hóa từ một môn phái, khắng khít như tay chân, dù ngoài mặt có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng trong việc lớn vẫn vô cùng thống nhất.
Sau khi bàn bạc, bốn tông môn quyết định đánh hội đồng Trọng Đạo Nam.
Dò la được địa điểm rồi, Tiểu Thạch Đầu không đuổi theo Trọng Đạo Nam nữa mà chuyển hướng sang dãy Thục Sơn, lăn lên đỉnh Phượng Hoàng.
Ước chừng còn nửa tháng nữa là đến thời điểm giao đấu, Tiểu Thạch Đầu tin hắn có thể lăn đến nơi trong vòng nửa tháng!
Tuy rằng…
Khoảng cách từ chỗ Tiểu Thạch Đầu đang ở đến đỉnh Phượng Hoàng phải hơn ngàn dặm.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu tin chỉ cần hắn quyết tâm, lăn không kịp cũng phải kịp.
Tác giả :
Thân Đồ Thử Phi