Trọng Sinh Chi Tra Thụ
Chương 25: Dạo chơi ngoại thành (ba)
Ánh mắt Bạch Lộ tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, vỗ vỗ lên song thủy tinh gọi Đinh Hạo. Đinh Viễn Biên muốn ra sau lấy hành lý liền trực tiếp mở khóa thùng xe, Đinh Hạo ‘bẹp’ một phát rơi ra, Đinh Hoằng bên cạnh ngần ngừ chút rồi bỏ chạy, còn nhanh hơn cả thỏ! Nhóc vừa ở bên trong nghe thấy, từng chữ từng chữ Bạch Lộ nói với Đinh Hạo rõ ràng truyền vào trong tai, đứa nhỏ này bị dọa đến hỏng rồi.
Bạch Lộ thế nhưng vẫn có chút lương tâm, thật xa gọi với theo Đinh Hoằng: “Tôi vừa chỉ nói Đinh Hạo thôi, không phải nói bạn đâu!!” Quay đầu lại hướng Đinh Hạo tươi cười, trên tay vung vẩy một cái máy ảnh nhỏ, nhoáng a nhoáng: “Thức ăn ở trong cục cảnh sát khá tốt đúng không? Suốt đường đi tôi thấy bạn không lúc nào ngưng miệng, quốc gia vẫn luôn khoan hồng độ lượng với trẻ vị thành viên phạm pháp mà.”
Đinh Hạo bị cô bé nắm giữ nhược điểm, lại lo lắng nhìn máy ảnh kia không biết có bị chụp ảnh lưu niệm không, khó khăn bày vẻ mặt ôn hòa với Bạch Lộ: “Bạch Lộ, đừng đùa nữa. Bạn xem này, tôi đi chơi vẫn nhớ đem theo đồ ăn bạn thích nhất…” Đinh Hạo lục lọi túi đồ ăn một lúc, bên trong đã bị cậu ăn gần như sạch sẽ, chỉ còn lại mấy viên kẹo, nhanh chóng lôi ra hiếu kính Bạch Lộ: “Bạn thích nhất là ăn kẹo đúng không, xem này, tất cả đều cho bạn!”
Bạch Lộ được cậu dỗ ngọt mấy câu đến hài lòng, nhìn nhìn mấy viên kẹo, chợt tức giận: “Hôm nay không phải là tôi đi chơi với anh trai tôi sao? Tại sao bạn cũng ở chỗ này chứ hả?”
Đinh Hạo bị nói đến cứng họng, không biết phải làm sao, này, đây là trùng hợp cùng đi chơi một chỗ một ngày mà… Cậu cầm mấy viên kẹo đứng ủ rũ nghe Bạch Lộ than thở một hồi. Cô bé con vừa đấm vừa xoa, khoan hồng độ lượng nói cho cậu biết mấy tấm ảnh chụp lúc đi đường bé đều không lưu lại, để khiến cho Đinh Hạo an tâm.
Bạch Bân phủi phủi sạch sẽ vụn đồ ăn trên người Đinh Hạo, nhìn cậu cười vui vẻ: “Hạo Hạo, dọc đường đi chơi vui lắm đúng không? Anh thấy thiệt nhiều xe bị em dọa chạy.”
Đinh Hạo không biết nói sao, Bạch Bân nhìn cậu cúi đầu vô cùng đáng thương liền véo véo hai má: “Cái này không giống em. Việc nhỏ như vậy làm sao có thể đả kích em chứ?” Bạch Bân đối mặt cùng Đinh Hạo, há miệng mấp máy không thành tiếng mấy chữ: máy ảnh của Bạch Lộ không có pin!
Ánh mắt Đinh Hạo nhất thời sáng bừng, bốc từ đám kẹo trong tay ra ngậm một viên, còn lại đưa ra dụ ngọt Bạch Lộ. Bạch Lộ không biết mình đã bị anh mật báo, còn đứng đó kỳ quái: “Đinh Hạo, bạn không phải đã nói là đều cho tôi à? Tại sao lại ăn mất một cái rồi?”
Đinh Hạo nhìn nhìn bé, hận không thể kéo tay giảng giải thấm thía một hồi: đồng chí nhỏ à, bạn đã đạt được bước tiến triển đột phá mới rồi, bạn thử nghĩ xem, hồi trước bạn có bao giờ lấy được thứ gì từ tay tôi đâu, cần phải học cách thấy đủ, nhé.
Bạch Lộ thực ra cũng chỉ muốn cùng Đinh Hạo đùa giỡn một hồi. Bé bình thường không ít lần bị Đinh Hạo bắt nạt, nhìn thấy cậu tỏ ý chịu thua cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu, bám theo anh trai mình líu ríu vô cùng hoạt bát.
Chú lái xe nhà Bạch Bân đã đỗ xe xong xuôi, nhìn thấy một nhà Đinh Viễn Biên ở đây còn tưởng rằng hai đứa nhỏ đã sớm hẹn nhau cùng đi chơi. Anh lúc này là phụ trách mang hai anh em Bạch Bân Bạch Lộ đến, trách nhiệm vô cùng trọng đại, vẫn nên hòa cùng đoàn người này cho dễ dàng, nghĩ vậy liền bước nhanh đến khách sáo một hồi với Đinh Viễn Biên: “Trưởng khoa Đinh, đem người nhà đến đây chơi à?”
Đinh Viễn Biên đương nhiên biết được đây là lái xe của Bạch bí thư, vô cùng cao hứng, vội vàng bắt tay: “Đúng vậy, vừa lúc có ngày nghỉ. Mà anh cũng đừng gọi trưởng khoa Đinh, việc này vẫn chưa xong, không biết sẽ thế nào mà!” Đinh Viễn Biên đã nghe ngóng được việc cấp trên muốn phê chuẩn, lại xem xét chuyện mấy ngày nay, lần này thấy ngay cả lái xe của Bạch bí thư cũng nói vậy, việc này chắc chắn thành rồi. Đinh Viễn Biên cười không khép nổi miệng, lại hỏi chú lái xe: “Hôm nay Bạch bí thư không đi cùng sao?”
Lái xe vội vàng giải thích. Đây là yêu cầu của hai anh em họ Bạch, Bạch bí thư không rảnh, bảo anh đưa lũ nhỏ đi, lại nhanh chóng đề xuất thử xem hai nhà đi cùng nhau có được không? Trẻ con chơi đùa càng đông càng vui, lại an toàn.
Đinh Viễn Biên đương nhiên đồng ý, chờ mọi người lần lượt xuống xe xách theo đầy đủ đồ đạc liền chậm rãi vào công viên. Này một loạt mười mấy người, xung quanh không biết còn tưởng tổ chức đoàn thể nào đó đi tham quan cũng nên.
Nhóm trẻ con chạy tung tăng phía trước. Bà Đinh được mẹ Đinh Hạo giúp đỡ chậm rãi đi ở đằng sau, còn lại mọi người cầm đồ ăn vặt, nước và vân vân. Các ông đi cuối trò chuyện vô cùng cao hứng. Ba của Trương Mông vừa nãy đứng ở bên cạnh nghe rõ ràng chú lái xe gọi Đinh Viễn Biên là trưởng khoa, lúc này càng thêm khách khí, thường xuyên hỏi han, cũng nghe được không ít chuyện.
Đinh Hạo đương nhiên là đi cùng Bạch Bân, bên cạnh là Bạch Lộ bám đuôi một tấc cũng không rời, sợ Đinh Hạo lôi kéo anh bé bỏ chạy, phòng cậu như phòng cướp. Trương Mông đã sớm chú ý tới Bạch Lộ. Bạch Lộ mặc một thân váy áo mới tinh, cộng thêm chiếc máy ảnh vô cùng hoành tráng trên này khiến Trương Mông vô cùng hâm mộ, nhìn nhìn Đinh Hạo đang mải nói chuyện bên kia, lôi kéo Đinh Hoằng chạy tới bắt chuyện: “Đinh Hạo, mấy bạn này là ai thế?”
Đinh Hạo bị Bạch Bân nắm tay, chỉ có Bạch Lộ ở đây thì không sao, nhưng lúc Trương Mông Đinh Hoằng chạy đến thì muốn buông ra. Mới vừa khẽ giật nhẹ một chút liền bị Bạch Bân gắt gao nắm chặt lại, chỉ có thể tay nắm tay giới thiệu với hai người: “Đây là Bạch Bân, bạn cùng bàn…Ách” Đinh Hạo thiếu chút nữa đã thuận miệng kêu ‘cùng bàn cùng giường’, vội nhanh chóng ngừng lại, chỉ chỉ Bạch Lộ: “Đây là em họ của Bạch Bân, tên Bạch Lộ.”
Trương Mông nhẹ nhàng chào, lại hỏi có thể hay không cùng nhau chơi đùa, nhìn vô cùng giống một cô bé con ngượng ngùng. Đinh Hoằng có chút không được tự nhiên, hướng Đinh Hạo bên kia ngoắc ngoắc, cầm góc áo Đinh Hạo nhỏ giọng đề nghị: “Chúng ta sang bên kia chơi đi?”. Đinh Hoằng tuy rằng cũng bị Đinh Hạo khiến cho vất vả một hồi, nhưng so với việc đi cùng Trương Mông, nhóc tình nguyện theo Đinh Hạo chịu tra tấn còn hơn.
Bạch Bân nhìn thoáng qua Đinh Hoằng: “Hạo Hạo, đây là anh họ của em đúng không? Anh là Bạch Bân, đã từng nghe Hạo Hạo kể về em, em cũng học ở trường tiểu học thực nghiệm nhỉ?” Bạch Bân đi qua lách vào giữa hai người nhóc và Đinh Hạo, cười cười vỗ vỗ bả vai nhóc: “Về sau đến trường nhớ tìm tụi anh cùng chơi nhé.”
Đinh Hoằng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bân, vừa liếc cái liền nhận ra ngay. Cái này, trong trường học có ai không biết Bạch Bân chứ, mẹ ơi, đây là người toàn năng đức trí thể mỹ trong truyền thuyết, mọi phần thưởng đều là hiệu trưởng tự tay trao tặng, là thần tượng của trường đấy! Bạn nhỏ Đinh Hoằng đầu bé xíu sao có thể hiểu được ý đồ của Bạch Bân, còn đang vò đầu bứt tai muốn trò chuyện với Bạch Bân mấy câu, biểu thị quyết tâm học tập gì đó và vân vân. Năm ấy trong mắt đứa nhỏ tiểu học, hình tượng của Bạch Bân và thầy giáo không có gì khác biệt, có thể nói được mấy câu cùng người ấy chính là quang vinh vô cùng.
Trương Mông bên kia cũng lôi kéo Bạch Lộ nói chuyện. Bạch Lộ nhìn anh trai đang đứng giữa Đinh Hạo và Đinh Hoằng, vừa muốn đi qua lại vừa muốn chơi cùng bạn gái, do dự nửa ngày, nhìn nhìn Đinh Hoằng một bộ thành thật phỏng chừng cũng không kéo anh bé chạy mất. Người xấu như Đinh Hạo chắc không có nhiều lắm đâu, nhỉ? Bạch Lộ thoáng an tâm, líu ríu cùng Trương Mông nói những chuyện con gái đều thích.
Trương Mông tấm tắc khen hoài váy của Bạch Lộ rất đẹp, lúc bắt đầu Bạch Lộ còn vô cùng đắc ý, sau lại có chút không kiên nhẫn. Đây không phải đính vài cái hạt châu lên váy sao? Cần gì phải nói mười mấy lần thật dễ nhìn chứ? Bạch Lộ ngó ngó Đinh Hạo bên kia, muốn sang đứng cùng anh của mình. Trương Mông vẫn còn ở đây nịnh hót: “Bạch Lộ, bạn mua váy ở đâu vậy? Chỗ mình muốn mua cũng tìm không được, thật sự quá đẹp…” còn vươn tay sờ sờ mấy hạt châu trên váy Bạch Lộ.
Bạch Lộ cảm thấy phiền toái, tránh xa khỏi Trương Mông: “Mua ở tòa nhà bách hóa, tầng thứ ba ấy! Bạn tự mình tìm quầy chuyên doanh mà mua đi.” Bạch Lộ kỳ thật không nghĩ quá nhiều, bé nghe Trương Mông hỏi hỏi liền nghĩ Trương Mông cũng muốn đi mua. Lời này thực sự giống nói trắng ra, Trương Mông nghẹn họng một hồi. Bình thường Trương Mông đều nịnh nọt khen ngợi người khác thật tốt, khiến người ta cao hứng rồi sẽ bảo mình không có, giả bộ đáng thương. Bình thường chỉ cần vậy là có thể lừa được đồ vật đến tay, lúc này gặp phải Bạch Lộ tính tình thẳng thắn thật giống như đụng trúng thiết bản.
Hai con mắt Bạch Lộ đề phòng Đinh Hạo bắt cóc anh mình cũng không đủ dùng, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi nghiền ngẫm tâm tư cẩn thận của Trương Mông, nhìn anh cùng Đinh Hạo đi càng ngày càng xa, phải nhanh chân đuổi theo: “Anh! Anh chờ em với!”. Trương Mông đương nhiên cũng chạy theo, nhóc còn thèm muốn cái máy ảnh của Bạch Lộ nữa mà, nếu đi cùng nhau hỏi thử xem, có thể sờ sờ chút cũng được.
Ba đứa bé trai nhóm Đinh Hạo đứng trước một chiếc xe tăng hỏng được trưng bày. Đây là một chiếc xe tăng lớn, vỏ ngoài sơn rằn ri loang lổ, chằng chịt vết xước, trên nòng đại bác còn ghi chữ ‘tám mươi mốt’, bên cạnh là số Ả rập đã bị nắng mưa xóa nhòa nhìn không rõ, nhưng lại có một loại khí thế rất riêng. Bạch Lộ đã đuổi tới đứng cùng anh mình, nhìn chằm chằm. Bé chính là ở cùng người ba là bộ đội mà lớn lên, với loại vũ khí quân sự hoành tráng này đặc biệt mê mẩn: “Anh, đây là xe tăng gì vậy?”
Đinh Hạo giành trả lời: “Đây là xe tăng T-34 do Li Trung Tô chế tạo trong chiến tranh thế giới. Lúc ấy là một trong những trang bị chủ lực của liên minh hồng quân công nông Trung Quốc trong chiến tranh chống Mỹ. Quân nhân tình nguyện Trung Quốc anh dũng đã lái nó hiên ngang vượt qua sông Lục Giang…” Bạch Lộ nhìn Đinh Hạo nửa tin nửa ngờ: “Làm sao bạn biết vậy?”
Đinh Hạo vui vẻ chỉ vào khối đá minh họa dưới xe tăng: “Kìa, bên đó có nói rõ đấy!”
Bạch Bân vô cùng hài lòng, xoa xoa đầu Đinh Hạo: “Còn xem thật cẩn thận nhỉ?” Đinh Hạo đắc ý, cái mũi nhỏ cũng sắp hếch đến lên trời: “Đương nhiên! Bạch Lộ, về sau có gì không hiểu cứ hỏi anh Hạo đây, nhé!”
Bạch Lộ xem xét viên đá, có thật nhiều chữ mình vẫn chưa biết, nhưng nhìn nhìn xe tăng có chữ ‘tám mươi mốt’ kia vô cùng quen thuộc nha, nhịn không được muốn đi lên chụp ảnh. Chú lái xe đã mua cho bé pin mới rồi, càng khiến Bạch Lộ hạ quyết tâm. Cô bé con vẻ mặt giả vờ nghiêm trang, váy áo chỉnh tề ngồi trước xe tăng, tư thế giống như sắp xuất chinh đến nơi.
Bé chụp xong rồi lại quấn quít lấy Bạch Bân đòi chụp cùng. Mọi người xung quanh cũng nhảy vào giúp vui, lộn xộn vây quanh xe tăng tạo dáng một đống ảnh chụp. Trương Mông lo lắng đi lên sợ bẩn quần áo, liền đứng ở xa xa lấp ló. Đinh Hạo còn cố ý chụp lén một tấm. Trương Mông cương mặt tươi cười chờ chụp ảnh, tư thế vô cùng cứng ngắc…
Bạch Bân và Đinh Hạo cũng đứng trước máy ảnh, tay nắm tay, cười vui vẻ, chỉ là bạn nhỏ bên cạnh đang nắm tay cậu không biết vì sao lại hơi hơi đỏ mặt…
Bạch Lộ thế nhưng vẫn có chút lương tâm, thật xa gọi với theo Đinh Hoằng: “Tôi vừa chỉ nói Đinh Hạo thôi, không phải nói bạn đâu!!” Quay đầu lại hướng Đinh Hạo tươi cười, trên tay vung vẩy một cái máy ảnh nhỏ, nhoáng a nhoáng: “Thức ăn ở trong cục cảnh sát khá tốt đúng không? Suốt đường đi tôi thấy bạn không lúc nào ngưng miệng, quốc gia vẫn luôn khoan hồng độ lượng với trẻ vị thành viên phạm pháp mà.”
Đinh Hạo bị cô bé nắm giữ nhược điểm, lại lo lắng nhìn máy ảnh kia không biết có bị chụp ảnh lưu niệm không, khó khăn bày vẻ mặt ôn hòa với Bạch Lộ: “Bạch Lộ, đừng đùa nữa. Bạn xem này, tôi đi chơi vẫn nhớ đem theo đồ ăn bạn thích nhất…” Đinh Hạo lục lọi túi đồ ăn một lúc, bên trong đã bị cậu ăn gần như sạch sẽ, chỉ còn lại mấy viên kẹo, nhanh chóng lôi ra hiếu kính Bạch Lộ: “Bạn thích nhất là ăn kẹo đúng không, xem này, tất cả đều cho bạn!”
Bạch Lộ được cậu dỗ ngọt mấy câu đến hài lòng, nhìn nhìn mấy viên kẹo, chợt tức giận: “Hôm nay không phải là tôi đi chơi với anh trai tôi sao? Tại sao bạn cũng ở chỗ này chứ hả?”
Đinh Hạo bị nói đến cứng họng, không biết phải làm sao, này, đây là trùng hợp cùng đi chơi một chỗ một ngày mà… Cậu cầm mấy viên kẹo đứng ủ rũ nghe Bạch Lộ than thở một hồi. Cô bé con vừa đấm vừa xoa, khoan hồng độ lượng nói cho cậu biết mấy tấm ảnh chụp lúc đi đường bé đều không lưu lại, để khiến cho Đinh Hạo an tâm.
Bạch Bân phủi phủi sạch sẽ vụn đồ ăn trên người Đinh Hạo, nhìn cậu cười vui vẻ: “Hạo Hạo, dọc đường đi chơi vui lắm đúng không? Anh thấy thiệt nhiều xe bị em dọa chạy.”
Đinh Hạo không biết nói sao, Bạch Bân nhìn cậu cúi đầu vô cùng đáng thương liền véo véo hai má: “Cái này không giống em. Việc nhỏ như vậy làm sao có thể đả kích em chứ?” Bạch Bân đối mặt cùng Đinh Hạo, há miệng mấp máy không thành tiếng mấy chữ: máy ảnh của Bạch Lộ không có pin!
Ánh mắt Đinh Hạo nhất thời sáng bừng, bốc từ đám kẹo trong tay ra ngậm một viên, còn lại đưa ra dụ ngọt Bạch Lộ. Bạch Lộ không biết mình đã bị anh mật báo, còn đứng đó kỳ quái: “Đinh Hạo, bạn không phải đã nói là đều cho tôi à? Tại sao lại ăn mất một cái rồi?”
Đinh Hạo nhìn nhìn bé, hận không thể kéo tay giảng giải thấm thía một hồi: đồng chí nhỏ à, bạn đã đạt được bước tiến triển đột phá mới rồi, bạn thử nghĩ xem, hồi trước bạn có bao giờ lấy được thứ gì từ tay tôi đâu, cần phải học cách thấy đủ, nhé.
Bạch Lộ thực ra cũng chỉ muốn cùng Đinh Hạo đùa giỡn một hồi. Bé bình thường không ít lần bị Đinh Hạo bắt nạt, nhìn thấy cậu tỏ ý chịu thua cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu, bám theo anh trai mình líu ríu vô cùng hoạt bát.
Chú lái xe nhà Bạch Bân đã đỗ xe xong xuôi, nhìn thấy một nhà Đinh Viễn Biên ở đây còn tưởng rằng hai đứa nhỏ đã sớm hẹn nhau cùng đi chơi. Anh lúc này là phụ trách mang hai anh em Bạch Bân Bạch Lộ đến, trách nhiệm vô cùng trọng đại, vẫn nên hòa cùng đoàn người này cho dễ dàng, nghĩ vậy liền bước nhanh đến khách sáo một hồi với Đinh Viễn Biên: “Trưởng khoa Đinh, đem người nhà đến đây chơi à?”
Đinh Viễn Biên đương nhiên biết được đây là lái xe của Bạch bí thư, vô cùng cao hứng, vội vàng bắt tay: “Đúng vậy, vừa lúc có ngày nghỉ. Mà anh cũng đừng gọi trưởng khoa Đinh, việc này vẫn chưa xong, không biết sẽ thế nào mà!” Đinh Viễn Biên đã nghe ngóng được việc cấp trên muốn phê chuẩn, lại xem xét chuyện mấy ngày nay, lần này thấy ngay cả lái xe của Bạch bí thư cũng nói vậy, việc này chắc chắn thành rồi. Đinh Viễn Biên cười không khép nổi miệng, lại hỏi chú lái xe: “Hôm nay Bạch bí thư không đi cùng sao?”
Lái xe vội vàng giải thích. Đây là yêu cầu của hai anh em họ Bạch, Bạch bí thư không rảnh, bảo anh đưa lũ nhỏ đi, lại nhanh chóng đề xuất thử xem hai nhà đi cùng nhau có được không? Trẻ con chơi đùa càng đông càng vui, lại an toàn.
Đinh Viễn Biên đương nhiên đồng ý, chờ mọi người lần lượt xuống xe xách theo đầy đủ đồ đạc liền chậm rãi vào công viên. Này một loạt mười mấy người, xung quanh không biết còn tưởng tổ chức đoàn thể nào đó đi tham quan cũng nên.
Nhóm trẻ con chạy tung tăng phía trước. Bà Đinh được mẹ Đinh Hạo giúp đỡ chậm rãi đi ở đằng sau, còn lại mọi người cầm đồ ăn vặt, nước và vân vân. Các ông đi cuối trò chuyện vô cùng cao hứng. Ba của Trương Mông vừa nãy đứng ở bên cạnh nghe rõ ràng chú lái xe gọi Đinh Viễn Biên là trưởng khoa, lúc này càng thêm khách khí, thường xuyên hỏi han, cũng nghe được không ít chuyện.
Đinh Hạo đương nhiên là đi cùng Bạch Bân, bên cạnh là Bạch Lộ bám đuôi một tấc cũng không rời, sợ Đinh Hạo lôi kéo anh bé bỏ chạy, phòng cậu như phòng cướp. Trương Mông đã sớm chú ý tới Bạch Lộ. Bạch Lộ mặc một thân váy áo mới tinh, cộng thêm chiếc máy ảnh vô cùng hoành tráng trên này khiến Trương Mông vô cùng hâm mộ, nhìn nhìn Đinh Hạo đang mải nói chuyện bên kia, lôi kéo Đinh Hoằng chạy tới bắt chuyện: “Đinh Hạo, mấy bạn này là ai thế?”
Đinh Hạo bị Bạch Bân nắm tay, chỉ có Bạch Lộ ở đây thì không sao, nhưng lúc Trương Mông Đinh Hoằng chạy đến thì muốn buông ra. Mới vừa khẽ giật nhẹ một chút liền bị Bạch Bân gắt gao nắm chặt lại, chỉ có thể tay nắm tay giới thiệu với hai người: “Đây là Bạch Bân, bạn cùng bàn…Ách” Đinh Hạo thiếu chút nữa đã thuận miệng kêu ‘cùng bàn cùng giường’, vội nhanh chóng ngừng lại, chỉ chỉ Bạch Lộ: “Đây là em họ của Bạch Bân, tên Bạch Lộ.”
Trương Mông nhẹ nhàng chào, lại hỏi có thể hay không cùng nhau chơi đùa, nhìn vô cùng giống một cô bé con ngượng ngùng. Đinh Hoằng có chút không được tự nhiên, hướng Đinh Hạo bên kia ngoắc ngoắc, cầm góc áo Đinh Hạo nhỏ giọng đề nghị: “Chúng ta sang bên kia chơi đi?”. Đinh Hoằng tuy rằng cũng bị Đinh Hạo khiến cho vất vả một hồi, nhưng so với việc đi cùng Trương Mông, nhóc tình nguyện theo Đinh Hạo chịu tra tấn còn hơn.
Bạch Bân nhìn thoáng qua Đinh Hoằng: “Hạo Hạo, đây là anh họ của em đúng không? Anh là Bạch Bân, đã từng nghe Hạo Hạo kể về em, em cũng học ở trường tiểu học thực nghiệm nhỉ?” Bạch Bân đi qua lách vào giữa hai người nhóc và Đinh Hạo, cười cười vỗ vỗ bả vai nhóc: “Về sau đến trường nhớ tìm tụi anh cùng chơi nhé.”
Đinh Hoằng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bân, vừa liếc cái liền nhận ra ngay. Cái này, trong trường học có ai không biết Bạch Bân chứ, mẹ ơi, đây là người toàn năng đức trí thể mỹ trong truyền thuyết, mọi phần thưởng đều là hiệu trưởng tự tay trao tặng, là thần tượng của trường đấy! Bạn nhỏ Đinh Hoằng đầu bé xíu sao có thể hiểu được ý đồ của Bạch Bân, còn đang vò đầu bứt tai muốn trò chuyện với Bạch Bân mấy câu, biểu thị quyết tâm học tập gì đó và vân vân. Năm ấy trong mắt đứa nhỏ tiểu học, hình tượng của Bạch Bân và thầy giáo không có gì khác biệt, có thể nói được mấy câu cùng người ấy chính là quang vinh vô cùng.
Trương Mông bên kia cũng lôi kéo Bạch Lộ nói chuyện. Bạch Lộ nhìn anh trai đang đứng giữa Đinh Hạo và Đinh Hoằng, vừa muốn đi qua lại vừa muốn chơi cùng bạn gái, do dự nửa ngày, nhìn nhìn Đinh Hoằng một bộ thành thật phỏng chừng cũng không kéo anh bé chạy mất. Người xấu như Đinh Hạo chắc không có nhiều lắm đâu, nhỉ? Bạch Lộ thoáng an tâm, líu ríu cùng Trương Mông nói những chuyện con gái đều thích.
Trương Mông tấm tắc khen hoài váy của Bạch Lộ rất đẹp, lúc bắt đầu Bạch Lộ còn vô cùng đắc ý, sau lại có chút không kiên nhẫn. Đây không phải đính vài cái hạt châu lên váy sao? Cần gì phải nói mười mấy lần thật dễ nhìn chứ? Bạch Lộ ngó ngó Đinh Hạo bên kia, muốn sang đứng cùng anh của mình. Trương Mông vẫn còn ở đây nịnh hót: “Bạch Lộ, bạn mua váy ở đâu vậy? Chỗ mình muốn mua cũng tìm không được, thật sự quá đẹp…” còn vươn tay sờ sờ mấy hạt châu trên váy Bạch Lộ.
Bạch Lộ cảm thấy phiền toái, tránh xa khỏi Trương Mông: “Mua ở tòa nhà bách hóa, tầng thứ ba ấy! Bạn tự mình tìm quầy chuyên doanh mà mua đi.” Bạch Lộ kỳ thật không nghĩ quá nhiều, bé nghe Trương Mông hỏi hỏi liền nghĩ Trương Mông cũng muốn đi mua. Lời này thực sự giống nói trắng ra, Trương Mông nghẹn họng một hồi. Bình thường Trương Mông đều nịnh nọt khen ngợi người khác thật tốt, khiến người ta cao hứng rồi sẽ bảo mình không có, giả bộ đáng thương. Bình thường chỉ cần vậy là có thể lừa được đồ vật đến tay, lúc này gặp phải Bạch Lộ tính tình thẳng thắn thật giống như đụng trúng thiết bản.
Hai con mắt Bạch Lộ đề phòng Đinh Hạo bắt cóc anh mình cũng không đủ dùng, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi nghiền ngẫm tâm tư cẩn thận của Trương Mông, nhìn anh cùng Đinh Hạo đi càng ngày càng xa, phải nhanh chân đuổi theo: “Anh! Anh chờ em với!”. Trương Mông đương nhiên cũng chạy theo, nhóc còn thèm muốn cái máy ảnh của Bạch Lộ nữa mà, nếu đi cùng nhau hỏi thử xem, có thể sờ sờ chút cũng được.
Ba đứa bé trai nhóm Đinh Hạo đứng trước một chiếc xe tăng hỏng được trưng bày. Đây là một chiếc xe tăng lớn, vỏ ngoài sơn rằn ri loang lổ, chằng chịt vết xước, trên nòng đại bác còn ghi chữ ‘tám mươi mốt’, bên cạnh là số Ả rập đã bị nắng mưa xóa nhòa nhìn không rõ, nhưng lại có một loại khí thế rất riêng. Bạch Lộ đã đuổi tới đứng cùng anh mình, nhìn chằm chằm. Bé chính là ở cùng người ba là bộ đội mà lớn lên, với loại vũ khí quân sự hoành tráng này đặc biệt mê mẩn: “Anh, đây là xe tăng gì vậy?”
Đinh Hạo giành trả lời: “Đây là xe tăng T-34 do Li Trung Tô chế tạo trong chiến tranh thế giới. Lúc ấy là một trong những trang bị chủ lực của liên minh hồng quân công nông Trung Quốc trong chiến tranh chống Mỹ. Quân nhân tình nguyện Trung Quốc anh dũng đã lái nó hiên ngang vượt qua sông Lục Giang…” Bạch Lộ nhìn Đinh Hạo nửa tin nửa ngờ: “Làm sao bạn biết vậy?”
Đinh Hạo vui vẻ chỉ vào khối đá minh họa dưới xe tăng: “Kìa, bên đó có nói rõ đấy!”
Bạch Bân vô cùng hài lòng, xoa xoa đầu Đinh Hạo: “Còn xem thật cẩn thận nhỉ?” Đinh Hạo đắc ý, cái mũi nhỏ cũng sắp hếch đến lên trời: “Đương nhiên! Bạch Lộ, về sau có gì không hiểu cứ hỏi anh Hạo đây, nhé!”
Bạch Lộ xem xét viên đá, có thật nhiều chữ mình vẫn chưa biết, nhưng nhìn nhìn xe tăng có chữ ‘tám mươi mốt’ kia vô cùng quen thuộc nha, nhịn không được muốn đi lên chụp ảnh. Chú lái xe đã mua cho bé pin mới rồi, càng khiến Bạch Lộ hạ quyết tâm. Cô bé con vẻ mặt giả vờ nghiêm trang, váy áo chỉnh tề ngồi trước xe tăng, tư thế giống như sắp xuất chinh đến nơi.
Bé chụp xong rồi lại quấn quít lấy Bạch Bân đòi chụp cùng. Mọi người xung quanh cũng nhảy vào giúp vui, lộn xộn vây quanh xe tăng tạo dáng một đống ảnh chụp. Trương Mông lo lắng đi lên sợ bẩn quần áo, liền đứng ở xa xa lấp ló. Đinh Hạo còn cố ý chụp lén một tấm. Trương Mông cương mặt tươi cười chờ chụp ảnh, tư thế vô cùng cứng ngắc…
Bạch Bân và Đinh Hạo cũng đứng trước máy ảnh, tay nắm tay, cười vui vẻ, chỉ là bạn nhỏ bên cạnh đang nắm tay cậu không biết vì sao lại hơi hơi đỏ mặt…
Tác giả :
Ái Khán Thiên