Trọng Sinh Chi Tra Thụ
Chương 22: Ô mai ngâm…
Ngày nghỉ luôn luôn là ngày tuyệt vời nhất. Đinh Hạo làm ổ ở nhà bà Đinh ăn ăn uống uống, béo lên hẳn một vòng, cười toe toét lộ ra cả má lúm đồng tiền xinh xinh. Bạch Bân véo véo mặt cậu, không khỏi cảm thán đồ ăn nhà họ Đinh tốt, để được nhiều thịt như vậy không biết đã gặm hết bao nhiêu chân gà rồi. Đinh Hạo lại còn là đứa rất kén ăn, bà Đinh thật sự đã vô cùng vất vả.
Đinh Hạo ôm cặp sách nhỏ đến thẳng nhà Bạch Bân. Đinh Viễn Biên biết hai đứa nhỏ này thích chơi đùa cùng nhau, nhưng lúc đưa Đinh Hạo đến vẫn mua chút quà biếu tặng. Thằng nhóc quỷ Đinh Hạo này chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn tuân thủ quy củ ở đây, không phá tanh bành nhà người khác đã may mắn lắm rồi. Tốt nhất vẫn nên khách khí một chút, vạn nhất có thực sự gây họa gì thì vẫn còn có cơ cứu vãn.
Đinh Viễn Biên chân trước vừa mới đi, Đinh Hạo sau lưng đã vội vàng mở hộp quà của ba mình, bảo Bạch Bân đi lấy ly: “Bạch Bân, uống thử này, đây là ô mai ngâm do nội tôi tự tay làm đấy, còn có cả rượu nho nữa, vừa đúng lúc có thể uống được rồi.”
Bạch Bân cầm hai cái ly nhỏ, cùng Đinh Hạo mỗi người một chiếc lấy chút ô mai ăn. Vào dịp năm mới, bà Đinh được tặng một hộp ô mai thật lớn, muốn để dành cho Đinh Hạo ăn nhưng sợ ô mai bị hỏng. Bà Đinh quyết định ngâm thành nước ô mai trong hộp cho Đinh Hạo đem đi, bên trong có từng viên ô mai nhỏ xíu thơm thơm, nhai giòn giòn, vừa ngọt vừa chua thật đã nghiền. Đinh Hạo còn muốn uống cả rượu nho, nhưg bị Bạch Bân cản lại: “Em định uống rượu nho à? Để sau đi, rượu nho này mời dì Ngô uống tốt lắm.”
Hôm giao thừa, Bạch Bân thấy Bạch Lộ trộm uống lén ly rượu nho, không đến một hồi liền ngủ gục. Nhóc sợ Đinh Hạo uống cũng nhanh buồn ngủ, Bạch Bân lâu lắm rồi không gặp Đinh Hạo, muốn cùng Đinh Hạo chơi nhiều hơn nữa cơ.
Đinh Hạo miệng nhai nhai ô mai, cũng không kiên trì muốn uống nữa, rót cho dì Ngô một chén rượu: “Dì! Dì uống cái này đi, đây là nội con tự làm đấy! Uống ngon lắm!”
Đinh Hạo cười hớn hở vô cùng đáng yêu, lộ ra thần thái khoe khoang đắc ý. Dì Ngô lập tức bị mê đảo bởi má lúm đồng tiền nhỏ, nhận lấy chén xoa xoa đầu cậu: “Con ngoan quá! Cám ơn Hạo Hạo nhé!”. Nhấp một ngụm, quả nhiên thấy mùi hoa quả thơm ngát trong miệng, có thể là làm cho cả trẻ con uống thử nên hương vị nhạt hơn bình thường một chút, cũng không có vị đắng chát như rượu thật: “Ngon quá, nội con giỏi thật đấy, hôm nào dì phải học nội con cách làm rượu nho thôi!”
Đinh Hạo vô cùng tự hào, liếm liếm thìa múc ô mai khoe khoang với Bạch Bân: “Thấy chưa, không uống sẽ hối hận đúng không? Ở nhà tôi còn uống lúc mới làm xong, ngon hơn nhiều, có vị hơi hơi giống nước nho, lại không thêm hóa chất bảo quản…” Đinh Hạo ăn đến miệng dính đầy nước ô mai, Bạch Bân giơ tay chỉ: “Miệng em dính nước kìa.”
Đinh Hạo sửng sốt vươn tay quẹt, quả nhiên có một chút, bèn lè lưỡi liếm liếm: “Tôi nói, anh ăn uống cũng tỉ mỉ như vậy thật là phiền toái, ở nhà tôi đều ăn như thế, tôi đã nói với anh rồi…”
Ánh mắt Bạch Bân liếc theo ngón tay vừa lau miệng của Đinh Hạo, bỗng nhiên thấy hối hận vừa rồi đã nhắc nhở cậu. Nếu như dùng ngón tay của mình lau cho em ấy, Hạo Hạo cũng sẽ liếm ngón tay mình đúng không? Cử chỉ ấy thật giống động vật nhỏ, dễ thương quá. Nghĩ nghĩ, chợt nghe thấy Đinh Hạo gọi, ngẩng đầu lên hỏi lại: “Gì vậy?”
Đinh Hạo đã ăn hết phần ô mai của mình, đặt ly lên bàn trà: “Tôi nói chúng mình về phòng đi? Mấy ngày nay tôi đều phải chạy đông chạy tây đi thăm viếng, hôm nay ngồi nguyên ngày trên xe đi về, mệt lắm rồi.”
Bạch Bân đương nhiên đồng ý, dọn dẹp ly tách xong xuôi đưa cho dì Ngô, dẫn Đinh Hạo trở về phòng ngủ. Chăn gối của Đinh Hạo vẫn còn nguyên vẹn được xếp gọn gàng ở trên giường, còn có thêm cả gối ôm. Trên bàn cũng có thêm một chiếc chén hình con ếch, dùng để đựng chè mè đen (chí mà phù) ăn. Bạch Bân từng nghe Đinh Hạo lẩm bẩm muốn ăn món này, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp Đinh Hạo trở về.
Đinh Hạo nhìn nhìn cái chén ếch nhỏ, lại hỏi Bạch Bân: “Chỉ có một chén à? Anh không ăn sao?”
Bạch Bân lắc đầu: “Anh không thích ăn ngọt”.
Đinh Hạo ‘à’ một tiếng, lại quay đầu đi nhìn lung tung khắp phòng, tập trung tìm kiếm cái bình thủy tinh cậu từng đưa cho Bạch Bân. Nhìn một lượt liền phát hiện ra hộp thủy tinh vốn đựng kẹo, được Bạch Bân lau rửa đến tỏa sáng rực rỡ nằm ở trên giá sách, bên trong có không ít tiền xu. Đinh Hạo ôm nó xoay quanh nhìn một vòng, quay đầu hỏi Bạch Bân: “Tiền mừng tuổi của anh đâu rồi? Tại sao lại toàn tiền xu ở đây vậy?”
Bạch Bân giải thích: “Anh gửi trong ngân hàng, làm thành một cuốn sổ tiết kiệm, em có muốn xem không?” Đinh Hạo gật gật đầu, Bạch Bân kéo ngăn kéo đầu tiên, lấy ra đưa cho cậu. Đinh Hạo nhìn con số mà líu cả lưỡi: “Sao nhiều thế?”
Bạch Bân ghé sang, nghiêng nghiêng đầu xem cùng: “Nhiều đúng không, tại năm nay mẹ anh về nhà.” Bạch Bân vươn tay chỉ chỉ một con số trong sổ tiết kiệm, “Gần nửa số tiền này là mẹ cho anh.”
Đinh Hạo trong lòng cảm khái, lại hỏi: “Vậy, em trai anh cũng về đúng không? Nó khỏe chứ?” Bạch Kiệt – em trai của Bạch Bân, năm đó cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, du học nước ngoài trở về, lập công ty, mở trường học, hàng năm đều nộp cho chính phủ không biết bao nhiêu tiền thuế, nói là thần tài cũng không ngoa.
“Em vẫn nhớ Bạch Kiệt à? Sức khỏe nó tốt hơn rồi, nên mẹ mới dẫn trở về,” Bạch Bân thoạt nhìn vô cùng cao hứng, chỉ chỉ một khung ảnh trên bàn học: “À, cái kia là ảnh chụp cùng nhau nhân dịp năm mới đấy.”
Đinh Hạo nhìn theo hướng ấy, quả nhiên thấy một bức ảnh vô cùng hạnh phúc, mọi người đều mặc trang phục đỏ thẫm kiểu Trung Quốc đời Đường, chính giữa là ông già ôm một đứa nhóc bé xíu đội mũ quả dưa, thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, mặt mày có vài phần tương tự với Bạch Bân.
Đây là Bạch Kiệt ư? Đinh Hạo đời trước đã từng gặp qua hắn một lần, đó là lúc đi theo Bạch Bân đến dự một yến hội tư nhân, vẫn còn nhớ rõ Bạch Kiệt là người không dễ bắt chuyện, nhìn rất nội liễm, khí chất tuy không cường thế bằng Bạch Bân, nhưng dù sao cũng là tinh anh cao lớn phóng khoáng, không ngờ hồi trước chỉ là một đứa nhỏ lắm bệnh tật, chậc chậc.
Người bên cạnh là Bạch Bân, đứng thẳng lưng, khóe miệng mím mím không mỉm cười, cứ như vậy đứng đằng trước. Phía bên kia ông lão là một cô nhóc toàn thân đỏ rực, buộc hai túm tóc trên đầu cười đến sáng lạn, cùng Bạch Bân đối lập. Đinh Hạo liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Bạch Lộ. Phía sau theo thứ tự là tất cả thân thích nhà họ Bạch, Đinh Hạo miễn cưỡng nhận ra được vài người, thè lưỡi: “Nhà anh nhiều người vậy?”
Bạch Bân mỉm cười: “Đúng đấy, nếu không làm sao có tiền mừng tuổi nhiều vậy được, phải không?”. Đinh Hạo cũng cười, trả lại Bạch Bân sổ tiết kiệm: “Cũng cho anh xem cái của tôi!”. Chạy đi tha đến cái rương nhỏ của mình, moi từ trong ra chú heo đựng tiền, trong bụng heo mỗi loại tiền mặt đủ các giá trị đều có một chút, nhìn thật mỹ mãn.
Đinh Hạo đưa nó cho Bạch Bân: “Bên trong có không ít, ngày mai anh cầm đi làm cho tôi cuốn sổ tiết kiệm đi.” Bạch Bân gật gật đầu, Đinh Hạo đảo mắt một vòng, tiếp tục thương lượng: “Vậy, nếu số trong tài khoản bị lẻ, anh bổ sung thêm tiền cho tôi thành số chẵn nhé?”
Bạch Bân nở nụ cười: “Được”.
Lại giúp Đinh Hạo thu gọn mấy món quần áo mang đến, đặt trong tủ, nhìn nhìn tủ quần áo đầy ắp đồ của cả hai người, Bạch Bân mới có cảm giác an tâm. Bạch Bân chưa từng sống gần gũi với một người đến vậy, cho dù là ba mẹ của nhóc cũng không gắn liền như hình với bóng như thế. Đinh Hạo cùng nhóc ăn, ngủ, đến trường, lúc nào cũng ở cùng một chỗ. Bình thường không cảm nhận được cái gì, nhưng đột nhiên một thời gian ngắn không thấy được cậu, chợt cảm giác thấy xung quanh lạnh tanh trống trải, có chút không quen.
Đinh Hạo lau rửa xong xuôi liền nằm bất động ở trên giường. Bạch Bân xoa bóp cánh tay nhỏ cho cậu, nhìn cậu lầm bầm ậm ừ bèn hỏi: “Em mệt lắm à?”
Đinh Hạo trở mình, nhường ra một chỗ trống cho Bạch Bân nằm xuống, thở dài: “Mệt đầu óc nha! Tôi chạy đi chạy lại, tính toán tỉ mỉ, cuối cùng qua cái tết âm lịch mới được có trên dưới một trăm đồng.” Đinh Hạo chợt nhớ đến sổ tiết kiệm kia của Bạch Bân, trong lòng có chút bất bình: “Còn không bằng số lẻ của anh nữa!!”
Bạch Bân cảm thấy kỳ quái: “Hạo Hạo, em rất thiếu tiền sao?”
Đinh Hạo gật đầu: “Đúng vậy mà.”
Bạch Bân lại càng kỳ quái: “Em muốn có nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Đinh Hạo nằm trên giường nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch, lại càng giống cười khổ: “Bạch Bân, anh không biết, tiền đôi khi còn có thể đổi được cả mạng sống…” Nếu đúng lúc phát hiện kịp thời bệnh của bà Đinh, nếu lúc ấy nhiều tiền có thể chuyển viện chữa trị cho bà, nội sẽ không ra đi sớm đến vậy. Đinh Hạo có chút buồn phiền, gãi gãi đầu: “Tôi có nói anh cũng không hiểu, dù sao, tôi muốn kiếm tiền để chuẩn bị sẵn cho tương lai.”
Bạch Bân vẫn đang xoa bóp cánh tay cho Đinh Hạo, cũng không nói gì nữa. Đinh Hạo bỗng thấy hốt hoảng, cầm lấy tay Bạch Bân ngồi dậy: “Bạch Bân, anh, anh biết là tôi không phải đặc biệt tham tiền đúng không? Tôi chưa bao giờ đòi tiền anh cả. Cái kia, tôi mượn anh tiền không phải có ý muốn lợi dụng anh đâu. Bây giờ tôi không có tiền, nhưng đến lúc buôn bán có lời sẽ trả lại đầy đủ cho anh…”
Bạch Bân vỗ vỗ gáy cậu, nở nụ cười: “Không cần trả lại đâu, anh cho em hết đấy.”
Đinh Hạo mặt đỏ bừng: “Làm gì, làm gì có ai tặng người khác nhiều tiền vậy chứ!”. Bạch Bân nhìn cậu như vậy cảm thấy rất hài lòng, mới tắt đèn bàn, chui vào trong chăn cùng Đinh Hạo, lại cẩn thận trùm kín chăn cho cả hai người: “Tại sao không được? Hạo Hạo còn ở nhà của anh mà, tiền cho em cũng không sao hết.”
Bạch Bân suy nghĩ rất đơn giản, tiền ở trên người, bây giờ người đã ở đây rồi tiền còn có thể chạy được sao? Nhưng câu này nghe vào trong tai Đinh Hạo lại biến đổi thành một ý khác, Đinh Hạo lấy tâm tình người từng trải phân tích những lời này một lần, cảm thấy Bạch Bân mới nhỏ vậy đã tính toán quá tỉ mỉ cẩn thận, mới mượn có chút tiền thôi mà cậu đã trở thành vật bảo đảm của Bạch Bân rồi.
Đinh Hạo mất tự nhiên quay lưng, Bạch Bân ôm cậu thắc mắc: “Em vẫn bị mỏi à? Ngồi xe lâu mệt chết được, anh xoa bóp tiếp cho em nhé?” Thiếu tự nhiên trong lòng Đinh Hạo đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Là cậu nghĩ nhiều, Bạch Bân ấy, đối xử tốt với cậu chưa bao giờ đòi hỏi nhiều gì cả. Được thôi, nợ thì nợ đi, dù sao cả đời này cũng sẽ không rời xa anh nữa.
Bạch Bân thấy cậu không trả lời, vươn tay muốn tiếp tục xoa bóp. Đinh Hạo lắc lắc đầu, cọ cọ trong lòng ngực Bạch Bân: “Thật thoải mái.” Bạn nhỏ Bạch Bân lập tức vui vẻ nở nụ cười, đụng đụng trán cậu: “Ừ, anh cũng vậy.”
Đêm nay Đinh Hạo ngủ đặc biệt sâu, mùi hương quen thuộc vờn quanh từng bước dẫn cậu vào mộng đẹp. Bạch Bân cũng cảm thấy như vậy, thân nhiệt ấm áp ôm ở trong tay, Bạch Bân hài lòng mãn nguyện vô cùng, ngủ cũng đặc biệt cảm thấy ngọt ngào.
Đinh Hạo ôm cặp sách nhỏ đến thẳng nhà Bạch Bân. Đinh Viễn Biên biết hai đứa nhỏ này thích chơi đùa cùng nhau, nhưng lúc đưa Đinh Hạo đến vẫn mua chút quà biếu tặng. Thằng nhóc quỷ Đinh Hạo này chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn tuân thủ quy củ ở đây, không phá tanh bành nhà người khác đã may mắn lắm rồi. Tốt nhất vẫn nên khách khí một chút, vạn nhất có thực sự gây họa gì thì vẫn còn có cơ cứu vãn.
Đinh Viễn Biên chân trước vừa mới đi, Đinh Hạo sau lưng đã vội vàng mở hộp quà của ba mình, bảo Bạch Bân đi lấy ly: “Bạch Bân, uống thử này, đây là ô mai ngâm do nội tôi tự tay làm đấy, còn có cả rượu nho nữa, vừa đúng lúc có thể uống được rồi.”
Bạch Bân cầm hai cái ly nhỏ, cùng Đinh Hạo mỗi người một chiếc lấy chút ô mai ăn. Vào dịp năm mới, bà Đinh được tặng một hộp ô mai thật lớn, muốn để dành cho Đinh Hạo ăn nhưng sợ ô mai bị hỏng. Bà Đinh quyết định ngâm thành nước ô mai trong hộp cho Đinh Hạo đem đi, bên trong có từng viên ô mai nhỏ xíu thơm thơm, nhai giòn giòn, vừa ngọt vừa chua thật đã nghiền. Đinh Hạo còn muốn uống cả rượu nho, nhưg bị Bạch Bân cản lại: “Em định uống rượu nho à? Để sau đi, rượu nho này mời dì Ngô uống tốt lắm.”
Hôm giao thừa, Bạch Bân thấy Bạch Lộ trộm uống lén ly rượu nho, không đến một hồi liền ngủ gục. Nhóc sợ Đinh Hạo uống cũng nhanh buồn ngủ, Bạch Bân lâu lắm rồi không gặp Đinh Hạo, muốn cùng Đinh Hạo chơi nhiều hơn nữa cơ.
Đinh Hạo miệng nhai nhai ô mai, cũng không kiên trì muốn uống nữa, rót cho dì Ngô một chén rượu: “Dì! Dì uống cái này đi, đây là nội con tự làm đấy! Uống ngon lắm!”
Đinh Hạo cười hớn hở vô cùng đáng yêu, lộ ra thần thái khoe khoang đắc ý. Dì Ngô lập tức bị mê đảo bởi má lúm đồng tiền nhỏ, nhận lấy chén xoa xoa đầu cậu: “Con ngoan quá! Cám ơn Hạo Hạo nhé!”. Nhấp một ngụm, quả nhiên thấy mùi hoa quả thơm ngát trong miệng, có thể là làm cho cả trẻ con uống thử nên hương vị nhạt hơn bình thường một chút, cũng không có vị đắng chát như rượu thật: “Ngon quá, nội con giỏi thật đấy, hôm nào dì phải học nội con cách làm rượu nho thôi!”
Đinh Hạo vô cùng tự hào, liếm liếm thìa múc ô mai khoe khoang với Bạch Bân: “Thấy chưa, không uống sẽ hối hận đúng không? Ở nhà tôi còn uống lúc mới làm xong, ngon hơn nhiều, có vị hơi hơi giống nước nho, lại không thêm hóa chất bảo quản…” Đinh Hạo ăn đến miệng dính đầy nước ô mai, Bạch Bân giơ tay chỉ: “Miệng em dính nước kìa.”
Đinh Hạo sửng sốt vươn tay quẹt, quả nhiên có một chút, bèn lè lưỡi liếm liếm: “Tôi nói, anh ăn uống cũng tỉ mỉ như vậy thật là phiền toái, ở nhà tôi đều ăn như thế, tôi đã nói với anh rồi…”
Ánh mắt Bạch Bân liếc theo ngón tay vừa lau miệng của Đinh Hạo, bỗng nhiên thấy hối hận vừa rồi đã nhắc nhở cậu. Nếu như dùng ngón tay của mình lau cho em ấy, Hạo Hạo cũng sẽ liếm ngón tay mình đúng không? Cử chỉ ấy thật giống động vật nhỏ, dễ thương quá. Nghĩ nghĩ, chợt nghe thấy Đinh Hạo gọi, ngẩng đầu lên hỏi lại: “Gì vậy?”
Đinh Hạo đã ăn hết phần ô mai của mình, đặt ly lên bàn trà: “Tôi nói chúng mình về phòng đi? Mấy ngày nay tôi đều phải chạy đông chạy tây đi thăm viếng, hôm nay ngồi nguyên ngày trên xe đi về, mệt lắm rồi.”
Bạch Bân đương nhiên đồng ý, dọn dẹp ly tách xong xuôi đưa cho dì Ngô, dẫn Đinh Hạo trở về phòng ngủ. Chăn gối của Đinh Hạo vẫn còn nguyên vẹn được xếp gọn gàng ở trên giường, còn có thêm cả gối ôm. Trên bàn cũng có thêm một chiếc chén hình con ếch, dùng để đựng chè mè đen (chí mà phù) ăn. Bạch Bân từng nghe Đinh Hạo lẩm bẩm muốn ăn món này, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp Đinh Hạo trở về.
Đinh Hạo nhìn nhìn cái chén ếch nhỏ, lại hỏi Bạch Bân: “Chỉ có một chén à? Anh không ăn sao?”
Bạch Bân lắc đầu: “Anh không thích ăn ngọt”.
Đinh Hạo ‘à’ một tiếng, lại quay đầu đi nhìn lung tung khắp phòng, tập trung tìm kiếm cái bình thủy tinh cậu từng đưa cho Bạch Bân. Nhìn một lượt liền phát hiện ra hộp thủy tinh vốn đựng kẹo, được Bạch Bân lau rửa đến tỏa sáng rực rỡ nằm ở trên giá sách, bên trong có không ít tiền xu. Đinh Hạo ôm nó xoay quanh nhìn một vòng, quay đầu hỏi Bạch Bân: “Tiền mừng tuổi của anh đâu rồi? Tại sao lại toàn tiền xu ở đây vậy?”
Bạch Bân giải thích: “Anh gửi trong ngân hàng, làm thành một cuốn sổ tiết kiệm, em có muốn xem không?” Đinh Hạo gật gật đầu, Bạch Bân kéo ngăn kéo đầu tiên, lấy ra đưa cho cậu. Đinh Hạo nhìn con số mà líu cả lưỡi: “Sao nhiều thế?”
Bạch Bân ghé sang, nghiêng nghiêng đầu xem cùng: “Nhiều đúng không, tại năm nay mẹ anh về nhà.” Bạch Bân vươn tay chỉ chỉ một con số trong sổ tiết kiệm, “Gần nửa số tiền này là mẹ cho anh.”
Đinh Hạo trong lòng cảm khái, lại hỏi: “Vậy, em trai anh cũng về đúng không? Nó khỏe chứ?” Bạch Kiệt – em trai của Bạch Bân, năm đó cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, du học nước ngoài trở về, lập công ty, mở trường học, hàng năm đều nộp cho chính phủ không biết bao nhiêu tiền thuế, nói là thần tài cũng không ngoa.
“Em vẫn nhớ Bạch Kiệt à? Sức khỏe nó tốt hơn rồi, nên mẹ mới dẫn trở về,” Bạch Bân thoạt nhìn vô cùng cao hứng, chỉ chỉ một khung ảnh trên bàn học: “À, cái kia là ảnh chụp cùng nhau nhân dịp năm mới đấy.”
Đinh Hạo nhìn theo hướng ấy, quả nhiên thấy một bức ảnh vô cùng hạnh phúc, mọi người đều mặc trang phục đỏ thẫm kiểu Trung Quốc đời Đường, chính giữa là ông già ôm một đứa nhóc bé xíu đội mũ quả dưa, thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, mặt mày có vài phần tương tự với Bạch Bân.
Đây là Bạch Kiệt ư? Đinh Hạo đời trước đã từng gặp qua hắn một lần, đó là lúc đi theo Bạch Bân đến dự một yến hội tư nhân, vẫn còn nhớ rõ Bạch Kiệt là người không dễ bắt chuyện, nhìn rất nội liễm, khí chất tuy không cường thế bằng Bạch Bân, nhưng dù sao cũng là tinh anh cao lớn phóng khoáng, không ngờ hồi trước chỉ là một đứa nhỏ lắm bệnh tật, chậc chậc.
Người bên cạnh là Bạch Bân, đứng thẳng lưng, khóe miệng mím mím không mỉm cười, cứ như vậy đứng đằng trước. Phía bên kia ông lão là một cô nhóc toàn thân đỏ rực, buộc hai túm tóc trên đầu cười đến sáng lạn, cùng Bạch Bân đối lập. Đinh Hạo liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Bạch Lộ. Phía sau theo thứ tự là tất cả thân thích nhà họ Bạch, Đinh Hạo miễn cưỡng nhận ra được vài người, thè lưỡi: “Nhà anh nhiều người vậy?”
Bạch Bân mỉm cười: “Đúng đấy, nếu không làm sao có tiền mừng tuổi nhiều vậy được, phải không?”. Đinh Hạo cũng cười, trả lại Bạch Bân sổ tiết kiệm: “Cũng cho anh xem cái của tôi!”. Chạy đi tha đến cái rương nhỏ của mình, moi từ trong ra chú heo đựng tiền, trong bụng heo mỗi loại tiền mặt đủ các giá trị đều có một chút, nhìn thật mỹ mãn.
Đinh Hạo đưa nó cho Bạch Bân: “Bên trong có không ít, ngày mai anh cầm đi làm cho tôi cuốn sổ tiết kiệm đi.” Bạch Bân gật gật đầu, Đinh Hạo đảo mắt một vòng, tiếp tục thương lượng: “Vậy, nếu số trong tài khoản bị lẻ, anh bổ sung thêm tiền cho tôi thành số chẵn nhé?”
Bạch Bân nở nụ cười: “Được”.
Lại giúp Đinh Hạo thu gọn mấy món quần áo mang đến, đặt trong tủ, nhìn nhìn tủ quần áo đầy ắp đồ của cả hai người, Bạch Bân mới có cảm giác an tâm. Bạch Bân chưa từng sống gần gũi với một người đến vậy, cho dù là ba mẹ của nhóc cũng không gắn liền như hình với bóng như thế. Đinh Hạo cùng nhóc ăn, ngủ, đến trường, lúc nào cũng ở cùng một chỗ. Bình thường không cảm nhận được cái gì, nhưng đột nhiên một thời gian ngắn không thấy được cậu, chợt cảm giác thấy xung quanh lạnh tanh trống trải, có chút không quen.
Đinh Hạo lau rửa xong xuôi liền nằm bất động ở trên giường. Bạch Bân xoa bóp cánh tay nhỏ cho cậu, nhìn cậu lầm bầm ậm ừ bèn hỏi: “Em mệt lắm à?”
Đinh Hạo trở mình, nhường ra một chỗ trống cho Bạch Bân nằm xuống, thở dài: “Mệt đầu óc nha! Tôi chạy đi chạy lại, tính toán tỉ mỉ, cuối cùng qua cái tết âm lịch mới được có trên dưới một trăm đồng.” Đinh Hạo chợt nhớ đến sổ tiết kiệm kia của Bạch Bân, trong lòng có chút bất bình: “Còn không bằng số lẻ của anh nữa!!”
Bạch Bân cảm thấy kỳ quái: “Hạo Hạo, em rất thiếu tiền sao?”
Đinh Hạo gật đầu: “Đúng vậy mà.”
Bạch Bân lại càng kỳ quái: “Em muốn có nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Đinh Hạo nằm trên giường nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch, lại càng giống cười khổ: “Bạch Bân, anh không biết, tiền đôi khi còn có thể đổi được cả mạng sống…” Nếu đúng lúc phát hiện kịp thời bệnh của bà Đinh, nếu lúc ấy nhiều tiền có thể chuyển viện chữa trị cho bà, nội sẽ không ra đi sớm đến vậy. Đinh Hạo có chút buồn phiền, gãi gãi đầu: “Tôi có nói anh cũng không hiểu, dù sao, tôi muốn kiếm tiền để chuẩn bị sẵn cho tương lai.”
Bạch Bân vẫn đang xoa bóp cánh tay cho Đinh Hạo, cũng không nói gì nữa. Đinh Hạo bỗng thấy hốt hoảng, cầm lấy tay Bạch Bân ngồi dậy: “Bạch Bân, anh, anh biết là tôi không phải đặc biệt tham tiền đúng không? Tôi chưa bao giờ đòi tiền anh cả. Cái kia, tôi mượn anh tiền không phải có ý muốn lợi dụng anh đâu. Bây giờ tôi không có tiền, nhưng đến lúc buôn bán có lời sẽ trả lại đầy đủ cho anh…”
Bạch Bân vỗ vỗ gáy cậu, nở nụ cười: “Không cần trả lại đâu, anh cho em hết đấy.”
Đinh Hạo mặt đỏ bừng: “Làm gì, làm gì có ai tặng người khác nhiều tiền vậy chứ!”. Bạch Bân nhìn cậu như vậy cảm thấy rất hài lòng, mới tắt đèn bàn, chui vào trong chăn cùng Đinh Hạo, lại cẩn thận trùm kín chăn cho cả hai người: “Tại sao không được? Hạo Hạo còn ở nhà của anh mà, tiền cho em cũng không sao hết.”
Bạch Bân suy nghĩ rất đơn giản, tiền ở trên người, bây giờ người đã ở đây rồi tiền còn có thể chạy được sao? Nhưng câu này nghe vào trong tai Đinh Hạo lại biến đổi thành một ý khác, Đinh Hạo lấy tâm tình người từng trải phân tích những lời này một lần, cảm thấy Bạch Bân mới nhỏ vậy đã tính toán quá tỉ mỉ cẩn thận, mới mượn có chút tiền thôi mà cậu đã trở thành vật bảo đảm của Bạch Bân rồi.
Đinh Hạo mất tự nhiên quay lưng, Bạch Bân ôm cậu thắc mắc: “Em vẫn bị mỏi à? Ngồi xe lâu mệt chết được, anh xoa bóp tiếp cho em nhé?” Thiếu tự nhiên trong lòng Đinh Hạo đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Là cậu nghĩ nhiều, Bạch Bân ấy, đối xử tốt với cậu chưa bao giờ đòi hỏi nhiều gì cả. Được thôi, nợ thì nợ đi, dù sao cả đời này cũng sẽ không rời xa anh nữa.
Bạch Bân thấy cậu không trả lời, vươn tay muốn tiếp tục xoa bóp. Đinh Hạo lắc lắc đầu, cọ cọ trong lòng ngực Bạch Bân: “Thật thoải mái.” Bạn nhỏ Bạch Bân lập tức vui vẻ nở nụ cười, đụng đụng trán cậu: “Ừ, anh cũng vậy.”
Đêm nay Đinh Hạo ngủ đặc biệt sâu, mùi hương quen thuộc vờn quanh từng bước dẫn cậu vào mộng đẹp. Bạch Bân cũng cảm thấy như vậy, thân nhiệt ấm áp ôm ở trong tay, Bạch Bân hài lòng mãn nguyện vô cùng, ngủ cũng đặc biệt cảm thấy ngọt ngào.
Tác giả :
Ái Khán Thiên