Trọng Sinh Chi Tra Thụ
Chương 10: Mọi chuyện cứ để Bạch Bân lo
Đinh Hạo đã đi học được một tuần. Được các thầy cô chiếu cố chu đáo, Bạch Bân chăm sóc cẩn thận, ung dung nằm trong top đứng đầu lớp, những ngày tháng ở trường của Đinh Hạo trôi qua không tệ, ít ra so với hồi trước bị một đám trẻ con khiêng ném xuống sông tốt đẹp hơn nhiều. Nói đi thì cũng nói lại, những đứa trẻ trong thành phố thường khá ngoan ngoãn hiền lành, khác hẳn thằng nhóc hư hỏng Lý Thịnh Đông kia. Không có thiên địch của mình, bạn nhỏ Đinh Hạo cứ thế khỏe mạnh lớn dần.
Hồi trước Đinh Hạo học cùng trường tiểu học với Lý Thịnh Đông, sau khi ba được thuyên chuyển, cậu mới đến trường học này. Hồi đó ba cậu cùng Bạch bí thư có chút quan hệ nên cậu mới bắt đầu quen biết Bạch Bân. Thực ra quá khứ cũng không khác biệt nhiều lắm, bây giờ cậu đang học lớp hai trường tiểu học thực nghiệm, tức là đã bỏ qua một đoạn lịch sử quậy tung khắp chốn với Lý Thịnh Đông. Đinh Hạo vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cậu đã sâu sắc cảm nhận được Lý Thịnh Đông là một thằng nhóc hư hỏng thế nào, chính là sâu mọt của xã hội, nếu cứ chơi cùng với nó hoài nhất định sẽ bị lây bệnh hư hỏng theo. Bây giờ cậu có thể ung dung cùng Bạch Bân hướng về tương lai rực rỡ đầy tươi sáng, tránh xa Lý Thịnh Đông một bụng đen tối kia rồi.
Những ngày tháng đi theo Bạch Bân quả thật vô cùng nhàn nhã. Đinh Hạo ban ngày ngồi giữa một đám học trò lật qua lật lại sách giáo khoa, ngẫu nhiên giơ tay trả lời vài câu hỏi giáo viên đặt ra, hưởng thụ cảm giác được ngưỡng mộ từ bọn nhỏ ngây thơ; buổi tối thì đeo cặp sách theo Bạch Bân về nhà – đương nhiên là nhà của Bạch Bân.
Đinh Viễn Biên không phải đã từng nói giao phó cậu sao, lời này hiểu toàn bộ chính là: toàn bộ giao cho Bạch Bân chăm sóc. Bởi vậy cuộc sống hiện nay của Đinh Hạo cứ bình yên qua lại giữa hai nơi: trường học, nhà Bạch Bân, nhà Bạch Bân, trường học, vô cùng có quy luật.
Chú lái xe nhà Bạch Bân cũng rất thích Đinh Hạo, mỗi lần thấy cậu đều hỏi: “Đinh Hạo, về nhà nhé?”
Đinh Hạo da mặt dày, hoàn toàn không có một chút xíu nào gọi là ngượng ngùng, leo lên xe, ngồi xuống còn nhìn chú lái xe gật gật đầu: “Chú ơi, về nhà!” Đoạn, quay đầu sang hỏi Bạch Bân: “Dì Ngô có chuẩn bị nấu món gì ngon không? Hình như hôm nay ăn chân gà nhỉ?” Cứ nhắc đến ăn là đôi mắt nhỏ liền tỏa sáng rực rỡ, cậu nhất định phải ăn nhiều để thật cao lớn, về sau có gì còn tự bảo vệ mình, vạn nhất nếu có bạo lực gia đình thì còn có thể phản kháng một chút chứ?
Đời trước Bạch Bân chính là văn võ song toàn, Đinh Hạo tuy rằng chiều cao không khác biệt lắm nhưng nếu cứ như vậy chắc chắn không thể nằm trên được.
Bạch Bân cầm 2 cái cặp sách chui vào xe ngồi bên Đinh Hạo. Bài tập được giao trong trường tiểu học không nhiều lắm, giờ ra chơi đủ để viết xong, huống hồ Đinh Hạo còn là người lớn được trọng sinh sống lại một đời, tốt xấu gì cũng từng là sinh viên, sao có thể bị làm khó bởi bài tập tiểu học được?
Bạch Bân đặt cặp sách sang bên cạnh, nhìn Đinh Hạo đang long lanh mắt trông ngóng bèn bật cười: “Cái này thì em nhớ rõ ghê, đúng là chân gà, tất cả đều cho em đấy.”
Đinh Hạo gãi gãi đầu: “Không cần vậy đâu, anh cũng có thể ăn một miếng mà, à không, ăn vài miếng, đừng khách khí.”
Chú lái xe phía trước nghẹn cười đến đỏ bừng mặt, cái này, nếu ai không biết còn tưởng Bạch Bân đến làm khách nhà Đinh Hạo cũng nên. Bạch Bân đương nhiên sẽ không bao giờ tranh cùng Đinh Hạo rồi, nếu không phải dì Ngô nói ăn gà nhiều không tốt cho sức khỏe, anh sẽ cho Đinh Hạo ăn gà rán mỗi ngày luôn, mỗi lần nhìn thấy Đinh Hạo vui vẻ thì anh đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bạch Bân ôm Đinh Hạo, xoa xoa đầu, cảm nhận mái tóc tơ mềm mại lướt qua kẽ tay, trong mắt cũng hàm chứa ý cười: “Anh không ăn đâu, tất cả đều cho Hạo Hạo ăn.”
Đinh Hạo liếc liếc Bạch Bân đầu củ cải, thành thành thật thật ngồi yên trong vòng ôm của bạn nhỏ. Bạch Bân có một thói quen, thích cái gì là cứ muốn ôm thật chặt, giống như trời sinh sợ lạnh vậy. Cậu trước kia không thích Bạch Bân ôm, còn giãy dụa đánh nhau với anh một trận, sau lại bị cường hôn… Túm lại, cậu biết Bạch Bân không phải ai cũng muốn ôm, cũng biết hóa ra con trai cũng có thể cùng con trai một chỗ.
Bạn nhỏ Bạch Bân hiển nhiên không hiểu được tại sao Đinh Hạo đột nhiên không nói gì, chỉ gắt gao siết chặt vòng tay nhỏ bé đang ôm Đinh Hạo, như xác định không phải là cậu đang ngủ, nhỏ giọng gọi: “Hạo Hạo?”
“Gì?”
Cậu đời trước đã gây nghiệt gì, mà đem Bạch Bân tra tấn thành cái dạng như vậy, hình như nụ cười của Bạch Bân đã hoàn toàn biến mất từ ngày anh tỏ tình với cậu hôm sinh nhật. Bạch Bân, đời trước là tôi nợ anh, đời này nhất định sẽ báo đáp toàn bộ.
Bạch Bân vô cùng thích cảm giác ôm Đinh Hạo trong tay, về lý mà nói, Bạch Bân chính là loại người thích được người khác ỷ lại, nhưng chỉ giành cho một người duy nhất, đời trước người này là Đinh Hạo, đời này hình như cũng không có gì khác biệt. Người Bạch Bân muốn chỉ có một mình Đinh Hạo, tuy rằng hiện tại anh còn chưa làm sáng tỏ được những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng phần cảm giác yêu thích này chắc chắn không sai. Bạch Bân ôm Đinh Hạo, được vòng tay bé nhỏ mềm mại vòng qua, cảm thấy cả người đều ấm áp dạt dào, thử thăm dò hỏi: “Hạo Hạo, đến nơi rồi, anh ôm em xuống xe nhé?”
Hạo Hạo ậm ừ hai cái, dù sao cậu cũng định trước tương lai của mình là Bạch Bân rồi, quyết tâm nằm yên không thèm động đậy. Đinh Hạo được Bạch Bân nâng mông ôm lên, dì Ngô đứng chờ ở cửa thấy vậy vội đón qua: “Cẩn thận không làm ngã em đấy, Hạo Hạo, lớn như vậy rồi còn bắt anh trai bế hử?”
Đinh Hạo giãy dụa, nhảy xuống khỏi tay Bạch Bân, bổ nhào vào người dì Ngô: “Dì! Con muốn ăn chân gà!” Đây mới chân chính là bữa cơm gia đình này, Đinh Hạo chớp chớp mắt, đời trước sao cậu không biết tay nghề của dì Ngô tốt đến như vậy chứ, nếu sớm biết đã đến ăn chực thật nhiều rồi.
Bữa cơm chiều quả nhiên ăn đến vui vui vẻ vẻ. Tràn đầy một mâm toàn xương gà, trong đó bạn nhỏ Đinh Hạo tự mình xử lý hơn phân nửa. Gà làm thật ngon, lại được dì Ngô chế thêm ít tương ớt bí truyền, hương vị tuyệt vời có thể nuốt luôn cả lưỡi! Đinh Hạo ăn đến miệng cay xè, dính đầy dầu mỡ, vẫn chảy nước miếng không muốn rời khỏi bàn ăn. Bạch Bân nhìn không được, trộm lấy hai miếng gà thả vào bát cậu, lúc này mới làm cho Đinh Hạo cảm thấy mỹ mãn.
Đinh Hạo liếm ngón tay hài lòng nằm trên giường hồi tưởng lại mỹ vị vừa được nếm. Bạch Bân tự mình tắm rửa thay áo ngủ xong, thấy bộ dáng đáng xấu hổ của Đinh Hạo bèn đi qua véo véo mũi cậu: “Mau đi rửa tay đi, sáng mai anh giúp em trộm thêm mấy miếng nữa cho.”
“Không cần, tôi biết chỗ dì Ngô giấu gà rồi.” Đinh Hạo nằm khểnh trên giường xoa xoa bụng nhỏ, dì Ngô sợ cậu béo phì nên mỗi lần làm gà đều quy định rõ ràng số lượng cho phép ăn, Bạch Bân thường giúp cậu lấy trộm thêm một ít, để cậu đáp ứng một số quy định nhỏ như không được phép ăn trên giường, không được đặt đồ vật lộn xộn và vân vân. Hồi đầu Đinh Hạo còn ngoan ngoãn nghe theo, lâu dần thói quen xấu lại phát tác, may mà Bạch Bân hiện tại cũng không còn khiết phích nhiều như hồi trước.
Bạch Bân không còn cách nào khác, ngồi trên giường cùng cậu, thấy Đinh Hạo tự mình xoa xoa cái bụng nhỏ nhìn rất thú vị, bèn vươn tay chọc chọc thử, một vùng thịt nộn nộn mềm mềm, lại chọc chọc.
Đinh Hạo mất hứng, chụp lấy tay Bạch Bân: “Không được chọc, tôi không phải ếch.”
Bạch Bân nhìn bộ dáng tức giận của cậu, lại liếc liếc cái bụng nhỏ trắng noãn, chợt nở nụ cười. Đinh Hạo hét lên một tiếng, lao vào cắn cắn: “Không được nói giống ếch! Dám nói tôi cắn chết anh!”
Đinh Hạo tuổi còn nhỏ xíu, cắn người chẳng đau được bao nhiêu. Cậu cũng chỉ đùa giỡn với Bạch Bân, không thật sự muốn làm đau anh, cạp cạp cánh tay Bạch Bân lưu lại vài dấu răng cùng một chuỗi nước miếng rồi nhả ra. Bạch Bân không thèm quan tâm, xoa xoa đầu cậu: “Hạo Hạo, buổi tối ngủ cùng anh được không?”
Đinh Hạo bắt đầu đánh trống lảng, nói này nói nọ không muốn đáp ứng: “Tôi, tôi bên kia có chăn mới, còn là hình chuột xám nữa”. Đồ của cậu và Bạch Bân đều do dì Ngô chuẩn bị, một cái vịt trắng một cái chuột xám.
“Thế, anh giúp em đem chăn lại đây?”
“Gối của tôi cũng mới…”
“Ừ, đem cả gối sang luôn.”
“Tôi…”
Đinh Hạo còn chưa nói xong, Bạch Bân liền ôm cậu dụi dụi: “Cùng nhau ngủ đi mà, được không?”
Đinh Hạo cảm thấy mình bị Bạch Bân dỗ đến mơ hồ, nhìn Bạch Bân cười cong cong khóe miệng, chính mình cũng cười, dụi dụi vào lòng Bạch Bân: “Được rồi, cùng ngủ thì cùng ngủ”
Hồi trước Đinh Hạo học cùng trường tiểu học với Lý Thịnh Đông, sau khi ba được thuyên chuyển, cậu mới đến trường học này. Hồi đó ba cậu cùng Bạch bí thư có chút quan hệ nên cậu mới bắt đầu quen biết Bạch Bân. Thực ra quá khứ cũng không khác biệt nhiều lắm, bây giờ cậu đang học lớp hai trường tiểu học thực nghiệm, tức là đã bỏ qua một đoạn lịch sử quậy tung khắp chốn với Lý Thịnh Đông. Đinh Hạo vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại. Cậu đã sâu sắc cảm nhận được Lý Thịnh Đông là một thằng nhóc hư hỏng thế nào, chính là sâu mọt của xã hội, nếu cứ chơi cùng với nó hoài nhất định sẽ bị lây bệnh hư hỏng theo. Bây giờ cậu có thể ung dung cùng Bạch Bân hướng về tương lai rực rỡ đầy tươi sáng, tránh xa Lý Thịnh Đông một bụng đen tối kia rồi.
Những ngày tháng đi theo Bạch Bân quả thật vô cùng nhàn nhã. Đinh Hạo ban ngày ngồi giữa một đám học trò lật qua lật lại sách giáo khoa, ngẫu nhiên giơ tay trả lời vài câu hỏi giáo viên đặt ra, hưởng thụ cảm giác được ngưỡng mộ từ bọn nhỏ ngây thơ; buổi tối thì đeo cặp sách theo Bạch Bân về nhà – đương nhiên là nhà của Bạch Bân.
Đinh Viễn Biên không phải đã từng nói giao phó cậu sao, lời này hiểu toàn bộ chính là: toàn bộ giao cho Bạch Bân chăm sóc. Bởi vậy cuộc sống hiện nay của Đinh Hạo cứ bình yên qua lại giữa hai nơi: trường học, nhà Bạch Bân, nhà Bạch Bân, trường học, vô cùng có quy luật.
Chú lái xe nhà Bạch Bân cũng rất thích Đinh Hạo, mỗi lần thấy cậu đều hỏi: “Đinh Hạo, về nhà nhé?”
Đinh Hạo da mặt dày, hoàn toàn không có một chút xíu nào gọi là ngượng ngùng, leo lên xe, ngồi xuống còn nhìn chú lái xe gật gật đầu: “Chú ơi, về nhà!” Đoạn, quay đầu sang hỏi Bạch Bân: “Dì Ngô có chuẩn bị nấu món gì ngon không? Hình như hôm nay ăn chân gà nhỉ?” Cứ nhắc đến ăn là đôi mắt nhỏ liền tỏa sáng rực rỡ, cậu nhất định phải ăn nhiều để thật cao lớn, về sau có gì còn tự bảo vệ mình, vạn nhất nếu có bạo lực gia đình thì còn có thể phản kháng một chút chứ?
Đời trước Bạch Bân chính là văn võ song toàn, Đinh Hạo tuy rằng chiều cao không khác biệt lắm nhưng nếu cứ như vậy chắc chắn không thể nằm trên được.
Bạch Bân cầm 2 cái cặp sách chui vào xe ngồi bên Đinh Hạo. Bài tập được giao trong trường tiểu học không nhiều lắm, giờ ra chơi đủ để viết xong, huống hồ Đinh Hạo còn là người lớn được trọng sinh sống lại một đời, tốt xấu gì cũng từng là sinh viên, sao có thể bị làm khó bởi bài tập tiểu học được?
Bạch Bân đặt cặp sách sang bên cạnh, nhìn Đinh Hạo đang long lanh mắt trông ngóng bèn bật cười: “Cái này thì em nhớ rõ ghê, đúng là chân gà, tất cả đều cho em đấy.”
Đinh Hạo gãi gãi đầu: “Không cần vậy đâu, anh cũng có thể ăn một miếng mà, à không, ăn vài miếng, đừng khách khí.”
Chú lái xe phía trước nghẹn cười đến đỏ bừng mặt, cái này, nếu ai không biết còn tưởng Bạch Bân đến làm khách nhà Đinh Hạo cũng nên. Bạch Bân đương nhiên sẽ không bao giờ tranh cùng Đinh Hạo rồi, nếu không phải dì Ngô nói ăn gà nhiều không tốt cho sức khỏe, anh sẽ cho Đinh Hạo ăn gà rán mỗi ngày luôn, mỗi lần nhìn thấy Đinh Hạo vui vẻ thì anh đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bạch Bân ôm Đinh Hạo, xoa xoa đầu, cảm nhận mái tóc tơ mềm mại lướt qua kẽ tay, trong mắt cũng hàm chứa ý cười: “Anh không ăn đâu, tất cả đều cho Hạo Hạo ăn.”
Đinh Hạo liếc liếc Bạch Bân đầu củ cải, thành thành thật thật ngồi yên trong vòng ôm của bạn nhỏ. Bạch Bân có một thói quen, thích cái gì là cứ muốn ôm thật chặt, giống như trời sinh sợ lạnh vậy. Cậu trước kia không thích Bạch Bân ôm, còn giãy dụa đánh nhau với anh một trận, sau lại bị cường hôn… Túm lại, cậu biết Bạch Bân không phải ai cũng muốn ôm, cũng biết hóa ra con trai cũng có thể cùng con trai một chỗ.
Bạn nhỏ Bạch Bân hiển nhiên không hiểu được tại sao Đinh Hạo đột nhiên không nói gì, chỉ gắt gao siết chặt vòng tay nhỏ bé đang ôm Đinh Hạo, như xác định không phải là cậu đang ngủ, nhỏ giọng gọi: “Hạo Hạo?”
“Gì?”
Cậu đời trước đã gây nghiệt gì, mà đem Bạch Bân tra tấn thành cái dạng như vậy, hình như nụ cười của Bạch Bân đã hoàn toàn biến mất từ ngày anh tỏ tình với cậu hôm sinh nhật. Bạch Bân, đời trước là tôi nợ anh, đời này nhất định sẽ báo đáp toàn bộ.
Bạch Bân vô cùng thích cảm giác ôm Đinh Hạo trong tay, về lý mà nói, Bạch Bân chính là loại người thích được người khác ỷ lại, nhưng chỉ giành cho một người duy nhất, đời trước người này là Đinh Hạo, đời này hình như cũng không có gì khác biệt. Người Bạch Bân muốn chỉ có một mình Đinh Hạo, tuy rằng hiện tại anh còn chưa làm sáng tỏ được những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng phần cảm giác yêu thích này chắc chắn không sai. Bạch Bân ôm Đinh Hạo, được vòng tay bé nhỏ mềm mại vòng qua, cảm thấy cả người đều ấm áp dạt dào, thử thăm dò hỏi: “Hạo Hạo, đến nơi rồi, anh ôm em xuống xe nhé?”
Hạo Hạo ậm ừ hai cái, dù sao cậu cũng định trước tương lai của mình là Bạch Bân rồi, quyết tâm nằm yên không thèm động đậy. Đinh Hạo được Bạch Bân nâng mông ôm lên, dì Ngô đứng chờ ở cửa thấy vậy vội đón qua: “Cẩn thận không làm ngã em đấy, Hạo Hạo, lớn như vậy rồi còn bắt anh trai bế hử?”
Đinh Hạo giãy dụa, nhảy xuống khỏi tay Bạch Bân, bổ nhào vào người dì Ngô: “Dì! Con muốn ăn chân gà!” Đây mới chân chính là bữa cơm gia đình này, Đinh Hạo chớp chớp mắt, đời trước sao cậu không biết tay nghề của dì Ngô tốt đến như vậy chứ, nếu sớm biết đã đến ăn chực thật nhiều rồi.
Bữa cơm chiều quả nhiên ăn đến vui vui vẻ vẻ. Tràn đầy một mâm toàn xương gà, trong đó bạn nhỏ Đinh Hạo tự mình xử lý hơn phân nửa. Gà làm thật ngon, lại được dì Ngô chế thêm ít tương ớt bí truyền, hương vị tuyệt vời có thể nuốt luôn cả lưỡi! Đinh Hạo ăn đến miệng cay xè, dính đầy dầu mỡ, vẫn chảy nước miếng không muốn rời khỏi bàn ăn. Bạch Bân nhìn không được, trộm lấy hai miếng gà thả vào bát cậu, lúc này mới làm cho Đinh Hạo cảm thấy mỹ mãn.
Đinh Hạo liếm ngón tay hài lòng nằm trên giường hồi tưởng lại mỹ vị vừa được nếm. Bạch Bân tự mình tắm rửa thay áo ngủ xong, thấy bộ dáng đáng xấu hổ của Đinh Hạo bèn đi qua véo véo mũi cậu: “Mau đi rửa tay đi, sáng mai anh giúp em trộm thêm mấy miếng nữa cho.”
“Không cần, tôi biết chỗ dì Ngô giấu gà rồi.” Đinh Hạo nằm khểnh trên giường xoa xoa bụng nhỏ, dì Ngô sợ cậu béo phì nên mỗi lần làm gà đều quy định rõ ràng số lượng cho phép ăn, Bạch Bân thường giúp cậu lấy trộm thêm một ít, để cậu đáp ứng một số quy định nhỏ như không được phép ăn trên giường, không được đặt đồ vật lộn xộn và vân vân. Hồi đầu Đinh Hạo còn ngoan ngoãn nghe theo, lâu dần thói quen xấu lại phát tác, may mà Bạch Bân hiện tại cũng không còn khiết phích nhiều như hồi trước.
Bạch Bân không còn cách nào khác, ngồi trên giường cùng cậu, thấy Đinh Hạo tự mình xoa xoa cái bụng nhỏ nhìn rất thú vị, bèn vươn tay chọc chọc thử, một vùng thịt nộn nộn mềm mềm, lại chọc chọc.
Đinh Hạo mất hứng, chụp lấy tay Bạch Bân: “Không được chọc, tôi không phải ếch.”
Bạch Bân nhìn bộ dáng tức giận của cậu, lại liếc liếc cái bụng nhỏ trắng noãn, chợt nở nụ cười. Đinh Hạo hét lên một tiếng, lao vào cắn cắn: “Không được nói giống ếch! Dám nói tôi cắn chết anh!”
Đinh Hạo tuổi còn nhỏ xíu, cắn người chẳng đau được bao nhiêu. Cậu cũng chỉ đùa giỡn với Bạch Bân, không thật sự muốn làm đau anh, cạp cạp cánh tay Bạch Bân lưu lại vài dấu răng cùng một chuỗi nước miếng rồi nhả ra. Bạch Bân không thèm quan tâm, xoa xoa đầu cậu: “Hạo Hạo, buổi tối ngủ cùng anh được không?”
Đinh Hạo bắt đầu đánh trống lảng, nói này nói nọ không muốn đáp ứng: “Tôi, tôi bên kia có chăn mới, còn là hình chuột xám nữa”. Đồ của cậu và Bạch Bân đều do dì Ngô chuẩn bị, một cái vịt trắng một cái chuột xám.
“Thế, anh giúp em đem chăn lại đây?”
“Gối của tôi cũng mới…”
“Ừ, đem cả gối sang luôn.”
“Tôi…”
Đinh Hạo còn chưa nói xong, Bạch Bân liền ôm cậu dụi dụi: “Cùng nhau ngủ đi mà, được không?”
Đinh Hạo cảm thấy mình bị Bạch Bân dỗ đến mơ hồ, nhìn Bạch Bân cười cong cong khóe miệng, chính mình cũng cười, dụi dụi vào lòng Bạch Bân: “Được rồi, cùng ngủ thì cùng ngủ”
Tác giả :
Ái Khán Thiên