Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây
Chương 56
Ai lại đến vào lúc này?
Trần Dục Nhiên nghe tiếng chuông cửa mà ngẩn người, nhớ tới người duy nhất trong tiểu khu có qua lại với cậu chỉ có vợ chồng Đinh Quốc Đống –ông bà ngoại của cậu.
“Em đi mở cửa.” Nhớ tới khuôn mặt thối thối của Đinh Quốc Đống khi nghe cậu cự tuyệt dọn qua đóở. Tuy không phải nhằm vào cậu nhưng cũng cảm thấy không ổn lắm.
Hoắc Hành Nhiễm đè cậu lại: “Em làm việc của em đi, anh ra mở.” Hắn có chút hiểu ra, môi gợn lên.
“Anh…… Hành Nhiễm, anh kiềm chế chút.” Trần Dục Nhiên hàm hồ nói. Cậu thật lo tính tình thích nháo của Đinh Quốc Đống, sẽ không cho Hoắc Hành Nhiễm sắc mặt hòa nhã. Tuy rằng cậu nhất định muốn ở bên này với Hoắc Hành Nhiễm, nhưng dù sao Đinh Quốc Đống cũng là lão nhân gia a……
Phản ứng của Hoắc Hành Nhiễm là sờ sờđầu cậu, tao nhã xoay người đi mở cửa.
Người ngoài cửa quả nhiên đúng như suy đoán của Trần Dục Nhiên, là vợ chồng Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú. Bọn họăn mặc rất chỉnh tề, nhìn ra được làđã qua tân trang cẩn thận. Trên tay Diệp Tú còn cầm một hộp điểm tâm tự làm, tản ra mùi hương thơm ngát.
Nhìn người mở cửa không phải là Trần Dục Nhiên mà là Hoắc Hành Nhiễm cao lớn thon dài, tao nhã quý khí, hai lão nhân sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn lộp bộp một cái, trên mặt lộ ra một tia khác thường.
Bọn họđã sớm nghe nói qua người tên là Hoắc Hành Nhiễm này, nhưng chân chính đối mắt vẫn là lần đầu tiên. Hai người không dấu vết đánh giá Hoắc Hành Nhiễm đang mỉm cười một phen. Diệp Tú là càng nhìn càng vừa lòng, trong lòng tán thưởng Trần Dục Nhiên ánh mắt tốt. Đinh Quốc Đống đã có chút không biết tư vị gì. Lấy tư thế của Hoắc Hành Nhiễm, vừa nhìn là biết là người giữ vai trò chủđạo trong hai nam nhân. Vừa nhận lại cháu ngoại không lâu, vậy mà cháu ngoại đã là của người khác. Loại cảm giác này phi thường không ổn.
Thấy Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú nhìn chăm chú nhìn mình, hoàn toàn quên bước tiếp theo nên làm cái gì, trong mắt Hoắc Hành Nhiễm hiện lên một chút thú vị. Hắn ôn hòa mở miệng hỏi: “Xin hỏi hai vị là?”
“Xin chào, chúng tôi là ông bà ngoại của Dục Nhiên, họĐinh.”
Bảo an của tiểu khu rất nghiêm ngặt, cơ bản là không cho khách vào, có thể thăm hỏi nhau chỉ có những hộ gia đình trong tiểu khu. Bất quá những hộ gia đình trong tiểu khu này không phú tức quý, nguyên nhân lựa chọn sống ởđây chính là coi trọng tính bí mật của nó, cho nên chuyện qua lại với nhau là rất nhỏ. Đinh Quốc Đống cùng Diệp Túđều tin tưởng, lấy sự khôn khéo của Hoắc Hành Nhiễm, nhất định có thểđoán ra bọn họ là ai.
Bất quá lần đầu gặp mặt, lễ phép khách khí như thế cũng đúng. Thấy Đinh Quốc Đống đối với Hoắc Hành Nhiễm lộ ra thần sắc biết rõ còn cố hỏi, Diệp Tú lặng lẽđẩy đẩy ông, tự giới thiệu.
“Hóa ra là ông bà ngoại của Dục Nhiên. Đã thất lễ rồi, mời vào.” Hoắc Hành Nhiễm rất phong độ nói, sau đó vươn tay mời họ vào.
Kỳ thật trước khi đến đây, Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú sợ nhất chính là Hoắc Hành Nhiễm chỉ coi Trần Dục Nhiên như là một món đồ chơi mà bao dưỡng. Tuy rằng từđôi câu vài lời Trần Dục Nhiên bình thường nói ra cảm thấy không thể có chuyện như vậy. Nhưng cậu một bộđối với Hoắc Hành Nhiễm toàn tâm tin cậy cùng ủng hộ, làm cho bọn họ cảm thấy chỉ có thể tin ba phần lời nói của cậu. Dù sao ở trong mắt bọn họ, Trần Dục Nhiên là một đứa nhỏ khá tốt, nhưng trong mắt người ngoài, diện mạo cậu thanh tú, hơn nữa tính cách quả thật quá mức lười biếng tản mạn, vẫn là một cậu bé. Hoắc Hành Nhiễm này là người tài giỏi mà lại coi trọng cậu hơn nữa còn đối đãi thật tình là chuyện làm cho người ta kinh ngạc. Cho nên bọn họ vẫn muốn gặp Hoắc Hành Nhiễm để xác định một chút thái độ của hắn. Nếu Hoắc Hành Nhiễm chỉ là nghĩ muốn chơi một chút, bọn họ tình nguyện bắt ép Trần Dục Nhiên rời đi. Chuyện Đinh Di mất sớm đã lưu lại bóng ma trong lòng bọn họ. Bọn họ tuyệt đối không thểđể cháu ngoại của mình giẫm lên vết xe đổ.
Chính là Trần Dục Nhiên đối với những chuyện khác cũng không cóđểý, rất dễ thỏa thuận, nhưng sự tình liên quan đến Hoắc Hành Nhiễm, cậu lại không hề dễ dàng như vậy. Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú thấy cậu như vậy, càng cảm thấy có vấn đề, lần này liền quyết định ra mặt, đến tận cửa thăm hỏi.
Bất quá chỉ cần một thái độ mời vào, tâm của vợ chồng Đinh Quốc Đống đang treo trên không đã hạ xuống một nửa. Đối với người thân của người yêu lễ phép như vậy, ít nhất cũng phải có trình độ coi trọng nhất định đối với người yêu.
Hoắc Hành Nhiễm đón hai lão vào, thấy Trần Dục Nhiên vẻ mặt tò mò gãi đầu gãi tai, hắn mỉm cười, ý bảo cậu lại đây.
Trần Dục Nhiên đi ra vấn an vợ chồng Đinh Quốc Đống: “Ông ngoại, bà ngoại, con chào các ngài.”
Vợ chồng Đinh Quốc Đống thấy cậu đeo một chiếc tạp dềđáng yêu, rõ ràng là từ phòng bếp đi ra thìđều có chút giật mình. Bọn họ không thể tưởng tượng được là Trần Dục Nhiên có thể nấu ăn. Tuy rằng thời gian ở chung không tính là quá dài, nhưng hình tượng lười biếng của Trần Dục Nhiên đã xâm nhập vào tâm của bọn họ.
“Đang nấu ăn? Con biết sao?”Đinh Quốc Đống không khỏi hoài nghi hỏi.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Không quá rõ lắm, con đang học. Bình thường đều là Hành Nhiễm làm.” Cậu thực thành thật, không kể công.
Vợ chồng Đinh Quốc Đống cùng nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không dám tin. Chẳng lẽ bọn họđoán sai, Trần Dục Nhiên mới là người nắm quyền chủđạo?
Hoắc Hành Nhiễm không cóđểýđến chuyện Trần Dục Nhiên lơđãng phá hủy hình tượng của hắn, ôn nhu vỗ vỗ vai cậu: “Em tiếp tục đi. Đồăn cóđủ không? Không bằng mời ông bà ngoại em cùng nhau ăn cơm? Hai vị có tiện không?” Sau một câu liền chuyển hướng vợ chồng Đinh Quốc Đống còn đang khiếp sợ.
“Đủ.” Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu, cũng nói theo, “Ông ngoại, bà ngoại, các ngài ở lại ăn cơm đi.”
“…… Này thật sự là rất quấy rầy.” Tuy rằng Diệp Tú biết rằng đến thăm hỏi muộn thế này có chút thất lễ, nhưng vì cháu ngoại, vẫn là thuận thếđáp ứng.
“Như thế nào lại vậy? Vô cùng hoan nghênh hai vị.” Hoắc Hành Nhiễm vừa đúng nói.
Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú trong lòng thư thái hơn rất nhiều, bọn họđược Hoắc Hành Nhiễm đưa vào phòng khách. Hoắc Hành Nhiễm tự mình pha trà tiếp đón bọn họ, chỉ chốc lát sau, ba người đã trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Hoắc Hành Nhiễm vô cùng có phong độ, mỗi tiếng nói cửđộng đều mang theo sự tao nhãôn hòa của con nhà có gia giáo, làm người ta cảm thấy giống như gió mùa xuân. Diệp Tú không cần phải nói, ngay cả biểu tình của Đinh Quốc Đống cũng đang dần dần dịu đi.
Trần Dục Nhiên ở phòng bếp tò mò dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén, chỉđứt quang nghe được vài câu, dần dần cũng mất hứng thú, chuyên tâm nấu cơm.
Bởi vì nhiều người, cơm tối có năm món một canh. Tuy rằng đều làđồăn gia đình đơn giản, nhưng thoạt nhìn vô cùng ổn. Thời điểm ăn cơm, sắc mặt cẩn thận của Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú rất nhanh biến thành vừa lòng. Không thể nói ăn vô cùng ngon, nhưng có thể nói là không khóăn.
Hoắc Hành Nhiễm là lần đầu tiên ăn đồăn khác ngoài món trứng rán của Trần Dục Nhiên, phi thường cổ vũ, so với bình thường ăn nhiều hơn một bát cơm. Trần Dục Nhiên xem ở trong mắt, bất giác nở nụ cười.
Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú bất động thanh sắc quan sát bọn họ, chỉ cảm thấy khi Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên dùng cơm lễ nghi vô cùng tốt, động tác cảnh đẹp ý vui. Hai người ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau, giao tiếp không lời, toát lên sựăn ýấm áp không nói nên lời.
Hai lão liếc nhau, xem như cơ bản có thể yên tâm.
Sau khi ăn xong, Hoắc Hành Nhiễm thực chủđộng thu dọn bàn ăn. Bởi vì trong phòng bếp có máy rửa bát, nên có thể giảm đi thủ tục rửa bát này.
Lại ngồi trong chốc lát, vợ chồng Đinh Quốc Đống chủđộng đứng dậy ra về. Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên cùng nhau tiễn bọn họ tới cửa.
Hàn huyên vài câu, Diệp Tú thực tự nhiên hỏi: “…… Hành Nhiễm khi nào thìđưa Dục Nhiên về nhà chào hỏi trưởng bối của con?”
Những lời này thực đột ngột, giống như Trần Dục Nhiên là cháu gái vậy, trước khi xuất giá phải thăm hỏi trưởng bối nhà trai. Nhưng Diệp Tú vẻ mặt thản nhiên, hơi có chút bộ dáng cậy già lên mặt.
“Bà ngoại!” Trần Dục Nhiên trừng lớn mắt kêu một tiếng. Gặp trưởng bối của Hoắc Hành Nhiễm? Đây là cái ý gì nha? Cậu là nam a!
Ai ngờ Hoắc Hành Nhiễm không chút hoang mang nói: “Ngày mai. Vé máy bay đãđặt xong rồi.”
Lúc này đến phiên Trần Dục Nhiên kinh ngạc trừng hắn.
PS: Haiz. Vừa mới thấp thỏm lo âu nên up một chương cho mọi người xong. Quay đi quay lại mệt đi ngủ trưa một lúc. Dậy thì có kết quả thi luôn rồi. Oimeoi hôm qua vừa thi xong mà. TẠCH!!! Không ngờ mình vừa thấy thích thành phốđó. Thấy ởđó kháổn thì nhận tin trượt. Chán quá nên lại up thêm một chương nữa cho mọi người=))
Trần Dục Nhiên nghe tiếng chuông cửa mà ngẩn người, nhớ tới người duy nhất trong tiểu khu có qua lại với cậu chỉ có vợ chồng Đinh Quốc Đống –ông bà ngoại của cậu.
“Em đi mở cửa.” Nhớ tới khuôn mặt thối thối của Đinh Quốc Đống khi nghe cậu cự tuyệt dọn qua đóở. Tuy không phải nhằm vào cậu nhưng cũng cảm thấy không ổn lắm.
Hoắc Hành Nhiễm đè cậu lại: “Em làm việc của em đi, anh ra mở.” Hắn có chút hiểu ra, môi gợn lên.
“Anh…… Hành Nhiễm, anh kiềm chế chút.” Trần Dục Nhiên hàm hồ nói. Cậu thật lo tính tình thích nháo của Đinh Quốc Đống, sẽ không cho Hoắc Hành Nhiễm sắc mặt hòa nhã. Tuy rằng cậu nhất định muốn ở bên này với Hoắc Hành Nhiễm, nhưng dù sao Đinh Quốc Đống cũng là lão nhân gia a……
Phản ứng của Hoắc Hành Nhiễm là sờ sờđầu cậu, tao nhã xoay người đi mở cửa.
Người ngoài cửa quả nhiên đúng như suy đoán của Trần Dục Nhiên, là vợ chồng Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú. Bọn họăn mặc rất chỉnh tề, nhìn ra được làđã qua tân trang cẩn thận. Trên tay Diệp Tú còn cầm một hộp điểm tâm tự làm, tản ra mùi hương thơm ngát.
Nhìn người mở cửa không phải là Trần Dục Nhiên mà là Hoắc Hành Nhiễm cao lớn thon dài, tao nhã quý khí, hai lão nhân sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn lộp bộp một cái, trên mặt lộ ra một tia khác thường.
Bọn họđã sớm nghe nói qua người tên là Hoắc Hành Nhiễm này, nhưng chân chính đối mắt vẫn là lần đầu tiên. Hai người không dấu vết đánh giá Hoắc Hành Nhiễm đang mỉm cười một phen. Diệp Tú là càng nhìn càng vừa lòng, trong lòng tán thưởng Trần Dục Nhiên ánh mắt tốt. Đinh Quốc Đống đã có chút không biết tư vị gì. Lấy tư thế của Hoắc Hành Nhiễm, vừa nhìn là biết là người giữ vai trò chủđạo trong hai nam nhân. Vừa nhận lại cháu ngoại không lâu, vậy mà cháu ngoại đã là của người khác. Loại cảm giác này phi thường không ổn.
Thấy Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú nhìn chăm chú nhìn mình, hoàn toàn quên bước tiếp theo nên làm cái gì, trong mắt Hoắc Hành Nhiễm hiện lên một chút thú vị. Hắn ôn hòa mở miệng hỏi: “Xin hỏi hai vị là?”
“Xin chào, chúng tôi là ông bà ngoại của Dục Nhiên, họĐinh.”
Bảo an của tiểu khu rất nghiêm ngặt, cơ bản là không cho khách vào, có thể thăm hỏi nhau chỉ có những hộ gia đình trong tiểu khu. Bất quá những hộ gia đình trong tiểu khu này không phú tức quý, nguyên nhân lựa chọn sống ởđây chính là coi trọng tính bí mật của nó, cho nên chuyện qua lại với nhau là rất nhỏ. Đinh Quốc Đống cùng Diệp Túđều tin tưởng, lấy sự khôn khéo của Hoắc Hành Nhiễm, nhất định có thểđoán ra bọn họ là ai.
Bất quá lần đầu gặp mặt, lễ phép khách khí như thế cũng đúng. Thấy Đinh Quốc Đống đối với Hoắc Hành Nhiễm lộ ra thần sắc biết rõ còn cố hỏi, Diệp Tú lặng lẽđẩy đẩy ông, tự giới thiệu.
“Hóa ra là ông bà ngoại của Dục Nhiên. Đã thất lễ rồi, mời vào.” Hoắc Hành Nhiễm rất phong độ nói, sau đó vươn tay mời họ vào.
Kỳ thật trước khi đến đây, Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú sợ nhất chính là Hoắc Hành Nhiễm chỉ coi Trần Dục Nhiên như là một món đồ chơi mà bao dưỡng. Tuy rằng từđôi câu vài lời Trần Dục Nhiên bình thường nói ra cảm thấy không thể có chuyện như vậy. Nhưng cậu một bộđối với Hoắc Hành Nhiễm toàn tâm tin cậy cùng ủng hộ, làm cho bọn họ cảm thấy chỉ có thể tin ba phần lời nói của cậu. Dù sao ở trong mắt bọn họ, Trần Dục Nhiên là một đứa nhỏ khá tốt, nhưng trong mắt người ngoài, diện mạo cậu thanh tú, hơn nữa tính cách quả thật quá mức lười biếng tản mạn, vẫn là một cậu bé. Hoắc Hành Nhiễm này là người tài giỏi mà lại coi trọng cậu hơn nữa còn đối đãi thật tình là chuyện làm cho người ta kinh ngạc. Cho nên bọn họ vẫn muốn gặp Hoắc Hành Nhiễm để xác định một chút thái độ của hắn. Nếu Hoắc Hành Nhiễm chỉ là nghĩ muốn chơi một chút, bọn họ tình nguyện bắt ép Trần Dục Nhiên rời đi. Chuyện Đinh Di mất sớm đã lưu lại bóng ma trong lòng bọn họ. Bọn họ tuyệt đối không thểđể cháu ngoại của mình giẫm lên vết xe đổ.
Chính là Trần Dục Nhiên đối với những chuyện khác cũng không cóđểý, rất dễ thỏa thuận, nhưng sự tình liên quan đến Hoắc Hành Nhiễm, cậu lại không hề dễ dàng như vậy. Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú thấy cậu như vậy, càng cảm thấy có vấn đề, lần này liền quyết định ra mặt, đến tận cửa thăm hỏi.
Bất quá chỉ cần một thái độ mời vào, tâm của vợ chồng Đinh Quốc Đống đang treo trên không đã hạ xuống một nửa. Đối với người thân của người yêu lễ phép như vậy, ít nhất cũng phải có trình độ coi trọng nhất định đối với người yêu.
Hoắc Hành Nhiễm đón hai lão vào, thấy Trần Dục Nhiên vẻ mặt tò mò gãi đầu gãi tai, hắn mỉm cười, ý bảo cậu lại đây.
Trần Dục Nhiên đi ra vấn an vợ chồng Đinh Quốc Đống: “Ông ngoại, bà ngoại, con chào các ngài.”
Vợ chồng Đinh Quốc Đống thấy cậu đeo một chiếc tạp dềđáng yêu, rõ ràng là từ phòng bếp đi ra thìđều có chút giật mình. Bọn họ không thể tưởng tượng được là Trần Dục Nhiên có thể nấu ăn. Tuy rằng thời gian ở chung không tính là quá dài, nhưng hình tượng lười biếng của Trần Dục Nhiên đã xâm nhập vào tâm của bọn họ.
“Đang nấu ăn? Con biết sao?”Đinh Quốc Đống không khỏi hoài nghi hỏi.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Không quá rõ lắm, con đang học. Bình thường đều là Hành Nhiễm làm.” Cậu thực thành thật, không kể công.
Vợ chồng Đinh Quốc Đống cùng nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không dám tin. Chẳng lẽ bọn họđoán sai, Trần Dục Nhiên mới là người nắm quyền chủđạo?
Hoắc Hành Nhiễm không cóđểýđến chuyện Trần Dục Nhiên lơđãng phá hủy hình tượng của hắn, ôn nhu vỗ vỗ vai cậu: “Em tiếp tục đi. Đồăn cóđủ không? Không bằng mời ông bà ngoại em cùng nhau ăn cơm? Hai vị có tiện không?” Sau một câu liền chuyển hướng vợ chồng Đinh Quốc Đống còn đang khiếp sợ.
“Đủ.” Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu, cũng nói theo, “Ông ngoại, bà ngoại, các ngài ở lại ăn cơm đi.”
“…… Này thật sự là rất quấy rầy.” Tuy rằng Diệp Tú biết rằng đến thăm hỏi muộn thế này có chút thất lễ, nhưng vì cháu ngoại, vẫn là thuận thếđáp ứng.
“Như thế nào lại vậy? Vô cùng hoan nghênh hai vị.” Hoắc Hành Nhiễm vừa đúng nói.
Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú trong lòng thư thái hơn rất nhiều, bọn họđược Hoắc Hành Nhiễm đưa vào phòng khách. Hoắc Hành Nhiễm tự mình pha trà tiếp đón bọn họ, chỉ chốc lát sau, ba người đã trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Hoắc Hành Nhiễm vô cùng có phong độ, mỗi tiếng nói cửđộng đều mang theo sự tao nhãôn hòa của con nhà có gia giáo, làm người ta cảm thấy giống như gió mùa xuân. Diệp Tú không cần phải nói, ngay cả biểu tình của Đinh Quốc Đống cũng đang dần dần dịu đi.
Trần Dục Nhiên ở phòng bếp tò mò dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén, chỉđứt quang nghe được vài câu, dần dần cũng mất hứng thú, chuyên tâm nấu cơm.
Bởi vì nhiều người, cơm tối có năm món một canh. Tuy rằng đều làđồăn gia đình đơn giản, nhưng thoạt nhìn vô cùng ổn. Thời điểm ăn cơm, sắc mặt cẩn thận của Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú rất nhanh biến thành vừa lòng. Không thể nói ăn vô cùng ngon, nhưng có thể nói là không khóăn.
Hoắc Hành Nhiễm là lần đầu tiên ăn đồăn khác ngoài món trứng rán của Trần Dục Nhiên, phi thường cổ vũ, so với bình thường ăn nhiều hơn một bát cơm. Trần Dục Nhiên xem ở trong mắt, bất giác nở nụ cười.
Đinh Quốc Đống cùng Diệp Tú bất động thanh sắc quan sát bọn họ, chỉ cảm thấy khi Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên dùng cơm lễ nghi vô cùng tốt, động tác cảnh đẹp ý vui. Hai người ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau, giao tiếp không lời, toát lên sựăn ýấm áp không nói nên lời.
Hai lão liếc nhau, xem như cơ bản có thể yên tâm.
Sau khi ăn xong, Hoắc Hành Nhiễm thực chủđộng thu dọn bàn ăn. Bởi vì trong phòng bếp có máy rửa bát, nên có thể giảm đi thủ tục rửa bát này.
Lại ngồi trong chốc lát, vợ chồng Đinh Quốc Đống chủđộng đứng dậy ra về. Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên cùng nhau tiễn bọn họ tới cửa.
Hàn huyên vài câu, Diệp Tú thực tự nhiên hỏi: “…… Hành Nhiễm khi nào thìđưa Dục Nhiên về nhà chào hỏi trưởng bối của con?”
Những lời này thực đột ngột, giống như Trần Dục Nhiên là cháu gái vậy, trước khi xuất giá phải thăm hỏi trưởng bối nhà trai. Nhưng Diệp Tú vẻ mặt thản nhiên, hơi có chút bộ dáng cậy già lên mặt.
“Bà ngoại!” Trần Dục Nhiên trừng lớn mắt kêu một tiếng. Gặp trưởng bối của Hoắc Hành Nhiễm? Đây là cái ý gì nha? Cậu là nam a!
Ai ngờ Hoắc Hành Nhiễm không chút hoang mang nói: “Ngày mai. Vé máy bay đãđặt xong rồi.”
Lúc này đến phiên Trần Dục Nhiên kinh ngạc trừng hắn.
PS: Haiz. Vừa mới thấp thỏm lo âu nên up một chương cho mọi người xong. Quay đi quay lại mệt đi ngủ trưa một lúc. Dậy thì có kết quả thi luôn rồi. Oimeoi hôm qua vừa thi xong mà. TẠCH!!! Không ngờ mình vừa thấy thích thành phốđó. Thấy ởđó kháổn thì nhận tin trượt. Chán quá nên lại up thêm một chương nữa cho mọi người=))
Tác giả :
Nhã Mị