Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây
Chương 28
Trần Dục Nhiên mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống như con mèo hoa của Hoắc Đình đang khóc thút thít!
“Anh, anh tỉnh rồi! Ô a!” Hoắc Đình giống như một viên tiểu đạn pháo, sống chết chui vào lòng Trần Dục Nhiên, khóc thút thít biến thành lớn tiếng khóc, “Anh ơi, em xin lỗi…… Em xin lỗi…… Ô a……”
Trần Dục Nhiên bị đâm đau đến sốc hông, sau đó lại bị tiếng khóc đinh tai nhức óc của Hoắc Đình làm cho mông lung, trong óc mới dần dần hồi tưởng lại hết thảy chuyện xảy ra ở bể bơi.
Đầu tiên là có điểm oán giận đối với trò đùa dai của Hoắc Đình, vô luận thế nào, cậu thiếu chút nữa cũng chết chìm vì bị Hoắc Đình đẩy. Tiếp theo cậu bắt đầu nhớ lại biểu hiện vô cùng mất mặt sau khi rơi xuống nước. Cuậ hoàn toàn không thể tưởng được là mình lại làm ra phản ứng lớn như vậy, cái loại cảm giác ngập đầu giống như khắc vào trong tâm khảm là cho cậu cảm thấy sợ hãi. Mơ hồ thấy hình như có người cứu cậu, nhưng lại bị phản ứng kịch liệt của cậu làm liên lụy, còn……
Trần Dục Nhiên không tự giác mím môi, mạnh mẽ dừng lại!
Cậu che dấu tình tự, bắt đầu vỗ vỗ đầu Hoắc Đình, vừa không an ủi cũng không trách cứ. Hoắc Đình này vui đùa quả thật là có chút quá phận, nhưng cậu đồng dạng cũng sợ hãi. Này vừa lúc là một loại trừng phạt, thế cũng tốt.
Hoắc Đình quả thật là rất sợ hãi! Bé không nghĩ đến là kỹ năng bơi lội của Trần Dục Nhiên lại kém như vậy, sau khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu Hoắc Đình đã muốn bị dọa, thất kinh hô ba ba Hoắc Hành Nhiễm qua cứu! Động tác của Hoắc Hành Nhiễm rất nhanh, nhưng khi đụng tới Trần Dục Nhiên, lại bị cậu cuốn lấy giống như bạch tuộc, hai người cùng nhau trầm xuống!
Hoắc Đình nhìn thấy Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên cùng chìm xuống, sợ hãi đến suýt chút nữa nhảy vào trong nước! Vẫn là Charles nhận thấy có vấn đề, chạy vội lại hiểm hiểm tiếp được bé, nhanh chóng gọi người lại đây cứu viện!
Bất quá một lát sau, Hoắc Hành Nhiễm liền mang theo Trần Dục Nhiên trồi lên mặt nước. Sắc mặt Hoắc Hành Nhiễm cũng không tốt. Bất kỳ một người cứu hộ với kỹ năng bơi xuất sắc nào, khi gặp được một người chết đuối ngu ngốc lại cản trở, sắc mặt cũng sẽ không tốt.
Người cứu được lên đây lập tức liền ngất xỉu. Sau đó là người thì kêu bác sĩ, người thì khóc, Hoắc Hành Nhiễm thấy Trần Dục Nhiên ngất đi, gương mặt thanh tú tái nhợt, hắn ngồi xuống ôm lấy cậu, bế vào phòng dành cho khách.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, chẩn đoán kết quả là không có gì, chỉ là uống nhiều nước nên bị dọa, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
“Chuyện tự mình gây ra, tự chịu trách nhiệm. Khóc cũng vô dụng, hảo hảo chăm sóc anh của con, chờ cậu ấy tỉnh thì tự kiểm điểm đi.” Hoắc Hành Nhiễm nhìn Hoắc Đình khóc sướt mướt, trong giọng nói ôn hòa mang theo sự nghiêm khắc.
Hoắc Đình rưng rưng gật đầu, trong mắt mang theo hồi hộp. Dù sao bé mới chỉ có năm tuổi, cho dù có trưởng thành sớm, chuyện này cũng vượt qua phạm vi bé có thể thừa nhận. Bé vẫn canh giữ bên người Trần Dục Nhiên đang hôn mê, nước mắt lưng tròng nhìn cậu, chờ cậu tỉnh lại.
Hoàn hảo Trần Dục Nhiên chỉ là ngất qua mười phút liền tỉnh lại.
Thấy Hoắc Đình thút thít khóc, Trần Dục Nhiên rốt cục mở miệng “Được rồi, lần này anh tha thứ cho nhóc. Lần sau mà tái phạm, anh tuyệt giao với nhóc.” Bởi vì bị sặc nước, thanh âm của cậu khàn khàn vô lực.
Hoắc Đình trưng ra đôi mắt to sưng đỏ, sợ hãi gật đầu: “Em xin lỗi anh, về sau em sẽ không thế nữa. Anh không cần chán ghét em……”
Trần Dục Nhiên bóp bóp chóp mũi bé: “Anh khát nước……”
“Em đi lấy nước cho anh uống!” Hoắc Đình vội vàng nói, nhanh chóng bay ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Đình thật cân thận bưng một ly nước ấm đi vào, theo sau còn có Hoắc Hành Nhiễm tao nhã thong dong.
Biểu tình của Hoắc Hành Nhiễm trầm tĩnh, tựa hồ không có bị cái gì ảnh hưởng. Tầm mắt của Trần Dục Nhiên đối diện với ánh mắt thâm lam của hắn, trên gương mặt tái nhợt của cậu đột nhiên nổi lên hai phiến đỏ ửng, cậu hơi hơi cứng đờ, quay mặt qua một bên.
Hoắc Hành Nhiễm hơi nhướn mày, trong mắt hiện lên một chút ý cười, tỏ vẻ đã hiểu.
“Anh ơi, uống nước.” Hoắc Đình tới gần Trần Dục Nhiên, săn sóc đưa cốc nước đến bên miệng cậu, một bộ muốn đút nước cho cậu uống.
Trần Dục Nhiên nói lời cảm ơn, tay tiếp lấy cốc nước, từng chút từng chút uống hết.
Trong lúc đó, hai cha con Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình đều chăm chú nhìn cậu.
“Anh ơi, anh còn muốn uống nữa không?” Hoắc Đình hỏi.
“Không cần, cám ơn.” Trần Dục Nhiên nói.
“Nga, vậy em đem cái cốc này ra ngoài trước. Ba ba, ba nói chuyện với anh đi.” Hoắc Đình còn nghiêm túc dặn dò.
Trần Dục Nhiên có một loại cảm giác mình đã biến thành động vật cần phải bảo vệ.
Hoắc Hành Nhiễm tựa tiếu phi tiếu* nhìn Hoắc Đình dặn dò xong giống như là đang chạy trốn lại bay nhanh ra ngoài.
(*): cười như không cười
“Cảm thấy thế nào?” Hắn chuyển hướng Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên không ngẩng đầu, tựa hồ bị một chỗ nào đó trong phòng hấp dẫn ánh mắt: “Tốt hơn nhiều. Cảm ơn anh…… cứu tôi.” Nhiệt độ hai má tăng cao, lần này là cảm thấy phản ứng của mình sau khi rơi xuống nước thật sự là quá dọa người.
“Là Hoắc Đình quá phận……” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Xin lỗi vì đã làm cậu sợ hãi.”
Trần Dục Nhiên kinh ngạc xoay đầu qua. Đây là, giải thích?
Tuy rằng Hoắc Hành Nhiễm thoạt nhìn thực ôn hòa, nhưng Trần Dục nhiên thật đúng là chưa từng đem hắn cùng với loại hành vi ‘giải thích’ này liên hệ cùng một chỗ.
“Ách, Tiểu Đình đã giải thích rồi. Tôi cũng đã tha thứ cho em ấy……” Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói, trong lòng vẫn vì Hoắc Hành Nhiễm tỏ ra trịnh trọng cảm thấy một tia rung động.
“Vậy là tốt rồi. Nó thực lo lắng cho cậu.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, dừng một chút, “Vì để biểu hiện sự xin lỗi, tôi dạy Dục Nhiên bơi có được không?”
Toàn bộ lông trên lưng Trần Dục Nhiên nháy mắt dựng thẳng lên, cười gượng “Không tốt lắm đâu…… Tôi thực không hợp với cái này, a!”
Cậu mạnh mẽ ngậm miệng, bởi vì Hoắc Hành Nhiễm thực tự nhiên vươn ngón trỏ thon dài ra, cố ý vô tình lướt qua môi cậu, nhìn cậu đăm chiêu. Trần Dục Nhiên nhớ tới xúc cảm mơ hồ trong nước kia, đầu lưỡi giống như bị mèo ăn mất……
“Tôi không hy vọng Dục Nhiên lại một lần nữa rơi xuống nước, rồi lại liên lụy đến người cứu cậu……” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa hàm súc nói.
…… Hắn đây là lại bắt đầu lòng dạ hẹp hòi trả thù vị cậu đã ‘liên lụy’ hắn đi? Vẫn là muốn chiếm tiện nghi của cậu? Là như vậy đi? Đúng vậy đi?
Trần Dục Nhiên cố gắng lấy khí thế, trừng mắt nhìn hắn!
Lúc này Hoắc Đình cất cốc xong đã trở lại, nhìn thấy ba ba Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, tựa hồ thực khoái trá, mà Trần Dục Nhiên thì đang phô trương thanh thế, trừng mắt nhìn, bất giác lui về phía sau, sắp dán vào tường rồi……
“…… Ba ba, ba đang nói chuyện gì với anh vậy?” Hoắc Đình tò mò hỏi.
Hoắc Hành Nhiễm nói: “Đang nói chuyện anh của con phải học bơi.”
Đối với vấn đề này, Hoắc Đình vô cùng tán thành: “Đúng nga! Anh à, anh nhất định phải học bơi, như vậy lần sau có người đẩy anh xuống nước, anh sẽ không sợ nữa.
Nghĩ nghĩ, có chút đắc ý ngẩng đầu lên bổ sung: “Em ba tuổi đã bắt đầu học bơi rồi!”
“…… Anh sẽ tự học, yên tâm đi.” Hai phiếu với một phiếu, Trần Dục Nhiên vẫn như cũ không thể giãy dụa.
“Từ nơi nào té ngã thì phải từ nơi đó đứng lên. Học ở ngay đây đi, cuối tuần cậu đến đây, tôi có thể dạy cậu. Thuận tiện chơi với Tiểu Đình luôn. Tiểu Đình đang nghỉ hè, đại bộ phận thời gian nó đều ở đây.” Hoắc Hành Nhiễm nói.
Hoắc Đình hai mắt sáng ngời: “Vậy thật sự là tốt quá đi! Anh ơi, ba ba rất lợi hại đó!” Trọng điểm là còn có thể chơi với bé!
…… Này một lớn một nhỏ không phải là người tốt……
Hoắc tổng, sao lại trở nên tốt như vậy? Không biết lúc trước ai còn tỏ vẻ không thích Hoắc Đình thân cận với cậu! Trần Dục Nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Hành Nhiễm, không tiếng động nói.
Tôi thay đổi chủ ý. Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười.
“Anh ơi…… Anh không muốn tới đây sao?” Thấy Trần Dục Nhiên không có đồng ý, vẻ mặt Hoắc Đình thất vọng suy sụp, đáng thương hề hề.
…… Tôi mới không có mắc mưu…… Trần Dục Nhiên kiên định nghĩ.
“Có phải anh lại nghi ngờ em sẽ đẩy anh xuống nước tiếp không? Em thật sự không phải cố ý…… Anh ơi…… Không cần chán ghét em……” Đôi mắt to của Hoắc Đình rưng rưng, lắc lắc cánh tay Trần Dục Nhiên, tựa hồ chỉ cần Trần Dục Nhiên tiếp tục trầm mặc cam chịu, nước mắt bé sẽ rớt xuống!
“Anh không có chán ghét em.” Trần Dục Nhiên bất đắc dĩ nói.
“Vậy anh hai không muốn đến chơi với em sao?” Hoắc Đình lại hỏi.
“…… Không có……”
“Cho nên anh đồng ý cuối tuần đến học bơi, có đúng không?” Hoắc Đình chờ đợi hỏi.
“……” Trần Dục Nhiên thực kiên cường không mở miệng.
“Được rồi, Tiểu Đình, chắc là do anh của con công việc bận rộn, ngay cả cuối tuần đều phải tăng ca, con không cần làm phiền cậu ấy. Đúng không, Dục Nhiên?” Hoắc Hành Nhiễm thực không cảm cười nhạt với Trần Dục Nhiên.
Biểu tình của Trần Dục Nhiên trống rỗng hai giây, lời nói từ hàm răng nghiến ra: “Sao lại thế được? Cuối tuần tôi rất rảnh, sẽ đến.”
…… Quả nhiên người quá mức lười nhác không muốn bởi vì đắc tội ông chủ mà bị bắt tăng ca đến không dậy nổi nha!
*******************************************************************
Sau khi ký xong hiệp ước không bình đẳng, hai cha con Hoắc Hành Nhiễm và Hoắc Đình rốt cục cũng buông tha cho Trần Dục Nhiên, để cậu nghỉ ngơi. Trần Dục Nhiên hơi bị kinh hãi, tinh thần thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi, thuận thế nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, không ngờ khi tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Vốn Trần Dục Nhiên tính tầm ba bốn giờ chiều sẽ tạm biệt để ra về, lúc này đã có chút muộn rồi. Càng không xong là, trời rõ ràng vẫn luôn nắng bây giờ đã tối sầm lại, một bộ chuẩn bị mưa tầm tã. Biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm ở lưng chừng núi, cho dù đường lên núi rộng lớn, nhưng mạo hiểm xuống núi trong trời mưa to vẫn không phải là chủ ý tốt.
Charles nhắn lại ý tứ của Hoắc Hành Nhiễm, mời Trần Dục Nhiên ngủ lại biệt thự một đêm. Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, vẫn được nghỉ.
“Nhưng là, tôi cái gì cũng không mang đến đây.” Trần Dục Nhiên uyển chuyển cự tuyệt, “Hay là tôi chờ mưa tạnh, có thể vẫn còn kịp……”
“Tắm rửa thay quần áo không phải là vấn đề.” Charles một bộ quản gia vạn năng ‘giao cho tôi xử lý bảo quản là được’, thấy Trần Dục Nhiên vẫn như cũ cằn nhằn không chịu đáp ứng, thực am hiểu ý người nói, “Bất quá nếu Trần thiếu gia vẫn kiên trì, đương nhiên là theo ý Trần thiếu gia.”
Trần Dục Nhiên chậm rãi gật đầu.
Quả nhiên, một lát sau trời bắt đầu mưa, có khi là mưa tầm tã, có khi lại chuyển thành mưa vừa hoặc mưa nhỏ, nhưng thẳng đến hơn năm giờ, vẫn không có dấu hiệu ngừng mưa.
“Anh à, anh chỉ có thể lưu lại đêm nay thôi.” Hoắc Đình cố gắng khống chế sự cao hứng trong lời nói, di động quân cờ trong tay “Còn có, bởi vì anh không chuyên tâm, em muốn chơi cờ.”
Bởi vì mưa to, tia chớp sét đánh đủ loại, ti vi máy tính trong biệt thự đều không thể sử dụng, Hoắc Đình lôi kéo Trần Dục Nhiên chơi cờ vua. Trần Dục Nhiên chưa bao giờ chơi cờ vua, được Hoắc Đình chỉ dạy, đã hiểu quy củ, sau khi chơi hai ván còn có thể ngẫu nhiên chơi hơn Hoắc Đình. Bất quá theo thời gian trôi qua, Trần Dục Nhiên nhìn màn mưa bên ngoài, cảm thấy khả năng trở về rất là xa vời, có chút không yên lòng.
Hiện tại bị Hoắc Đình vạch trần là đêm nay chỉ có thể ngủ lại Hoắc gia, Trần Dục Nhiên khôi phục bộ dáng lười biếng, nhẹ nhàng nháy mắt, giọng nói thả lỏng: “Nào, tiếp tục ván nữa! Em rửa cổ chờ đi.”
Hoắc Đình cười khanh khách.
Bất quá đến giờ cơm chiều, Hoắc Đình liền không cười nổi. Trần Dục Nhiên cũng không cười được nữa.
Kiểu dáng đồ ăn bữa chiều rất nhỏ, số lượng càng nhỏ hơn, không nói đến hai người lớn một trẻ con, số lượng này ngay cả một người lớn cũng đều miễn cưỡng.
Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình có cùng chí hướng nhìn về phía Charles. Charles mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mái đầu hoa râm hơi hơi hướng về phía Hoắc Hành Nhiễm đang đi tới nhà ăn.
Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình tỉnh ngộ, chớp mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm tao nhã thong dong ngồi xuống, đôi mắt thâm lam ôn nhu, mỉm cười mê người: “Thấy hai người sức ăn giữa trưa không lớn, vốn muốn để cho hai người làm chút vận động xúc tiến tiêu hóa. Bất quá sau lại vận động không thành, nghĩ sức ăn cơm chiều của hai người cũng có hạn. Cho nên dặn dò Charles bảo phòng bếp giảm bớt số lượng thức ăn. Không thể lãng phí, không phải sao?”
Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình liếc nhau, không biết là Hoắc Hành Nhiễm phát hiện ra bọn họ vụng trộm ăn KFC hay vẫn là mượn cơ hội trừng phạt trò đùa dai của Hoắc Đình cùng với phản ứng dọa người sau khi Trần Dục Nhiên rơi xuống nước. Nhìn đồ ăn nhất định không đủ để no, sắc mặt hai người đều hơi vặn vẹo, không dám lên tiếng.
“Ăn cơm đi.” Hoắc Hành Nhiễm thấy thế, tươi cười thâm sâu.
Kết quả có thể tưởng được, còn chưa đến tám giờ, Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình liền ôm bụng đói ta trừng ngươi ngươi trừng ta. Cuối cùng quyết định Trần Dục Nhiên sẽ đến phòng bếp kiếm đồ ăn. Bởi vì Trần Dục Nhiên là khách, Charles sẽ không thể không cho cậu mặt mũi.
Trên thực tế bọn họ đã đúng. Trần Dục Nhiên vừa vào phòng bếp, Charles liền đem đồ ăn khuya ấm áp đã chuẩn bị trước cho cậu, sau đó nói: “Thiếu gia nói, sau khi Trần thiếu gia ăn xong, mời cậu đến thư phòng một chuyến.”
Trần Dục Nhiên cứ thế mà đáp ứng rồi.
Cùng Hoắc Đình giải quyết đồ ăn khuya, Trần Dục Nhiên ở dưới ánh mắt ‘chúc anh may mắn’ của Hoắc Đình, đi đến thư phòng của Hoắc Hành Nhiễm. Cậu gõ cửa, vừa nghĩ nếu tý nữa Hoắc Hành Nhiễm chất vấn cậu vì sao lại mua loại thực phẩm rác rưởi như KFC cho Hoắc Đình ăn, cậu phải trả lời như thế nào.
“Vào đi.” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm truyền tới.
Trần Dục Nhiên đẩy cửa ra, thấy Hoắc Hành Nhiễm đang ngồi trên sô pha trong thư phòng, làm ra vẻ nghiêm túc khép sách lại.
“Lại đây một chút.” Hắn vỗ vỗ vị trí bên người, ôn hòa nói.
Trần Dục Nhiên không thể từ vẻ mặt của hắn nhìn ra được là hắn đang vui hay giận, đứng còn không muốn nói gì đến đi.
Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ hơi hơi thở dài một tiếng, buông sách đứng lên, từ bước một đi về phía Trần Dục Nhiên. “Tôi rất đáng sợ sao?”
Trần Dục Nhiên không hề động, không dám gật đầu, lại không muốn lắc đầu.
Hoắc Hành Nhiễm cười khẽ, dừng lại trước mặt Trần Dục Nhiên. Hắn so với Trần Dục Nhiên cao hơn một cái đầu, Trần Dục Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn chưa thấy rõ, đột nhiên cảm thấy cằm của mình bị giữ chặt, đôi mắt thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm nhanh chóng tới gần, trên môi truyền đến một cỗ ấm áp cùng áp lực! Kỹ xảo cực kỳ tốt trằn trọc triền miên……
Trần Dục Nhiên trừng lớn mắt, toàn thân cứng ngắc!
Sau đó cậu nhìn Hoắc Hành Nhiễm bĩnh tình rời khỏi môi cậu, thấp giọng hỏi: “Trần Dục Nhiên, có muốn làm tình nhân của tôi không?”
============================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xì poi chương sau — Hoắc Hành Nhiễm một tay nắm lấy thắt lưng cậu, cúi người cho cậu một cái hôn, hoàn toàn chặn lại vấn đề của cậu!
“Anh, anh tỉnh rồi! Ô a!” Hoắc Đình giống như một viên tiểu đạn pháo, sống chết chui vào lòng Trần Dục Nhiên, khóc thút thít biến thành lớn tiếng khóc, “Anh ơi, em xin lỗi…… Em xin lỗi…… Ô a……”
Trần Dục Nhiên bị đâm đau đến sốc hông, sau đó lại bị tiếng khóc đinh tai nhức óc của Hoắc Đình làm cho mông lung, trong óc mới dần dần hồi tưởng lại hết thảy chuyện xảy ra ở bể bơi.
Đầu tiên là có điểm oán giận đối với trò đùa dai của Hoắc Đình, vô luận thế nào, cậu thiếu chút nữa cũng chết chìm vì bị Hoắc Đình đẩy. Tiếp theo cậu bắt đầu nhớ lại biểu hiện vô cùng mất mặt sau khi rơi xuống nước. Cuậ hoàn toàn không thể tưởng được là mình lại làm ra phản ứng lớn như vậy, cái loại cảm giác ngập đầu giống như khắc vào trong tâm khảm là cho cậu cảm thấy sợ hãi. Mơ hồ thấy hình như có người cứu cậu, nhưng lại bị phản ứng kịch liệt của cậu làm liên lụy, còn……
Trần Dục Nhiên không tự giác mím môi, mạnh mẽ dừng lại!
Cậu che dấu tình tự, bắt đầu vỗ vỗ đầu Hoắc Đình, vừa không an ủi cũng không trách cứ. Hoắc Đình này vui đùa quả thật là có chút quá phận, nhưng cậu đồng dạng cũng sợ hãi. Này vừa lúc là một loại trừng phạt, thế cũng tốt.
Hoắc Đình quả thật là rất sợ hãi! Bé không nghĩ đến là kỹ năng bơi lội của Trần Dục Nhiên lại kém như vậy, sau khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu Hoắc Đình đã muốn bị dọa, thất kinh hô ba ba Hoắc Hành Nhiễm qua cứu! Động tác của Hoắc Hành Nhiễm rất nhanh, nhưng khi đụng tới Trần Dục Nhiên, lại bị cậu cuốn lấy giống như bạch tuộc, hai người cùng nhau trầm xuống!
Hoắc Đình nhìn thấy Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên cùng chìm xuống, sợ hãi đến suýt chút nữa nhảy vào trong nước! Vẫn là Charles nhận thấy có vấn đề, chạy vội lại hiểm hiểm tiếp được bé, nhanh chóng gọi người lại đây cứu viện!
Bất quá một lát sau, Hoắc Hành Nhiễm liền mang theo Trần Dục Nhiên trồi lên mặt nước. Sắc mặt Hoắc Hành Nhiễm cũng không tốt. Bất kỳ một người cứu hộ với kỹ năng bơi xuất sắc nào, khi gặp được một người chết đuối ngu ngốc lại cản trở, sắc mặt cũng sẽ không tốt.
Người cứu được lên đây lập tức liền ngất xỉu. Sau đó là người thì kêu bác sĩ, người thì khóc, Hoắc Hành Nhiễm thấy Trần Dục Nhiên ngất đi, gương mặt thanh tú tái nhợt, hắn ngồi xuống ôm lấy cậu, bế vào phòng dành cho khách.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, chẩn đoán kết quả là không có gì, chỉ là uống nhiều nước nên bị dọa, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
“Chuyện tự mình gây ra, tự chịu trách nhiệm. Khóc cũng vô dụng, hảo hảo chăm sóc anh của con, chờ cậu ấy tỉnh thì tự kiểm điểm đi.” Hoắc Hành Nhiễm nhìn Hoắc Đình khóc sướt mướt, trong giọng nói ôn hòa mang theo sự nghiêm khắc.
Hoắc Đình rưng rưng gật đầu, trong mắt mang theo hồi hộp. Dù sao bé mới chỉ có năm tuổi, cho dù có trưởng thành sớm, chuyện này cũng vượt qua phạm vi bé có thể thừa nhận. Bé vẫn canh giữ bên người Trần Dục Nhiên đang hôn mê, nước mắt lưng tròng nhìn cậu, chờ cậu tỉnh lại.
Hoàn hảo Trần Dục Nhiên chỉ là ngất qua mười phút liền tỉnh lại.
Thấy Hoắc Đình thút thít khóc, Trần Dục Nhiên rốt cục mở miệng “Được rồi, lần này anh tha thứ cho nhóc. Lần sau mà tái phạm, anh tuyệt giao với nhóc.” Bởi vì bị sặc nước, thanh âm của cậu khàn khàn vô lực.
Hoắc Đình trưng ra đôi mắt to sưng đỏ, sợ hãi gật đầu: “Em xin lỗi anh, về sau em sẽ không thế nữa. Anh không cần chán ghét em……”
Trần Dục Nhiên bóp bóp chóp mũi bé: “Anh khát nước……”
“Em đi lấy nước cho anh uống!” Hoắc Đình vội vàng nói, nhanh chóng bay ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Đình thật cân thận bưng một ly nước ấm đi vào, theo sau còn có Hoắc Hành Nhiễm tao nhã thong dong.
Biểu tình của Hoắc Hành Nhiễm trầm tĩnh, tựa hồ không có bị cái gì ảnh hưởng. Tầm mắt của Trần Dục Nhiên đối diện với ánh mắt thâm lam của hắn, trên gương mặt tái nhợt của cậu đột nhiên nổi lên hai phiến đỏ ửng, cậu hơi hơi cứng đờ, quay mặt qua một bên.
Hoắc Hành Nhiễm hơi nhướn mày, trong mắt hiện lên một chút ý cười, tỏ vẻ đã hiểu.
“Anh ơi, uống nước.” Hoắc Đình tới gần Trần Dục Nhiên, săn sóc đưa cốc nước đến bên miệng cậu, một bộ muốn đút nước cho cậu uống.
Trần Dục Nhiên nói lời cảm ơn, tay tiếp lấy cốc nước, từng chút từng chút uống hết.
Trong lúc đó, hai cha con Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Đình đều chăm chú nhìn cậu.
“Anh ơi, anh còn muốn uống nữa không?” Hoắc Đình hỏi.
“Không cần, cám ơn.” Trần Dục Nhiên nói.
“Nga, vậy em đem cái cốc này ra ngoài trước. Ba ba, ba nói chuyện với anh đi.” Hoắc Đình còn nghiêm túc dặn dò.
Trần Dục Nhiên có một loại cảm giác mình đã biến thành động vật cần phải bảo vệ.
Hoắc Hành Nhiễm tựa tiếu phi tiếu* nhìn Hoắc Đình dặn dò xong giống như là đang chạy trốn lại bay nhanh ra ngoài.
(*): cười như không cười
“Cảm thấy thế nào?” Hắn chuyển hướng Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên không ngẩng đầu, tựa hồ bị một chỗ nào đó trong phòng hấp dẫn ánh mắt: “Tốt hơn nhiều. Cảm ơn anh…… cứu tôi.” Nhiệt độ hai má tăng cao, lần này là cảm thấy phản ứng của mình sau khi rơi xuống nước thật sự là quá dọa người.
“Là Hoắc Đình quá phận……” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Xin lỗi vì đã làm cậu sợ hãi.”
Trần Dục Nhiên kinh ngạc xoay đầu qua. Đây là, giải thích?
Tuy rằng Hoắc Hành Nhiễm thoạt nhìn thực ôn hòa, nhưng Trần Dục nhiên thật đúng là chưa từng đem hắn cùng với loại hành vi ‘giải thích’ này liên hệ cùng một chỗ.
“Ách, Tiểu Đình đã giải thích rồi. Tôi cũng đã tha thứ cho em ấy……” Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói, trong lòng vẫn vì Hoắc Hành Nhiễm tỏ ra trịnh trọng cảm thấy một tia rung động.
“Vậy là tốt rồi. Nó thực lo lắng cho cậu.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, dừng một chút, “Vì để biểu hiện sự xin lỗi, tôi dạy Dục Nhiên bơi có được không?”
Toàn bộ lông trên lưng Trần Dục Nhiên nháy mắt dựng thẳng lên, cười gượng “Không tốt lắm đâu…… Tôi thực không hợp với cái này, a!”
Cậu mạnh mẽ ngậm miệng, bởi vì Hoắc Hành Nhiễm thực tự nhiên vươn ngón trỏ thon dài ra, cố ý vô tình lướt qua môi cậu, nhìn cậu đăm chiêu. Trần Dục Nhiên nhớ tới xúc cảm mơ hồ trong nước kia, đầu lưỡi giống như bị mèo ăn mất……
“Tôi không hy vọng Dục Nhiên lại một lần nữa rơi xuống nước, rồi lại liên lụy đến người cứu cậu……” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa hàm súc nói.
…… Hắn đây là lại bắt đầu lòng dạ hẹp hòi trả thù vị cậu đã ‘liên lụy’ hắn đi? Vẫn là muốn chiếm tiện nghi của cậu? Là như vậy đi? Đúng vậy đi?
Trần Dục Nhiên cố gắng lấy khí thế, trừng mắt nhìn hắn!
Lúc này Hoắc Đình cất cốc xong đã trở lại, nhìn thấy ba ba Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, tựa hồ thực khoái trá, mà Trần Dục Nhiên thì đang phô trương thanh thế, trừng mắt nhìn, bất giác lui về phía sau, sắp dán vào tường rồi……
“…… Ba ba, ba đang nói chuyện gì với anh vậy?” Hoắc Đình tò mò hỏi.
Hoắc Hành Nhiễm nói: “Đang nói chuyện anh của con phải học bơi.”
Đối với vấn đề này, Hoắc Đình vô cùng tán thành: “Đúng nga! Anh à, anh nhất định phải học bơi, như vậy lần sau có người đẩy anh xuống nước, anh sẽ không sợ nữa.
Nghĩ nghĩ, có chút đắc ý ngẩng đầu lên bổ sung: “Em ba tuổi đã bắt đầu học bơi rồi!”
“…… Anh sẽ tự học, yên tâm đi.” Hai phiếu với một phiếu, Trần Dục Nhiên vẫn như cũ không thể giãy dụa.
“Từ nơi nào té ngã thì phải từ nơi đó đứng lên. Học ở ngay đây đi, cuối tuần cậu đến đây, tôi có thể dạy cậu. Thuận tiện chơi với Tiểu Đình luôn. Tiểu Đình đang nghỉ hè, đại bộ phận thời gian nó đều ở đây.” Hoắc Hành Nhiễm nói.
Hoắc Đình hai mắt sáng ngời: “Vậy thật sự là tốt quá đi! Anh ơi, ba ba rất lợi hại đó!” Trọng điểm là còn có thể chơi với bé!
…… Này một lớn một nhỏ không phải là người tốt……
Hoắc tổng, sao lại trở nên tốt như vậy? Không biết lúc trước ai còn tỏ vẻ không thích Hoắc Đình thân cận với cậu! Trần Dục Nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Hành Nhiễm, không tiếng động nói.
Tôi thay đổi chủ ý. Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười.
“Anh ơi…… Anh không muốn tới đây sao?” Thấy Trần Dục Nhiên không có đồng ý, vẻ mặt Hoắc Đình thất vọng suy sụp, đáng thương hề hề.
…… Tôi mới không có mắc mưu…… Trần Dục Nhiên kiên định nghĩ.
“Có phải anh lại nghi ngờ em sẽ đẩy anh xuống nước tiếp không? Em thật sự không phải cố ý…… Anh ơi…… Không cần chán ghét em……” Đôi mắt to của Hoắc Đình rưng rưng, lắc lắc cánh tay Trần Dục Nhiên, tựa hồ chỉ cần Trần Dục Nhiên tiếp tục trầm mặc cam chịu, nước mắt bé sẽ rớt xuống!
“Anh không có chán ghét em.” Trần Dục Nhiên bất đắc dĩ nói.
“Vậy anh hai không muốn đến chơi với em sao?” Hoắc Đình lại hỏi.
“…… Không có……”
“Cho nên anh đồng ý cuối tuần đến học bơi, có đúng không?” Hoắc Đình chờ đợi hỏi.
“……” Trần Dục Nhiên thực kiên cường không mở miệng.
“Được rồi, Tiểu Đình, chắc là do anh của con công việc bận rộn, ngay cả cuối tuần đều phải tăng ca, con không cần làm phiền cậu ấy. Đúng không, Dục Nhiên?” Hoắc Hành Nhiễm thực không cảm cười nhạt với Trần Dục Nhiên.
Biểu tình của Trần Dục Nhiên trống rỗng hai giây, lời nói từ hàm răng nghiến ra: “Sao lại thế được? Cuối tuần tôi rất rảnh, sẽ đến.”
…… Quả nhiên người quá mức lười nhác không muốn bởi vì đắc tội ông chủ mà bị bắt tăng ca đến không dậy nổi nha!
*******************************************************************
Sau khi ký xong hiệp ước không bình đẳng, hai cha con Hoắc Hành Nhiễm và Hoắc Đình rốt cục cũng buông tha cho Trần Dục Nhiên, để cậu nghỉ ngơi. Trần Dục Nhiên hơi bị kinh hãi, tinh thần thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi, thuận thế nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, không ngờ khi tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Vốn Trần Dục Nhiên tính tầm ba bốn giờ chiều sẽ tạm biệt để ra về, lúc này đã có chút muộn rồi. Càng không xong là, trời rõ ràng vẫn luôn nắng bây giờ đã tối sầm lại, một bộ chuẩn bị mưa tầm tã. Biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm ở lưng chừng núi, cho dù đường lên núi rộng lớn, nhưng mạo hiểm xuống núi trong trời mưa to vẫn không phải là chủ ý tốt.
Charles nhắn lại ý tứ của Hoắc Hành Nhiễm, mời Trần Dục Nhiên ngủ lại biệt thự một đêm. Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, vẫn được nghỉ.
“Nhưng là, tôi cái gì cũng không mang đến đây.” Trần Dục Nhiên uyển chuyển cự tuyệt, “Hay là tôi chờ mưa tạnh, có thể vẫn còn kịp……”
“Tắm rửa thay quần áo không phải là vấn đề.” Charles một bộ quản gia vạn năng ‘giao cho tôi xử lý bảo quản là được’, thấy Trần Dục Nhiên vẫn như cũ cằn nhằn không chịu đáp ứng, thực am hiểu ý người nói, “Bất quá nếu Trần thiếu gia vẫn kiên trì, đương nhiên là theo ý Trần thiếu gia.”
Trần Dục Nhiên chậm rãi gật đầu.
Quả nhiên, một lát sau trời bắt đầu mưa, có khi là mưa tầm tã, có khi lại chuyển thành mưa vừa hoặc mưa nhỏ, nhưng thẳng đến hơn năm giờ, vẫn không có dấu hiệu ngừng mưa.
“Anh à, anh chỉ có thể lưu lại đêm nay thôi.” Hoắc Đình cố gắng khống chế sự cao hứng trong lời nói, di động quân cờ trong tay “Còn có, bởi vì anh không chuyên tâm, em muốn chơi cờ.”
Bởi vì mưa to, tia chớp sét đánh đủ loại, ti vi máy tính trong biệt thự đều không thể sử dụng, Hoắc Đình lôi kéo Trần Dục Nhiên chơi cờ vua. Trần Dục Nhiên chưa bao giờ chơi cờ vua, được Hoắc Đình chỉ dạy, đã hiểu quy củ, sau khi chơi hai ván còn có thể ngẫu nhiên chơi hơn Hoắc Đình. Bất quá theo thời gian trôi qua, Trần Dục Nhiên nhìn màn mưa bên ngoài, cảm thấy khả năng trở về rất là xa vời, có chút không yên lòng.
Hiện tại bị Hoắc Đình vạch trần là đêm nay chỉ có thể ngủ lại Hoắc gia, Trần Dục Nhiên khôi phục bộ dáng lười biếng, nhẹ nhàng nháy mắt, giọng nói thả lỏng: “Nào, tiếp tục ván nữa! Em rửa cổ chờ đi.”
Hoắc Đình cười khanh khách.
Bất quá đến giờ cơm chiều, Hoắc Đình liền không cười nổi. Trần Dục Nhiên cũng không cười được nữa.
Kiểu dáng đồ ăn bữa chiều rất nhỏ, số lượng càng nhỏ hơn, không nói đến hai người lớn một trẻ con, số lượng này ngay cả một người lớn cũng đều miễn cưỡng.
Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình có cùng chí hướng nhìn về phía Charles. Charles mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mái đầu hoa râm hơi hơi hướng về phía Hoắc Hành Nhiễm đang đi tới nhà ăn.
Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình tỉnh ngộ, chớp mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm tao nhã thong dong ngồi xuống, đôi mắt thâm lam ôn nhu, mỉm cười mê người: “Thấy hai người sức ăn giữa trưa không lớn, vốn muốn để cho hai người làm chút vận động xúc tiến tiêu hóa. Bất quá sau lại vận động không thành, nghĩ sức ăn cơm chiều của hai người cũng có hạn. Cho nên dặn dò Charles bảo phòng bếp giảm bớt số lượng thức ăn. Không thể lãng phí, không phải sao?”
Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình liếc nhau, không biết là Hoắc Hành Nhiễm phát hiện ra bọn họ vụng trộm ăn KFC hay vẫn là mượn cơ hội trừng phạt trò đùa dai của Hoắc Đình cùng với phản ứng dọa người sau khi Trần Dục Nhiên rơi xuống nước. Nhìn đồ ăn nhất định không đủ để no, sắc mặt hai người đều hơi vặn vẹo, không dám lên tiếng.
“Ăn cơm đi.” Hoắc Hành Nhiễm thấy thế, tươi cười thâm sâu.
Kết quả có thể tưởng được, còn chưa đến tám giờ, Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình liền ôm bụng đói ta trừng ngươi ngươi trừng ta. Cuối cùng quyết định Trần Dục Nhiên sẽ đến phòng bếp kiếm đồ ăn. Bởi vì Trần Dục Nhiên là khách, Charles sẽ không thể không cho cậu mặt mũi.
Trên thực tế bọn họ đã đúng. Trần Dục Nhiên vừa vào phòng bếp, Charles liền đem đồ ăn khuya ấm áp đã chuẩn bị trước cho cậu, sau đó nói: “Thiếu gia nói, sau khi Trần thiếu gia ăn xong, mời cậu đến thư phòng một chuyến.”
Trần Dục Nhiên cứ thế mà đáp ứng rồi.
Cùng Hoắc Đình giải quyết đồ ăn khuya, Trần Dục Nhiên ở dưới ánh mắt ‘chúc anh may mắn’ của Hoắc Đình, đi đến thư phòng của Hoắc Hành Nhiễm. Cậu gõ cửa, vừa nghĩ nếu tý nữa Hoắc Hành Nhiễm chất vấn cậu vì sao lại mua loại thực phẩm rác rưởi như KFC cho Hoắc Đình ăn, cậu phải trả lời như thế nào.
“Vào đi.” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm truyền tới.
Trần Dục Nhiên đẩy cửa ra, thấy Hoắc Hành Nhiễm đang ngồi trên sô pha trong thư phòng, làm ra vẻ nghiêm túc khép sách lại.
“Lại đây một chút.” Hắn vỗ vỗ vị trí bên người, ôn hòa nói.
Trần Dục Nhiên không thể từ vẻ mặt của hắn nhìn ra được là hắn đang vui hay giận, đứng còn không muốn nói gì đến đi.
Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ hơi hơi thở dài một tiếng, buông sách đứng lên, từ bước một đi về phía Trần Dục Nhiên. “Tôi rất đáng sợ sao?”
Trần Dục Nhiên không hề động, không dám gật đầu, lại không muốn lắc đầu.
Hoắc Hành Nhiễm cười khẽ, dừng lại trước mặt Trần Dục Nhiên. Hắn so với Trần Dục Nhiên cao hơn một cái đầu, Trần Dục Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn chưa thấy rõ, đột nhiên cảm thấy cằm của mình bị giữ chặt, đôi mắt thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm nhanh chóng tới gần, trên môi truyền đến một cỗ ấm áp cùng áp lực! Kỹ xảo cực kỳ tốt trằn trọc triền miên……
Trần Dục Nhiên trừng lớn mắt, toàn thân cứng ngắc!
Sau đó cậu nhìn Hoắc Hành Nhiễm bĩnh tình rời khỏi môi cậu, thấp giọng hỏi: “Trần Dục Nhiên, có muốn làm tình nhân của tôi không?”
============================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xì poi chương sau — Hoắc Hành Nhiễm một tay nắm lấy thắt lưng cậu, cúi người cho cậu một cái hôn, hoàn toàn chặn lại vấn đề của cậu!
Tác giả :
Nhã Mị