Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Chương 169: Tên đỏ No.1
Edit: TsuShu. Beta: Akiko Chono.
Ngay tại quảng trường của trấn Hồng Diệp, đã có gần mấy ngàn người vây kín xung quanh đài phun nước.
Bởi vì người chơi Thần Vực ngày càng tăng, làm cho trấn Hồng Diệp trở thành nơi phồn hoa nhất so với các tiểu trấn xung quanh. Nhân số hiện tại đạt đến gần hai mươi ngàn người, mà cạnh đó ở đài phun nước lại đột ngột bị Võ Lâm Minh đuổi người làm trống sân, thật khó để khiến người khác không nảy sinh lòng tò mò mà chú ý đến chuyện gì sẽ xảy ra.
Cũng không riêng gì những người chơi tự do, ngay cả các công hội lớn cũng phái người qua quan sát, muốn xem xem Võ Lâm Minh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Không lâu sau đó, khi toàn bộ người chơi đi đến quảng trường quan sát, liền phát hiện rằng hóa ra Võ Lâm Minh muốn tiến hành trả thù, hơn nữa còn là trả thù ngay trong trấn Hồng Diệp. Không cần nói cũng biết, trấn Hồng Diệp lúc nào cũng nằm dưới sự bảo hộ của vệ binh, chỉ cần có đánh nhau, vệ binh nhất định sẽ đến. Không những chỉ bắt người, còn có thể đánh chết người chơi tên đỏ tại chỗ, sau đó liền bị nhốt lại. Cho nên bất kể thế nào, vây giết ngay tại trấn không bao giờ là lựa chọn tốt, chỉ có thể khiến cả hai bên đều có tổn thất.
Giai đoạn hiện tại cho dù nhân số người chơi nhiều hơn nữa cũng không dám khiêu chiến vệ binh thuộc thành trấn.
Về sự lợi hại của những vệ binh này, người chơi ai ai cũng đều hiểu rõ.
Bởi vì bình thường các vệ binh này đều tuần tra trong trấn, cho nên chỉ cần quan sát cẩn thận một chút, liền có thể biết được thông số cụ thể của bọn họ.
Thông thường, vệ binh chỉ là level 60, song đội trưởng đội bảo vệ lại chính là một tinh anh level 80. Mặc kệ số người chơi là bao nhiêu, muốn phản kháng với vệ binh chỉ có một đường chết, thậm chí dù là người có năng lực cũng sẽ bị trấn áp dễ dàng.
Bất quá không ai nghĩ đến hai bên lại thật sự động thủ, hơn nữa còn là do người chơi tự do kia động thủ trước.
Vốn còn cho rằng người chơi tự do kia chắc chắn sẽ chết.
Kết quả cuối cùng lại hoàn toàn vượt ngoài dự kiến, một người lại có thể đem mấy trăm người bên Võ Lâm Minh giết đến không dám động đậy. Quá nghịch thiên mà!
Đáng tiếc, dù lợi hại đến đâu cũng phải chết dưới tay vệ binh. Ai bảo bọn họ chém giết ngay trong tiểu trấn làm gì.
Lúc này, các vệ binh thành trấn cũng đã vây quanh quảng trường, bắt đầu trấn áp những kẻ gây rối.
“Dạ Phong đại ca, là tôi hại anh. Thật xin lỗi.. ” Hỏa Vũ bước đến bên cạnh hắn mà nói.
Hiện tại, tên Thạch Phong đã đỏ đến mức biến thành đen, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi. Tính luôn cả những người bạn trước đó của cô, số lượng người bị Thạch Phong đánh chết e rằng đã vượt qua con số một trăm rồi. PK đến loại trình độ này, nếu chết đi chắc chắn đẳng cấp rớt xuống cũng không thấp hơn 7. Mà giờ đây, xung quanh đã bị vệ binh bao vây, vệ binh nhất định sẽ đánh chết tất cả các người chơi tên đỏ, Thạch Phong căn bản không có cơ hội chạy thoát.
Chưa nói đến phần phiền phức nhất khi bị giết, người chơi khi sống lại còn phải chịu giam giữ, thời hạn dựa trên điểm PK người đó có. Bằng với số điểm của Thạch Phong, tối thiểu phải bị giam tận năm sáu ngày mới có thể rửa sạch điểm.
Người của Võ Lâm Minh lúc này đều hướng về phía Thạch Phong cười nhạo. Tuy rằng bọn họ cũng sẽ chịu phạt, nhưng so với bản án Thạch Phong chịu, bảo bọn họ tôn hắn làm sư phụ cũng không sai.
“Yên tâm đi.” Thạch Phong cười đáp.
Đám người Khả Nhạc cũng chỉ cười không nói, nhất là Tử Yên Lưu Vân, bởi vì đây đã không còn là lần đầu cô ấy đối mặt với trường hợp như thế này. Trước đó lần đầu xảy ra chuyện, cũng là do Võ Lâm Minh gây sự, không nghĩ tới bây giờ lịch sử lại một lần nữa được lặp lại tại đây.
Điều này làm cho Hỏa Vũ cùng Thủy Ngưu vô cùng khó hiểu.
Vì cái gì đám người Khả Nhạc thân là đồng bạn lại không hề lo lắng tí nào cho Thạch Phong?
“Chị Hỏa Vũ cứ yên tâm, ông chủ cũng không phải người thường đâu.” Tử Yên Lưu Vân cười hì hì nói.
Tử Yên Lưu Vân vừa dứt lời, đội trưởng đội bảo vệ mặc trọng giáp bạc trắng đã bước tới.
“Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, chúng ta lại gặp mặt. Lần này ta có thể làm gì để phục vụ cho ngài?” Đội trưởng đội bảo vệ cười cung kính nói.
Danh vọng của Thạch Phong hiện tại đã cao hơn một chút, cho nên so sánh với lúc trước, đội trưởng đối với Thạch Phong trở nên càng cung kính hơn.
Tuy rằng Thạch Phong cùng đám người Khả Nhạc cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có điều đối với người khác chính là khiếp sợ hết sức, nhất là thành viên của Võ Lâm Minh, con mắt bọn họ thiếu chút nữa lòi ra ngoài. Rõ ràng Thạch Phong kia chính là ác quỷ giết người không gớm tay, vì cái gì vệ binh không mau mau đem hắn chém chết, ngược lại còn cung kính có thừa, thế giới này rốt cuộc có vấn đề gì vậy?
“Người kia không phải Dạ Phong sao?”
“Tôi nhớ trước đó hắn cũng đánh chết các thành viên của Võ Lâm Minh ngay trước mặt vệ binh. Có điều cuối cùng cũng chỉ trả chút tiền phạt mà thôi. Lúc đó tôi thấy cũng choáng váng. Bất quá về sau tôi mới biết, nếu như người chơi trở thành quý tộc, có được đặc quyền quý tộc thì dù có giết người chơi khác trước mặt vệ binh, cũng không chịu phạt nặng gì, cùng lắm thì đóng chút tiền phạt là xong.”
“Lần này Võ Lâm Minh như thế nào lại không chịu ghi nhớ vậy, còn dám ở trong trấn Hồng Diệp đối phó Dạ Phong, chẳng lẽ không biết Dạ Phong chính là quý tộc của Hồng Diệp Trấn ư? Thật là ngu xuẩn quá mức đó.”
“Cậu chắc không biết, Võ Lâm Minh ở trấn Hồng Diệp bây giờ thay đổi rồi. Các cựu thành viên đã sớm không còn nữa, ngay cả hội trưởng nay cũng trở thành Phong Vân Vô Hủy, hiện tại thành viên của Võ Lâm Minh đều từ các trấn khác tới đây, ngoài ra còn có một bộ phận lớn là người chơi mới. tất nhiên sẽ không biết chuyện kia rồi.”
Một số ít người chơi biết rõ chuyện ẩn bên trong lắc đầu bật cười, cảm thấy Võ Lâm Minh không thể nào cứu vãn được nữa. Trước khi đối phó Dạ Phong thì tốt xấu gì cũng nên tìm hiểu tình huống của Dạ Phong chứ, nói thế nào thì Dạ Phong cũng là người vượt qua cửa Nghĩa địa Ám Nguyệt cấp Địa Ngục mà.
Nghe từ những người biết chuyện giải thích, sắc mặt Võ Lâm Minh giờ đây người nào người nấy đều trầm xuống. Đến tận lúc này bọn họ cũng hiểu được vì cái gì mà Thạch Phong có thể bình tĩnh đến vậy. Bất quá sự việc đã đến mức này, bọn họ cũng chỉ có thể không cam lòng mà nhìn xem thôi.
”Ngài Đội trưởng đội bảo vệ tôn kính, những người của Võ Lâm Minh không phải lần đầu tiên trêu chọc tôi trong tiểu trấn rồi, không biết có phương pháp nào có thể tránh khỏi việc xảy ra chuyện như vầy nữa không?” Thạch Phong cười hỏi.
“Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, xét thấy công hội Võ Lâm Minh đã có ghi chép phạm tội một lần, dựa vào thân phận cao quý của ngài, hoàn toàn có thể sử dụng đặc quyền, trực tiếp trục xuất công hội này khỏi trấn Hồng Diệp. Bất quá nếu muốn vận dụng đặc quyền này yêu cầu một lượng danh vọng nhất định, không biết quyết định của ngài Liệp Ma Nhân đây là thế nào?” Đội trưởng đội bảo vệ mở miệng nói.
Thạch Phong vốn chỉ định hỏi thử một câu, dù sao không đạt tới địa vị nhất định, là không có khả năng có được quyền lực này. Lại không ngờ thân phận Liệp Ma Nhân thực sự cao đến đến vậy, liền hỏi: “Muốn ta trả bao nhiêu thì đủ?”
“Bởi vì Võ Lâm Minh không có bất cứ thành viên quý tộc nào của trấn ta, cho nên chỉ cần trả 100 điểm danh vọng trấn Hồng Diệp là được.” Đội Trưởng đội bảo vệ nói.
“Tôi hiểu rồi.” Thạch Phong suy nghĩ một chút, hắn hiện tại có 130 điểm danh vọng trấn Hồng Diệp, để phòng ngừa rắc rối, tiêu hết 100 điểm này cũng không tính là lỗ. Dù sao đã có thân phận Liệp Ma Nhân này thì đi tới đâu cũng được coi là quý tộc, chút danh vọng kia không quá cần thiết. “Tôi muốn sử dụng đặc quyền này.”
Hệ thống: Bạn đã sử dụng đặc quyền, danh vọng Hồng Diệp Trấn giảm xuống 100 điểm, trấn Hồng Diệp sẽ trục xuất tất cả thành viên công hội Võ Lâm Minh.
“Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, như ngài mong muốn!”
Đội Trưởng đội bảo vệ lập tức chỉ huy các vệ binh chấp hành lệnh trục xuất. Ngoài trừ các thành viên Võ Lâm Minh tham gia gây rối ở đài phun nước sẽ bị giam ba giờ mới được thả ra, còn thành viên Võ Lâm Minh khác đều bị trực tiếp trục xuất khỏi trấn Hồng Diệp, bất cứ ai phản kháng liền đánh chết tại chỗ.
Cũng cùng thời gian đó, toàn bộ thành viên của Võ Lâm Minh liền nhận được thông báo trục xuất của trấn Hồng Diệp. Tất cả nhìn thấy thông báo mà trợn mắt há mồm, ngay cả Phong Vũ Vô Hủy mới sống lại đang nổi giận ngút trời cũng sợ ngây người.
Hắn trước kia bỏ qua kế hoạch phát triển Võ Lâm Minh tại năm tiểu trấn, thật vất vả bao nhiêu mới tạo được cơ sở vững chắc ở trấn Hồng Diệp, đang nghĩ tưởng tương lai tiền đề vô hạn, thế mà nào ngờ hiện tại toàn bộ đều uổng phí.
“Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Phong Vân Vô Hủy lúc này hỗn độn hết lên cả, không biết nên nói cái gì, bởi vì tất cả mọi thứ đã diễn ra quá nhanh.
Hắn hao tốn biết bao sức của và sức lực của nhiều người, còn là trong một thời gian dài, cuối cùng đều vô nghĩa.
Tên Dạ Phong này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại nắm giữ quyền lực cao đến như thế, vì cái gì một người chơi tên đỏ lại có thể trục xuất toàn bộ một công hội khỏi tiểu trấn?
Trong giây lát vô số câu hỏi toát xa trong đầu Phong Vân Vô Hủy, nhưng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào đều không có biện pháp ứng phó, càng không thể thay đổi hiện thực bị trục xuất. Cuối cùng, hắn chỉ có thể mở trừng trừng đôi mắt nhìn vệ binh từ từ đi đến trước mặt hắn, đuổi hắn khỏi trấn Hồng Diệp.
Là người ai cũng đều có sự lưu luyến với quê hương, đột nhiên phải thay đổi địa phương, có lẽ sẽ rất lâu không có cách thích ứng được.
Người chơi bình thường càng là thế, bảo người chơi rời đi nơi họ quen thuộc, đối với người chơi bình thường mà nói là không có cách nào tiếp nhận nổi. Cuối cùng, đều lựa chọn rời khỏi Võ Lâm Minh.
Chỉ trong một lúc, nhân số của Võ Lâm Minh giảm điên cuồng, chốc chố đã trở thành năm trăm người trở xuống. Những người lưu lại đa phần là thành viên từ các tiểu trấn khác do Phong Vân Vô Hủy đưa tới, cho nên không có rời đi. Bất quá hiện tại dù có rời khỏi trấn Hồng Diệp đến các địa phương khác phát triển, sẽ khiến tốc độ lên cấp giảm bớt, sự phát triển công hội sẽ lâm vào thời gian dài trì trệ không tiến.
Tổn thất này đối với bọn họ căn bản là không có cách đánh giá được.
Chứng kiến cảnh vệ binh trục xuất người của Võ Lâm Minh, những người chơi khác đều ngỡ ngàng, khiếp sợ không nói nên lời.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ cái người tên đỏ kia là Trấn Trưởng mới nhậm chức của trấn Hồng Diệp hay sao?
Bất quá so với việc Võ Lâm Minh bị trục xuất, các công hội kia lại quan tâm tới chuyện khác.
“Lão đại, chỗ ta xảy ra chuyện lớn, anh xem thử đoạn video này đi.”
“Phó hội trưởng, tôi phát hiện ra một thần cấp cao thủ.”
“Đại ca, trấn Hồng Diệp phát sinh chuyện lớn. Có người ở đài phun nước trên quảng trường một mình đánh ngược lại hơn mấy trăm người của Võ Lâm Minh, mà ngay cả vệ binh đều không xử hắn.”
Tất cả các thành viên của các công hội lớn đều bắt đầu liên lạc với cấp trên, đem sự việc khó tin kia báo cáo lên hết, chờ cấp trên quyết định.
Từng video Thạch Phong chiến đấu như tự mọc cánh, mau chóng truyền đến tay các cấp trên của công hội lớn. Vốn những nhân viên cấp cao của các công hội lớn này còn chưa tin vào báo cáo của thủ hạ, song khi nhìn đến bằng chứng video như núi trong tay, liền hãi hùng.
Một người chơi thôi, có thể mạnh đến vậy ư?
Một chiêu liền giết chết thuẫn chiến sĩ level 9 trong nháy mắt, mà thuẫn chiến sĩ này họ còn rất quen thuộc, còn không phải là thuẫn chiến sĩ Hàn Sơn Chiến Hồn đứng đầu đoàn tinh anh của Võ Lâm Minh sao, trang bị cả người đều là cấp Huyền Thiết, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi một chiêu.
“Hiên Tử, cậu hãy nghe cho kỹ, nhất định phải dán mắt nhìn hắn, tôi bây giờ sẽ chạy qua đó. Cao thủ như thế mà lại mà một người chơi tự do, chúng ta nhất định phải lôi kéo được hắn, tuyệt đối không thể chọc giận người này. Nếu như xảy ra sai sót gì, tôi liền tóm cậu hỏi tội.” Phó hội trưởng Bất Bại Thương Lang của công hội tam lưu Thiên Đường Chi Quan lạnh lùng nói.
“Lão đại cứ yên tâm, em nhất định sẽ theo dõi hắn, tuyệt đối không để hắn ra khỏi tầm mắt của mình.”
Giờ khắc này, toàn bộ cấp cao của các công hội lớn đều thống nhất một quyết định, đó chính là toàn lực lôi kéo Dạ Phong. Bởi vì đại cao thủ như Thạch Phong, đã không thể dùng trình độ thông thường để so sánh, hoàn toàn là một cao thủ cấp chiến lược có khả năng quyết định thắng thua của một trần đoàn chiến. Nếu như hiện tại có thể lôi kéo đến bên mình, thì sau này dù là phó bản đoàn đội, hay là đoàn chiến đoạt BOSS dã ngoại, tất cả đều mang tới tác dụng có tính chất quyết định chính.
Ngay tại quảng trường của trấn Hồng Diệp, đã có gần mấy ngàn người vây kín xung quanh đài phun nước.
Bởi vì người chơi Thần Vực ngày càng tăng, làm cho trấn Hồng Diệp trở thành nơi phồn hoa nhất so với các tiểu trấn xung quanh. Nhân số hiện tại đạt đến gần hai mươi ngàn người, mà cạnh đó ở đài phun nước lại đột ngột bị Võ Lâm Minh đuổi người làm trống sân, thật khó để khiến người khác không nảy sinh lòng tò mò mà chú ý đến chuyện gì sẽ xảy ra.
Cũng không riêng gì những người chơi tự do, ngay cả các công hội lớn cũng phái người qua quan sát, muốn xem xem Võ Lâm Minh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Không lâu sau đó, khi toàn bộ người chơi đi đến quảng trường quan sát, liền phát hiện rằng hóa ra Võ Lâm Minh muốn tiến hành trả thù, hơn nữa còn là trả thù ngay trong trấn Hồng Diệp. Không cần nói cũng biết, trấn Hồng Diệp lúc nào cũng nằm dưới sự bảo hộ của vệ binh, chỉ cần có đánh nhau, vệ binh nhất định sẽ đến. Không những chỉ bắt người, còn có thể đánh chết người chơi tên đỏ tại chỗ, sau đó liền bị nhốt lại. Cho nên bất kể thế nào, vây giết ngay tại trấn không bao giờ là lựa chọn tốt, chỉ có thể khiến cả hai bên đều có tổn thất.
Giai đoạn hiện tại cho dù nhân số người chơi nhiều hơn nữa cũng không dám khiêu chiến vệ binh thuộc thành trấn.
Về sự lợi hại của những vệ binh này, người chơi ai ai cũng đều hiểu rõ.
Bởi vì bình thường các vệ binh này đều tuần tra trong trấn, cho nên chỉ cần quan sát cẩn thận một chút, liền có thể biết được thông số cụ thể của bọn họ.
Thông thường, vệ binh chỉ là level 60, song đội trưởng đội bảo vệ lại chính là một tinh anh level 80. Mặc kệ số người chơi là bao nhiêu, muốn phản kháng với vệ binh chỉ có một đường chết, thậm chí dù là người có năng lực cũng sẽ bị trấn áp dễ dàng.
Bất quá không ai nghĩ đến hai bên lại thật sự động thủ, hơn nữa còn là do người chơi tự do kia động thủ trước.
Vốn còn cho rằng người chơi tự do kia chắc chắn sẽ chết.
Kết quả cuối cùng lại hoàn toàn vượt ngoài dự kiến, một người lại có thể đem mấy trăm người bên Võ Lâm Minh giết đến không dám động đậy. Quá nghịch thiên mà!
Đáng tiếc, dù lợi hại đến đâu cũng phải chết dưới tay vệ binh. Ai bảo bọn họ chém giết ngay trong tiểu trấn làm gì.
Lúc này, các vệ binh thành trấn cũng đã vây quanh quảng trường, bắt đầu trấn áp những kẻ gây rối.
“Dạ Phong đại ca, là tôi hại anh. Thật xin lỗi.. ” Hỏa Vũ bước đến bên cạnh hắn mà nói.
Hiện tại, tên Thạch Phong đã đỏ đến mức biến thành đen, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi. Tính luôn cả những người bạn trước đó của cô, số lượng người bị Thạch Phong đánh chết e rằng đã vượt qua con số một trăm rồi. PK đến loại trình độ này, nếu chết đi chắc chắn đẳng cấp rớt xuống cũng không thấp hơn 7. Mà giờ đây, xung quanh đã bị vệ binh bao vây, vệ binh nhất định sẽ đánh chết tất cả các người chơi tên đỏ, Thạch Phong căn bản không có cơ hội chạy thoát.
Chưa nói đến phần phiền phức nhất khi bị giết, người chơi khi sống lại còn phải chịu giam giữ, thời hạn dựa trên điểm PK người đó có. Bằng với số điểm của Thạch Phong, tối thiểu phải bị giam tận năm sáu ngày mới có thể rửa sạch điểm.
Người của Võ Lâm Minh lúc này đều hướng về phía Thạch Phong cười nhạo. Tuy rằng bọn họ cũng sẽ chịu phạt, nhưng so với bản án Thạch Phong chịu, bảo bọn họ tôn hắn làm sư phụ cũng không sai.
“Yên tâm đi.” Thạch Phong cười đáp.
Đám người Khả Nhạc cũng chỉ cười không nói, nhất là Tử Yên Lưu Vân, bởi vì đây đã không còn là lần đầu cô ấy đối mặt với trường hợp như thế này. Trước đó lần đầu xảy ra chuyện, cũng là do Võ Lâm Minh gây sự, không nghĩ tới bây giờ lịch sử lại một lần nữa được lặp lại tại đây.
Điều này làm cho Hỏa Vũ cùng Thủy Ngưu vô cùng khó hiểu.
Vì cái gì đám người Khả Nhạc thân là đồng bạn lại không hề lo lắng tí nào cho Thạch Phong?
“Chị Hỏa Vũ cứ yên tâm, ông chủ cũng không phải người thường đâu.” Tử Yên Lưu Vân cười hì hì nói.
Tử Yên Lưu Vân vừa dứt lời, đội trưởng đội bảo vệ mặc trọng giáp bạc trắng đã bước tới.
“Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, chúng ta lại gặp mặt. Lần này ta có thể làm gì để phục vụ cho ngài?” Đội trưởng đội bảo vệ cười cung kính nói.
Danh vọng của Thạch Phong hiện tại đã cao hơn một chút, cho nên so sánh với lúc trước, đội trưởng đối với Thạch Phong trở nên càng cung kính hơn.
Tuy rằng Thạch Phong cùng đám người Khả Nhạc cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có điều đối với người khác chính là khiếp sợ hết sức, nhất là thành viên của Võ Lâm Minh, con mắt bọn họ thiếu chút nữa lòi ra ngoài. Rõ ràng Thạch Phong kia chính là ác quỷ giết người không gớm tay, vì cái gì vệ binh không mau mau đem hắn chém chết, ngược lại còn cung kính có thừa, thế giới này rốt cuộc có vấn đề gì vậy?
“Người kia không phải Dạ Phong sao?”
“Tôi nhớ trước đó hắn cũng đánh chết các thành viên của Võ Lâm Minh ngay trước mặt vệ binh. Có điều cuối cùng cũng chỉ trả chút tiền phạt mà thôi. Lúc đó tôi thấy cũng choáng váng. Bất quá về sau tôi mới biết, nếu như người chơi trở thành quý tộc, có được đặc quyền quý tộc thì dù có giết người chơi khác trước mặt vệ binh, cũng không chịu phạt nặng gì, cùng lắm thì đóng chút tiền phạt là xong.”
“Lần này Võ Lâm Minh như thế nào lại không chịu ghi nhớ vậy, còn dám ở trong trấn Hồng Diệp đối phó Dạ Phong, chẳng lẽ không biết Dạ Phong chính là quý tộc của Hồng Diệp Trấn ư? Thật là ngu xuẩn quá mức đó.”
“Cậu chắc không biết, Võ Lâm Minh ở trấn Hồng Diệp bây giờ thay đổi rồi. Các cựu thành viên đã sớm không còn nữa, ngay cả hội trưởng nay cũng trở thành Phong Vân Vô Hủy, hiện tại thành viên của Võ Lâm Minh đều từ các trấn khác tới đây, ngoài ra còn có một bộ phận lớn là người chơi mới. tất nhiên sẽ không biết chuyện kia rồi.”
Một số ít người chơi biết rõ chuyện ẩn bên trong lắc đầu bật cười, cảm thấy Võ Lâm Minh không thể nào cứu vãn được nữa. Trước khi đối phó Dạ Phong thì tốt xấu gì cũng nên tìm hiểu tình huống của Dạ Phong chứ, nói thế nào thì Dạ Phong cũng là người vượt qua cửa Nghĩa địa Ám Nguyệt cấp Địa Ngục mà.
Nghe từ những người biết chuyện giải thích, sắc mặt Võ Lâm Minh giờ đây người nào người nấy đều trầm xuống. Đến tận lúc này bọn họ cũng hiểu được vì cái gì mà Thạch Phong có thể bình tĩnh đến vậy. Bất quá sự việc đã đến mức này, bọn họ cũng chỉ có thể không cam lòng mà nhìn xem thôi.
”Ngài Đội trưởng đội bảo vệ tôn kính, những người của Võ Lâm Minh không phải lần đầu tiên trêu chọc tôi trong tiểu trấn rồi, không biết có phương pháp nào có thể tránh khỏi việc xảy ra chuyện như vầy nữa không?” Thạch Phong cười hỏi.
“Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, xét thấy công hội Võ Lâm Minh đã có ghi chép phạm tội một lần, dựa vào thân phận cao quý của ngài, hoàn toàn có thể sử dụng đặc quyền, trực tiếp trục xuất công hội này khỏi trấn Hồng Diệp. Bất quá nếu muốn vận dụng đặc quyền này yêu cầu một lượng danh vọng nhất định, không biết quyết định của ngài Liệp Ma Nhân đây là thế nào?” Đội trưởng đội bảo vệ mở miệng nói.
Thạch Phong vốn chỉ định hỏi thử một câu, dù sao không đạt tới địa vị nhất định, là không có khả năng có được quyền lực này. Lại không ngờ thân phận Liệp Ma Nhân thực sự cao đến đến vậy, liền hỏi: “Muốn ta trả bao nhiêu thì đủ?”
“Bởi vì Võ Lâm Minh không có bất cứ thành viên quý tộc nào của trấn ta, cho nên chỉ cần trả 100 điểm danh vọng trấn Hồng Diệp là được.” Đội Trưởng đội bảo vệ nói.
“Tôi hiểu rồi.” Thạch Phong suy nghĩ một chút, hắn hiện tại có 130 điểm danh vọng trấn Hồng Diệp, để phòng ngừa rắc rối, tiêu hết 100 điểm này cũng không tính là lỗ. Dù sao đã có thân phận Liệp Ma Nhân này thì đi tới đâu cũng được coi là quý tộc, chút danh vọng kia không quá cần thiết. “Tôi muốn sử dụng đặc quyền này.”
Hệ thống: Bạn đã sử dụng đặc quyền, danh vọng Hồng Diệp Trấn giảm xuống 100 điểm, trấn Hồng Diệp sẽ trục xuất tất cả thành viên công hội Võ Lâm Minh.
“Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, như ngài mong muốn!”
Đội Trưởng đội bảo vệ lập tức chỉ huy các vệ binh chấp hành lệnh trục xuất. Ngoài trừ các thành viên Võ Lâm Minh tham gia gây rối ở đài phun nước sẽ bị giam ba giờ mới được thả ra, còn thành viên Võ Lâm Minh khác đều bị trực tiếp trục xuất khỏi trấn Hồng Diệp, bất cứ ai phản kháng liền đánh chết tại chỗ.
Cũng cùng thời gian đó, toàn bộ thành viên của Võ Lâm Minh liền nhận được thông báo trục xuất của trấn Hồng Diệp. Tất cả nhìn thấy thông báo mà trợn mắt há mồm, ngay cả Phong Vũ Vô Hủy mới sống lại đang nổi giận ngút trời cũng sợ ngây người.
Hắn trước kia bỏ qua kế hoạch phát triển Võ Lâm Minh tại năm tiểu trấn, thật vất vả bao nhiêu mới tạo được cơ sở vững chắc ở trấn Hồng Diệp, đang nghĩ tưởng tương lai tiền đề vô hạn, thế mà nào ngờ hiện tại toàn bộ đều uổng phí.
“Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Phong Vân Vô Hủy lúc này hỗn độn hết lên cả, không biết nên nói cái gì, bởi vì tất cả mọi thứ đã diễn ra quá nhanh.
Hắn hao tốn biết bao sức của và sức lực của nhiều người, còn là trong một thời gian dài, cuối cùng đều vô nghĩa.
Tên Dạ Phong này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại nắm giữ quyền lực cao đến như thế, vì cái gì một người chơi tên đỏ lại có thể trục xuất toàn bộ một công hội khỏi tiểu trấn?
Trong giây lát vô số câu hỏi toát xa trong đầu Phong Vân Vô Hủy, nhưng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào đều không có biện pháp ứng phó, càng không thể thay đổi hiện thực bị trục xuất. Cuối cùng, hắn chỉ có thể mở trừng trừng đôi mắt nhìn vệ binh từ từ đi đến trước mặt hắn, đuổi hắn khỏi trấn Hồng Diệp.
Là người ai cũng đều có sự lưu luyến với quê hương, đột nhiên phải thay đổi địa phương, có lẽ sẽ rất lâu không có cách thích ứng được.
Người chơi bình thường càng là thế, bảo người chơi rời đi nơi họ quen thuộc, đối với người chơi bình thường mà nói là không có cách nào tiếp nhận nổi. Cuối cùng, đều lựa chọn rời khỏi Võ Lâm Minh.
Chỉ trong một lúc, nhân số của Võ Lâm Minh giảm điên cuồng, chốc chố đã trở thành năm trăm người trở xuống. Những người lưu lại đa phần là thành viên từ các tiểu trấn khác do Phong Vân Vô Hủy đưa tới, cho nên không có rời đi. Bất quá hiện tại dù có rời khỏi trấn Hồng Diệp đến các địa phương khác phát triển, sẽ khiến tốc độ lên cấp giảm bớt, sự phát triển công hội sẽ lâm vào thời gian dài trì trệ không tiến.
Tổn thất này đối với bọn họ căn bản là không có cách đánh giá được.
Chứng kiến cảnh vệ binh trục xuất người của Võ Lâm Minh, những người chơi khác đều ngỡ ngàng, khiếp sợ không nói nên lời.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ cái người tên đỏ kia là Trấn Trưởng mới nhậm chức của trấn Hồng Diệp hay sao?
Bất quá so với việc Võ Lâm Minh bị trục xuất, các công hội kia lại quan tâm tới chuyện khác.
“Lão đại, chỗ ta xảy ra chuyện lớn, anh xem thử đoạn video này đi.”
“Phó hội trưởng, tôi phát hiện ra một thần cấp cao thủ.”
“Đại ca, trấn Hồng Diệp phát sinh chuyện lớn. Có người ở đài phun nước trên quảng trường một mình đánh ngược lại hơn mấy trăm người của Võ Lâm Minh, mà ngay cả vệ binh đều không xử hắn.”
Tất cả các thành viên của các công hội lớn đều bắt đầu liên lạc với cấp trên, đem sự việc khó tin kia báo cáo lên hết, chờ cấp trên quyết định.
Từng video Thạch Phong chiến đấu như tự mọc cánh, mau chóng truyền đến tay các cấp trên của công hội lớn. Vốn những nhân viên cấp cao của các công hội lớn này còn chưa tin vào báo cáo của thủ hạ, song khi nhìn đến bằng chứng video như núi trong tay, liền hãi hùng.
Một người chơi thôi, có thể mạnh đến vậy ư?
Một chiêu liền giết chết thuẫn chiến sĩ level 9 trong nháy mắt, mà thuẫn chiến sĩ này họ còn rất quen thuộc, còn không phải là thuẫn chiến sĩ Hàn Sơn Chiến Hồn đứng đầu đoàn tinh anh của Võ Lâm Minh sao, trang bị cả người đều là cấp Huyền Thiết, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi một chiêu.
“Hiên Tử, cậu hãy nghe cho kỹ, nhất định phải dán mắt nhìn hắn, tôi bây giờ sẽ chạy qua đó. Cao thủ như thế mà lại mà một người chơi tự do, chúng ta nhất định phải lôi kéo được hắn, tuyệt đối không thể chọc giận người này. Nếu như xảy ra sai sót gì, tôi liền tóm cậu hỏi tội.” Phó hội trưởng Bất Bại Thương Lang của công hội tam lưu Thiên Đường Chi Quan lạnh lùng nói.
“Lão đại cứ yên tâm, em nhất định sẽ theo dõi hắn, tuyệt đối không để hắn ra khỏi tầm mắt của mình.”
Giờ khắc này, toàn bộ cấp cao của các công hội lớn đều thống nhất một quyết định, đó chính là toàn lực lôi kéo Dạ Phong. Bởi vì đại cao thủ như Thạch Phong, đã không thể dùng trình độ thông thường để so sánh, hoàn toàn là một cao thủ cấp chiến lược có khả năng quyết định thắng thua của một trần đoàn chiến. Nếu như hiện tại có thể lôi kéo đến bên mình, thì sau này dù là phó bản đoàn đội, hay là đoàn chiến đoạt BOSS dã ngoại, tất cả đều mang tới tác dụng có tính chất quyết định chính.
Tác giả :
Thiên Vận Lão Miêu