Trọng Sinh Chi Tô Trạm
Chương 8
Thế là, Tô Trạm rất kiên nhẫn mà mỉm cười, làm bộ em bé ngoan ngoãn tuỳ ý cho vài vị chú bác đánh giá. Mà cha của hắn – Tô tướng quân, mặc dù biết đều là những lời nịnh bợ bề ngoài, nhưng nghe được con trai yêu quý của mình được khen ngợi, vẫn là rất vui vẻ mà ha ha cười to, cuối cùng lại hất tay một cái: “Con nít thì nhà nào cũng như nhau, bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì cả!”
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người này, Tô Trạm vừa được xuống đất, liền bị Chung Ý Ánh dẫn qua, thế là hắn lại bị một trận đánh giá, nựng nựng mặt một phen. Các nữ quyến lần lượt bày tỏ Tô nhị thiếu thật sự là lớn lên quá đáng yêu.
Cả Tô gia không phải là náo nhiệt bình thường, theo như Tô Trạm thấy, quả thực chính là ồn ào sôi sục như nước sôi! Tô Trạm nhìn tình cảnh mọi người tề tụ, ăn uống linh đình rất náo nhiệt và phồn hoa, trong lòng lại tràn đầy sự tĩnh mịch. Hắn nhớ đến mình đời trước cũng là bị người ta vây quanh nịnh hót trong một mảnh náo nhiệt lúc còn là Tô nhị thiếu hai mươi mấy năm trước, cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng, ngay cả cha mẹ của mình cũng không gánh nổi.
Đợi đến khi từ trong các quý bà son phấn thoát ra được, Tô Trạm vừa quay đầu, thấy Tô Phiếm đang an an tĩnh tĩnh mà dựa vào bên cạnh cầu thang. Những người giúp việc bưng chén dĩa đi tới đi lui, các khách khứa giơ ly rượu tha thiết tâm sự, nói cười vui vẻ, sau tấm bình phong dàn nhạc đang diễn tấu ca khúc cổ xưa không biết là bị mình quên lãng từ năm nào, rất có cảm giác đêm Thượng Hải những năm 30.
Mà Tô Phiếm thì chỉ có một người cứ đứng như vậy ở nơi đó. Thân thể gầy yếu giống như cọng giá, khuôn mặt đã lộ ra vẻ thanh tú, mơ hồ có khí chất và phong độ ở đời trước mà mình đã quen nhìn.
Y giống như cùng với nơi náo nhiệt này một chút quan hệ cũng không có, Tô Trạm nhướng đôi mày nhỏ lên, nghi ngờ mà nghĩ đến, Tô Phiếm dáng vẻ này thật khiến cho mình nhìn không quen. Đổi thành đời trước, trong trường hợp này, tên tiểu tử này tất nhiên là sẽ cười híp mắt giống như hồ ly cùng các vị chú bác chào hỏi, quả thực hận không thể biết thành con gái mà dán lên.
Tô Phiếm vốn là đứng xa xa nhìn chăm chú vào em trai, thấy Tô Trạm quay đầu quan sát mình, nhẹ nhàng hướng hắn mỉm cười, ánh mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
Hừ, y rốt cuộc đang làm gì, sao lại không đeo lên bộ mặt giả dối hồ ly mà mình vô cùng quen thuộc ở kiếp trước, ở đây làm ra vẻ hình tượng anh trai tốt gì chứ. Thấy Tô Phiếm nhìn mình cười xán lạn, Tô Trạm đen cả mặt, muốn đem cảm giác khác thường trong lòng đuổi ra ngoài, quay đầu xoay người đi.
“Ai nha nha, ai nha nha, Tô tướng quân, chiến thắng trở về, thật sự là đáng mừng a!” Tô Trạm vừa nghe được giọng nói lớn “ai nha nha” lập tức liền đi qua, vừa thấy đó là một người có đôi mắt to, da đen đen, không phải chính là Mục Bách mới hơn 20 tuổi sao!
Mục Bách là con trai của một thổ ty ở địa phương, chỉ có điều là y còn chưa kịp kế thừa vị trí thổ ty, người cha thổ ty của y đã bị người ta tiêu diệt, chỉ có điều Mục Bách là một người thông minh có đầu óc, có thủ đoạn, dựa vào sự mạnh mẽ và kiên cường đi được vài chuyến làm ăn, bán thuốc phiện kiếm tiền, so với thế lực thổ ty năm đó mơ hồ có xu thế vượt xa. Y lần này đến, đương nhiên không phải là đặc biệt tặng quà sinh nhật cho tiểu búp bê 9 tuổi, Mục Bách cùng vài người khác ở đây cũng giống như vậy, có mục đích của y.
Tô Chính Cương đối với Mục Bách hiện tại đương nhiên là chướng mắt, nhưng người tới tức là khách, cho nên cũng theo lễ phép mà chào hỏi.
“Ai nha nha, ai nha nha, Tô tướng quân, tôi thật sự là rất ngưỡng mộ anh a, anh nhìn đứa con trai này của anh xem, thật sự là rất đáng yêu, xem ra rất thông minh đây!” Mục Bách đối với Tô Trạm đang đứng bên cạnh Tô Chính Cương cảm thán nói, hận không thể khoa chân múa tay vui sướng bày tỏ sự yêu thích của mình.
Tô Trạm không quên y, nhưng mà có chút tưởng niệm con trai của y, mặc dù hắn phát hiện Mục Bách nói chuyện thật sự là giống như người của vài thập niên trước cả ngày thích dùng “ai nha nha” làm câu cửa miệng, cảm thấy y rất ồn ào, nhưng hắn vẫn tao nhã lễ phép mà mỉm cười.
“Ai nha nha, anh xem anh xem, tiểu thiếu gia thật sự là đứa nhỏ ngoan, Tô tướng quân. Tôi cũng có một đứa con trai lớn xấp xỉ tiểu thiếu gia, cho nên vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia, liền rất thân thiết.” Mục Bách vẻ mặt kích động nói.
Sau đó, Tô Trạm liền thấy được Mục Uy vô cùng trẻ, không, đâu chỉ là tuổi còn nhỏ, quả thực chính là một thiếu niên đang nỗ lực lớn lên. Mục Uy lớn lên vô cùng giống Mục Bách, cũng là làn da đen đen, đôi mắt to to, trời sinh tính tình hoạt bát, giống như con khỉ mà hướng nơi này nhảy qua.
Tô Trạm sống lại một đời, ngoại trừ việc thấy được cha mẹ có quan hệ máu mủ với mình gần gũi, rốt cuộc lần đầu tiên thấy được bạn tốt tri kỷ, sao có thể không kích động được. Nhưng hắn lập tức lại nhớ đến mình bây giờ vẫn chỉ là một đứa con nít, cùng với Mục Uy ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua. Người ta không chừng còn xem hắn như đứa con nít bị điên.
Vừa nghĩ đến hình tượng Tô nhị thiếu của mình, hắn lập tức thu lại vẻ mặt, giả vờ bình tĩnh cùng Mục Uy chào hỏi. Quả nhiên, cái tên Mục hầu tử tương lai không tim không phổi này rất là tự nhiên mà sờ sờ đầu mình, hi hi ha ha mà cười nói: “Nha, cha, cha xem, Tô nhị thiếu giống như con gái! Giống như em trai nhỏ!”
Mục Bách ngay cả ai ai nha nha cũng không hừ hừ, trực tiếp nghiêm mặt nói: “Nói bậy bạ gì đó! Ở chỗ của Tô tướng quân cũng không ngoan ngoãn!” Tô Chính Cương trái lại rộng lượng mà vung tay lên, đứa con trai này của mình lớn lên giống Ý Ánh, quả thực là đứa nhỏ xinh đẹp, lúc nhỏ càng giống một bé gái hơn.
Sau đó, Tô Trạm liền thấy được Mục Thiên Chương – bé trai xấp xỉ tuổi với mình đang đứng đằng sau. Tô Trạm trong lòng nghĩ, thật là không giống như Mục Bách, nghiễm nhiên là dáng vẻ của các bé trai Trung Quốc trắng bóc.
Tô Trạm thấy tiểu tử này chỉ cao hơn mình một chút, lại có một loại cảm giác cao cao tại thượng, còn nhỏ tuổi mà đã mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt quét tới mình, lấp lánh rực rỡ, vô cùng có kiểu cách, hoàn toàn không phải là dáng vẻ con nít như mình và Tô Phiếm.
Chỉ là nét mặt mang theo chút lạnh nhạt, nhưng trong nháy mắt y liền mỉm cười vô cùng lễ phép chào hỏi cha của Tô Trạm, “Xin chào Tô tướng quân, con thường nghe cha nói đến người, không nghĩ tới, người thật sự oai phong lẫm liệt như trong truyền thuyết.” Giọng điệu mang theo sự sùng bái không nhịn được, lại cảm thấy rất có tính trẻ con.
Tô Chính Cương thấy đứa nhỏ này sống vô cùng đoan chính lại có khí chất, lời nói lễ phép, có chút thích, thế là căn dặn Tô Trạm mang y đi vào gian phòng của trẻ em ở sát vách chơi.
Sau đó, liền cùng Mục Bách ân cần chu đáo chờ đợi đi qua một bên thương lượng công việc.
Đáng tiếc, Tô Trạm đợi đã lâu, không nghĩ đến Mục Uy cũng đi theo Mục Bách. Chỉ lưu lại một đứa con nít tuổi cũng xấp xỉ với mình.
Tô Trạm thấy tên tiểu tử này không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, thế là cũng giống như vậy mà trừng lại. Trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, mình lúc trước căn bản là chưa từng thấy qua Mục Uy có một đứa em trai như vậy a, mặc dù con cái của Mục Bách rất nhiều, nhưng đều giống như Mục Uy – đều là con khỉ hoang, trong ấn tượng căn bản không có nhân vật có khuôn mặt như người này.
Tô Trạm mặc dù là một đứa con nít, nhưng mà trong thân thể lại là một người trưởng thành 28 tuổi, lại bởi vì trở lại trong hoàn cảnh cha mẹ cưng chiều, luôn luôn nói một không nói hai, rất có khí tràng. Thế nhưng đứa nhỏ trước mặt này theo hắn thấy mặc dù là nhìn chằm chằm hắn, nhưng căn bản không có cảm giác đem hắn đặt vào trong mắt.
Thấy hai người mặt đối mặt không nhúc nhích mà đứng đó, Tô Phiếm lập tức cảnh giác hẳn lên, rất sợ đứa em trai này của mình lại muốn gây hoạ, nhưng thấy bé trai đối diện với hắn so với Tô Trạm thì lớn hơn một chút, y liền sợ em trai chịu thiệt, thế là đi qua, đánh vỡ cục diện bế tắc của hai người.
“Em trai, chúng ta đến phòng trẻ em đi, em xem, bên trong đều là các bạn nhỏ khác, chúng ta cùng đi vào đó chơi.” Tô Phiếm kéo tay của Tô Trạm nói.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, Tô Trạm lúc này mới phát hiện, chính mình thật sự là một đứa trẻ con 10 tuổi. Bị Tô phiếm nói như vậy, lúc này mới hồi thần lại. Dùng giọng điệu người lớn nói: “Đứa nhỏ nhà Mục Bách a, tên gì, bao nhiêu tuổi?”
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác quên rằng, thanh âm của hắn căn bản vẫn là giọng nói của con nít, trong trẻo và ngây thơ, thậm chí bởi vì hắn giả vờ già dặn còn mang đến cảm giác cứ như một ông cụ non. Đứa nhỏ đối diện rõ ràng bị Tô Trạm giả vờ già dặn chọc cười, không chút nào che giấu mà mỉm cười, hả hê mà mím môi một cái, lại bình tĩnh mà liếc nhìn Tô Trạm một cái, đi lướt qua hắn.
Thế là, Tô Trạm nhận thấy được mình bị một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch khinh thường. Sau đó nơi nơi lưu lại cho Tô Trạm một cái ót rồi đi về phía phòng đồ chơi trẻ em, tìm một góc, vững vàng ngồi ở đó thuận tay cầm một quyển sách bắt đầu xem. Lòng hiếu kỳ của Tô Trạm rất lớn, đi theo vào trong, đương nhiên đằng sau không thể thiếu anh trai giống như cái đuôi nhỏ của hắn.
Một đám con nít, bé trai, bé gái ồn ào náo nhiệt vui chơi trong phòng trẻ em thấy nhân vật chính của hôm này đi vào, lại lờ mờ biết được từ thái độ của cha mẹ của mình, biết tiểu nhân vật chính này không dễ chọc, trong khoảng thời gian ngắn, dừng lại việc chơi đùa đều nhìn theo anh em Tô gia tiến vào. Tô Trạm rất là khinh thường nhìn lướt qua, những đứa bé này nếu mình còn sống thì có thể đều đáng tuổi con trai con gái của mình, phất tay một cái: “Cứ chơi đi, nhìn ta làm gì!”
Tô Phiếm kéo kéo góc áo của Tô Trạm: “Em trai, chúng ta cùng đi chơi đi!” Sau đó em trai 8 tuổi của y quay đầu: “Tôi mới không phải là con nít mà đi chơi.” Tô Phiếm trong lòng nghĩ, em cũng không giống như đám con nít đó.
Từ đầu đến cuối, bé trai không biết tên đó ngược lại vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà ngồi trong góc nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc qua đây. Tô Trạm đi qua, một phát rút lấy quyển sách trên tay y, theo như tính tình thiếu gia ngang ngược mười phần nói với người ta: “Bản thiếu gia hỏi ngươi tên gì, đồ ranh con!”
Sau đó đồ ranh con trong miệng của Tô Trạm ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Ngươi cũng chỉ là đồ ranh con hôm nay mới tròn 9 tuổi thôi.” Rõ ràng là người đang ngồi, lại càng có khí thế hơn cái người đang đứng kia.
Tô Phiếm mặc dù rất đồng ý lời nói của tên gia hoả này, nhưng mà, so với Tô Trạm tò mò với y, mà mình rõ ràng không thích cái tên gia hoả này, y biết em trai của mình chỉ là càn quấy bậy bạ, nhưng đứa bé trước mắt xấp xỉ tuổi với y lại có một loại khí thế bẩm sinh, khiến cho y không thể không sinh ra chán ghét.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí căng thẳng lên, Tô Trạm đối với y thật sự tò mò, mình sống lại một đời đương nhiên không phải phong cách làm việc giống con nít.
Mặc dù theo như Tô Phiếm thấy vẫn là đứa em trai hung hăng càn quấy, ương ngạnh lúc đầu, chỉ có điều, đứa em trai này dường như sau khi rơi xuống nước đã thay đổi tính tình — không còn lấy việc trêu chọc y mỗi ngày làm niềm vui, cũng không còn làm cho trong nhà gà bay chó sủa, thậm chí cũng không dùng những lời nói khó nghe đến mắng y nữa. Mặc dù thái độ đối với mình vẫn chưa thể coi như bạn bè, cũng không thể nghe được hắn kêu mình một tiếng anh trai, nhưng nói chung mỗi ngày có thể trải qua những ngày tháng yên ổn.
Sau đó, Tô Phiếm nghiêng đầu nghi ngờ mà chỉ vào quyển sách trên tay đứa bé đó nói: “Ngươi sao lại lục ra quyển sách này? Quyển “Ba trăm câu thơ Đường” này là của ta! Trả lại cho ta!” Tô Phiếm thích yên tĩnh, tính tình càng là yêu sách như mạng, lúc một mình ngây người, y liền thích trốn trong phòng đồ chơi đọc sách, đặc biệt là sau khi Tô Trạm rơi xuống nước rồi tỉnh lại càng không thèm tiến vào cái “nơi mà con nít mới vào” này, rảnh rỗi y liền cầm sách trốn trong này. Những quyển sách đó đều của mẹ cả, Tô tướng quân là người thô kệch chỉ biết hành quân đánh giặc, ngược lại mẹ cả thấy y thích đọc sách, có thời gian sẽ dạy cho y một ít văn hoá cổ điển Trung Quốc, một lần cho y một quyển sách, xem xong rồi lại đổi.
Mà gần đây, y đang xem quyển “Ba trăm câu thơ Đường”.
Vừa thấy quyển sách yêu thích của mình bị đứa bé này móc ra được, Tô Phiếm gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cả lên, đây là y mượn của mẹ cả, không thể nào làm hư được!
“Nhanh trả lại đây! Đây là sách của ta, trả lại cho ta!” Tô Phiếm giơ tay ra muốn đoạt lại, không nghĩ đến người đó lại đem nó giấu sau lưng, ỷ vào mình sao với y cao hơn một chút, chắc khoẻ hơn một chút, cứ thế không trả.
Tô Trạm ngược lại khó có được một lần thấy được anh trai giống như hạt đậu của mình cũng có lúc nóng nảy, ấp ủ tâm tư đứng xem trò vui, không nói giúp cũng không nhúng tay vào. Thấy hai người nổi lên tranh chấp, những đứa bé khác càng tồn tai tâm tính xem náo nhiệt đều lần lượt dừng lại trò chơi trong tay, nhìn chằm chằm qua.
Mục Thiên Chương lúc này còn chưa phải là một con báo kim xưng bá một thời trong tương lai, cũng chỉ là một đứa con nít lớn hơn Tô Phiếm vài tháng mà thôi, mà hắn mặc dù cũng là con của vợ bé của Mục Bách sinh ra, nhưng Mục Bách cực kỳ yêu thương mẹ ruột của Mục Thiên Chương, vì vậy mà yêu ai yêu cả đường đi, liên quan đến đứa con trai lớn lên như một khuôn với người vợ bé Trung Quốc này rất là yêu thương, cũng là loại người bá đạo được người cưng chiều.
Tô Phiếm chỉ thấy y tuỳ ý mà cầm quyển sách quơ qua quơ lại: “Mày nói là của mày thì chính là của mày sao? Có đánh dấu sao? Tao nghe nói, mày trước đây là đứa ăn xin ở đầu phố mà, một đứa ăn mày như mày sẽ có loại sách này sao? Mày cũng có biết chữ đâu?”
Có người đã từng nói rằng, con nít thật ra thì bản tính trời sinh là tà ác, trong tính tình của chúng nó mang theo hai thể kết hợp là ma quỷ và thiên sứ. Cho nên, vừa nghe được Mục Thiên Chương nói như vậy, thì những đứa con nít khác nhất thời cười phá lên. (Mã: Tội cho tiểu công của chúng ta quá đi)
“Ha ha! Đồ ăn xin, đó không phải là ăn mày sao?”
“Nó không phải là đại thiếu gia Tô gia sao? Sao lại là ăn mày?”
“Tao nghe mẹ tao nói, nó là được nhặt từ ngoài đường về đó, Tô tướng quân cũng không thích nó…”
Líu ra líu ríu, toàn là thảo luận liên quan tới Tô Phiếm rốt cuộc có phải thật sự là ăn xin hay không.
Tô Phiếm sau khi nghe được lời nói của những đứa con nít đó mặt càng đỏ lên, nghe sự thảo luận của mọi người càng lúng túng đến nỗi sắc mặt tái mét. Y vẫn luôn biết thân thế của mình, nhưng ở Tô gia không có ai dám bàn tán, cho dù là Tô Trạm cũng chỉ là gây hấn trong lúc không có ai mới nói qua vài lần. Cho nên, mặc dù không được coi trong, nhưng tóm lại không có ai dám làm càn.
Nhưng ở trong căn phòng này, là một đám thiếu gia, tiểu thư hoàn toàn không giống với y, bọn nó trời sinh chính là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng ăn đắng, chưa từng chịu khổ, đều chỉ là những đứa con nít trong hoàn cảnh ưu việt khiến chúng nó không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ như vậy mà nói cười.
Tô Phiếm chỉ cảm thấy vết thương đau nhất ở sâu tận trong đáy lòng của mình bị người ta xé mở vạch trần, bị người khác từng chút từng chút mà đâm, lúc này, y đương nhiên cũng không phải là Tô đại thiếu gọi gió gọi mưa đó của vùng Tam Giác Vàng ở Miến Điện sau này. Ngoại trừ nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, vừa tức, vừa vội, vừa khổ sở đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lời nói phản kích lại y cũng không nói ra lời.
Tô Trạm cách xa y, hắn thấy mắt của Tô Phiếm sâu giống như một cái hố vừa sâu vừa tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chỉ có điều thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy giống như cộng cỏ lau run rẩy trong gió, gầy yếu vô lực. Không biết tại sao, Tô Trạm cảm thấy trong lòng buồn bực, dường như cảm thấy cái dáng vẻ này của Tô Phiếm hắn chính là nhìn không quen, đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đau lòng cái tên này. Nghĩ đến đây thế nhưng là Tô gia hắn, cái tên phá hoại không rõ lai lịch này cư nhiên cũng dám ở trong này dương oai, mặc dù người bị sỉ nhục là Tô Phiếm — kẻ thù lớn nhất của đời mình, nhưng theo như người khác thấy Tô Phiếm chính là anh trai của Tô Trạm.
Cho nên Tô Trạm đầu óc nóng lên, làm một hành động mà chính mình không thể hiểu được — Hắn đem Tô Phiếm bảo hộ sau lưng mình, ngước đầu lạnh lùng nói với Mục Thiên Chương: “Đem sách trả lại cho y, sau đó, cút cho tao.”
Đối diện với đứa con nít trong mắt mang theo ý cười có chút không rõ nhìn mình, mà Tô Trạm không biết là, Tô Phiếm được y bảo hộ sau lưng lại vô cùng ngạc nhiên, ngay cả sự khổ sở và khó chịu khi bị sỉ nhục trước mặt mọi người cũng quên mất luôn, chỉ sững sờ mà nhìn chằm chằm vào một dúm tóc nhỏ vì nghịch ngợm mà vểnh lên trên cái ót của em trai.(Mã: Đề nghị đồng chí Tô Phiếm tập trung vào vấn đề chính nha, bị sỉ nhục mà còn có tâm tình thưởng thức cái dúm tóc đó nữa à.)
Y có phải là đang nằm mơ hay không? Hay là hôm nay Tô Trạm uống lộn thuốc? Mặc dù chính mình rất thích đứa em trai này, nhưng mà Tô Trạm từ trước đến giờ chưa bao giờ cho y sắc mặt tốt cả, cũng chính là sau khi sự kiện rớt xuống nước, thái độ đối với mình lúc này mới coi là hoà hoãn một chút, nếu như đổi thành lúc trước, có khả năng là hắn sẽ liên hợp với người khác để đối phó với mình.
Tô Trạm lấy trạng thái của một người trưởng thành trong lòng để nói câu này, thế nhưng không biết sao khi bị một đứa con nít thấp hơn mình một cái đầu nhìn, đặc biệt là đứa nhỏ này còn lớn lên dễ nhìn như búp bê. Mục Thiên Chương và mấy đứa nhỏ khác muốn hợp nhau thân thiết nhưng mà giống như bé trai nhỏ không hiểu ý người, rõ ràng đối với Tô Phiếm rất là tò mò, lại cũng chỉ là quay đầu quan sát Tô Trạm xinh đẹp một cái: “Tao không trả, cũng không cút.”
Thế là cuộc chiến giữa những đứa bé trai cứ như vậy mà bùng nổ.
Đừng nhìn Tô Trạm bề ngoài nhã nhặn xinh đẹp, tính cách vẫn như cũ là rất nóng nảy, đối với một đứa con nít bất quá cũng chỉ 10 tuổi mà thôi, càng không có nhẫn nại, vươi tay ra liền muốn nắm cổ áo của người ta đem sách cướp về. Thế nhưng hắn hoàn toàn không nhớ rằng mình lúc này cũng chỉ vừa tròn 9 tuổi mà thôi, Mục Thiên Chương là Mục Bách nuôi thả mà lớn lên, nhẹ nhàng đẩy một cái, liền đem Tô Trạm từ trên người mình đẩy ra, lảo đảo thiếu chút nữa là té ngã.
Tô Phiếm vội vàng đỡ em trai một cái, tức giận nói: “Mày sao có thể động tay!” Mà Tô Trạm lại kéo tay Tô Phiếm lại, tính cách hiếu thắng tranh mạnh nổi lên, cắn chặt răng liền bổ nhào về phía trước, nào ngờ đứa nhỏ kia nhẹ nhàng tránh một cái, cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ của Tô Trạm nhào vào không khí, trực tiếp té như chó gặm bùn, tất cả những đứa nhỏ đều cười phá lên.
Cảm giác khi bị một đám tiểu tử thối vây quanh cười nhạo thật sự không dễ chịu, Tô Trạm đã làm thì không ngừng, trực tiếp nắm một chân của Mục Thiên Chương, người sau đang hơi đắc ý bị Tô Trạm đánh lén thành công, thoáng cái cũng té xuống đất, hơn nữa, bị một Tô Trạm trở mình leo lên người y giơ lên nắm đấm nhỏ liền đánh.
“A, a! Đánh nhau, đánh nhau!”
“Tốt tốt tốt! Đánh đi, mau đánh!”
…Một đám con nít vô giúp vui e sợ thiên hạ bất loạn, ở một bên cổ vũ. Tô Phiếm vội đến nỗi xoay quanh, nhưng thấy em trai của mình rõ ràng không phải là đối thủ của đứa nhỏ kia, chỉ lo em trai bởi vì thay mình ra mặt chịu thiệt, dứt khoát không khuyên can, dựa theo đứa nhỏ vừa nãy sỉ nhục mình mà trình diễn màn anh em cùng đánh.
Mục Thiên Chương mặc dù bị Tô Trạm áp, nhưng mà vốn là đối phó với một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, nhỏ hơn mình gần hai tuổi thì có chút dư dả, nhưng không nghĩ đến anh em hai người hợp lại đánh y, nói toạc ra là Mục thiếu gia nhất thời cũng không chống đỡ nỗi.
Một đám hỗn loạn, Tô phu nhân lại kịp thời xuất hiện. Ngay từ lúc các tiểu thiếu gia đánh nhau, người làm ở ngoài cửa liền thấy được tình thế không đúng liền vội vàng đi bẩm báo phu nhân, ở trong cái nhà này, có thể trị được hai thiếu gia lớn nhỏ, trước mắt chỉ có một mình Tô phu nhân.
“Sao lại đánh nhau? Mau dừng tay cho mẹ! Nhanh, đem đại thiếu gia, tiểu thiếu gia kéo ra, còn ngớ ra làm gì!” Chung Ý Ánh rất là không nói nổi mà nhìn hai đứa con cùng với một bé trai khác đang ở dưới đất mà lăn lộn thành một đoàn. Cuối cùng là được người làm vớt lên, hai bên đánh đến nỗi khí thế ngất trời, Tô thiếu gia khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lét được người làm ngăn lại lúc này mới ngừng lại.
Tô Trạm thở hồng hộc mà nhìn Tô Phiếm mới vừa rồi cùng mình hợp lực tác chiến, thấy Tô Phiếm luôn luôn nho nhã lịch sự vậy mà có có một mặt dã man như vậy, trong lòng rất là buồn cười. Giãy dụa để cho người làm buông mình ra, lau lau mồ hôi, nhặt lấy quyển sách đó bị rớt ở một bên, vỗ vỗ, thổi thổi bìa sách, rất là tuỳ ý mà đưa đến trước mặt Tô Phiếm, bi bô cái miệng nhỏ nhắn đỏ đỏ nói: “Nè, giữ cho kỹ!”
Sau đó, Mục Thiên Chương còn té trên đất vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngồi dậy, khí thế mạnh mẽ mới vừa rồi đã sớm không thấy đâu, thấy chủ tớ Tô gia vây quanh, giống như trở mặt, nháy mắt một cái: “Oa oa oa — Các người ức hiếp ta — ô ô ô ô…”
Tô Trạm không thể tưởng tượng nỗi mà nhìn cái thằng nhóc này, vậy mà cũng khóc ầm lên!
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người này, Tô Trạm vừa được xuống đất, liền bị Chung Ý Ánh dẫn qua, thế là hắn lại bị một trận đánh giá, nựng nựng mặt một phen. Các nữ quyến lần lượt bày tỏ Tô nhị thiếu thật sự là lớn lên quá đáng yêu.
Cả Tô gia không phải là náo nhiệt bình thường, theo như Tô Trạm thấy, quả thực chính là ồn ào sôi sục như nước sôi! Tô Trạm nhìn tình cảnh mọi người tề tụ, ăn uống linh đình rất náo nhiệt và phồn hoa, trong lòng lại tràn đầy sự tĩnh mịch. Hắn nhớ đến mình đời trước cũng là bị người ta vây quanh nịnh hót trong một mảnh náo nhiệt lúc còn là Tô nhị thiếu hai mươi mấy năm trước, cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng, ngay cả cha mẹ của mình cũng không gánh nổi.
Đợi đến khi từ trong các quý bà son phấn thoát ra được, Tô Trạm vừa quay đầu, thấy Tô Phiếm đang an an tĩnh tĩnh mà dựa vào bên cạnh cầu thang. Những người giúp việc bưng chén dĩa đi tới đi lui, các khách khứa giơ ly rượu tha thiết tâm sự, nói cười vui vẻ, sau tấm bình phong dàn nhạc đang diễn tấu ca khúc cổ xưa không biết là bị mình quên lãng từ năm nào, rất có cảm giác đêm Thượng Hải những năm 30.
Mà Tô Phiếm thì chỉ có một người cứ đứng như vậy ở nơi đó. Thân thể gầy yếu giống như cọng giá, khuôn mặt đã lộ ra vẻ thanh tú, mơ hồ có khí chất và phong độ ở đời trước mà mình đã quen nhìn.
Y giống như cùng với nơi náo nhiệt này một chút quan hệ cũng không có, Tô Trạm nhướng đôi mày nhỏ lên, nghi ngờ mà nghĩ đến, Tô Phiếm dáng vẻ này thật khiến cho mình nhìn không quen. Đổi thành đời trước, trong trường hợp này, tên tiểu tử này tất nhiên là sẽ cười híp mắt giống như hồ ly cùng các vị chú bác chào hỏi, quả thực hận không thể biết thành con gái mà dán lên.
Tô Phiếm vốn là đứng xa xa nhìn chăm chú vào em trai, thấy Tô Trạm quay đầu quan sát mình, nhẹ nhàng hướng hắn mỉm cười, ánh mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
Hừ, y rốt cuộc đang làm gì, sao lại không đeo lên bộ mặt giả dối hồ ly mà mình vô cùng quen thuộc ở kiếp trước, ở đây làm ra vẻ hình tượng anh trai tốt gì chứ. Thấy Tô Phiếm nhìn mình cười xán lạn, Tô Trạm đen cả mặt, muốn đem cảm giác khác thường trong lòng đuổi ra ngoài, quay đầu xoay người đi.
“Ai nha nha, ai nha nha, Tô tướng quân, chiến thắng trở về, thật sự là đáng mừng a!” Tô Trạm vừa nghe được giọng nói lớn “ai nha nha” lập tức liền đi qua, vừa thấy đó là một người có đôi mắt to, da đen đen, không phải chính là Mục Bách mới hơn 20 tuổi sao!
Mục Bách là con trai của một thổ ty ở địa phương, chỉ có điều là y còn chưa kịp kế thừa vị trí thổ ty, người cha thổ ty của y đã bị người ta tiêu diệt, chỉ có điều Mục Bách là một người thông minh có đầu óc, có thủ đoạn, dựa vào sự mạnh mẽ và kiên cường đi được vài chuyến làm ăn, bán thuốc phiện kiếm tiền, so với thế lực thổ ty năm đó mơ hồ có xu thế vượt xa. Y lần này đến, đương nhiên không phải là đặc biệt tặng quà sinh nhật cho tiểu búp bê 9 tuổi, Mục Bách cùng vài người khác ở đây cũng giống như vậy, có mục đích của y.
Tô Chính Cương đối với Mục Bách hiện tại đương nhiên là chướng mắt, nhưng người tới tức là khách, cho nên cũng theo lễ phép mà chào hỏi.
“Ai nha nha, ai nha nha, Tô tướng quân, tôi thật sự là rất ngưỡng mộ anh a, anh nhìn đứa con trai này của anh xem, thật sự là rất đáng yêu, xem ra rất thông minh đây!” Mục Bách đối với Tô Trạm đang đứng bên cạnh Tô Chính Cương cảm thán nói, hận không thể khoa chân múa tay vui sướng bày tỏ sự yêu thích của mình.
Tô Trạm không quên y, nhưng mà có chút tưởng niệm con trai của y, mặc dù hắn phát hiện Mục Bách nói chuyện thật sự là giống như người của vài thập niên trước cả ngày thích dùng “ai nha nha” làm câu cửa miệng, cảm thấy y rất ồn ào, nhưng hắn vẫn tao nhã lễ phép mà mỉm cười.
“Ai nha nha, anh xem anh xem, tiểu thiếu gia thật sự là đứa nhỏ ngoan, Tô tướng quân. Tôi cũng có một đứa con trai lớn xấp xỉ tiểu thiếu gia, cho nên vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia, liền rất thân thiết.” Mục Bách vẻ mặt kích động nói.
Sau đó, Tô Trạm liền thấy được Mục Uy vô cùng trẻ, không, đâu chỉ là tuổi còn nhỏ, quả thực chính là một thiếu niên đang nỗ lực lớn lên. Mục Uy lớn lên vô cùng giống Mục Bách, cũng là làn da đen đen, đôi mắt to to, trời sinh tính tình hoạt bát, giống như con khỉ mà hướng nơi này nhảy qua.
Tô Trạm sống lại một đời, ngoại trừ việc thấy được cha mẹ có quan hệ máu mủ với mình gần gũi, rốt cuộc lần đầu tiên thấy được bạn tốt tri kỷ, sao có thể không kích động được. Nhưng hắn lập tức lại nhớ đến mình bây giờ vẫn chỉ là một đứa con nít, cùng với Mục Uy ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua. Người ta không chừng còn xem hắn như đứa con nít bị điên.
Vừa nghĩ đến hình tượng Tô nhị thiếu của mình, hắn lập tức thu lại vẻ mặt, giả vờ bình tĩnh cùng Mục Uy chào hỏi. Quả nhiên, cái tên Mục hầu tử tương lai không tim không phổi này rất là tự nhiên mà sờ sờ đầu mình, hi hi ha ha mà cười nói: “Nha, cha, cha xem, Tô nhị thiếu giống như con gái! Giống như em trai nhỏ!”
Mục Bách ngay cả ai ai nha nha cũng không hừ hừ, trực tiếp nghiêm mặt nói: “Nói bậy bạ gì đó! Ở chỗ của Tô tướng quân cũng không ngoan ngoãn!” Tô Chính Cương trái lại rộng lượng mà vung tay lên, đứa con trai này của mình lớn lên giống Ý Ánh, quả thực là đứa nhỏ xinh đẹp, lúc nhỏ càng giống một bé gái hơn.
Sau đó, Tô Trạm liền thấy được Mục Thiên Chương – bé trai xấp xỉ tuổi với mình đang đứng đằng sau. Tô Trạm trong lòng nghĩ, thật là không giống như Mục Bách, nghiễm nhiên là dáng vẻ của các bé trai Trung Quốc trắng bóc.
Tô Trạm thấy tiểu tử này chỉ cao hơn mình một chút, lại có một loại cảm giác cao cao tại thượng, còn nhỏ tuổi mà đã mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt quét tới mình, lấp lánh rực rỡ, vô cùng có kiểu cách, hoàn toàn không phải là dáng vẻ con nít như mình và Tô Phiếm.
Chỉ là nét mặt mang theo chút lạnh nhạt, nhưng trong nháy mắt y liền mỉm cười vô cùng lễ phép chào hỏi cha của Tô Trạm, “Xin chào Tô tướng quân, con thường nghe cha nói đến người, không nghĩ tới, người thật sự oai phong lẫm liệt như trong truyền thuyết.” Giọng điệu mang theo sự sùng bái không nhịn được, lại cảm thấy rất có tính trẻ con.
Tô Chính Cương thấy đứa nhỏ này sống vô cùng đoan chính lại có khí chất, lời nói lễ phép, có chút thích, thế là căn dặn Tô Trạm mang y đi vào gian phòng của trẻ em ở sát vách chơi.
Sau đó, liền cùng Mục Bách ân cần chu đáo chờ đợi đi qua một bên thương lượng công việc.
Đáng tiếc, Tô Trạm đợi đã lâu, không nghĩ đến Mục Uy cũng đi theo Mục Bách. Chỉ lưu lại một đứa con nít tuổi cũng xấp xỉ với mình.
Tô Trạm thấy tên tiểu tử này không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, thế là cũng giống như vậy mà trừng lại. Trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, mình lúc trước căn bản là chưa từng thấy qua Mục Uy có một đứa em trai như vậy a, mặc dù con cái của Mục Bách rất nhiều, nhưng đều giống như Mục Uy – đều là con khỉ hoang, trong ấn tượng căn bản không có nhân vật có khuôn mặt như người này.
Tô Trạm mặc dù là một đứa con nít, nhưng mà trong thân thể lại là một người trưởng thành 28 tuổi, lại bởi vì trở lại trong hoàn cảnh cha mẹ cưng chiều, luôn luôn nói một không nói hai, rất có khí tràng. Thế nhưng đứa nhỏ trước mặt này theo hắn thấy mặc dù là nhìn chằm chằm hắn, nhưng căn bản không có cảm giác đem hắn đặt vào trong mắt.
Thấy hai người mặt đối mặt không nhúc nhích mà đứng đó, Tô Phiếm lập tức cảnh giác hẳn lên, rất sợ đứa em trai này của mình lại muốn gây hoạ, nhưng thấy bé trai đối diện với hắn so với Tô Trạm thì lớn hơn một chút, y liền sợ em trai chịu thiệt, thế là đi qua, đánh vỡ cục diện bế tắc của hai người.
“Em trai, chúng ta đến phòng trẻ em đi, em xem, bên trong đều là các bạn nhỏ khác, chúng ta cùng đi vào đó chơi.” Tô Phiếm kéo tay của Tô Trạm nói.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, Tô Trạm lúc này mới phát hiện, chính mình thật sự là một đứa trẻ con 10 tuổi. Bị Tô phiếm nói như vậy, lúc này mới hồi thần lại. Dùng giọng điệu người lớn nói: “Đứa nhỏ nhà Mục Bách a, tên gì, bao nhiêu tuổi?”
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác quên rằng, thanh âm của hắn căn bản vẫn là giọng nói của con nít, trong trẻo và ngây thơ, thậm chí bởi vì hắn giả vờ già dặn còn mang đến cảm giác cứ như một ông cụ non. Đứa nhỏ đối diện rõ ràng bị Tô Trạm giả vờ già dặn chọc cười, không chút nào che giấu mà mỉm cười, hả hê mà mím môi một cái, lại bình tĩnh mà liếc nhìn Tô Trạm một cái, đi lướt qua hắn.
Thế là, Tô Trạm nhận thấy được mình bị một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch khinh thường. Sau đó nơi nơi lưu lại cho Tô Trạm một cái ót rồi đi về phía phòng đồ chơi trẻ em, tìm một góc, vững vàng ngồi ở đó thuận tay cầm một quyển sách bắt đầu xem. Lòng hiếu kỳ của Tô Trạm rất lớn, đi theo vào trong, đương nhiên đằng sau không thể thiếu anh trai giống như cái đuôi nhỏ của hắn.
Một đám con nít, bé trai, bé gái ồn ào náo nhiệt vui chơi trong phòng trẻ em thấy nhân vật chính của hôm này đi vào, lại lờ mờ biết được từ thái độ của cha mẹ của mình, biết tiểu nhân vật chính này không dễ chọc, trong khoảng thời gian ngắn, dừng lại việc chơi đùa đều nhìn theo anh em Tô gia tiến vào. Tô Trạm rất là khinh thường nhìn lướt qua, những đứa bé này nếu mình còn sống thì có thể đều đáng tuổi con trai con gái của mình, phất tay một cái: “Cứ chơi đi, nhìn ta làm gì!”
Tô Phiếm kéo kéo góc áo của Tô Trạm: “Em trai, chúng ta cùng đi chơi đi!” Sau đó em trai 8 tuổi của y quay đầu: “Tôi mới không phải là con nít mà đi chơi.” Tô Phiếm trong lòng nghĩ, em cũng không giống như đám con nít đó.
Từ đầu đến cuối, bé trai không biết tên đó ngược lại vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà ngồi trong góc nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc qua đây. Tô Trạm đi qua, một phát rút lấy quyển sách trên tay y, theo như tính tình thiếu gia ngang ngược mười phần nói với người ta: “Bản thiếu gia hỏi ngươi tên gì, đồ ranh con!”
Sau đó đồ ranh con trong miệng của Tô Trạm ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Ngươi cũng chỉ là đồ ranh con hôm nay mới tròn 9 tuổi thôi.” Rõ ràng là người đang ngồi, lại càng có khí thế hơn cái người đang đứng kia.
Tô Phiếm mặc dù rất đồng ý lời nói của tên gia hoả này, nhưng mà, so với Tô Trạm tò mò với y, mà mình rõ ràng không thích cái tên gia hoả này, y biết em trai của mình chỉ là càn quấy bậy bạ, nhưng đứa bé trước mắt xấp xỉ tuổi với y lại có một loại khí thế bẩm sinh, khiến cho y không thể không sinh ra chán ghét.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí căng thẳng lên, Tô Trạm đối với y thật sự tò mò, mình sống lại một đời đương nhiên không phải phong cách làm việc giống con nít.
Mặc dù theo như Tô Phiếm thấy vẫn là đứa em trai hung hăng càn quấy, ương ngạnh lúc đầu, chỉ có điều, đứa em trai này dường như sau khi rơi xuống nước đã thay đổi tính tình — không còn lấy việc trêu chọc y mỗi ngày làm niềm vui, cũng không còn làm cho trong nhà gà bay chó sủa, thậm chí cũng không dùng những lời nói khó nghe đến mắng y nữa. Mặc dù thái độ đối với mình vẫn chưa thể coi như bạn bè, cũng không thể nghe được hắn kêu mình một tiếng anh trai, nhưng nói chung mỗi ngày có thể trải qua những ngày tháng yên ổn.
Sau đó, Tô Phiếm nghiêng đầu nghi ngờ mà chỉ vào quyển sách trên tay đứa bé đó nói: “Ngươi sao lại lục ra quyển sách này? Quyển “Ba trăm câu thơ Đường” này là của ta! Trả lại cho ta!” Tô Phiếm thích yên tĩnh, tính tình càng là yêu sách như mạng, lúc một mình ngây người, y liền thích trốn trong phòng đồ chơi đọc sách, đặc biệt là sau khi Tô Trạm rơi xuống nước rồi tỉnh lại càng không thèm tiến vào cái “nơi mà con nít mới vào” này, rảnh rỗi y liền cầm sách trốn trong này. Những quyển sách đó đều của mẹ cả, Tô tướng quân là người thô kệch chỉ biết hành quân đánh giặc, ngược lại mẹ cả thấy y thích đọc sách, có thời gian sẽ dạy cho y một ít văn hoá cổ điển Trung Quốc, một lần cho y một quyển sách, xem xong rồi lại đổi.
Mà gần đây, y đang xem quyển “Ba trăm câu thơ Đường”.
Vừa thấy quyển sách yêu thích của mình bị đứa bé này móc ra được, Tô Phiếm gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cả lên, đây là y mượn của mẹ cả, không thể nào làm hư được!
“Nhanh trả lại đây! Đây là sách của ta, trả lại cho ta!” Tô Phiếm giơ tay ra muốn đoạt lại, không nghĩ đến người đó lại đem nó giấu sau lưng, ỷ vào mình sao với y cao hơn một chút, chắc khoẻ hơn một chút, cứ thế không trả.
Tô Trạm ngược lại khó có được một lần thấy được anh trai giống như hạt đậu của mình cũng có lúc nóng nảy, ấp ủ tâm tư đứng xem trò vui, không nói giúp cũng không nhúng tay vào. Thấy hai người nổi lên tranh chấp, những đứa bé khác càng tồn tai tâm tính xem náo nhiệt đều lần lượt dừng lại trò chơi trong tay, nhìn chằm chằm qua.
Mục Thiên Chương lúc này còn chưa phải là một con báo kim xưng bá một thời trong tương lai, cũng chỉ là một đứa con nít lớn hơn Tô Phiếm vài tháng mà thôi, mà hắn mặc dù cũng là con của vợ bé của Mục Bách sinh ra, nhưng Mục Bách cực kỳ yêu thương mẹ ruột của Mục Thiên Chương, vì vậy mà yêu ai yêu cả đường đi, liên quan đến đứa con trai lớn lên như một khuôn với người vợ bé Trung Quốc này rất là yêu thương, cũng là loại người bá đạo được người cưng chiều.
Tô Phiếm chỉ thấy y tuỳ ý mà cầm quyển sách quơ qua quơ lại: “Mày nói là của mày thì chính là của mày sao? Có đánh dấu sao? Tao nghe nói, mày trước đây là đứa ăn xin ở đầu phố mà, một đứa ăn mày như mày sẽ có loại sách này sao? Mày cũng có biết chữ đâu?”
Có người đã từng nói rằng, con nít thật ra thì bản tính trời sinh là tà ác, trong tính tình của chúng nó mang theo hai thể kết hợp là ma quỷ và thiên sứ. Cho nên, vừa nghe được Mục Thiên Chương nói như vậy, thì những đứa con nít khác nhất thời cười phá lên. (Mã: Tội cho tiểu công của chúng ta quá đi)
“Ha ha! Đồ ăn xin, đó không phải là ăn mày sao?”
“Nó không phải là đại thiếu gia Tô gia sao? Sao lại là ăn mày?”
“Tao nghe mẹ tao nói, nó là được nhặt từ ngoài đường về đó, Tô tướng quân cũng không thích nó…”
Líu ra líu ríu, toàn là thảo luận liên quan tới Tô Phiếm rốt cuộc có phải thật sự là ăn xin hay không.
Tô Phiếm sau khi nghe được lời nói của những đứa con nít đó mặt càng đỏ lên, nghe sự thảo luận của mọi người càng lúng túng đến nỗi sắc mặt tái mét. Y vẫn luôn biết thân thế của mình, nhưng ở Tô gia không có ai dám bàn tán, cho dù là Tô Trạm cũng chỉ là gây hấn trong lúc không có ai mới nói qua vài lần. Cho nên, mặc dù không được coi trong, nhưng tóm lại không có ai dám làm càn.
Nhưng ở trong căn phòng này, là một đám thiếu gia, tiểu thư hoàn toàn không giống với y, bọn nó trời sinh chính là vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng ăn đắng, chưa từng chịu khổ, đều chỉ là những đứa con nít trong hoàn cảnh ưu việt khiến chúng nó không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ như vậy mà nói cười.
Tô Phiếm chỉ cảm thấy vết thương đau nhất ở sâu tận trong đáy lòng của mình bị người ta xé mở vạch trần, bị người khác từng chút từng chút mà đâm, lúc này, y đương nhiên cũng không phải là Tô đại thiếu gọi gió gọi mưa đó của vùng Tam Giác Vàng ở Miến Điện sau này. Ngoại trừ nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, vừa tức, vừa vội, vừa khổ sở đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lời nói phản kích lại y cũng không nói ra lời.
Tô Trạm cách xa y, hắn thấy mắt của Tô Phiếm sâu giống như một cái hố vừa sâu vừa tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chỉ có điều thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy giống như cộng cỏ lau run rẩy trong gió, gầy yếu vô lực. Không biết tại sao, Tô Trạm cảm thấy trong lòng buồn bực, dường như cảm thấy cái dáng vẻ này của Tô Phiếm hắn chính là nhìn không quen, đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đau lòng cái tên này. Nghĩ đến đây thế nhưng là Tô gia hắn, cái tên phá hoại không rõ lai lịch này cư nhiên cũng dám ở trong này dương oai, mặc dù người bị sỉ nhục là Tô Phiếm — kẻ thù lớn nhất của đời mình, nhưng theo như người khác thấy Tô Phiếm chính là anh trai của Tô Trạm.
Cho nên Tô Trạm đầu óc nóng lên, làm một hành động mà chính mình không thể hiểu được — Hắn đem Tô Phiếm bảo hộ sau lưng mình, ngước đầu lạnh lùng nói với Mục Thiên Chương: “Đem sách trả lại cho y, sau đó, cút cho tao.”
Đối diện với đứa con nít trong mắt mang theo ý cười có chút không rõ nhìn mình, mà Tô Trạm không biết là, Tô Phiếm được y bảo hộ sau lưng lại vô cùng ngạc nhiên, ngay cả sự khổ sở và khó chịu khi bị sỉ nhục trước mặt mọi người cũng quên mất luôn, chỉ sững sờ mà nhìn chằm chằm vào một dúm tóc nhỏ vì nghịch ngợm mà vểnh lên trên cái ót của em trai.(Mã: Đề nghị đồng chí Tô Phiếm tập trung vào vấn đề chính nha, bị sỉ nhục mà còn có tâm tình thưởng thức cái dúm tóc đó nữa à.)
Y có phải là đang nằm mơ hay không? Hay là hôm nay Tô Trạm uống lộn thuốc? Mặc dù chính mình rất thích đứa em trai này, nhưng mà Tô Trạm từ trước đến giờ chưa bao giờ cho y sắc mặt tốt cả, cũng chính là sau khi sự kiện rớt xuống nước, thái độ đối với mình lúc này mới coi là hoà hoãn một chút, nếu như đổi thành lúc trước, có khả năng là hắn sẽ liên hợp với người khác để đối phó với mình.
Tô Trạm lấy trạng thái của một người trưởng thành trong lòng để nói câu này, thế nhưng không biết sao khi bị một đứa con nít thấp hơn mình một cái đầu nhìn, đặc biệt là đứa nhỏ này còn lớn lên dễ nhìn như búp bê. Mục Thiên Chương và mấy đứa nhỏ khác muốn hợp nhau thân thiết nhưng mà giống như bé trai nhỏ không hiểu ý người, rõ ràng đối với Tô Phiếm rất là tò mò, lại cũng chỉ là quay đầu quan sát Tô Trạm xinh đẹp một cái: “Tao không trả, cũng không cút.”
Thế là cuộc chiến giữa những đứa bé trai cứ như vậy mà bùng nổ.
Đừng nhìn Tô Trạm bề ngoài nhã nhặn xinh đẹp, tính cách vẫn như cũ là rất nóng nảy, đối với một đứa con nít bất quá cũng chỉ 10 tuổi mà thôi, càng không có nhẫn nại, vươi tay ra liền muốn nắm cổ áo của người ta đem sách cướp về. Thế nhưng hắn hoàn toàn không nhớ rằng mình lúc này cũng chỉ vừa tròn 9 tuổi mà thôi, Mục Thiên Chương là Mục Bách nuôi thả mà lớn lên, nhẹ nhàng đẩy một cái, liền đem Tô Trạm từ trên người mình đẩy ra, lảo đảo thiếu chút nữa là té ngã.
Tô Phiếm vội vàng đỡ em trai một cái, tức giận nói: “Mày sao có thể động tay!” Mà Tô Trạm lại kéo tay Tô Phiếm lại, tính cách hiếu thắng tranh mạnh nổi lên, cắn chặt răng liền bổ nhào về phía trước, nào ngờ đứa nhỏ kia nhẹ nhàng tránh một cái, cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ của Tô Trạm nhào vào không khí, trực tiếp té như chó gặm bùn, tất cả những đứa nhỏ đều cười phá lên.
Cảm giác khi bị một đám tiểu tử thối vây quanh cười nhạo thật sự không dễ chịu, Tô Trạm đã làm thì không ngừng, trực tiếp nắm một chân của Mục Thiên Chương, người sau đang hơi đắc ý bị Tô Trạm đánh lén thành công, thoáng cái cũng té xuống đất, hơn nữa, bị một Tô Trạm trở mình leo lên người y giơ lên nắm đấm nhỏ liền đánh.
“A, a! Đánh nhau, đánh nhau!”
“Tốt tốt tốt! Đánh đi, mau đánh!”
…Một đám con nít vô giúp vui e sợ thiên hạ bất loạn, ở một bên cổ vũ. Tô Phiếm vội đến nỗi xoay quanh, nhưng thấy em trai của mình rõ ràng không phải là đối thủ của đứa nhỏ kia, chỉ lo em trai bởi vì thay mình ra mặt chịu thiệt, dứt khoát không khuyên can, dựa theo đứa nhỏ vừa nãy sỉ nhục mình mà trình diễn màn anh em cùng đánh.
Mục Thiên Chương mặc dù bị Tô Trạm áp, nhưng mà vốn là đối phó với một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, nhỏ hơn mình gần hai tuổi thì có chút dư dả, nhưng không nghĩ đến anh em hai người hợp lại đánh y, nói toạc ra là Mục thiếu gia nhất thời cũng không chống đỡ nỗi.
Một đám hỗn loạn, Tô phu nhân lại kịp thời xuất hiện. Ngay từ lúc các tiểu thiếu gia đánh nhau, người làm ở ngoài cửa liền thấy được tình thế không đúng liền vội vàng đi bẩm báo phu nhân, ở trong cái nhà này, có thể trị được hai thiếu gia lớn nhỏ, trước mắt chỉ có một mình Tô phu nhân.
“Sao lại đánh nhau? Mau dừng tay cho mẹ! Nhanh, đem đại thiếu gia, tiểu thiếu gia kéo ra, còn ngớ ra làm gì!” Chung Ý Ánh rất là không nói nổi mà nhìn hai đứa con cùng với một bé trai khác đang ở dưới đất mà lăn lộn thành một đoàn. Cuối cùng là được người làm vớt lên, hai bên đánh đến nỗi khí thế ngất trời, Tô thiếu gia khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lét được người làm ngăn lại lúc này mới ngừng lại.
Tô Trạm thở hồng hộc mà nhìn Tô Phiếm mới vừa rồi cùng mình hợp lực tác chiến, thấy Tô Phiếm luôn luôn nho nhã lịch sự vậy mà có có một mặt dã man như vậy, trong lòng rất là buồn cười. Giãy dụa để cho người làm buông mình ra, lau lau mồ hôi, nhặt lấy quyển sách đó bị rớt ở một bên, vỗ vỗ, thổi thổi bìa sách, rất là tuỳ ý mà đưa đến trước mặt Tô Phiếm, bi bô cái miệng nhỏ nhắn đỏ đỏ nói: “Nè, giữ cho kỹ!”
Sau đó, Mục Thiên Chương còn té trên đất vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngồi dậy, khí thế mạnh mẽ mới vừa rồi đã sớm không thấy đâu, thấy chủ tớ Tô gia vây quanh, giống như trở mặt, nháy mắt một cái: “Oa oa oa — Các người ức hiếp ta — ô ô ô ô…”
Tô Trạm không thể tưởng tượng nỗi mà nhìn cái thằng nhóc này, vậy mà cũng khóc ầm lên!
Tác giả :
Dung Tử Hành Hành