Trọng Sinh Chi Tô Trạm
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Trạm cau mày, lạnh lùng mang theo vẻ mặt người lạ chớ gần mà đi đến vườn hoa nhỏ. Chiang Mai buổi sáng không khí mát mẻ, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, là một buổi sáng trong trẻo xen lẫn với làn gió mát mẻ. Bà chủ của Tô gia tâm trạng rất tốt, cho nên đặc biệt kêu người chuẩn bị bữa sáng theo phong cách phương Tây, đem địa điểm ăn sáng chuyển đến cái đình nhỏ trong vườn hoa, thuận tiện cũng để cho Tô tướng quân sáng sớm thức dậy, ra ngoài hít thở không khí.
Dưới những hàng cây dừa và cây cọ cao cao là một dãy những bụi cây nhỏ trải dài, điểm xuyết những bông hoa đủ màu đủ loại, nhìn rất tươi đẹp. Nhưng mà vẻ mặt của Tô Trạm rõ ràng là một chút cũng không vui, Chung Ý Ánh uống một ngụm cà phê, nhìn con trai nhỏ mặt mày phụng phịu không vui, để cái ly xuống rồi hỏi: “Sao lại thế này? Tối hôm qua không phải con ra ngoài đi chơi với Thiên Chương sao? Mới sáng sớm thức dậy sắc mặt đã không tốt rồi.”
Tô Chính Cương cắn một miếng bánh sừng bò, tuỳ tiện hỏi: “Sáng sớm có phải là đấu vật với A Phiếm hay không? Ôi! Trong phòng của con vang lên một tiếng thật lớn!”
Tô Trạm vì hai chữ “đấu vật” không khỏi nghĩ đến tình cảnh dây dưa cùng với Tô Phiếm tối hôm qua, vốn là cảm thấy hai anh em yêu nhau thật sự là làm trái thiên luân đạo đức, nhưng hắn cũng không phải là cố chấp với những người này, nhưng cha mẹ vẫn còn ở đây, đột nhiên đối mặt với cha mẹ, trong lòng Tô Trạm vẫn sinh ra cảm giác hổ thẹn và chột dạ, vội vàng bưng lên sữa tươi uống hai ngụm: “Mới không phải đâu, A Phiếm đem con đá xuống giường, mẹ ôi, sưng một cục lớn nè!” Tô Trạm vội vàng xoay đầu lại để cho cha mẹ nhìn chỗ bị sưng cùng với di dời lực chú ý.
Lão Tô tướng quân vươn tay qua sờ thử, rõ ràng là sưng một cục lớn, nhất thời cau mày nói: “Nhìn xem, đáng đời chưa, chưa từng thấy hai anh em các con tốt thành cái dạng này, ngay cả ngủ cũng ngủ cùng nhau, người không biết còn cho rằng Tô gia chúng ta thiếu phòng.”
Tô Trạm vốn đang cảm thấy chột dạ nhất thời bị sặc sữa, ho khan một trận, mặt mũi đỏ bừng.
Chung Ý Ánh vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng hắn, cau mày nói: “Đã lớn thế này rồi, tay chân vụng về, A Phiếm mấy năm trước lúc còn chưa lớn như con bây giờ, đã bắt đầu tự lập mang binh đánh giặc rồi. Không nên để cho nó tiếp tục cưng chiều con, chiều đến nỗi không ra hình ra dạng gì. Đúng rồi, các con không phải là Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu* sao, sao con đã dậy rồi, A Phiếm còn chưa dậy?”
*焦不离孟孟不离焦 Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu/: Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu. Dùng để ví cho mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa hai người.
*”Mạnh bất ly Tiêu” hoặc là “Tiêu bất ly Mạnh” xuất phát từ “Dương Gia Tướng”. Tiêu, Mạnh là chỉ Tiêu Tán và Mạnh Lương – Là hai tướng lĩnh cấp dưới của Dương Diên Quân (Dương Lục Lang), hai người là anh em kết nghĩa, thường như hình với bóng. Sau này, người ta dùng để ví von mối quan hệ của hai người vô cùng mật thiết, tình cảm sâu đậm.
Tô Trạm nhướng mày cười một cách xấu xa, không chút nào áy náy nói: “Đoán chừng là con đang ngủ đó mẹ!” Hắn sao có thể nói để báo thù cục sưng lớn này, hắn đem Tô Phiếm còn ở trong nhà vệ sinh tắm rửa, sờ soạng sâu chìa khoá của y đem người nhốt ở trong phòng sao? Còn đem bộ quần áo tắm rửa duy nhất và bộ đồ ngủ được thay ra của Tô Phiếm nhào a nhào a, vứt xuống dưới lầu, mà căn phòng đó của mình là lần đầu tiên ở, phòng để quần áo trống rỗng. Ai kêu anh ỷ có chìa khoá đi mở cửa phòng của lão tử… Nhị thiếu lòng dạ hẹp hòi nào đó trong lòng nói như vậy.
“Tiểu tử này, muốn làm phản sao! Ngay cả quy tắc ăn sáng cùng cha mẹ cũng không nhớ, giờ là mấy giờ rồi còn trùm đầu ngủ nướng, đi, Tiểu Thiệu, lên phòng đem đại thiếu gia kéo ra!” Tô Chính Cương xoay đầu ra lệnh.
“Được rồi, nào có ai làm cha như anh, A Phiếm vẫn luôn thức dậy đúng giờ, nói không chừng hôm nay thân thể có chút không thoải mái, Tiểu Thiệu, cậu đi hỏi thử xem, nếu như đại thiếu có đau đầu nóng sốt gì, thì nhanh chóng gọi điện thoại mời bác sĩ đến.” Chung Ý Ánh vẫn là người làm mẹ thì tương đối cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Tô Trạm mắt điếc tai ngơ, đắm chìm trong rừng cây sáng sớm xanh tươi mơ mởn, ăn uống say sưa.
Đang lúc hắn đắc ý dào dạt, Tô Phiếm lại không tưởng được mà mặc một thân quần áo đơn giản xuất hiện, hơn nữa thoạt nhìn tinh thần phơi phới, phong độ ngời ngời, khéo léo lại thân thiết hỏi thăm cha mẹ, thuận đường giải thích một chút nguyên nhân mình đến trễ, là bên phía Miến Điện gọi điện thoại tới, chỉ có điều là những chuyện nhỏ trong quân doanh, nhưng cũng phải cẩn thận dặn dò một phen. Nhất thời, hình tượng Tô đại thiếu đã trở thành trụ cột gia đình vì Tô gia mà cần cù phấn đấu, chỉ vài câu nhẹ nhàng phiêu bỗng đã làm cho mẹ đau lòng, mới sáng sớm đã bận rộn như vậy, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, hơn nữa còn tự chủ trương cho rằng mấy ngày nay Tô Phiếm chạy ngược chạy xuôi, chút thịt mới được dưỡng ra không dễ gì có được trong mấy ngày an ổn lại mất tiêu, phải bồi bổ nhiều hơn nữa.
Tô Trạm hận không thể khịt mũi khinh bỉ anh trai nhà mình một bộ dáng vẻ thông minh hiểu chuyện, ai gầy đến nỗi có thể chỉ một tay siết chặt hắn không thể động đậy, làm bộ làm tịch! Hắn trong lòng im lặng đánh giá Tô Phiếm. Tô Phiếm ngồi xuống, kìm lòng không đặng muốn vươn tay sờ sờ đầu quả dưa của Tô Trạm, tóc này đã dài ra rồi, là dáng vẻ tóc ngắn của mấy thằng lỗ mãng, lộ ra tính trẻ con ngây ngô, thảm thương đến đáng yêu.
Tô nhị thiếu nhanh tay lẹ mắt hất một cái, hừ nói: “Cha mẹ còn ở đây đó, cha mẹ làm chứng, còn sờ đầu em nữa, em liền trở mặt a!”
“Con đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như thế, còn trở mặt với anh trai con, Tô Phiếm yêu thương con còn không hết!” Chung Ý Ánh giả vờ tức giận nói.
Tô Phiếm như có thâm ý mà nhìn em trai một cái, mỉm cười nói: “Sáng sớm con với A Trạm đùa vui ầm ĩ, không cẩn thận làm cho A Trạm té xuống giường, A Trạm, không sao rồi chứ?”
“Chỗ nào là con và A Trạm làm ầm ĩ, A Trạm không được làm ầm ĩ anh trai con, A Phiếm khó có khi có được thời gian nghỉ ngơi…” Chung Ý Ánh còn không đợi Tô Trạm mở miệng minh oan, đặt ly xuống liền càm ràm hắn một trận, dưới sự phụ trợ của Tô Phiếm, đứa con nhỏ này quả thật là thành nhân vật đại biểu cho việc nuông chiều từ bé, nuôi thành chứng hiếu động, lại bị Tô Phiếm chiều đến tuỳ hứng làm xằng làm bậy, cái tính tình này lúc còn nhỏ mơ hồ có xu thế ngẩng đầu. May mà coi như hiểu chuyện.
Tô Trạm đã sớm biết Tô Phiếm tâm địa đen tối, không nhịn được hỏi: “Mẹ, sao mỗi lần đều là con không đúng! Lại nói, con có làm ầm ĩ gì đâu?” Tô Trạm nói rồi vươn tay lại định thêm đường vào sữa của mình, lại bị Tô Phiếm ngăn lại, nhắc hắn ăn nhiều không tốt. Tô Trạm mặc dù là dáng vẻ mặt đầy khinh thường, nói thầm anh trai nhà mình nhiều chuyện, nhưng vẫn đem móng vuốc thành thành thật thật mà thu lại… Chung Ý Ánh nhìn dáng vẻ hai anh em thân thiết, mỉm cười nói: “Con tiểu tử này thế nhưng lúc trước có tiền án a, lúc còn nhỏ lần đó rớt xuống nước, nha đầu vẫn luôn canh giữ bên cạnh thế nhưng nói rằng con rõ ràng là muốn đi hái đài sen, A Phiếm ngăn lại không cho con đi, con còn đẩy anh, kết quả chính mình còn rớt xuống nước. Sau đó thì sao, lên bờ được thì liền hỏi tội anh trai con, hại A Phiếm bị cha con đánh một trận, con còn nhớ hay không. Còn lão Tô, anh nói xem, ngăn anh thế nào anh cũng không tin…”
Tô Chính Cương đang ăn uống vui vẻ, chợt nghe được vợ mình nhắc đến lỗi lầm đã mắc phải nhiều năm trước, gân cổ kêu gào phản bác lại nói: “Không, không phải lúc đó bị doạ đến nỗi đầu óc mê man sao, đều đã là chuyện hư hỏng từ đời rồi, em còn nhắc lại trước mặt con…”
Tô Trạm và Tô Phiếm nhìn dáng vẻ cha mẹ đấu võ mồm, nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy Tô tướng quân cả đời chinh chiến nói một không nói hai, tính cách lại quá xúc động, may mà có mẹ ôn nhu như nước lấy nhu khắc cương, lúc này gia đình mới có thể hoà hợp vui vẻ. Chỉ có điều hai người như có thần giao cách cảm trong nháy mắt nhìn ra được một tầng ý nghĩa khác trong mắt đối phương — Tô gia bây giờ, như vậy rất tốt, chuyện của bọn họ tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến cha mẹ và cái nhà này.
“A đúng rồi, em không phải là có chuyện quan trọng nói với Tô Phiếm sao, mau nói đi.” Tô Chính Cương nghĩ đến vợ mình mấy ngày nay bận rộn làm chuyện quan trọng liền vội vàng nhắc nhở.
“Nhìn xem đầu óc em này, thiếu chút nữa là quên luôn rồi, nhưng thật sự là chuyện quan trọng.” Chung Ý Ánh vỗ tay mỉm cười nói.
Lần này dẫn đến Tô Trạm và Tô Phiếm rất tò mò, trăm miệng một lời mà hỏi: “Chuyện gì vậy mẹ?”
“Xem mắt.” Chung Ý Ánh vui sướng hân hoan nói, dường như đã sẵn có một cô con dâu liền muốn gả đến Tô gia, “Mẹ đã kiểm tra trước cho con rồi, ở trong mấy nhà tốt lựa chọn, có vài người thật sự là không tệ. Chúng ta không cưới người Miến Điện, cũng không cần người Thái Lan, vẫn là người Trung Quốc chính gốc mới tốt. Cô gái đó năm nay mới 17, tên là Đới An Ni, Đới gia là một vọng tộc người hoa ở Chiang Mai…
Lúc Tô Trạm nghe được hai chữ “xem mắt” thiếu chút nữa đem ngụm sữa trong miệng phun ra ngoài, mà Tô Phiếm cũng ho khan một tiếng, che miệng khụ khụ ho khan, đối với tự thuật phía sau của mẹ hoàn toàn không nghe vào, trong lòng nghĩ, mới vừa cùng A Trạm bày tỏ tâm ý, sao lại liền đến một hồi thế này…
Nhưng mà thái độ lần này của phu nhân tướng quân rất kiên định, quả thật kiên định đến nỗi đau kiếm bất nhập(刀剑不入:???), Tô Phiếm lấy đủ loại viện cớ uyển chuyển để từ chối, nhưng mà Tô phu nhân đã sớm có đối sách từng bước từng bước đem cái cớ của Tô Phiếm bác bỏ trở lại, hơn nữa thái độ và lập trường đều không cho phép lung lay. Tô Trạm thì như cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Tô Phiếm đổ mồ hôi giải thích đủ kiểu, hắn đương nhiên biết Tô Phiếm dù có đi xem mắt cũng sẽ không nhìn trúng ai, vì thế mà một bộ dáng vẻ bình chân như vại, thản nhiên tự đắc, “A Phiếm, đi thử xem đi, nói không chừng là đại mỹ nhân đó!”
Nhìn trong mắt Tô Phiếm, lại là vẻ mặt của em trai nhà mình là dáng vẻ ăn chắc mình rồi, nhưng bởi vì sự thật như thế, cho nên Tô Phiếm đối với việc “thấy chết mà không cứu” của Tô Trạm trước mặt mẹ rất là bất đắc dĩ, trong lòng lại rất bình tĩnh mà nghĩ rằng, tiểu tử này là ba ngày không đánh liền giở ngói trên nóc nhà*, tối nay ắt hẳn phải dạy dỗ một trận ác hơn nữa, về phần dạy dỗ thế nào, phải cẩn thận suy nghĩ…
*三天不打上房揭瓦:/tam thiên bất đả thượng phòng kiết ngoã/: Ba ngày không đánh liền giở ngói trên nóc nhà.
Bào thị có hai đứa con rất tinh nghịch, mỗi ngày không đuổi gà thì đuổi chó, nếu không liền đem rau trồng dưới đất phá cho nát bét. Tức đến nỗi Bào thị mỗi ngày đều muốn đánh bọn nó một trận. Bị đánh, hai anh em mới có nề nếp một chút. Ngày thứ hai, lại vẫn hồ nháo như cũ. Thời điểm gặt lúa mạch, chồng của Bào thị lúc ở bên ngoài buôn bán bị té gảy chân, không thể về nhà. Công việc đồng án liền rơi lên một mình Bào thị. Nàng cả ngày gặt lúa, buổi tối tuốt lúa, bận rộn đến choáng váng mặt mày, cũng không có công sức đi quản hai đứa nhỏ bướng bỉnh của nàng. Không dễ gì mới gặt lúa xong, Bào thị mệt đến nỗi gập cả người, nằm trên giường liền thở phì phò ngủ luôn. Nửa đêm mưa to gió lớn, Bào thị bị nước mưa từ trên nóc nhà rơi xuống, làm tỉnh giấc. Nàng rất tò mò nước từ đâu tới, đốt đèn lên nhìn, mới phát hiện miếng ngói trên nóc nhà bị bóc đi vài miếng, khó trách nước mưa sẽ rơi xuống. Bào thị biết đây là do hai đứa con bướng bỉnh của nàng làm, giận đến nỗi gào to với bọn nó: “Được lắm, hai đứa con nít quỷ các con, ba ngày không đánh hai đứa, hai đứa liền lên giở ngói trên nóc nhà.” Hai đứa quỷ nghịch ngợm tự nhiên khó tránh khỏi bị đánh một trận nhừ tử.
Về sau, người ta liền dùng câu “ba ngày không đánh, liền giở ngói trên nóc nhà” để hình dung sự tinh nghịch, bướng bỉnh của con nít.
Tô Chính Cương nghe vợ và con trai mẹ một câu con một câu nói chuyện, hơi không nhẫn nại mà vỗ bàn một cái nói: “Mẹ con đã thay con thu xếp mấy ngày lận đó, con tiểu tử này đi hay không đi, không đi cũng phải đi! Đừng cho rằng lão tử chân bị gảy thì không thể dạy dỗ con được, chỉnh đốn đàng hoàng một chút cho cha, buổi trưa cút ra ngoài đi xem mắt!”
Tô tướng quân đều đã lên tiếng rồi, Tô Phiếm bị vây trong trạng thái một thân một mình, đành phải gật đầu đáp ứng: “Dạ được, nhưng mà con không muốn đi một mình, con dẫn theo A Trạm có thể chứ.”
Tô Trạm vừa muốn mở miệng từ chối, lại bị Tô Phiếm nhanh tay lẹ mắt nhét một cái bánh bao vào miệng hắn, lấp kín chặt chẽ.
Chung Ý Ánh chỉ xem như đứa con trai lớn này của mình là da mặt mỏng, lại từ nhỏ chỉ giao tiếp với binh lính, ngay cả nha đầu giúp việc trong nhà cũng không nói được bao nhiêu câu, quả thật là không có cách nào tưởng tượng nó làm sao giao lưu với con gái được, có Tô Trạm ở chung có lẽ sẽ tốt hơn một chút, vì thế liền lập tức đồng ý nói: “Được, để cho A Trạm cũng giúp con khảo sát một chút.” Chỉ là ngay lập tức cảnh cáo con trai nhỏ không đáng tin cậy của mình: “Không cho phép phá đám anh trai con, nếu không mẹ sẽ không tha cho tiểu tử con đâu.”
Đây không phải là bẫy người sao! Tô Trạm căm hận mà trừng mắt nhìn Tô Phiếm, trong lòng nghĩ như vậy.
Trước khi xuất phát, Tô Trạm vẫn mượn cơ hội đem người nào đó hung hăng cười nhạo một trận, bởi vì mẹ quả nhiên dựa theo sở thích của mẹ mà hoá trang cho Tô Phiếm thành thanh niên hiện đại tây trang dày gia, hoàn toàn không phải là dáng vẻ mộc mạc áo sơ mi trắng thường ngày của Tô Phiếm. Mà Tô Phiếm thì đột nhiên đem người ta đẩy vào trong tủ treo quần áo, mịt mù tăm tối mà hôn một trận, hôn đến nỗi da đầu của Tô Trạm kinh hồn táng đảm, da đầu muốn nổ tung, bởi vì mẹ đến phòng cách vách nhận điện thoại của nhà gái, nói không chừng bất cứ lúc nào liền trở lại.
Tô Trạm muốn vươn tay đẩy ra, lại thế nào cũng không đẩy được. Chỉ có một buổi tối liền quen thuộc với đôi môi đã dây dưa với mình, là một sự khiêu khích khéo léo, từng chút từng chút liếm lấy, như cá gặp nước mà dùng sức hút vào. Hắn và Tô Phiếm quấn quýt nhau trong không gian chật hẹp, hai người thở hổn hển lúc nặng lúc nhẹ thậm chí còn biến thành cực kỳ lớn. Tô Trạm nắm trong tay thời gian, cuối cùng cũng buông hắn ra, tầm mắt bị che chắn bởi tủ quần áo, ánh mắt của y thoạt nhìn lại sáng ngời như ánh sao, mang theo giọng điệu mập mờ dán xát vào Tô Trạm bị hôn đến hít thở có chút khó khăn nói: “Còn cười nhạo anh trai của em nữa xem, có tin rằng anh đem em hôn đến không ra cửa được luôn hay không? Hử?” Dứt lời vẻ mặt ám muội xoa nhẹ lên địa phương nào đó đang rục rịch của Tô Trạm.
Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình lại bị người nào đó ép cưỡng hôn, còn là ở thời khắc nguy hiểm như vậy, cặp mắt đào hoa trừng to mắng chửi: “Mẹ nó, cầm thú!”
Tô Phiếm mỉm cười đứng dậy, khá là bình tĩnh, không biết xấu hổ trả lời: “Vẫn tốt, chỉ cầm thú đối với em. Đúng rồi, anh là cầm thú, em chính là em trai của cầm thú, mọi người cũng vậy.”
Làm em trai của cầm thú, Tô Trạm không kiên nhẫn bồi anh trai cầm thú đi xem mắt. Địa điểm xem mắt được hẹn ở một nhà hàng Trung Hoa khá có tiếng ở Chiang Mai, đồng thời, cái nhà hàng này chính là một trong những sản nghiệp của gia tộc của đối tượng xem mắt hôm nay – Đới An Ni tiểu thư.
Đới An Ni tiểu thư tự xưng là một cô gái hiện đại tiếp nhận giáo dục phương Tây, đối với chuyện xem mắt và ép duyên khá là trơ trẽn và khinh thường, chỉ cảm thấy hạnh phúc của chính mình thì nên nắm chặt trong lòng bàn tay của mình, mà không phải do bất kỳ ai đến sắp xếp. Vì thế mà nàng không hề hy vọng dưới tình hình gia trưởng hai bên đi cùng tiến hành hoạt động xem mắt này, nàng trước tiên không thể không khuất phục một lần, nàng đã sớm ở trong lòng suy nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ ra rất nhiều châm ngôn, quyết định phải nghĩa chánh ngôn từ mà đem đối phương nói đến không còn mặt mũi nào, biết khó mà lui. Bởi vì theo như thông tin nàng có được, ấn tượng đối với Tô gia đại thiếu gia là — Một thủ lĩnh mang binh ẩn nấp trong rừng rậm nguyên thuỷ ở Miến Điện, quả thật không khác gì thổ phỉ, mà trong tưởng tượng của nàng, hình tượng của thổ phỉ rất đáng sợ, không khớp với hình ảnh anh tuấn tiêu sái.
Đới An Ni cùng đi với một người chị em tốt, đã sớm ngồi trong ghế lô ở trong nhà hàng, cho nên, đợi cửa của ghế lô được mở ra, Tô Phiếm bị nữ chủ nhân của Tô gia biến hoá thành công tử nho nhã lịch sự xuất hiện ở cửa, tách trà trong tay Đới An Ni xém chút không cầm chắc. Mặt mày anh tuấn, nụ cười ấm áp, cử chỉ chuẩn mực, trong đầu của nàng nhất thời thoáng hiện lên hình tượng nam chính kinh điển trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao — Công tử hào hoa phong nhã tao nhã lịch sự, ôn nhu như nước.
Mà phía sau Tô Phiếm lại xuất hiện một chàng trai đang thò đầu ra nhìn, càng khiến cho nàng nhìn đến sửng sốt, so với người này còn dễ nhìn hơn, mặc dù vẻ mặt của y là không để ý mang theo sự kiêu căng và không nhẫn nại, nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan xinh đẹp tuấn tú.
Ai, nàng bỗng nhiên có chút hối hận vì đã gọi chị em tốt của mình đến!(Mã: Má này ham trai bỏ bạn nà.)
Tô Trạm cau mày, lạnh lùng mang theo vẻ mặt người lạ chớ gần mà đi đến vườn hoa nhỏ. Chiang Mai buổi sáng không khí mát mẻ, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, là một buổi sáng trong trẻo xen lẫn với làn gió mát mẻ. Bà chủ của Tô gia tâm trạng rất tốt, cho nên đặc biệt kêu người chuẩn bị bữa sáng theo phong cách phương Tây, đem địa điểm ăn sáng chuyển đến cái đình nhỏ trong vườn hoa, thuận tiện cũng để cho Tô tướng quân sáng sớm thức dậy, ra ngoài hít thở không khí.
Dưới những hàng cây dừa và cây cọ cao cao là một dãy những bụi cây nhỏ trải dài, điểm xuyết những bông hoa đủ màu đủ loại, nhìn rất tươi đẹp. Nhưng mà vẻ mặt của Tô Trạm rõ ràng là một chút cũng không vui, Chung Ý Ánh uống một ngụm cà phê, nhìn con trai nhỏ mặt mày phụng phịu không vui, để cái ly xuống rồi hỏi: “Sao lại thế này? Tối hôm qua không phải con ra ngoài đi chơi với Thiên Chương sao? Mới sáng sớm thức dậy sắc mặt đã không tốt rồi.”
Tô Chính Cương cắn một miếng bánh sừng bò, tuỳ tiện hỏi: “Sáng sớm có phải là đấu vật với A Phiếm hay không? Ôi! Trong phòng của con vang lên một tiếng thật lớn!”
Tô Trạm vì hai chữ “đấu vật” không khỏi nghĩ đến tình cảnh dây dưa cùng với Tô Phiếm tối hôm qua, vốn là cảm thấy hai anh em yêu nhau thật sự là làm trái thiên luân đạo đức, nhưng hắn cũng không phải là cố chấp với những người này, nhưng cha mẹ vẫn còn ở đây, đột nhiên đối mặt với cha mẹ, trong lòng Tô Trạm vẫn sinh ra cảm giác hổ thẹn và chột dạ, vội vàng bưng lên sữa tươi uống hai ngụm: “Mới không phải đâu, A Phiếm đem con đá xuống giường, mẹ ôi, sưng một cục lớn nè!” Tô Trạm vội vàng xoay đầu lại để cho cha mẹ nhìn chỗ bị sưng cùng với di dời lực chú ý.
Lão Tô tướng quân vươn tay qua sờ thử, rõ ràng là sưng một cục lớn, nhất thời cau mày nói: “Nhìn xem, đáng đời chưa, chưa từng thấy hai anh em các con tốt thành cái dạng này, ngay cả ngủ cũng ngủ cùng nhau, người không biết còn cho rằng Tô gia chúng ta thiếu phòng.”
Tô Trạm vốn đang cảm thấy chột dạ nhất thời bị sặc sữa, ho khan một trận, mặt mũi đỏ bừng.
Chung Ý Ánh vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng hắn, cau mày nói: “Đã lớn thế này rồi, tay chân vụng về, A Phiếm mấy năm trước lúc còn chưa lớn như con bây giờ, đã bắt đầu tự lập mang binh đánh giặc rồi. Không nên để cho nó tiếp tục cưng chiều con, chiều đến nỗi không ra hình ra dạng gì. Đúng rồi, các con không phải là Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu* sao, sao con đã dậy rồi, A Phiếm còn chưa dậy?”
*焦不离孟孟不离焦 Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu/: Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu. Dùng để ví cho mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa hai người.
*”Mạnh bất ly Tiêu” hoặc là “Tiêu bất ly Mạnh” xuất phát từ “Dương Gia Tướng”. Tiêu, Mạnh là chỉ Tiêu Tán và Mạnh Lương – Là hai tướng lĩnh cấp dưới của Dương Diên Quân (Dương Lục Lang), hai người là anh em kết nghĩa, thường như hình với bóng. Sau này, người ta dùng để ví von mối quan hệ của hai người vô cùng mật thiết, tình cảm sâu đậm.
Tô Trạm nhướng mày cười một cách xấu xa, không chút nào áy náy nói: “Đoán chừng là con đang ngủ đó mẹ!” Hắn sao có thể nói để báo thù cục sưng lớn này, hắn đem Tô Phiếm còn ở trong nhà vệ sinh tắm rửa, sờ soạng sâu chìa khoá của y đem người nhốt ở trong phòng sao? Còn đem bộ quần áo tắm rửa duy nhất và bộ đồ ngủ được thay ra của Tô Phiếm nhào a nhào a, vứt xuống dưới lầu, mà căn phòng đó của mình là lần đầu tiên ở, phòng để quần áo trống rỗng. Ai kêu anh ỷ có chìa khoá đi mở cửa phòng của lão tử… Nhị thiếu lòng dạ hẹp hòi nào đó trong lòng nói như vậy.
“Tiểu tử này, muốn làm phản sao! Ngay cả quy tắc ăn sáng cùng cha mẹ cũng không nhớ, giờ là mấy giờ rồi còn trùm đầu ngủ nướng, đi, Tiểu Thiệu, lên phòng đem đại thiếu gia kéo ra!” Tô Chính Cương xoay đầu ra lệnh.
“Được rồi, nào có ai làm cha như anh, A Phiếm vẫn luôn thức dậy đúng giờ, nói không chừng hôm nay thân thể có chút không thoải mái, Tiểu Thiệu, cậu đi hỏi thử xem, nếu như đại thiếu có đau đầu nóng sốt gì, thì nhanh chóng gọi điện thoại mời bác sĩ đến.” Chung Ý Ánh vẫn là người làm mẹ thì tương đối cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Tô Trạm mắt điếc tai ngơ, đắm chìm trong rừng cây sáng sớm xanh tươi mơ mởn, ăn uống say sưa.
Đang lúc hắn đắc ý dào dạt, Tô Phiếm lại không tưởng được mà mặc một thân quần áo đơn giản xuất hiện, hơn nữa thoạt nhìn tinh thần phơi phới, phong độ ngời ngời, khéo léo lại thân thiết hỏi thăm cha mẹ, thuận đường giải thích một chút nguyên nhân mình đến trễ, là bên phía Miến Điện gọi điện thoại tới, chỉ có điều là những chuyện nhỏ trong quân doanh, nhưng cũng phải cẩn thận dặn dò một phen. Nhất thời, hình tượng Tô đại thiếu đã trở thành trụ cột gia đình vì Tô gia mà cần cù phấn đấu, chỉ vài câu nhẹ nhàng phiêu bỗng đã làm cho mẹ đau lòng, mới sáng sớm đã bận rộn như vậy, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, hơn nữa còn tự chủ trương cho rằng mấy ngày nay Tô Phiếm chạy ngược chạy xuôi, chút thịt mới được dưỡng ra không dễ gì có được trong mấy ngày an ổn lại mất tiêu, phải bồi bổ nhiều hơn nữa.
Tô Trạm hận không thể khịt mũi khinh bỉ anh trai nhà mình một bộ dáng vẻ thông minh hiểu chuyện, ai gầy đến nỗi có thể chỉ một tay siết chặt hắn không thể động đậy, làm bộ làm tịch! Hắn trong lòng im lặng đánh giá Tô Phiếm. Tô Phiếm ngồi xuống, kìm lòng không đặng muốn vươn tay sờ sờ đầu quả dưa của Tô Trạm, tóc này đã dài ra rồi, là dáng vẻ tóc ngắn của mấy thằng lỗ mãng, lộ ra tính trẻ con ngây ngô, thảm thương đến đáng yêu.
Tô nhị thiếu nhanh tay lẹ mắt hất một cái, hừ nói: “Cha mẹ còn ở đây đó, cha mẹ làm chứng, còn sờ đầu em nữa, em liền trở mặt a!”
“Con đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như thế, còn trở mặt với anh trai con, Tô Phiếm yêu thương con còn không hết!” Chung Ý Ánh giả vờ tức giận nói.
Tô Phiếm như có thâm ý mà nhìn em trai một cái, mỉm cười nói: “Sáng sớm con với A Trạm đùa vui ầm ĩ, không cẩn thận làm cho A Trạm té xuống giường, A Trạm, không sao rồi chứ?”
“Chỗ nào là con và A Trạm làm ầm ĩ, A Trạm không được làm ầm ĩ anh trai con, A Phiếm khó có khi có được thời gian nghỉ ngơi…” Chung Ý Ánh còn không đợi Tô Trạm mở miệng minh oan, đặt ly xuống liền càm ràm hắn một trận, dưới sự phụ trợ của Tô Phiếm, đứa con nhỏ này quả thật là thành nhân vật đại biểu cho việc nuông chiều từ bé, nuôi thành chứng hiếu động, lại bị Tô Phiếm chiều đến tuỳ hứng làm xằng làm bậy, cái tính tình này lúc còn nhỏ mơ hồ có xu thế ngẩng đầu. May mà coi như hiểu chuyện.
Tô Trạm đã sớm biết Tô Phiếm tâm địa đen tối, không nhịn được hỏi: “Mẹ, sao mỗi lần đều là con không đúng! Lại nói, con có làm ầm ĩ gì đâu?” Tô Trạm nói rồi vươn tay lại định thêm đường vào sữa của mình, lại bị Tô Phiếm ngăn lại, nhắc hắn ăn nhiều không tốt. Tô Trạm mặc dù là dáng vẻ mặt đầy khinh thường, nói thầm anh trai nhà mình nhiều chuyện, nhưng vẫn đem móng vuốc thành thành thật thật mà thu lại… Chung Ý Ánh nhìn dáng vẻ hai anh em thân thiết, mỉm cười nói: “Con tiểu tử này thế nhưng lúc trước có tiền án a, lúc còn nhỏ lần đó rớt xuống nước, nha đầu vẫn luôn canh giữ bên cạnh thế nhưng nói rằng con rõ ràng là muốn đi hái đài sen, A Phiếm ngăn lại không cho con đi, con còn đẩy anh, kết quả chính mình còn rớt xuống nước. Sau đó thì sao, lên bờ được thì liền hỏi tội anh trai con, hại A Phiếm bị cha con đánh một trận, con còn nhớ hay không. Còn lão Tô, anh nói xem, ngăn anh thế nào anh cũng không tin…”
Tô Chính Cương đang ăn uống vui vẻ, chợt nghe được vợ mình nhắc đến lỗi lầm đã mắc phải nhiều năm trước, gân cổ kêu gào phản bác lại nói: “Không, không phải lúc đó bị doạ đến nỗi đầu óc mê man sao, đều đã là chuyện hư hỏng từ đời rồi, em còn nhắc lại trước mặt con…”
Tô Trạm và Tô Phiếm nhìn dáng vẻ cha mẹ đấu võ mồm, nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy Tô tướng quân cả đời chinh chiến nói một không nói hai, tính cách lại quá xúc động, may mà có mẹ ôn nhu như nước lấy nhu khắc cương, lúc này gia đình mới có thể hoà hợp vui vẻ. Chỉ có điều hai người như có thần giao cách cảm trong nháy mắt nhìn ra được một tầng ý nghĩa khác trong mắt đối phương — Tô gia bây giờ, như vậy rất tốt, chuyện của bọn họ tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến cha mẹ và cái nhà này.
“A đúng rồi, em không phải là có chuyện quan trọng nói với Tô Phiếm sao, mau nói đi.” Tô Chính Cương nghĩ đến vợ mình mấy ngày nay bận rộn làm chuyện quan trọng liền vội vàng nhắc nhở.
“Nhìn xem đầu óc em này, thiếu chút nữa là quên luôn rồi, nhưng thật sự là chuyện quan trọng.” Chung Ý Ánh vỗ tay mỉm cười nói.
Lần này dẫn đến Tô Trạm và Tô Phiếm rất tò mò, trăm miệng một lời mà hỏi: “Chuyện gì vậy mẹ?”
“Xem mắt.” Chung Ý Ánh vui sướng hân hoan nói, dường như đã sẵn có một cô con dâu liền muốn gả đến Tô gia, “Mẹ đã kiểm tra trước cho con rồi, ở trong mấy nhà tốt lựa chọn, có vài người thật sự là không tệ. Chúng ta không cưới người Miến Điện, cũng không cần người Thái Lan, vẫn là người Trung Quốc chính gốc mới tốt. Cô gái đó năm nay mới 17, tên là Đới An Ni, Đới gia là một vọng tộc người hoa ở Chiang Mai…
Lúc Tô Trạm nghe được hai chữ “xem mắt” thiếu chút nữa đem ngụm sữa trong miệng phun ra ngoài, mà Tô Phiếm cũng ho khan một tiếng, che miệng khụ khụ ho khan, đối với tự thuật phía sau của mẹ hoàn toàn không nghe vào, trong lòng nghĩ, mới vừa cùng A Trạm bày tỏ tâm ý, sao lại liền đến một hồi thế này…
Nhưng mà thái độ lần này của phu nhân tướng quân rất kiên định, quả thật kiên định đến nỗi đau kiếm bất nhập(刀剑不入:???), Tô Phiếm lấy đủ loại viện cớ uyển chuyển để từ chối, nhưng mà Tô phu nhân đã sớm có đối sách từng bước từng bước đem cái cớ của Tô Phiếm bác bỏ trở lại, hơn nữa thái độ và lập trường đều không cho phép lung lay. Tô Trạm thì như cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Tô Phiếm đổ mồ hôi giải thích đủ kiểu, hắn đương nhiên biết Tô Phiếm dù có đi xem mắt cũng sẽ không nhìn trúng ai, vì thế mà một bộ dáng vẻ bình chân như vại, thản nhiên tự đắc, “A Phiếm, đi thử xem đi, nói không chừng là đại mỹ nhân đó!”
Nhìn trong mắt Tô Phiếm, lại là vẻ mặt của em trai nhà mình là dáng vẻ ăn chắc mình rồi, nhưng bởi vì sự thật như thế, cho nên Tô Phiếm đối với việc “thấy chết mà không cứu” của Tô Trạm trước mặt mẹ rất là bất đắc dĩ, trong lòng lại rất bình tĩnh mà nghĩ rằng, tiểu tử này là ba ngày không đánh liền giở ngói trên nóc nhà*, tối nay ắt hẳn phải dạy dỗ một trận ác hơn nữa, về phần dạy dỗ thế nào, phải cẩn thận suy nghĩ…
*三天不打上房揭瓦:/tam thiên bất đả thượng phòng kiết ngoã/: Ba ngày không đánh liền giở ngói trên nóc nhà.
Bào thị có hai đứa con rất tinh nghịch, mỗi ngày không đuổi gà thì đuổi chó, nếu không liền đem rau trồng dưới đất phá cho nát bét. Tức đến nỗi Bào thị mỗi ngày đều muốn đánh bọn nó một trận. Bị đánh, hai anh em mới có nề nếp một chút. Ngày thứ hai, lại vẫn hồ nháo như cũ. Thời điểm gặt lúa mạch, chồng của Bào thị lúc ở bên ngoài buôn bán bị té gảy chân, không thể về nhà. Công việc đồng án liền rơi lên một mình Bào thị. Nàng cả ngày gặt lúa, buổi tối tuốt lúa, bận rộn đến choáng váng mặt mày, cũng không có công sức đi quản hai đứa nhỏ bướng bỉnh của nàng. Không dễ gì mới gặt lúa xong, Bào thị mệt đến nỗi gập cả người, nằm trên giường liền thở phì phò ngủ luôn. Nửa đêm mưa to gió lớn, Bào thị bị nước mưa từ trên nóc nhà rơi xuống, làm tỉnh giấc. Nàng rất tò mò nước từ đâu tới, đốt đèn lên nhìn, mới phát hiện miếng ngói trên nóc nhà bị bóc đi vài miếng, khó trách nước mưa sẽ rơi xuống. Bào thị biết đây là do hai đứa con bướng bỉnh của nàng làm, giận đến nỗi gào to với bọn nó: “Được lắm, hai đứa con nít quỷ các con, ba ngày không đánh hai đứa, hai đứa liền lên giở ngói trên nóc nhà.” Hai đứa quỷ nghịch ngợm tự nhiên khó tránh khỏi bị đánh một trận nhừ tử.
Về sau, người ta liền dùng câu “ba ngày không đánh, liền giở ngói trên nóc nhà” để hình dung sự tinh nghịch, bướng bỉnh của con nít.
Tô Chính Cương nghe vợ và con trai mẹ một câu con một câu nói chuyện, hơi không nhẫn nại mà vỗ bàn một cái nói: “Mẹ con đã thay con thu xếp mấy ngày lận đó, con tiểu tử này đi hay không đi, không đi cũng phải đi! Đừng cho rằng lão tử chân bị gảy thì không thể dạy dỗ con được, chỉnh đốn đàng hoàng một chút cho cha, buổi trưa cút ra ngoài đi xem mắt!”
Tô tướng quân đều đã lên tiếng rồi, Tô Phiếm bị vây trong trạng thái một thân một mình, đành phải gật đầu đáp ứng: “Dạ được, nhưng mà con không muốn đi một mình, con dẫn theo A Trạm có thể chứ.”
Tô Trạm vừa muốn mở miệng từ chối, lại bị Tô Phiếm nhanh tay lẹ mắt nhét một cái bánh bao vào miệng hắn, lấp kín chặt chẽ.
Chung Ý Ánh chỉ xem như đứa con trai lớn này của mình là da mặt mỏng, lại từ nhỏ chỉ giao tiếp với binh lính, ngay cả nha đầu giúp việc trong nhà cũng không nói được bao nhiêu câu, quả thật là không có cách nào tưởng tượng nó làm sao giao lưu với con gái được, có Tô Trạm ở chung có lẽ sẽ tốt hơn một chút, vì thế liền lập tức đồng ý nói: “Được, để cho A Trạm cũng giúp con khảo sát một chút.” Chỉ là ngay lập tức cảnh cáo con trai nhỏ không đáng tin cậy của mình: “Không cho phép phá đám anh trai con, nếu không mẹ sẽ không tha cho tiểu tử con đâu.”
Đây không phải là bẫy người sao! Tô Trạm căm hận mà trừng mắt nhìn Tô Phiếm, trong lòng nghĩ như vậy.
Trước khi xuất phát, Tô Trạm vẫn mượn cơ hội đem người nào đó hung hăng cười nhạo một trận, bởi vì mẹ quả nhiên dựa theo sở thích của mẹ mà hoá trang cho Tô Phiếm thành thanh niên hiện đại tây trang dày gia, hoàn toàn không phải là dáng vẻ mộc mạc áo sơ mi trắng thường ngày của Tô Phiếm. Mà Tô Phiếm thì đột nhiên đem người ta đẩy vào trong tủ treo quần áo, mịt mù tăm tối mà hôn một trận, hôn đến nỗi da đầu của Tô Trạm kinh hồn táng đảm, da đầu muốn nổ tung, bởi vì mẹ đến phòng cách vách nhận điện thoại của nhà gái, nói không chừng bất cứ lúc nào liền trở lại.
Tô Trạm muốn vươn tay đẩy ra, lại thế nào cũng không đẩy được. Chỉ có một buổi tối liền quen thuộc với đôi môi đã dây dưa với mình, là một sự khiêu khích khéo léo, từng chút từng chút liếm lấy, như cá gặp nước mà dùng sức hút vào. Hắn và Tô Phiếm quấn quýt nhau trong không gian chật hẹp, hai người thở hổn hển lúc nặng lúc nhẹ thậm chí còn biến thành cực kỳ lớn. Tô Trạm nắm trong tay thời gian, cuối cùng cũng buông hắn ra, tầm mắt bị che chắn bởi tủ quần áo, ánh mắt của y thoạt nhìn lại sáng ngời như ánh sao, mang theo giọng điệu mập mờ dán xát vào Tô Trạm bị hôn đến hít thở có chút khó khăn nói: “Còn cười nhạo anh trai của em nữa xem, có tin rằng anh đem em hôn đến không ra cửa được luôn hay không? Hử?” Dứt lời vẻ mặt ám muội xoa nhẹ lên địa phương nào đó đang rục rịch của Tô Trạm.
Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình lại bị người nào đó ép cưỡng hôn, còn là ở thời khắc nguy hiểm như vậy, cặp mắt đào hoa trừng to mắng chửi: “Mẹ nó, cầm thú!”
Tô Phiếm mỉm cười đứng dậy, khá là bình tĩnh, không biết xấu hổ trả lời: “Vẫn tốt, chỉ cầm thú đối với em. Đúng rồi, anh là cầm thú, em chính là em trai của cầm thú, mọi người cũng vậy.”
Làm em trai của cầm thú, Tô Trạm không kiên nhẫn bồi anh trai cầm thú đi xem mắt. Địa điểm xem mắt được hẹn ở một nhà hàng Trung Hoa khá có tiếng ở Chiang Mai, đồng thời, cái nhà hàng này chính là một trong những sản nghiệp của gia tộc của đối tượng xem mắt hôm nay – Đới An Ni tiểu thư.
Đới An Ni tiểu thư tự xưng là một cô gái hiện đại tiếp nhận giáo dục phương Tây, đối với chuyện xem mắt và ép duyên khá là trơ trẽn và khinh thường, chỉ cảm thấy hạnh phúc của chính mình thì nên nắm chặt trong lòng bàn tay của mình, mà không phải do bất kỳ ai đến sắp xếp. Vì thế mà nàng không hề hy vọng dưới tình hình gia trưởng hai bên đi cùng tiến hành hoạt động xem mắt này, nàng trước tiên không thể không khuất phục một lần, nàng đã sớm ở trong lòng suy nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ ra rất nhiều châm ngôn, quyết định phải nghĩa chánh ngôn từ mà đem đối phương nói đến không còn mặt mũi nào, biết khó mà lui. Bởi vì theo như thông tin nàng có được, ấn tượng đối với Tô gia đại thiếu gia là — Một thủ lĩnh mang binh ẩn nấp trong rừng rậm nguyên thuỷ ở Miến Điện, quả thật không khác gì thổ phỉ, mà trong tưởng tượng của nàng, hình tượng của thổ phỉ rất đáng sợ, không khớp với hình ảnh anh tuấn tiêu sái.
Đới An Ni cùng đi với một người chị em tốt, đã sớm ngồi trong ghế lô ở trong nhà hàng, cho nên, đợi cửa của ghế lô được mở ra, Tô Phiếm bị nữ chủ nhân của Tô gia biến hoá thành công tử nho nhã lịch sự xuất hiện ở cửa, tách trà trong tay Đới An Ni xém chút không cầm chắc. Mặt mày anh tuấn, nụ cười ấm áp, cử chỉ chuẩn mực, trong đầu của nàng nhất thời thoáng hiện lên hình tượng nam chính kinh điển trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao — Công tử hào hoa phong nhã tao nhã lịch sự, ôn nhu như nước.
Mà phía sau Tô Phiếm lại xuất hiện một chàng trai đang thò đầu ra nhìn, càng khiến cho nàng nhìn đến sửng sốt, so với người này còn dễ nhìn hơn, mặc dù vẻ mặt của y là không để ý mang theo sự kiêu căng và không nhẫn nại, nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan xinh đẹp tuấn tú.
Ai, nàng bỗng nhiên có chút hối hận vì đã gọi chị em tốt của mình đến!(Mã: Má này ham trai bỏ bạn nà.)
Tác giả :
Dung Tử Hành Hành