Trọng Sinh Chi Tô Trạm
Chương 3
Sao rồi, rơi xuống nước một lần, liền không nhận ra mẹ sao?” Chung Ý Ánh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm, mỉm cười nói.
Tô Trạm chậm chạp hồi phục lại tinh thần, lại chậm rãi dùng sự ngây thơ đặc biệt của con nít, giọng nói trong trẻo mà kêu lên: “Mẹ!” Ngay sau đó, vươn đôi tay nhỏ bé ra, nhào vào lòng Chung Ý Ánh. Giống như là muốn hấp thu sức lực, một mực chui vào trong lòng mẹ. Hít một hơi thật sâu, tràn đầy mùi vị hoa lan trên người của mẹ như trong trí nhớ của hắn. Đồng thời, vì hành động rất giống một thằng nhóc con của chính mình mà phỉ nhổ một phen.
Chung Ý Ánh trái lại rất ngạc nhiên, đồng thời vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của con trai, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng vỗ về lưng của hắn, cũng không nói lời nào. Đứa con trai này của nàng, từ khi biết đi biết chạy, biết đi chỗ này chỗ khác gây sự, liền rất ít khi gần gũi với nàng như vậy.
Bởi vì nguyên do là con trai độc nhất, Tô Trạm được Tô Chính Cương đội trên đầu, từ trên xuống dưới trong nhà, trong quân đội cưng chìu đến không có giới hạn, tính cách rất là ngang bướng, lại bởi vì bên cạnh không có con nít chơi với hắn, càng lộ ra sự cô độc. Tiểu thiếu gia của Tô gia vừa ngang bướng vừa cô độc vừa bá đạo. Vốn tưởng rằng, sau khi Tô Phiếm đến sẽ tốt hơn một chút, lại không nghĩ đến Tô Trạm cùng Tô Phiếm căn bản lại không chơi với nhau được.
Nghĩ đến Tô Phiếm, Chung Ý Ánh không khỏi lo lắng mà thở dài một hơi, đem con trai trong lòng mình kéo ra, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh, mang theo sự nghiêm túc mà hỏi: “A Trạm, con không được nói dối với mẹ, con rơi xuống nước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con bảo giết chết anh trai là như thế nào, nào có đứa em trai nào giống như con!”
Hừ! Hắn cư nhiên quên mất chuyện này, “xẹt” một cái, tràn đầy sự oán hận mà hoá thành lửa giận trong lòng, Tô Trạm vội vội vàng vàng bò dậy muốn xuống đất.
Chung Ý Ánh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai trở nên căng thẳng*, hiển nhiên là đè nén sự tức giận cực lớn, thân thể nhỏ bé, thở phì phò, vẻ mặt như muốn tìm người đến liều mạng. May mà Tô Trạm vẫn chỉ là một tiểu thiếu gia xinh xắn 8 tuổi, chính là sự tức giận cực lớn như vậy cũng không khiến cho sự dữ tợn trên mặt hắn có thể doạ được mẹ của chính mình. Trong ánh mắt của Chung Ý Ánh thấy được, cùng lắm là dáng vẻ khó chịu của con nít khi bị cướp đồ chơi mà thôi.
*崩得老直: /Băng đắc lão trực/:??? <- Mã không hiểu, tra google không ra. Thỉnh cao nhân chỉ điểm.
“Con phải kiếm Tô Phiếm tính sổ!” Tô Trạm đứng trên chăn nói, dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc một cái, nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không mang, chân trần nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.
Chung Ý Ánh liền vội vàng đứng dậy, gọi: “A Nghĩa, mau ôm tiểu thiếu gia lại, đừng để cho nó chạy loạn.”
Người làm đang canh giữ ở cuối hành lang nghe thấy lời phân phó của phu nhân, mắt thấy tiểu thiếu gia đang mặc đồ ngủ tức giận bừng bừng mà chạy về hướng của chính mình, liền vội vàng vươn tay ra muốn ôm hắn lại, Tô Trạm lại trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu âm u nói: “Tránh ra! Người nào, dám ôm bản đại gia!”
A Nghĩa thật sự bị khí thế của “đại gia” 8 tuổi này doạ sợ, tay đã vươn ra cứng lại, trong lòng nghĩ, đây thật không hổ là con trai của Tô tướng quân.
Cái sửng sốt này, Tô Trạm liền thừa cơ quẹo đến cầu thang, vừa muốn nhấc chân xuống lầu, liền phát hiện thân thể lại bay lên không trung, bị mẹ ở phía sau vội chạy tới thoáng cái ôm lấy.
Chung Ý Ánh dở khóc dở cười ôm lấy đứa con trai bảo bối vừa nãy còn giả bộ làm ông cụ non, giả vờ cả giận nói: “Con đây là muốn làm cái gì? Con bình thường đi chơi mọi nơi, mẹ dặn bao nhiêu lần không thể đến cạnh bờ ao chơi, con chính là không nghe. Mẹ còn chưa phạt con đâu, con đây là lại muốn đi gây hoạ?”
Tô Trạm đối với cái thân thể mới 8 tuổi này tức giận bất bình, thật là, tại sao chính mình không trọng sinh lại lúc 18 tuổi, nếu không đã trực tiếp một súng nổ chết Tô Phiếm, vĩnh viễn trừ bỏ tai hoạ.
Đôi chân trắng nõn giùng giằng, một bên nói: “Mẹ, dẫn con đi tìm Tô Phiếm, con đi tìm Tô Phiếm! Buông con ra để con đi tìm Tô Phiếm!” Hắn chịu đựng mặt dày, đã bắt đầu thật sự giả làm con nít mà khóc lóc om sòm. Vừa nghĩ đến chính mình bị Tô Phiếm rõ như ban ngày mà cho chết chìm trong hồ, hắn thật sự là nuốt không trôi cái cục tức này.
May là Chung Ý Ánh cũng thật sự không có cách nào, đem Tô Trạm đưa cho A Nghĩa, để y ôm lại.
Một mặt thì lạnh lùng trách cứ nói: “Tô Trạm, mẹ dạy con không biết lớn nhỏ như vậy sao? A Phiếm là anh trai của con, phải kêu anh –” Chung Ý Ánh vừa định đón lấy dạy bảo con trai, lại bị nha đầu Tiểu Phân vội vàng vọt vào đại sảnh cắt đứt.
Chỉ thấy Tiểu Phân đứng dưới lầu, rõ ràng là chạy vào, đầu đầy mồ hôi gấp gáp hô to: “Phu nhân, ngài mau đi xem đi. Tướng quân đem đại thiếu gia treo ngược lên, nói muốn lấy roi ngựa đánh đại thiếu gia đó!”
Chung Ý Ánh trong lòng “lộp bộp” một cái, roi ngựa này là cái gì, làm con gái của quân nhân, hiện tại làm vợ của quân nhân, nàng thật sự là không thể rõ hơn!
Chung Ý Ánh lúc này đã hoàn toàn không có cách nào lại phân tâm ra để trông nom cho đứa con trai bảo bối đã vui vẻ luôn mồm phải tìm người ta tính sổ, vội vội vàng vàng để Tiểu Phân dẫn mình qua đó.
Tô Phiếm mặc dù không phải là đứa con do nàng sinh ra, nhưng hắn chỉ là một đứa con nít mới 10 tuổi, con nít thì sai lầm gì mà không có. Tô Chính Cương ra tay rất nặng, chuyện người đang sống mà đá chết cũng có. Ai không biết Tô tướng quân ở Tam Giác Vàng là người nham hiểm. Huống chi, mặc dù Tô Phiếm là con cả của y, nhưng thời gian qua Tô Chính Cương kiên cường cố chấp chưa bao giờ thương tiếc y.
Tô Trạm bị A Nghĩa vững vàng ôm trong lòng, không thể động đậy chút nào, nhưng trong lòng thật sự muốn vui sướng vô cùng, âm thầm nghĩ rằng, dùng roi ngựa đánh chết mới tốt. Hoàn toàn không nhớ chính mình đã là một người trưởng thành sống đến 28 tuổi rồi, quay đầu lại ra lệnh cho A Nghĩa, rất là oai phong không thôi mà nói: “Nhanh ôm bản thiếu gia đi!”
Mắt thấy phu nhân muốn đi tìm đại thiếu gia, mà tiểu tổ tông ở trong lòng của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng thúc giục, A Nghĩa cũng đành phải bất chấp khó khăn, ôm tiểu thiếu gia đi theo. Tô Trạm rủ xuống lông mi thật dài, mặt không chút thay đổi mà bị A Nghĩa ôm trong lòng, trong lòng lại chuyển mấy lần, thế nào mới có thể khiến cho người cha tướng quân của chính mình một trận roi da đánh chết Tô Phiếm đây?(Mã: Em thụ thật đáng sợ!!!)
Tô trạch* được xây dựng ở một ở một khối đất bằng giữa sườn núi Mông Sơn, xuống núi dễ hơn lên núi, chính là dễ thủ khó công, năm đó Tô Chính Cương nhận đội ngũ, đứng vững chân ở vùng núi rừng rậm ở miền Bắc Miến Điện, thấy đảo Hải Nam bị chặt đứt, đội ngũ của chính mình đi qua Hải Nam chuyển đến Đài Loan đã không còn hy vọng. Mà quân đội chính phủ Miến Điện, quân đội Thái Lan, các loại thổ ty thổ phỉ, lại thêm đội du kích của Miến Cộng*, các thế lực chinh chiến ở vùng Tam Giác Vàng nho nhỏ, không phải ngươi hôm nay bị ta đánh chết, chính là hắn ngày mai phải đánh gục ta.
*宅: /Trạch/: nhà
*缅共: /Miến Cộng/: Đảng cộng sản Miến Điện
Y là thổ phỉ xuất thân từ quân đội quốc gia đổi nghề giữa chừng, nghĩa lớn dân tộc là có, cùng với Chung tướng quân năm đó một đường đánh giặc ngoại xâm Nhật Bản đến vùng núi nước ngoài có thể ăn thịt người, hướng phía Bắc về nước thì vô vọng, hướng phía Nam đi Đài Loan xa xa không hẹn, sau khi Chung tướng quân chết y dứt khoát nhận đội ngũ, ở đây dàn xếp một chút, bọn họ đã là một đội cô nhi nước ngoài không có quốc tịch, nhưng mà bản thân Tô Chính Cương chính là một cô nhi không cha không mẹ, đối với những điều này hoàn toàn không để ý, sống tiếp mới là việc chính đáng.
Thế là, Tô Chính Cương căn cứ vào ý niệm này mang theo đội ngũ của y, ở vùng núi Mông Sơn ở Đạn Bang chiếm đỉnh núi, dần xếp một chút, thế lực dần dần mở rộng, cũng ở chỗ này xây dựng căn cứ địa của chính mình.
Trước tiểu lâu của Tô gia bởi vì sở thích của Tô phu nhân mà đào một ao hoa sen, lại đi tới phía trước một chút chính là một võ đài lớn, lúc nào cũng có vệ binh trông coi, Tô Chính Cương bình thường cùng các thuộc hạ bàn bạc sự vụ chính là ở trong nhà hội nghị ở cạnh võ đài này. Lúc này, trên võ đài đang vây quanh một vòng các binh sĩ và sĩ quan quân đội, mà đứng ở chính giữa, chính là Tô Chính Cương trời cực nóng còn mang giày ủng quần lính đang đứng nghiêm.
Mà người đang bị treo trên giá sắt, chính là Tô Phiếm đang cúi thấp đầu, không nói một lời, đặc biệt im lặng.
“Chính Cương, anh đây là muốn làm cái gì? Còn không đem A Phiếm thả xuống.” Chung Ý Ánh liếc nhìn Tô Phiếm đang bị treo, vội vội vàng vàng mà bắt lấy cánh tay đang cầm roi ngựa của y nói.
Tô tướng quân oai phong ở vùng Tam Giác Vàng, không sợ trời không sợ đất, điều duy nhất mà y sợ chính là vợ của mình, nói chính xác hơn, người duy nhất có thể khiến cho Diêm Vương mặt đen này có chút lộ vẻ cảm động chỉ có vợ của y, con gái độc nhất của Chung tướng quân, người vợ kết thành vợ chồng của chính mình. Nhưng mà, Chung Ý Ánh vốn là con nhà trí thức, chỉ là sau này Chung tướng quân bỏ bút đi tòng quân, nhưng vẫn như cũ tuân theo nguyên tắc chuyện của đàn ông không cần phải can thiệp, rất ít khi đến nơi võ đài này.
Cho nên Tô Chính Cương vừa quay đầu lại, thấy vợ đang kéo tay của chính mình, sắc mặt âm trầm lập tức thả lỏng, đè thấp thanh âm nói: “Em sao lại đến đây, A Ánh a, nhanh về đi, đây đều là chuyện của đại nam nhân, bẩn, rất bẩn.”
Thấy Tô Trạm đang bị A Nghĩa ôm cũng theo phía sau, lại lập tức lấy ra uy nghiêm của người làm cha, nét mặt hung dữ nói: “Mới từ dưới nước vớt lên, con thằng nhóc con này sao lại chạy loạn rồi! Ngại bản thân mình sống 8 năm chán quá rồi phải không!” Nói xong, lại trưng ra một khuôn mặt tươi cười, dụ dỗ vợ mang con trai đi về.
Tô Trạm hoàn toàn miễn dịch với lời đe doạ với con nít này của cha mình, càng cảm thấy cho dù sống lại một đời vẫn là chịu không nổi vẻ mặt như vậy của cha đối với mẹ, ngấy muốn chết người.
Rất là khinh thường bĩu môi, rủ xuống mí mắt, thu lại tâm tình của chính mình, nhàn nhạt nói: “Cha, Tô Phiếm đem con đẩy xuống nước. Cả nhà từ trên xuống dưới, rõ ràng đều biết con không dính nước được.”
Tô Trạm chậm chạp hồi phục lại tinh thần, lại chậm rãi dùng sự ngây thơ đặc biệt của con nít, giọng nói trong trẻo mà kêu lên: “Mẹ!” Ngay sau đó, vươn đôi tay nhỏ bé ra, nhào vào lòng Chung Ý Ánh. Giống như là muốn hấp thu sức lực, một mực chui vào trong lòng mẹ. Hít một hơi thật sâu, tràn đầy mùi vị hoa lan trên người của mẹ như trong trí nhớ của hắn. Đồng thời, vì hành động rất giống một thằng nhóc con của chính mình mà phỉ nhổ một phen.
Chung Ý Ánh trái lại rất ngạc nhiên, đồng thời vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của con trai, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng vỗ về lưng của hắn, cũng không nói lời nào. Đứa con trai này của nàng, từ khi biết đi biết chạy, biết đi chỗ này chỗ khác gây sự, liền rất ít khi gần gũi với nàng như vậy.
Bởi vì nguyên do là con trai độc nhất, Tô Trạm được Tô Chính Cương đội trên đầu, từ trên xuống dưới trong nhà, trong quân đội cưng chìu đến không có giới hạn, tính cách rất là ngang bướng, lại bởi vì bên cạnh không có con nít chơi với hắn, càng lộ ra sự cô độc. Tiểu thiếu gia của Tô gia vừa ngang bướng vừa cô độc vừa bá đạo. Vốn tưởng rằng, sau khi Tô Phiếm đến sẽ tốt hơn một chút, lại không nghĩ đến Tô Trạm cùng Tô Phiếm căn bản lại không chơi với nhau được.
Nghĩ đến Tô Phiếm, Chung Ý Ánh không khỏi lo lắng mà thở dài một hơi, đem con trai trong lòng mình kéo ra, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh, mang theo sự nghiêm túc mà hỏi: “A Trạm, con không được nói dối với mẹ, con rơi xuống nước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con bảo giết chết anh trai là như thế nào, nào có đứa em trai nào giống như con!”
Hừ! Hắn cư nhiên quên mất chuyện này, “xẹt” một cái, tràn đầy sự oán hận mà hoá thành lửa giận trong lòng, Tô Trạm vội vội vàng vàng bò dậy muốn xuống đất.
Chung Ý Ánh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai trở nên căng thẳng*, hiển nhiên là đè nén sự tức giận cực lớn, thân thể nhỏ bé, thở phì phò, vẻ mặt như muốn tìm người đến liều mạng. May mà Tô Trạm vẫn chỉ là một tiểu thiếu gia xinh xắn 8 tuổi, chính là sự tức giận cực lớn như vậy cũng không khiến cho sự dữ tợn trên mặt hắn có thể doạ được mẹ của chính mình. Trong ánh mắt của Chung Ý Ánh thấy được, cùng lắm là dáng vẻ khó chịu của con nít khi bị cướp đồ chơi mà thôi.
*崩得老直: /Băng đắc lão trực/:??? <- Mã không hiểu, tra google không ra. Thỉnh cao nhân chỉ điểm.
“Con phải kiếm Tô Phiếm tính sổ!” Tô Trạm đứng trên chăn nói, dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc một cái, nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không mang, chân trần nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.
Chung Ý Ánh liền vội vàng đứng dậy, gọi: “A Nghĩa, mau ôm tiểu thiếu gia lại, đừng để cho nó chạy loạn.”
Người làm đang canh giữ ở cuối hành lang nghe thấy lời phân phó của phu nhân, mắt thấy tiểu thiếu gia đang mặc đồ ngủ tức giận bừng bừng mà chạy về hướng của chính mình, liền vội vàng vươn tay ra muốn ôm hắn lại, Tô Trạm lại trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu âm u nói: “Tránh ra! Người nào, dám ôm bản đại gia!”
A Nghĩa thật sự bị khí thế của “đại gia” 8 tuổi này doạ sợ, tay đã vươn ra cứng lại, trong lòng nghĩ, đây thật không hổ là con trai của Tô tướng quân.
Cái sửng sốt này, Tô Trạm liền thừa cơ quẹo đến cầu thang, vừa muốn nhấc chân xuống lầu, liền phát hiện thân thể lại bay lên không trung, bị mẹ ở phía sau vội chạy tới thoáng cái ôm lấy.
Chung Ý Ánh dở khóc dở cười ôm lấy đứa con trai bảo bối vừa nãy còn giả bộ làm ông cụ non, giả vờ cả giận nói: “Con đây là muốn làm cái gì? Con bình thường đi chơi mọi nơi, mẹ dặn bao nhiêu lần không thể đến cạnh bờ ao chơi, con chính là không nghe. Mẹ còn chưa phạt con đâu, con đây là lại muốn đi gây hoạ?”
Tô Trạm đối với cái thân thể mới 8 tuổi này tức giận bất bình, thật là, tại sao chính mình không trọng sinh lại lúc 18 tuổi, nếu không đã trực tiếp một súng nổ chết Tô Phiếm, vĩnh viễn trừ bỏ tai hoạ.
Đôi chân trắng nõn giùng giằng, một bên nói: “Mẹ, dẫn con đi tìm Tô Phiếm, con đi tìm Tô Phiếm! Buông con ra để con đi tìm Tô Phiếm!” Hắn chịu đựng mặt dày, đã bắt đầu thật sự giả làm con nít mà khóc lóc om sòm. Vừa nghĩ đến chính mình bị Tô Phiếm rõ như ban ngày mà cho chết chìm trong hồ, hắn thật sự là nuốt không trôi cái cục tức này.
May là Chung Ý Ánh cũng thật sự không có cách nào, đem Tô Trạm đưa cho A Nghĩa, để y ôm lại.
Một mặt thì lạnh lùng trách cứ nói: “Tô Trạm, mẹ dạy con không biết lớn nhỏ như vậy sao? A Phiếm là anh trai của con, phải kêu anh –” Chung Ý Ánh vừa định đón lấy dạy bảo con trai, lại bị nha đầu Tiểu Phân vội vàng vọt vào đại sảnh cắt đứt.
Chỉ thấy Tiểu Phân đứng dưới lầu, rõ ràng là chạy vào, đầu đầy mồ hôi gấp gáp hô to: “Phu nhân, ngài mau đi xem đi. Tướng quân đem đại thiếu gia treo ngược lên, nói muốn lấy roi ngựa đánh đại thiếu gia đó!”
Chung Ý Ánh trong lòng “lộp bộp” một cái, roi ngựa này là cái gì, làm con gái của quân nhân, hiện tại làm vợ của quân nhân, nàng thật sự là không thể rõ hơn!
Chung Ý Ánh lúc này đã hoàn toàn không có cách nào lại phân tâm ra để trông nom cho đứa con trai bảo bối đã vui vẻ luôn mồm phải tìm người ta tính sổ, vội vội vàng vàng để Tiểu Phân dẫn mình qua đó.
Tô Phiếm mặc dù không phải là đứa con do nàng sinh ra, nhưng hắn chỉ là một đứa con nít mới 10 tuổi, con nít thì sai lầm gì mà không có. Tô Chính Cương ra tay rất nặng, chuyện người đang sống mà đá chết cũng có. Ai không biết Tô tướng quân ở Tam Giác Vàng là người nham hiểm. Huống chi, mặc dù Tô Phiếm là con cả của y, nhưng thời gian qua Tô Chính Cương kiên cường cố chấp chưa bao giờ thương tiếc y.
Tô Trạm bị A Nghĩa vững vàng ôm trong lòng, không thể động đậy chút nào, nhưng trong lòng thật sự muốn vui sướng vô cùng, âm thầm nghĩ rằng, dùng roi ngựa đánh chết mới tốt. Hoàn toàn không nhớ chính mình đã là một người trưởng thành sống đến 28 tuổi rồi, quay đầu lại ra lệnh cho A Nghĩa, rất là oai phong không thôi mà nói: “Nhanh ôm bản thiếu gia đi!”
Mắt thấy phu nhân muốn đi tìm đại thiếu gia, mà tiểu tổ tông ở trong lòng của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng thúc giục, A Nghĩa cũng đành phải bất chấp khó khăn, ôm tiểu thiếu gia đi theo. Tô Trạm rủ xuống lông mi thật dài, mặt không chút thay đổi mà bị A Nghĩa ôm trong lòng, trong lòng lại chuyển mấy lần, thế nào mới có thể khiến cho người cha tướng quân của chính mình một trận roi da đánh chết Tô Phiếm đây?(Mã: Em thụ thật đáng sợ!!!)
Tô trạch* được xây dựng ở một ở một khối đất bằng giữa sườn núi Mông Sơn, xuống núi dễ hơn lên núi, chính là dễ thủ khó công, năm đó Tô Chính Cương nhận đội ngũ, đứng vững chân ở vùng núi rừng rậm ở miền Bắc Miến Điện, thấy đảo Hải Nam bị chặt đứt, đội ngũ của chính mình đi qua Hải Nam chuyển đến Đài Loan đã không còn hy vọng. Mà quân đội chính phủ Miến Điện, quân đội Thái Lan, các loại thổ ty thổ phỉ, lại thêm đội du kích của Miến Cộng*, các thế lực chinh chiến ở vùng Tam Giác Vàng nho nhỏ, không phải ngươi hôm nay bị ta đánh chết, chính là hắn ngày mai phải đánh gục ta.
*宅: /Trạch/: nhà
*缅共: /Miến Cộng/: Đảng cộng sản Miến Điện
Y là thổ phỉ xuất thân từ quân đội quốc gia đổi nghề giữa chừng, nghĩa lớn dân tộc là có, cùng với Chung tướng quân năm đó một đường đánh giặc ngoại xâm Nhật Bản đến vùng núi nước ngoài có thể ăn thịt người, hướng phía Bắc về nước thì vô vọng, hướng phía Nam đi Đài Loan xa xa không hẹn, sau khi Chung tướng quân chết y dứt khoát nhận đội ngũ, ở đây dàn xếp một chút, bọn họ đã là một đội cô nhi nước ngoài không có quốc tịch, nhưng mà bản thân Tô Chính Cương chính là một cô nhi không cha không mẹ, đối với những điều này hoàn toàn không để ý, sống tiếp mới là việc chính đáng.
Thế là, Tô Chính Cương căn cứ vào ý niệm này mang theo đội ngũ của y, ở vùng núi Mông Sơn ở Đạn Bang chiếm đỉnh núi, dần xếp một chút, thế lực dần dần mở rộng, cũng ở chỗ này xây dựng căn cứ địa của chính mình.
Trước tiểu lâu của Tô gia bởi vì sở thích của Tô phu nhân mà đào một ao hoa sen, lại đi tới phía trước một chút chính là một võ đài lớn, lúc nào cũng có vệ binh trông coi, Tô Chính Cương bình thường cùng các thuộc hạ bàn bạc sự vụ chính là ở trong nhà hội nghị ở cạnh võ đài này. Lúc này, trên võ đài đang vây quanh một vòng các binh sĩ và sĩ quan quân đội, mà đứng ở chính giữa, chính là Tô Chính Cương trời cực nóng còn mang giày ủng quần lính đang đứng nghiêm.
Mà người đang bị treo trên giá sắt, chính là Tô Phiếm đang cúi thấp đầu, không nói một lời, đặc biệt im lặng.
“Chính Cương, anh đây là muốn làm cái gì? Còn không đem A Phiếm thả xuống.” Chung Ý Ánh liếc nhìn Tô Phiếm đang bị treo, vội vội vàng vàng mà bắt lấy cánh tay đang cầm roi ngựa của y nói.
Tô tướng quân oai phong ở vùng Tam Giác Vàng, không sợ trời không sợ đất, điều duy nhất mà y sợ chính là vợ của mình, nói chính xác hơn, người duy nhất có thể khiến cho Diêm Vương mặt đen này có chút lộ vẻ cảm động chỉ có vợ của y, con gái độc nhất của Chung tướng quân, người vợ kết thành vợ chồng của chính mình. Nhưng mà, Chung Ý Ánh vốn là con nhà trí thức, chỉ là sau này Chung tướng quân bỏ bút đi tòng quân, nhưng vẫn như cũ tuân theo nguyên tắc chuyện của đàn ông không cần phải can thiệp, rất ít khi đến nơi võ đài này.
Cho nên Tô Chính Cương vừa quay đầu lại, thấy vợ đang kéo tay của chính mình, sắc mặt âm trầm lập tức thả lỏng, đè thấp thanh âm nói: “Em sao lại đến đây, A Ánh a, nhanh về đi, đây đều là chuyện của đại nam nhân, bẩn, rất bẩn.”
Thấy Tô Trạm đang bị A Nghĩa ôm cũng theo phía sau, lại lập tức lấy ra uy nghiêm của người làm cha, nét mặt hung dữ nói: “Mới từ dưới nước vớt lên, con thằng nhóc con này sao lại chạy loạn rồi! Ngại bản thân mình sống 8 năm chán quá rồi phải không!” Nói xong, lại trưng ra một khuôn mặt tươi cười, dụ dỗ vợ mang con trai đi về.
Tô Trạm hoàn toàn miễn dịch với lời đe doạ với con nít này của cha mình, càng cảm thấy cho dù sống lại một đời vẫn là chịu không nổi vẻ mặt như vậy của cha đối với mẹ, ngấy muốn chết người.
Rất là khinh thường bĩu môi, rủ xuống mí mắt, thu lại tâm tình của chính mình, nhàn nhạt nói: “Cha, Tô Phiếm đem con đẩy xuống nước. Cả nhà từ trên xuống dưới, rõ ràng đều biết con không dính nước được.”
Tác giả :
Dung Tử Hành Hành