Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim (Hoa Nhài Của Tạ Thiếu)
Chương 13: Tiết học đầu tiên ở cao trung
Editor: Mèo
Ngay khi đến lớp học, Tô Mạt liền bắt đầu tìm kiếm Triệu Nhã Nam.
Triệu Nhã Nam vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa ra vào chờ cô. Khi thấy cô đến, Triệu Nhã Nam ngay lập tức nhìn thấy cô.
Triệu Nhã Nam vẫn mặc một chiếc váy màu hồng như mọi khi, cô ấy đứng dậy vẫy tay với Tô Mạt, “Tô Mạt, mau tới đây, tớ đã giúp cậu chiếm chỗ ngồi.”
Tô Mạt ngay lập tức chạy đến ngồi cạnh cô ấy, “Nhã Nam, cậu đến đây bao lâu rồi?”
“Đã được một lúc rồi, tớ còn tưởng rằng cậu cũng sẽ đến lớp rất sớm, không nghĩ tới cậu lại đến trễ như vậy.”
“Tớ phải thu dọn đồ đạc, sau đó còn nói chuyện với bạn cùng phòng mới gặp.”
“May mắn là tớ đã giúp cậu chiếm chỗ ngồi, nếu không thì chỗ tốt ở giữa đã bị người khác chiếm rồi.”
“Tớ biết mà, Nhã Nam là tốt nhất.” Tô Mạt sờ sờ lên khuôn mặt mập mạp của Triệu Nhã Nam nói.
“Ai nha, tớ đã quên nói cho cậu, tớ không có ở trong kí túc xá của trường, bởi vì nhà tớ mua nhà ở ngoài trường học. Hôm nay ba tớ mới nói với tớ việc này, nếu không chúng ta đã có thể ở chung ký túc xá với nhau rồi.” Triệu Nhã Nam vẻ mặt đầy tiếc hận nói.
“Tớ vừa định hỏi là cậu đang ở ký túc xá nào đó. Nhưng mà chuyện này cũng không có biện pháp, dù sao nhà cậu cũng ở ngay cổng trường, nếu vậy mà còn ở ký túc xá thì rất lãng phí nha. Bất quá cũng may là chúng ta học chung một lớp, vẫn có thể bên nhau mỗi ngày.” Tô Mạt mỉm cười an ủi cô ấy.
Triệu Nhã Nam suy nghĩ một chút cũng lộ ra gương mặt tươi cười, tiếp tục trêu đùa cùng Tô Mạt.
Lúc này, tiếng chuông lớp vang lên. Lớp học đang ồn ào ngay lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều không hề phát ra một tiếng động nào, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có một số ít học sinh vẫn còn đang ngồi tùy ý. Dù sao thì lão sư rất nhanh sẽ đến, nên mọi người ai cũng muốn lưu lại một ấn tượng tốt với lão sư.
Sau khi tiếng chuông dừng lại một lúc, một người phụ nữ trẻ từ cửa đi vào. Cô ấy đại khái khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ăn mặc thời thượng. Dáng người rất đẹp, khuôn mặt đoan trang, tóc ngắn ngang vai.
Cô ấy vững vàng bước đến trên bục giảng, nhìn qua phòng học một lần. Tô Mạt có cảm giác, ánh mắt của cô ấy không có dừng lại ở bất kỳ người nào, nhưng cũng giống như đã nhìn tất cả mọi người một lần.
Tô Mạt nghĩ thầm, xem ra lão sư này cũng không phải là nhân vật đơn giản. Thời điểm kiếp trước lúc cô lớn như vậy thì cũng đã đủ thành thục. Ở bên ngoài dốc sức làm nhiều năm, khi cô làm quản lý, cũng có không ít bản lĩnh nhìn người.
“Cô họ Ôn, tên Hinh, là chủ nhiệm lớp của các em. Các em kêu cô Ôn lão sư là được. Lần đầu gặp mặt, hy vọng về sau chúng ta có thể ở chung thật tốt, cùng nhau trưởng thành.” Ôn lão sư ở trên bảng đen viết tên mình, ngón tay cầm phấn viết rất có lực, chữ viết ra như nước chảy mây trôi rất đẹp.
Trong phòng học vang lên một mảnh chỉnh tề vỗ tay, đại gia cùng nhau kêu: “Ôn lão sư thật tốt!”
Tô Mạt cũng cùng mọi người hô lên, tuy rằng cô có điểm không quen nhưng dưới tình huống này thì cô vẫn phải đi theo đám đông.
Tô Mạt nhìn thoáng qua Triệu Nhã Nam, phát hiện vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, đôi tay đặt ở bàn học như một học sinh ngoan.
Triệu Nhã Nam cảm thấy Tô Mạt đang nhìn mình, hơi hơi quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tô Mạt, Ôn lão sư thật trẻ tuổi nha, nhìn cũng rất xinh đẹp.”
Lời nói Triệu Nhã Nam chắc hẳn cũng là lời nói của tất cả học sinh đang ngồi ở đây. Tô Mạt cũng cảm thấy Ôn lão sư, ở các phương diện chắc là khá tốt, chỉ là không biết năng lực dạy học thì như thế nào.
“Hôm nay là lần đầu tiên các em cùng cô gặp mặt, và rất nhiều các bạn học cũng là lần đầu gặp mặt. Cho nên chúng ta cần tìm hiểu lẫn nhau, buổi tự học tối nay để mọi người tự giới thiệu mình đi.”
Trong phòng học có vài âm thanh thảo luận nhỏ, Ôn lão sư dừng lại không nói, sau đó âm thanh thảo luận dần dần nhỏ lại, chỉ chốc lát sau phòng học lại khôi phục yên tĩnh.
Ôn lão sư lúc này mới cười nói, “Tự giới thiệu không thể quá ngắn, cô sẽ từ phần tự giới thiệu hôm nay chọn ra ban cán sự. Như vậy, hiện tại liền bắt đầu đi, cô sẽ chọn ngẫu nhiên, ai nghe thấy tên mình thì ngay lập tức phải đi đến bục giảng, nếu tốc độ chậm…… Vậy thì hãy biểu diễn một tiết mục đi.”
Nghe được câu cuối cùng mọi người đều nhịn không được nở nụ cười, nhưng hầu hết mọi người đều có chút lo lắng.
Tô Mạt đã sớm đoán được sẽ như vậy, ngày đầu tiên nhập học ở cao trung cũng yêu cầu tự giới thiệu, thời điểm tân sinh vào trường cao trung đều như thế.
Tô Mạt cau mày nhớ lại kiếp trước cô tự giới thiệu như thế nào, hình như là như vậy: Xin chào mọi người, tớ là Tô Mạt, Tô trong Tô Châu, Mạt là hoa nhài, tên của tớ được đặt là vì mẹ tớ thích hoa nhài, cho nên em trai tớ là Tô Lê, nhưng là không phải hoa nhài lị, mà là quả lê…………
Những cái khác cô không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sau khi cô nói xong câu đó, mọi người ngồi dưới liền cười vang lên. Sau này nghĩ lại, cô thấy cô quá ngu ngốc, dù cô học theo phần tự giới thiệu học từ người khác, nhưng vì cô lắm miệng giải thích thêm một câu về tên của Tô Lê nên mới bị trêu chọc.
Tô Mạt nghĩ thầm, lần này cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, cô muốn giữ gìn hình tượng học thần, vì vậy cô phải chuẩn bị một phen, hy vọng lão sư sẽ không gọi tên cô sớm.
“Bạn học Tô Mạt, em lên đầu tiên đi.”
Thời điểm Ôn lão sư nói ra những lời này, Tô Mạt hoàn toàn chưa có phản ứng lại. Cô vừa hy vọng tối nay đến phiên cô trễ một chút, để cho cô ngẫm lại đợi lát nữa nên nói như thế nào.
Tô Mạt quay đầu nhìn đến Triệu Nhã Nam thấy cô ấy cũng có biểu tình rối rắm, thì xác định được đúng là kêu cô, không sai. Không có thời gian cho cô do dự, cô không muốn có thể biểu diễn tiết mục gì đó đâu.
Tô Mạt đã là hai mươi mấy người, không có gì phải lo lắng, cô nở một nụ cười trên gương mặt tươi cười. Cô tính toán sẽ lên đó tùy tiện nói hai câu liền đi xuống dưới.
Lúc cô đi qua người Ôn lão sư, cô ngửi được một hương vị nước hoa nhàn nhạt. Hương vị này Tô Mạt rất quen thuộc, kiếp trước cô cũng đã mua qua bình nước hoa này —— nước hoa Chanel màu vàng.
Đây có vẻ là mẫu mới trong năm nay. Cô không biết lúc này nó đã được bán ở Trung Quốc hay không. Nước hoa này là một loại nước hoa hương điều tươi mát. Tô Mạt đánh giá nó là thanh lịch, không lớn, và chất lượng rất nữ tính. Tuy rằng mười mấy năm sau nó trở nên có chút phổ biến, nhưng lúc này nước hoa chính là rất có lực ảnh hưởng. Kiếp trước Tô Mạt xem tạp chí khi chú ý tới một sự ra kiện, tức ở nước Mỹ tạo thành oanh động.
Ôn lão sư hẳn là đã xịt được một khoảng thời gian, cho nên hương thơm hiện tại Tô Mạt ngửi được chính là —— hương thơm của hoa nhài cùng hoa diên vĩ, hương vị vô cùng mềm nhẹ, ấm áp.
Cô có thể mua rất nhiều loại nước hoa, chỉ là lúc này cũng không có nhiều người phụ nữ đã sử dụng nó.
Không đến một hai phút, ý tưởng trong lòng Tô Mạt hiện lên rất nhiều, ngửi được hương nước hoa này làm cô có một loại kích động đặc biệt muốn mua một lọ.
Cô không quên lúc này cô còn đang ở trên bục giảng, cần tự giới thiệu với các bạn cùng lớp.
“Xin chào các bạn học, tớ là Tô Mạt.” Nói xong câu đó, cô có chút mắc kẹt.
Ngay khi đến lớp học, Tô Mạt liền bắt đầu tìm kiếm Triệu Nhã Nam.
Triệu Nhã Nam vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa ra vào chờ cô. Khi thấy cô đến, Triệu Nhã Nam ngay lập tức nhìn thấy cô.
Triệu Nhã Nam vẫn mặc một chiếc váy màu hồng như mọi khi, cô ấy đứng dậy vẫy tay với Tô Mạt, “Tô Mạt, mau tới đây, tớ đã giúp cậu chiếm chỗ ngồi.”
Tô Mạt ngay lập tức chạy đến ngồi cạnh cô ấy, “Nhã Nam, cậu đến đây bao lâu rồi?”
“Đã được một lúc rồi, tớ còn tưởng rằng cậu cũng sẽ đến lớp rất sớm, không nghĩ tới cậu lại đến trễ như vậy.”
“Tớ phải thu dọn đồ đạc, sau đó còn nói chuyện với bạn cùng phòng mới gặp.”
“May mắn là tớ đã giúp cậu chiếm chỗ ngồi, nếu không thì chỗ tốt ở giữa đã bị người khác chiếm rồi.”
“Tớ biết mà, Nhã Nam là tốt nhất.” Tô Mạt sờ sờ lên khuôn mặt mập mạp của Triệu Nhã Nam nói.
“Ai nha, tớ đã quên nói cho cậu, tớ không có ở trong kí túc xá của trường, bởi vì nhà tớ mua nhà ở ngoài trường học. Hôm nay ba tớ mới nói với tớ việc này, nếu không chúng ta đã có thể ở chung ký túc xá với nhau rồi.” Triệu Nhã Nam vẻ mặt đầy tiếc hận nói.
“Tớ vừa định hỏi là cậu đang ở ký túc xá nào đó. Nhưng mà chuyện này cũng không có biện pháp, dù sao nhà cậu cũng ở ngay cổng trường, nếu vậy mà còn ở ký túc xá thì rất lãng phí nha. Bất quá cũng may là chúng ta học chung một lớp, vẫn có thể bên nhau mỗi ngày.” Tô Mạt mỉm cười an ủi cô ấy.
Triệu Nhã Nam suy nghĩ một chút cũng lộ ra gương mặt tươi cười, tiếp tục trêu đùa cùng Tô Mạt.
Lúc này, tiếng chuông lớp vang lên. Lớp học đang ồn ào ngay lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều không hề phát ra một tiếng động nào, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có một số ít học sinh vẫn còn đang ngồi tùy ý. Dù sao thì lão sư rất nhanh sẽ đến, nên mọi người ai cũng muốn lưu lại một ấn tượng tốt với lão sư.
Sau khi tiếng chuông dừng lại một lúc, một người phụ nữ trẻ từ cửa đi vào. Cô ấy đại khái khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ăn mặc thời thượng. Dáng người rất đẹp, khuôn mặt đoan trang, tóc ngắn ngang vai.
Cô ấy vững vàng bước đến trên bục giảng, nhìn qua phòng học một lần. Tô Mạt có cảm giác, ánh mắt của cô ấy không có dừng lại ở bất kỳ người nào, nhưng cũng giống như đã nhìn tất cả mọi người một lần.
Tô Mạt nghĩ thầm, xem ra lão sư này cũng không phải là nhân vật đơn giản. Thời điểm kiếp trước lúc cô lớn như vậy thì cũng đã đủ thành thục. Ở bên ngoài dốc sức làm nhiều năm, khi cô làm quản lý, cũng có không ít bản lĩnh nhìn người.
“Cô họ Ôn, tên Hinh, là chủ nhiệm lớp của các em. Các em kêu cô Ôn lão sư là được. Lần đầu gặp mặt, hy vọng về sau chúng ta có thể ở chung thật tốt, cùng nhau trưởng thành.” Ôn lão sư ở trên bảng đen viết tên mình, ngón tay cầm phấn viết rất có lực, chữ viết ra như nước chảy mây trôi rất đẹp.
Trong phòng học vang lên một mảnh chỉnh tề vỗ tay, đại gia cùng nhau kêu: “Ôn lão sư thật tốt!”
Tô Mạt cũng cùng mọi người hô lên, tuy rằng cô có điểm không quen nhưng dưới tình huống này thì cô vẫn phải đi theo đám đông.
Tô Mạt nhìn thoáng qua Triệu Nhã Nam, phát hiện vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, đôi tay đặt ở bàn học như một học sinh ngoan.
Triệu Nhã Nam cảm thấy Tô Mạt đang nhìn mình, hơi hơi quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tô Mạt, Ôn lão sư thật trẻ tuổi nha, nhìn cũng rất xinh đẹp.”
Lời nói Triệu Nhã Nam chắc hẳn cũng là lời nói của tất cả học sinh đang ngồi ở đây. Tô Mạt cũng cảm thấy Ôn lão sư, ở các phương diện chắc là khá tốt, chỉ là không biết năng lực dạy học thì như thế nào.
“Hôm nay là lần đầu tiên các em cùng cô gặp mặt, và rất nhiều các bạn học cũng là lần đầu gặp mặt. Cho nên chúng ta cần tìm hiểu lẫn nhau, buổi tự học tối nay để mọi người tự giới thiệu mình đi.”
Trong phòng học có vài âm thanh thảo luận nhỏ, Ôn lão sư dừng lại không nói, sau đó âm thanh thảo luận dần dần nhỏ lại, chỉ chốc lát sau phòng học lại khôi phục yên tĩnh.
Ôn lão sư lúc này mới cười nói, “Tự giới thiệu không thể quá ngắn, cô sẽ từ phần tự giới thiệu hôm nay chọn ra ban cán sự. Như vậy, hiện tại liền bắt đầu đi, cô sẽ chọn ngẫu nhiên, ai nghe thấy tên mình thì ngay lập tức phải đi đến bục giảng, nếu tốc độ chậm…… Vậy thì hãy biểu diễn một tiết mục đi.”
Nghe được câu cuối cùng mọi người đều nhịn không được nở nụ cười, nhưng hầu hết mọi người đều có chút lo lắng.
Tô Mạt đã sớm đoán được sẽ như vậy, ngày đầu tiên nhập học ở cao trung cũng yêu cầu tự giới thiệu, thời điểm tân sinh vào trường cao trung đều như thế.
Tô Mạt cau mày nhớ lại kiếp trước cô tự giới thiệu như thế nào, hình như là như vậy: Xin chào mọi người, tớ là Tô Mạt, Tô trong Tô Châu, Mạt là hoa nhài, tên của tớ được đặt là vì mẹ tớ thích hoa nhài, cho nên em trai tớ là Tô Lê, nhưng là không phải hoa nhài lị, mà là quả lê…………
Những cái khác cô không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sau khi cô nói xong câu đó, mọi người ngồi dưới liền cười vang lên. Sau này nghĩ lại, cô thấy cô quá ngu ngốc, dù cô học theo phần tự giới thiệu học từ người khác, nhưng vì cô lắm miệng giải thích thêm một câu về tên của Tô Lê nên mới bị trêu chọc.
Tô Mạt nghĩ thầm, lần này cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, cô muốn giữ gìn hình tượng học thần, vì vậy cô phải chuẩn bị một phen, hy vọng lão sư sẽ không gọi tên cô sớm.
“Bạn học Tô Mạt, em lên đầu tiên đi.”
Thời điểm Ôn lão sư nói ra những lời này, Tô Mạt hoàn toàn chưa có phản ứng lại. Cô vừa hy vọng tối nay đến phiên cô trễ một chút, để cho cô ngẫm lại đợi lát nữa nên nói như thế nào.
Tô Mạt quay đầu nhìn đến Triệu Nhã Nam thấy cô ấy cũng có biểu tình rối rắm, thì xác định được đúng là kêu cô, không sai. Không có thời gian cho cô do dự, cô không muốn có thể biểu diễn tiết mục gì đó đâu.
Tô Mạt đã là hai mươi mấy người, không có gì phải lo lắng, cô nở một nụ cười trên gương mặt tươi cười. Cô tính toán sẽ lên đó tùy tiện nói hai câu liền đi xuống dưới.
Lúc cô đi qua người Ôn lão sư, cô ngửi được một hương vị nước hoa nhàn nhạt. Hương vị này Tô Mạt rất quen thuộc, kiếp trước cô cũng đã mua qua bình nước hoa này —— nước hoa Chanel màu vàng.
Đây có vẻ là mẫu mới trong năm nay. Cô không biết lúc này nó đã được bán ở Trung Quốc hay không. Nước hoa này là một loại nước hoa hương điều tươi mát. Tô Mạt đánh giá nó là thanh lịch, không lớn, và chất lượng rất nữ tính. Tuy rằng mười mấy năm sau nó trở nên có chút phổ biến, nhưng lúc này nước hoa chính là rất có lực ảnh hưởng. Kiếp trước Tô Mạt xem tạp chí khi chú ý tới một sự ra kiện, tức ở nước Mỹ tạo thành oanh động.
Ôn lão sư hẳn là đã xịt được một khoảng thời gian, cho nên hương thơm hiện tại Tô Mạt ngửi được chính là —— hương thơm của hoa nhài cùng hoa diên vĩ, hương vị vô cùng mềm nhẹ, ấm áp.
Cô có thể mua rất nhiều loại nước hoa, chỉ là lúc này cũng không có nhiều người phụ nữ đã sử dụng nó.
Không đến một hai phút, ý tưởng trong lòng Tô Mạt hiện lên rất nhiều, ngửi được hương nước hoa này làm cô có một loại kích động đặc biệt muốn mua một lọ.
Cô không quên lúc này cô còn đang ở trên bục giảng, cần tự giới thiệu với các bạn cùng lớp.
“Xin chào các bạn học, tớ là Tô Mạt.” Nói xong câu đó, cô có chút mắc kẹt.
Tác giả :
Nhân Ảnh Sung Sung