Trọng Sinh Chi Thùy Mộ
Chương 63: Phiên ngoại 3: Khang Đồng Hân…
Lúc ba mẹ mất, Khang Đồng Hân mới 18 tuổi, chỉ vừa mới xem như trưởng thành, vừa mới đến độ tuổi vào đại học, nhưng cô phải nuôi sống bản thân và em trai còn chưa trưởng thành.
Khang Đồng Hân vẫn nhớ rõ trong tang lễ của ba mẹ, dáng vẻ khóc lóc của em trai, thiếu niên mới mười lăm tuổi, vốn phải được sự yêu thương chăm sóc của ba mẹ, nhưng trong lúc đó lại mất đi tất cả ngoại trừ người chị là cô.
Thiếu niên không nói lời nào, chỉ biết khóc, cho dù bản thân tỏ vẻ có thể nuôi dưỡng nhưng cậu cũng không nói chuyện, chỉ gắt gao kéo lấy tay Khang Đồng Hân.
Thân nhân duy nhất lại thành gánh nặng cuộc sống, nên lựa chọn thế nào đây?
Khang Đồng Hân có quyền lựa chọn đến trường bởi vì cô lấy được học bổng, hơn nữa cô cũng có thể làm thêm, tuy rằng hơi vất vả một chút, nhưng tuyệt đối có thể sinh sống qua ngày. Nhưng nếu phải gánh vác thêm đứa em trai này, nó vừa mới đến tuổi học trung học, học phí, sinh hoạt phí cũng trở thành gánh nặng.
Trong một khắc, Khang Đồng Hân do dự không biết nên vì em trai mà buông bỏ cuộc sống của chính mình hay không? Không ai cho cô đáp án. Chỉ có ban đêm khi ở một mình, cô cuộn mình nằm trên giường, nhìn ra bầu trời mờ mịt bát ngát, cùng với đường phố lấp lánh ánh đèn.
Có lẽ không phải mỗi người đều đối mặt với lựa chọn giữa mạng sống của mình và người khác nhưng ngay từ lúc ban đầu, Khang Đồng Hân thật muốn bỏ rơi đứa em trai này, nhưng cuối cùng làm cho cô xúc động chính là cái gì nàng cũng không nhớ rõ. Tóm lại cô bán đi căn nhà mà ba mẹ để lại, cũng không tiếp tục đến trường liền mang theo em trai rời khỏi.
Con đường phía trước mờ mịt, phải đi đâu về đâu? Phải đi như thế nào? Cô hoàn toàn không biết.
Nhưng rất nhanh Khang Đồng Hân liền phát hiện cánh tay gầy yếu của cô không đủ sức. Em trai càng lớn, nhu cầu lại càng cao. Nhưng một cô gái chỉ có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, dựa vào việc rửa chén bát ở nhà hàng, dựa vào công việc văn phòng ở một công ty, sức lực đã muốn cực hạn, nhưng là, chỉ như vậy, cô vẫn không cách nào làm cho em trai được một cuộc sống ăn no mặc ấm.
Bọn họ túng quẫn, túng quẫn đến ăn đến mặc, túng quẫn đến nỗi mỗi tháng luôn lo lắng có thể bị bà chủ cho thuê nhà đuổi ra ngoài hay không.
Vì cái gì đi đến bước đường kia, Khang Đồng Hân cũng không nhớ rõ. Chỉ ngẫu nhiên nghe những chị em cùng làm việc trong khách sạn nói đén, mới biết được có một công việc đơn giản như vậy có thể kiếm tiền đáng kể.
Cô nhìn trong gương thấy mình còn có được thân thể thanh xuân, không có cô gái nào không biết tự trọng, nàng cắn chặt môi, nhưng cuộc sống làm cho lòng tự trọng trở thành một đề tài buồn cười.
Ăn mặc đẹp đẽ xong, cô đi đến một pub đêm sa hoa, cô tuy rằng trải sự đời chưa lâu nhưng cũng biết cò kè mặc cả, cô đánh giá bản thân rất cao, cho tới bây giờ đều như vậy.
Đêm đầu tiên của cô, nghe nói đêm đầu tiên của một cô gái rất quan trọng, nhưng đối với Khang Đồng Hân, ngay cả mặt của người đó cô còn không thấy rõ. Hoặc là nói cố ý quên, đó cũng không phải đoạn trí nhớ tốt đẹp gì.
Rất đau, thật quá ghê tởm. Nhưng sau đêm đầu tiên, sau đó không có gian nan như vậy nữa, có lẽ không nghĩ thống khổ cho nến mới hết sức hưởng thụ.
Kiếm được tiền quả nhiên rất nhanh, nhưng đối với Khang Đồng Hân mà nói, đây chân chính là tiền mồ hôi nước mắt.
Nhưng cho dù như thế, loại sự tình này cũng không đáng kể, Khang Đồng Hân kiếm được một số tiền nhất định rồi rút lui. Cô không nghĩ vì chuyện đó mà cược cả cuộc đời hạnh phúc.
Sau đó cuộc sống có phần sung túc hơn, cô tìm được một công việc phục vụ ở nhà hàng, ngày qua ngày, tuy rằng cuộc sống cũng vẫn túng quẫn nhưng ít nhất so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Thẳng cho đến ngày ấy, lúc cô ở nhà hàng làm việc, gặp một vị khách ở pub đêm dây dưa không rõ. Cô rất bối rối không biết phải làm sao ứng đối.
Cũng may khi đó, người đến ăn cơm không nhiều lắm nên không gây ra phong ba gì quá lớn. Nhưng bởi vì cái dạng này, bỗng nhiên làm Khang Đồng Hân hiểu được một chuyện, một cô gái đã làm công việc kia, là vĩnh viễn rửa không sạch, mặc kệ có phải đã hối hận để làm con người mới hay không. Xã hội sẽ không để cho người biết hối cãi có cơ hội để làm lại từ đầu.
Khang Đồng Hân bưng kín mặt, nhiều năm như vậy cô rất ít khi rơi nước mắt khi ở một mình. Cô biết nước mắt của phụ nữ chỉ có tác dụng khi làm trò giữa nhiều người, nếu ở một mình không ai biết cô khổ sở, thống khổ.
Nhưng lúc này, cô cũng không muốn cho ai nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt hối hận của cô, cô thật sự rất hận, rõ ràng cô không có khả năng, lúc trước vì cái gì nhất thời hành động theo cảm tính?
Mệt mỏi về đến nhà lại nhìn thấy đứa em trai té xỉu trên mặt đất. Cô vội vàng đem đứa em trai còn muốn cao hơn cô khiêng tới trên giường.
Nhìn thấy đứa em phát sốt đỏ bừng hết cả mặt, nằm trên giường hô hấp dồn dập, ý nghĩ đầu tiên của Khang Đồng Hân là nhanh đưa đến bệnh viện, nhưng trong nhà không có dư tiền để đi bệnh viện, điểm này cô rất rõ ràng. Muốn đi bệnh viện chỉ có thể đi vay, nhưng mà, có vay thì phải có…
Nhìn thấy em trai nằm trên giường, trong mắt Khang Đồng Hân bỗng nhiên xuất hiện lạnh lùng, nếu không có nó, cuộc đời của cô sẽ không thê lương thế này. Nếu không có nó, ít nhất thân thể của cô vẫn trong sạch…
Nghĩ vậy, Khang Đồng Hân rốt cuộc nắm chặt tay, hốc mắt đỏ lên, cuối cùng không có động tác gì, chỉ đi đến phòng tắm bưng một chậu nước đến giúp Khang Đồng Thành hạ nhiệt độ.
Vội vã một ngày trời, Khang Đồng Hân rất nhanh liền ghé lên giường ngủ quên mất. Mà lúc cô tỉnh lại, tiếng hít thở dồn dập bên tai đã không còn, lòng cô đột nhiên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt em trai tái nhơt. Cô đưa tay sờ sờ hai má em trai, còn mang theo nhiệt độ ấm áp nhưng đã không còn hơi thở.
Khang Đồng Hân nhất thời sắc mặt trắng bệch, cô nhìn sắc mặt của người nằm trên giường mà kinh hãi, cô thật sự không nghĩ… Lúc nghĩ thế, Khang Đồng Hân đã tông cửa xông ra, nếu họ đến bệnh viện, sẽ không gặp chuyện không may, cô vừa chạy vừa vỗ mặt mình.
Rốt cuộc cũng mang được tiền vay về nhà, Khang Đồng Hân cũng sửng sốt, thiếu niên đứng bên giường hoàn toàn bình yên, ngoại trừ sắc mặt vẫn trắng bệch, cơ hồ là khỏe mạnh.
Trong nhất thời vui mừng đến phát khóc, thậm chí không nhìn thấy nghi hoặc trong mắt thiếu niên.
“Thật sự tốt quá, thật tốt quá…” Cô ôm thiếu niên, không chịu buông tay.
Nhưng được đáp lại cũng chỉ có ‘cô là ai?’, trong mắt tràn ngập ý tứ chống cự.
Sau khi giải thích, cô phát hiện em trai mình không nhớ rõ cái gì, ít nhất bởi vì biết em trai không có sao nên vui sướng đã muốn giấu đi tất cả. Cô trước tiên vẫn rất vui mừng.
Nhưng càng về sau, sống cùng một gian phòng chỉ có hai người, dưới tình huống như vậy không có khả năng không phát hiện manh mối.
Ví dụ như thích ăn cái gì, thói quen, một người mất trí nhớ ngay cả tính cách cũng thay đổi.
Cô bắt đầu hoài nghi.
Nhưng hoài nghi này không bao lâu bởi vì cô gặp một người đàn ông, một người tên Khương Hàn, tướng mạo anh tuấn, tiền tài quyền thế hơn người, một người được hàng ngàn hàng vạn người ngưỡng mộ. Cơ hồ không một cô gái nào chống cự được mị lực của anh ta. Mà cô cũng vậy, nhưng đồng thời cô lại tự ti vì cô cố dung mạo hơn người nhưng quá khứ đen tối không thể với tới vầng sáng của người đàn ông, làm cho cô nao núng.
Nhưng sự dịu dàng ân cần của người đàn ông, dịu dàng đến mức người khác nhìn không thấy hư tình giả ý trong đó.
Một màn kia, cô chỉ hy vọng là mình không nhìn thấy, nhưng đôi mắt của cô quá mức sáng rõ, cho nên… Nhìn thấy người đàn ông kia hôn môi thiếu niên, cũng dịu dàng như thế. Mà thiếu niên kia cũng là em trai của cô, người vẫn thường cỗ vũ cô không được tự ti.
Một giây đó, cảm giác bị lừa gạt đột nhiên nảy sinh.
Sau đó, cô đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, đối với đứa em trai kia, từ lần đó trong xe cô đã bắt đầu hoài nghi đó có phải em của cô hay không… Thẳng cho đến khi từng bước xác định.
Cho nên, cho dù cô làm cái gì, cô cũng không cần áy náy, không phải sao?
Từng bước vừa dụ dỗ vừa bức bách, chỉ hy vọng thiếu niên có thể rời khỏi người đàn ông của cô, lại không nghĩ rằng, cuối cùng hôn lễ cũng trở thành một trò khôi hài.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông, cô thậm chí không biết phải giải thích như thế nào.
Lúc người đàn ông một lần nữa xuất hiện lại thêm cho cô một đả kích, có lẽ càng thêm tính hủy diệt, hết thảy đều là vì trả thù, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải không có dấu vết để lần theo.
Hắn chưa bao giờ chạm vào cô, cho dù là hôn môi cũng rất ít. Có lẽ mới đầu cho rằng tương kính như tân nhưng đôi tình nhân trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, ai có thể làm được.
Hết thảy hết thảy đều là lừa gạt, giống như một cái ***g chụp xuống đầu cô, cô phải trả nợ cho việc ở đời trước? Nhưng này không công bằng…
Cầm dao nhìn dáng vẻ thân mật của hai người kia, mà chính mình nghèo khổ chật vật như một đứa ăn mày. Cô muốn làm cái gì? Có lẽ chính là thở gấp. Có lẽ cô nghĩ nếu thiếu niên không tồn tại thì hết thảy sẽ không xảy ra… Thiếu niên là ngọn nguồn mọi bi kịch của cô…?
Nhưng một dao kia không trúng mục tiêu mà cô muốn, mà chính là người đàn ông của cô, người cô yêu.
Nhìn thấy hai tay dính đầy máu tươi, cô cuồng loạn… Cô không muốn, thật sự.
Khang Đồng Hân ngẩng đầu nhìn lá cây bay lả tả bên ngoài cửa sổ, ở trong trại an dưỡng đã đợi mấy tháng?
Từ lúc đầu đến đây cho đến bây giờ đều cảm thấy bình thản, tựa hồ hết thảy cũng không có gì phức tạp…
Chân chính buông ra, đó là lòng dạ rộng mở, mà cô khi nghĩ đến những việc đã đè nén trong lòng từ lâu mới hiểu rõ hết thảy đều do lựa chọn của chính mình. Cũng không ai cưỡng bức lợi dụng.
Rất xa, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn ra ngoài, một hình bóng thiếu niên, dáng người mỏng manh, chậm rãi bước đến gần… Cô nhìn thiếu niên kia giống như đứa em trai mà cô nghĩ rằng đã bị cô hại chết, thật sự đã trở lại…
Khang Đồng Hân vẫn nhớ rõ trong tang lễ của ba mẹ, dáng vẻ khóc lóc của em trai, thiếu niên mới mười lăm tuổi, vốn phải được sự yêu thương chăm sóc của ba mẹ, nhưng trong lúc đó lại mất đi tất cả ngoại trừ người chị là cô.
Thiếu niên không nói lời nào, chỉ biết khóc, cho dù bản thân tỏ vẻ có thể nuôi dưỡng nhưng cậu cũng không nói chuyện, chỉ gắt gao kéo lấy tay Khang Đồng Hân.
Thân nhân duy nhất lại thành gánh nặng cuộc sống, nên lựa chọn thế nào đây?
Khang Đồng Hân có quyền lựa chọn đến trường bởi vì cô lấy được học bổng, hơn nữa cô cũng có thể làm thêm, tuy rằng hơi vất vả một chút, nhưng tuyệt đối có thể sinh sống qua ngày. Nhưng nếu phải gánh vác thêm đứa em trai này, nó vừa mới đến tuổi học trung học, học phí, sinh hoạt phí cũng trở thành gánh nặng.
Trong một khắc, Khang Đồng Hân do dự không biết nên vì em trai mà buông bỏ cuộc sống của chính mình hay không? Không ai cho cô đáp án. Chỉ có ban đêm khi ở một mình, cô cuộn mình nằm trên giường, nhìn ra bầu trời mờ mịt bát ngát, cùng với đường phố lấp lánh ánh đèn.
Có lẽ không phải mỗi người đều đối mặt với lựa chọn giữa mạng sống của mình và người khác nhưng ngay từ lúc ban đầu, Khang Đồng Hân thật muốn bỏ rơi đứa em trai này, nhưng cuối cùng làm cho cô xúc động chính là cái gì nàng cũng không nhớ rõ. Tóm lại cô bán đi căn nhà mà ba mẹ để lại, cũng không tiếp tục đến trường liền mang theo em trai rời khỏi.
Con đường phía trước mờ mịt, phải đi đâu về đâu? Phải đi như thế nào? Cô hoàn toàn không biết.
Nhưng rất nhanh Khang Đồng Hân liền phát hiện cánh tay gầy yếu của cô không đủ sức. Em trai càng lớn, nhu cầu lại càng cao. Nhưng một cô gái chỉ có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, dựa vào việc rửa chén bát ở nhà hàng, dựa vào công việc văn phòng ở một công ty, sức lực đã muốn cực hạn, nhưng là, chỉ như vậy, cô vẫn không cách nào làm cho em trai được một cuộc sống ăn no mặc ấm.
Bọn họ túng quẫn, túng quẫn đến ăn đến mặc, túng quẫn đến nỗi mỗi tháng luôn lo lắng có thể bị bà chủ cho thuê nhà đuổi ra ngoài hay không.
Vì cái gì đi đến bước đường kia, Khang Đồng Hân cũng không nhớ rõ. Chỉ ngẫu nhiên nghe những chị em cùng làm việc trong khách sạn nói đén, mới biết được có một công việc đơn giản như vậy có thể kiếm tiền đáng kể.
Cô nhìn trong gương thấy mình còn có được thân thể thanh xuân, không có cô gái nào không biết tự trọng, nàng cắn chặt môi, nhưng cuộc sống làm cho lòng tự trọng trở thành một đề tài buồn cười.
Ăn mặc đẹp đẽ xong, cô đi đến một pub đêm sa hoa, cô tuy rằng trải sự đời chưa lâu nhưng cũng biết cò kè mặc cả, cô đánh giá bản thân rất cao, cho tới bây giờ đều như vậy.
Đêm đầu tiên của cô, nghe nói đêm đầu tiên của một cô gái rất quan trọng, nhưng đối với Khang Đồng Hân, ngay cả mặt của người đó cô còn không thấy rõ. Hoặc là nói cố ý quên, đó cũng không phải đoạn trí nhớ tốt đẹp gì.
Rất đau, thật quá ghê tởm. Nhưng sau đêm đầu tiên, sau đó không có gian nan như vậy nữa, có lẽ không nghĩ thống khổ cho nến mới hết sức hưởng thụ.
Kiếm được tiền quả nhiên rất nhanh, nhưng đối với Khang Đồng Hân mà nói, đây chân chính là tiền mồ hôi nước mắt.
Nhưng cho dù như thế, loại sự tình này cũng không đáng kể, Khang Đồng Hân kiếm được một số tiền nhất định rồi rút lui. Cô không nghĩ vì chuyện đó mà cược cả cuộc đời hạnh phúc.
Sau đó cuộc sống có phần sung túc hơn, cô tìm được một công việc phục vụ ở nhà hàng, ngày qua ngày, tuy rằng cuộc sống cũng vẫn túng quẫn nhưng ít nhất so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Thẳng cho đến ngày ấy, lúc cô ở nhà hàng làm việc, gặp một vị khách ở pub đêm dây dưa không rõ. Cô rất bối rối không biết phải làm sao ứng đối.
Cũng may khi đó, người đến ăn cơm không nhiều lắm nên không gây ra phong ba gì quá lớn. Nhưng bởi vì cái dạng này, bỗng nhiên làm Khang Đồng Hân hiểu được một chuyện, một cô gái đã làm công việc kia, là vĩnh viễn rửa không sạch, mặc kệ có phải đã hối hận để làm con người mới hay không. Xã hội sẽ không để cho người biết hối cãi có cơ hội để làm lại từ đầu.
Khang Đồng Hân bưng kín mặt, nhiều năm như vậy cô rất ít khi rơi nước mắt khi ở một mình. Cô biết nước mắt của phụ nữ chỉ có tác dụng khi làm trò giữa nhiều người, nếu ở một mình không ai biết cô khổ sở, thống khổ.
Nhưng lúc này, cô cũng không muốn cho ai nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt hối hận của cô, cô thật sự rất hận, rõ ràng cô không có khả năng, lúc trước vì cái gì nhất thời hành động theo cảm tính?
Mệt mỏi về đến nhà lại nhìn thấy đứa em trai té xỉu trên mặt đất. Cô vội vàng đem đứa em trai còn muốn cao hơn cô khiêng tới trên giường.
Nhìn thấy đứa em phát sốt đỏ bừng hết cả mặt, nằm trên giường hô hấp dồn dập, ý nghĩ đầu tiên của Khang Đồng Hân là nhanh đưa đến bệnh viện, nhưng trong nhà không có dư tiền để đi bệnh viện, điểm này cô rất rõ ràng. Muốn đi bệnh viện chỉ có thể đi vay, nhưng mà, có vay thì phải có…
Nhìn thấy em trai nằm trên giường, trong mắt Khang Đồng Hân bỗng nhiên xuất hiện lạnh lùng, nếu không có nó, cuộc đời của cô sẽ không thê lương thế này. Nếu không có nó, ít nhất thân thể của cô vẫn trong sạch…
Nghĩ vậy, Khang Đồng Hân rốt cuộc nắm chặt tay, hốc mắt đỏ lên, cuối cùng không có động tác gì, chỉ đi đến phòng tắm bưng một chậu nước đến giúp Khang Đồng Thành hạ nhiệt độ.
Vội vã một ngày trời, Khang Đồng Hân rất nhanh liền ghé lên giường ngủ quên mất. Mà lúc cô tỉnh lại, tiếng hít thở dồn dập bên tai đã không còn, lòng cô đột nhiên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt em trai tái nhơt. Cô đưa tay sờ sờ hai má em trai, còn mang theo nhiệt độ ấm áp nhưng đã không còn hơi thở.
Khang Đồng Hân nhất thời sắc mặt trắng bệch, cô nhìn sắc mặt của người nằm trên giường mà kinh hãi, cô thật sự không nghĩ… Lúc nghĩ thế, Khang Đồng Hân đã tông cửa xông ra, nếu họ đến bệnh viện, sẽ không gặp chuyện không may, cô vừa chạy vừa vỗ mặt mình.
Rốt cuộc cũng mang được tiền vay về nhà, Khang Đồng Hân cũng sửng sốt, thiếu niên đứng bên giường hoàn toàn bình yên, ngoại trừ sắc mặt vẫn trắng bệch, cơ hồ là khỏe mạnh.
Trong nhất thời vui mừng đến phát khóc, thậm chí không nhìn thấy nghi hoặc trong mắt thiếu niên.
“Thật sự tốt quá, thật tốt quá…” Cô ôm thiếu niên, không chịu buông tay.
Nhưng được đáp lại cũng chỉ có ‘cô là ai?’, trong mắt tràn ngập ý tứ chống cự.
Sau khi giải thích, cô phát hiện em trai mình không nhớ rõ cái gì, ít nhất bởi vì biết em trai không có sao nên vui sướng đã muốn giấu đi tất cả. Cô trước tiên vẫn rất vui mừng.
Nhưng càng về sau, sống cùng một gian phòng chỉ có hai người, dưới tình huống như vậy không có khả năng không phát hiện manh mối.
Ví dụ như thích ăn cái gì, thói quen, một người mất trí nhớ ngay cả tính cách cũng thay đổi.
Cô bắt đầu hoài nghi.
Nhưng hoài nghi này không bao lâu bởi vì cô gặp một người đàn ông, một người tên Khương Hàn, tướng mạo anh tuấn, tiền tài quyền thế hơn người, một người được hàng ngàn hàng vạn người ngưỡng mộ. Cơ hồ không một cô gái nào chống cự được mị lực của anh ta. Mà cô cũng vậy, nhưng đồng thời cô lại tự ti vì cô cố dung mạo hơn người nhưng quá khứ đen tối không thể với tới vầng sáng của người đàn ông, làm cho cô nao núng.
Nhưng sự dịu dàng ân cần của người đàn ông, dịu dàng đến mức người khác nhìn không thấy hư tình giả ý trong đó.
Một màn kia, cô chỉ hy vọng là mình không nhìn thấy, nhưng đôi mắt của cô quá mức sáng rõ, cho nên… Nhìn thấy người đàn ông kia hôn môi thiếu niên, cũng dịu dàng như thế. Mà thiếu niên kia cũng là em trai của cô, người vẫn thường cỗ vũ cô không được tự ti.
Một giây đó, cảm giác bị lừa gạt đột nhiên nảy sinh.
Sau đó, cô đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, đối với đứa em trai kia, từ lần đó trong xe cô đã bắt đầu hoài nghi đó có phải em của cô hay không… Thẳng cho đến khi từng bước xác định.
Cho nên, cho dù cô làm cái gì, cô cũng không cần áy náy, không phải sao?
Từng bước vừa dụ dỗ vừa bức bách, chỉ hy vọng thiếu niên có thể rời khỏi người đàn ông của cô, lại không nghĩ rằng, cuối cùng hôn lễ cũng trở thành một trò khôi hài.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông, cô thậm chí không biết phải giải thích như thế nào.
Lúc người đàn ông một lần nữa xuất hiện lại thêm cho cô một đả kích, có lẽ càng thêm tính hủy diệt, hết thảy đều là vì trả thù, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải không có dấu vết để lần theo.
Hắn chưa bao giờ chạm vào cô, cho dù là hôn môi cũng rất ít. Có lẽ mới đầu cho rằng tương kính như tân nhưng đôi tình nhân trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, ai có thể làm được.
Hết thảy hết thảy đều là lừa gạt, giống như một cái ***g chụp xuống đầu cô, cô phải trả nợ cho việc ở đời trước? Nhưng này không công bằng…
Cầm dao nhìn dáng vẻ thân mật của hai người kia, mà chính mình nghèo khổ chật vật như một đứa ăn mày. Cô muốn làm cái gì? Có lẽ chính là thở gấp. Có lẽ cô nghĩ nếu thiếu niên không tồn tại thì hết thảy sẽ không xảy ra… Thiếu niên là ngọn nguồn mọi bi kịch của cô…?
Nhưng một dao kia không trúng mục tiêu mà cô muốn, mà chính là người đàn ông của cô, người cô yêu.
Nhìn thấy hai tay dính đầy máu tươi, cô cuồng loạn… Cô không muốn, thật sự.
Khang Đồng Hân ngẩng đầu nhìn lá cây bay lả tả bên ngoài cửa sổ, ở trong trại an dưỡng đã đợi mấy tháng?
Từ lúc đầu đến đây cho đến bây giờ đều cảm thấy bình thản, tựa hồ hết thảy cũng không có gì phức tạp…
Chân chính buông ra, đó là lòng dạ rộng mở, mà cô khi nghĩ đến những việc đã đè nén trong lòng từ lâu mới hiểu rõ hết thảy đều do lựa chọn của chính mình. Cũng không ai cưỡng bức lợi dụng.
Rất xa, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn ra ngoài, một hình bóng thiếu niên, dáng người mỏng manh, chậm rãi bước đến gần… Cô nhìn thiếu niên kia giống như đứa em trai mà cô nghĩ rằng đã bị cô hại chết, thật sự đã trở lại…
Tác giả :
Chỉ Tiêm Táng Sa