Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 70: Ước nguyện
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy có chút do dự, có thể thấy được Cố Du chờ mong, ôn nhu hỏi:
"A Du, thật sự có chỗ nào không thoải mái không?"
Hắn không có kinh nghiệm. Kiếp trước, thời điểm Cố Du có thai Tiêu Minh Xuyên rất ít đi Khôn Ninh Cung. Tới Diệp Tranh có thai Tiêu Lam, Tiêu Minh Xuyên đi tuần tra Bắc Cương, khi trở về Tiêu Lam đã sinh ra.
Cho nên Cố Du lúc này có thai, Tiêu Minh Xuyên trạng thái như lần đầu tiên mới làm phụ thân. Hắn muốn Cố Du thỏa nguyện được xem pháo hoa và thả đèn, nhưng lại sợ bị va chạm. Hắn không mang Cố Du đi, lại lo lắng đối phương buồn ở trong lòng.
Cố Du lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Ta cảm thấy có chút căng bụng, phải đi ra ngoài đi lại tiêu thực một chút."
Tiêu Minh Xuyên vẫn không yên tâm, quay đầu lại gọi Chu Tước một tiếng. Cố Du không rõ nguyên do hắn kêu Chu Tước làm cái gì.
"Ta mang A Du đi dạo bờ sông một chút, thật sự không thành vấn đề sao?"
Giọng điệu Tiêu Minh Xuyên dùng chính là thỉnh giáo, thái độ phi thường thành khẩn.
Chu Tước dùng nghị lực rất lớn, miễn cưỡng khống chế xúc động, bình tĩnh nói:
"Không đáng ngại."
Hắn thấy Tiêu Minh Xuyên còn muốn nói cái gì, lại bổ sung:
"Chủ tử là mang thai, không phải sinh bệnh, chỉ cần không phải kịch liệt vận động, không có gì không thể."
"A Du không võ công cũng không quan hệ sao?"
Chu Tước hít vào thật sâu một hơi, cắn răng nói:
"Chủ tử thân thể khỏe mạnh, không liên quan võ công."
Hắn theo Tiêu Minh Xuyên mười mấy năm, chưa từng gặp qua Hoàng đế lo được lo mất như vậy.
Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, phất phất tay, ý bảo Chu Tước đi xuống, xoay người đối với Cố Du nói:
"A Du, chúng ta đi bờ sông, tìm chỗ ít người thả đèn."
Nếu đã ra tới, vẫn là đừng cho A Du lưu lại tiếc nuối, không biết còn phải bao lâu nữa mới có thể ra cung.
Cố Du hướng về phía Tiêu Minh Xuyên cười tươi, lại khó hiểu nói:
"Nhị ca vì cái gì hỏi Chu Tước?"
Tiêu Minh Xuyên mím môi, trầm mặc một lát mới nói:
"Hắn có kinh nghiệm."
"Hả."
Cố Du theo bản năng phản ứng, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
"Ngài nói cái gì?"
Cố Du không nghĩ ra ảnh vệ từ đâu có kinh nghiệm, chỉ có thể buồn bực mà nhìn Tiêu Minh Xuyên. Đột nhiên, nghĩ tới cái gì lại thốt lên:
"Chu Nhan có phải......"
Tiêu Minh Xuyên cười gật gật đầu, hòa nhã nói:
"Việc này nói đến rất dài, trở về ta lại chậm rãi nói."
Nói xong cầm lấy áo choàng khoác cho Cố Du cẩn thận, mới đem người ôm vào trong lòng ngực, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Cố Du không nghĩ lại ngồi xe ngựa, liền cùng Tiêu Minh Xuyên chậm rãi đi bộ. Thanh Long Chu Tước đánh xe chậm rãi duy trì khoảng cách nhất định ở phía sau.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, rất nhiều cửa nhà đã treo đèn lồng.
Pháo hoa cũng được châm ngòi, bầu trời đêm đen nhánh sáng rực bởi nhiều màu sắc rực rỡ.
Đi đến góc đường Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du ngồi nghỉ chân xem một lát, vị trí này góc độ không tồi, có thể nhìn thấy thực hoàn chỉnh pháo hoa tạo hình.
Cố Du tâm tình có chút mâu thuẫn, pháo hoa xinh đẹp là vì mình mà được đốt lên sao lại có khả năng thờ ơ. Nhưng về phương diện khác, Cố Du lại không vui vẻ, nhịn không được sầu lo, cảm thấy Tiêu Minh Xuyên quá mức xa hoa lãng phí.
Thấy Cố Du nhăn nhăn mày, Tiêu Minh Xuyên vội nói:
"Ta đã biết, chỉ một lần này, không có lần sau."
Cố Du cong cong môi, khẽ cười nói:
"Lần sau cũng nên là Nhị ca, không phải ta."
Tiêu Minh Xuyên cũng không phải Hoàng đế phung phí xa hoa. Vạn Thọ Tiết của hắn hai năm trước tương đối long trọng, nhưng những năm khác đều là tận lực đơn giản mà làm.
"Được được được, lần sau để A Du xử lý, muốn như thế nào thì làm như thế ấy, ta không can thiệp."
Có một quản gia cần kiệm vẫn là không tồi, dù sao bạc kia còn không phải đều là của hắn sao. Tiêu Minh Xuyên cười toe toét.
Cố Du khẽ hừ nhẹ, đưa tay nắm lỗ tai Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Minh Xuyên không dám trốn, phối hợp mà kêu oai oái hai tiếng.
Hôm nay bờ sông mặc dù có người xem pháo hoa và thả đèn, nhưng con số không phải đặc biệt nhiều. Bọn họ vẫn có thể tìm được chỗ thanh tĩnh không bị người ngoài quấy rầy.
Tiêu Minh Xuyên ôm Cố Du chậm rãi đi dọc theo bờ sông. Chu Tước đi mua đèn cùng giấy viết. Trước khi đi, hắn hỏi Thanh Long một câu:
"Ngươi muốn không?"
Thanh Long lắc đầu. Hắn muốn đồ vật gì sẽ tự mình động thủ đi lấy, không cần ước nguyện.
Không bao lâu, Chu Tước cầm đèn cùng bút mực đã trở lại. Bởi vì bờ sông không có tiện để viết chữ, Tiêu Minh Xuyên liền cong lưng làm bàn cho Cố Du. Tới phiên hắn viết công tác này giao cho Thanh Long.
Tiêu Minh Xuyên viết xong sau đó nhỏ giọng bên tai Cố Du nói:
"Ít khom lưng một chút, cẩn thận một chút."
Cố Du trong lòng ấm áp, nhưng lại cảm thấy quá khoa trương.
"A Du, chúng ta trước trao đổi cho nhau, nhìn xem đối phương viết cái gì được không?"
Cố Du không phản đối, cười nói:
"Cùng nhau lấy ra sao?"
Tiêu Minh Xuyên viết tám chữ "Quốc thái dân an, toàn gia khoẻ mạnh."
Cố Du cũng là tám chữ "Nhi nữ song toàn, toàn gia đoàn viên."
Tiêu Minh Xuyên nở nụ cười:
"A Du nhớ kỹ Lĩnh Nhi muốn muội muội sao?"
Cố Du nhướng mày nói:
"Con gái không tốt sao? Vừa ngoan ngoãn lại nghe lời."
"Chúng ta có Lĩnh Nhi đã thực ngoan, lại có thêm tiểu Công chúa quả thực không thể tưởng tượng."
Tiêu Minh Xuyên ở trong đầu tưởng tượng một Công chúa lớn lên rất giống Cố Du tức khắc cảm thấy tâm cũng tan chảy.
Thấy Tiêu Minh Xuyên nghĩ đến nhập thần, Cố Du chế nhạo nói:
"Có Nhị ca cưng chiều, Công chúa của chúng ta không kiêu ngạo tùy hứng là tốt rồi."
Đừng nói đứa nhỏ này còn chưa có sinh ra, chính Tiêu Lĩnh, Cố Du cũng cảm thấy nó càng ngày càng có xu thế tùy hứng.
Trong khi phu phu Hoàng đế mặc sức tưởng tượng tương lai, Chu Tước đã đem đèn hoa sen của mình để vào trong nước. Trên giấy viết bốn chữ "Bình an khỏe mạnh". Không cần phải nói, đó là chờ mong đối với Chu Nhan.
"Nhị ca, chúng ta cũng đi thả đèn."
Bờ sông có cầu thang đi xuống là có thể thả đèn nên rất tiện.
"A Du, đưa cho ta."
Cố Du vừa định đi đến bờ sông đã bị Tiêu Minh Xuyên ngăn cản. Cố Du thở dài, giải thích:
"Nhị ca, đèn phải chính mình thả mới có thể linh nghiệm, ngài chưa nghe nói qua sao?"
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa từng có nghe được cái này.
"Vậy hiện tại nghe được chưa?"
Tiêu Minh Xuyên không lay chuyển được Cố Du, miễn cưỡng đáp ứng.
"A Du đừng nhúc nhích, ta thả của ta xong đi, sẽ đến giúp."
Tiêu Minh Xuyên thả đèn của mình thực mau, bước xuống bậc thang trực tiếp thả xuống nước. Tới phiên Cố Du, hắn bắt đầu trình diễn động tác chậm chạp, khiến Cố Du nghiến răng nghiến lợi. Động tác vô cùng đơn giản là thả đèn lại bị làm giống như động tác tế lễ. Thật cẩn thận mà thả đèn hoa sen chạm từng chút trên mặt nước, lại nhìn nó dần dần trôi ra xa.
Tiêu Minh Xuyên quá khẩn trương, hắn hận không thể bắt Cố Du ngồi hoặc là nằm không nhúc nhích, thật là không thể tiếp tục chơi đùa.
Quả nhiên, thả đèn xong Tiêu Minh Xuyên liền nói với Cố Du.
"A Du cũng không còn có an bài gì chúng ta trở về đi."
Cố Du căn bản không tin Tiêu Minh Xuyên hao hết tâm tư chuẩn bị vài ngày, còn đem Lĩnh Nhi đưa đi Từ Ninh Cung, kế hoạch chỉ có ăn cơm thả đèn liền xong, khẳng định còn có nội dung khác.
Bất quá với trạng thái này của Tiêu Minh Xuyên, thật là không thích hợp để đi chơi nữa, không bằng về cung sớm một chút để thái y chẩn đoán chính xác, cũng làm cho hắn an tâm.
Cho nên Cố Du cười cười, gật đầu nói.
"Vậy được rồi, chúng ta đi trở về, nhưng quà cho Lĩnh Nhi đâu, muốn hay không cũng phải mua gì đó cho con?"
Tiêu Minh Xuyên xua tay nói:
"Lĩnh Nhi còn muốn quà gì, nó có muội muội là được rồi."
Nói xong hắn mang theo Cố Du hướng về xe ngựa. Kỳ thật Tiêu Minh Xuyên sở dĩ nói kế hoạch đến đây kết thúc, nguyên nhân chủ yếu vẫn là không thể tiến hành nội dung tiếp theo nổi nữa.
Tiêu Minh Xuyên vốn đã tìm một chỗ trong thành để ở mấy ngày. Hắn còn nghĩ tới muốn đem Cố Du làm như vầy lại như vầy, làm cho tới Cố Du khóc lóc cầu xin, nhưng mà hiện tại......
Không cần suy nghĩ, hiện tại hắn căn bản không dám đụng vào Cố Du, không trở về cung còn có thể làm gì bây giờ.
Phu phu Hoàng đế là buổi chiều ra cung, ai ngờ Cố Thái hậu mới vừa nằm xuống còn chưa ngủ, phu phu Hoàng đế đã trở lại. Mà trở về chuyện đầu tiên là triệu thái y. Nếu chỉ là hai người trở lại, không ai dám quấy rầy Cố Thái hậu, nhưng mà lại truyền thái y thì là chuyện hệ trọng.
Cố Thái hậu nhận được tin, lập tức khoác áo rời khỏi giường, vội vàng đi Khôn Ninh Cung.
"A Du, thật sự có chỗ nào không thoải mái không?"
Hắn không có kinh nghiệm. Kiếp trước, thời điểm Cố Du có thai Tiêu Minh Xuyên rất ít đi Khôn Ninh Cung. Tới Diệp Tranh có thai Tiêu Lam, Tiêu Minh Xuyên đi tuần tra Bắc Cương, khi trở về Tiêu Lam đã sinh ra.
Cho nên Cố Du lúc này có thai, Tiêu Minh Xuyên trạng thái như lần đầu tiên mới làm phụ thân. Hắn muốn Cố Du thỏa nguyện được xem pháo hoa và thả đèn, nhưng lại sợ bị va chạm. Hắn không mang Cố Du đi, lại lo lắng đối phương buồn ở trong lòng.
Cố Du lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Ta cảm thấy có chút căng bụng, phải đi ra ngoài đi lại tiêu thực một chút."
Tiêu Minh Xuyên vẫn không yên tâm, quay đầu lại gọi Chu Tước một tiếng. Cố Du không rõ nguyên do hắn kêu Chu Tước làm cái gì.
"Ta mang A Du đi dạo bờ sông một chút, thật sự không thành vấn đề sao?"
Giọng điệu Tiêu Minh Xuyên dùng chính là thỉnh giáo, thái độ phi thường thành khẩn.
Chu Tước dùng nghị lực rất lớn, miễn cưỡng khống chế xúc động, bình tĩnh nói:
"Không đáng ngại."
Hắn thấy Tiêu Minh Xuyên còn muốn nói cái gì, lại bổ sung:
"Chủ tử là mang thai, không phải sinh bệnh, chỉ cần không phải kịch liệt vận động, không có gì không thể."
"A Du không võ công cũng không quan hệ sao?"
Chu Tước hít vào thật sâu một hơi, cắn răng nói:
"Chủ tử thân thể khỏe mạnh, không liên quan võ công."
Hắn theo Tiêu Minh Xuyên mười mấy năm, chưa từng gặp qua Hoàng đế lo được lo mất như vậy.
Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, phất phất tay, ý bảo Chu Tước đi xuống, xoay người đối với Cố Du nói:
"A Du, chúng ta đi bờ sông, tìm chỗ ít người thả đèn."
Nếu đã ra tới, vẫn là đừng cho A Du lưu lại tiếc nuối, không biết còn phải bao lâu nữa mới có thể ra cung.
Cố Du hướng về phía Tiêu Minh Xuyên cười tươi, lại khó hiểu nói:
"Nhị ca vì cái gì hỏi Chu Tước?"
Tiêu Minh Xuyên mím môi, trầm mặc một lát mới nói:
"Hắn có kinh nghiệm."
"Hả."
Cố Du theo bản năng phản ứng, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
"Ngài nói cái gì?"
Cố Du không nghĩ ra ảnh vệ từ đâu có kinh nghiệm, chỉ có thể buồn bực mà nhìn Tiêu Minh Xuyên. Đột nhiên, nghĩ tới cái gì lại thốt lên:
"Chu Nhan có phải......"
Tiêu Minh Xuyên cười gật gật đầu, hòa nhã nói:
"Việc này nói đến rất dài, trở về ta lại chậm rãi nói."
Nói xong cầm lấy áo choàng khoác cho Cố Du cẩn thận, mới đem người ôm vào trong lòng ngực, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Cố Du không nghĩ lại ngồi xe ngựa, liền cùng Tiêu Minh Xuyên chậm rãi đi bộ. Thanh Long Chu Tước đánh xe chậm rãi duy trì khoảng cách nhất định ở phía sau.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, rất nhiều cửa nhà đã treo đèn lồng.
Pháo hoa cũng được châm ngòi, bầu trời đêm đen nhánh sáng rực bởi nhiều màu sắc rực rỡ.
Đi đến góc đường Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du ngồi nghỉ chân xem một lát, vị trí này góc độ không tồi, có thể nhìn thấy thực hoàn chỉnh pháo hoa tạo hình.
Cố Du tâm tình có chút mâu thuẫn, pháo hoa xinh đẹp là vì mình mà được đốt lên sao lại có khả năng thờ ơ. Nhưng về phương diện khác, Cố Du lại không vui vẻ, nhịn không được sầu lo, cảm thấy Tiêu Minh Xuyên quá mức xa hoa lãng phí.
Thấy Cố Du nhăn nhăn mày, Tiêu Minh Xuyên vội nói:
"Ta đã biết, chỉ một lần này, không có lần sau."
Cố Du cong cong môi, khẽ cười nói:
"Lần sau cũng nên là Nhị ca, không phải ta."
Tiêu Minh Xuyên cũng không phải Hoàng đế phung phí xa hoa. Vạn Thọ Tiết của hắn hai năm trước tương đối long trọng, nhưng những năm khác đều là tận lực đơn giản mà làm.
"Được được được, lần sau để A Du xử lý, muốn như thế nào thì làm như thế ấy, ta không can thiệp."
Có một quản gia cần kiệm vẫn là không tồi, dù sao bạc kia còn không phải đều là của hắn sao. Tiêu Minh Xuyên cười toe toét.
Cố Du khẽ hừ nhẹ, đưa tay nắm lỗ tai Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Minh Xuyên không dám trốn, phối hợp mà kêu oai oái hai tiếng.
Hôm nay bờ sông mặc dù có người xem pháo hoa và thả đèn, nhưng con số không phải đặc biệt nhiều. Bọn họ vẫn có thể tìm được chỗ thanh tĩnh không bị người ngoài quấy rầy.
Tiêu Minh Xuyên ôm Cố Du chậm rãi đi dọc theo bờ sông. Chu Tước đi mua đèn cùng giấy viết. Trước khi đi, hắn hỏi Thanh Long một câu:
"Ngươi muốn không?"
Thanh Long lắc đầu. Hắn muốn đồ vật gì sẽ tự mình động thủ đi lấy, không cần ước nguyện.
Không bao lâu, Chu Tước cầm đèn cùng bút mực đã trở lại. Bởi vì bờ sông không có tiện để viết chữ, Tiêu Minh Xuyên liền cong lưng làm bàn cho Cố Du. Tới phiên hắn viết công tác này giao cho Thanh Long.
Tiêu Minh Xuyên viết xong sau đó nhỏ giọng bên tai Cố Du nói:
"Ít khom lưng một chút, cẩn thận một chút."
Cố Du trong lòng ấm áp, nhưng lại cảm thấy quá khoa trương.
"A Du, chúng ta trước trao đổi cho nhau, nhìn xem đối phương viết cái gì được không?"
Cố Du không phản đối, cười nói:
"Cùng nhau lấy ra sao?"
Tiêu Minh Xuyên viết tám chữ "Quốc thái dân an, toàn gia khoẻ mạnh."
Cố Du cũng là tám chữ "Nhi nữ song toàn, toàn gia đoàn viên."
Tiêu Minh Xuyên nở nụ cười:
"A Du nhớ kỹ Lĩnh Nhi muốn muội muội sao?"
Cố Du nhướng mày nói:
"Con gái không tốt sao? Vừa ngoan ngoãn lại nghe lời."
"Chúng ta có Lĩnh Nhi đã thực ngoan, lại có thêm tiểu Công chúa quả thực không thể tưởng tượng."
Tiêu Minh Xuyên ở trong đầu tưởng tượng một Công chúa lớn lên rất giống Cố Du tức khắc cảm thấy tâm cũng tan chảy.
Thấy Tiêu Minh Xuyên nghĩ đến nhập thần, Cố Du chế nhạo nói:
"Có Nhị ca cưng chiều, Công chúa của chúng ta không kiêu ngạo tùy hứng là tốt rồi."
Đừng nói đứa nhỏ này còn chưa có sinh ra, chính Tiêu Lĩnh, Cố Du cũng cảm thấy nó càng ngày càng có xu thế tùy hứng.
Trong khi phu phu Hoàng đế mặc sức tưởng tượng tương lai, Chu Tước đã đem đèn hoa sen của mình để vào trong nước. Trên giấy viết bốn chữ "Bình an khỏe mạnh". Không cần phải nói, đó là chờ mong đối với Chu Nhan.
"Nhị ca, chúng ta cũng đi thả đèn."
Bờ sông có cầu thang đi xuống là có thể thả đèn nên rất tiện.
"A Du, đưa cho ta."
Cố Du vừa định đi đến bờ sông đã bị Tiêu Minh Xuyên ngăn cản. Cố Du thở dài, giải thích:
"Nhị ca, đèn phải chính mình thả mới có thể linh nghiệm, ngài chưa nghe nói qua sao?"
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa từng có nghe được cái này.
"Vậy hiện tại nghe được chưa?"
Tiêu Minh Xuyên không lay chuyển được Cố Du, miễn cưỡng đáp ứng.
"A Du đừng nhúc nhích, ta thả của ta xong đi, sẽ đến giúp."
Tiêu Minh Xuyên thả đèn của mình thực mau, bước xuống bậc thang trực tiếp thả xuống nước. Tới phiên Cố Du, hắn bắt đầu trình diễn động tác chậm chạp, khiến Cố Du nghiến răng nghiến lợi. Động tác vô cùng đơn giản là thả đèn lại bị làm giống như động tác tế lễ. Thật cẩn thận mà thả đèn hoa sen chạm từng chút trên mặt nước, lại nhìn nó dần dần trôi ra xa.
Tiêu Minh Xuyên quá khẩn trương, hắn hận không thể bắt Cố Du ngồi hoặc là nằm không nhúc nhích, thật là không thể tiếp tục chơi đùa.
Quả nhiên, thả đèn xong Tiêu Minh Xuyên liền nói với Cố Du.
"A Du cũng không còn có an bài gì chúng ta trở về đi."
Cố Du căn bản không tin Tiêu Minh Xuyên hao hết tâm tư chuẩn bị vài ngày, còn đem Lĩnh Nhi đưa đi Từ Ninh Cung, kế hoạch chỉ có ăn cơm thả đèn liền xong, khẳng định còn có nội dung khác.
Bất quá với trạng thái này của Tiêu Minh Xuyên, thật là không thích hợp để đi chơi nữa, không bằng về cung sớm một chút để thái y chẩn đoán chính xác, cũng làm cho hắn an tâm.
Cho nên Cố Du cười cười, gật đầu nói.
"Vậy được rồi, chúng ta đi trở về, nhưng quà cho Lĩnh Nhi đâu, muốn hay không cũng phải mua gì đó cho con?"
Tiêu Minh Xuyên xua tay nói:
"Lĩnh Nhi còn muốn quà gì, nó có muội muội là được rồi."
Nói xong hắn mang theo Cố Du hướng về xe ngựa. Kỳ thật Tiêu Minh Xuyên sở dĩ nói kế hoạch đến đây kết thúc, nguyên nhân chủ yếu vẫn là không thể tiến hành nội dung tiếp theo nổi nữa.
Tiêu Minh Xuyên vốn đã tìm một chỗ trong thành để ở mấy ngày. Hắn còn nghĩ tới muốn đem Cố Du làm như vầy lại như vầy, làm cho tới Cố Du khóc lóc cầu xin, nhưng mà hiện tại......
Không cần suy nghĩ, hiện tại hắn căn bản không dám đụng vào Cố Du, không trở về cung còn có thể làm gì bây giờ.
Phu phu Hoàng đế là buổi chiều ra cung, ai ngờ Cố Thái hậu mới vừa nằm xuống còn chưa ngủ, phu phu Hoàng đế đã trở lại. Mà trở về chuyện đầu tiên là triệu thái y. Nếu chỉ là hai người trở lại, không ai dám quấy rầy Cố Thái hậu, nhưng mà lại truyền thái y thì là chuyện hệ trọng.
Cố Thái hậu nhận được tin, lập tức khoác áo rời khỏi giường, vội vàng đi Khôn Ninh Cung.
Tác giả :
Tử Nguyệt Sa Y