Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 28: Kinh hách
Giọng Tiêu Minh Xuyên cũng không cao, nhưng Pháp Đường cũng không lớn, cho nên mọi người ở đây đều có khả năng nghe được.
So với những người khác, biểu hiện Cố Du có thể nói là ít bình tĩnh nhất.
Khi Tiêu Minh Xuyên nói thay đổi tuyến đường, muốn tới Tiểu Thanh Sơn, Cố Du liền mơ hồ ý thức được hắn muốn gặp người không phải bình thường. Bởi vì Tiêu Minh Xuyên ra quyết định này khi bọn họ vừa mới vô ý đụng phải phu phu Tấn Dương Vương.
Hai vị này thân phận cùng bối phận rất cao, có thể làm cho bọn họ chủ động tới gặp cũng biết người kia không bình thường. Nhưng Cố Du cho dù có tưởng tượng tới đâu cũng không có nghĩ tới khả năng bọn họ nhìn thấy sẽ là Tiên đế!
Tiên đế mười năm trước đã băng hà rồi mà!
Đi theo Tiêu Minh Xuyên quỳ xuống hoàn toàn là hành động bản năng. Trừ việc đó ra, Cố Du căn bản không biết nên làm cái gì, nên nói cái gì.
Yên lặng quỳ gối bên cạnh Tiêu Minh Xuyên, Cố Du tâm càng ngày càng loạn, cũng lo lắng. Cố Du trộm nhìn Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên cũng không phải làm ra vẻ trấn định, thời điểm biết người kia quả nhiên chính là Tiêu Duệ, tâm tư phức tạp nháy mắt tan thành mây khói. Hắn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không truy cứu, hắn chỉ biết là hắn lần nữa thấy được Tiêu Duệ.
Tiêu Minh Xuyên không phải hôm nay mới hoài nghi Tiêu Duệ còn sống, mà năm đó khi Cố Thái hậu qua đời, hắn liền mơ hồ biết đại khái. Chỉ là khi đó Tiêu Duệ không còn ở nhân thế, hắn biết thì như thế nào, sự phẫn nộ cùng ủy khuất đều theo thời gian dần dần giảm đi.
Hôm nay ngoài ý muốn nhìn thấy phu phu Tấn Dương Vương, Tiêu Minh Xuyên liền nghĩ tới Tiêu Duệ.
Đúng vậy, Tiêu Minh Xuyên có do dự, hắn biết rõ lúc này Tiêu Duệ có khả năng còn trên đời, lại chưa hạ quyết tâm muốn tìm người hay không.
Tiêu Minh Xuyên không biết khi nhìn thấy Tiêu Duệ sẽ hỏi cái gì, hỏi ông ta lúc trước vì sao phải bỏ gia đình bỏ con? Cả giang sơn xã tắc cũng có thể bỏ thì còn nói đến cái gì khác. Huống chi, Tiêu Minh Xuyên không xác định Tiêu Duệ có thể bằng lòng gặp hắn hay không.
Nếu Tiêu Duệ thật sự để ý con mình, sao đem hắn giao cho Cố Thái hậu nuôi nấng? Ông chẳng lẽ không rõ, so với Tiêu Minh Thanh, Cố Thái hậu càng chán ghét hắn hơn sao?
Sự tồn tại của hắn, rõ ràng là cây kim trong lòng Cố Thái hậu, để không được, rút không ra.
Nếu Tiêu Duệ thật sự coi trọng hắn, sao cho hắn xuất thân xấu hổ như vậy? Là cung nữ sinh, Hoàng hậu nuôi dưỡng, thế cho nên hắn trên danh nghĩa có hai vị mẫu thân, mà ai cũng không thật sự quan tâm hắn.
Càng giả dối hơn khi Tiêu Duệ buông tay ném hết mọi thứ cũng không có nghĩ tới hắn. Tiêu Minh Xuyên không tin Tiêu Duệ không rõ, trong lòng Cố Thái hậu tồn tại khúc mắc, hắn là một tiểu hoàng đế mười hai tuổi không hề có thế lực sẽ có bao nhiêu khổ sở.
Sự thật chính là Tiêu Duệ cái gì cũng không có nghĩ, ông ta tiêu sái mà từ bỏ vạn trượng hồng trần, trốn đến thế ngoại.
Nếu không có hôm nay nói không chừng, phụ tử bọn họ còn có khả năng gặp lại hay không.
Linh Hoạt đại sư nhìn đương kim Đế Hậu quỳ trước Pháp Đường, trên mặt vẫn không hiện ra kinh ngạc, ngược lại chắp tay trước ngực, giọng trầm thấp mà thì thầm:
"A di đà phật."
Tiêu Duệ thần sắc hờ hững, không hề phản ứng, đại sư lại nói:
"Thí chủ, lão nạp đã nói qua, ngài trần duyên chưa dứt, vẫn là quay đầu lại đi."
"Ta có thể trở về nơi nào?"
Tiêu Duệ ngữ khí bình tĩnh tựa như nước lặng, không có một tia gợn sóng.
"Trước từ chỗ nào tới, về nơi đó đi."
Tiêu Duệ cầu ông mười năm, Linh Hoạt đại sư chưa từng có đáp ứng.
Tiêu Minh Xuyên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn bóng dáng kia, trầm giọng nói:
"Phụ hoàng, ngài đã trốn nhi thần mười năm, ngài còn muốn trốn bao lâu?"
Ước chừng là bị Tiêu Minh Xuyên bức cho phiền, Tiêu Duệ đột nhiên đứng lên, phất tay áo bỏ đi, từ đầu đến cuối không nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái.
"Nhị ca......"
Cố Du thấp thấp gọi, lời nghẹn ngào, sắc mặt có vẻ rất là do dự. Tiêu Minh Xuyên cầm tay Cố Du:
"A Du, cùng ta đi."
Nói xong nắm tay Cố Du đuổi theo Tiêu Duệ vào hậu viện.
Cố Du biểu tình kinh ngạc. Vì cái gì Tiêu Minh Xuyên phản ứng không giống mình nghĩ. Hắn không phải chịu đả kích sao? Chỉ mới nghĩ muốn an ủi hắn, nhưng vì cái gì, hắn còn có thể cười nhẹ nhàng thích ý đến như vậy?
Cố Du không biết, so với Tiêu Duệ đã sớm vứt bỏ hắn, Tiêu Minh Xuyên lúc này càng để ý Hoàng hậu của hắn hơn. Năn nỉ ỉ ôi vài ngày, Cố Du trừ bỏ hoài nghi hắn dụng tâm, có thể nói là không hề phản ứng, hiện giờ lại an ủi hắn, Tiêu Minh Xuyên sao có thể không vui.
Hậu viện giống như Chu Tước nói, ẩn núp cao thủ thân thủ tuyệt cao hơn bọn họ. Bất quá Tiêu Duệ không có phản ứng, bọn họ cũng không có ngăn cản Tiêu Minh Xuyên và Cố Du đi vào, nhưng bọn người Chu Tước bị ngăn ở bên ngoài.
Đây là một viện nhỏ có ba gian. Tiểu viện bề ngoài nhìn phổ thông, không hề có gì đặc biệt, bên trong bố trí rất đơn sơ. Dù là Tiêu Minh Xuyên hay là Cố Du trước kia cũng chưa từng ở nơi đơn sơ như vậy.
Tiêu Minh Xuyên nhìn quét một vòng, cuối cùng hỏi:
"Ngài ở nơi này?"
Đại Chu lập quốc ba trăm năm, Tiêu Duệ tuyệt đối là Hoàng đế đăng cơ thuận lợi nhất. Phụ hoàng ông là Cảnh Cùng Hoàng đế đại hôn mười năm mới sinh được một mình ông. Nên ông giống như bảo bối, từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn sao tuyệt đối không cho ánh trăng.
Khi còn nhỏ, Tiêu Duệ không có huynh đệ tranh sủng. Trưởng thành, phụ hoàng băng hà không sớm không muộn, Tiêu Duệ đăng cơ thời điểm hai mươi tuổi, vừa vặn có thể chính mình làm chủ, lại đúng lúc tuổi trẻ khí thịnh phong hoa.
Có thể nói Tiêu Duệ cuộc sống trôi chảy khiến nhiều người ngưỡng mộ. Không giống Tiêu Minh Xuyên bị lệ thuộc, còn phải ở quân doanh lăn lê bò lết nhiều năm, cái khổ gì cũng nếm qua.
"Không thích có thể đi ra ngoài."
Tới lúc này, Tiêu Duệ rốt cuộc xoay người lại nhìn Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du.
Phu phu Hoàng đế cũng có thể thấy rõ mặt Tiêu Duệ. Không thể không nói, trời cao đối với Tiêu Duệ vẫn là thực chiếu cố, không chỉ có dung mạo hoàn mỹ mà còn không có tì vết của thời gian. Tiêu Duệ nhỏ hơn Cố An Chi hai tuổi, tính ra cũng bốn mươi mấy tuổi, nhưng thật sự lúc này nhìn Tiêu Duệ trẻ hơn tuổi thật mười năm.
Cố Du thậm chí có loại ảo giác, rời khỏi hoàng cung mười năm, Tiêu Duệ không hề thay đổi, vẫn bộ dạng này, gương mặt này.
Duy nhất thay đổi chính là biểu hiện. Ở trong trí nhớ Cố Du, Tiêu Duệ là người thực ôn hòa, luôn tươi cười. Hiện giờ nghĩ đến có lẽ sau nụ cười đó luôn cất giấu điều gì đó nhìn không ra, hẳn là chuyện u buồn.
Nhưng mà hôm nay, Cố Du gặp lại Tiêu Duệ tuy rằng không cười, cả người lại không có vẻ bí ẩn như vậy.
"Con không đi!"
Tiêu Minh Xuyên không những không đi, còn ngồi xuống trên giường bên cửa sổ. Ngồi xong hướng Cố Du vẫy tay, khẽ cười nói:
"A Du cũng lại đây ngồi."
Hắn tự nhiên vô cùng, giống như nhà của hắn.
Cố Du liếc mắt nhìn Tiêu Duệ một cái, thấy ông giống như không có tức giận, liền bước chân thực nhẹ đi qua. Sự tình phát triển cho tới bây giờ, Cố Du không hiểu Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tiêu Duệ nhìn liền nhận ra Cố Du, mặt không biểu tình hỏi Tiêu Minh Xuyên:
"Đây là Hoàng hậu của con?"
"Dạ."
Tiêu Minh Xuyên dùng sức gật đầu, lại hỏi:
"Ngài vừa lòng không?"
Tiêu Duệ căn bản không để ý tới Tiêu Minh Xuyên, lại hỏi:
"Là chính con chọn?"
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy đứng lên, tức giận nói:
"Con thật ra cũng nghĩ mình được tự chọn, ngài cho con tư cách này sao?"
Trong Tiêu gia, Hoàng tử Công chúa thành hôn, cũng không quá ép buộc, bọn họ có quyền tự chủ. Chỉ có Tiêu Minh Xuyên đã là Hoàng đế, đến ngày đại hôn mới biết được Hoàng hậu là ai. Hắn thật là thảm hại.
"Nếu không hài lòng, cần gì phải hỏi ta?"
Tiêu Duệ coi Cố Du dường như không tồn tại.
Tiêu Minh Xuyên hơi híp híp mắt, đem lửa giận đè ép xuống, trầm giọng nói:
"Con hài lòng hay không là chuyện của con, ngài không tư cách nói. Vạn hạnh là con vừa lòng, nếu không hài lòng con đã có thể hưu thê phế hậu không phải sao?"
Cố Du từ khi Tiêu Minh Xuyên đứng lên đã choáng váng. May mà nghe được Tiêu Minh Xuyên nói vừa lòng, bằng không nhất định sẽ từ gian nhà này chạy đi.
Tiêu Minh Xuyên đi đến gần Tiêu Duệ, hắn rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười lại làm người ta cảm thấy hàn ý. Hắn thấp giọng hỏi:
"Vì cái gì muốn làm như vậy? Cực khổ sinh con là vì muốn con không sống tốt sao? Mẫu thân......"
So với những người khác, biểu hiện Cố Du có thể nói là ít bình tĩnh nhất.
Khi Tiêu Minh Xuyên nói thay đổi tuyến đường, muốn tới Tiểu Thanh Sơn, Cố Du liền mơ hồ ý thức được hắn muốn gặp người không phải bình thường. Bởi vì Tiêu Minh Xuyên ra quyết định này khi bọn họ vừa mới vô ý đụng phải phu phu Tấn Dương Vương.
Hai vị này thân phận cùng bối phận rất cao, có thể làm cho bọn họ chủ động tới gặp cũng biết người kia không bình thường. Nhưng Cố Du cho dù có tưởng tượng tới đâu cũng không có nghĩ tới khả năng bọn họ nhìn thấy sẽ là Tiên đế!
Tiên đế mười năm trước đã băng hà rồi mà!
Đi theo Tiêu Minh Xuyên quỳ xuống hoàn toàn là hành động bản năng. Trừ việc đó ra, Cố Du căn bản không biết nên làm cái gì, nên nói cái gì.
Yên lặng quỳ gối bên cạnh Tiêu Minh Xuyên, Cố Du tâm càng ngày càng loạn, cũng lo lắng. Cố Du trộm nhìn Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên cũng không phải làm ra vẻ trấn định, thời điểm biết người kia quả nhiên chính là Tiêu Duệ, tâm tư phức tạp nháy mắt tan thành mây khói. Hắn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không truy cứu, hắn chỉ biết là hắn lần nữa thấy được Tiêu Duệ.
Tiêu Minh Xuyên không phải hôm nay mới hoài nghi Tiêu Duệ còn sống, mà năm đó khi Cố Thái hậu qua đời, hắn liền mơ hồ biết đại khái. Chỉ là khi đó Tiêu Duệ không còn ở nhân thế, hắn biết thì như thế nào, sự phẫn nộ cùng ủy khuất đều theo thời gian dần dần giảm đi.
Hôm nay ngoài ý muốn nhìn thấy phu phu Tấn Dương Vương, Tiêu Minh Xuyên liền nghĩ tới Tiêu Duệ.
Đúng vậy, Tiêu Minh Xuyên có do dự, hắn biết rõ lúc này Tiêu Duệ có khả năng còn trên đời, lại chưa hạ quyết tâm muốn tìm người hay không.
Tiêu Minh Xuyên không biết khi nhìn thấy Tiêu Duệ sẽ hỏi cái gì, hỏi ông ta lúc trước vì sao phải bỏ gia đình bỏ con? Cả giang sơn xã tắc cũng có thể bỏ thì còn nói đến cái gì khác. Huống chi, Tiêu Minh Xuyên không xác định Tiêu Duệ có thể bằng lòng gặp hắn hay không.
Nếu Tiêu Duệ thật sự để ý con mình, sao đem hắn giao cho Cố Thái hậu nuôi nấng? Ông chẳng lẽ không rõ, so với Tiêu Minh Thanh, Cố Thái hậu càng chán ghét hắn hơn sao?
Sự tồn tại của hắn, rõ ràng là cây kim trong lòng Cố Thái hậu, để không được, rút không ra.
Nếu Tiêu Duệ thật sự coi trọng hắn, sao cho hắn xuất thân xấu hổ như vậy? Là cung nữ sinh, Hoàng hậu nuôi dưỡng, thế cho nên hắn trên danh nghĩa có hai vị mẫu thân, mà ai cũng không thật sự quan tâm hắn.
Càng giả dối hơn khi Tiêu Duệ buông tay ném hết mọi thứ cũng không có nghĩ tới hắn. Tiêu Minh Xuyên không tin Tiêu Duệ không rõ, trong lòng Cố Thái hậu tồn tại khúc mắc, hắn là một tiểu hoàng đế mười hai tuổi không hề có thế lực sẽ có bao nhiêu khổ sở.
Sự thật chính là Tiêu Duệ cái gì cũng không có nghĩ, ông ta tiêu sái mà từ bỏ vạn trượng hồng trần, trốn đến thế ngoại.
Nếu không có hôm nay nói không chừng, phụ tử bọn họ còn có khả năng gặp lại hay không.
Linh Hoạt đại sư nhìn đương kim Đế Hậu quỳ trước Pháp Đường, trên mặt vẫn không hiện ra kinh ngạc, ngược lại chắp tay trước ngực, giọng trầm thấp mà thì thầm:
"A di đà phật."
Tiêu Duệ thần sắc hờ hững, không hề phản ứng, đại sư lại nói:
"Thí chủ, lão nạp đã nói qua, ngài trần duyên chưa dứt, vẫn là quay đầu lại đi."
"Ta có thể trở về nơi nào?"
Tiêu Duệ ngữ khí bình tĩnh tựa như nước lặng, không có một tia gợn sóng.
"Trước từ chỗ nào tới, về nơi đó đi."
Tiêu Duệ cầu ông mười năm, Linh Hoạt đại sư chưa từng có đáp ứng.
Tiêu Minh Xuyên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn bóng dáng kia, trầm giọng nói:
"Phụ hoàng, ngài đã trốn nhi thần mười năm, ngài còn muốn trốn bao lâu?"
Ước chừng là bị Tiêu Minh Xuyên bức cho phiền, Tiêu Duệ đột nhiên đứng lên, phất tay áo bỏ đi, từ đầu đến cuối không nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái.
"Nhị ca......"
Cố Du thấp thấp gọi, lời nghẹn ngào, sắc mặt có vẻ rất là do dự. Tiêu Minh Xuyên cầm tay Cố Du:
"A Du, cùng ta đi."
Nói xong nắm tay Cố Du đuổi theo Tiêu Duệ vào hậu viện.
Cố Du biểu tình kinh ngạc. Vì cái gì Tiêu Minh Xuyên phản ứng không giống mình nghĩ. Hắn không phải chịu đả kích sao? Chỉ mới nghĩ muốn an ủi hắn, nhưng vì cái gì, hắn còn có thể cười nhẹ nhàng thích ý đến như vậy?
Cố Du không biết, so với Tiêu Duệ đã sớm vứt bỏ hắn, Tiêu Minh Xuyên lúc này càng để ý Hoàng hậu của hắn hơn. Năn nỉ ỉ ôi vài ngày, Cố Du trừ bỏ hoài nghi hắn dụng tâm, có thể nói là không hề phản ứng, hiện giờ lại an ủi hắn, Tiêu Minh Xuyên sao có thể không vui.
Hậu viện giống như Chu Tước nói, ẩn núp cao thủ thân thủ tuyệt cao hơn bọn họ. Bất quá Tiêu Duệ không có phản ứng, bọn họ cũng không có ngăn cản Tiêu Minh Xuyên và Cố Du đi vào, nhưng bọn người Chu Tước bị ngăn ở bên ngoài.
Đây là một viện nhỏ có ba gian. Tiểu viện bề ngoài nhìn phổ thông, không hề có gì đặc biệt, bên trong bố trí rất đơn sơ. Dù là Tiêu Minh Xuyên hay là Cố Du trước kia cũng chưa từng ở nơi đơn sơ như vậy.
Tiêu Minh Xuyên nhìn quét một vòng, cuối cùng hỏi:
"Ngài ở nơi này?"
Đại Chu lập quốc ba trăm năm, Tiêu Duệ tuyệt đối là Hoàng đế đăng cơ thuận lợi nhất. Phụ hoàng ông là Cảnh Cùng Hoàng đế đại hôn mười năm mới sinh được một mình ông. Nên ông giống như bảo bối, từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn sao tuyệt đối không cho ánh trăng.
Khi còn nhỏ, Tiêu Duệ không có huynh đệ tranh sủng. Trưởng thành, phụ hoàng băng hà không sớm không muộn, Tiêu Duệ đăng cơ thời điểm hai mươi tuổi, vừa vặn có thể chính mình làm chủ, lại đúng lúc tuổi trẻ khí thịnh phong hoa.
Có thể nói Tiêu Duệ cuộc sống trôi chảy khiến nhiều người ngưỡng mộ. Không giống Tiêu Minh Xuyên bị lệ thuộc, còn phải ở quân doanh lăn lê bò lết nhiều năm, cái khổ gì cũng nếm qua.
"Không thích có thể đi ra ngoài."
Tới lúc này, Tiêu Duệ rốt cuộc xoay người lại nhìn Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du.
Phu phu Hoàng đế cũng có thể thấy rõ mặt Tiêu Duệ. Không thể không nói, trời cao đối với Tiêu Duệ vẫn là thực chiếu cố, không chỉ có dung mạo hoàn mỹ mà còn không có tì vết của thời gian. Tiêu Duệ nhỏ hơn Cố An Chi hai tuổi, tính ra cũng bốn mươi mấy tuổi, nhưng thật sự lúc này nhìn Tiêu Duệ trẻ hơn tuổi thật mười năm.
Cố Du thậm chí có loại ảo giác, rời khỏi hoàng cung mười năm, Tiêu Duệ không hề thay đổi, vẫn bộ dạng này, gương mặt này.
Duy nhất thay đổi chính là biểu hiện. Ở trong trí nhớ Cố Du, Tiêu Duệ là người thực ôn hòa, luôn tươi cười. Hiện giờ nghĩ đến có lẽ sau nụ cười đó luôn cất giấu điều gì đó nhìn không ra, hẳn là chuyện u buồn.
Nhưng mà hôm nay, Cố Du gặp lại Tiêu Duệ tuy rằng không cười, cả người lại không có vẻ bí ẩn như vậy.
"Con không đi!"
Tiêu Minh Xuyên không những không đi, còn ngồi xuống trên giường bên cửa sổ. Ngồi xong hướng Cố Du vẫy tay, khẽ cười nói:
"A Du cũng lại đây ngồi."
Hắn tự nhiên vô cùng, giống như nhà của hắn.
Cố Du liếc mắt nhìn Tiêu Duệ một cái, thấy ông giống như không có tức giận, liền bước chân thực nhẹ đi qua. Sự tình phát triển cho tới bây giờ, Cố Du không hiểu Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tiêu Duệ nhìn liền nhận ra Cố Du, mặt không biểu tình hỏi Tiêu Minh Xuyên:
"Đây là Hoàng hậu của con?"
"Dạ."
Tiêu Minh Xuyên dùng sức gật đầu, lại hỏi:
"Ngài vừa lòng không?"
Tiêu Duệ căn bản không để ý tới Tiêu Minh Xuyên, lại hỏi:
"Là chính con chọn?"
Tiêu Minh Xuyên nghe vậy đứng lên, tức giận nói:
"Con thật ra cũng nghĩ mình được tự chọn, ngài cho con tư cách này sao?"
Trong Tiêu gia, Hoàng tử Công chúa thành hôn, cũng không quá ép buộc, bọn họ có quyền tự chủ. Chỉ có Tiêu Minh Xuyên đã là Hoàng đế, đến ngày đại hôn mới biết được Hoàng hậu là ai. Hắn thật là thảm hại.
"Nếu không hài lòng, cần gì phải hỏi ta?"
Tiêu Duệ coi Cố Du dường như không tồn tại.
Tiêu Minh Xuyên hơi híp híp mắt, đem lửa giận đè ép xuống, trầm giọng nói:
"Con hài lòng hay không là chuyện của con, ngài không tư cách nói. Vạn hạnh là con vừa lòng, nếu không hài lòng con đã có thể hưu thê phế hậu không phải sao?"
Cố Du từ khi Tiêu Minh Xuyên đứng lên đã choáng váng. May mà nghe được Tiêu Minh Xuyên nói vừa lòng, bằng không nhất định sẽ từ gian nhà này chạy đi.
Tiêu Minh Xuyên đi đến gần Tiêu Duệ, hắn rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười lại làm người ta cảm thấy hàn ý. Hắn thấp giọng hỏi:
"Vì cái gì muốn làm như vậy? Cực khổ sinh con là vì muốn con không sống tốt sao? Mẫu thân......"
Tác giả :
Tử Nguyệt Sa Y