Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu
Chương 132: Phiên ngoại 22: Dạo phố
Tiêu Minh Xuyên ngay từ đầu đã không nghĩ tới muốn mang mấy đứa con trai đi Giang Nam. Ai ngờ Tiêu Duệ cùng Cố An Chi nghe nói lời này, lập tức dọn đến Thái Bình Cung, nhìn dáng vẻ của họ cũng biết là không muốn giúp hắn trông nom mấy đứa trẻ.
Nam tuần không phải hoàn toàn là đi vui chơi, Tiêu Minh Xuyên đã suy nghĩ kĩ, liền vui vẻ mà đem nhiệm vụ chiếu cố đệ đệ phó thác cho Tiêu Lĩnh.
“Chúng ta đi như vậy, phụ hoàng và mẫu hậu cũng không ở trong cung, một mình Lĩnh Nhi thật sự không có vấn đề sao?”
Cố Du hơi có chút lo lắng.
“Nham Nhi cùng Nhạc Nhi thì Lĩnh Nhi trấn áp được, Hành Hành cũng có thể hỗ trợ, Phong Nhi thì chỉ cần không ai quấy rầy sẽ luôn ngoan ngoãn ngủ.”
Tiêu Minh Xuyên dừng một chút, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Thật ra, A Du cho rằng phụ hoàng cùng phụ thân sẽ khoanh tay đứng nhìn sao, chúng ta đi khoảng hai ngày bọ họ sẽ đi trở về thôi.”
Cố Du ngẫm lại cũng đúng. Một mình Lĩnh Nhi thì được, nhưng với tình huống hiện tại, Tiêu Duệ cùng Cố An Chi không có khả năng thật sự bỏ mặc, khẳng định phải quay về.
“Cho nên A Du à, chúng ta hãy hưởng thụ những ngày thanh tĩnh đi, cũng đừng cho Phong Nhi thêm đệ muội nào nữa.”
Nếu lại trở về mấy năm trước, đánh chết Tiêu Minh Xuyên cũng không tin mình có thể nói ra lời này. Nhưng vào thời khắc này, hắn tuyệt đối là thật tình không chút nào giả bộ.
Nếu sinh ra tiểu công chúa vui vẻ dễ thương giống Tiểu Tụ thì cũng được, nhưng nếu lại thêm tiểu ác ma thì thôi khỏi. Tuy là trong cung không thiếu người chăm sóc mấy đứa trẻ, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng hỗn chiến của chúng, Tiêu Minh Xuyên lập tức liền cảm thấy đầu đau.
Nói đến cũng kỳ quái, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du sinh năm đứa con. Tiêu Lĩnh xem như tập hợp ưu điểm hai bên, Tiêu Tụ giống Cố Du, Tiêu Nham Tiêu Nhạc Tiêu Phong đều giống Tiêu Minh Xuyên. Đặc biệt là Tiêu Phong, quả thực chính là bản thu nhỏ của Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên ngẫu nhiên oán giận mấy đứa con trai mình khó dạy bảo. Tiêu Duệ nổi giận với hắn, nói đám nhỏ đó giống hắn, đừng oán trách người khác.
Tiêu Minh Xuyên buồn bực. Con hắn giống hắn, chẳng lẽ hắn không giống Tiêu Duệ sao, ngọn nguồn chính là xuất phát từ đó.
Tiêu Minh Xuyên khi còn nhỏ bị Cố An Chi nghiêm khắc dạy dỗ, Tiêu Duệ lại cưng chiều hắn, nên trình độ tùy hứng cũng có hạn. Không giống Cố Lạc, Tiêu Duệ dùng sức cưng chiều không nói, Cố An Chi không chỉ không ngăn cản, còn ở bên cạnh hỗ trợ. Cho nên tính cách của Cố Lạc so với Tiêu Minh Xuyên càng tùy hứng giống Tiêu Duệ.
“Không phải Nhị ca thường xuyên nói Lĩnh Nhi không có huynh đệ giúp đỡ thật đáng thương sao. Bây giờ sao lại ghét bỏ con mình làm ầm ĩ?”
Cố Du nhướng mày cười cười, nhéo cánh tay đang để trên eo mình.
Tiêu Minh Xuyên bỗng nhiên dừng ngựa lại, hít một hơi lại thở dài:
“Ta không phải ghét bỏ con mình, ta sợ con trai sinh ra lại không giống A Du.”
“Nhị ca còn nhớ khi còn nhỏ ta trông như thế nào sao?”
“Đương nhiên nhớ rõ. Tiểu Tụ rất giống A Du mà.”
Đặc biệt là giống Cố Du khi giả nữ. Cố phu nhân mỗi lần nhìn Tiêu Tụ đều nói đứa cháu gái này chính bản sao của Cố Du nếu Cố Du là nữ.
“Có một đứa giống được rồi, sao còn muốn có con trai giống ta?”
Một đám con trai giống Tiêu Minh Xuyên nghịch ngợm không ai dám trách. Nếu gương mặt giống mình tính cách cũng nghịch ngợm phỏng chừng sẽ bị nói thế nào đây.
Tiêu Minh Xuyên giục ngựa chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói.
“Tụ Nhi là nữ, khi còn nhỏ giống, về sau không còn giống.”
Nếu có một bản thu nhỏ của Cố Du, hắn bảo đảm sẽ cưng chiều đến tận bầu trời đi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn ngôi sao tuyệt đối không cho ánh trăng.
Cố Du đem mặt chôn ở trên lưng Tiêu Minh Xuyên ha ha cười, cười xong mới nói:
“Nhị ca không phải đang muốn bồi thường cho ta chứ?”
“Ta cảm thấy khi còn nhỏ ta đối với A Du khá tốt nha. Mà A Du muốn ta bồi thường cái gì?”
Tiêu Minh Xuyên hơi hơi quay đầu đi, biểu tình mờ mịt.
Đối mặt Tiêu Minh Xuyên tránh nặng tìm nhẹ, Cố Du tâm tình không tồi, cười cười nói:
“Cái gì cũng không cần.”
Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du là thanh mai trúc mã điển hình. Khi còn nhỏ tuy rằng Tiêu Minh Xuyên thực ghét bỏ Cố Du bám dính mình, nhưng chưa từng có chê phiền, có thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến Cố Du đầu tiên.
Phu phu Hoàng đế nhàn nhã ở bên ngoài bỏ lại đội ngũ phía sau. Cho đến khi tiểu công chúa Tiêu Tụ tỉnh muốn tìm phụ hoàng và cha, nhũ mẫu mới cho người chạy nhanh tìm tới.
Tiêu Minh Xuyên chuyến này là cải trang đi tuần, không có ngự liễn đánh trống khua chiêng dọn đường phiền phức. Sau bảy tám ngày, đoàn người tới Ứng Huyện. Ứng Huyện tuy rằng chỉ là một huyện thành nhưng nơi này phồn hoa vượt qua rất nhiều châu phủ.
“Cha, đây là nơi nào, trên đường thật náo nhiệt nha.”
Tiêu Tụ là lần đầu tiên rời khỏi Thượng Kinh, dọc đường đi mỗi chỗ đều nhìn kỹ. Bất quá mấy ngày trước đi ngang qua hai địa phương quá đơn sơ làm Tiêu Tụ cảm thấy buồn chán.
Cố Du ôm Tiêu Tụ, kiên nhẫn giải thích:
“Tụ Nhi, đây là Ứng huyện, Đại Vận Hà bắt đầu từ chỗ này.”
(Đại Vận Hà cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào/ sông nhân tạo cổ trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh như Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông , Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh đào này có niên đại từ thế kỷ thứ 5 trước Công N guyên )
“Thật vậy sao? Chúng ta có phải ngồi thuyền hay không?”
“Có, chúng ta sẽ ngồi thuyền, Tụ Nhi thích không?”
“Cha, chúng ta đi chơi được không? Con thích nơi này.”
Ứng Huyện náo nhiệt khác với Thượng Kinh, ở đây mọi người muốn nói thì nói, đặc biệt chỉ dùng ngôn ngữ bình dân. Tiêu Tụ chưa từng có gặp qua chỗ nào như thế, trong lòng đặc biệt tò mò, muốn đi dạo trên đường.
“Không thành vấn đề, Tụ Nhi thích thì chúng ta ở chơi vài ngày.”
Dù sao hành trình cũng không phải đặc biệt cố định, nên bọn họ không có bị giới hạn thời gian.
Vì là cải trang, đoàn người Tiêu Minh Xuyên không thể trực tiếp dựng trại hay thuê khách điếm như vậy sẽ bị chú ý. Bất quá Tiêu Minh Xuyên đã có tính toán trước, đã lệnh người đến đây thuê hai gian nhà, cũng cho người chuẩn bị chu đáo, vẫn có thể ở thoải mái mà không tốn kém quá nhiều.
Sau khi rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi tốt, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du và Tiêu Tụ ra ngoài đi dạo phố.
Tiểu Công chúa muốn biết sinh hoạt của người thường như thế nào, nên bọn thị vệ không thể danh chính ngôn thuận mà đi theo. Bọn họ giả thành người hầu, những người khác đều giả dạng làm người qua đường, ngầm đi theo bảo vệ gia đình Hoàng đế. Những ảnh vệ thì càng ẩn mình kỹ càng hơn.
Tiêu Tụ chưa từng có thực sự dạo phố. Duy nhất chỉ một lần mạo hiểm cùng Đông Nhi trốn khỏi Cố phủ, nhưng cũng chỉ tới con phố phía sau Cố phủ.
Hôm nay được đặt chân tới chợ, biểu hiện của Tiêu Tụ giống tiểu cô nương nông thôn lần đầu lên thành. Đến chỗ nào cũng cảm thán, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, sau đó không ngừng mua mua mua. Thấy cái gì lạ thấy cái gì xinh đều muốn mua về.
Tiêu Minh Xuyên nhìn thị vệ tay cầm lưng mang túi lớn túi nhỏ, mà rất muốn cười. Hoá ra không phải ban cho thứ giá trị cao mới là yêu thương, đôi khi chỉ là vài lượng bạc cũng khiến cho tiểu công chúa vui mừng. Thế giới của mấy tiểu cô nương thật sự khó lý giải.
Đang đi trên đường Tiêu Minh Xuyên đột nhiên cảm giác có người nắm lấy vạt áo mình. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi.
Đứa bé mặc quần áo hoa lệ, không có người cùng đi, Tiêu Tụ thấy thế hiếu kỳ nói:
“Tiểu đệ đệ bị lạc đường sao?”
Đứa bé mờ mịt gật đầu, lộ ra một chút sợ hãi. Cố Du mềm lòng, tính toán phái người giúp nó tìm được người nhà. Cố Du không có phát hiện, biểu tình của Tiêu Minh Xuyên đang khiếp sợ. Bởi vì đứa bé này thật sự rất giống một người.
Tiêu Minh Xuyên nằm mơ cũng không nghĩ đến, ở Ứng Huyện sẽ nhìn thấy một đứa bé rất giống Tiêu Lam.
Khi Tiêu Minh Xuyên trọng sinh đã xác định thế giới này sẽ không có Tiêu Lam, bởi vì Diệp Tranh không có tiến cung.
Dựa theo tính toán lúc ban đầu của Tiêu Minh Xuyên, Diệp Tranh tới Phúc Hải ít nhất là ba bốn năm không thể về kinh. Diệp Tranh am hiểu lục chiến, đối với hải chiến còn xa lạ phải mất thời gian để quen thuộc. Nhưng Diệp Tranh trời sinh là tướng tài, Tiêu Minh Xuyên cũng không thể lãng phí tài năng này.
Trên thực tế, Diệp Tranh ở Phúc Hải suốt bảy năm, chưa từng có về Thượng Kinh. Kể cả lúc thành thân cũng là phu thê Định Quốc Công đi đến Phúc Hải, mà Diệp Tranh cũng chưa mang theo thê tử về kinh. Cũng không phải là Tiêu Minh Xuyên nhẫn tâm không cho hắn thời gian nghỉ kết hôn, mà là Diệp Tranh không có dâng tấu xin nghỉ.
Phu nhân của Diệp Tranh cũng không phải người xa lạ, Diệp phu nhân còn gọi Tiêu Minh Xuyên một tiếng biểu ca. Diệp phu nhân họ Thư, là cháu ngoại của Tiêu Thu Thần cùng Long Kích.
Mấy năm trước nghe nói Diệp Tranh muốn thành thân, Tiêu Minh Xuyên cũng thấy an tâm, quả thực không có bất luận cái gì rối rắm. Lúc ấy hắn cũng trộm nghĩ tới nếu Cố Du lúc trước không có tìm mọi cách gả vào cung, mà vâng theo ý người nhà đi cưới vợ sinh con……
Tiêu Minh Xuyên chỉ nghĩ đến đây, sau đó liền cảm thấy không tốt. Cố Du là của hắn, ai dám cùng hắn tranh đoạt.
Nhưng thật ra khi nghe nói Diệp Tranh muốn cưới cháu ngoại của Tiêu Thu Thần, Tiêu Minh Xuyên cảm thấy thực kinh ngạc, thế giới này thật là nhỏ mà. Diệp Tranh thành thân không trở về kinh, Cố Du chuẩn bị rất nhiều lễ vật phong phú nhờ Tiêu Minh Sở mang đi tặng.
Diệp Tranh thành thân cũng 5 năm, nếu mà có con cũng ba bốn tuổi, nhìn đứa bé trước mắt cũng khoảng tuổi này. Hay là ……
Tiêu Minh Xuyên nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Có thể là trùng hợp, có lẽ người giống người thôi.
Cố Du nào biết nội tâm Tiêu Minh Xuyên rối rắm, cười tủm tỉm hỏi:
“Bạn nhỏ, con tên là gì? Hôm nay đi với ai ra đây?”
Trên người đứa bé này mặc quần áo cùng phối sức đều không kém so với Tiêu Tụ, như vậy không có khả năng đơn độc ra cửa.
Đứa bé lúc nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên còn có chút sợ hãi, khi thấy được Cố Du liền thả lỏng rất nhiều, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Con cùng đi với mẫu thân, mẫu thân không thấy……”
Tiêu Tụ có đệ đệ không ít, có ba đứa, biểu đệ không biết có bao nhiêu đứa, chúng đều là nghịch ngợm. Hôm nay gặp được một tiểu đệ đệ ngoan ngoãn, cảm giác rất sảng khoái, còn đi an ủi đệ đệ sắp khóc.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ giúp đệ tìm mẫu thân.”
Đứa bé gật đầu kéo vạt áo Tiêu Minh Xuyên không có buông ra, hiển nhiên trong lòng vẫn còn rất sợ.
Hôm nay vốn dĩ chính là ngày họp chợ, rất đông người trên đường, chung quanh người đến người đi, nói chuyện thực không có tiện. Tiêu Minh Xuyên đề nghị tìm một quán trà ngồi xuống, hỏi rõ tình huống rồi tìm người giúp đỡ. Nhưng mà không chờ bọn họ cất bước, một thân ảnh màu đỏ liền vội vã chạy lại đây.
“Lan Nhi, con sao có thể chạy loạn? Trên đường người nhiều như vậy, nếu có người ôm đi mất thì làm sao bây giờ?”
Nữ tử nói chuyện vừa nhanh vừa vội, biểu tình cùng ngữ khí đều nôn nóng, hiển nhiên dọa đứa bé luống cuống, khổ sở mà cúi đầu.
Tiêu Minh Xuyên thuận thế nhìn lại, cả người liền ngây dại. Bởi vì nữ tử này không phải người khác, chính là biểu muội.
Tiêu Minh Xuyên bất quá sửng sốt trong chớp mắt, thực mau liền điều chỉnh tốt biểu tình. Kỳ thật Tiêu Minh Xuyên nghĩ nhiều, Cố Du chỉ lo an ủi Diệp Lan đáng thương, căn bản không đếm xỉa tới hắn.
“Lan Nhi, mẫu thân cũng là lo lắng cho con, cũng không phải thật sự la mắng con, đừng giận mẫu thân cũng đừng khóc nhè nha!”
Diệp Lan làm Cố Du không tự chủ được liền nghĩ tới Lĩnh Nhi khi còn nhỏ.
Diệp Lan dùng sức gật đầu, ánh mắt mang theo cảm kích đối với Cố Du, rồi đi đến gần mẫu thân.
“Dì ơi, đừng nóng giận, Lan Nhi khẳng định không phải cố ý, trở về đừng mắng đệ ấy.”
Kinh nghiệm giúp đệ đệ cầu xin của Tiêu Tụ rất phong phú. Tiêu Tụ biết người lớn có đôi khi ở trước mặt người ngoài sẽ không quở trách con, nhưng về nhà đóng cửa lại sẽ tính sổ. Hai đứa biểu đệ song sinh họ Ôn thường bị như vậy.
Thư Vân lúc đầu cũng là lo lắng, nàng đến Ứng Huyện xa lạ lại làm mất con trai, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Lúc này Diệp Lan đã tìm được rồi, biểu hiện dị thường ngoan ngoãn, cũng có người nói giúp nó, Thư Vân rất mau nguôi giận.
Không ngờ hai bên hàn huyên vài câu, Thư Vân đột nhiên hạ giọng hỏi:
“Xin hỏi các người chính là họ Tiêu sao?”
Cố Du tức khắc ngây ngẩn cả người, quay mặt nhìn Tiêu Minh Xuyên. Tiêu Tụ hiếu kỳ nói:
“Dì làm sao mà biết được?”
Tiêu Minh Xuyên không nói thêm cái gì, chỉ nói trên đường không phải chỗ nói chuyện. Bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi nói.
Đoàn người đi đến Vọng Giang Lâu.
Vọng Giang Lâu có ba lầu bố cục thực đặc biệt, tổng cộng có sáu gian, mỗi gian đều có thể nhìn thấy phong cảnh dòng sông. Đoàn người Tiêu Minh Xuyên một hơi bao ba gian. Bọn thị vệ cải trang vào hai phòng bên trái và phải, Tiêu Minh Xuyên, Cố Du, Thư Vân cùng hai đứa nhỏ vào gian chính giữa.
Tiêu Minh Xuyên đoán Thư Vân nhận ra thân phận bọn họ có liên quan nhóm thị vệ đông đảo chung quanh.
Trước đây Tiêu Thu Thần chỉ có một cháu nội là Tiêu Minh Sở chỉ dạy một người tập võ thì không đã ghiền, nên cũng thường xuyên mang cháu ngoại ra dạy chung. Thư Vân thiên phú không tồi, lại có cao thủ đứng đầu như Tiêu Thu Thần tận tình chỉ dạy, tất nhiên thân thủ không tầm thường. Nếu nàng không giỏi thì người nhà cũng sẽ không mặc kệ nàng một mình từ Nam Dương chạy đến Phúc Hải, cũng nhờ vậy mới có cơ hội quen biết Diệp Tranh, tiến tới thành thân rồi sinh con.
Thư Vân võ công cao, tất nhiên có thể nhận thấy được nhiều cao thủ ẩn núp xung quanh Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du. Nàng biết họ không phải người bình thường, lại liên tưởng đến chuyện phu phu Hoàng đế cải trang nam tuần. Nên không khó đưa ra kết quả.
Tuy rằng nàng là thê tử của Diệp Tranh, nhưng nàng vẫn là biểu muội của Tiêu Minh Xuyên, phu phu Hoàng đế gặp nàng cũng không có vẻ xấu hổ.
Diệp Tranh còn ở Phúc Hải, Thư Vân là một mình mang theo Diệp Lan về kinh, để tham gia hôn lễ của Diệp Cẩm.
Nam tuần không phải hoàn toàn là đi vui chơi, Tiêu Minh Xuyên đã suy nghĩ kĩ, liền vui vẻ mà đem nhiệm vụ chiếu cố đệ đệ phó thác cho Tiêu Lĩnh.
“Chúng ta đi như vậy, phụ hoàng và mẫu hậu cũng không ở trong cung, một mình Lĩnh Nhi thật sự không có vấn đề sao?”
Cố Du hơi có chút lo lắng.
“Nham Nhi cùng Nhạc Nhi thì Lĩnh Nhi trấn áp được, Hành Hành cũng có thể hỗ trợ, Phong Nhi thì chỉ cần không ai quấy rầy sẽ luôn ngoan ngoãn ngủ.”
Tiêu Minh Xuyên dừng một chút, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Thật ra, A Du cho rằng phụ hoàng cùng phụ thân sẽ khoanh tay đứng nhìn sao, chúng ta đi khoảng hai ngày bọ họ sẽ đi trở về thôi.”
Cố Du ngẫm lại cũng đúng. Một mình Lĩnh Nhi thì được, nhưng với tình huống hiện tại, Tiêu Duệ cùng Cố An Chi không có khả năng thật sự bỏ mặc, khẳng định phải quay về.
“Cho nên A Du à, chúng ta hãy hưởng thụ những ngày thanh tĩnh đi, cũng đừng cho Phong Nhi thêm đệ muội nào nữa.”
Nếu lại trở về mấy năm trước, đánh chết Tiêu Minh Xuyên cũng không tin mình có thể nói ra lời này. Nhưng vào thời khắc này, hắn tuyệt đối là thật tình không chút nào giả bộ.
Nếu sinh ra tiểu công chúa vui vẻ dễ thương giống Tiểu Tụ thì cũng được, nhưng nếu lại thêm tiểu ác ma thì thôi khỏi. Tuy là trong cung không thiếu người chăm sóc mấy đứa trẻ, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng hỗn chiến của chúng, Tiêu Minh Xuyên lập tức liền cảm thấy đầu đau.
Nói đến cũng kỳ quái, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du sinh năm đứa con. Tiêu Lĩnh xem như tập hợp ưu điểm hai bên, Tiêu Tụ giống Cố Du, Tiêu Nham Tiêu Nhạc Tiêu Phong đều giống Tiêu Minh Xuyên. Đặc biệt là Tiêu Phong, quả thực chính là bản thu nhỏ của Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên ngẫu nhiên oán giận mấy đứa con trai mình khó dạy bảo. Tiêu Duệ nổi giận với hắn, nói đám nhỏ đó giống hắn, đừng oán trách người khác.
Tiêu Minh Xuyên buồn bực. Con hắn giống hắn, chẳng lẽ hắn không giống Tiêu Duệ sao, ngọn nguồn chính là xuất phát từ đó.
Tiêu Minh Xuyên khi còn nhỏ bị Cố An Chi nghiêm khắc dạy dỗ, Tiêu Duệ lại cưng chiều hắn, nên trình độ tùy hứng cũng có hạn. Không giống Cố Lạc, Tiêu Duệ dùng sức cưng chiều không nói, Cố An Chi không chỉ không ngăn cản, còn ở bên cạnh hỗ trợ. Cho nên tính cách của Cố Lạc so với Tiêu Minh Xuyên càng tùy hứng giống Tiêu Duệ.
“Không phải Nhị ca thường xuyên nói Lĩnh Nhi không có huynh đệ giúp đỡ thật đáng thương sao. Bây giờ sao lại ghét bỏ con mình làm ầm ĩ?”
Cố Du nhướng mày cười cười, nhéo cánh tay đang để trên eo mình.
Tiêu Minh Xuyên bỗng nhiên dừng ngựa lại, hít một hơi lại thở dài:
“Ta không phải ghét bỏ con mình, ta sợ con trai sinh ra lại không giống A Du.”
“Nhị ca còn nhớ khi còn nhỏ ta trông như thế nào sao?”
“Đương nhiên nhớ rõ. Tiểu Tụ rất giống A Du mà.”
Đặc biệt là giống Cố Du khi giả nữ. Cố phu nhân mỗi lần nhìn Tiêu Tụ đều nói đứa cháu gái này chính bản sao của Cố Du nếu Cố Du là nữ.
“Có một đứa giống được rồi, sao còn muốn có con trai giống ta?”
Một đám con trai giống Tiêu Minh Xuyên nghịch ngợm không ai dám trách. Nếu gương mặt giống mình tính cách cũng nghịch ngợm phỏng chừng sẽ bị nói thế nào đây.
Tiêu Minh Xuyên giục ngựa chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói.
“Tụ Nhi là nữ, khi còn nhỏ giống, về sau không còn giống.”
Nếu có một bản thu nhỏ của Cố Du, hắn bảo đảm sẽ cưng chiều đến tận bầu trời đi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn ngôi sao tuyệt đối không cho ánh trăng.
Cố Du đem mặt chôn ở trên lưng Tiêu Minh Xuyên ha ha cười, cười xong mới nói:
“Nhị ca không phải đang muốn bồi thường cho ta chứ?”
“Ta cảm thấy khi còn nhỏ ta đối với A Du khá tốt nha. Mà A Du muốn ta bồi thường cái gì?”
Tiêu Minh Xuyên hơi hơi quay đầu đi, biểu tình mờ mịt.
Đối mặt Tiêu Minh Xuyên tránh nặng tìm nhẹ, Cố Du tâm tình không tồi, cười cười nói:
“Cái gì cũng không cần.”
Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du là thanh mai trúc mã điển hình. Khi còn nhỏ tuy rằng Tiêu Minh Xuyên thực ghét bỏ Cố Du bám dính mình, nhưng chưa từng có chê phiền, có thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến Cố Du đầu tiên.
Phu phu Hoàng đế nhàn nhã ở bên ngoài bỏ lại đội ngũ phía sau. Cho đến khi tiểu công chúa Tiêu Tụ tỉnh muốn tìm phụ hoàng và cha, nhũ mẫu mới cho người chạy nhanh tìm tới.
Tiêu Minh Xuyên chuyến này là cải trang đi tuần, không có ngự liễn đánh trống khua chiêng dọn đường phiền phức. Sau bảy tám ngày, đoàn người tới Ứng Huyện. Ứng Huyện tuy rằng chỉ là một huyện thành nhưng nơi này phồn hoa vượt qua rất nhiều châu phủ.
“Cha, đây là nơi nào, trên đường thật náo nhiệt nha.”
Tiêu Tụ là lần đầu tiên rời khỏi Thượng Kinh, dọc đường đi mỗi chỗ đều nhìn kỹ. Bất quá mấy ngày trước đi ngang qua hai địa phương quá đơn sơ làm Tiêu Tụ cảm thấy buồn chán.
Cố Du ôm Tiêu Tụ, kiên nhẫn giải thích:
“Tụ Nhi, đây là Ứng huyện, Đại Vận Hà bắt đầu từ chỗ này.”
(Đại Vận Hà cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào/ sông nhân tạo cổ trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh như Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông , Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh đào này có niên đại từ thế kỷ thứ 5 trước Công N guyên )
“Thật vậy sao? Chúng ta có phải ngồi thuyền hay không?”
“Có, chúng ta sẽ ngồi thuyền, Tụ Nhi thích không?”
“Cha, chúng ta đi chơi được không? Con thích nơi này.”
Ứng Huyện náo nhiệt khác với Thượng Kinh, ở đây mọi người muốn nói thì nói, đặc biệt chỉ dùng ngôn ngữ bình dân. Tiêu Tụ chưa từng có gặp qua chỗ nào như thế, trong lòng đặc biệt tò mò, muốn đi dạo trên đường.
“Không thành vấn đề, Tụ Nhi thích thì chúng ta ở chơi vài ngày.”
Dù sao hành trình cũng không phải đặc biệt cố định, nên bọn họ không có bị giới hạn thời gian.
Vì là cải trang, đoàn người Tiêu Minh Xuyên không thể trực tiếp dựng trại hay thuê khách điếm như vậy sẽ bị chú ý. Bất quá Tiêu Minh Xuyên đã có tính toán trước, đã lệnh người đến đây thuê hai gian nhà, cũng cho người chuẩn bị chu đáo, vẫn có thể ở thoải mái mà không tốn kém quá nhiều.
Sau khi rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi tốt, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du và Tiêu Tụ ra ngoài đi dạo phố.
Tiểu Công chúa muốn biết sinh hoạt của người thường như thế nào, nên bọn thị vệ không thể danh chính ngôn thuận mà đi theo. Bọn họ giả thành người hầu, những người khác đều giả dạng làm người qua đường, ngầm đi theo bảo vệ gia đình Hoàng đế. Những ảnh vệ thì càng ẩn mình kỹ càng hơn.
Tiêu Tụ chưa từng có thực sự dạo phố. Duy nhất chỉ một lần mạo hiểm cùng Đông Nhi trốn khỏi Cố phủ, nhưng cũng chỉ tới con phố phía sau Cố phủ.
Hôm nay được đặt chân tới chợ, biểu hiện của Tiêu Tụ giống tiểu cô nương nông thôn lần đầu lên thành. Đến chỗ nào cũng cảm thán, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, sau đó không ngừng mua mua mua. Thấy cái gì lạ thấy cái gì xinh đều muốn mua về.
Tiêu Minh Xuyên nhìn thị vệ tay cầm lưng mang túi lớn túi nhỏ, mà rất muốn cười. Hoá ra không phải ban cho thứ giá trị cao mới là yêu thương, đôi khi chỉ là vài lượng bạc cũng khiến cho tiểu công chúa vui mừng. Thế giới của mấy tiểu cô nương thật sự khó lý giải.
Đang đi trên đường Tiêu Minh Xuyên đột nhiên cảm giác có người nắm lấy vạt áo mình. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi.
Đứa bé mặc quần áo hoa lệ, không có người cùng đi, Tiêu Tụ thấy thế hiếu kỳ nói:
“Tiểu đệ đệ bị lạc đường sao?”
Đứa bé mờ mịt gật đầu, lộ ra một chút sợ hãi. Cố Du mềm lòng, tính toán phái người giúp nó tìm được người nhà. Cố Du không có phát hiện, biểu tình của Tiêu Minh Xuyên đang khiếp sợ. Bởi vì đứa bé này thật sự rất giống một người.
Tiêu Minh Xuyên nằm mơ cũng không nghĩ đến, ở Ứng Huyện sẽ nhìn thấy một đứa bé rất giống Tiêu Lam.
Khi Tiêu Minh Xuyên trọng sinh đã xác định thế giới này sẽ không có Tiêu Lam, bởi vì Diệp Tranh không có tiến cung.
Dựa theo tính toán lúc ban đầu của Tiêu Minh Xuyên, Diệp Tranh tới Phúc Hải ít nhất là ba bốn năm không thể về kinh. Diệp Tranh am hiểu lục chiến, đối với hải chiến còn xa lạ phải mất thời gian để quen thuộc. Nhưng Diệp Tranh trời sinh là tướng tài, Tiêu Minh Xuyên cũng không thể lãng phí tài năng này.
Trên thực tế, Diệp Tranh ở Phúc Hải suốt bảy năm, chưa từng có về Thượng Kinh. Kể cả lúc thành thân cũng là phu thê Định Quốc Công đi đến Phúc Hải, mà Diệp Tranh cũng chưa mang theo thê tử về kinh. Cũng không phải là Tiêu Minh Xuyên nhẫn tâm không cho hắn thời gian nghỉ kết hôn, mà là Diệp Tranh không có dâng tấu xin nghỉ.
Phu nhân của Diệp Tranh cũng không phải người xa lạ, Diệp phu nhân còn gọi Tiêu Minh Xuyên một tiếng biểu ca. Diệp phu nhân họ Thư, là cháu ngoại của Tiêu Thu Thần cùng Long Kích.
Mấy năm trước nghe nói Diệp Tranh muốn thành thân, Tiêu Minh Xuyên cũng thấy an tâm, quả thực không có bất luận cái gì rối rắm. Lúc ấy hắn cũng trộm nghĩ tới nếu Cố Du lúc trước không có tìm mọi cách gả vào cung, mà vâng theo ý người nhà đi cưới vợ sinh con……
Tiêu Minh Xuyên chỉ nghĩ đến đây, sau đó liền cảm thấy không tốt. Cố Du là của hắn, ai dám cùng hắn tranh đoạt.
Nhưng thật ra khi nghe nói Diệp Tranh muốn cưới cháu ngoại của Tiêu Thu Thần, Tiêu Minh Xuyên cảm thấy thực kinh ngạc, thế giới này thật là nhỏ mà. Diệp Tranh thành thân không trở về kinh, Cố Du chuẩn bị rất nhiều lễ vật phong phú nhờ Tiêu Minh Sở mang đi tặng.
Diệp Tranh thành thân cũng 5 năm, nếu mà có con cũng ba bốn tuổi, nhìn đứa bé trước mắt cũng khoảng tuổi này. Hay là ……
Tiêu Minh Xuyên nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Có thể là trùng hợp, có lẽ người giống người thôi.
Cố Du nào biết nội tâm Tiêu Minh Xuyên rối rắm, cười tủm tỉm hỏi:
“Bạn nhỏ, con tên là gì? Hôm nay đi với ai ra đây?”
Trên người đứa bé này mặc quần áo cùng phối sức đều không kém so với Tiêu Tụ, như vậy không có khả năng đơn độc ra cửa.
Đứa bé lúc nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên còn có chút sợ hãi, khi thấy được Cố Du liền thả lỏng rất nhiều, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Con cùng đi với mẫu thân, mẫu thân không thấy……”
Tiêu Tụ có đệ đệ không ít, có ba đứa, biểu đệ không biết có bao nhiêu đứa, chúng đều là nghịch ngợm. Hôm nay gặp được một tiểu đệ đệ ngoan ngoãn, cảm giác rất sảng khoái, còn đi an ủi đệ đệ sắp khóc.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ giúp đệ tìm mẫu thân.”
Đứa bé gật đầu kéo vạt áo Tiêu Minh Xuyên không có buông ra, hiển nhiên trong lòng vẫn còn rất sợ.
Hôm nay vốn dĩ chính là ngày họp chợ, rất đông người trên đường, chung quanh người đến người đi, nói chuyện thực không có tiện. Tiêu Minh Xuyên đề nghị tìm một quán trà ngồi xuống, hỏi rõ tình huống rồi tìm người giúp đỡ. Nhưng mà không chờ bọn họ cất bước, một thân ảnh màu đỏ liền vội vã chạy lại đây.
“Lan Nhi, con sao có thể chạy loạn? Trên đường người nhiều như vậy, nếu có người ôm đi mất thì làm sao bây giờ?”
Nữ tử nói chuyện vừa nhanh vừa vội, biểu tình cùng ngữ khí đều nôn nóng, hiển nhiên dọa đứa bé luống cuống, khổ sở mà cúi đầu.
Tiêu Minh Xuyên thuận thế nhìn lại, cả người liền ngây dại. Bởi vì nữ tử này không phải người khác, chính là biểu muội.
Tiêu Minh Xuyên bất quá sửng sốt trong chớp mắt, thực mau liền điều chỉnh tốt biểu tình. Kỳ thật Tiêu Minh Xuyên nghĩ nhiều, Cố Du chỉ lo an ủi Diệp Lan đáng thương, căn bản không đếm xỉa tới hắn.
“Lan Nhi, mẫu thân cũng là lo lắng cho con, cũng không phải thật sự la mắng con, đừng giận mẫu thân cũng đừng khóc nhè nha!”
Diệp Lan làm Cố Du không tự chủ được liền nghĩ tới Lĩnh Nhi khi còn nhỏ.
Diệp Lan dùng sức gật đầu, ánh mắt mang theo cảm kích đối với Cố Du, rồi đi đến gần mẫu thân.
“Dì ơi, đừng nóng giận, Lan Nhi khẳng định không phải cố ý, trở về đừng mắng đệ ấy.”
Kinh nghiệm giúp đệ đệ cầu xin của Tiêu Tụ rất phong phú. Tiêu Tụ biết người lớn có đôi khi ở trước mặt người ngoài sẽ không quở trách con, nhưng về nhà đóng cửa lại sẽ tính sổ. Hai đứa biểu đệ song sinh họ Ôn thường bị như vậy.
Thư Vân lúc đầu cũng là lo lắng, nàng đến Ứng Huyện xa lạ lại làm mất con trai, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Lúc này Diệp Lan đã tìm được rồi, biểu hiện dị thường ngoan ngoãn, cũng có người nói giúp nó, Thư Vân rất mau nguôi giận.
Không ngờ hai bên hàn huyên vài câu, Thư Vân đột nhiên hạ giọng hỏi:
“Xin hỏi các người chính là họ Tiêu sao?”
Cố Du tức khắc ngây ngẩn cả người, quay mặt nhìn Tiêu Minh Xuyên. Tiêu Tụ hiếu kỳ nói:
“Dì làm sao mà biết được?”
Tiêu Minh Xuyên không nói thêm cái gì, chỉ nói trên đường không phải chỗ nói chuyện. Bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi nói.
Đoàn người đi đến Vọng Giang Lâu.
Vọng Giang Lâu có ba lầu bố cục thực đặc biệt, tổng cộng có sáu gian, mỗi gian đều có thể nhìn thấy phong cảnh dòng sông. Đoàn người Tiêu Minh Xuyên một hơi bao ba gian. Bọn thị vệ cải trang vào hai phòng bên trái và phải, Tiêu Minh Xuyên, Cố Du, Thư Vân cùng hai đứa nhỏ vào gian chính giữa.
Tiêu Minh Xuyên đoán Thư Vân nhận ra thân phận bọn họ có liên quan nhóm thị vệ đông đảo chung quanh.
Trước đây Tiêu Thu Thần chỉ có một cháu nội là Tiêu Minh Sở chỉ dạy một người tập võ thì không đã ghiền, nên cũng thường xuyên mang cháu ngoại ra dạy chung. Thư Vân thiên phú không tồi, lại có cao thủ đứng đầu như Tiêu Thu Thần tận tình chỉ dạy, tất nhiên thân thủ không tầm thường. Nếu nàng không giỏi thì người nhà cũng sẽ không mặc kệ nàng một mình từ Nam Dương chạy đến Phúc Hải, cũng nhờ vậy mới có cơ hội quen biết Diệp Tranh, tiến tới thành thân rồi sinh con.
Thư Vân võ công cao, tất nhiên có thể nhận thấy được nhiều cao thủ ẩn núp xung quanh Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du. Nàng biết họ không phải người bình thường, lại liên tưởng đến chuyện phu phu Hoàng đế cải trang nam tuần. Nên không khó đưa ra kết quả.
Tuy rằng nàng là thê tử của Diệp Tranh, nhưng nàng vẫn là biểu muội của Tiêu Minh Xuyên, phu phu Hoàng đế gặp nàng cũng không có vẻ xấu hổ.
Diệp Tranh còn ở Phúc Hải, Thư Vân là một mình mang theo Diệp Lan về kinh, để tham gia hôn lễ của Diệp Cẩm.
Tác giả :
Tử Nguyệt Sa Y