Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên
Chương 37
“Đúng rồi, chuyện bên Bắc khu lần trước như thế nào?” Lạc Thư sáng suốt nói sang chuyện khác.
“Gần được rồi, giá cả cũng đã đàm phán xong.”
“Nếu vậy, em phải nói chuyện với bố mẹ về chuyện này thế nào bây giờ.” Lạc Thư ngẫm nghĩ lý do để báo cáo, nhưng nhất định phải xuống tay từ Hà Thục Phương, làm bà chủ gia đình mới biết củi gạo đắt đỏ, đối với người lúc nào cũng phải tính toán thu chi như mẹ của Lạc Thư mà nói, đây khẳng định là một dụ hoặc không nhỏ.
“Lạc Lạc, anh cũng không phản đối em có bạn bè, nhưng chỉ là có một số người em nên cẩn thận chút, bây giờ em còn chưa hiểu, anh biết anh có hơi gia trưởng, nhưng mà…”
“Em biết, nhưng mà cùng bọn họ chơi cũng không tệ, anh tiếp xúc nhiều hơn sẽ rõ.” Cuối cùng vẫn là nói đến chuyện này, đời trước Lâm Tĩnh Minh cũng phải điều tra tổ tông bốn đời nhà họ ra mới yên tâm cho Lạc Thư kết bạn, đời này có lẽ cũng không khác biệt nhiều nhặn gì.
“Lão đại bọn họ rất tốt, em cũng sẽ biết phải làm như thế nào.” Phải nói Lạc Thư thực sự cũng gặp được một số người cố ý tiếp cận, trường học này kì thật so với tiểu học phức tạp hơn, từ gia cảnh cũng rất không đơn giản, Lạc Thư cũng không phải ngu ngốc.
“Thôi được.”
“Sẽ không phải là anh muốn điều tra bọn họ đấy chứ?”
Lâm Tĩnh Minh bị vạch trần mặt đỏ lên, Lạc Thư lập tức tỏ vẻ ta đã biết, cũng tùy theo anh. Lâm Tĩnh Minh muốn tin tưởng người khác cần phải có thời gian, cậu sẵn sàng dành cho anh thời gian ấy.
Hiệu quả của chạy marathon luôn kéo dài, cuối tuần Lạc Thư không có bài tập cho nên cậu xem tivi cả đêm, đến hôm sau liền chịu không nổi.
Bởi vì Lâm Tĩnh Minh dần lớn lên, phòng anh và phòng bên cạnh được mở rộng thành một phòng lớn, ngoài giường còn có sô pha máy chạy bộ đầy đủ, thậm chí còn có một tủ lạnh mini, Lạc Thư nằm trên sô pha, lấy tốc độ 0,5s ấn điều khiển từ xa, không biết tivi chạy mấy vòng cuối cùng chán nản vứt sang một bên.
“Tôi bận quá a, tôi bận quá à, bận quá ghê….” Lạc Thư vung chân lặp đi lặp lại. Lâm Tĩnh Minh bỏ bút xuống, xoay người nhìn cậu, nhịn cười nói: “Không phải nên nói là thật rảnh rỗi sao?”
“Ờ thì, nói rảnh rỗi không phải càng cảm thấy không biết nên làm gì sao, nói mình bận rộn chính là để thôi miên, ám chỉ, an ủi bản thân.” Lạc Thư quả thực là rảnh muốn chết.
“Vậy nếu bận rộn thì thế nào?”
“Thế thì sẽ nói tôi rảnh quá, tôi chả có gì để làm…” Lạc Thư lại tiếp tục vung chân.
“Vậy chúng ta ra ngoài chơi đi, anh đưa em đến một chỗ.”
Lạc Thư rất tò mò việc Lâm Tĩnh Minh sẽ đưa cậu đến chỗ nào, từ lúc thường xuyên bị đẩy vào một chỗ nào đó bên góc đường cậu thật sự không còn chờ mong gì vào anh nữa. Cho nên lúc cậu càng ngày càng đến gần một thẩm mỹ viện vô cùng sang chảnh, Lạc Thư không kinh ngạc cũng không được, chẳng lẽ giờ đã muốn chăm sóc sắc đẹp?
“Lạc Lạc, đến nơi rồi.” Lâm Tĩnh Minh chỉ vào biển hiệu nói.
Cuối cùng địa điểm cách thẩm mỹ viện chừng vài bước. Lạc Thư nhìn biển hiệu mấy chữ HỌC VIỆN VÕ THUẬT, nghĩ vẫn là thẩm mỹ viện tốt hơn nhiều, mát xa chân cũng không tệ.
“Môn phái nào thế?” Lạc Thư nể tình tỏ vẻ tò mò một chút, bên trong trang trí còn mới mẻ, hình như chưa có nhiều người đến, hẳn là vừa mới khai trương.
“Không có môn phái, bên trong huấn luyện viên đều là lính xuất ngũ học qua các loại cách đấu, học viện khai trương bố em cũng đến giúp đấy.” Lâm Tĩnh Minh cũng là tình cờ nghe Lâm gia gia nói nên đến nhìn xem sao.
Nghe được có phần của Lạc lão ba, Lạc Thư lập tức hứng trí kéo Lâm Tĩnh Minh đi vào.
“Ồ, không phải là Lạc Thư đây sao?” Thẩm Bồi Kì đang lau bàn nhìn thấy cậu liền bỏ khăn xuống đi đến gần. Anh từng đến nhà Lạc Dũng ăn cơm vài lần, gặp Lạc Thư một lần, kinh ngạc Lạc Dũng lại có một đứa con xinh đẹp như thế.
Lạc Thư cũng có ấn tượng đối với Thẩm Bồi Kì, là một người trụng hậu, cậu cung kính chào hỏi, lấy chỉ số thông minh 13 tuổi tỏ vẻ: “Cháu chào chú, ở đây dạy võ gì à, Tung Sơn Võ Đang hay là Thiếu Lâm?”
“Tên gọi chỉ là để hấp dẫn học viên mà thôi, ở đây các chú dạy một số kĩ xảo cách đấu, các chú cũng không phải sư thầy của Thiếu Lâm tự, sao biết được mấy môn phái này! Lúc trước may mà có bố cháu, nếu không các chú sao có thể mở học viện này được.” Thẩm Bồi Kì ngượng ngùng gãi đầu, kì thật cổ tay anh từng bị thương, nhưng dạy một số động tác cơ bản đơn giản vẫn là không thành vấn đề, không ảnh hưởng đến vết thương cũ được.
“Nha, bạn học này, anh xem cốt cách em khác người, là một kì tài võ học khó gặp được, như thế nào, có muốn bái nhập môn phái của anh học mấy chiêu không?” Đột nhiên một người đàn ông mặc áo may ô vạm vỡ xuất hiện, anh cười hì hì nhìn Lâm Tĩnh Minh, “Ở đây chuyện bồi dưỡng nhân tài trăm năm khó gặp như cậu em, học thành sau này đánh đâu thắng đó không nói, cũng có thể lên mặt trước bạn gái không phải sao?”
“Tiểu Cường!” Thẩm Bồi Kì đẩy eo người nọ, “Đây là con của Lạc ca, đây là -”
“Chào chú, cháu là Lâm Tĩnh Minh.” Lâm Tĩnh Minh lễ phép tự giới thiệu.
Tiểu Cường? Lạc Thư run run vai cố nén cười (con gián aka tiểu cường ~~ Đánh mãi mà không chết ~~)
“Đã bảo đừng gọi tôi là Tiểu Cường, A Cường cũng được mà, Thẩm ca, gọi em là Cường đệ cũng được.” Tiểu Cường tên thật là Tiêu Cường, gọi nhiều dễ phát triển từ ‘Tiêu’ thành ‘Tiểu’, dù sao tên Tiểu Cường cứ dần được phổ biến, mọi người đều gọi anh với giọng trêu đùa, chỉ có mình Thẩm Bồi Kì không hiểu lấy tên này để gọi một cách thân thiết.
Tiêu Cường nhìn Lạc Thư, lẩm bẩm: Lạc ca, con trai? Cả người Tiêu Cường đều run rẩy, ánh mắt trợn trừng lên, thật đúng là không giống chút nào, quả nhiên là chị dâu mạnh mẽ nhất.
“Chú ơi, chú vừa nói Lâm Tĩnh Minh cốt cách khác người, khác người ở chỗ nào ạ?” Nói không khác gì nhân viên tiếp thị bí tịch võ nghệ, Lạc Thư mím môi cười nhìn Lâm Tĩnh Minh.
“Chú cũng không nói lung tung nha, tuy có hơi phóng đại một chút, nhưng mà, Lâm Tĩnh Minh đúng không, vừa nhìn liền biết từng luyện võ, hơn nữa -” Tiêu Cường đi vòng quanh Lâm Tĩnh Minh một vòng, sờ sờ cằm nói tiếp, “Lực chân không tệ, ở trong này chú dạy luyện chân là tốt nhất, học theo chú tuyệt đối không sai. Về sau không chừng có bảo đảm nha!” Tiêu Cường nói xong nháy mắt mấy cái với Lâm Tĩnh Minh, bọn họ ở trong quân ngũ ít gặp nữ bộ đội, đều nói thiếu gì bổ nấy, tư duy cũng dễ dàng hướng theo một phương hướng.
Lâm Tĩnh Minh lơ đãng liếc nhìn Lạc Thư, Lạc Thư cũng đang nhìn chân anh, nghĩ đến toàn thân Lâm Tĩnh Minh hình như đều rất có sức mạnh, cậu hỏi Tiêu Cường, “Vậy chú xem cháu thích hợp tập gì, cháu cũng muốn rèn luyện thân thể.” Được người này nhìn nói không chừng có thể đào móc ra được thiên phú nào đấy, trong lòng cậu cũng có mộng giang hồ chứ!
“Chú xem nào,” Tiêu Cường lại vòng quanh Lạc Thư mấy vòng, nhíu mày lại, “Chậc chậc…”
“Thế nào ạ?” Lạc Thư khẩn trương nhìn Tiêu Cường, Lâm Tĩnh Minh cũng có chút tò mò.
“Chú cảm thấy, cháu hẳn là đi ra ngoài cửa rẽ vào cửa hiệu bên cạnh, chỗ đó thích hợp cháu hơn, lực lượng cháu học không được nhưng có thể kéo dài tuổi thọ.”
Cửa hiệu bên cạnh?
“Yoga.” Lâm Tĩnh Minh bổ sung, anh cảm giác Tiêu Cường nói cũng đúng, anh hẳn là xem xét cho Lạc Thư học cả lúc nghỉ đông lẫn nghỉ hè. Yoga ở đây được xem như là một từ ngữ mới, bởi vì Tần Mộc Miên thích nên Lâm Tĩnh Minh cũng biết một ít.
Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh được dẫn đi tham quan học viện, Lạc Thư nhìn phòng học trống trơn không có ai, kì quái hỏi, “Sao hôm nay lại không dạy ạ?” Hôm nay là cuối tuần, hẳn là có người đến mới đúng.
“Ha ha,” Thầm Bồi Kì mặt đỏ lên, “Vừa mới khai trương, không có mấy người tin, rất nhiều người chỉ đến nhìn xem, có hứng thú với biểu diễn của các chú, nhưng là nhìn xong rồi đi hết cả.” Tiêu Cường cũng thở dài, xếp bàn ghế đi chờ học viên đến đăng kí.
“Vậy sao các chú không nói mình là bộ đội xuất ngũ, như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người tin.” Lạc Thư đề nghị.
“Cái này không được, các chú tuy rằng từng là bộ đội, xuất ngũ nhưng vẫn là bộ đội, không thể dùng danh nghĩa của quốc gia đi tuyên truyền được.” Nói đến đây, Thầm Bồi Kì vốn nhìn ngốc ngốc lúc này trở nên nghiêm túc, Lạc Thư nghĩ nghĩ liền nói: “Để cháu ra cửa nhìn xem.” Sau đó chạy đi ra ngoài.
Tiêu Cường đang nói chuyện với một người, người nọ lắc đầu lại rời đi, Lạc Thư nhìn tờ danh sách trên bàn, trống rỗng không có ai cả.
Cậu nhớ có ông chủ một trại huấn luyện nổi tiếng từng rất nhiều lần kể lại trên truyền hình lịch sử xây dựng sự nghiệp của mình đó là ông viết trên tờ đăng kí một loạt tên người, chữ viết khác nhau, khách hàng có hứng thú nhìn đến đều cảm giác dù sao trước mình đều có rất nhiều ngu ngốc đã đăng kí nên cũng vui vẻ đăng kí theo. Không biết hiện giờ có tác dụng gì không nhưng Lạc Thư vẫn rập khuôn làm theo.
Mặc dù có tính lừa đảo, nhưng Thẩm Bồi Kì nghe xong vẫn đồng ý, anh không nghĩ tới chiêu này sẽ có tác dụng, trong khi đó Tiêu Cường nghe xong lập tức nhảy nhót lên, anh nghĩ quả nhiên đầu óc làm giàu của đứa nhỏ này là được di truyền từ chị dâu, Tiêu Cường biết năng lực làm nội trợ của Hà Thục Phương, khi thu lợi về mình cũng vô cùng nghiêm túc.
Học viện võ thuật này trang hoàng không tệ, diện tích cũng lớn, có cả tầng hai, Lạc Thư nhìn các phòng học, cửa sổ phòng vừa vặn nhìn ra ngoài thẩm mỹ viện vô cùng xa hoa kia, người ra vào đều là các phu nhân quyền quý. Không đúng, còn có một ông già, Lạc Thư chăm chú nhìn lại.
“Lạc Lạc, em đang nhìn gì thế, mặt sắp dính vào cửa sổ rồi kia.” Trên má còn in thành vệt, Lâm Tĩnh Minh nhẹ nhàng xoa mặt cho cậu.
“Là ông cụ kia!” Lạc Thư xoay người lại, “Chính là chuỗi vòng này,” Lạc Thư chỉ vào vòng trên tay mình, “Là ông cụ bảo chúng ta làm nhiều việc thiện ấy!”
Đừng trách Lạc Thư vội vàng
như vậy, đến Lâm Tĩnh Minh cũng sẽ vô cùng thành kính tìm đến cụ ông, lúc ấy cậu lại nghe cụ ông nói nửa thật nửa giả, không tin hết được nhưng cũng tin đến chín phần, khi đó cậu còn không dám ngủ mấy ngày, chỉ sợ mình nằm ngủ sẽ gặp phải Hắc Bạch Vô Thường gì đó câu hồn mình đi, ngày nào cũng hy vọng trường học phát động quyên góp tiền, thấy ăn mày chỉ muốn đưa thêm 10 khối. May mắn là Hà Thục Phương kiểm soát tiền tiêu vặt rất chặt, bằng không nhà Lạc Thư có khi sẽ dẫn đến quyên tiền đến hết, thành bản tin lên báo.
Nhưng người này lại đi vào trong thẩm mỹ viện vô cùng xa hoa kia, Lạc Thư không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, chỉ là biết rất muốn phun lửa giận ra ngoài.
“Vậy sao?” Lâm Tĩnh Minh nhìn sang thì người kia đã đi vào trong.
Không phải nói địa điểm như thế này đều sẽ hạn chế khách hàng sao? Lạc Thư nhìn người nọ hơn nửa ngày vẫn chưa bị đuổi ra, trong đầu tràn ngập các loại về thần côn này nọ, lôi kéo Lâm Tĩnh Minh tính toán lẻn vào thẩm mỹ viện.
“Gần được rồi, giá cả cũng đã đàm phán xong.”
“Nếu vậy, em phải nói chuyện với bố mẹ về chuyện này thế nào bây giờ.” Lạc Thư ngẫm nghĩ lý do để báo cáo, nhưng nhất định phải xuống tay từ Hà Thục Phương, làm bà chủ gia đình mới biết củi gạo đắt đỏ, đối với người lúc nào cũng phải tính toán thu chi như mẹ của Lạc Thư mà nói, đây khẳng định là một dụ hoặc không nhỏ.
“Lạc Lạc, anh cũng không phản đối em có bạn bè, nhưng chỉ là có một số người em nên cẩn thận chút, bây giờ em còn chưa hiểu, anh biết anh có hơi gia trưởng, nhưng mà…”
“Em biết, nhưng mà cùng bọn họ chơi cũng không tệ, anh tiếp xúc nhiều hơn sẽ rõ.” Cuối cùng vẫn là nói đến chuyện này, đời trước Lâm Tĩnh Minh cũng phải điều tra tổ tông bốn đời nhà họ ra mới yên tâm cho Lạc Thư kết bạn, đời này có lẽ cũng không khác biệt nhiều nhặn gì.
“Lão đại bọn họ rất tốt, em cũng sẽ biết phải làm như thế nào.” Phải nói Lạc Thư thực sự cũng gặp được một số người cố ý tiếp cận, trường học này kì thật so với tiểu học phức tạp hơn, từ gia cảnh cũng rất không đơn giản, Lạc Thư cũng không phải ngu ngốc.
“Thôi được.”
“Sẽ không phải là anh muốn điều tra bọn họ đấy chứ?”
Lâm Tĩnh Minh bị vạch trần mặt đỏ lên, Lạc Thư lập tức tỏ vẻ ta đã biết, cũng tùy theo anh. Lâm Tĩnh Minh muốn tin tưởng người khác cần phải có thời gian, cậu sẵn sàng dành cho anh thời gian ấy.
Hiệu quả của chạy marathon luôn kéo dài, cuối tuần Lạc Thư không có bài tập cho nên cậu xem tivi cả đêm, đến hôm sau liền chịu không nổi.
Bởi vì Lâm Tĩnh Minh dần lớn lên, phòng anh và phòng bên cạnh được mở rộng thành một phòng lớn, ngoài giường còn có sô pha máy chạy bộ đầy đủ, thậm chí còn có một tủ lạnh mini, Lạc Thư nằm trên sô pha, lấy tốc độ 0,5s ấn điều khiển từ xa, không biết tivi chạy mấy vòng cuối cùng chán nản vứt sang một bên.
“Tôi bận quá a, tôi bận quá à, bận quá ghê….” Lạc Thư vung chân lặp đi lặp lại. Lâm Tĩnh Minh bỏ bút xuống, xoay người nhìn cậu, nhịn cười nói: “Không phải nên nói là thật rảnh rỗi sao?”
“Ờ thì, nói rảnh rỗi không phải càng cảm thấy không biết nên làm gì sao, nói mình bận rộn chính là để thôi miên, ám chỉ, an ủi bản thân.” Lạc Thư quả thực là rảnh muốn chết.
“Vậy nếu bận rộn thì thế nào?”
“Thế thì sẽ nói tôi rảnh quá, tôi chả có gì để làm…” Lạc Thư lại tiếp tục vung chân.
“Vậy chúng ta ra ngoài chơi đi, anh đưa em đến một chỗ.”
Lạc Thư rất tò mò việc Lâm Tĩnh Minh sẽ đưa cậu đến chỗ nào, từ lúc thường xuyên bị đẩy vào một chỗ nào đó bên góc đường cậu thật sự không còn chờ mong gì vào anh nữa. Cho nên lúc cậu càng ngày càng đến gần một thẩm mỹ viện vô cùng sang chảnh, Lạc Thư không kinh ngạc cũng không được, chẳng lẽ giờ đã muốn chăm sóc sắc đẹp?
“Lạc Lạc, đến nơi rồi.” Lâm Tĩnh Minh chỉ vào biển hiệu nói.
Cuối cùng địa điểm cách thẩm mỹ viện chừng vài bước. Lạc Thư nhìn biển hiệu mấy chữ HỌC VIỆN VÕ THUẬT, nghĩ vẫn là thẩm mỹ viện tốt hơn nhiều, mát xa chân cũng không tệ.
“Môn phái nào thế?” Lạc Thư nể tình tỏ vẻ tò mò một chút, bên trong trang trí còn mới mẻ, hình như chưa có nhiều người đến, hẳn là vừa mới khai trương.
“Không có môn phái, bên trong huấn luyện viên đều là lính xuất ngũ học qua các loại cách đấu, học viện khai trương bố em cũng đến giúp đấy.” Lâm Tĩnh Minh cũng là tình cờ nghe Lâm gia gia nói nên đến nhìn xem sao.
Nghe được có phần của Lạc lão ba, Lạc Thư lập tức hứng trí kéo Lâm Tĩnh Minh đi vào.
“Ồ, không phải là Lạc Thư đây sao?” Thẩm Bồi Kì đang lau bàn nhìn thấy cậu liền bỏ khăn xuống đi đến gần. Anh từng đến nhà Lạc Dũng ăn cơm vài lần, gặp Lạc Thư một lần, kinh ngạc Lạc Dũng lại có một đứa con xinh đẹp như thế.
Lạc Thư cũng có ấn tượng đối với Thẩm Bồi Kì, là một người trụng hậu, cậu cung kính chào hỏi, lấy chỉ số thông minh 13 tuổi tỏ vẻ: “Cháu chào chú, ở đây dạy võ gì à, Tung Sơn Võ Đang hay là Thiếu Lâm?”
“Tên gọi chỉ là để hấp dẫn học viên mà thôi, ở đây các chú dạy một số kĩ xảo cách đấu, các chú cũng không phải sư thầy của Thiếu Lâm tự, sao biết được mấy môn phái này! Lúc trước may mà có bố cháu, nếu không các chú sao có thể mở học viện này được.” Thẩm Bồi Kì ngượng ngùng gãi đầu, kì thật cổ tay anh từng bị thương, nhưng dạy một số động tác cơ bản đơn giản vẫn là không thành vấn đề, không ảnh hưởng đến vết thương cũ được.
“Nha, bạn học này, anh xem cốt cách em khác người, là một kì tài võ học khó gặp được, như thế nào, có muốn bái nhập môn phái của anh học mấy chiêu không?” Đột nhiên một người đàn ông mặc áo may ô vạm vỡ xuất hiện, anh cười hì hì nhìn Lâm Tĩnh Minh, “Ở đây chuyện bồi dưỡng nhân tài trăm năm khó gặp như cậu em, học thành sau này đánh đâu thắng đó không nói, cũng có thể lên mặt trước bạn gái không phải sao?”
“Tiểu Cường!” Thẩm Bồi Kì đẩy eo người nọ, “Đây là con của Lạc ca, đây là -”
“Chào chú, cháu là Lâm Tĩnh Minh.” Lâm Tĩnh Minh lễ phép tự giới thiệu.
Tiểu Cường? Lạc Thư run run vai cố nén cười (con gián aka tiểu cường ~~ Đánh mãi mà không chết ~~)
“Đã bảo đừng gọi tôi là Tiểu Cường, A Cường cũng được mà, Thẩm ca, gọi em là Cường đệ cũng được.” Tiểu Cường tên thật là Tiêu Cường, gọi nhiều dễ phát triển từ ‘Tiêu’ thành ‘Tiểu’, dù sao tên Tiểu Cường cứ dần được phổ biến, mọi người đều gọi anh với giọng trêu đùa, chỉ có mình Thẩm Bồi Kì không hiểu lấy tên này để gọi một cách thân thiết.
Tiêu Cường nhìn Lạc Thư, lẩm bẩm: Lạc ca, con trai? Cả người Tiêu Cường đều run rẩy, ánh mắt trợn trừng lên, thật đúng là không giống chút nào, quả nhiên là chị dâu mạnh mẽ nhất.
“Chú ơi, chú vừa nói Lâm Tĩnh Minh cốt cách khác người, khác người ở chỗ nào ạ?” Nói không khác gì nhân viên tiếp thị bí tịch võ nghệ, Lạc Thư mím môi cười nhìn Lâm Tĩnh Minh.
“Chú cũng không nói lung tung nha, tuy có hơi phóng đại một chút, nhưng mà, Lâm Tĩnh Minh đúng không, vừa nhìn liền biết từng luyện võ, hơn nữa -” Tiêu Cường đi vòng quanh Lâm Tĩnh Minh một vòng, sờ sờ cằm nói tiếp, “Lực chân không tệ, ở trong này chú dạy luyện chân là tốt nhất, học theo chú tuyệt đối không sai. Về sau không chừng có bảo đảm nha!” Tiêu Cường nói xong nháy mắt mấy cái với Lâm Tĩnh Minh, bọn họ ở trong quân ngũ ít gặp nữ bộ đội, đều nói thiếu gì bổ nấy, tư duy cũng dễ dàng hướng theo một phương hướng.
Lâm Tĩnh Minh lơ đãng liếc nhìn Lạc Thư, Lạc Thư cũng đang nhìn chân anh, nghĩ đến toàn thân Lâm Tĩnh Minh hình như đều rất có sức mạnh, cậu hỏi Tiêu Cường, “Vậy chú xem cháu thích hợp tập gì, cháu cũng muốn rèn luyện thân thể.” Được người này nhìn nói không chừng có thể đào móc ra được thiên phú nào đấy, trong lòng cậu cũng có mộng giang hồ chứ!
“Chú xem nào,” Tiêu Cường lại vòng quanh Lạc Thư mấy vòng, nhíu mày lại, “Chậc chậc…”
“Thế nào ạ?” Lạc Thư khẩn trương nhìn Tiêu Cường, Lâm Tĩnh Minh cũng có chút tò mò.
“Chú cảm thấy, cháu hẳn là đi ra ngoài cửa rẽ vào cửa hiệu bên cạnh, chỗ đó thích hợp cháu hơn, lực lượng cháu học không được nhưng có thể kéo dài tuổi thọ.”
Cửa hiệu bên cạnh?
“Yoga.” Lâm Tĩnh Minh bổ sung, anh cảm giác Tiêu Cường nói cũng đúng, anh hẳn là xem xét cho Lạc Thư học cả lúc nghỉ đông lẫn nghỉ hè. Yoga ở đây được xem như là một từ ngữ mới, bởi vì Tần Mộc Miên thích nên Lâm Tĩnh Minh cũng biết một ít.
Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh được dẫn đi tham quan học viện, Lạc Thư nhìn phòng học trống trơn không có ai, kì quái hỏi, “Sao hôm nay lại không dạy ạ?” Hôm nay là cuối tuần, hẳn là có người đến mới đúng.
“Ha ha,” Thầm Bồi Kì mặt đỏ lên, “Vừa mới khai trương, không có mấy người tin, rất nhiều người chỉ đến nhìn xem, có hứng thú với biểu diễn của các chú, nhưng là nhìn xong rồi đi hết cả.” Tiêu Cường cũng thở dài, xếp bàn ghế đi chờ học viên đến đăng kí.
“Vậy sao các chú không nói mình là bộ đội xuất ngũ, như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người tin.” Lạc Thư đề nghị.
“Cái này không được, các chú tuy rằng từng là bộ đội, xuất ngũ nhưng vẫn là bộ đội, không thể dùng danh nghĩa của quốc gia đi tuyên truyền được.” Nói đến đây, Thầm Bồi Kì vốn nhìn ngốc ngốc lúc này trở nên nghiêm túc, Lạc Thư nghĩ nghĩ liền nói: “Để cháu ra cửa nhìn xem.” Sau đó chạy đi ra ngoài.
Tiêu Cường đang nói chuyện với một người, người nọ lắc đầu lại rời đi, Lạc Thư nhìn tờ danh sách trên bàn, trống rỗng không có ai cả.
Cậu nhớ có ông chủ một trại huấn luyện nổi tiếng từng rất nhiều lần kể lại trên truyền hình lịch sử xây dựng sự nghiệp của mình đó là ông viết trên tờ đăng kí một loạt tên người, chữ viết khác nhau, khách hàng có hứng thú nhìn đến đều cảm giác dù sao trước mình đều có rất nhiều ngu ngốc đã đăng kí nên cũng vui vẻ đăng kí theo. Không biết hiện giờ có tác dụng gì không nhưng Lạc Thư vẫn rập khuôn làm theo.
Mặc dù có tính lừa đảo, nhưng Thẩm Bồi Kì nghe xong vẫn đồng ý, anh không nghĩ tới chiêu này sẽ có tác dụng, trong khi đó Tiêu Cường nghe xong lập tức nhảy nhót lên, anh nghĩ quả nhiên đầu óc làm giàu của đứa nhỏ này là được di truyền từ chị dâu, Tiêu Cường biết năng lực làm nội trợ của Hà Thục Phương, khi thu lợi về mình cũng vô cùng nghiêm túc.
Học viện võ thuật này trang hoàng không tệ, diện tích cũng lớn, có cả tầng hai, Lạc Thư nhìn các phòng học, cửa sổ phòng vừa vặn nhìn ra ngoài thẩm mỹ viện vô cùng xa hoa kia, người ra vào đều là các phu nhân quyền quý. Không đúng, còn có một ông già, Lạc Thư chăm chú nhìn lại.
“Lạc Lạc, em đang nhìn gì thế, mặt sắp dính vào cửa sổ rồi kia.” Trên má còn in thành vệt, Lâm Tĩnh Minh nhẹ nhàng xoa mặt cho cậu.
“Là ông cụ kia!” Lạc Thư xoay người lại, “Chính là chuỗi vòng này,” Lạc Thư chỉ vào vòng trên tay mình, “Là ông cụ bảo chúng ta làm nhiều việc thiện ấy!”
Đừng trách Lạc Thư vội vàng
như vậy, đến Lâm Tĩnh Minh cũng sẽ vô cùng thành kính tìm đến cụ ông, lúc ấy cậu lại nghe cụ ông nói nửa thật nửa giả, không tin hết được nhưng cũng tin đến chín phần, khi đó cậu còn không dám ngủ mấy ngày, chỉ sợ mình nằm ngủ sẽ gặp phải Hắc Bạch Vô Thường gì đó câu hồn mình đi, ngày nào cũng hy vọng trường học phát động quyên góp tiền, thấy ăn mày chỉ muốn đưa thêm 10 khối. May mắn là Hà Thục Phương kiểm soát tiền tiêu vặt rất chặt, bằng không nhà Lạc Thư có khi sẽ dẫn đến quyên tiền đến hết, thành bản tin lên báo.
Nhưng người này lại đi vào trong thẩm mỹ viện vô cùng xa hoa kia, Lạc Thư không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, chỉ là biết rất muốn phun lửa giận ra ngoài.
“Vậy sao?” Lâm Tĩnh Minh nhìn sang thì người kia đã đi vào trong.
Không phải nói địa điểm như thế này đều sẽ hạn chế khách hàng sao? Lạc Thư nhìn người nọ hơn nửa ngày vẫn chưa bị đuổi ra, trong đầu tràn ngập các loại về thần côn này nọ, lôi kéo Lâm Tĩnh Minh tính toán lẻn vào thẩm mỹ viện.
Tác giả :
Lạc Lệ