Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên
Chương 12
Nghỉ đông luôn thật sự ít, trường học rất nhanh liền khai giảng. Học kì mới cũng không có gì khác biệt, chính là sau khi vào học liền được Lâm Tĩnh Minh đưa cho hai bao lì xì, một cái là của Lâm Tĩnh Minh, cái còn lại là của Mạc Lâm.
Lạc Thư thụ sủng nhược kinh, Lâm Tĩnh Minh sờ sờ đầu cậu nói tuy rằng cậu không tự mình đi chúc tết nhưng chuyển lời chúc mừng nên Mạc Lâm cũng cho cậu một bao lì xì. Về phần Lâm Tĩnh Minh, anh nói mình lớn hơn Lạc Thư nên phải tặng. Lạc Thư cười nhạt, tiền Lâm Tĩnh Minh tặng đều là tiền người lớn cho, Lâm Tĩnh Minh cũng không giải thích, chỉ là cười nói thấy Lạc Lạc thật tốt. Mặt Lạc Thư lại đỏ bừng…
Ngày qua ngày cứ bình lặng trôi qua như trước, cậu út Hà Kiến Quốc thuận lợi vượt qua sơ tuyển vòng hai, chỉ còn chờ vòng phỏng vấn là có thể yên tâm. Hà Kiến Quốc hiện tại phụ trách thi công một vùng hồ, muốn làm một khu du lịch kết hợp câu cá, bởi vì vừa rồi được mọi người giúp đỡ, mợ út Chương Hoa suy nghĩ mang theo bọn trẻ đi chơi, như vậy vừa không giống là mời khách xa lạ, cũng có thể cho đám trẻ thả lỏng sau khi học ở trường, mợ cũng đã lâu không gặp Hà Kiến Quốc, con gái đã mở miệng gọi ‘ba ba’.
Hà Kiến Quốc nghe ý kiến của vợ lập tức tán thành cả hai tay, cho nên hôm nay vài đứa nhỏ đều đến đây, cũng bao gồm đứa nhỏ nhà bác cả – Hà Bồi. Dù sao Hà Bồi vẫn còn nhỏ, huống hồ nếu không mang Hà Bồi đi bác cả gái khẳng định sẽ nổi bão, khi đó bị hại chính là toàn bộ Hà gia. Hôm nay bác cả cũng đến, bác cả gái vì hẹn bạn đi đánh bài nên bắt chồng đi theo, sợ người ta bạc đãi con trai mình, trong mắt bác gái cả, Hà Bồi là một đứa nhỏ rất dễ bị bắt nạt.
Lạc Thư không có ấn tượng tốt với bác cả, cứ việc người này không hay nói chuyện nhưng lại làm chuyện thương tổn đến bà ngoại. Lạc Thư nhớ rõ khi mẹ gọi điện có một lần thiếu chút nữa tức đến khóc ra, nguyên nhân là ông bà ngoại vào rừng chặt được rất nhiều củi mang về, bác cả thấy ông bà xuống núi ngay cả chào một câu cũng không chào cứ thế mà bước đi, cuối cùng vẫn là một người trong làng giúp đỡ ông bà ngoại mang củi xuống núi.
Lạc Thư có một tật xấu, chính là mang thù. Cậu có thể nhận một người đàn ông nghe lời vợ, nhưng không thể chấp nhận một người đàn ông vứt bỏ cha mẹ. Về sau Lạc Thư áp dụng điều này lên chính bản thân, Lâm Tĩnh Minh là một người rất nghe lời cậu, hơn nữa đối với cha mẹ hai nhà đều tốt lắm, có thể nói là cẩn thận. Lạc Thư vẫn rất đắc ý.
Trở lại hiện tại, Lâm Tĩnh Minh cơ hồ cùng Lạc Thư như hình với bóng, cho nên cũng đến chơi theo, cùng đi còn có Tôn Thắng Siêu, gần đây cậu nhóc bị mẹ bắt tập viết bút lông, nghẹn khuất vo cùng, lần này vì Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh giúp đỡ mới được thả đi, cho nên vừa đến liền biến thành Tôn Ngộ Không chạy nhảy khắp nơi theo cậu út Hà Kiến Quốc.
Hà Bồi kì thật vẫn muốn tìm cơ hội ở chung với Lâm Tĩnh Minh, bao gồm người vừa đến hôm nay – Tôn Thắng Siêu, chỉ là một người từ sớm đã chạy đi, một người khác lúc nào cũng dính lấy Lạc Thư. Hà Bồi đặc biệt không thích em họ mình, cảm thấy nó rất giống con gái nên càng khinh thường chơi với Lạc Thư. Lâm Tĩnh Minh tuy rằng nhỏ hơn anh một chút nhưng trong mắt vẫn luôn cảm thấy Lâm Tĩnh Minh rất có khí tràng.
Hà Bồi biết có một học sinh chuyển phân hiệu, bộ dạng đẹp lại có tiền, nghe nói cha làm cơ quan thuế, khí chất rất giống với Lâm Tĩnh Minh, chính là Lâm Tĩnh Minh nhìn rất cao quý, dù sao Hà Bồi cũng lớn tuổi một chút, biết đây là khí chất do gia đình mang lại nên cũng có chút tâm tư. Đó là tầng lớp mà cả đời Hà Bồi không có khả năng tiếp cận, cha mẹ tuy rằng sau khi bán đất được lời chút tiền nhưng xét đến cùng lão ba vẫn là nông dân chân đất mắt toét, lão mẹ cả ngày cũng chỉ biết đén mạc chược đánh bài, Hà Bồi thực sự hâm mộ Lâm Tĩnh Minh, cũng tưởng có được bạn bè như vậy.
Học sinh chuyển trường kia cảm thấy Hà Bồi chướng mắt, nhưng Lâm Tĩnh Minh dù sao vẫn còn nhỏ, nếu ở trong lòng nhận mình là ‘ca ca’ khẳng định vô cùng tốt. Không thể không nói, Hà Bồi có tư tâm nhưng điều này đối với học sinh tiểu học năm thứ 5 cùng tuổi vẫn là có điểm từng trải hơn người khác, so sánh ra, Hà Hiểu Phân vô tâm vô phế nhưng hạnh phúc hơn rất nhiều.
Vài đứa trẻ ngồi học cậu út câu cá, Hà Hiểu Phân không hứng thú với chuyện này nên chạy đi bện vòng hoa. Hà Bồi cố ý ngồi bên người Lâm Tĩnh Minh, muốn tìm cơ hội nói mấy câu với Lâm Tĩnh Minh, có điều Lâm Tĩnh Minh từ đầu đến cuối kéo tay Lạc Thư chỉ đạo quăng cần ra làm sao, thu dây như thế nào nên Hà Bồi không đạt được mục đích. Lạc Thư tựa hồ không kiên nhẫn, muốn tự mình câu cá, Lâm Tĩnh Minh liền kéo Lạc Thư vào trong lòng, ghé vào lỗ tai cậu nói mấy câu, Lạc Thư liền im lặng để Lâm Tĩnh Minh chỉ đạo.
Lạc Thư đương nhiên chỉ có thể im lặng, Lâm Tĩnh Minh nói gì? Anh nói nếu mình không nghe lời liền hôn. Trải qua một thời gian cẩn thận quan sát, Lạc Thư nghiêm trọng hoài nghi Lâm Tĩnh Minh liệu có phải cũng trọng sinh trở về hay không. Có ai có thể nói cho cậu biết một đứa trẻ mới học năm 3 tiểu học vì cái gì hôn lưỡi thành thạo như thế không?
Lạc Thư bùng nổ, giằng co đến kết quả là Lâm Tĩnh Minh nhận lời không hôn cậu trước công chúng, cái khác thì…. Bởi vậy, Lạc Thư gần đây nghiêm khắc không cho chính mình ở cùng Lâm Tĩnh Minh trong không gian kín, biện pháp tốt nhất chính là lôi Tôn Thắng Siêu vào, tỉ như cùng nhau luyện thư pháp, Tôn Thắng Siêu mừng đến phát điên, Lâm Tĩnh Minh không được tự nhiên vài ngày đành phải đốc thúc hai người luyện chữ.
Lâm Tĩnh Minh có thể nghiêm khắc sánh bằng một lão sư già cả, Tôn Thắng Siêu hiển nhiên trở thành vật hi sinh, Lạc Thư trên tinh thần biểu thị đồng tình vạn phần nhưng không dám manh động.
“Ô ~ không phải là Hà công* sao?” Một trận tiếng cười truyền đến, Hà Kiến Quốc vừa dạy xong Tôn Thắng Siêu, đang chơi với con gái liền xoay người nhìn lại, lập tức nghênh đón.
(* Kĩ sư Hà)
“Mục tổng, ngài đã tới!” Người đàn ông với bụng bia to lớn này là một trong các ông chủ của công ty cậu út, làm người giả dối lại thích chiếm tiện nghi, Hà Kiến Quốc cũng không thích ông ta. Lần này công trình vốn là người khác làm, chỉ là tổng giám đốc nhìn trúng Hà Kiến Quốc, điểm tên Hà Kiến Quốc phụ trách, Mục Minh Hiền từ sau đó liền ghi hận, ngáng chân chuyện cậu út học nghiên cứu sinh. Người ta dù sao cũng là phó tổng, trứng chọi đá, Hà Kiến Quốc cũng không thể ghét ra mặt.
“Hôm nay chính là nhớ đến xem đoạn đường Hà công phụ trách, biết hôm nay là ngày nghỉ, không nghĩ tới Hà công lại tới đây mang bọn nhỏ đi câu cá”. Mục Minh Hiền trưng ra khuôn mặt bóng nhẫy vì mồ hôi, nói lộ ra vẻ khinh thường.
Đột nhiên nghĩ tới, Hà Kiến Quốc nhìn người phía sau Mục Minh Hiền, rõ ràng là đến kiểm tra bộ phận của anh có sai lầm gì không, nếu bị nắm thóp cũng khó giữ được việc.
Trực giác Lạc Thư không thích người gọi là ‘Mục tổng’ này, từ ánh mắt đuổi theo mợ út đang ôm con từ đầu không rời đi, còn mang một bộ mê đắm, Lạc Thư nhìn đã muốn đánh người.
“Đây là lão bà của Hà công đi, bộ dạng thật đúng là không sai, ha ha! Mọi người nói có phải không?” Theo Mục Minh Hiền cười rộ lên, vài người phía sau cũng cười theo.
Chương Hoa vốn nghĩ đến người nọ là lãnh đạo của chồng, làm thê tử nói vài câu cũng là bình thường, nhưng lời người này nói là nên nói với vợ của cấp dưới sao? Cô hơi chút bực mình, nghĩ đến chồng mình là cấp dưới người này, lại cảm thấy vất vả vô cùng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hà Kiến Quốc nắm chặt tay thành đấm, chỉ có thể chịu đựng. Anh xin lỗi nhìn về phía Chương
Hoa, Chương Hoa cười cười với anh, nói mang theo đứa nhỏ qua chỗ khác. Mục Minh Hiền cũng gật đầu, duy có ánh mắt vẫn dán chặt theo Chương Hoa, cuối cùng dời đến mông. Trong lòng ông tính toán, không nghĩ tới sinh đứa nhỏ xong dáng người còn tốt như vậy, một người xinh đẹp như vậy lại đi theo Hà Kiến Quốc, một tình nhân của ông từng nói qua muốn nếm thử hương vị của Hà công, nhìn rất đàn ông, Mục Minh Hiền lúc đó tức giận, đạp người đàn bà kia xuống giường.
Hướng đến cũng chỉ có thể do Mục Minh Hiền cho phép, không nên ăn trong bát lại nhìn trong nồi.
Bên này Mục Minh Hiên đang suy nghĩ đến con gái nhà lành, bên kia Lạc Thư đang tìm kiếm dưới đất có tảng đá nào không để đập ông ta. Dám tơ tưởng đến mợ út của cậu, nhìn xem bị ăn đánh thế nào. Lạc Thư trước kia tối thống hận người như thế, đã thấy trong mắt rất nhiều người loại ý tưởng ghê tởm như vậy, người của Lạc Thư là có thể nghĩ như vậy sao? Thường thường là xem không vừa mắt liền dùng nắm đấm để giải quyết.
Tìm tới tìm lui chỉ có một viên bên cạnh Hà Bồi có vẻ thích hợp, cậu bước nhanh sang chỗ đó, nhặt lên vừa định ném đột nhiên bị Hà Bồi đẩy xuống một chút liền rơi vào hồ. Thời điểm sặc nước nhìn lên, trong mắt Lạc Thư chỉ có cặp mắt chán ghét của Hà Bồi.
“A!!! Cứu…. Cứu mạng–” Lạc Thư không học bơi, luôn luôn là vịt trên cạn, Lâm Tĩnh Minh vừa thấy liền nghĩ nhảy xuống, thế nhưng Hà Kiến Quốc kéo lại tự mình nhảy xuống cứu.
Lúc Lạc Thư được kéo lên cả người đều ướt đẫm, may mắn chỉ uống vài ngụm nước, bị kinh hách, tức giận trừng mắt nhìn Hà Bồi, hốc mắt Hà Bồi đỏ hết cả lên.
“Cậu út, con, con cũng không biết khiến Lạc Thư rơi xuống hồ, con chỉ là nghĩ em cầm đá ném mọi người, muốn ngăn cản một chút, không nghĩ tới….” Hốc mắt Hà Bồi ươn ướt, bác cả liền đem con ôm vào ngực, một bộ ‘ai đụng đến đứa con bảo bối của ta, ta liều mạng với kẻ đó’. Chính là không biết, người đàn ông luôn cưng chiều con cuối cùng vì mấy chục vạn tiền đánh bạc mà rút đao chém nhau…
Thấy vậy Hà Kiến Quốc cũng không biết phải làm gì. Lạc Thư vừa được kéo lên Lâm Tĩnh Minh liền kiểm tra, nhìn cậu thật sự không có việc gì mới thật cẩn thận ôm cậu vào lòng. Thiếu chút nữa Lạc Lạc của anh sẽ không còn.
Từ nhỏ tới lớn mới biết hận một người là như thế nào, Hà Bồi bị Lâm Tĩnh Minh trừng mắt tới mức không dám khóc, đến khi nhìn lại đã thấy Lâm Tĩnh Minh cúi đầu an ủi Lạc Thư.
Lạc Thư nhìn người bên cạnh mình, hai mắt đỏ hoe, lời an ủi không biết là cho Lạc Thư hay tự an ủi chính mình. Cậu bỗng nhiên muốn cười lên, đã quên phải trừng mắt nhìn Hà Bồi, trong mắt chỉ là bộ dáng lo lắng của Lâm Tĩnh Minh.
Đám người Mục Minh Hiền cũng vờ vịt tiến lên, vừa định nói đã bị một đứa nhóc đẩy ra, may mắn đằng sau có người giúp đỡ, thiếu chút nữa liền ngã.
Lạc Thư thụ sủng nhược kinh, Lâm Tĩnh Minh sờ sờ đầu cậu nói tuy rằng cậu không tự mình đi chúc tết nhưng chuyển lời chúc mừng nên Mạc Lâm cũng cho cậu một bao lì xì. Về phần Lâm Tĩnh Minh, anh nói mình lớn hơn Lạc Thư nên phải tặng. Lạc Thư cười nhạt, tiền Lâm Tĩnh Minh tặng đều là tiền người lớn cho, Lâm Tĩnh Minh cũng không giải thích, chỉ là cười nói thấy Lạc Lạc thật tốt. Mặt Lạc Thư lại đỏ bừng…
Ngày qua ngày cứ bình lặng trôi qua như trước, cậu út Hà Kiến Quốc thuận lợi vượt qua sơ tuyển vòng hai, chỉ còn chờ vòng phỏng vấn là có thể yên tâm. Hà Kiến Quốc hiện tại phụ trách thi công một vùng hồ, muốn làm một khu du lịch kết hợp câu cá, bởi vì vừa rồi được mọi người giúp đỡ, mợ út Chương Hoa suy nghĩ mang theo bọn trẻ đi chơi, như vậy vừa không giống là mời khách xa lạ, cũng có thể cho đám trẻ thả lỏng sau khi học ở trường, mợ cũng đã lâu không gặp Hà Kiến Quốc, con gái đã mở miệng gọi ‘ba ba’.
Hà Kiến Quốc nghe ý kiến của vợ lập tức tán thành cả hai tay, cho nên hôm nay vài đứa nhỏ đều đến đây, cũng bao gồm đứa nhỏ nhà bác cả – Hà Bồi. Dù sao Hà Bồi vẫn còn nhỏ, huống hồ nếu không mang Hà Bồi đi bác cả gái khẳng định sẽ nổi bão, khi đó bị hại chính là toàn bộ Hà gia. Hôm nay bác cả cũng đến, bác cả gái vì hẹn bạn đi đánh bài nên bắt chồng đi theo, sợ người ta bạc đãi con trai mình, trong mắt bác gái cả, Hà Bồi là một đứa nhỏ rất dễ bị bắt nạt.
Lạc Thư không có ấn tượng tốt với bác cả, cứ việc người này không hay nói chuyện nhưng lại làm chuyện thương tổn đến bà ngoại. Lạc Thư nhớ rõ khi mẹ gọi điện có một lần thiếu chút nữa tức đến khóc ra, nguyên nhân là ông bà ngoại vào rừng chặt được rất nhiều củi mang về, bác cả thấy ông bà xuống núi ngay cả chào một câu cũng không chào cứ thế mà bước đi, cuối cùng vẫn là một người trong làng giúp đỡ ông bà ngoại mang củi xuống núi.
Lạc Thư có một tật xấu, chính là mang thù. Cậu có thể nhận một người đàn ông nghe lời vợ, nhưng không thể chấp nhận một người đàn ông vứt bỏ cha mẹ. Về sau Lạc Thư áp dụng điều này lên chính bản thân, Lâm Tĩnh Minh là một người rất nghe lời cậu, hơn nữa đối với cha mẹ hai nhà đều tốt lắm, có thể nói là cẩn thận. Lạc Thư vẫn rất đắc ý.
Trở lại hiện tại, Lâm Tĩnh Minh cơ hồ cùng Lạc Thư như hình với bóng, cho nên cũng đến chơi theo, cùng đi còn có Tôn Thắng Siêu, gần đây cậu nhóc bị mẹ bắt tập viết bút lông, nghẹn khuất vo cùng, lần này vì Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh giúp đỡ mới được thả đi, cho nên vừa đến liền biến thành Tôn Ngộ Không chạy nhảy khắp nơi theo cậu út Hà Kiến Quốc.
Hà Bồi kì thật vẫn muốn tìm cơ hội ở chung với Lâm Tĩnh Minh, bao gồm người vừa đến hôm nay – Tôn Thắng Siêu, chỉ là một người từ sớm đã chạy đi, một người khác lúc nào cũng dính lấy Lạc Thư. Hà Bồi đặc biệt không thích em họ mình, cảm thấy nó rất giống con gái nên càng khinh thường chơi với Lạc Thư. Lâm Tĩnh Minh tuy rằng nhỏ hơn anh một chút nhưng trong mắt vẫn luôn cảm thấy Lâm Tĩnh Minh rất có khí tràng.
Hà Bồi biết có một học sinh chuyển phân hiệu, bộ dạng đẹp lại có tiền, nghe nói cha làm cơ quan thuế, khí chất rất giống với Lâm Tĩnh Minh, chính là Lâm Tĩnh Minh nhìn rất cao quý, dù sao Hà Bồi cũng lớn tuổi một chút, biết đây là khí chất do gia đình mang lại nên cũng có chút tâm tư. Đó là tầng lớp mà cả đời Hà Bồi không có khả năng tiếp cận, cha mẹ tuy rằng sau khi bán đất được lời chút tiền nhưng xét đến cùng lão ba vẫn là nông dân chân đất mắt toét, lão mẹ cả ngày cũng chỉ biết đén mạc chược đánh bài, Hà Bồi thực sự hâm mộ Lâm Tĩnh Minh, cũng tưởng có được bạn bè như vậy.
Học sinh chuyển trường kia cảm thấy Hà Bồi chướng mắt, nhưng Lâm Tĩnh Minh dù sao vẫn còn nhỏ, nếu ở trong lòng nhận mình là ‘ca ca’ khẳng định vô cùng tốt. Không thể không nói, Hà Bồi có tư tâm nhưng điều này đối với học sinh tiểu học năm thứ 5 cùng tuổi vẫn là có điểm từng trải hơn người khác, so sánh ra, Hà Hiểu Phân vô tâm vô phế nhưng hạnh phúc hơn rất nhiều.
Vài đứa trẻ ngồi học cậu út câu cá, Hà Hiểu Phân không hứng thú với chuyện này nên chạy đi bện vòng hoa. Hà Bồi cố ý ngồi bên người Lâm Tĩnh Minh, muốn tìm cơ hội nói mấy câu với Lâm Tĩnh Minh, có điều Lâm Tĩnh Minh từ đầu đến cuối kéo tay Lạc Thư chỉ đạo quăng cần ra làm sao, thu dây như thế nào nên Hà Bồi không đạt được mục đích. Lạc Thư tựa hồ không kiên nhẫn, muốn tự mình câu cá, Lâm Tĩnh Minh liền kéo Lạc Thư vào trong lòng, ghé vào lỗ tai cậu nói mấy câu, Lạc Thư liền im lặng để Lâm Tĩnh Minh chỉ đạo.
Lạc Thư đương nhiên chỉ có thể im lặng, Lâm Tĩnh Minh nói gì? Anh nói nếu mình không nghe lời liền hôn. Trải qua một thời gian cẩn thận quan sát, Lạc Thư nghiêm trọng hoài nghi Lâm Tĩnh Minh liệu có phải cũng trọng sinh trở về hay không. Có ai có thể nói cho cậu biết một đứa trẻ mới học năm 3 tiểu học vì cái gì hôn lưỡi thành thạo như thế không?
Lạc Thư bùng nổ, giằng co đến kết quả là Lâm Tĩnh Minh nhận lời không hôn cậu trước công chúng, cái khác thì…. Bởi vậy, Lạc Thư gần đây nghiêm khắc không cho chính mình ở cùng Lâm Tĩnh Minh trong không gian kín, biện pháp tốt nhất chính là lôi Tôn Thắng Siêu vào, tỉ như cùng nhau luyện thư pháp, Tôn Thắng Siêu mừng đến phát điên, Lâm Tĩnh Minh không được tự nhiên vài ngày đành phải đốc thúc hai người luyện chữ.
Lâm Tĩnh Minh có thể nghiêm khắc sánh bằng một lão sư già cả, Tôn Thắng Siêu hiển nhiên trở thành vật hi sinh, Lạc Thư trên tinh thần biểu thị đồng tình vạn phần nhưng không dám manh động.
“Ô ~ không phải là Hà công* sao?” Một trận tiếng cười truyền đến, Hà Kiến Quốc vừa dạy xong Tôn Thắng Siêu, đang chơi với con gái liền xoay người nhìn lại, lập tức nghênh đón.
(* Kĩ sư Hà)
“Mục tổng, ngài đã tới!” Người đàn ông với bụng bia to lớn này là một trong các ông chủ của công ty cậu út, làm người giả dối lại thích chiếm tiện nghi, Hà Kiến Quốc cũng không thích ông ta. Lần này công trình vốn là người khác làm, chỉ là tổng giám đốc nhìn trúng Hà Kiến Quốc, điểm tên Hà Kiến Quốc phụ trách, Mục Minh Hiền từ sau đó liền ghi hận, ngáng chân chuyện cậu út học nghiên cứu sinh. Người ta dù sao cũng là phó tổng, trứng chọi đá, Hà Kiến Quốc cũng không thể ghét ra mặt.
“Hôm nay chính là nhớ đến xem đoạn đường Hà công phụ trách, biết hôm nay là ngày nghỉ, không nghĩ tới Hà công lại tới đây mang bọn nhỏ đi câu cá”. Mục Minh Hiền trưng ra khuôn mặt bóng nhẫy vì mồ hôi, nói lộ ra vẻ khinh thường.
Đột nhiên nghĩ tới, Hà Kiến Quốc nhìn người phía sau Mục Minh Hiền, rõ ràng là đến kiểm tra bộ phận của anh có sai lầm gì không, nếu bị nắm thóp cũng khó giữ được việc.
Trực giác Lạc Thư không thích người gọi là ‘Mục tổng’ này, từ ánh mắt đuổi theo mợ út đang ôm con từ đầu không rời đi, còn mang một bộ mê đắm, Lạc Thư nhìn đã muốn đánh người.
“Đây là lão bà của Hà công đi, bộ dạng thật đúng là không sai, ha ha! Mọi người nói có phải không?” Theo Mục Minh Hiền cười rộ lên, vài người phía sau cũng cười theo.
Chương Hoa vốn nghĩ đến người nọ là lãnh đạo của chồng, làm thê tử nói vài câu cũng là bình thường, nhưng lời người này nói là nên nói với vợ của cấp dưới sao? Cô hơi chút bực mình, nghĩ đến chồng mình là cấp dưới người này, lại cảm thấy vất vả vô cùng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hà Kiến Quốc nắm chặt tay thành đấm, chỉ có thể chịu đựng. Anh xin lỗi nhìn về phía Chương
Hoa, Chương Hoa cười cười với anh, nói mang theo đứa nhỏ qua chỗ khác. Mục Minh Hiền cũng gật đầu, duy có ánh mắt vẫn dán chặt theo Chương Hoa, cuối cùng dời đến mông. Trong lòng ông tính toán, không nghĩ tới sinh đứa nhỏ xong dáng người còn tốt như vậy, một người xinh đẹp như vậy lại đi theo Hà Kiến Quốc, một tình nhân của ông từng nói qua muốn nếm thử hương vị của Hà công, nhìn rất đàn ông, Mục Minh Hiền lúc đó tức giận, đạp người đàn bà kia xuống giường.
Hướng đến cũng chỉ có thể do Mục Minh Hiền cho phép, không nên ăn trong bát lại nhìn trong nồi.
Bên này Mục Minh Hiên đang suy nghĩ đến con gái nhà lành, bên kia Lạc Thư đang tìm kiếm dưới đất có tảng đá nào không để đập ông ta. Dám tơ tưởng đến mợ út của cậu, nhìn xem bị ăn đánh thế nào. Lạc Thư trước kia tối thống hận người như thế, đã thấy trong mắt rất nhiều người loại ý tưởng ghê tởm như vậy, người của Lạc Thư là có thể nghĩ như vậy sao? Thường thường là xem không vừa mắt liền dùng nắm đấm để giải quyết.
Tìm tới tìm lui chỉ có một viên bên cạnh Hà Bồi có vẻ thích hợp, cậu bước nhanh sang chỗ đó, nhặt lên vừa định ném đột nhiên bị Hà Bồi đẩy xuống một chút liền rơi vào hồ. Thời điểm sặc nước nhìn lên, trong mắt Lạc Thư chỉ có cặp mắt chán ghét của Hà Bồi.
“A!!! Cứu…. Cứu mạng–” Lạc Thư không học bơi, luôn luôn là vịt trên cạn, Lâm Tĩnh Minh vừa thấy liền nghĩ nhảy xuống, thế nhưng Hà Kiến Quốc kéo lại tự mình nhảy xuống cứu.
Lúc Lạc Thư được kéo lên cả người đều ướt đẫm, may mắn chỉ uống vài ngụm nước, bị kinh hách, tức giận trừng mắt nhìn Hà Bồi, hốc mắt Hà Bồi đỏ hết cả lên.
“Cậu út, con, con cũng không biết khiến Lạc Thư rơi xuống hồ, con chỉ là nghĩ em cầm đá ném mọi người, muốn ngăn cản một chút, không nghĩ tới….” Hốc mắt Hà Bồi ươn ướt, bác cả liền đem con ôm vào ngực, một bộ ‘ai đụng đến đứa con bảo bối của ta, ta liều mạng với kẻ đó’. Chính là không biết, người đàn ông luôn cưng chiều con cuối cùng vì mấy chục vạn tiền đánh bạc mà rút đao chém nhau…
Thấy vậy Hà Kiến Quốc cũng không biết phải làm gì. Lạc Thư vừa được kéo lên Lâm Tĩnh Minh liền kiểm tra, nhìn cậu thật sự không có việc gì mới thật cẩn thận ôm cậu vào lòng. Thiếu chút nữa Lạc Lạc của anh sẽ không còn.
Từ nhỏ tới lớn mới biết hận một người là như thế nào, Hà Bồi bị Lâm Tĩnh Minh trừng mắt tới mức không dám khóc, đến khi nhìn lại đã thấy Lâm Tĩnh Minh cúi đầu an ủi Lạc Thư.
Lạc Thư nhìn người bên cạnh mình, hai mắt đỏ hoe, lời an ủi không biết là cho Lạc Thư hay tự an ủi chính mình. Cậu bỗng nhiên muốn cười lên, đã quên phải trừng mắt nhìn Hà Bồi, trong mắt chỉ là bộ dáng lo lắng của Lâm Tĩnh Minh.
Đám người Mục Minh Hiền cũng vờ vịt tiến lên, vừa định nói đã bị một đứa nhóc đẩy ra, may mắn đằng sau có người giúp đỡ, thiếu chút nữa liền ngã.
Tác giả :
Lạc Lệ