Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung
Chương 53: tới gần
Ở nhà Hà Dịch cùng y hàn huyên ít lâu, Úc Lâm Phi liền chuẩn bị trở về, hắn nhìn Văn Trình vẻ mặt xoắn xuýt, cười nói: “Ngươi lại xoắn xuýt cái gì?”
“Meo.” Văn Trình tổng cảm thấy cậu giống như quên mất cái gì…
“Hử, không nỡ đi rồi hả?” Úc Lâm Phi nói giỡn: “Nếu không ngươi cứ ở nhà Hà Dịch đi? Mỗi ngày cùng Bánh bao chơi.”
Bánh bao… Chơi? cái này hai cái từ mấu chốt trong lời Úc Lâm Phi rốt cục khién Văn Trình nhớ được cậu quên cái gì… Cậu quay đầu nhìn thoáng qua cái giường ngủ cho mèo trống không, trong nội tâm thở dài một hơi, Bánh bao, đời này chúng ta nhất định hữu duyên vô phận a…
Úc Lâm Phi tự nhiên không rõ suy nghĩ trong nội tâm Văn Trình, hắn ôm Văn Trình vào trong ngực, chào Hà Dịch rồi đi.
Ha ha ha, Tiểu Hắc đần vẫn không có tìm được nó ~ Bánh bao đang ẩn núp vẫn còn rất vui vẻ, loại vui vẻ này tiếp tục đến lúc… Nó phát hiện Tiểu Hắc đã đi rồi…
“Meo ô Meo!!!” Tiểu Hắc ngươi cái đồ mèo xấu không giữ lời hứa!!! Ta về sau không bao giờ tin tưởng ngươi nữa, vĩnh viễn cũng không tin ngươi!!! Bánh bao hướng về phía Văn Trình rời khỏi cửa gào thét một hồi, sau đó cụp lỗ tai trở về.
“Ai ô, đây là thương tâm rồi hả?” Hà Dịch ngồi trên ghế sô pha nhìn phản ứng của Bánh bao, trong lòng buồn cười một hồi, y đi vào phòng bếp tìm đồ ăn vặt Bánh bao ưa thích, quyết định hảo hảo an ủi tiểu khả ái nhà y một phát.
Văn Trình đương nhiên không biết việc cậu rời đi đối với tâm trí một con mèo vị thành niên đã tạo thành bao nhiêu bóng ma, bất quá từ đó về sau Bánh bao triệt để từ bỏ thích meo meo… Biến thành mèo lười thích ngủ.
Những ngày tiếp theo phi thường yên bình.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc Văn Trình biến thành người, trạng thái luôn không ổn định. Trên cơ bản sau khi biến thành người một ngày nhất định phải biến trở về hình thái mèo trong vòng một tuần, vì nguyên nhân đó, Úc Lâm Phi cũng không dám dẫn cậu ra ngoài, nếu ở bên ngoài đột nhiên biến đổi, kia tuyệt đối chính là một sự cố…
Vào ngày mừng năm mới, Văn Trình mặc một bộ trang phục và đạo cụ Úc Lâm Phi đặc biệt mua cho cậu, sôi nổi đi ra ngoài, bởi vì là thời gian đặc biệt, Úc Lâm Phi cũng không có quá nhiều yêu cầu với Văn Trình, nhìn cậu ở phía trước chạy phốc phốc, chỉ lộ ra nụ cười ôn nhu, trong ánh mắt cũng tràn đầy sủng nịch.
“Úc Lâm Phi, Úc Lâm Phi ~” Cái tai bị mũ thật dày che lại, Văn Trình bị bao lại như quả cầu kích động kêu tên Úc Lâm Phi, cậu cúi eo xuống đất tạo một quả cầu tuyết, ba một tiếng liền ném về phía Úc Lâm Phi.
Úc Lâm Phi nhất thời không bắt bẻ vừa vặn bị ném tới, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười, hắn tiến lên vài bước muốn bắt lấy Văn Trình, đã thấy cậu vừa ném cầu tuyết liên hoàn vừa bỏ chạy.
“Đừng chạy, cẩn thận ngã. ” Úc Lâm Phi thấy Văn Trình chạy nhanh như bay, đành phải vừa tức vừa buồn cười kêu một câu.
“Ha ha ha, ta mới không ngã xuống đâu, ngươi đồ nhân loại ngu xuẩn ~~ a ~!” Vừa đắc ý không được vài phút, Văn Trình liền bởi vì chạy lên trên một tảng băng, trượt chân binh một phát ngã xuống, tuy là mông chạm đất trước, nhưng cũng không nhẹ.
“Ngươi nhìn ngươi xem.” Văn Trình ngã, Úc Lâm Phi vội vàng chạy tới.
“Mông nứt mất rồi…” Văn Trình nhe răng trợn mắt: “Ai nha đau quá đi…”
“Ta đã nói ngươi đừng chạy loạn, ngã thế này thì tốt rồi?” Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Thật vất vả mang ngươi ra ngoài chơi một lần, ngươi cũng có thể làm ra chuyện này.”
“Ai, ta không phải… A, người nọ là ai?” Văn Trình nhìn phía sau Úc Lâm Phi, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Ai?” Úc Lâm Phi quay đầu, nhìn thấy ở chỗ cũ một nam nhân mặc áo lông màu trắng tranh chấp gì đó, nhìn kỹ, mới phát hiện người nọ rõ ràng giống Tiểu Hắc nhà hắn khi lớn lên như đúc… Không hề nghi ngờ, người này có lẽ chính là Văn gia công tử hắn từng gặp một lần từng tại yến hội.
“Tại sao hắn lại giống ta khi lớn lên như đúc.” Văn Trình ngồi dưới đất nhìn đến choáng váng, nhưng rất nhanh cậu liền chú ý tới trong tay người kia cầm theo một cái ***g sắt.
“Ta còn muốn hỏi ngươi đây này.” Trong lòng có chút cảm giác không thoải mái, không biết vì cái gì, Úc Lâm Phi tổng cảm thấy nếu để cho Tiểu Hắc cùng Văn Trình gặp lại là sự kiện không tốt đẹp gì.
“Cơm…” Văn Trình chằm chằm vào cái ***g sắt xa xa trong tay người kia, cảm thấy càng nhìn càng quen mắt: “Ai nha, Cơm như thế nào lại bị hắn bắt???”
“Cơm cái gì?” Úc Lâm Phi hiển nhiên không minh bạch Văn Trình đang nói gì.
“Ta biết một con mèo hoang.” Văn Trình nhíu mày: “… Ta giống như… Thật sự đã quên mất chuyện gì đó.”
“Nhanh đứng lên đi, mặt đất lạnh.” Úc Lâm Phi kéo Văn Trình từ trên mặt đất dậy, bất động thanh sắc ngăn cản ánh mắt cậu nhìn về phía bên kia: “Người ta nói không chừng là đem mèo đi trạm cứu hộ vật nuôi rồi, đi nhanh đi, ngươi không phải còn muốn ăn sủi cảo sao.”
“Trạm cứu hộ?” Trong mắt Văn Trình tràn đầy hồ nghi, cậu vẫn có chút bất an: “Chúng ta đi qua hỏi một chút a, Cơm là mèo tốt.”
Mèo tốt cũng không được… Úc Lâm Phi nói thầm trong lòng, nếu để Văn gia công tử nhìn thấy ngươi, không tránh khỏi một phen truy nguyên, vừa nghĩ tới khả năng sự việc sau khi Tiểu Hắc bị phát hiện, Úc Lâm Phi liền kiên định muốn dẫn Văn Trình đi.
“Đi nhanh đi, Văn Trình cũng không phải người xấu.” Úc Lâm Phi miệng nói xong chính mình cũng không tin, muốn đem Tiểu Hắc về nhà trước.
“… Văn Trình?” Văn Trình ngẩn ngơ: “Hắn gọi là Văn Trình? Không đúng… Tên của ta mới là Văn Trình a.”
“Có ý gì?” Úc Lâm Phi nghe cái này cũng ngây người.
“Ta…” Văn Trình thò tay gãi đầu: “Ta nhớ ta được gọi là Văn Trình kia mà…”
“… Ta mặc kệ ngươi tên gì, ngươi trước cùng ta trở về.” Úc Lâm Phi thấy bên kia đang đi về hướng này, lôi kéo Văn Trình đi về nhà, cũng mặc kệ Văn Trình biểu lộ chần chờ.
Đến nhà, Úc Lâm Phi đối với lời Văn Trình vừa mới nói càng tiến hành khảo vấn kỹ càng.
Thế nhưng mà Văn Trình có thể nói cái gì? Nên nhớ rõ cậu đều đã quên gần như hết… Duy chỉ có cái tên này, giống như khắc vào cốt tủy cậu, như thế nào cũng không thể quên được.
“Ta đúng là không nên trông cậy vào ngươi.” Úc Lâm Phi thở dài, búng cái ót Văn Trình thoáng một phát: “Có thể đừng mơ hồ như vậy không?”
“A, ta cũng không muốn a.” Cái mũi Văn Trình đông lạnh trở nên đỏ bừng, cậu ôm một ly sữa nóng không chịu buông tay, gặp bộ dáng phiền muộn của Úc Lâm Phi liền bắt đầu làm nũng: “Mông ta đau.”
“Cởi quần ra.” Úc Lâm Phi khiêu mi: “Ta giúp ngươi nhìn xem ngã sấp xuống chỗ nào không ổn, ngươi nói ngươi nếu phá cái đuôi gãy đi, lúc biến mèo cái đuôi có thể cũng gãy không?”
Bị lời này của Úc Lâm Phi hù đến, Văn Trình vội vàng bỏ quần của mình ra, lộ ra bờ mông trắng như tuyết.
“…” Nhìn ở chỗ nối với eo có một mảng thâm xanh lớn, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Ta đi l làm cho ngươi quả trứng gà chườm nóng một phát, thật sự là phục ngươi rồi.”
“Đau quá.” Văn Trình vuốt vuốt cái mũi, ngoài miệng còn mang theo một vòng ria mép sữa, bộ dáng đáng thương khiến cho Úc Lâm Phi nhìn tâm đều mềm nhũn một vòng.
Hắn nhịn không được trực tiếp đè cái ót Văn Trình xuống, kéo cậu đến trước mặt của mình, thoáng hôn một phát trên cái miệng của cậu, thuận tiện thanh lý sạch sẽ vết sữa.
Văn Trình bị ăn đậu hủ không có phản ứng gì quá lớn, nói thật, trong khoảng thời gian này cử chỉ thân mật của Úc Lâm Phi với cậu thật sự quá nhiều, cậu rất nhanh đã quen rồi, chỉ cần không chạm đến cái bộ vị nào đó … Những thứ khác cũng không sao cả.
Nằm lỳ ở trên giường chờ trứng gà của Úc Lâm Phi, Văn Trình không tự chủ được bắt đầu lo lắng cho Cơm bị cái “Văn Trình” kia mang đi, là bị bắt về nuôi rồi hả? Cảm giác không giống a… Văn Trình nghĩ một lát quyết định tìm thời gian đi ngó ngó…
Úc Lâm Phi chuẩn bị cho trứng gà xong, thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Văn Trình, nở nụ cười: “Nghĩ cái gì đấy.”
“Muốn ăn gì đó.” Thốt ra, Văn Trình ai u ai u kêu lên: “Ngươi điểm nhẹ thôi, đau quá a.”
“Lúc ấy chạy thế nào không nghĩ đau.” Úc Lâm Phi tức giận: “Đều đem lời nói của ta làm gió thoảng bên tai hả?”
“Hừ hừ.” Rì rầm vài tiếng, Văn Trình bắt đầu chơi xấu: “Ta muốn ăn sủi cảo, ngươi nhanh đi làm cho ta, đừng có rau hẹ đấy, nhiều tỏi một chút ~~ “
“Ăn ăn ăn, thế nào lại không đem ngươi ăn chết.” Úc Lâm Phi kéo quần Văn Trình lên cho tốt: “Ngươi đừng có chạy lung tung nữa, đợi lát nữa càng nghiêm trọng hơn, ta không giúp được ngươi.”
“Được rồi được rồi, ta đã biết.” Văn Trình che lỗ tai vẻ mặt khó chịu: “Ngươi quá dong dài rồi.”
“Nhóc con không có lương tâm.” Úc Lâm Phi đánh cái ót Văn Trình một phát, đứng lên đi về hướng phòng bếp: “Ta cho tôm ở bên trong a.”
“A ~~” sủi cảo tôm rau cải, nghe xong tên đã chảy nước miếng, Văn Trình khập khiễng đi đến phòng khách, mở TV ra, giống như không có xương cốt ghé vào trên ghế sô pha.
Úc Lâm Phi vẫn còn ở phòng bếp bao sủi cảo, gần đây hắn có đi thăm dò sự tình giữa Bạch Tùng Trạch cùng Tô Duy Hi, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, người biết rõ chuyện này đều dị thường kín miệng, không cần nghĩ đã biết rõ Bạch Tùng Trạch khẳng định nói chuyện qua.
Bất quá Úc Lâm Phi cũng không có ý định buông tha, việc liên quan tới Tô Duy Hi, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận mà giao thanh mai trúc mã của mình cho tên cầm thú như Bạch Tùng Trạch.
Gói kỹ sủi cảo, Úc Lâm Phi đem sủi cảo cho vào nồi, trở lại phòng khách mới phát hiện Văn Trình lại ngủ rồi.
Cười sủng nịch, Úc Lâm Phi vào phòng ngủ mang một tấm chăn trùm lên trên người Văn Trình, sau đó đi tất vào bàn chân lạnh buốt của hắn, tiếp lại tiến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị gia vị dùng để ăn sủi cảo.
Văn Trình là bị mùi hương làm tỉnh dậy, thời điểm mùi sủi cảo mang theo vị ngọt dũng mãnh chui vào xoang mũi, Văn Trình liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt từ trên sô pha đứng dậy, chậm rì rì đi về phía nhà ăn, vừa vặn trông thấy Úc Lâm Phi đang bày bát đũa.
“Chuẩn bị tốt rồi hả?” Văn Trình nhìn sủi cảo bự trắng bóng trên bàn, nuốt từng ngụm nước miếng.
“Ừ.” Úc Lâm Phi nở nụ cười: “Ngươi lên thật đúng lúc, ta đang chuẩn bị gọi ngươi đấy.”
“Con dâu ngươi thực hiền lành.” Văn Trình cũng cười, cậu dựng lông xù mèo con chính mình lên, bộ dáng ngây ngốc, khiến Úc Lâm Phi lại nhịn không được cắb cậu một miếng.
“Ăn cơm ~~” Cầm chiếc đũa lên, Văn Trình bắt đầu từng ngụm từng ngụm đút sủi cảo vào trong miệng, Úc Lâm Phi ngồi bên cạnh Văn Trình, nhìn bộ dạng cậu ăn dị thường sung sướng, trên mặt là ôn hòa vui vẻ.
“Ăn ngon thật.” Văn Trình nhìn Úc Lâm Phi nói: “Ngươi cũng ăn a.”
“Được.” Úc Lâm Phi lúc này mới động đũa, ăn cái sủi cảo đầu tiên của năm 2012.
“Tiểu Hắc.” Úc Lâm Phi đột nhiên mở miệng: “Chúng ta luôn luôn ở cùng một chỗ được không?”
“A?” Vẫn còn đang sủi cảo, Văn Trình sững sờ: “Ngươi sẽ không cần ta?”
“Đương nhiên sẽ không.” Úc Lâm Phi trả lời vô cùng kiên định.
“Vậy thì nhất định sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ á.” Văn Trình hoàn toàn không có chú ý tới cảm xúc phức tạp của Úc Lâm Phi: “Tuy ngươi là nhân loại ngu xuẩn, nhưng ta vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận ngươi.”
“Tốt, tạ chủ long ân.” Úc Lâm Phi cười nói.
Gặp được Tiểu Hắc, đại khái là sự kiện may mắn nhất trong sinh mệnh của hắn đi.
“Meo.” Văn Trình tổng cảm thấy cậu giống như quên mất cái gì…
“Hử, không nỡ đi rồi hả?” Úc Lâm Phi nói giỡn: “Nếu không ngươi cứ ở nhà Hà Dịch đi? Mỗi ngày cùng Bánh bao chơi.”
Bánh bao… Chơi? cái này hai cái từ mấu chốt trong lời Úc Lâm Phi rốt cục khién Văn Trình nhớ được cậu quên cái gì… Cậu quay đầu nhìn thoáng qua cái giường ngủ cho mèo trống không, trong nội tâm thở dài một hơi, Bánh bao, đời này chúng ta nhất định hữu duyên vô phận a…
Úc Lâm Phi tự nhiên không rõ suy nghĩ trong nội tâm Văn Trình, hắn ôm Văn Trình vào trong ngực, chào Hà Dịch rồi đi.
Ha ha ha, Tiểu Hắc đần vẫn không có tìm được nó ~ Bánh bao đang ẩn núp vẫn còn rất vui vẻ, loại vui vẻ này tiếp tục đến lúc… Nó phát hiện Tiểu Hắc đã đi rồi…
“Meo ô Meo!!!” Tiểu Hắc ngươi cái đồ mèo xấu không giữ lời hứa!!! Ta về sau không bao giờ tin tưởng ngươi nữa, vĩnh viễn cũng không tin ngươi!!! Bánh bao hướng về phía Văn Trình rời khỏi cửa gào thét một hồi, sau đó cụp lỗ tai trở về.
“Ai ô, đây là thương tâm rồi hả?” Hà Dịch ngồi trên ghế sô pha nhìn phản ứng của Bánh bao, trong lòng buồn cười một hồi, y đi vào phòng bếp tìm đồ ăn vặt Bánh bao ưa thích, quyết định hảo hảo an ủi tiểu khả ái nhà y một phát.
Văn Trình đương nhiên không biết việc cậu rời đi đối với tâm trí một con mèo vị thành niên đã tạo thành bao nhiêu bóng ma, bất quá từ đó về sau Bánh bao triệt để từ bỏ thích meo meo… Biến thành mèo lười thích ngủ.
Những ngày tiếp theo phi thường yên bình.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc Văn Trình biến thành người, trạng thái luôn không ổn định. Trên cơ bản sau khi biến thành người một ngày nhất định phải biến trở về hình thái mèo trong vòng một tuần, vì nguyên nhân đó, Úc Lâm Phi cũng không dám dẫn cậu ra ngoài, nếu ở bên ngoài đột nhiên biến đổi, kia tuyệt đối chính là một sự cố…
Vào ngày mừng năm mới, Văn Trình mặc một bộ trang phục và đạo cụ Úc Lâm Phi đặc biệt mua cho cậu, sôi nổi đi ra ngoài, bởi vì là thời gian đặc biệt, Úc Lâm Phi cũng không có quá nhiều yêu cầu với Văn Trình, nhìn cậu ở phía trước chạy phốc phốc, chỉ lộ ra nụ cười ôn nhu, trong ánh mắt cũng tràn đầy sủng nịch.
“Úc Lâm Phi, Úc Lâm Phi ~” Cái tai bị mũ thật dày che lại, Văn Trình bị bao lại như quả cầu kích động kêu tên Úc Lâm Phi, cậu cúi eo xuống đất tạo một quả cầu tuyết, ba một tiếng liền ném về phía Úc Lâm Phi.
Úc Lâm Phi nhất thời không bắt bẻ vừa vặn bị ném tới, thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười, hắn tiến lên vài bước muốn bắt lấy Văn Trình, đã thấy cậu vừa ném cầu tuyết liên hoàn vừa bỏ chạy.
“Đừng chạy, cẩn thận ngã. ” Úc Lâm Phi thấy Văn Trình chạy nhanh như bay, đành phải vừa tức vừa buồn cười kêu một câu.
“Ha ha ha, ta mới không ngã xuống đâu, ngươi đồ nhân loại ngu xuẩn ~~ a ~!” Vừa đắc ý không được vài phút, Văn Trình liền bởi vì chạy lên trên một tảng băng, trượt chân binh một phát ngã xuống, tuy là mông chạm đất trước, nhưng cũng không nhẹ.
“Ngươi nhìn ngươi xem.” Văn Trình ngã, Úc Lâm Phi vội vàng chạy tới.
“Mông nứt mất rồi…” Văn Trình nhe răng trợn mắt: “Ai nha đau quá đi…”
“Ta đã nói ngươi đừng chạy loạn, ngã thế này thì tốt rồi?” Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Thật vất vả mang ngươi ra ngoài chơi một lần, ngươi cũng có thể làm ra chuyện này.”
“Ai, ta không phải… A, người nọ là ai?” Văn Trình nhìn phía sau Úc Lâm Phi, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Ai?” Úc Lâm Phi quay đầu, nhìn thấy ở chỗ cũ một nam nhân mặc áo lông màu trắng tranh chấp gì đó, nhìn kỹ, mới phát hiện người nọ rõ ràng giống Tiểu Hắc nhà hắn khi lớn lên như đúc… Không hề nghi ngờ, người này có lẽ chính là Văn gia công tử hắn từng gặp một lần từng tại yến hội.
“Tại sao hắn lại giống ta khi lớn lên như đúc.” Văn Trình ngồi dưới đất nhìn đến choáng váng, nhưng rất nhanh cậu liền chú ý tới trong tay người kia cầm theo một cái ***g sắt.
“Ta còn muốn hỏi ngươi đây này.” Trong lòng có chút cảm giác không thoải mái, không biết vì cái gì, Úc Lâm Phi tổng cảm thấy nếu để cho Tiểu Hắc cùng Văn Trình gặp lại là sự kiện không tốt đẹp gì.
“Cơm…” Văn Trình chằm chằm vào cái ***g sắt xa xa trong tay người kia, cảm thấy càng nhìn càng quen mắt: “Ai nha, Cơm như thế nào lại bị hắn bắt???”
“Cơm cái gì?” Úc Lâm Phi hiển nhiên không minh bạch Văn Trình đang nói gì.
“Ta biết một con mèo hoang.” Văn Trình nhíu mày: “… Ta giống như… Thật sự đã quên mất chuyện gì đó.”
“Nhanh đứng lên đi, mặt đất lạnh.” Úc Lâm Phi kéo Văn Trình từ trên mặt đất dậy, bất động thanh sắc ngăn cản ánh mắt cậu nhìn về phía bên kia: “Người ta nói không chừng là đem mèo đi trạm cứu hộ vật nuôi rồi, đi nhanh đi, ngươi không phải còn muốn ăn sủi cảo sao.”
“Trạm cứu hộ?” Trong mắt Văn Trình tràn đầy hồ nghi, cậu vẫn có chút bất an: “Chúng ta đi qua hỏi một chút a, Cơm là mèo tốt.”
Mèo tốt cũng không được… Úc Lâm Phi nói thầm trong lòng, nếu để Văn gia công tử nhìn thấy ngươi, không tránh khỏi một phen truy nguyên, vừa nghĩ tới khả năng sự việc sau khi Tiểu Hắc bị phát hiện, Úc Lâm Phi liền kiên định muốn dẫn Văn Trình đi.
“Đi nhanh đi, Văn Trình cũng không phải người xấu.” Úc Lâm Phi miệng nói xong chính mình cũng không tin, muốn đem Tiểu Hắc về nhà trước.
“… Văn Trình?” Văn Trình ngẩn ngơ: “Hắn gọi là Văn Trình? Không đúng… Tên của ta mới là Văn Trình a.”
“Có ý gì?” Úc Lâm Phi nghe cái này cũng ngây người.
“Ta…” Văn Trình thò tay gãi đầu: “Ta nhớ ta được gọi là Văn Trình kia mà…”
“… Ta mặc kệ ngươi tên gì, ngươi trước cùng ta trở về.” Úc Lâm Phi thấy bên kia đang đi về hướng này, lôi kéo Văn Trình đi về nhà, cũng mặc kệ Văn Trình biểu lộ chần chờ.
Đến nhà, Úc Lâm Phi đối với lời Văn Trình vừa mới nói càng tiến hành khảo vấn kỹ càng.
Thế nhưng mà Văn Trình có thể nói cái gì? Nên nhớ rõ cậu đều đã quên gần như hết… Duy chỉ có cái tên này, giống như khắc vào cốt tủy cậu, như thế nào cũng không thể quên được.
“Ta đúng là không nên trông cậy vào ngươi.” Úc Lâm Phi thở dài, búng cái ót Văn Trình thoáng một phát: “Có thể đừng mơ hồ như vậy không?”
“A, ta cũng không muốn a.” Cái mũi Văn Trình đông lạnh trở nên đỏ bừng, cậu ôm một ly sữa nóng không chịu buông tay, gặp bộ dáng phiền muộn của Úc Lâm Phi liền bắt đầu làm nũng: “Mông ta đau.”
“Cởi quần ra.” Úc Lâm Phi khiêu mi: “Ta giúp ngươi nhìn xem ngã sấp xuống chỗ nào không ổn, ngươi nói ngươi nếu phá cái đuôi gãy đi, lúc biến mèo cái đuôi có thể cũng gãy không?”
Bị lời này của Úc Lâm Phi hù đến, Văn Trình vội vàng bỏ quần của mình ra, lộ ra bờ mông trắng như tuyết.
“…” Nhìn ở chỗ nối với eo có một mảng thâm xanh lớn, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Ta đi l làm cho ngươi quả trứng gà chườm nóng một phát, thật sự là phục ngươi rồi.”
“Đau quá.” Văn Trình vuốt vuốt cái mũi, ngoài miệng còn mang theo một vòng ria mép sữa, bộ dáng đáng thương khiến cho Úc Lâm Phi nhìn tâm đều mềm nhũn một vòng.
Hắn nhịn không được trực tiếp đè cái ót Văn Trình xuống, kéo cậu đến trước mặt của mình, thoáng hôn một phát trên cái miệng của cậu, thuận tiện thanh lý sạch sẽ vết sữa.
Văn Trình bị ăn đậu hủ không có phản ứng gì quá lớn, nói thật, trong khoảng thời gian này cử chỉ thân mật của Úc Lâm Phi với cậu thật sự quá nhiều, cậu rất nhanh đã quen rồi, chỉ cần không chạm đến cái bộ vị nào đó … Những thứ khác cũng không sao cả.
Nằm lỳ ở trên giường chờ trứng gà của Úc Lâm Phi, Văn Trình không tự chủ được bắt đầu lo lắng cho Cơm bị cái “Văn Trình” kia mang đi, là bị bắt về nuôi rồi hả? Cảm giác không giống a… Văn Trình nghĩ một lát quyết định tìm thời gian đi ngó ngó…
Úc Lâm Phi chuẩn bị cho trứng gà xong, thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Văn Trình, nở nụ cười: “Nghĩ cái gì đấy.”
“Muốn ăn gì đó.” Thốt ra, Văn Trình ai u ai u kêu lên: “Ngươi điểm nhẹ thôi, đau quá a.”
“Lúc ấy chạy thế nào không nghĩ đau.” Úc Lâm Phi tức giận: “Đều đem lời nói của ta làm gió thoảng bên tai hả?”
“Hừ hừ.” Rì rầm vài tiếng, Văn Trình bắt đầu chơi xấu: “Ta muốn ăn sủi cảo, ngươi nhanh đi làm cho ta, đừng có rau hẹ đấy, nhiều tỏi một chút ~~ “
“Ăn ăn ăn, thế nào lại không đem ngươi ăn chết.” Úc Lâm Phi kéo quần Văn Trình lên cho tốt: “Ngươi đừng có chạy lung tung nữa, đợi lát nữa càng nghiêm trọng hơn, ta không giúp được ngươi.”
“Được rồi được rồi, ta đã biết.” Văn Trình che lỗ tai vẻ mặt khó chịu: “Ngươi quá dong dài rồi.”
“Nhóc con không có lương tâm.” Úc Lâm Phi đánh cái ót Văn Trình một phát, đứng lên đi về hướng phòng bếp: “Ta cho tôm ở bên trong a.”
“A ~~” sủi cảo tôm rau cải, nghe xong tên đã chảy nước miếng, Văn Trình khập khiễng đi đến phòng khách, mở TV ra, giống như không có xương cốt ghé vào trên ghế sô pha.
Úc Lâm Phi vẫn còn ở phòng bếp bao sủi cảo, gần đây hắn có đi thăm dò sự tình giữa Bạch Tùng Trạch cùng Tô Duy Hi, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, người biết rõ chuyện này đều dị thường kín miệng, không cần nghĩ đã biết rõ Bạch Tùng Trạch khẳng định nói chuyện qua.
Bất quá Úc Lâm Phi cũng không có ý định buông tha, việc liên quan tới Tô Duy Hi, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận mà giao thanh mai trúc mã của mình cho tên cầm thú như Bạch Tùng Trạch.
Gói kỹ sủi cảo, Úc Lâm Phi đem sủi cảo cho vào nồi, trở lại phòng khách mới phát hiện Văn Trình lại ngủ rồi.
Cười sủng nịch, Úc Lâm Phi vào phòng ngủ mang một tấm chăn trùm lên trên người Văn Trình, sau đó đi tất vào bàn chân lạnh buốt của hắn, tiếp lại tiến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị gia vị dùng để ăn sủi cảo.
Văn Trình là bị mùi hương làm tỉnh dậy, thời điểm mùi sủi cảo mang theo vị ngọt dũng mãnh chui vào xoang mũi, Văn Trình liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt từ trên sô pha đứng dậy, chậm rì rì đi về phía nhà ăn, vừa vặn trông thấy Úc Lâm Phi đang bày bát đũa.
“Chuẩn bị tốt rồi hả?” Văn Trình nhìn sủi cảo bự trắng bóng trên bàn, nuốt từng ngụm nước miếng.
“Ừ.” Úc Lâm Phi nở nụ cười: “Ngươi lên thật đúng lúc, ta đang chuẩn bị gọi ngươi đấy.”
“Con dâu ngươi thực hiền lành.” Văn Trình cũng cười, cậu dựng lông xù mèo con chính mình lên, bộ dáng ngây ngốc, khiến Úc Lâm Phi lại nhịn không được cắb cậu một miếng.
“Ăn cơm ~~” Cầm chiếc đũa lên, Văn Trình bắt đầu từng ngụm từng ngụm đút sủi cảo vào trong miệng, Úc Lâm Phi ngồi bên cạnh Văn Trình, nhìn bộ dạng cậu ăn dị thường sung sướng, trên mặt là ôn hòa vui vẻ.
“Ăn ngon thật.” Văn Trình nhìn Úc Lâm Phi nói: “Ngươi cũng ăn a.”
“Được.” Úc Lâm Phi lúc này mới động đũa, ăn cái sủi cảo đầu tiên của năm 2012.
“Tiểu Hắc.” Úc Lâm Phi đột nhiên mở miệng: “Chúng ta luôn luôn ở cùng một chỗ được không?”
“A?” Vẫn còn đang sủi cảo, Văn Trình sững sờ: “Ngươi sẽ không cần ta?”
“Đương nhiên sẽ không.” Úc Lâm Phi trả lời vô cùng kiên định.
“Vậy thì nhất định sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ á.” Văn Trình hoàn toàn không có chú ý tới cảm xúc phức tạp của Úc Lâm Phi: “Tuy ngươi là nhân loại ngu xuẩn, nhưng ta vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận ngươi.”
“Tốt, tạ chủ long ân.” Úc Lâm Phi cười nói.
Gặp được Tiểu Hắc, đại khái là sự kiện may mắn nhất trong sinh mệnh của hắn đi.
Tác giả :
Tây Tử Tự