Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 52
Củ cải đỏ được ôm tới, vừa nhìn thấy thái tử phi liền giương hai cánh tay nhỏ nhắn béo múp đòi bế, thái tử phi đưa tay ôm nó xong, cũng không để nhũ mẫu, Trữ ma ma, Cam Dược lui xuống, mà là bảo Lý ma ma cho người mang chút thức ăn lên, hắn đi Từ Nhân Cung một chuyến, tiêu hao nhiều năng lượng lắm, đang muốn bồi bổ.
“Hôm nay tiểu a ca có ngoan không?” Thái tử phi xoa bóp bàn tay nhỏ của củ cải đỏ, còn có xoa cái bụng nhỏ đang hở ra của nó, hỏi nhũ mẫu cùng đám người.
“Hồi bẩm thái tử phi nương nương, tiểu a ca hôm nay rất ngoan, chỉ là khóc đòi nương nương, luôn muốn lão nô bế tiểu a ca.” Nhũ mẫu vội vàng nói đến tình mẹ con sâu đậm, kéo theo việc khen tiểu a ca ngoan ngoãn nghe lời.
Thái tử phi nghe rất hài lòng mà mỉm cười gật đầu, đem củ cải đỏ ôm đứng ở trên đùi hắn, cặp mắt to đen như hột nhãn của củ cải đỏ hấp háy nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn giương lên nự cười làm lộ ra phần lợi hồng hồng đã có mấy chiếc răng sữa nhú lên, đưa cánh tay nhỏ bé ra muốn bắt lấy mấy thứ trang sức trên người thái tử phi, a a mà kêu, “Aa… Oa…”
Cái lỗ tai thái tử phi nhích một cái, nhìn về phía nhũ mẫu, “Tiểu a ca có thể nói rồi?” Vừa nãy củ cải đỏ chắc là muốn gọi ngạch nương đi, liền vội vàng đối với củ cải đỏ nói, “Bảo bối, mau kêu thêm một câu nữa đi.”
“Hồi bẩm nương nương, tiểu a ca rất thông minh, nô tỳ chỉ ở trước mặt nó kêu vài lần, nó liền nhớ kỹ.” Nhũ mẫu thấy chủ tử vui vẻ, cũng vội vàng trả lời.
Củ cải đỏ lại không nể mặt, mà là kêu a a ê ê, chân nhỏ đứng rất có sức, khiến thái tử phi càng kiên định muốn dạy nó tập đi hơn.
Chờ Lý ma ma dẫn theo người đem đồ ăn dọn lên xong, thái tử phi ẵm củ cải đỏ đặt lên trên giường mặc nó bò, để một mình Trữ ma ma trông coi, còn nhũ mẫu và cung nữ chăm sóc củ cải đỏ thì nói, “Tất cả các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Nhũ mẫu và cung nữ nghe vậy, cúi đầu liền lui ra.
Lúc này, Lý ma ma đã dọn thức ăn lên xong, thái tử phi ngồi ở bên giường, vừa nhìn củ cải đỏ ở trên giường vui sướng bò, vừa vui vẻ ăn vài miếng bánh điểm tâm, phân phó Trữ ma ma dạy cho củ cải đỏ học đứng trước.
Trữ ma ma không hiểu ra sao, “Chủ tử, tiểu a ca còn nhỏ kia mà.” Lúc này mới bảy tháng hơn, tập đi có hơi quá nhanh hay không?
Bà vừa hỏi, củ cải đỏ đã hướng thái tử phi bên này nhanh chóng bò tới, củ cải đỏ thực sự so với tiểu hài tử bình thường chắc khỏe hơn nhiều lắm, tốc độ bò cũng đều nhanh cực kỳ, tuy rằng trên người rất nhiều thịt, nhưng không có làm giảm thấp tốc độ của nó chút nào.
Thoáng cái leo đến trên người thái tử phi, bắt lấy tay của thái tử phi, bàn tay nhỏ bé đưa ra đã muốn cướp lấy món điểm tâm trong tay thái tử phi. Thái tử phi sao có thể để nó dễ dàng với tới như vậy, đưa tay cao thêm một tí, kết quả củ cải đỏ càng trèo lên cao, cũng không bò nữa, hầu như cả người đều dựa lên trên người thái tử phi.
Đám người Trữ ma ma, Lý ma ma, Cam Thảo Cam Dược nhìn thấy, từng người một hò reo vui vẻ, nhằm vào củ cải đỏ, “Tiểu chủ tử mau đứng lên, đứng lên!”
Thái tử phi cũng phát hiện, cái chân béo của củ cải đỏ đang run rẩy, bất quá đây là thật sự không cần vịn hắn mà đứng, trong lòng cũng hài lòng, ôm lấy củ cải đỏ liền hôn một cái.
Củ cải đỏ còn đang chăm chú vào món điểm tâm của thái tử phi, nhìn lên điểm tâm trong tay ngạch nương nó không thấy đâu, mắt lập tức nhìn sang đĩa điểm tâm trên bàn, thái tử phi chắc là sẽ không để nó ăn, bảo Lý ma ma đem điểm tâm cầm xuống phía dưới, kết quả tiểu tử này miệng nhỏ liền méo xệch, xoay cặp mắt to lưng chừng nước mắt nhìn về phía thái tử phi, hình dạng như muốn khóc lại không khóc, để thái tử phi có loại cảm giác tội lỗi bắt nạt hài tử.
“Lý ma ma, tiểu a ca hôm nay ăn có no không?” Thái tử phi vội hỏi, nếu không làm sao nó muốn ăn miếng điểm tâm này đến vậy?
“Hồi bẩm nương nương, tiểu a ca đã ăn no. Chỉ là tiểu a ca lớn nhanh, gần đây đã muốn ăn dặm.” Lý ma ma cười trả lời.
Hóa ra là như vậy, thái tử phi thầm nghĩ, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của củ cải đỏ một cái, đưa điểm tâm qua dụ nó, một hồi sau liền vui vẻ ra mặt, thái tử phi nhìn nó đưa đầu tới, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm điểm tâm, liếm còn cười híp mắt, nhìn cảnh nó tâm tình thực sự thật tốt, thực sự là bảo bối.
Thái tử phi không dám để nó ăn thật, chỉ là nếm nếm mùi vị mà thôi, mình cũng không đói bụng, liền quay sang Trữ ma ma nói, “Lần trước bảo ngươi chuẩn bị các thứ cho ngày chọn đồ vật đoán tương lai đều đã chuẩn bị xong chưa, hôm nay liền bắt đầu, để tiểu a ca đi chọn.”
Củ cải đỏ bây giờ đã gần một tuổi cách ngày chọn đồ vật đoán tương lai cũng không còn xa.
Trữ ma ma nghe vậy, cùng Cam Thảo Cam Dược đem những thứ đã chuẩn bị xong cho ngày chọn đồ vật đoán tương lai cầm tới, đem tất cả để lên trên một cái mền, lại nghe, “Trực tiếp đặt lên trên giường đi, không cần để tiểu a ca bò trên đất.”
Đãi nhất nhất dọn xong, thái tử phi nhìn này chọn đồ vật đoán tương lai vật phẩm, vàng bạc châu báo, quan ấn sách vở mộc kiếm tất cả đều có, phức tạp đa dạng hơn mười loại đồ vật, cái này mà để cho tiểu hài tử chọn nhất định sẽ lóa mắt, “Nhi tử, đợi con đến chọn đó, chớ có làm loạn, biết không?”
Thái tử phi ở bên tai củ cải đỏ nhẹ nhàng nói, sau đó đem hắn đặt lên trên giường, củ cải đỏ vừa ngồi lên trên giường, không cần người chỉ dẫn, liền tự mình hướng đến đống đồ vật bò tới, những thứ nàu ở trong đầu củ cải đỏ đều là món đồ chơi.
Thái tử phi theo dõi hắn, đám người Trữ ma ma, Lý ma ma cũng chăm chú nhìn, liên tục lẩm bẩm, tiểu a ca cần phải chọn đồ vật thật tốt.
Củ cải đỏ bò bò đến, bàn tay nhỏ bé sờ cái này một cái mò cái kia một cái, thấy không vừa mắt đã bị đánh bay dẹp đường, thấy nó có vẻ yêu thích hai món, thái tử phi nhìn nó đặc biệt thích tìm ngọc khí, nghĩ trong ngày thường nó chơi đùa đại thể cũng là ngọc khí hoặc đồ gỗ, liền không để ở trong lòng, thấy nó còn đang lựa chọn, trên giường bày đặt một con dấu cầm tinh mười hai con giáp, vốn cho là nó sẽ bỏ qua lại không nghĩ tới bàn tay nhỏ bé cầm lấy sau đó lại không buông xuống, Trữ ma ma nhìn lên, bật người cao hứng nói rằng, “Tiểu a ca sau này khẳng định đại phú đại quý, số làm quan… Ách…”
Lời chúc mừng còn chưa nói hết, con dấu nhỏ đã bị tiểu gia hỏa kia ném đi rồi, nó giờ lại coi trọng mộc kiếm, cứ như vậy nhặt lên buông bỏ mấy lần, nếu thái tử phi không hiểu rõ là nó đang chơi đồ chơi vậy sẽ rất choáng váng!
Củ cải đỏ căn bản cũng không biết đây là ứng với việc chọn đồ vật đoán tương lai, thái tử phi cũng không nghĩ hài tử nhỏ như vậy có thể hiểu được, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp gọi Trữ ma ma đem những vật phẩm thấp kém và bình thường đều lấy ra hết, hắn chọn một cuốn sách đưa cho Trữ ma ma, “Trữ ma ma, Lý ma ma, trong ngày thường lúc rảnh rỗi để tiểu a ca đa vui đùa một chút với cuốn sách này.”
Trữ ma ma vừa thấy liền không hiểu, tiểu a ca là con trai trưởng thái tử điện hạ, trưởng tôn duy nhất của hoàng thượng, chọn đồ vật đoán tương lai chọn một cuốn sách vậy nói là ngày sau vănvăn chương hơn người, có thể xuất chúng hơn người hay không a, “Chủ tử, ngài là chuẩn bị để tiểu đại ca trong buổi lễ đi chọn cái này? Có hơi quá đơn giản hay không?”
Thái tử phi không có trực tiếp trả lời, mà là cười cười hỏi ngược lại, “Ngươi nhìn một cái xem nó bây giờ có hiểu chọn đồ vật đoán tương lai là gì không, Bổn cung để nó chơi đùa nhiều với sách vở, cũng là muốn rèn luyện nó, sau này chững chạc cũng không giống ham chơi như bây giờ. Nhìn đi, tiểu a ca đang quá ham chơi a.” Bản thân thái tử đã đứng trên đỉnh cao, con hắn lại giống hắn đứng trên đỉnh cao như thế không phải là ép mình đứng ở trên đầu sóng ngọn gió sao?
Vả lại, ngày chọn đồ vật đoán tương lai, Khang Hi hẳn là cũng muốn biết đến, củ cải đỏ chưa từng chọn cái gì, cũng có thể nói là cái gì cũng đều chọn, nói như thế nào đều có thể nói thành hài tử không hiểu chuyện. Đến lúc đó vào ngày làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tiểu a ca bắt được cái gì đó mới thật sự tính là nó bắt được.
Chuyện thái tử phi ngầm cho củ cải đỏ chọn đồ vật đoán tương lai rất nhanh thì qua đi, thái tử phi bởi vì việc hoàng thái hậu phủi mông không để ý chính sự nữa, ngay từ đầu hơi rối ren một chút, bất quá sau hơn nửa tháng sau, mọi việc lại đâu vào đấy, xử lý công việc cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mà lúc này, Ôn Hi quý phi hướng hắn ném cành ô-liu.
Ôn Hi quý phi ở một lần gặp được thái tử phi, lơ đãng nói cho thái tử phi rất nhiều chỉ điểm, thái tử phi biết nàng đây là chủ động lấy lòng mình, ngẫm nghĩ qua một phen cũng vui vẻ tiếp thu. Ôn Hi quý phi Nữu Cỗ Lộc thị, cùng nàng giao thiệp cũng không phải chuyện gì bất hảo, thế nhưng phía sau nàng cái gia tộc khổng lồ Nữu Cỗ Lộc kia nhưng vẫn là khiến thái tử phi có chút cố kỵ, thái tử mẫu tộc Hách Xá Lý và Nữu Cỗ Lộc cũng xem như là đối đầu, theo như hắn nhớ thì Nữu Cỗ Lộc thị sau này giúp đỡ bát a ca, Ôn Hi quý phi một mực ở trong hậu cung không xuất đầu lộ diện, làm tốt vai trò quý phi của nàng, đột nhiên đối với thái tử phi chỉ điểm mấy lần quả thực khiến hắn được yêu mà sợ.
Nghĩ đến chờ sau khi thái tử trở về, nên cùng hắn nói việc này một chút, nhìn xem rốt cuộc làm sao ứng đối.
Thái tử phi tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng cùng Ôn Hi quý phi lúc rảnh rỗi có qua lại, đương nhiên là lén lút qua lại mà thôi, từng có vài lần như thế, khiến thập a ca đối với thái tử phi cũng thân cận hơn.
Hôm nay, thái tử phi cùng tứ phúc tấn ở Từ Nhân Cung thỉnh an hoàng thái hậu xong, liền cùng nàng đồng loạt ly khai, vòng qua ngự hoa viên thì đột nhiên nghe được đình nghỉ mát bên kia truyền đến thanh âm tức giận của tứ a ca, “Các ngươi làm sao có thể làm như vậy!”
“Chẳng qua là một con chó nhỏ mà thôi, có cái gì đâu chứ!” Thanh âm kiêu ngạo của cửa a ca cũng truyền tới, giọng điệu này rõ ràng sẽ làm cho một cuộc xung đột nảy lên.
Thái tử phi và tứ phúc tấn vội vàng nghe động tĩnh, để cho cung nữ và nhũ mẫu canh giữ ở tại chỗ, hai người liền đi quá bên đó, thái tử phi nhìn con chó với bộ lông xơ xác đang được tứ a ca ôm trong lòng không cần phải nói cũng biết là chuyện tốt do cửu a ca, còn có cái người ra vẻ ta đây không sai thập a ca kia làm ra.
Tứ a ca yêu chó, ai ai cũng đều biết đến, ngay đến tứ phúc tấn đều phải đối với con chó nhỏ trong lòng tứ a ca cung kính vài phần, kết quả không biết sao lại bị hai cái tiểu bá vương nổi danh trong cung này nhổ lông, không tức giận đó là không có khả năng.
“Tứ đệ, Cửu đệ, thập đệ, đây là thế nào?” Cho dù chuyện đã rành rành ở trong tầm mắt, thái tử phi vẫn là muốn biết rõ còn hỏi như thế.
“Nhị tẩu.” Tứ a ca thấy người tới là thái tử phi, còn có phúc tấn của mình, sắc mặt khôi phục về bộ mặt lạnh như băng ngày thường, nhưng trong mắt vẫn có sự tức giận không kìm lại được, không trả lời câu hỏi thái tử phi mà nói, “Để cho bọn họ nói đi!”
Tứ a ca ấm ức a, hoàng a mã để hắn ở lại kinh thành giúp đỡ xử lý chính vụ, thường ngày luôn luôn bận rộn, kết quả không để ý một chút, cửu a ca và thập a ca cư nhiên đem con chó mà hắn yêu quý nhổ lông, hắn hiện giờ muốn đem lão Cửu và lão Thập cạo trọc đầu cũng có thể lắm!
“Nhị tẩu.” Thập a ca kêu, huých khửu tay thọt cửu a ca, “Cửu ca.”
“Nhị tẩu, chúng ta chỉ là nhất thời quá tay, thấy con chó nhỏ dễ thương liền muốn nhổ lông nó một chút mà thôi, tứ ca vậy mà lại tức giận muốn cắt tóc ta và thập đệ! Hừ!” Cửu a ca cũng hầm hừ mà nói rằng, “Chỉ vài ba cọng lông cũng không phải không mọc ra được nữa.”
Tứ a ca nghe vậy, trong ngực lập lại một trận nhộn nhạo tự nhủ phải kiềm chế, miễn cho một khi kích động sẽ làm huynh đệ tương tàn, nội tâm như núi lửa bạo phát, vẻ lạnh lùng trên mặt lại càng thêm lợi hại, “Ngươi nhưng thật ra đến một chút đều không cảm thấy ngươi đã làm sai sao! Ta đây cắt mái tóc của ngươi đi nó cũng không tự mọc lại được sao?”
Thái tử phi cũng hiểu được nếu như tiểu cửu biết nhận sai, có thể tứ a ca đã không tức giận đến như vậy, có điều không nghĩ tới tứ a ca dưới lớp vẻ lạnh lùng lại là một tính cách nóng nảy như vậy, vừa mới nhìn thấy thú cưng bị như thế đã lập tức túm tóc đệ đệ, cũng chẳng trách sao cửu a ca và thập a ca luôn luôn cao ngạo lại không nhận sai nổi.
“Cửu đệ, thập đệ, các ngươi trước tiên nhận lỗi với tứ đệ, không dưng lại động đến những thứ của ca ca mà không được sự cho phép của ca ca, vậy nói làm sao cũng đều là sai, các ngươi đều là người hiểu chuyện, hơn nữa dưới sự giáo dục nhất đẳng, những đạo lý này so với ta phải hiểu hơn nhiều lắm.” Thái tử phi bắt đầu làm người giảng hòa, ngực lại thầm nghĩ trong lịch sử tứ a ca lại chán ghét cửu a ca và thập a ca như vậy, sợ là không ngừng tìm bọn họ đối nghịch, còn có tiếng là oan gia cũ đi. “Tiểu cửu, nếu là có người len lén đem vật yêu thích nhất của ngươi đập hoặc hủy đi, ngươi khẳng định cũng sẽ tức giận, suy bụng ta ra bụng người. Thập đệ, ngươi khuyên cửu ca của ngươi một chút đi.”
Thập a ca nghe đến câu nói sau cùng kia của thái tử phi, khóe miệng giật một cái, há mồm còn chưa mở miệng, cửu a ca liền cướp lời trước, “Ta là ca ca, hắn là đệ đệ, làm sao có thể đến phiên lão thập khuyên ta! Nhị tẩu, ta không phải là không thể nhận sai, thế nhưng tứ ca, hắn nói muốn cắt tóc ta! Lẽ nào ở trong lòng hắn, mái tóc đệ đệ còn so ra kém hơn cả lông đuôi của một con chó sao?” Nói, lão Cửu có chút bi phẫn, cái này thật quá sỉ nhục người!
Tứ a ca nghe nói như thế, sự tức giận trong mắt giảm xuống, hắn đích xác có nói hơi nặng một chút, nhưng nói vậy chưa chắc sẽ làm như vậy, sau này xem ra vẫn là ít lời một chút thì hay hơn! Không muốn để cho thái tử phi chị dâu vào thế khó xử, hắn hít sâu một hơi, đang muốn quên đi, chợt nghe được thái tử phi lại nói.
“Cửu đệ, tứ ca ngươi chỉ là nói thế mà thôi, người tức giận luôn luôn sẽ nói một đằng làm một nẻo, ngươi lẽ nào liền vì lời này mà muốn chia rẽ tình cảm huynh đệ? Còn nữa, nam tử hán đại trượng phu, làm sai phải nhận sai, điều không phải chuyện mất mặt gì. Vậy nên ngươi trước tiên cứ nhận sai, rồi sẽ cùng tứ đệ thảo luận xem tóc người hay lông chó khác nhau như thế nào, luận đến tứ đệ sai rồi, vậy ngươi liền thắng. Tứ đệ thua nghĩ đến cũng không phải sẽ chịu nhận sai với người sao, ca ca sẽ luôn làm gương.” Thái tử phi cười đối với cửu a ca khuyên nhủ.
Cửu a ca bất mãn nói, “Nhị tẩu, ngươi đây là thiên vị tứ ca.”
“Vậy đó chính là nói ngươi cãi không lại tứ đệ?” Thái tử phi lại hỏi ngược lại.
Cửu a ca nhất thời nghẹn họng, “Ai nói ta cãi không lại! Ngươi vừa khích tướng ta liền làm sao, ta cũng không phải lão thập!”
“Cửu ca, ngươi nói không nể tình a.” Thập a ca bị nói vậy xong cũng không vui vẻ, “Ta có ngu như vậy sao, biết rõ là phép khích tướng còn làm.”
Nói rồi thập a ca nhìn về phía tứ a ca, sảng khoái nhận sai, “Tứ ca, lúc này là ta và lão cửu làm không đúng, chúng ta nhận sai, lông đuôi còn có thể mọc lại, ngài cũng đừng sinh khí. Tóc đệ đệ cũng sẽ không cần cắt đi phải không.” Hắn cũng biết là tứ a ca sẽ không cắt tóc hắn và lão cửu, chẳng qua là nói chơi mà thôi.
Cửu a ca cũng không kiên trì nữa, thế nhưng khi nhận sai vẫn là không phục, “Là lỗi của ta, ta nhận sai. Thế nhưng ở trong lòng tứ ca, ta và lão thập lẽ nào so ra kém một con chó sao?”
“Ta cũng có chỗ không đúng, các ngươi vì sao cứ phải hạ thấp thân phận cùng so sánh với một con chó?” Tứ a ca thấy cửu a ca, thập a ca đã biết nhận sai, trong lòng thoả mãn, ngoài miệng lại hỏi ngược trở lại, “Các ngươi cũng biết, gần đây hoàng a mã giao cho ta nhiều việc. Lời ra vô ý, cũng mong các ngươi không để ở trong lòng.” Nói này nói nọ chẳng qua là hắn không suy nghĩ trước khi nói.
Nói xong, vừa nhìn về phía thái tử phi, “Để nhị tẩu chê cười rồi.”
Thái tử phi nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ là chuyện tầm thường, sao có thể dẫn đến việc bị chê cười chứ. Tứ đệ, Cửu đệ, thập đệ, các ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”
Thái tử phi nói xong, vỗ vỗ tứ phúc tấn nãy giờ vẫn trầm mặc, sau đó liền mang theo cung nhân rời đi. Trong sinh hoạt, kỳ thực nhóm a ca và thường nhân không giống nhau, đều có hỉ nộ ái ố của mình, vì thế tất nhiên cũng sẽ có xung đột, một ít việc nhỏ mà thôi.
Bất quá tứ a ca, cửu a ca, thập a ca bọn họ kỳ thực thật đúng là đều thật có ý tứ, rất có cá tính, hiện giờ tuổi còn trẻ, chính là lúc nhiệt huyết thanh xuân, là vui hay tức giận đều có thể đoán ra, đợi cho sau này mỗi người cũng đều sẽ thay đổi, mà hắn thì sao, thái tử thì sao? Củ cải đỏ thì sao?
Bọn họ sau này sẽ ra sao?
Thái tử phi suy nghĩ một chút không khỏi nghĩ đến có chút phiền muộn, nghĩ lại nghĩ đến cái người kia đang sống vui vẻ khoái hoạt ở Nhiệt Hà, hít một hơi dài, tự lẩm bẩm, “Vẫn là bằng lòng với những gì mình có mà sống qua ngày là được, để ý tới nhiều chuyện như vậy làm chi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh hai dâng lên, khen sâu chịu khó đi
Về tứ a ca, ở trong sự lý giải của ta, hắn thời niên thiếu công phu nhẫn nhục còn không có lợi hại như vậy, hắn táo bạo tính tình thật ra thì vẫn là sẽ biểu hiện ra, mong muốn mọi người hiểu cho
“Hôm nay tiểu a ca có ngoan không?” Thái tử phi xoa bóp bàn tay nhỏ của củ cải đỏ, còn có xoa cái bụng nhỏ đang hở ra của nó, hỏi nhũ mẫu cùng đám người.
“Hồi bẩm thái tử phi nương nương, tiểu a ca hôm nay rất ngoan, chỉ là khóc đòi nương nương, luôn muốn lão nô bế tiểu a ca.” Nhũ mẫu vội vàng nói đến tình mẹ con sâu đậm, kéo theo việc khen tiểu a ca ngoan ngoãn nghe lời.
Thái tử phi nghe rất hài lòng mà mỉm cười gật đầu, đem củ cải đỏ ôm đứng ở trên đùi hắn, cặp mắt to đen như hột nhãn của củ cải đỏ hấp háy nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn giương lên nự cười làm lộ ra phần lợi hồng hồng đã có mấy chiếc răng sữa nhú lên, đưa cánh tay nhỏ bé ra muốn bắt lấy mấy thứ trang sức trên người thái tử phi, a a mà kêu, “Aa… Oa…”
Cái lỗ tai thái tử phi nhích một cái, nhìn về phía nhũ mẫu, “Tiểu a ca có thể nói rồi?” Vừa nãy củ cải đỏ chắc là muốn gọi ngạch nương đi, liền vội vàng đối với củ cải đỏ nói, “Bảo bối, mau kêu thêm một câu nữa đi.”
“Hồi bẩm nương nương, tiểu a ca rất thông minh, nô tỳ chỉ ở trước mặt nó kêu vài lần, nó liền nhớ kỹ.” Nhũ mẫu thấy chủ tử vui vẻ, cũng vội vàng trả lời.
Củ cải đỏ lại không nể mặt, mà là kêu a a ê ê, chân nhỏ đứng rất có sức, khiến thái tử phi càng kiên định muốn dạy nó tập đi hơn.
Chờ Lý ma ma dẫn theo người đem đồ ăn dọn lên xong, thái tử phi ẵm củ cải đỏ đặt lên trên giường mặc nó bò, để một mình Trữ ma ma trông coi, còn nhũ mẫu và cung nữ chăm sóc củ cải đỏ thì nói, “Tất cả các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Nhũ mẫu và cung nữ nghe vậy, cúi đầu liền lui ra.
Lúc này, Lý ma ma đã dọn thức ăn lên xong, thái tử phi ngồi ở bên giường, vừa nhìn củ cải đỏ ở trên giường vui sướng bò, vừa vui vẻ ăn vài miếng bánh điểm tâm, phân phó Trữ ma ma dạy cho củ cải đỏ học đứng trước.
Trữ ma ma không hiểu ra sao, “Chủ tử, tiểu a ca còn nhỏ kia mà.” Lúc này mới bảy tháng hơn, tập đi có hơi quá nhanh hay không?
Bà vừa hỏi, củ cải đỏ đã hướng thái tử phi bên này nhanh chóng bò tới, củ cải đỏ thực sự so với tiểu hài tử bình thường chắc khỏe hơn nhiều lắm, tốc độ bò cũng đều nhanh cực kỳ, tuy rằng trên người rất nhiều thịt, nhưng không có làm giảm thấp tốc độ của nó chút nào.
Thoáng cái leo đến trên người thái tử phi, bắt lấy tay của thái tử phi, bàn tay nhỏ bé đưa ra đã muốn cướp lấy món điểm tâm trong tay thái tử phi. Thái tử phi sao có thể để nó dễ dàng với tới như vậy, đưa tay cao thêm một tí, kết quả củ cải đỏ càng trèo lên cao, cũng không bò nữa, hầu như cả người đều dựa lên trên người thái tử phi.
Đám người Trữ ma ma, Lý ma ma, Cam Thảo Cam Dược nhìn thấy, từng người một hò reo vui vẻ, nhằm vào củ cải đỏ, “Tiểu chủ tử mau đứng lên, đứng lên!”
Thái tử phi cũng phát hiện, cái chân béo của củ cải đỏ đang run rẩy, bất quá đây là thật sự không cần vịn hắn mà đứng, trong lòng cũng hài lòng, ôm lấy củ cải đỏ liền hôn một cái.
Củ cải đỏ còn đang chăm chú vào món điểm tâm của thái tử phi, nhìn lên điểm tâm trong tay ngạch nương nó không thấy đâu, mắt lập tức nhìn sang đĩa điểm tâm trên bàn, thái tử phi chắc là sẽ không để nó ăn, bảo Lý ma ma đem điểm tâm cầm xuống phía dưới, kết quả tiểu tử này miệng nhỏ liền méo xệch, xoay cặp mắt to lưng chừng nước mắt nhìn về phía thái tử phi, hình dạng như muốn khóc lại không khóc, để thái tử phi có loại cảm giác tội lỗi bắt nạt hài tử.
“Lý ma ma, tiểu a ca hôm nay ăn có no không?” Thái tử phi vội hỏi, nếu không làm sao nó muốn ăn miếng điểm tâm này đến vậy?
“Hồi bẩm nương nương, tiểu a ca đã ăn no. Chỉ là tiểu a ca lớn nhanh, gần đây đã muốn ăn dặm.” Lý ma ma cười trả lời.
Hóa ra là như vậy, thái tử phi thầm nghĩ, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của củ cải đỏ một cái, đưa điểm tâm qua dụ nó, một hồi sau liền vui vẻ ra mặt, thái tử phi nhìn nó đưa đầu tới, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm điểm tâm, liếm còn cười híp mắt, nhìn cảnh nó tâm tình thực sự thật tốt, thực sự là bảo bối.
Thái tử phi không dám để nó ăn thật, chỉ là nếm nếm mùi vị mà thôi, mình cũng không đói bụng, liền quay sang Trữ ma ma nói, “Lần trước bảo ngươi chuẩn bị các thứ cho ngày chọn đồ vật đoán tương lai đều đã chuẩn bị xong chưa, hôm nay liền bắt đầu, để tiểu a ca đi chọn.”
Củ cải đỏ bây giờ đã gần một tuổi cách ngày chọn đồ vật đoán tương lai cũng không còn xa.
Trữ ma ma nghe vậy, cùng Cam Thảo Cam Dược đem những thứ đã chuẩn bị xong cho ngày chọn đồ vật đoán tương lai cầm tới, đem tất cả để lên trên một cái mền, lại nghe, “Trực tiếp đặt lên trên giường đi, không cần để tiểu a ca bò trên đất.”
Đãi nhất nhất dọn xong, thái tử phi nhìn này chọn đồ vật đoán tương lai vật phẩm, vàng bạc châu báo, quan ấn sách vở mộc kiếm tất cả đều có, phức tạp đa dạng hơn mười loại đồ vật, cái này mà để cho tiểu hài tử chọn nhất định sẽ lóa mắt, “Nhi tử, đợi con đến chọn đó, chớ có làm loạn, biết không?”
Thái tử phi ở bên tai củ cải đỏ nhẹ nhàng nói, sau đó đem hắn đặt lên trên giường, củ cải đỏ vừa ngồi lên trên giường, không cần người chỉ dẫn, liền tự mình hướng đến đống đồ vật bò tới, những thứ nàu ở trong đầu củ cải đỏ đều là món đồ chơi.
Thái tử phi theo dõi hắn, đám người Trữ ma ma, Lý ma ma cũng chăm chú nhìn, liên tục lẩm bẩm, tiểu a ca cần phải chọn đồ vật thật tốt.
Củ cải đỏ bò bò đến, bàn tay nhỏ bé sờ cái này một cái mò cái kia một cái, thấy không vừa mắt đã bị đánh bay dẹp đường, thấy nó có vẻ yêu thích hai món, thái tử phi nhìn nó đặc biệt thích tìm ngọc khí, nghĩ trong ngày thường nó chơi đùa đại thể cũng là ngọc khí hoặc đồ gỗ, liền không để ở trong lòng, thấy nó còn đang lựa chọn, trên giường bày đặt một con dấu cầm tinh mười hai con giáp, vốn cho là nó sẽ bỏ qua lại không nghĩ tới bàn tay nhỏ bé cầm lấy sau đó lại không buông xuống, Trữ ma ma nhìn lên, bật người cao hứng nói rằng, “Tiểu a ca sau này khẳng định đại phú đại quý, số làm quan… Ách…”
Lời chúc mừng còn chưa nói hết, con dấu nhỏ đã bị tiểu gia hỏa kia ném đi rồi, nó giờ lại coi trọng mộc kiếm, cứ như vậy nhặt lên buông bỏ mấy lần, nếu thái tử phi không hiểu rõ là nó đang chơi đồ chơi vậy sẽ rất choáng váng!
Củ cải đỏ căn bản cũng không biết đây là ứng với việc chọn đồ vật đoán tương lai, thái tử phi cũng không nghĩ hài tử nhỏ như vậy có thể hiểu được, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp gọi Trữ ma ma đem những vật phẩm thấp kém và bình thường đều lấy ra hết, hắn chọn một cuốn sách đưa cho Trữ ma ma, “Trữ ma ma, Lý ma ma, trong ngày thường lúc rảnh rỗi để tiểu a ca đa vui đùa một chút với cuốn sách này.”
Trữ ma ma vừa thấy liền không hiểu, tiểu a ca là con trai trưởng thái tử điện hạ, trưởng tôn duy nhất của hoàng thượng, chọn đồ vật đoán tương lai chọn một cuốn sách vậy nói là ngày sau vănvăn chương hơn người, có thể xuất chúng hơn người hay không a, “Chủ tử, ngài là chuẩn bị để tiểu đại ca trong buổi lễ đi chọn cái này? Có hơi quá đơn giản hay không?”
Thái tử phi không có trực tiếp trả lời, mà là cười cười hỏi ngược lại, “Ngươi nhìn một cái xem nó bây giờ có hiểu chọn đồ vật đoán tương lai là gì không, Bổn cung để nó chơi đùa nhiều với sách vở, cũng là muốn rèn luyện nó, sau này chững chạc cũng không giống ham chơi như bây giờ. Nhìn đi, tiểu a ca đang quá ham chơi a.” Bản thân thái tử đã đứng trên đỉnh cao, con hắn lại giống hắn đứng trên đỉnh cao như thế không phải là ép mình đứng ở trên đầu sóng ngọn gió sao?
Vả lại, ngày chọn đồ vật đoán tương lai, Khang Hi hẳn là cũng muốn biết đến, củ cải đỏ chưa từng chọn cái gì, cũng có thể nói là cái gì cũng đều chọn, nói như thế nào đều có thể nói thành hài tử không hiểu chuyện. Đến lúc đó vào ngày làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tiểu a ca bắt được cái gì đó mới thật sự tính là nó bắt được.
Chuyện thái tử phi ngầm cho củ cải đỏ chọn đồ vật đoán tương lai rất nhanh thì qua đi, thái tử phi bởi vì việc hoàng thái hậu phủi mông không để ý chính sự nữa, ngay từ đầu hơi rối ren một chút, bất quá sau hơn nửa tháng sau, mọi việc lại đâu vào đấy, xử lý công việc cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mà lúc này, Ôn Hi quý phi hướng hắn ném cành ô-liu.
Ôn Hi quý phi ở một lần gặp được thái tử phi, lơ đãng nói cho thái tử phi rất nhiều chỉ điểm, thái tử phi biết nàng đây là chủ động lấy lòng mình, ngẫm nghĩ qua một phen cũng vui vẻ tiếp thu. Ôn Hi quý phi Nữu Cỗ Lộc thị, cùng nàng giao thiệp cũng không phải chuyện gì bất hảo, thế nhưng phía sau nàng cái gia tộc khổng lồ Nữu Cỗ Lộc kia nhưng vẫn là khiến thái tử phi có chút cố kỵ, thái tử mẫu tộc Hách Xá Lý và Nữu Cỗ Lộc cũng xem như là đối đầu, theo như hắn nhớ thì Nữu Cỗ Lộc thị sau này giúp đỡ bát a ca, Ôn Hi quý phi một mực ở trong hậu cung không xuất đầu lộ diện, làm tốt vai trò quý phi của nàng, đột nhiên đối với thái tử phi chỉ điểm mấy lần quả thực khiến hắn được yêu mà sợ.
Nghĩ đến chờ sau khi thái tử trở về, nên cùng hắn nói việc này một chút, nhìn xem rốt cuộc làm sao ứng đối.
Thái tử phi tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng cùng Ôn Hi quý phi lúc rảnh rỗi có qua lại, đương nhiên là lén lút qua lại mà thôi, từng có vài lần như thế, khiến thập a ca đối với thái tử phi cũng thân cận hơn.
Hôm nay, thái tử phi cùng tứ phúc tấn ở Từ Nhân Cung thỉnh an hoàng thái hậu xong, liền cùng nàng đồng loạt ly khai, vòng qua ngự hoa viên thì đột nhiên nghe được đình nghỉ mát bên kia truyền đến thanh âm tức giận của tứ a ca, “Các ngươi làm sao có thể làm như vậy!”
“Chẳng qua là một con chó nhỏ mà thôi, có cái gì đâu chứ!” Thanh âm kiêu ngạo của cửa a ca cũng truyền tới, giọng điệu này rõ ràng sẽ làm cho một cuộc xung đột nảy lên.
Thái tử phi và tứ phúc tấn vội vàng nghe động tĩnh, để cho cung nữ và nhũ mẫu canh giữ ở tại chỗ, hai người liền đi quá bên đó, thái tử phi nhìn con chó với bộ lông xơ xác đang được tứ a ca ôm trong lòng không cần phải nói cũng biết là chuyện tốt do cửu a ca, còn có cái người ra vẻ ta đây không sai thập a ca kia làm ra.
Tứ a ca yêu chó, ai ai cũng đều biết đến, ngay đến tứ phúc tấn đều phải đối với con chó nhỏ trong lòng tứ a ca cung kính vài phần, kết quả không biết sao lại bị hai cái tiểu bá vương nổi danh trong cung này nhổ lông, không tức giận đó là không có khả năng.
“Tứ đệ, Cửu đệ, thập đệ, đây là thế nào?” Cho dù chuyện đã rành rành ở trong tầm mắt, thái tử phi vẫn là muốn biết rõ còn hỏi như thế.
“Nhị tẩu.” Tứ a ca thấy người tới là thái tử phi, còn có phúc tấn của mình, sắc mặt khôi phục về bộ mặt lạnh như băng ngày thường, nhưng trong mắt vẫn có sự tức giận không kìm lại được, không trả lời câu hỏi thái tử phi mà nói, “Để cho bọn họ nói đi!”
Tứ a ca ấm ức a, hoàng a mã để hắn ở lại kinh thành giúp đỡ xử lý chính vụ, thường ngày luôn luôn bận rộn, kết quả không để ý một chút, cửu a ca và thập a ca cư nhiên đem con chó mà hắn yêu quý nhổ lông, hắn hiện giờ muốn đem lão Cửu và lão Thập cạo trọc đầu cũng có thể lắm!
“Nhị tẩu.” Thập a ca kêu, huých khửu tay thọt cửu a ca, “Cửu ca.”
“Nhị tẩu, chúng ta chỉ là nhất thời quá tay, thấy con chó nhỏ dễ thương liền muốn nhổ lông nó một chút mà thôi, tứ ca vậy mà lại tức giận muốn cắt tóc ta và thập đệ! Hừ!” Cửu a ca cũng hầm hừ mà nói rằng, “Chỉ vài ba cọng lông cũng không phải không mọc ra được nữa.”
Tứ a ca nghe vậy, trong ngực lập lại một trận nhộn nhạo tự nhủ phải kiềm chế, miễn cho một khi kích động sẽ làm huynh đệ tương tàn, nội tâm như núi lửa bạo phát, vẻ lạnh lùng trên mặt lại càng thêm lợi hại, “Ngươi nhưng thật ra đến một chút đều không cảm thấy ngươi đã làm sai sao! Ta đây cắt mái tóc của ngươi đi nó cũng không tự mọc lại được sao?”
Thái tử phi cũng hiểu được nếu như tiểu cửu biết nhận sai, có thể tứ a ca đã không tức giận đến như vậy, có điều không nghĩ tới tứ a ca dưới lớp vẻ lạnh lùng lại là một tính cách nóng nảy như vậy, vừa mới nhìn thấy thú cưng bị như thế đã lập tức túm tóc đệ đệ, cũng chẳng trách sao cửu a ca và thập a ca luôn luôn cao ngạo lại không nhận sai nổi.
“Cửu đệ, thập đệ, các ngươi trước tiên nhận lỗi với tứ đệ, không dưng lại động đến những thứ của ca ca mà không được sự cho phép của ca ca, vậy nói làm sao cũng đều là sai, các ngươi đều là người hiểu chuyện, hơn nữa dưới sự giáo dục nhất đẳng, những đạo lý này so với ta phải hiểu hơn nhiều lắm.” Thái tử phi bắt đầu làm người giảng hòa, ngực lại thầm nghĩ trong lịch sử tứ a ca lại chán ghét cửu a ca và thập a ca như vậy, sợ là không ngừng tìm bọn họ đối nghịch, còn có tiếng là oan gia cũ đi. “Tiểu cửu, nếu là có người len lén đem vật yêu thích nhất của ngươi đập hoặc hủy đi, ngươi khẳng định cũng sẽ tức giận, suy bụng ta ra bụng người. Thập đệ, ngươi khuyên cửu ca của ngươi một chút đi.”
Thập a ca nghe đến câu nói sau cùng kia của thái tử phi, khóe miệng giật một cái, há mồm còn chưa mở miệng, cửu a ca liền cướp lời trước, “Ta là ca ca, hắn là đệ đệ, làm sao có thể đến phiên lão thập khuyên ta! Nhị tẩu, ta không phải là không thể nhận sai, thế nhưng tứ ca, hắn nói muốn cắt tóc ta! Lẽ nào ở trong lòng hắn, mái tóc đệ đệ còn so ra kém hơn cả lông đuôi của một con chó sao?” Nói, lão Cửu có chút bi phẫn, cái này thật quá sỉ nhục người!
Tứ a ca nghe nói như thế, sự tức giận trong mắt giảm xuống, hắn đích xác có nói hơi nặng một chút, nhưng nói vậy chưa chắc sẽ làm như vậy, sau này xem ra vẫn là ít lời một chút thì hay hơn! Không muốn để cho thái tử phi chị dâu vào thế khó xử, hắn hít sâu một hơi, đang muốn quên đi, chợt nghe được thái tử phi lại nói.
“Cửu đệ, tứ ca ngươi chỉ là nói thế mà thôi, người tức giận luôn luôn sẽ nói một đằng làm một nẻo, ngươi lẽ nào liền vì lời này mà muốn chia rẽ tình cảm huynh đệ? Còn nữa, nam tử hán đại trượng phu, làm sai phải nhận sai, điều không phải chuyện mất mặt gì. Vậy nên ngươi trước tiên cứ nhận sai, rồi sẽ cùng tứ đệ thảo luận xem tóc người hay lông chó khác nhau như thế nào, luận đến tứ đệ sai rồi, vậy ngươi liền thắng. Tứ đệ thua nghĩ đến cũng không phải sẽ chịu nhận sai với người sao, ca ca sẽ luôn làm gương.” Thái tử phi cười đối với cửu a ca khuyên nhủ.
Cửu a ca bất mãn nói, “Nhị tẩu, ngươi đây là thiên vị tứ ca.”
“Vậy đó chính là nói ngươi cãi không lại tứ đệ?” Thái tử phi lại hỏi ngược lại.
Cửu a ca nhất thời nghẹn họng, “Ai nói ta cãi không lại! Ngươi vừa khích tướng ta liền làm sao, ta cũng không phải lão thập!”
“Cửu ca, ngươi nói không nể tình a.” Thập a ca bị nói vậy xong cũng không vui vẻ, “Ta có ngu như vậy sao, biết rõ là phép khích tướng còn làm.”
Nói rồi thập a ca nhìn về phía tứ a ca, sảng khoái nhận sai, “Tứ ca, lúc này là ta và lão cửu làm không đúng, chúng ta nhận sai, lông đuôi còn có thể mọc lại, ngài cũng đừng sinh khí. Tóc đệ đệ cũng sẽ không cần cắt đi phải không.” Hắn cũng biết là tứ a ca sẽ không cắt tóc hắn và lão cửu, chẳng qua là nói chơi mà thôi.
Cửu a ca cũng không kiên trì nữa, thế nhưng khi nhận sai vẫn là không phục, “Là lỗi của ta, ta nhận sai. Thế nhưng ở trong lòng tứ ca, ta và lão thập lẽ nào so ra kém một con chó sao?”
“Ta cũng có chỗ không đúng, các ngươi vì sao cứ phải hạ thấp thân phận cùng so sánh với một con chó?” Tứ a ca thấy cửu a ca, thập a ca đã biết nhận sai, trong lòng thoả mãn, ngoài miệng lại hỏi ngược trở lại, “Các ngươi cũng biết, gần đây hoàng a mã giao cho ta nhiều việc. Lời ra vô ý, cũng mong các ngươi không để ở trong lòng.” Nói này nói nọ chẳng qua là hắn không suy nghĩ trước khi nói.
Nói xong, vừa nhìn về phía thái tử phi, “Để nhị tẩu chê cười rồi.”
Thái tử phi nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ là chuyện tầm thường, sao có thể dẫn đến việc bị chê cười chứ. Tứ đệ, Cửu đệ, thập đệ, các ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”
Thái tử phi nói xong, vỗ vỗ tứ phúc tấn nãy giờ vẫn trầm mặc, sau đó liền mang theo cung nhân rời đi. Trong sinh hoạt, kỳ thực nhóm a ca và thường nhân không giống nhau, đều có hỉ nộ ái ố của mình, vì thế tất nhiên cũng sẽ có xung đột, một ít việc nhỏ mà thôi.
Bất quá tứ a ca, cửu a ca, thập a ca bọn họ kỳ thực thật đúng là đều thật có ý tứ, rất có cá tính, hiện giờ tuổi còn trẻ, chính là lúc nhiệt huyết thanh xuân, là vui hay tức giận đều có thể đoán ra, đợi cho sau này mỗi người cũng đều sẽ thay đổi, mà hắn thì sao, thái tử thì sao? Củ cải đỏ thì sao?
Bọn họ sau này sẽ ra sao?
Thái tử phi suy nghĩ một chút không khỏi nghĩ đến có chút phiền muộn, nghĩ lại nghĩ đến cái người kia đang sống vui vẻ khoái hoạt ở Nhiệt Hà, hít một hơi dài, tự lẩm bẩm, “Vẫn là bằng lòng với những gì mình có mà sống qua ngày là được, để ý tới nhiều chuyện như vậy làm chi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh hai dâng lên, khen sâu chịu khó đi
Về tứ a ca, ở trong sự lý giải của ta, hắn thời niên thiếu công phu nhẫn nhục còn không có lợi hại như vậy, hắn táo bạo tính tình thật ra thì vẫn là sẽ biểu hiện ra, mong muốn mọi người hiểu cho
Tác giả :
Nhất Điều Trùng