Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 4
Thạch Tuấn Nham chờ thái tử đi rồi mới ngồi trở lại trên cái ghế đệm mềm khắc hoa văn tinh xảo, để cho Trữ ma ma, Lý ma ma, Cam Thảo các nàng tiến vào hầu hạ.
Trữ ma ma vừa tiến vào, thấy trong mắt phúc tấn vẫn còn giữ vẻ buồn rầu, trên mặt vẫn là nét ôn hòa như cũ không muốn để cho người khác nhìn ra, trong lòng nhất thời nghĩ tới phúc tấn lại đang hờn dỗi thái tử chỗ nào đó, cùng Lý ma ma liếc nhau, cẩn thận tiến lên an ủi.
“Phúc tấn, thái tử gia thật ra chẳng hay biết gì, sợ là không biết sự tình từ đầu đến cuối mới trách tội phúc tấn, đợi sau khi thái tử gia biết rõ rồi, nhất định sẽ không lại để cho phúc tấn chịu ủy khuất.”
Lý ma ma từ trước đến nay nghiêm túc, không nói nhiều, cũng sẽ không an ủi dỗ dành người, chỉ là nói phụ họa: “Trữ tỷ tỷ nói đúng, chủ tử, người nên nghĩ thoáng ra một chút, chớ để phiền muộn ở trong lòng.”
Cam Thảo, Cam Lộ, Cam Lâm, còn có Cam Dược vừa trở về nghe xong cũng đều gật đầu.
Thạch Tuấn Nham nghe xong, nhưng cũng không nói mình bị ức hiếp, chỉ là dịu dàng nói: “Ta hiểu, trong lòng cũng sẽ không đặt nặng việc này, ta là phúc tấn của thái tử gia, quản tốt công việc ở Dục Khánh Cung là bổn phận của ta, hôm nay trắc phúc tấn bị động thai, suy cho cùng là ta chiếu cố không được chu toàn. Gia trách tội cũng là quan tâm tới tiểu a ca, huyết mạch hoàng gia, không được phép sơ ý qua loa.”
Nói xong, hắn làm như vừa sực nhớ tới một chuyện rất quan trọng, “Tiểu a ca chắc là phải mời thái y đến xem một chuyến, vì nó sinh ra chưa đủ tháng nên hẳn là thể trạng rất ốm yếu, cần phải cẩn thận coi sóc. Cam Dược, ngươi là người hiểu dược tính, đợi cho thái y xem qua xong, nếu như cần thứ thuốc gì tốt, cứ lấy từ trong kho riêng của ta. Có điều, việc này vẫn là phải để cho thái tử gia biết. Lý giai muội muội trải qua việc trượt chân hôm nay, lại càng phải quan tâm lo lắng hơn, cũng nên để cho nàng được nghỉ ngơi. Được rồi, chuyện của các ngươi đã được phân phó xong đều tự đi làm đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Trữ ma ma Lý ma ma và tứ đại cung nữ nghe xong, thấy phúc tấn tuy bị thái tử trách tội, nhưng vẫn nhớ kỹ bổn phận công việc của mình, khó chịu cũng có, cảm thán cũng có.
Trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ, cũng chỉ có phúc tấn mới có cái khí độ này, mới có thể đảm đương được vị trí phúc tấn của thái tử a.
Thấy phúc tấn muốn vào nội thất, Trữ ma ma, Lý ma ma đuổi theo sát phía sau, tứ đại cung nữ còn lại thì lui ra ngoài, đều tự đi làm tốt việc phúc tấn phân phó.
Thạch Tuấn Nham vào nội thất, liền đem Trữ ma ma và Lý ma ma để lại ở ngoài cửa, bảo các nàng nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy, nếu là có cái việc gì gấp, cũng chỉ được gõ cửa đợi hắn cho phép mới được đi vào.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn, đôi mắt vốn dĩ đượm buồn chứa đầy uất ức, nhất thời hóa thành tươi cười đắc ý, một ý nghĩ vừa lóe lên, liền đi vào không gian tùy thân của mình, bước vào căn biệt thự sang trọng của hắn, ở trên ghế sa lon rộng lớn vui vẻ sung sướng mà cuộn tròn uốn éo.
Nghĩ đến thái tử Dận Nhưng không biết phải làm thế nào để đối phó với hắn, bộ dạng không thể nhịn được nữa nhưng là vẫn phải nhịn, cuối cùng hắn không hề để ý tới hình tượng cười ha ha lên.
Ai bảo thái tử nghĩ hắn dễ bị ức hiếp, có bị sỉ nhục cũng xứng đáng. Lúc mới đầu hắn ở trước mặt mọi người tạo hình tượng hiền lành rộng lượng, khoan dung, cung kính, hiếu thuận cũng không dễ dàng, thế nhưng ai bảo thái tử thường ngày quá kiêu ngạo chứ, nếu muốn so sánh giữa hắn và thái tử, hai người chỉ cần đứng ra, ai cũng sẽ cho rằng phúc tấn yểu điệu yếu ớt mới là người bị ức hiếp. Hắn lại làm ra nhiều biểu hiện tốt, cho nên thái tử có nói cái gì thì cũng có người tin sao?
Giống như hôm nay, thái tử bị uất ức, tất cả mọi người còn tưởng rằng phúc tấn mới là người chịu ủy khuất đây.
Thạch Tuấn Nham vui cười thích thú xong, vừa nãy thái tử gia đều đã bị hắn làm cho tức giận đến như vậy, thế nào lại còn chưa có đề cập tới việc phế bỏ cái chức phúc tấn của hắn nhỉ, chẳng lẽ là do hắn làm chưa đủ chăng?
Phúc tấn tự mình làm mình rầu rỉ, thái tử gia cũng đang đau đầu, ai nói hắn không muốn hưu thê, ai nói hắn không muốn phế đi cái phúc tấn này, ai nói hắn còn chưa chịu đựng đủ Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên. Hắn hận không thể nói cho thiên hạ người người đều biết, hắn không nên cưới nữ nhân này!
Biết hắn khó chịu đến mức nào sao? Khó chịu đến mức bây giờ vừa nhìn thấy nữ nhân cười, trong đầu hắn sẽ tự động hiện lên bộ mặt tươi cười đắc ý của phúc tấn, làm cho hắn hận không thể in lên cái bộ mặt đó một đấm, đâu còn có tâm tình tìm mỹ nữ mua vui, liền đối với cả những trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, các thị thiếp khác trong Dục Khánh Cung đều không cho sắc mặt tốt.
“Thúc bá bá, thúc chỉ cần nói cho cô, thế nào mới có thể bỏ Qua Nhĩ Giai thị!” Thái tử gia ở thư phòng vô cùng tức giận, nói xong việc công, nhịn không được nói đến việc tư.
Tác Ngạch Đồ là cậu của thái tử, là người cậu bên nhà của Nguyên Hoàng Hậu Hách Xá Lý thị, là người đứng đầu gia tộc Hách Xá Lý thị cũng chính là hậu phương kiên cố chống lưng cho thái tử, nghe được thái tử gia đưa ra yêu cầu như vậy cũng không nhịn được mà đau đầu, chỉ cần thái tử liền gọi hắn một tiếng thúc bá bá thì chẳng phải chuyện tốt gì. Qua Nhĩ Giai Thị chính là do đích thân hoàng thượng chỉ hôn cho thái tử làm phúc tấn a, lúc này mới cưới được hai tháng, thái tử đã nghĩ muốn bỏ vợ? Có hồ đồ cũng không thể như vậy được.
“Thái tử điện hạ, không phải là lão thần không muốn đáp ứng ngài, mà là sự tình khó làm. Phúc tấn là hoàng thượng ban hôn cho thái tử, hoàng thượng từ trước đến nay luôn thương yêu ngài, vì ngài mà chỉ hôn phúc tấn, còn có trắc phúc tấn, thật đúng là đã chọn lựa nhiều năm. Ngài cứ thử ngẫm lại Qua Nhĩ Giai thị nhất tộc sau lưng phúc tấn đi, bọn họ cũng là Mãn Châu Bát Kỳ thế gia vọng tộc, mà tổ tiên của phúc tấn lại rất hiển hách, tới tận ngày nay chức quan tam đẳng bá Thạch Văn Bỉnh mặc dù không nổi trội, nhưng bọn họ từ khi đại Thanh thành lập cho đến tận nay, cũng vẫn chưa từng mất đi vinh quang của tổ tiên. Hoàng thượng đem Qua Nhĩ Giai thị chỉ hôn cho ngài, thật ra là có suy tính của người, cũng là vì muốn tốt cho thái tử điện hạ.”
Nhà mẹ đẻ Qua Nhĩ Giai thị mặc dù nhìn không có gì nổi trội, thế nhưng nếu thật sự nhắc tới, Thạch gia nhất tộc cũng là gia tộc mãn thanh hiển hách, hoàng thượng làm sao sẽ tìm một người phúc tấn không xứng với thân phận thái tử mà chỉ hôn chứ. Thái tử lại vẫn còn quá trẻ tuổi, chỉ là vì trong lòng cảm thấy không hợp, liền muốn bỏ vợ.
Lại nghe về cái chuyện xưa này của Tác Ngạch Đồ, thái tử gia lại nhịn không được nhăn mặt chau mày, hắn làm sao lại không biết hoàng a mã có tâm tư, thế nhưng việc hoàng a mã nghĩ đến cho dù là tốt, cũng không nghĩ tới lại tìm về cho hắn một người đàn bà chanh chua. “Cô chỉ cần thúc cho ra một điều lệ. Mãn thanh quý nữ lại không chỉ có mỗi một Qua Nhĩ Giai thị, cho dù bỏ nàng, cô cũng không phải không cưới được một phúc tấn khác.”
Tác Ngạch Đồ thấy vẻ mặt hắn kiên quyết thì giật mình làm như muốn quỳ rạp xuống, “Trăm triệu lần không được a, thái tử điện hạ. Phúc tấn chưa từng phạm sai lầm nào, mà thánh thượng, thái hậu lại có nhiều lời tán thưởng nàng, nếu ngài khư khư cố chấp, thánh thượng tất nhiên sẽ bất mãn, ngài nên nghĩ lại a.”
Thái tử thấy thế, đầu đau nhức, khoát khoát tay để Tác Ngạch Đồ đứng lên, không thể hưu thê thật sự là làm cho hắn khó chịu muốn chết, “Thôi quên đi, việc này cô vốn cũng không nên hỏi thúc.”
Tác Ngạch Đồ nhìn kỹ sắc mặt thái tử trong thoáng chốc, biết hắn đối với phúc tấn của mình rất là bất mãn, thầm nghĩ chỉ là một nữ nhân, thái tử hà tất đau đầu như vậy.
Đúng lúc này, tiểu thái giám Hà Ngọc Trụ canh giữ ở bên ngoài thư phòng gõ cửa, truyền báo: “Thái tử gia, Lăng Phổ đại nhân từ Giang Nam đã trở về.”
“Mau mời vào.” Thái tử vừa nghe là người anh em của mình, nghĩ đến để cho hắn đi Giang Nam, chẳng biết đã làm xong việc chưa.
Tác Ngạch Đồ thấy mặt thái tử có vẻ vui mừng hớn hở, biết thái tử nhất mực tin tưởng vào tên họ Lăng này, hạ lưu sông Trường Giang ở phía nam cũng phái cái tên nô tài này đi, hôm nay lại nhìn thấy thái độ của thái tử, trong lòng ít nhiều có chút không vui.
Chờ Lăng Phổ đi vào, nhìn thấy Tác Ngạch Đồ đã ở đây, trái lại thì chỉ cùng với thái tử bàn chính sự.
Đợi sau khi Tác Ngạch Đồ xin cáo lui, hắn mới nhỏ giọng nói cho thái tử, “Gia, nô tài vì ngài dẫn theo mấy người đẹp Giang Nam trở về, ngài có cần phải gặp ngay hay không?”
Thái tử gia lúc này tuy bị phúc tấn làm cho tức giận đến không có cảm hứng ôm mỹ nhân, cũng còn chưa đến mức như đàn ông phong lưu khoái hoạt thời hiện đại sau này yêu mỹ nhân càng đẹp càng chưng diện thì lại càng thích, chí ít phúc tấn quan sát hắn một đoạn thời gian mới phát hiện hắn có ham muốn với nam nhân, về phần sau này, phúc tấn ống cũng không nói chính xác được.
Bất quá vừa nghe đến có mỹ nữ Giang Nam, cũng đã động đến chỗ ngứa trong lòng hắn, ý nghĩ trong đầu vừa xẹt qua, cặp mắt chiếu sáng, hắn đột nhiên nghĩ đến một biện pháp trị phúc tấn thật là tốt.
“Ngày mai ngươi chọn lựa mấy người đưa vào Dục Khánh Cung, để cho phúc tấn sắp xếp dạy dỗ.” Thái tử gia nghĩ đến, không phải là phúc tấn muốn quản lý tốt công việc thuộc bổn phận của mình thì sẽ không còn tâm tư đi chọc giận hắn sao, hắn lại tìm thêm cho nàng nhiều chuyện làm hơn chút. Mỗi ngày cứ để đám mỹ nhân đó đến trước mặt nàng lắc lư, sau đó hắn sẽ ở trước mặt nàng cưng chìu những nữ nhân kia, không lo phúc tấn sẽ không tức chết.
Nói lầm bầm, Dục Khánh Cung nhiều mỹ nhân như vậy, cô nhất định không để ý tới phúc tấn, không có sự sủng ái của cô, đợi qua mấy năm, người nên sốt ruột cũng chỉ có một Qua Nhĩ Giai thị ngươi mà thôi.
Ánh đèn rực rỡ trên cao, Cung Càn Thanh, Khang Hi xử lý xong chính sự, mới để cho Lý Đức Toàn đem nô tài đứng chờ ở bên sườn điện mang vào.
“Nô tỳ thỉnh an chủ tử gia, chủ tử gia cát tường.” Một cung nữ mặc bộ trang phục cung đình phổ thông, dung mạo cũng cực kỳ bình thường theo Lý Đức Toàn tiến đến Cung Càn Thanh, bái kiến Khang Hi. Nếu là Thạch Tuấn Nham nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra, cái người cung nữ này chính là người chín chắn thành thục nhất trong tứ đại cũng nữ Cam Dược.
“Nghe nói hôm nay thái tử tới chỗ Qua Nhĩ Giai thị rồi làm ầm ĩ một trận?” Khang Hi nói giọng bình thản, lại làm cho người nghe có một loại uy áp.
Trước đó nghe được thái tử đối với Qua Nhĩ Giai thị rất là bất mãn, hắn liền thả hai cái cọc ngầm tiến vào Dục Khánh Cung, quan sát một đoạn thời gian, nhưng trái lại thì đối với người mình chọn rất hài lòng, Qua Nhĩ Giai thị rốt cuộc là hắn cùng với thái hậu so sánh đối chiếu với ba hoàng hậu đầu tiên của chính mình mới tuyển chọn ra được thái tử phúc tấn, cung cách hành xử lẫn khí chất, nhất là Qua Nhĩ Giai thị có một thứ phi thường giống với hoàng hậu Hách Xá Lý thị mà trước đây nàng vốn có đó chính là cặp mắt, hắn nhìn cũng thuận mắt; nhưng trái lại Bảo Thành chỉ vì bản thân có chút bất mãn, nói đúng ra là vì không thích, liền thường xuyên tìm cách để hưu thê. Quả thực là càn quấy! Cũng may nhờ nó còn hiểu chuyện, không có để lộ ra khi ở trước mặt người ngoài, thường ngày ăn nói cũng biết chừng mực, mà Qua Nhĩ Giai thị cũng phối hợp làm đến hoàn hảo, trái lại khiến cho người bên ngoài cho rằng bọn họ là một đôi phu thê hạnh phúc. Khang Hi nghĩ như vậy, lại không mảy may nghĩ tới tính tình thái tử hoàn toàn giống như hắn vậy, đối với một người, yêu thì yêu đến tận xương tủy, ghét thì hận không thể nghiền xương thành tro bụi.
“Hồi bẩm chủ tử, nguyên nhân bởi vì người trắc phúc tấn của thái tử bị động thai nên phải sinh non tình trạng tiểu a ca rất ốm yếu, nên thái tử mới nổi giận.” Cam Dược cúi đầu nói, ngôn ngữ không chất phác giống như ở Dục Khánh Cung.
“Qua Nhĩ Giai thị giải quyết ra sao?” Khang Hi lại hỏi một câu.
“Hồi bẩm chủ tử, ở trước khi thái tử điện hạ còn chưa trở về, nô tỳ chính là chiếu theo sự phân phó của phúc tấn, đưa vật phẩm từ phủ nội vụ phân phát cho mấy người chủ tử trong Dục Khánh Cung, sau khi Lý trắc phúc tấn sinh tiểu a ca, bởi vì đứa bé chưa đủ tháng nên phúc tấn sợ có chuyện không hay, liền đích thân đến Thuần Hoa Viện trấn thủ, thẳng đến khi tiểu a ca được sinh ra. Đợi quay về hậu viện, phúc tấn dùng cơm xong thái tử mới trở về. Sau đó đám người nô tỳ đều bị cho thối lui, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe được thanh âm của thái tử điện hạ. Lại sau một hồi, mặt thái tử điện hạ có vẻ tức giận đi ra, sau đó nô tỳ cùng hai nhũ mẫu của phúc tấn, còn có ba vị đại cung nữ đi vào thì phúc tấn để cho đám nô tỳ để ý hỗ trợ chăm sóc cho tiểu a ca, còn phân phó để cho Lý trắc phúc tấn được nghỉ ngơi thanh thản, để cho nàng dễ dàng nuôi dưỡng đứa con này. Còn với cuộc đối thoại trước đó cùng thái tử điện hạ, cũng chưa từng nhắc lại.”
Khang Hi khẽ gật đầu, phất tay để cho nàng lui ra. Trong lòng suy nghĩ một phen, lời của Cam Dược cùng với lời thuật của mật thám trước đó không khác nhau, chỉ là lúc thái tử và Qua Nhĩ Giai thị hai người ở cùng một chỗ đã phát sinh chuyện gì thì không một người nào biết, Khang Hi đưa tay ra bấm đốt ngón tay một cái, Bảo Thành lại bất mãn đối với Qua Nhĩ Giai thị, lại chưa từng nói ra nguyên nhân, thực tại làm hắn nghĩ không ra. Muốn để ám vệ tới thăm dò một chút, rồi lại không tìm được cơ hội, dù sao thái tử rất ít tiến vào trong phòng Qua Nhĩ Giai thị.
Nhưng mà rốt cuộc Bảo Thành là thái tử, thân phận tôn quý, nếu thái tử thật sự nổi giận đối với Qua Nhĩ Giai thị, người thua thiệt cũng là Qua Nhĩ Giai thị. Xem ra, tốt hơn hết là hắn nên khiển trách Bảo Thành một phen.
Cho dù Khang Hi có nghĩ như thế nào, hắn cũng không biết chính mình lại thay nhi tử tuyển ra một phúc tấn có sức lực phi thường kỳ quái, thái tử muốn đánh nhau cũng chẳng lại Thạch Tuấn Nham, hiện tại thật đúng là không đánh lại.
Mà nếu thái tử biết suy nghĩ của hoàng a mã hắn, nhất định sẽ hóa thành Đậu Nga, đứng thẳng giữa pháp trường làm trời tháng sáu có tuyết bay, hắn thật sự là oan uổng, hắn nổi giận đối với Qua Nhĩ Giai thị là vì cho tới bây giờ đều luôn là người phải chịu thua thiệt.
Thế nhưng thái tử cũng sĩ diện, mặc kệ Khang Hi có hỏi thế nào, cũng không chịu nói ra chuyện phát sinh trong đêm động phòng ngày ấy, còn có loại chuyện không biết xấu hổ bất chấp thân phận mặt mũi ra tay với phúc tấn của mình, càng chưa nói ra tay đánh người ta trước còn bị người ta cho ăn đòn ngược trở lại, nếu như truyền ra ngoài, hắn cũng không còn mặt mũi nào đi gặp người.
Cùng giờ này ngày hôm sau, Khang Hi triệu kiến thái tử gia, giữ hắn lại đang lúc nói chuyện cha con riêng tư thì thái tử bị hoàng a mã nhà mình nói tốt về Qua Nhĩ Giai thị, bảo hắn nhớ kỹ phải cấp mặt mũi cho Qua Nhĩ Giai thị phúc tấn, đừng làm ra việc làm mất thân phận thái tử, lúc này thì hắn thật sự là khóc không ra nước mắt.
“Ngươi cũng coi như đã có hài tử, bất quá là một con vợ lẽ, ngươi rõ ràng là thái tử Thanh triều, sớm ngày đem Qua Nhĩ Giai thị sinh hạ con trai trưởng đối với ngươi mới là chuyện tốt nhất.” Khang Hi đối với việc mình vừa làm cha lại vừa làm mẹ nuôi nấng thái tử lớn lên đó là xuất phát từ nội tâm, ” Qua Nhĩ Giai thị chính là phúc tấn của ngươi, nên mặt mũi ngươi vẫn là phải cho, thường xuyên ở chung, lâu dần ngươi sẽ biết trẫm chọn phúc tấn cho ngươi sẽ có điểm gì tốt.”
“Hoàng a mã, nhi thần đã hiểu, nhất định không hề càn quấy, sẽ đối đãi thật tốt với phúc tấn của mình. Đã để cho hoàng a mã phải lo lắng, là nhi thần bất hiếu.” Thái tử điện hạ nói xong câu đó, ngực âm thầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ sục sôi a.
Từ Cung Càn Thanh rời đi, thái tử lê bước chân nặng nề về lại Dục Khánh Cung của mình, hắn bây giờ không phải chìm ngập ở trong cơn phẫn nộ, mà là đang bơi trong cơn tuyệt vong.
Qua Nhĩ Giai thị Tĩnh Nghiên, ngươi chờ đó cho cô! Trong ngực Thái tử gia như có vạn mã chạy qua, hận không thể lập tức chạy vội tới trước mặt phúc tấn rít gào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ừ, thái tử Dận Nhưng nhũ danh là Bảo Thành. Thạch gia: Bởi vì sao khi được gả vào cung nên đổi họ, nhưng vẫn là xưng Qua Nhĩ Giai thị gia tộc
Ha ha, cầu tung hoa cầu sưu tầm
Trữ ma ma vừa tiến vào, thấy trong mắt phúc tấn vẫn còn giữ vẻ buồn rầu, trên mặt vẫn là nét ôn hòa như cũ không muốn để cho người khác nhìn ra, trong lòng nhất thời nghĩ tới phúc tấn lại đang hờn dỗi thái tử chỗ nào đó, cùng Lý ma ma liếc nhau, cẩn thận tiến lên an ủi.
“Phúc tấn, thái tử gia thật ra chẳng hay biết gì, sợ là không biết sự tình từ đầu đến cuối mới trách tội phúc tấn, đợi sau khi thái tử gia biết rõ rồi, nhất định sẽ không lại để cho phúc tấn chịu ủy khuất.”
Lý ma ma từ trước đến nay nghiêm túc, không nói nhiều, cũng sẽ không an ủi dỗ dành người, chỉ là nói phụ họa: “Trữ tỷ tỷ nói đúng, chủ tử, người nên nghĩ thoáng ra một chút, chớ để phiền muộn ở trong lòng.”
Cam Thảo, Cam Lộ, Cam Lâm, còn có Cam Dược vừa trở về nghe xong cũng đều gật đầu.
Thạch Tuấn Nham nghe xong, nhưng cũng không nói mình bị ức hiếp, chỉ là dịu dàng nói: “Ta hiểu, trong lòng cũng sẽ không đặt nặng việc này, ta là phúc tấn của thái tử gia, quản tốt công việc ở Dục Khánh Cung là bổn phận của ta, hôm nay trắc phúc tấn bị động thai, suy cho cùng là ta chiếu cố không được chu toàn. Gia trách tội cũng là quan tâm tới tiểu a ca, huyết mạch hoàng gia, không được phép sơ ý qua loa.”
Nói xong, hắn làm như vừa sực nhớ tới một chuyện rất quan trọng, “Tiểu a ca chắc là phải mời thái y đến xem một chuyến, vì nó sinh ra chưa đủ tháng nên hẳn là thể trạng rất ốm yếu, cần phải cẩn thận coi sóc. Cam Dược, ngươi là người hiểu dược tính, đợi cho thái y xem qua xong, nếu như cần thứ thuốc gì tốt, cứ lấy từ trong kho riêng của ta. Có điều, việc này vẫn là phải để cho thái tử gia biết. Lý giai muội muội trải qua việc trượt chân hôm nay, lại càng phải quan tâm lo lắng hơn, cũng nên để cho nàng được nghỉ ngơi. Được rồi, chuyện của các ngươi đã được phân phó xong đều tự đi làm đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Trữ ma ma Lý ma ma và tứ đại cung nữ nghe xong, thấy phúc tấn tuy bị thái tử trách tội, nhưng vẫn nhớ kỹ bổn phận công việc của mình, khó chịu cũng có, cảm thán cũng có.
Trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ, cũng chỉ có phúc tấn mới có cái khí độ này, mới có thể đảm đương được vị trí phúc tấn của thái tử a.
Thấy phúc tấn muốn vào nội thất, Trữ ma ma, Lý ma ma đuổi theo sát phía sau, tứ đại cung nữ còn lại thì lui ra ngoài, đều tự đi làm tốt việc phúc tấn phân phó.
Thạch Tuấn Nham vào nội thất, liền đem Trữ ma ma và Lý ma ma để lại ở ngoài cửa, bảo các nàng nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy, nếu là có cái việc gì gấp, cũng chỉ được gõ cửa đợi hắn cho phép mới được đi vào.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn, đôi mắt vốn dĩ đượm buồn chứa đầy uất ức, nhất thời hóa thành tươi cười đắc ý, một ý nghĩ vừa lóe lên, liền đi vào không gian tùy thân của mình, bước vào căn biệt thự sang trọng của hắn, ở trên ghế sa lon rộng lớn vui vẻ sung sướng mà cuộn tròn uốn éo.
Nghĩ đến thái tử Dận Nhưng không biết phải làm thế nào để đối phó với hắn, bộ dạng không thể nhịn được nữa nhưng là vẫn phải nhịn, cuối cùng hắn không hề để ý tới hình tượng cười ha ha lên.
Ai bảo thái tử nghĩ hắn dễ bị ức hiếp, có bị sỉ nhục cũng xứng đáng. Lúc mới đầu hắn ở trước mặt mọi người tạo hình tượng hiền lành rộng lượng, khoan dung, cung kính, hiếu thuận cũng không dễ dàng, thế nhưng ai bảo thái tử thường ngày quá kiêu ngạo chứ, nếu muốn so sánh giữa hắn và thái tử, hai người chỉ cần đứng ra, ai cũng sẽ cho rằng phúc tấn yểu điệu yếu ớt mới là người bị ức hiếp. Hắn lại làm ra nhiều biểu hiện tốt, cho nên thái tử có nói cái gì thì cũng có người tin sao?
Giống như hôm nay, thái tử bị uất ức, tất cả mọi người còn tưởng rằng phúc tấn mới là người chịu ủy khuất đây.
Thạch Tuấn Nham vui cười thích thú xong, vừa nãy thái tử gia đều đã bị hắn làm cho tức giận đến như vậy, thế nào lại còn chưa có đề cập tới việc phế bỏ cái chức phúc tấn của hắn nhỉ, chẳng lẽ là do hắn làm chưa đủ chăng?
Phúc tấn tự mình làm mình rầu rỉ, thái tử gia cũng đang đau đầu, ai nói hắn không muốn hưu thê, ai nói hắn không muốn phế đi cái phúc tấn này, ai nói hắn còn chưa chịu đựng đủ Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên. Hắn hận không thể nói cho thiên hạ người người đều biết, hắn không nên cưới nữ nhân này!
Biết hắn khó chịu đến mức nào sao? Khó chịu đến mức bây giờ vừa nhìn thấy nữ nhân cười, trong đầu hắn sẽ tự động hiện lên bộ mặt tươi cười đắc ý của phúc tấn, làm cho hắn hận không thể in lên cái bộ mặt đó một đấm, đâu còn có tâm tình tìm mỹ nữ mua vui, liền đối với cả những trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, các thị thiếp khác trong Dục Khánh Cung đều không cho sắc mặt tốt.
“Thúc bá bá, thúc chỉ cần nói cho cô, thế nào mới có thể bỏ Qua Nhĩ Giai thị!” Thái tử gia ở thư phòng vô cùng tức giận, nói xong việc công, nhịn không được nói đến việc tư.
Tác Ngạch Đồ là cậu của thái tử, là người cậu bên nhà của Nguyên Hoàng Hậu Hách Xá Lý thị, là người đứng đầu gia tộc Hách Xá Lý thị cũng chính là hậu phương kiên cố chống lưng cho thái tử, nghe được thái tử gia đưa ra yêu cầu như vậy cũng không nhịn được mà đau đầu, chỉ cần thái tử liền gọi hắn một tiếng thúc bá bá thì chẳng phải chuyện tốt gì. Qua Nhĩ Giai Thị chính là do đích thân hoàng thượng chỉ hôn cho thái tử làm phúc tấn a, lúc này mới cưới được hai tháng, thái tử đã nghĩ muốn bỏ vợ? Có hồ đồ cũng không thể như vậy được.
“Thái tử điện hạ, không phải là lão thần không muốn đáp ứng ngài, mà là sự tình khó làm. Phúc tấn là hoàng thượng ban hôn cho thái tử, hoàng thượng từ trước đến nay luôn thương yêu ngài, vì ngài mà chỉ hôn phúc tấn, còn có trắc phúc tấn, thật đúng là đã chọn lựa nhiều năm. Ngài cứ thử ngẫm lại Qua Nhĩ Giai thị nhất tộc sau lưng phúc tấn đi, bọn họ cũng là Mãn Châu Bát Kỳ thế gia vọng tộc, mà tổ tiên của phúc tấn lại rất hiển hách, tới tận ngày nay chức quan tam đẳng bá Thạch Văn Bỉnh mặc dù không nổi trội, nhưng bọn họ từ khi đại Thanh thành lập cho đến tận nay, cũng vẫn chưa từng mất đi vinh quang của tổ tiên. Hoàng thượng đem Qua Nhĩ Giai thị chỉ hôn cho ngài, thật ra là có suy tính của người, cũng là vì muốn tốt cho thái tử điện hạ.”
Nhà mẹ đẻ Qua Nhĩ Giai thị mặc dù nhìn không có gì nổi trội, thế nhưng nếu thật sự nhắc tới, Thạch gia nhất tộc cũng là gia tộc mãn thanh hiển hách, hoàng thượng làm sao sẽ tìm một người phúc tấn không xứng với thân phận thái tử mà chỉ hôn chứ. Thái tử lại vẫn còn quá trẻ tuổi, chỉ là vì trong lòng cảm thấy không hợp, liền muốn bỏ vợ.
Lại nghe về cái chuyện xưa này của Tác Ngạch Đồ, thái tử gia lại nhịn không được nhăn mặt chau mày, hắn làm sao lại không biết hoàng a mã có tâm tư, thế nhưng việc hoàng a mã nghĩ đến cho dù là tốt, cũng không nghĩ tới lại tìm về cho hắn một người đàn bà chanh chua. “Cô chỉ cần thúc cho ra một điều lệ. Mãn thanh quý nữ lại không chỉ có mỗi một Qua Nhĩ Giai thị, cho dù bỏ nàng, cô cũng không phải không cưới được một phúc tấn khác.”
Tác Ngạch Đồ thấy vẻ mặt hắn kiên quyết thì giật mình làm như muốn quỳ rạp xuống, “Trăm triệu lần không được a, thái tử điện hạ. Phúc tấn chưa từng phạm sai lầm nào, mà thánh thượng, thái hậu lại có nhiều lời tán thưởng nàng, nếu ngài khư khư cố chấp, thánh thượng tất nhiên sẽ bất mãn, ngài nên nghĩ lại a.”
Thái tử thấy thế, đầu đau nhức, khoát khoát tay để Tác Ngạch Đồ đứng lên, không thể hưu thê thật sự là làm cho hắn khó chịu muốn chết, “Thôi quên đi, việc này cô vốn cũng không nên hỏi thúc.”
Tác Ngạch Đồ nhìn kỹ sắc mặt thái tử trong thoáng chốc, biết hắn đối với phúc tấn của mình rất là bất mãn, thầm nghĩ chỉ là một nữ nhân, thái tử hà tất đau đầu như vậy.
Đúng lúc này, tiểu thái giám Hà Ngọc Trụ canh giữ ở bên ngoài thư phòng gõ cửa, truyền báo: “Thái tử gia, Lăng Phổ đại nhân từ Giang Nam đã trở về.”
“Mau mời vào.” Thái tử vừa nghe là người anh em của mình, nghĩ đến để cho hắn đi Giang Nam, chẳng biết đã làm xong việc chưa.
Tác Ngạch Đồ thấy mặt thái tử có vẻ vui mừng hớn hở, biết thái tử nhất mực tin tưởng vào tên họ Lăng này, hạ lưu sông Trường Giang ở phía nam cũng phái cái tên nô tài này đi, hôm nay lại nhìn thấy thái độ của thái tử, trong lòng ít nhiều có chút không vui.
Chờ Lăng Phổ đi vào, nhìn thấy Tác Ngạch Đồ đã ở đây, trái lại thì chỉ cùng với thái tử bàn chính sự.
Đợi sau khi Tác Ngạch Đồ xin cáo lui, hắn mới nhỏ giọng nói cho thái tử, “Gia, nô tài vì ngài dẫn theo mấy người đẹp Giang Nam trở về, ngài có cần phải gặp ngay hay không?”
Thái tử gia lúc này tuy bị phúc tấn làm cho tức giận đến không có cảm hứng ôm mỹ nhân, cũng còn chưa đến mức như đàn ông phong lưu khoái hoạt thời hiện đại sau này yêu mỹ nhân càng đẹp càng chưng diện thì lại càng thích, chí ít phúc tấn quan sát hắn một đoạn thời gian mới phát hiện hắn có ham muốn với nam nhân, về phần sau này, phúc tấn ống cũng không nói chính xác được.
Bất quá vừa nghe đến có mỹ nữ Giang Nam, cũng đã động đến chỗ ngứa trong lòng hắn, ý nghĩ trong đầu vừa xẹt qua, cặp mắt chiếu sáng, hắn đột nhiên nghĩ đến một biện pháp trị phúc tấn thật là tốt.
“Ngày mai ngươi chọn lựa mấy người đưa vào Dục Khánh Cung, để cho phúc tấn sắp xếp dạy dỗ.” Thái tử gia nghĩ đến, không phải là phúc tấn muốn quản lý tốt công việc thuộc bổn phận của mình thì sẽ không còn tâm tư đi chọc giận hắn sao, hắn lại tìm thêm cho nàng nhiều chuyện làm hơn chút. Mỗi ngày cứ để đám mỹ nhân đó đến trước mặt nàng lắc lư, sau đó hắn sẽ ở trước mặt nàng cưng chìu những nữ nhân kia, không lo phúc tấn sẽ không tức chết.
Nói lầm bầm, Dục Khánh Cung nhiều mỹ nhân như vậy, cô nhất định không để ý tới phúc tấn, không có sự sủng ái của cô, đợi qua mấy năm, người nên sốt ruột cũng chỉ có một Qua Nhĩ Giai thị ngươi mà thôi.
Ánh đèn rực rỡ trên cao, Cung Càn Thanh, Khang Hi xử lý xong chính sự, mới để cho Lý Đức Toàn đem nô tài đứng chờ ở bên sườn điện mang vào.
“Nô tỳ thỉnh an chủ tử gia, chủ tử gia cát tường.” Một cung nữ mặc bộ trang phục cung đình phổ thông, dung mạo cũng cực kỳ bình thường theo Lý Đức Toàn tiến đến Cung Càn Thanh, bái kiến Khang Hi. Nếu là Thạch Tuấn Nham nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra, cái người cung nữ này chính là người chín chắn thành thục nhất trong tứ đại cũng nữ Cam Dược.
“Nghe nói hôm nay thái tử tới chỗ Qua Nhĩ Giai thị rồi làm ầm ĩ một trận?” Khang Hi nói giọng bình thản, lại làm cho người nghe có một loại uy áp.
Trước đó nghe được thái tử đối với Qua Nhĩ Giai thị rất là bất mãn, hắn liền thả hai cái cọc ngầm tiến vào Dục Khánh Cung, quan sát một đoạn thời gian, nhưng trái lại thì đối với người mình chọn rất hài lòng, Qua Nhĩ Giai thị rốt cuộc là hắn cùng với thái hậu so sánh đối chiếu với ba hoàng hậu đầu tiên của chính mình mới tuyển chọn ra được thái tử phúc tấn, cung cách hành xử lẫn khí chất, nhất là Qua Nhĩ Giai thị có một thứ phi thường giống với hoàng hậu Hách Xá Lý thị mà trước đây nàng vốn có đó chính là cặp mắt, hắn nhìn cũng thuận mắt; nhưng trái lại Bảo Thành chỉ vì bản thân có chút bất mãn, nói đúng ra là vì không thích, liền thường xuyên tìm cách để hưu thê. Quả thực là càn quấy! Cũng may nhờ nó còn hiểu chuyện, không có để lộ ra khi ở trước mặt người ngoài, thường ngày ăn nói cũng biết chừng mực, mà Qua Nhĩ Giai thị cũng phối hợp làm đến hoàn hảo, trái lại khiến cho người bên ngoài cho rằng bọn họ là một đôi phu thê hạnh phúc. Khang Hi nghĩ như vậy, lại không mảy may nghĩ tới tính tình thái tử hoàn toàn giống như hắn vậy, đối với một người, yêu thì yêu đến tận xương tủy, ghét thì hận không thể nghiền xương thành tro bụi.
“Hồi bẩm chủ tử, nguyên nhân bởi vì người trắc phúc tấn của thái tử bị động thai nên phải sinh non tình trạng tiểu a ca rất ốm yếu, nên thái tử mới nổi giận.” Cam Dược cúi đầu nói, ngôn ngữ không chất phác giống như ở Dục Khánh Cung.
“Qua Nhĩ Giai thị giải quyết ra sao?” Khang Hi lại hỏi một câu.
“Hồi bẩm chủ tử, ở trước khi thái tử điện hạ còn chưa trở về, nô tỳ chính là chiếu theo sự phân phó của phúc tấn, đưa vật phẩm từ phủ nội vụ phân phát cho mấy người chủ tử trong Dục Khánh Cung, sau khi Lý trắc phúc tấn sinh tiểu a ca, bởi vì đứa bé chưa đủ tháng nên phúc tấn sợ có chuyện không hay, liền đích thân đến Thuần Hoa Viện trấn thủ, thẳng đến khi tiểu a ca được sinh ra. Đợi quay về hậu viện, phúc tấn dùng cơm xong thái tử mới trở về. Sau đó đám người nô tỳ đều bị cho thối lui, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe được thanh âm của thái tử điện hạ. Lại sau một hồi, mặt thái tử điện hạ có vẻ tức giận đi ra, sau đó nô tỳ cùng hai nhũ mẫu của phúc tấn, còn có ba vị đại cung nữ đi vào thì phúc tấn để cho đám nô tỳ để ý hỗ trợ chăm sóc cho tiểu a ca, còn phân phó để cho Lý trắc phúc tấn được nghỉ ngơi thanh thản, để cho nàng dễ dàng nuôi dưỡng đứa con này. Còn với cuộc đối thoại trước đó cùng thái tử điện hạ, cũng chưa từng nhắc lại.”
Khang Hi khẽ gật đầu, phất tay để cho nàng lui ra. Trong lòng suy nghĩ một phen, lời của Cam Dược cùng với lời thuật của mật thám trước đó không khác nhau, chỉ là lúc thái tử và Qua Nhĩ Giai thị hai người ở cùng một chỗ đã phát sinh chuyện gì thì không một người nào biết, Khang Hi đưa tay ra bấm đốt ngón tay một cái, Bảo Thành lại bất mãn đối với Qua Nhĩ Giai thị, lại chưa từng nói ra nguyên nhân, thực tại làm hắn nghĩ không ra. Muốn để ám vệ tới thăm dò một chút, rồi lại không tìm được cơ hội, dù sao thái tử rất ít tiến vào trong phòng Qua Nhĩ Giai thị.
Nhưng mà rốt cuộc Bảo Thành là thái tử, thân phận tôn quý, nếu thái tử thật sự nổi giận đối với Qua Nhĩ Giai thị, người thua thiệt cũng là Qua Nhĩ Giai thị. Xem ra, tốt hơn hết là hắn nên khiển trách Bảo Thành một phen.
Cho dù Khang Hi có nghĩ như thế nào, hắn cũng không biết chính mình lại thay nhi tử tuyển ra một phúc tấn có sức lực phi thường kỳ quái, thái tử muốn đánh nhau cũng chẳng lại Thạch Tuấn Nham, hiện tại thật đúng là không đánh lại.
Mà nếu thái tử biết suy nghĩ của hoàng a mã hắn, nhất định sẽ hóa thành Đậu Nga, đứng thẳng giữa pháp trường làm trời tháng sáu có tuyết bay, hắn thật sự là oan uổng, hắn nổi giận đối với Qua Nhĩ Giai thị là vì cho tới bây giờ đều luôn là người phải chịu thua thiệt.
Thế nhưng thái tử cũng sĩ diện, mặc kệ Khang Hi có hỏi thế nào, cũng không chịu nói ra chuyện phát sinh trong đêm động phòng ngày ấy, còn có loại chuyện không biết xấu hổ bất chấp thân phận mặt mũi ra tay với phúc tấn của mình, càng chưa nói ra tay đánh người ta trước còn bị người ta cho ăn đòn ngược trở lại, nếu như truyền ra ngoài, hắn cũng không còn mặt mũi nào đi gặp người.
Cùng giờ này ngày hôm sau, Khang Hi triệu kiến thái tử gia, giữ hắn lại đang lúc nói chuyện cha con riêng tư thì thái tử bị hoàng a mã nhà mình nói tốt về Qua Nhĩ Giai thị, bảo hắn nhớ kỹ phải cấp mặt mũi cho Qua Nhĩ Giai thị phúc tấn, đừng làm ra việc làm mất thân phận thái tử, lúc này thì hắn thật sự là khóc không ra nước mắt.
“Ngươi cũng coi như đã có hài tử, bất quá là một con vợ lẽ, ngươi rõ ràng là thái tử Thanh triều, sớm ngày đem Qua Nhĩ Giai thị sinh hạ con trai trưởng đối với ngươi mới là chuyện tốt nhất.” Khang Hi đối với việc mình vừa làm cha lại vừa làm mẹ nuôi nấng thái tử lớn lên đó là xuất phát từ nội tâm, ” Qua Nhĩ Giai thị chính là phúc tấn của ngươi, nên mặt mũi ngươi vẫn là phải cho, thường xuyên ở chung, lâu dần ngươi sẽ biết trẫm chọn phúc tấn cho ngươi sẽ có điểm gì tốt.”
“Hoàng a mã, nhi thần đã hiểu, nhất định không hề càn quấy, sẽ đối đãi thật tốt với phúc tấn của mình. Đã để cho hoàng a mã phải lo lắng, là nhi thần bất hiếu.” Thái tử điện hạ nói xong câu đó, ngực âm thầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ sục sôi a.
Từ Cung Càn Thanh rời đi, thái tử lê bước chân nặng nề về lại Dục Khánh Cung của mình, hắn bây giờ không phải chìm ngập ở trong cơn phẫn nộ, mà là đang bơi trong cơn tuyệt vong.
Qua Nhĩ Giai thị Tĩnh Nghiên, ngươi chờ đó cho cô! Trong ngực Thái tử gia như có vạn mã chạy qua, hận không thể lập tức chạy vội tới trước mặt phúc tấn rít gào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ừ, thái tử Dận Nhưng nhũ danh là Bảo Thành. Thạch gia: Bởi vì sao khi được gả vào cung nên đổi họ, nhưng vẫn là xưng Qua Nhĩ Giai thị gia tộc
Ha ha, cầu tung hoa cầu sưu tầm
Tác giả :
Nhất Điều Trùng