Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 34
Thái tử điện hạ đắc ý phất tay áo rảo bước tiến lên đi nhanh về hướng Dục Khánh Cung, ra khỏi cửa chính Cung Càn Thanh, sẽ không cùng thái tử phi sánh bước nữa, hắn muốn tránh xa cái vị thái tử phi nguy hiểm này, vì vậy lặng lẽ tăng tốc cước bộ của mình.
Sải bước của nam nhân luôn luôn vượt xa hơn nữ nhân nhiều, huống hồ chân của thái tử tuyệt đối dài hơn so với thái tử phi, hắn vừa mới tăng tốc, cho dù Thạch Tuấn Nham đã luyện tuyệt kỹ đi giày đế chậu để bước đi như bay, đi hơn nửa ngày đường, còn muốn đuổi kịp tốc độ này của thái tử, vẫn là không chịu nổi. Nhũ mẫu cung nữ và thái giám thị vệ bám theo phía sau mỗi một người đều đổ mồ hôi ót, nhất là hai vị nhũ mẫu thay phiên ôm củ cải đỏ, càng thở gấp đến độ hổn hển.
Nhìn khoảng cách chênh lệch của hai người từ nửa thước đến một thước, lại từ một thước kéo ra thành một thước rưỡi, lúc này thái tử phi rốt cuộc mới phát giác ra thái tử đây là đang giận dỗi hắn, trong lòng rất là khó hiểu, rõ ràng hai người đã có một đoạn thời gian không gặp, hắn cũng không có đi chọc giận thái tử, thế nào mà thái tử muốn né hắn như né rắn rết.
Bởi vì theo phía sau còn có hai nhũ mẫu cung nữ, cùng thái giám thị vệ, tối trọng yếu còn là có củ cải đỏ cũng ở chỗ này, thái tử phi không thể để cho nhũ mẫu đi vội vàng mà đem củ cải đỏ vấp té, vì vậy muốn mở miệng gọi thái tử gia đi chậm lại.
Hắn sẽ không ở trước mặt mọi người trực tiếp hướng về phía thái tử hô: “Đứng lại!”
Trái lại rất ôn nhu ở phía sau thái tử gọi một tiếng, “Gia, ngài chờ một chút, đi chậm lại chớ đừng đi nhanh quá sẽ té đó. Tiểu a ca còn đi theo phía sau cơ mà.”
Thái tử điện hạ nghe cái thanh âm quen thuộc này rồi lại thêm mấy phần dẻo quẹo làm sợ đến run cả người, cước bộ dừng lại, quay đầu thấy thái tử phi đang ôn nhu cười yếu ớt, chợt nổi da gà lên, trong ngực thầm nghĩ cười thành như vậy chẳng biết lại đang có âm mưu chủ ý xấu gì.
Làm bộ không thấy rồi lướt qua thái tử phi nhìn tới nhũ mẫu đang ôm Giáng Phúc, quả nhiên đang thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giáng Phúc hiện lên nét hồng nhuận không biết có phải đuổi không kịp cấp nên tức giận hay không, nghĩ vậy lại bắt đầu đi về phía trước, cước bộ liền thả chậm hơn.
Thái tử phi thấy có cơ hội, âm thầm bước nhanh vài bước, đuổi theo thái tử, lúc cự ly hai người chỉ kém nửa bước, hắn mới ở bên người thái tử thở dài yếu ớt, làm bộ dùng khăn tay thấm thấm mồ hôi trên trán, oán trách thái tử một câu, “Gia làm sao vậy, lúc ra khỏi Cung Càn Thanh thì vẫn còn tốt, sao mới vừa rồi phải đi vội vã như vậy, nô tì phải tăng tốc đuổi theo cũng không kịp bước chân của gia đây.”
Cái từ “đây” tự mình chỉnh giọng như là cố ý đang làm nũng, âm cuối ngân nga giống như là một đợt sóng âm cảm động lòng người nhằm hướng thái tử công kích tới.
“Cô chỉ là còn có việc ở trong Dục Khánh Cung, vậy nên mới vội vã trở lại.” Thái tử bị cái âm điệu này của thái tử phi tác động làm da gà nổi lên sàn sạt, để cho thái tử phi đuổi kịp quả nhiên là tự mình chuốc hoa vào thân, hắn trước đây làm sao lại ngu như vậy, luôn đi tìm thái tử phi còn bị chọc tức, cách hôm nay một đoạn thời gian hồi tưởng lại những chuyện nhục nhã cũ, hắn nghĩ hồi trước hắn làm sao lại có dũng khí như vậy? Cái vị thái tử phi này thế mà còn nói trắng ra, nàng muốn cách ly với hắn, nàng muốn chọc giận hắn là trọng trách hàng đầu, đầu óc quả thực so với người thường khó có khả năng tưởng tượng được.
“Phúc tấn, cô thấy chỗ này cũng cách Dục Khánh Cung không xa, cô muốn trở lại trước, ngươi mang theo tiểu a ca chậm rãi trở về sau đi.” Thái tử đảo mắt liền nghĩ đến biện pháp tốt nhất để cách xa thái tử phi, biết thái tử phi xưa nay thích ở trước mặt đám nô tài tỏ ra nàng là người hiền lương thục đức, hiện tại đang đứng trước bao nhiêu người làm sao có thể không đáp ứng lời của hắn, bởi vậy hắn nói lời này liền giương tay với Hà Ngọc Trụ, mang theo đội hình nhân mã của mình hướng Dục Khánh Cung bước nhanh tới.
Thái tử phi đáp ứng lời thái tử điện hạ nói, nhìn theo bóng lưng thái tử rời đi, thấy một nhóm người đi lại vội vội vàng vàng, quả thực giống như… phía sau có sói dữ đang rượt đuổi vậy, rốt cuộc lần thứ hai xác định cùng với phán đoán mà đưa ra một kết luận: Đây là thái tử không muốn gặp hắn đây mà, ngay cả đứng ở chung một chỗ với hắn đều cảm thấy không chịu được.
Được không, thái tử chính là nghĩ hắn không dễ chọc, cho nên không trêu vào đỡ mất thời gian. Nếu thái tử không gặp hắn không để ý tới hắn, hắn thật đúng là không có biện pháp nào trêu đùa thái tử tùy ý nữa, cuộc sống này cũng có thể sẽ mất đi nhiều lạc thú.
Thái tử phi mang theo tiểu a ca trở lại tẩm điện của mình, đem tiểu a ca ôm vào phòng trong, tự mình ru nó ngủ, thấy lòng bàn tay củ cải đỏ ra mồ hôi, ở khe hở còn dính ba cọng râu của Khang Hi, nghĩ thầm làm sao nhũ mẫu còn chưa lau khô cho nó, lẽ nào bởi vì là râu rồng cho nên không dám động?
Từ trên tay của củ cải đỏ đem ba cọng râu rồng ngắt đi, từng cọng một dọn xong bỏ vào trong cái hộp nhỏ, để Cam Thảo nghe lời dặn dò phải mang nó đi đưa cho thái tử điện hạ xong còn phải truyền lời của hắn.
“Cam Thảo, khi ngươi thấy thái tử gia, xem xem có thể mời thái tử tối nay tới đây một chuyến được hay không, cứ nói bổn cung có chuyện muốn tìm thái tử thương lượng.” Thạch Tuấn Nham ước lượng cân nặng cái hộp nhỏ, đối với Cam Thảo phân phó nói, “Cần phải thỉnh thái tử điện hạ qua đây.”
“A, vâng.” Cam Thảo vốn có chút kinh ngạc, liền vội vàng đáp. Mang theo chiếc hộp nhỏ hướng tẩm điện của thái tử đi đến, trong lòng không nắm chắc được mình có thể làm được điều chủ tử dặn dò hay không, thái tử đã có một đoạn thời gian thật lâu chưa từng tới đây rồi.
Chờ đến lúc Cam Thảo thấy thái tử điện hạ, chuyển đạt lời thái tử phi nói, thái tử điện hạ ngồi ở trước bàn làm việc, ngay cả mặt cũng không ngẩng lên, liền nói một câu, “Nói cho thái tử phi, cô không rảnh, có chuyện gì thì cứ để thái tử phi tự mình làm chủ, nếu là việc quan trọng, sai người đến nói cho cô, cô sẽ quyết định.”
“Hồi bẩm thái tử điện hạ, chủ tử nói đích thị là việc gấp, cần ngài phải đi qua đó một chuyến.”
Thái tử nghe vậy không nhịn được bút cầm trong tay gác lên ở trên giá bút làm bằng bạch ngọc, giương mắt, “Lời vừa rồi của cô chẳng lẽ ngươi nghe không rõ? Đi ra ngoài!”
Cam Thảo bị giọng nói giận dữ của thái tử làm cho càng hoảng sợ, còn chưa có kịp phản ứng, đã được Hà Ngọc Trụ tinh ý tiến lên mời đi ra ngoài.
Hà Ngọc Trụ đem Cam Thảo dẫn đi ra ngoài, còn không quên an ủi khuyên giải mấy câu: “Ngươi nói cho thái tử phi nương nương đừng nóng vội, có chuyện gì chờ thái tử gia rảnh rỗi thì tính tiếp, chủ tử ngài hiện tại đang rất bận rộn đây.”
“Hà Ngọc Trụ, còn không mau lăn vào đây!” Thanh âm của thái tử điện hạ truyền ra, Hà Ngọc Trụ cũng chưa nói được mấy câu, vội vã để Cam Thảo quay về chỗ thái tử phi.
Thái tử điện hạ chờ sau khi Hà Ngọc Trụ đi vào, mới lạnh lùng quan sát hắn, “Cô là chủ tử của ngươi, hay là thái tử phi mới là chủ tử của ngươi!”
“Đương nhiên là thái tử gia ngài mới là chủ tử của nô tài.” Hà Ngọc Trụ nghe vậy trong lòng giật mình thoảng thốt, vội vàng quỳ dập đầu biểu đặt lòng trung thành, “Chủ tử, nô tài cũng không muốn ngài mất hứng a.”
“Được rồi, đừng có dập đầu nữa!” Trong lòng Thái tử đầy phiền muộn mà để cho Hà Ngọc Trụ đứng lên, “Ngươi qua chỗ thái tử phi một chuyến, hỏi xem là có chuyện gì.” Có chuyện gì còn không sớm nói với ta, còn bắt hắn đi qua một chuyến, rốt cuộc trong Dục Khánh Cung ai mới là chủ nhân! Lại còn tùy tiện sai một cung nữ đi mời hắn, coi hắn quá dễ dãi sao!
“Vâng.” Hà Ngọc Trụ vừa nghe, động tác dập đầu lập tức dừng lại, lớn tiếng đáp.
Bên này thái tử phi nghe xong hồi báo từ Cam Thảo, mới phát giác được mình ở trong dĩ vãng đối với thái tử quá tùy ý, nghĩ muốn thường xuyên thấy thái tử cho nên liền sai người đi gọi mà chưa từng để thái ở trong lòng, hiện tại thái tử không muốn quá, hắn căn bản không có cách nào cưỡng ép.
Xem ra thái tử thật sự là muốn cách xa hắn, dù có chuyện gì cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Thạch Tuấn Nham âm thầm tính toán một phen, hắn tìm thái tử thật đúng là không có việc gì gấp, chỉ là muốn hỏi thái tử chuyện ba cái râu rồng củ cải đỏ nhổ được có cần phải bảo quản cung phụng hay không, chờ sau này Khang Hi nhắc tới cũng có cái để ăn nói bọn họ đa thành tâm đối đãi với râu rồng, tỏ ra thành tâm.
Dù sao ba cọng râu điều không phải từ trên người bình rút ra, ném vào trong nhà bách tính bình thường không chừng sẽ đem nó thành đồ gia truyền mà giấu đi, một ngày dập đầu ba lần đây.
Lý do này tuy rằng thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng thực ra cũng còn rất thuyết phục, dù sao chủ nhân rây rồng chính là hoàng a mã vĩ đại của hắn, làm con thì phải bảo quản ba cọng râu này cho thật tốt mới phải. Chẳng qua là Thạch Tuấn Nham muốn nhìn xem có thể mời thái tử qua đây được hay không, hai người đem việc này ra trao đổi một chút, thúc đẩy tình cảm, sau đó hỏi thái tử có chuyện gì không vui thì cứ nói ra hết, miễn cho thái tử không… Để ý đến người ta, cuộc sống của hắn quá phẳng lặng như mặt nước.
Thái tử phi đưa tay ra để cho Cam Thảo đỡ dậy, gọi Trữ ma ma các nàng, chuẩn bị tự mình qua bên thái tử một chuyến, còn chưa có ra tẩm điện, Hà Ngọc Trụ liền vội vã chạy tới, bẩm báo mục đích khi đến, “Thái tử phi nương nương, thái tử điện hạ để nô tài qua đây hỏi người có việc gì gấp?”
Thạch Tuấn Nham nhìn thấy Hà Ngọc Trụ, chớp mắt liền quay về chủ vị ngồi xuống, nếu thái tử đều đã đem công công thân tín bên người sai đến, hiển nhiên là để chặt đứt ý định tự mình đi qua của hắn, “Được rồi, bổn cung sẽ đem chuyện này nói cho ngươi, ngươi quay về bẩm báo lại với thái tử gia.”
Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, trong ngực thái tử phi chỉ còn có cảm giác này, hắn vẫn là lần đầu tiên ăn thua thiệt từ chỗ thái tử người này, không cho hắn qua thì không qua, dù sao người nào đó cũng không phải mỹ nhân hàng hiệu, hắn cũng không phải ngay đến một cái liếc mắt cũng không được nhìn. Thấy thái tử gia làm giá, là sợ mình không biết hắn đường đường là thái tử gia sao.
“Hà Công Công chờ một chút, bổn cung vào nội thất một chuyến.” Thái tử phi nói, đứng dậy liền dẫn hai nhũ mẫu tiến vào nội thất, thấy củ cải đỏ còn đang ngủ, Lý ma ma và vú em của tiểu a ca cùng hai tiểu cung nữ đang trông trừng, đưa tay ra hiệu cho các nàng không cần ra hành lễ, liền đem chiếc hộp cất giấu trước đó đem ra.
Hà Ngọc Trụ nghiêng đầu dò xét thấy thái tử phi cầm trên tay một cái hộp, phát hiện ánh mắt thái tử phi nhìn lại vội vàng cúi đầu, “Chủ tử nương nương.”
“Hà công công, ngươi đem chiếc hộp này giao cho thái tử gia, thái tử gia sau khi nhìn qua cũng không biết là sẽ có chuyện gì.” Thái tử phi đem chiếc hộp giao cho Cam Thảo, để Cam Thảo đưa cho Hà công công.
Hà Ngọc Trụ dùng hai tay tiếp nhận cái hộp nhỏ, sau đó dập đầu một cái, “Nô tài nhất định tận tay giao cho thái tử điện hạ. nếu nương nương không còn chuyện gì khác, nô tài xin cáo lui.”
“Chờ một chút, Hà công công, thái tử gia mấy ngày này có chuyện gì sao, bổn cung thấy hắn rất ít bước vào hậu viện, chẳng lẽ người trong sân viện nào chọc hắn tức giận?” Thạch Tuấn Nham đưa tay ra, dùng ống móng tay nhẹ nhàng cào lên mặt tay vịn của cái ghế một cái, đem Hà Ngọc Trụ gọi lại.
Hà Ngọc Trụ vừa nghe câu hỏi của Thạch Tuấn Nham, nụ cười trên mặt rất nhanh tắt ngấm, lẽ nào hắn phải nói cho thái tử phi nương nương, người chọc thái tử gia tức giận chính là người, người thái tử gia không muốn gặp cũng chính là người sao?
Hắn còn không có lá gan lớn như vậy, tuy rằng không biết thái tử và thái tử phi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng theo kinh nghiệm mười tám năm hắn hầu hạ thái tử điện hạ, thái tử điện hạ bất mãn đối với người nào, vừa nghe đến tên người đó thái tử liền nhíu mày, hắn vừa thấy thì trong lòng liền hiểu. “Chủ tử nương nương, nô tài không biết.”
Hà Ngọc Trụ không chút suy nghĩ trả lời ngay, ánh mắt cũng vô cùng thánh khiết vô tội.
Thạch Tuấn Nham chỉ có thể thả hắn rời đi, không để ý tới việc này nữa, ở phòng trong củ cải đỏ khóc, còn phải đi vào dỗ, nào có ở không đi nghĩ xem a mã của nhi tử là đang tức giận việc gì.
Thái tử điện hạ mở chiếc hộp mà Hà Ngọc Trụ mang về, vừa mở ra nhìn, rất là nghiêm túc nhìn chăm chú, dùng ngón tay đếm ra ba cọng râu, sao có thể không biết xuất xử của cọng râu này, tự nhiên cũng liền biết thái tử phi đang nghĩ cái gì.
“Đem hộp này giao về trên tay thái tử phi, để cho nàng bảo quản cẩn thận, chờ sau khi giáng phúc lớn lên, mới giao lại vào tay Giáng Phúc.” Thái tử điện hạ khép hộp lại, liền đặt lên trên tay Hà Ngọc Trụ.
Trong lòng thái tử không ngừng tỏ ra khinh bỉ đối với sự dụng tâm hiểm ác của thái tử phi, không nghĩ tới nữ nhân kia chỉ là vì chuyện như vậy đã nghĩ muốn gọi hắn tự mình đi qua một chuyến, may là không đồng ý lời mời của nàng, miễn cho qua đó rồi hộc máu vì tức giận.
Thái tử gia rất kiên trì với ý niệm không để ý tới thái tử phi trong đầu, dù chuyện triều chính dần ít đi, hắn cũng có thường tới phía sau hậu viện, ở chỗ những nữ nhân khác coi như quá vui thú, cần gì phải tự mình đi tìm thái tử phi cho thêm phần ngột ngạt, cuộc sống này trôi qua sao lại thoải mái thế.
Mà thái tử phi bởi vì thái tử không tìm hắn, ngay từ đầu còn tưởng thái tử sẽ không cảm thấy thú vị trong cuộc sống hàng ngày, bởi thế lúc sau lại cũng không nghĩ có vấn đề gì, cuối năm hắn quá bận rộn, hơn nữa hắn hựu không thiếu việc để đam mê, củ cải đỏ dù sao cũng quan trọng hơn so với thái tử gia, để dạy củ cải đỏ lật người, ngồi, còn có cho củ cải đỏ học bài mở mang trí thức, cho nó ăn đồ ăn trong túi không gian tăng cường thân thể và sức đề kháng, căn bản không rảnh nghĩ đến thái tử điện hạ đây.
Những nữ nhân ở trong hậu viện kia lúc cả đám thỉnh an hắn thường cố ý lơ đãng đề cập đến chuyện thái tử cưng chiều đối với các nàng, muốn cho hắn nổi lòng ghen tuông, đây căn bản không có khả năng a. Thái tử phi hắn còn muốn suy nghĩ luyện võ thế nào, để sau này tăng trưởng tinh thần lực, dễ dàng khống chế không gian to lớn, một ngày đêm làm xong cung vụ của Dục Khánh Cung và lục cung, tất cả thời gian còn lại đều dành ở củ cải đỏ và luyện võ, chỗ xếp hàng của thái tử ở trong lòng hắn, hắn chưa từng đếm qua.
Từ Nhân Cung, hoàng thái hậu đợi toàn bộ người tới thỉnh an tất cả đều lui ra sau, mới đơn độc giữ thái tử phi ở lại.
“Tĩnh Nghiên, mấy ngày nay con và thái tử thế nào?” Ngữ điệu Mông Cổ của hoàng thái hậu ôn hòa mềm mại, nghe vào trong lòng thái tử phi rốt cục nổi lên rung động.
Thạch Tuấn Nham vừa bị hoàng thái hậu nhắc tới cái này, mới rốt cục nhìn thẳng vào chuyện hắn và thái tử điện hạ đã hơn nửa tháng nay không qua lại, còn dẫn tới sựu chú ý của hoàng thái hậu, xem ra thật không thể vì bận rộn mà quên đi thái tử gia đang giận dỗi, “Hoàng mã ma, Tĩnh Nghiên và thái tử không có chuyện gì, chỉ là chúng con đều có chuyện bận thôi.”
“Ngươi a, thái tử yêu thích con trai trưởng, con phải nên thừa dịp thái tử vui vẻ, lại có bầu một đứa con trai, sao lại có thể vội vàng bỏ quên thái tử.” Hoàng thái hậu sau đó hơi trách cứ thái tử phi, “Cho dù con bận rộn cung vụ đi chăng nữa, cũng đều phải chiếu cố tốt thái tử, như vậy mới có thể làm một thái tử phi tốt, không phụ kỳ vọng của hoàng thượng và ai gia.”
“Dạ, Tĩnh Nghiên cẩn thận ghi nhớ giáo huấn của hoàng mã ma.” Thạch Tuấn Nham trộm liếc xéo, thật là, thái hậu rãnh rỗi như vậy thỉnh thoảng có thể để ý cung vụ cũng tốt, vậy mà cứ nói đến chuyện giữa hắn và thái tử.
Thái tử phi nghe xong giáo huấn từ Từ Nhân Cung đi ra, trong lòng rốt cuộc nhớ đến thái tử gia, nghĩ đến hắn và thái tử điện hạ giận dỗi nhau cho tới bây giờ, lâu như vậy không thấy được gương mặt thái tử đỏ lên vì tức giận, thật đúng là có chút trống rỗng mà.
Trở lại Dục Khánh Cung, thái tử phi lập tức sai người đi tìm hiểu hành tung của thái tử điện hạ dạo gần đây, nghĩ đến thái tử chắc là sẽ không chủ động tới tìm hắn, vậy thì đổi lại hắn chủ động một lần đi.
Có câu châm ngôn nói rằng, núi không đến chỗ ta, ta phải đi tới núi. Trong lòng thái tử phi suy nghĩ mượn cớ đi tìm thái tử, thật đúng là nghĩ tới một việc chính sự muốn nhờ thái tử hỗ trợ.
“Ừ, đến lúc gặp Dận Nhưng hay là chọn hình mẫu dịu dàng đi, lâu như vậy không gặp, phải thay đổi phương thức mới để có cảm giác mới mẻ mới được.” Thái tử phi thầm nghĩ, ôm lấy củ cải đỏ ngẳng đầu lên hôn một cái thật mạnh, “Nhi tử, chúng ta cùng nhau đi gặp a mã con đi.”
“A a.” Cánh tay béo múp trắng nõn như búp sen của củ cải đỏ vung lên, bị ngạch nương vô lại coi như lời hưng phấn đáp lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Rít gào cầu bình chọn, người ngón tay bị thương còn kiên trì đổi mới Chương quả là rất đáng thương mà
Chuyện đề cử:
Rơi vào tay giặc đồng học rất khả ái tây cây hoa lan chi yêu, mới vào đọc đã có kinh hỉ:
Chuối tây cây anh đào ống nước hoa lĩnh vực, đọc cũng rất được:
Hân tỷ cán bộ cao cấp, làm cho ngươi tâm động không ngớt:
Còn có một thiên kê đại bài rất manh rất manh nguyên tố văn, manh tử cá nhân:
Thân ái chu sa đại nhân đô thị thần quái văn, nổi danh:
Sâu đề cử, chất lượng và đẳng cấp hố đều có bảo chứng, mọi người thoả thích đi vào đọc đi o(∩_∩)o ha ha
Sải bước của nam nhân luôn luôn vượt xa hơn nữ nhân nhiều, huống hồ chân của thái tử tuyệt đối dài hơn so với thái tử phi, hắn vừa mới tăng tốc, cho dù Thạch Tuấn Nham đã luyện tuyệt kỹ đi giày đế chậu để bước đi như bay, đi hơn nửa ngày đường, còn muốn đuổi kịp tốc độ này của thái tử, vẫn là không chịu nổi. Nhũ mẫu cung nữ và thái giám thị vệ bám theo phía sau mỗi một người đều đổ mồ hôi ót, nhất là hai vị nhũ mẫu thay phiên ôm củ cải đỏ, càng thở gấp đến độ hổn hển.
Nhìn khoảng cách chênh lệch của hai người từ nửa thước đến một thước, lại từ một thước kéo ra thành một thước rưỡi, lúc này thái tử phi rốt cuộc mới phát giác ra thái tử đây là đang giận dỗi hắn, trong lòng rất là khó hiểu, rõ ràng hai người đã có một đoạn thời gian không gặp, hắn cũng không có đi chọc giận thái tử, thế nào mà thái tử muốn né hắn như né rắn rết.
Bởi vì theo phía sau còn có hai nhũ mẫu cung nữ, cùng thái giám thị vệ, tối trọng yếu còn là có củ cải đỏ cũng ở chỗ này, thái tử phi không thể để cho nhũ mẫu đi vội vàng mà đem củ cải đỏ vấp té, vì vậy muốn mở miệng gọi thái tử gia đi chậm lại.
Hắn sẽ không ở trước mặt mọi người trực tiếp hướng về phía thái tử hô: “Đứng lại!”
Trái lại rất ôn nhu ở phía sau thái tử gọi một tiếng, “Gia, ngài chờ một chút, đi chậm lại chớ đừng đi nhanh quá sẽ té đó. Tiểu a ca còn đi theo phía sau cơ mà.”
Thái tử điện hạ nghe cái thanh âm quen thuộc này rồi lại thêm mấy phần dẻo quẹo làm sợ đến run cả người, cước bộ dừng lại, quay đầu thấy thái tử phi đang ôn nhu cười yếu ớt, chợt nổi da gà lên, trong ngực thầm nghĩ cười thành như vậy chẳng biết lại đang có âm mưu chủ ý xấu gì.
Làm bộ không thấy rồi lướt qua thái tử phi nhìn tới nhũ mẫu đang ôm Giáng Phúc, quả nhiên đang thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giáng Phúc hiện lên nét hồng nhuận không biết có phải đuổi không kịp cấp nên tức giận hay không, nghĩ vậy lại bắt đầu đi về phía trước, cước bộ liền thả chậm hơn.
Thái tử phi thấy có cơ hội, âm thầm bước nhanh vài bước, đuổi theo thái tử, lúc cự ly hai người chỉ kém nửa bước, hắn mới ở bên người thái tử thở dài yếu ớt, làm bộ dùng khăn tay thấm thấm mồ hôi trên trán, oán trách thái tử một câu, “Gia làm sao vậy, lúc ra khỏi Cung Càn Thanh thì vẫn còn tốt, sao mới vừa rồi phải đi vội vã như vậy, nô tì phải tăng tốc đuổi theo cũng không kịp bước chân của gia đây.”
Cái từ “đây” tự mình chỉnh giọng như là cố ý đang làm nũng, âm cuối ngân nga giống như là một đợt sóng âm cảm động lòng người nhằm hướng thái tử công kích tới.
“Cô chỉ là còn có việc ở trong Dục Khánh Cung, vậy nên mới vội vã trở lại.” Thái tử bị cái âm điệu này của thái tử phi tác động làm da gà nổi lên sàn sạt, để cho thái tử phi đuổi kịp quả nhiên là tự mình chuốc hoa vào thân, hắn trước đây làm sao lại ngu như vậy, luôn đi tìm thái tử phi còn bị chọc tức, cách hôm nay một đoạn thời gian hồi tưởng lại những chuyện nhục nhã cũ, hắn nghĩ hồi trước hắn làm sao lại có dũng khí như vậy? Cái vị thái tử phi này thế mà còn nói trắng ra, nàng muốn cách ly với hắn, nàng muốn chọc giận hắn là trọng trách hàng đầu, đầu óc quả thực so với người thường khó có khả năng tưởng tượng được.
“Phúc tấn, cô thấy chỗ này cũng cách Dục Khánh Cung không xa, cô muốn trở lại trước, ngươi mang theo tiểu a ca chậm rãi trở về sau đi.” Thái tử đảo mắt liền nghĩ đến biện pháp tốt nhất để cách xa thái tử phi, biết thái tử phi xưa nay thích ở trước mặt đám nô tài tỏ ra nàng là người hiền lương thục đức, hiện tại đang đứng trước bao nhiêu người làm sao có thể không đáp ứng lời của hắn, bởi vậy hắn nói lời này liền giương tay với Hà Ngọc Trụ, mang theo đội hình nhân mã của mình hướng Dục Khánh Cung bước nhanh tới.
Thái tử phi đáp ứng lời thái tử điện hạ nói, nhìn theo bóng lưng thái tử rời đi, thấy một nhóm người đi lại vội vội vàng vàng, quả thực giống như… phía sau có sói dữ đang rượt đuổi vậy, rốt cuộc lần thứ hai xác định cùng với phán đoán mà đưa ra một kết luận: Đây là thái tử không muốn gặp hắn đây mà, ngay cả đứng ở chung một chỗ với hắn đều cảm thấy không chịu được.
Được không, thái tử chính là nghĩ hắn không dễ chọc, cho nên không trêu vào đỡ mất thời gian. Nếu thái tử không gặp hắn không để ý tới hắn, hắn thật đúng là không có biện pháp nào trêu đùa thái tử tùy ý nữa, cuộc sống này cũng có thể sẽ mất đi nhiều lạc thú.
Thái tử phi mang theo tiểu a ca trở lại tẩm điện của mình, đem tiểu a ca ôm vào phòng trong, tự mình ru nó ngủ, thấy lòng bàn tay củ cải đỏ ra mồ hôi, ở khe hở còn dính ba cọng râu của Khang Hi, nghĩ thầm làm sao nhũ mẫu còn chưa lau khô cho nó, lẽ nào bởi vì là râu rồng cho nên không dám động?
Từ trên tay của củ cải đỏ đem ba cọng râu rồng ngắt đi, từng cọng một dọn xong bỏ vào trong cái hộp nhỏ, để Cam Thảo nghe lời dặn dò phải mang nó đi đưa cho thái tử điện hạ xong còn phải truyền lời của hắn.
“Cam Thảo, khi ngươi thấy thái tử gia, xem xem có thể mời thái tử tối nay tới đây một chuyến được hay không, cứ nói bổn cung có chuyện muốn tìm thái tử thương lượng.” Thạch Tuấn Nham ước lượng cân nặng cái hộp nhỏ, đối với Cam Thảo phân phó nói, “Cần phải thỉnh thái tử điện hạ qua đây.”
“A, vâng.” Cam Thảo vốn có chút kinh ngạc, liền vội vàng đáp. Mang theo chiếc hộp nhỏ hướng tẩm điện của thái tử đi đến, trong lòng không nắm chắc được mình có thể làm được điều chủ tử dặn dò hay không, thái tử đã có một đoạn thời gian thật lâu chưa từng tới đây rồi.
Chờ đến lúc Cam Thảo thấy thái tử điện hạ, chuyển đạt lời thái tử phi nói, thái tử điện hạ ngồi ở trước bàn làm việc, ngay cả mặt cũng không ngẩng lên, liền nói một câu, “Nói cho thái tử phi, cô không rảnh, có chuyện gì thì cứ để thái tử phi tự mình làm chủ, nếu là việc quan trọng, sai người đến nói cho cô, cô sẽ quyết định.”
“Hồi bẩm thái tử điện hạ, chủ tử nói đích thị là việc gấp, cần ngài phải đi qua đó một chuyến.”
Thái tử nghe vậy không nhịn được bút cầm trong tay gác lên ở trên giá bút làm bằng bạch ngọc, giương mắt, “Lời vừa rồi của cô chẳng lẽ ngươi nghe không rõ? Đi ra ngoài!”
Cam Thảo bị giọng nói giận dữ của thái tử làm cho càng hoảng sợ, còn chưa có kịp phản ứng, đã được Hà Ngọc Trụ tinh ý tiến lên mời đi ra ngoài.
Hà Ngọc Trụ đem Cam Thảo dẫn đi ra ngoài, còn không quên an ủi khuyên giải mấy câu: “Ngươi nói cho thái tử phi nương nương đừng nóng vội, có chuyện gì chờ thái tử gia rảnh rỗi thì tính tiếp, chủ tử ngài hiện tại đang rất bận rộn đây.”
“Hà Ngọc Trụ, còn không mau lăn vào đây!” Thanh âm của thái tử điện hạ truyền ra, Hà Ngọc Trụ cũng chưa nói được mấy câu, vội vã để Cam Thảo quay về chỗ thái tử phi.
Thái tử điện hạ chờ sau khi Hà Ngọc Trụ đi vào, mới lạnh lùng quan sát hắn, “Cô là chủ tử của ngươi, hay là thái tử phi mới là chủ tử của ngươi!”
“Đương nhiên là thái tử gia ngài mới là chủ tử của nô tài.” Hà Ngọc Trụ nghe vậy trong lòng giật mình thoảng thốt, vội vàng quỳ dập đầu biểu đặt lòng trung thành, “Chủ tử, nô tài cũng không muốn ngài mất hứng a.”
“Được rồi, đừng có dập đầu nữa!” Trong lòng Thái tử đầy phiền muộn mà để cho Hà Ngọc Trụ đứng lên, “Ngươi qua chỗ thái tử phi một chuyến, hỏi xem là có chuyện gì.” Có chuyện gì còn không sớm nói với ta, còn bắt hắn đi qua một chuyến, rốt cuộc trong Dục Khánh Cung ai mới là chủ nhân! Lại còn tùy tiện sai một cung nữ đi mời hắn, coi hắn quá dễ dãi sao!
“Vâng.” Hà Ngọc Trụ vừa nghe, động tác dập đầu lập tức dừng lại, lớn tiếng đáp.
Bên này thái tử phi nghe xong hồi báo từ Cam Thảo, mới phát giác được mình ở trong dĩ vãng đối với thái tử quá tùy ý, nghĩ muốn thường xuyên thấy thái tử cho nên liền sai người đi gọi mà chưa từng để thái ở trong lòng, hiện tại thái tử không muốn quá, hắn căn bản không có cách nào cưỡng ép.
Xem ra thái tử thật sự là muốn cách xa hắn, dù có chuyện gì cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Thạch Tuấn Nham âm thầm tính toán một phen, hắn tìm thái tử thật đúng là không có việc gì gấp, chỉ là muốn hỏi thái tử chuyện ba cái râu rồng củ cải đỏ nhổ được có cần phải bảo quản cung phụng hay không, chờ sau này Khang Hi nhắc tới cũng có cái để ăn nói bọn họ đa thành tâm đối đãi với râu rồng, tỏ ra thành tâm.
Dù sao ba cọng râu điều không phải từ trên người bình rút ra, ném vào trong nhà bách tính bình thường không chừng sẽ đem nó thành đồ gia truyền mà giấu đi, một ngày dập đầu ba lần đây.
Lý do này tuy rằng thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng thực ra cũng còn rất thuyết phục, dù sao chủ nhân rây rồng chính là hoàng a mã vĩ đại của hắn, làm con thì phải bảo quản ba cọng râu này cho thật tốt mới phải. Chẳng qua là Thạch Tuấn Nham muốn nhìn xem có thể mời thái tử qua đây được hay không, hai người đem việc này ra trao đổi một chút, thúc đẩy tình cảm, sau đó hỏi thái tử có chuyện gì không vui thì cứ nói ra hết, miễn cho thái tử không… Để ý đến người ta, cuộc sống của hắn quá phẳng lặng như mặt nước.
Thái tử phi đưa tay ra để cho Cam Thảo đỡ dậy, gọi Trữ ma ma các nàng, chuẩn bị tự mình qua bên thái tử một chuyến, còn chưa có ra tẩm điện, Hà Ngọc Trụ liền vội vã chạy tới, bẩm báo mục đích khi đến, “Thái tử phi nương nương, thái tử điện hạ để nô tài qua đây hỏi người có việc gì gấp?”
Thạch Tuấn Nham nhìn thấy Hà Ngọc Trụ, chớp mắt liền quay về chủ vị ngồi xuống, nếu thái tử đều đã đem công công thân tín bên người sai đến, hiển nhiên là để chặt đứt ý định tự mình đi qua của hắn, “Được rồi, bổn cung sẽ đem chuyện này nói cho ngươi, ngươi quay về bẩm báo lại với thái tử gia.”
Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, trong ngực thái tử phi chỉ còn có cảm giác này, hắn vẫn là lần đầu tiên ăn thua thiệt từ chỗ thái tử người này, không cho hắn qua thì không qua, dù sao người nào đó cũng không phải mỹ nhân hàng hiệu, hắn cũng không phải ngay đến một cái liếc mắt cũng không được nhìn. Thấy thái tử gia làm giá, là sợ mình không biết hắn đường đường là thái tử gia sao.
“Hà Công Công chờ một chút, bổn cung vào nội thất một chuyến.” Thái tử phi nói, đứng dậy liền dẫn hai nhũ mẫu tiến vào nội thất, thấy củ cải đỏ còn đang ngủ, Lý ma ma và vú em của tiểu a ca cùng hai tiểu cung nữ đang trông trừng, đưa tay ra hiệu cho các nàng không cần ra hành lễ, liền đem chiếc hộp cất giấu trước đó đem ra.
Hà Ngọc Trụ nghiêng đầu dò xét thấy thái tử phi cầm trên tay một cái hộp, phát hiện ánh mắt thái tử phi nhìn lại vội vàng cúi đầu, “Chủ tử nương nương.”
“Hà công công, ngươi đem chiếc hộp này giao cho thái tử gia, thái tử gia sau khi nhìn qua cũng không biết là sẽ có chuyện gì.” Thái tử phi đem chiếc hộp giao cho Cam Thảo, để Cam Thảo đưa cho Hà công công.
Hà Ngọc Trụ dùng hai tay tiếp nhận cái hộp nhỏ, sau đó dập đầu một cái, “Nô tài nhất định tận tay giao cho thái tử điện hạ. nếu nương nương không còn chuyện gì khác, nô tài xin cáo lui.”
“Chờ một chút, Hà công công, thái tử gia mấy ngày này có chuyện gì sao, bổn cung thấy hắn rất ít bước vào hậu viện, chẳng lẽ người trong sân viện nào chọc hắn tức giận?” Thạch Tuấn Nham đưa tay ra, dùng ống móng tay nhẹ nhàng cào lên mặt tay vịn của cái ghế một cái, đem Hà Ngọc Trụ gọi lại.
Hà Ngọc Trụ vừa nghe câu hỏi của Thạch Tuấn Nham, nụ cười trên mặt rất nhanh tắt ngấm, lẽ nào hắn phải nói cho thái tử phi nương nương, người chọc thái tử gia tức giận chính là người, người thái tử gia không muốn gặp cũng chính là người sao?
Hắn còn không có lá gan lớn như vậy, tuy rằng không biết thái tử và thái tử phi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng theo kinh nghiệm mười tám năm hắn hầu hạ thái tử điện hạ, thái tử điện hạ bất mãn đối với người nào, vừa nghe đến tên người đó thái tử liền nhíu mày, hắn vừa thấy thì trong lòng liền hiểu. “Chủ tử nương nương, nô tài không biết.”
Hà Ngọc Trụ không chút suy nghĩ trả lời ngay, ánh mắt cũng vô cùng thánh khiết vô tội.
Thạch Tuấn Nham chỉ có thể thả hắn rời đi, không để ý tới việc này nữa, ở phòng trong củ cải đỏ khóc, còn phải đi vào dỗ, nào có ở không đi nghĩ xem a mã của nhi tử là đang tức giận việc gì.
Thái tử điện hạ mở chiếc hộp mà Hà Ngọc Trụ mang về, vừa mở ra nhìn, rất là nghiêm túc nhìn chăm chú, dùng ngón tay đếm ra ba cọng râu, sao có thể không biết xuất xử của cọng râu này, tự nhiên cũng liền biết thái tử phi đang nghĩ cái gì.
“Đem hộp này giao về trên tay thái tử phi, để cho nàng bảo quản cẩn thận, chờ sau khi giáng phúc lớn lên, mới giao lại vào tay Giáng Phúc.” Thái tử điện hạ khép hộp lại, liền đặt lên trên tay Hà Ngọc Trụ.
Trong lòng thái tử không ngừng tỏ ra khinh bỉ đối với sự dụng tâm hiểm ác của thái tử phi, không nghĩ tới nữ nhân kia chỉ là vì chuyện như vậy đã nghĩ muốn gọi hắn tự mình đi qua một chuyến, may là không đồng ý lời mời của nàng, miễn cho qua đó rồi hộc máu vì tức giận.
Thái tử gia rất kiên trì với ý niệm không để ý tới thái tử phi trong đầu, dù chuyện triều chính dần ít đi, hắn cũng có thường tới phía sau hậu viện, ở chỗ những nữ nhân khác coi như quá vui thú, cần gì phải tự mình đi tìm thái tử phi cho thêm phần ngột ngạt, cuộc sống này trôi qua sao lại thoải mái thế.
Mà thái tử phi bởi vì thái tử không tìm hắn, ngay từ đầu còn tưởng thái tử sẽ không cảm thấy thú vị trong cuộc sống hàng ngày, bởi thế lúc sau lại cũng không nghĩ có vấn đề gì, cuối năm hắn quá bận rộn, hơn nữa hắn hựu không thiếu việc để đam mê, củ cải đỏ dù sao cũng quan trọng hơn so với thái tử gia, để dạy củ cải đỏ lật người, ngồi, còn có cho củ cải đỏ học bài mở mang trí thức, cho nó ăn đồ ăn trong túi không gian tăng cường thân thể và sức đề kháng, căn bản không rảnh nghĩ đến thái tử điện hạ đây.
Những nữ nhân ở trong hậu viện kia lúc cả đám thỉnh an hắn thường cố ý lơ đãng đề cập đến chuyện thái tử cưng chiều đối với các nàng, muốn cho hắn nổi lòng ghen tuông, đây căn bản không có khả năng a. Thái tử phi hắn còn muốn suy nghĩ luyện võ thế nào, để sau này tăng trưởng tinh thần lực, dễ dàng khống chế không gian to lớn, một ngày đêm làm xong cung vụ của Dục Khánh Cung và lục cung, tất cả thời gian còn lại đều dành ở củ cải đỏ và luyện võ, chỗ xếp hàng của thái tử ở trong lòng hắn, hắn chưa từng đếm qua.
Từ Nhân Cung, hoàng thái hậu đợi toàn bộ người tới thỉnh an tất cả đều lui ra sau, mới đơn độc giữ thái tử phi ở lại.
“Tĩnh Nghiên, mấy ngày nay con và thái tử thế nào?” Ngữ điệu Mông Cổ của hoàng thái hậu ôn hòa mềm mại, nghe vào trong lòng thái tử phi rốt cục nổi lên rung động.
Thạch Tuấn Nham vừa bị hoàng thái hậu nhắc tới cái này, mới rốt cục nhìn thẳng vào chuyện hắn và thái tử điện hạ đã hơn nửa tháng nay không qua lại, còn dẫn tới sựu chú ý của hoàng thái hậu, xem ra thật không thể vì bận rộn mà quên đi thái tử gia đang giận dỗi, “Hoàng mã ma, Tĩnh Nghiên và thái tử không có chuyện gì, chỉ là chúng con đều có chuyện bận thôi.”
“Ngươi a, thái tử yêu thích con trai trưởng, con phải nên thừa dịp thái tử vui vẻ, lại có bầu một đứa con trai, sao lại có thể vội vàng bỏ quên thái tử.” Hoàng thái hậu sau đó hơi trách cứ thái tử phi, “Cho dù con bận rộn cung vụ đi chăng nữa, cũng đều phải chiếu cố tốt thái tử, như vậy mới có thể làm một thái tử phi tốt, không phụ kỳ vọng của hoàng thượng và ai gia.”
“Dạ, Tĩnh Nghiên cẩn thận ghi nhớ giáo huấn của hoàng mã ma.” Thạch Tuấn Nham trộm liếc xéo, thật là, thái hậu rãnh rỗi như vậy thỉnh thoảng có thể để ý cung vụ cũng tốt, vậy mà cứ nói đến chuyện giữa hắn và thái tử.
Thái tử phi nghe xong giáo huấn từ Từ Nhân Cung đi ra, trong lòng rốt cuộc nhớ đến thái tử gia, nghĩ đến hắn và thái tử điện hạ giận dỗi nhau cho tới bây giờ, lâu như vậy không thấy được gương mặt thái tử đỏ lên vì tức giận, thật đúng là có chút trống rỗng mà.
Trở lại Dục Khánh Cung, thái tử phi lập tức sai người đi tìm hiểu hành tung của thái tử điện hạ dạo gần đây, nghĩ đến thái tử chắc là sẽ không chủ động tới tìm hắn, vậy thì đổi lại hắn chủ động một lần đi.
Có câu châm ngôn nói rằng, núi không đến chỗ ta, ta phải đi tới núi. Trong lòng thái tử phi suy nghĩ mượn cớ đi tìm thái tử, thật đúng là nghĩ tới một việc chính sự muốn nhờ thái tử hỗ trợ.
“Ừ, đến lúc gặp Dận Nhưng hay là chọn hình mẫu dịu dàng đi, lâu như vậy không gặp, phải thay đổi phương thức mới để có cảm giác mới mẻ mới được.” Thái tử phi thầm nghĩ, ôm lấy củ cải đỏ ngẳng đầu lên hôn một cái thật mạnh, “Nhi tử, chúng ta cùng nhau đi gặp a mã con đi.”
“A a.” Cánh tay béo múp trắng nõn như búp sen của củ cải đỏ vung lên, bị ngạch nương vô lại coi như lời hưng phấn đáp lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Rít gào cầu bình chọn, người ngón tay bị thương còn kiên trì đổi mới Chương quả là rất đáng thương mà
Chuyện đề cử:
Rơi vào tay giặc đồng học rất khả ái tây cây hoa lan chi yêu, mới vào đọc đã có kinh hỉ:
Chuối tây cây anh đào ống nước hoa lĩnh vực, đọc cũng rất được:
Hân tỷ cán bộ cao cấp, làm cho ngươi tâm động không ngớt:
Còn có một thiên kê đại bài rất manh rất manh nguyên tố văn, manh tử cá nhân:
Thân ái chu sa đại nhân đô thị thần quái văn, nổi danh:
Sâu đề cử, chất lượng và đẳng cấp hố đều có bảo chứng, mọi người thoả thích đi vào đọc đi o(∩_∩)o ha ha
Tác giả :
Nhất Điều Trùng