Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
Chương 67: Cảm động
Ngày lễ tình nhân, Hạ Trĩ vẫn đến công ty với Hạ Linh như bình thường, đi làm, ăn cơm, hai người vẫn như ngày thường không có gì thay đổi. Trong lòng Hạ Linh biết rõ ngày hôm nay là ngày quan trọng, tối nay hắn đã chuẩn bị món quà đặc biệt muốn tặng cho bảo bối của hắn. Bất quá hắn thật không ngờ bảo bối nhà mình vẫn làm việc như bình thường, bất quá biểu tình ẩn nhẫn trên mặt lại làm cho lòng hắn cười đến nở hoa. Bảo bối nhất định thực chờ mong món quà của mình, không biết tiểu Trĩ sẽ tặng mình món quà gì? Bất quá cái gì hắn cũng không thiếu, chỉ cần bảo bối đem bản thân tặng cho hắn thì tốt rồi. Hạ Linh bị ánh mắt đầy tình cảm của tiểu Trĩ nhìn chăm chú, tâm ngứa muốn nhào vào người thiếu niên.
Hạ Trĩ đối ngày lễ tình nhân đã chờ đợi vài ngày. Rốt cục cũng chờ được, hôm nay Hạ Trĩ dậy sớm, nhìn khuôn mặt Hạ Linh cười ngây ngô mất nửa ngày. Cố gắng kiềm chế kích động cùng chờ mong trong lòng, Hạ Trĩ giả bộ không biết gì, vẫn làm việc như bình thường, nhưng tâm đã sớm bay đến phương nào.
Thật vất vả chờ đến hết giờ làm, Hạ Trĩ một bên làm bộ như không có việc gì dọn dẹp tài liệu, ánh mắt vẫn thường xuyên nhìn đồng hồ trên tường. Tần suất cao đến ngay cả Tôn Na cũng phát hiện cậu khác thường.
“Tiểu Trĩ làm sao vậy…… a…… chị biết rồi, hôm nay là lễ tình nhân nhỉ. Chị cũng thật là, bận quá nên quên mất chuyện này. Sao vậy, muốn tạo bất ngờ cho Hạ tổng sao?” Tôn Na không chờ Hạ Trĩ trả lời, tự mình hỏi tự trả lời.
“Dạ.” Hạ Trĩ cười ngọt ngào, một tay sắp xếp tài liệu lại gọn gàng.
“Là cái gì?” Tôn Na tò mò kề sát lại hỏi.
Hạ Trĩ nhìn Tôn Na, lại dời mắt đến bàn làm việc, thần bí nói một câu:“Không nói với chị.”
“Hừ, tiểu Trĩ học xấu, còn biết gạt người!” Tôn Na bình thường nghiêm túc đứng đắn bây giờ cũng giống như con nít mà bĩu môi hờn dỗi.
“Được rồi, không nói với chị nữa, hôm nay em đi về trước.” Nhìn kim đồng hồ trên tường đã chỉ đến giờ về, Hạ Trĩ không như bình thường vào văn phòng Hạ Linh chờ anh làm việc xong cũng nhau về nhà, mà là nhanh chóng đón xe rời khỏi công ty.
Hạ Linh buông bút trong tay, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, đã hết giờ làm, không hiểu sao hôm nay tiểu Trĩ hôm nay lại về nhà trước. Hạ Linh cau mày, có phải sinh bệnh hay không? Hạ Linh nghĩ nghĩ, lại cầm bút lên làm xong những việc cuối cùng.
Hạ Trĩ ra khỏi công ty cũng không trực tiếp về nhà, mà là chạy đến chợ rau. Chuyện này cậu đã nói với Hạ Dương, lúc đầu Hạ Dương nghe tiểu Trĩ nói xong, vón muốn chuẩn bị nguyên liệu cho Hạ Trĩ, nhưng mà Hạ Trĩ không đồng ý, cậu muốn tự tay chọn rau tươi, như vậy đồ ăn mình làm ra mới có hương vị.
Vì muốn về nhà trước Hạ Linh, Hạ Trĩ nhanh chóng chọn xong nguyên liệu mình cần, chạy về Hạ gia. Đào Dương vẫn xem tiểu Trĩ là đứa nhỏ cần che chở, làm sao biết được phương pháp mua thức ăn, làm sao biết được cách nầu ăn, tiểu thiếu gia chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Vừa phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối như cũ, đồng thời căn dặn bọn họ không cần can thiệp chuyện của tiểu thiếu gia, mặc kệ cậu loay hoay ở bếp. Lo lắng cho tay nghề của tiểu thiếu gia, Đào Dương còn dặn riêng phòng bếp chuẩn bị món ăn giống y như món của tiểu thiếu gia, tuỳ thời trộm thay đổi. Nhưng mà chuyện phát triển cùng hắn nghĩ căn bản không giống nhau.
Rau cải Hạ Trĩ mang về thực tươi ngon, nhìn ra được người chọn đồ ăn là một người chuyên nghiệp.
“Tiểu thiếu gia? Đồ ăn này là do con chọn?” Đào Dương nghi ngờ hỏi.
“Dạ.” Hạ Trĩ cúi đầu nhìn túi to trong tay mình, cười đáp:“Giá cả hiện tại thật đắt.”
“Được rồi được rồi, mau để xuống đi, nhìn con đổ mồ hôi kìa. Đây, đưa túi cho thúc.” Đào Dương tạm thời buông nghi ngờ trong lòng, giơ tay cầm lấy túi rau cải đưa cho người hầu, kéo cậu lại sopha,“Trước nghỉ ngơi một chút.”
“Nha! Không có nhiều thời gian!” Hạ Trĩ liếc nhìn đồng hồ, bỗng nhiên lại nhanh chóng đứng dậy:“Sắp đến giờ ca ca về rồi, con phải tranh thủ thời gian.” Vừa cởi tây trang trên người, vừa chạy nhanh đến phòng bếp, xắn tay áo, thành thạo dạng cầm rau dưa, bắt đầu rửa. Động tác thành thạo của tiểu Trĩ làm cho Đào Dương cảm thấy khó tin. Hạ Trĩ được Hạ gia nhận nuôi tuy nói mới cuộc sống trước đây không tốt, nhưng sau khi Hạ gia nhận nuôi tuy rằng không nhận được nhiều sự quan tâm, nhưng chưa từng ăn không đủ no, cuộc sống từ nhỏ đã do hắn chăm sóc, căn bản chưa từng làm chuyện này bao giờ. Nhưng nhìn động tác thành thạo này, vừa nhìn đã biết có vài năm kinh nghiệm.
Đào Dương nhìn tiểu Trĩ vẻ mặt tươi cười sáng lạn ở trong bếp bận rộn rửa đồ ăn, vui đến bất diệc nhạc hồ.
Rất nhanh, từng món ăn đơn giản nhưng hương thơm tỏa ra bốn phía. Thật cẩn thận đem thành phẩm mang lên bàn, Hạ Trĩ vừa lòng mà gật đầu. Tốt xấu gì trước kia cậu chỉ sống có một mình, vì để cho mình không đói, từ nhỏ đã tự mình nấu ăn, dần dần cũng trở nên thực am hiểu.
“Đào thúc, thúc trông giúp con, không cho ăn vụng nha!” Hạ Trĩ lấy khăn trải bàn mới tinh ra trải bàn ăn, đem đồ ăn sắp xếp thật tốt. Lại nhờ Đào Dương đem rượu nho đã chuẩn bị lấy ra, chỉnh tối đèn phòng ăn. Đãi mọi thứ chuẩn bị xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng động cơ xe của Hạ Linh.
“Linh về!” Hạ trĩ nghe được tiếng động, nhanh như chớp chạy tới cửa, khẩn trương thả tay áo ra, sửa sang lại cổ áo, nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn Hạ Linh đã đi tới cửa:“Linh, hoan nghênh trở về!”
“Bảo bối?” Hạ Linh đầu đầy nghi hoặc nhìn tiểu Trĩ cười như hoa, đem áo khoác âu phục cởi, ôm người yêu hôn một cái.
“Linh! Lễ tình nhân vui vẽ! Em tự làm bữa tối, chỉ chờ anh trở về thôi.” Hạ Trĩ kéo Hạ Linh vào phòng ăn, thực vừa lòng nhìn ánh mắt giật mình của người yêu.
“Tiểu Trĩ…… Này……”
“Này đều là em tự tay làm nha.” Cười vui vẻ rót rượu cho Hạ Linh, Hạ Trĩ trở về chỗ ngồi của mình.
“Em……” Trong lòng Hạ Linh đã bất ngờ đến không còn từ nào để hình dung. Không nghĩ tới hôm nay thiếu niên trở về trước là vì chuẩn bị những thứ này cho mình. Lễ tình nhân, bảo bối đã cho mình một bất ngờ thật lớn.
“Hư, hôm nay không cho nói chuyện công việc. Ăn thử đi ạ.”
“Uhm…… Ăn thật ngon, không nghĩ tới anh tìm được một bà xã hiền lành xinh đẹp, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.” Hạ Linh cười nói, trong lòng đã có chút đau xót, trong lúc mình chưa để ý đến em ấy, bảo bối của mình đã chịu khổ đến mức nào.
“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, em còn sợ anh nói em nấu không thể ăn.” Nghe được người yêu khen, nụ cười trên mặt Hạ Trĩ càng thêm sáng lạn.
“Anh làm sao có thể chê em. Bảo bối làm gì cũng dễ ăn.”
“Ít nói ngọt!” Hạ Trĩ giả bộ hờn dỗi.
“Đến, chúng ta uống một ly.” Hạ Linh cầm lấy ly rượu, hai người chạm ly. Ngọn đèn mờ tối, rượu đỏ người đẹp, cảnh đẹp như thế hiện ra trong mắt Hạ Linh, làm cho tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn. Mà người hầu cùng quản gia từ lúc hai người ăn cơm đã lặng lẽ ra ngoài, bọn họ làm sao có thể làm bóng đèn của hai vị thiếu gia.
Sau khi hai người ăn xong bữa tối, Hạ Linh nhanh chóng lôi kéo tiểu Trĩ đang đỏ mặt trở về phòng. Đào Dương nhìn hai vị thiếu gia lên lầu, trên mặt đều vui vẻ, lập tức lắc lắc đầu, chỉ huy người hầu thu thập bàn ăn quét tước vệ sinh.
Trở về phòng, thỏa mãn mà ôm người yêu, hít lấy hương thơm trên người câu, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Linh?” Hạ Trĩ nghi hoặc ngẩng đầu, môi mình đã bị đối phương chặn lấy.
“Uhm……sao vậy.” Hạ Trĩ khó chịu xoay xoay người.
Hạ Linh ngậm lấy tai người yêu, ghé vào tai cậu nói nhỏ:“Tiểu Trĩ làm đồ ăn ăn quá ngon. Đây là anh thưởng cho em.”
“Vậy mà anh còn cắn em!”
“Vì bản thân tiểu Trĩ ngon hơn thức ăn em nấu……” Lời nói mờ ám truyền vào tai, Hạ Trĩ đỏ mặt,“Anh cứ như vậy! Em đã tặng quà cho anh rồi! Vậy quà của anh đâu?”
“Quà gì cơ?” Hạ Linh giả bộ hồ đồ.
“Anh đừng giả ngu.” Hạ Trĩ chu chu cái miệng nhỏ nhắn:“Anh đã quên hôm nay là ngày gì có đúng không!”
“Thật ra, nếu tiểu Trĩ đem bản thân tặng cho anh, mới là món quà anh thích nhất.”
“Anh tên sắc quỷ này!” Có phải nam nhân đều dùng nửa người dưới suy nghĩ hay không, uhm, đương nhiên không bao gồm mình. Hạ Trĩ trong lòng khinh bỉ nói.“Đừng hồng chuyển đề tài!”
“Được rồi” Hạ Linh cười lấy từ trong túi tây trang ra một cái hộp nhỏ nhắn tin xảo, như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Hạ Trĩ.
“Đây là cái gì?” Hạ Trĩ cầm cái hộp, hiếu kỳ nói.
“Em đoán xem.”
“Nhỏ như vậy, chẳng lẽ là nhẫn…… Nhưng mà anh đã tặng em một cái ……”
“Đứa ngốc, đoán không được thì mở ra nhìn xem đi.”
“Đây là cái gì……” Tiểu Trĩ mở hộp ra, lấy ra một trái tim trong suốt.
“Anh cái gì cũng đã cho em. Hiện tại, chỉ có thể đem lòng anh cho em.” Hạ Linh kéo người vào trong lòng.
“Xì!” Hạ Trĩ nở nụ cười,“Lòng của anh nhỏ như vậy à.” Hạ Linh cũng không giận, xoa xoa đầu người yêu nói, nói:“Lòng anh nhỏ như vậy, bởi vì bên trong chỉ chứa một mình em.”
“Này!”
“Suỵt, bây giờ chúng ta không nói chuyện khác, vẫn là tranh thủ thời gian làm một ít chuyện có ý nghĩa đi……” Hạ Linh đè người yêu lên giường, không cho đối phương có cơ hội nói chuyện.
Hạ Trĩ đối ngày lễ tình nhân đã chờ đợi vài ngày. Rốt cục cũng chờ được, hôm nay Hạ Trĩ dậy sớm, nhìn khuôn mặt Hạ Linh cười ngây ngô mất nửa ngày. Cố gắng kiềm chế kích động cùng chờ mong trong lòng, Hạ Trĩ giả bộ không biết gì, vẫn làm việc như bình thường, nhưng tâm đã sớm bay đến phương nào.
Thật vất vả chờ đến hết giờ làm, Hạ Trĩ một bên làm bộ như không có việc gì dọn dẹp tài liệu, ánh mắt vẫn thường xuyên nhìn đồng hồ trên tường. Tần suất cao đến ngay cả Tôn Na cũng phát hiện cậu khác thường.
“Tiểu Trĩ làm sao vậy…… a…… chị biết rồi, hôm nay là lễ tình nhân nhỉ. Chị cũng thật là, bận quá nên quên mất chuyện này. Sao vậy, muốn tạo bất ngờ cho Hạ tổng sao?” Tôn Na không chờ Hạ Trĩ trả lời, tự mình hỏi tự trả lời.
“Dạ.” Hạ Trĩ cười ngọt ngào, một tay sắp xếp tài liệu lại gọn gàng.
“Là cái gì?” Tôn Na tò mò kề sát lại hỏi.
Hạ Trĩ nhìn Tôn Na, lại dời mắt đến bàn làm việc, thần bí nói một câu:“Không nói với chị.”
“Hừ, tiểu Trĩ học xấu, còn biết gạt người!” Tôn Na bình thường nghiêm túc đứng đắn bây giờ cũng giống như con nít mà bĩu môi hờn dỗi.
“Được rồi, không nói với chị nữa, hôm nay em đi về trước.” Nhìn kim đồng hồ trên tường đã chỉ đến giờ về, Hạ Trĩ không như bình thường vào văn phòng Hạ Linh chờ anh làm việc xong cũng nhau về nhà, mà là nhanh chóng đón xe rời khỏi công ty.
Hạ Linh buông bút trong tay, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, đã hết giờ làm, không hiểu sao hôm nay tiểu Trĩ hôm nay lại về nhà trước. Hạ Linh cau mày, có phải sinh bệnh hay không? Hạ Linh nghĩ nghĩ, lại cầm bút lên làm xong những việc cuối cùng.
Hạ Trĩ ra khỏi công ty cũng không trực tiếp về nhà, mà là chạy đến chợ rau. Chuyện này cậu đã nói với Hạ Dương, lúc đầu Hạ Dương nghe tiểu Trĩ nói xong, vón muốn chuẩn bị nguyên liệu cho Hạ Trĩ, nhưng mà Hạ Trĩ không đồng ý, cậu muốn tự tay chọn rau tươi, như vậy đồ ăn mình làm ra mới có hương vị.
Vì muốn về nhà trước Hạ Linh, Hạ Trĩ nhanh chóng chọn xong nguyên liệu mình cần, chạy về Hạ gia. Đào Dương vẫn xem tiểu Trĩ là đứa nhỏ cần che chở, làm sao biết được phương pháp mua thức ăn, làm sao biết được cách nầu ăn, tiểu thiếu gia chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Vừa phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối như cũ, đồng thời căn dặn bọn họ không cần can thiệp chuyện của tiểu thiếu gia, mặc kệ cậu loay hoay ở bếp. Lo lắng cho tay nghề của tiểu thiếu gia, Đào Dương còn dặn riêng phòng bếp chuẩn bị món ăn giống y như món của tiểu thiếu gia, tuỳ thời trộm thay đổi. Nhưng mà chuyện phát triển cùng hắn nghĩ căn bản không giống nhau.
Rau cải Hạ Trĩ mang về thực tươi ngon, nhìn ra được người chọn đồ ăn là một người chuyên nghiệp.
“Tiểu thiếu gia? Đồ ăn này là do con chọn?” Đào Dương nghi ngờ hỏi.
“Dạ.” Hạ Trĩ cúi đầu nhìn túi to trong tay mình, cười đáp:“Giá cả hiện tại thật đắt.”
“Được rồi được rồi, mau để xuống đi, nhìn con đổ mồ hôi kìa. Đây, đưa túi cho thúc.” Đào Dương tạm thời buông nghi ngờ trong lòng, giơ tay cầm lấy túi rau cải đưa cho người hầu, kéo cậu lại sopha,“Trước nghỉ ngơi một chút.”
“Nha! Không có nhiều thời gian!” Hạ Trĩ liếc nhìn đồng hồ, bỗng nhiên lại nhanh chóng đứng dậy:“Sắp đến giờ ca ca về rồi, con phải tranh thủ thời gian.” Vừa cởi tây trang trên người, vừa chạy nhanh đến phòng bếp, xắn tay áo, thành thạo dạng cầm rau dưa, bắt đầu rửa. Động tác thành thạo của tiểu Trĩ làm cho Đào Dương cảm thấy khó tin. Hạ Trĩ được Hạ gia nhận nuôi tuy nói mới cuộc sống trước đây không tốt, nhưng sau khi Hạ gia nhận nuôi tuy rằng không nhận được nhiều sự quan tâm, nhưng chưa từng ăn không đủ no, cuộc sống từ nhỏ đã do hắn chăm sóc, căn bản chưa từng làm chuyện này bao giờ. Nhưng nhìn động tác thành thạo này, vừa nhìn đã biết có vài năm kinh nghiệm.
Đào Dương nhìn tiểu Trĩ vẻ mặt tươi cười sáng lạn ở trong bếp bận rộn rửa đồ ăn, vui đến bất diệc nhạc hồ.
Rất nhanh, từng món ăn đơn giản nhưng hương thơm tỏa ra bốn phía. Thật cẩn thận đem thành phẩm mang lên bàn, Hạ Trĩ vừa lòng mà gật đầu. Tốt xấu gì trước kia cậu chỉ sống có một mình, vì để cho mình không đói, từ nhỏ đã tự mình nấu ăn, dần dần cũng trở nên thực am hiểu.
“Đào thúc, thúc trông giúp con, không cho ăn vụng nha!” Hạ Trĩ lấy khăn trải bàn mới tinh ra trải bàn ăn, đem đồ ăn sắp xếp thật tốt. Lại nhờ Đào Dương đem rượu nho đã chuẩn bị lấy ra, chỉnh tối đèn phòng ăn. Đãi mọi thứ chuẩn bị xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng động cơ xe của Hạ Linh.
“Linh về!” Hạ trĩ nghe được tiếng động, nhanh như chớp chạy tới cửa, khẩn trương thả tay áo ra, sửa sang lại cổ áo, nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn Hạ Linh đã đi tới cửa:“Linh, hoan nghênh trở về!”
“Bảo bối?” Hạ Linh đầu đầy nghi hoặc nhìn tiểu Trĩ cười như hoa, đem áo khoác âu phục cởi, ôm người yêu hôn một cái.
“Linh! Lễ tình nhân vui vẽ! Em tự làm bữa tối, chỉ chờ anh trở về thôi.” Hạ Trĩ kéo Hạ Linh vào phòng ăn, thực vừa lòng nhìn ánh mắt giật mình của người yêu.
“Tiểu Trĩ…… Này……”
“Này đều là em tự tay làm nha.” Cười vui vẻ rót rượu cho Hạ Linh, Hạ Trĩ trở về chỗ ngồi của mình.
“Em……” Trong lòng Hạ Linh đã bất ngờ đến không còn từ nào để hình dung. Không nghĩ tới hôm nay thiếu niên trở về trước là vì chuẩn bị những thứ này cho mình. Lễ tình nhân, bảo bối đã cho mình một bất ngờ thật lớn.
“Hư, hôm nay không cho nói chuyện công việc. Ăn thử đi ạ.”
“Uhm…… Ăn thật ngon, không nghĩ tới anh tìm được một bà xã hiền lành xinh đẹp, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.” Hạ Linh cười nói, trong lòng đã có chút đau xót, trong lúc mình chưa để ý đến em ấy, bảo bối của mình đã chịu khổ đến mức nào.
“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, em còn sợ anh nói em nấu không thể ăn.” Nghe được người yêu khen, nụ cười trên mặt Hạ Trĩ càng thêm sáng lạn.
“Anh làm sao có thể chê em. Bảo bối làm gì cũng dễ ăn.”
“Ít nói ngọt!” Hạ Trĩ giả bộ hờn dỗi.
“Đến, chúng ta uống một ly.” Hạ Linh cầm lấy ly rượu, hai người chạm ly. Ngọn đèn mờ tối, rượu đỏ người đẹp, cảnh đẹp như thế hiện ra trong mắt Hạ Linh, làm cho tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn. Mà người hầu cùng quản gia từ lúc hai người ăn cơm đã lặng lẽ ra ngoài, bọn họ làm sao có thể làm bóng đèn của hai vị thiếu gia.
Sau khi hai người ăn xong bữa tối, Hạ Linh nhanh chóng lôi kéo tiểu Trĩ đang đỏ mặt trở về phòng. Đào Dương nhìn hai vị thiếu gia lên lầu, trên mặt đều vui vẻ, lập tức lắc lắc đầu, chỉ huy người hầu thu thập bàn ăn quét tước vệ sinh.
Trở về phòng, thỏa mãn mà ôm người yêu, hít lấy hương thơm trên người câu, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Linh?” Hạ Trĩ nghi hoặc ngẩng đầu, môi mình đã bị đối phương chặn lấy.
“Uhm……sao vậy.” Hạ Trĩ khó chịu xoay xoay người.
Hạ Linh ngậm lấy tai người yêu, ghé vào tai cậu nói nhỏ:“Tiểu Trĩ làm đồ ăn ăn quá ngon. Đây là anh thưởng cho em.”
“Vậy mà anh còn cắn em!”
“Vì bản thân tiểu Trĩ ngon hơn thức ăn em nấu……” Lời nói mờ ám truyền vào tai, Hạ Trĩ đỏ mặt,“Anh cứ như vậy! Em đã tặng quà cho anh rồi! Vậy quà của anh đâu?”
“Quà gì cơ?” Hạ Linh giả bộ hồ đồ.
“Anh đừng giả ngu.” Hạ Trĩ chu chu cái miệng nhỏ nhắn:“Anh đã quên hôm nay là ngày gì có đúng không!”
“Thật ra, nếu tiểu Trĩ đem bản thân tặng cho anh, mới là món quà anh thích nhất.”
“Anh tên sắc quỷ này!” Có phải nam nhân đều dùng nửa người dưới suy nghĩ hay không, uhm, đương nhiên không bao gồm mình. Hạ Trĩ trong lòng khinh bỉ nói.“Đừng hồng chuyển đề tài!”
“Được rồi” Hạ Linh cười lấy từ trong túi tây trang ra một cái hộp nhỏ nhắn tin xảo, như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Hạ Trĩ.
“Đây là cái gì?” Hạ Trĩ cầm cái hộp, hiếu kỳ nói.
“Em đoán xem.”
“Nhỏ như vậy, chẳng lẽ là nhẫn…… Nhưng mà anh đã tặng em một cái ……”
“Đứa ngốc, đoán không được thì mở ra nhìn xem đi.”
“Đây là cái gì……” Tiểu Trĩ mở hộp ra, lấy ra một trái tim trong suốt.
“Anh cái gì cũng đã cho em. Hiện tại, chỉ có thể đem lòng anh cho em.” Hạ Linh kéo người vào trong lòng.
“Xì!” Hạ Trĩ nở nụ cười,“Lòng của anh nhỏ như vậy à.” Hạ Linh cũng không giận, xoa xoa đầu người yêu nói, nói:“Lòng anh nhỏ như vậy, bởi vì bên trong chỉ chứa một mình em.”
“Này!”
“Suỵt, bây giờ chúng ta không nói chuyện khác, vẫn là tranh thủ thời gian làm một ít chuyện có ý nghĩa đi……” Hạ Linh đè người yêu lên giường, không cho đối phương có cơ hội nói chuyện.
Tác giả :
Thủy Phách