Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn
Chương 32
Thế là trong suốt chuyến bay, Trang Trạch Ân đều đeo miếng che mắt ngủ. Thẳng cho đến khi máy bay hạ cánh, Hàn Cảnh Sâm mới gọi hắn dậy. Lúc nhìn vào mắt Hàn Cảnh Sâm, cũng luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng khó khống chế.
Bởi vì hắn vừa nhìn đến Hàn Cảnh Sâm liền nhớ đến giáo trình mà y giảng giải cho mình, vừa nghĩ đến những tài liệu kia, liền nhịn không được nổi lên phản ứng sinh lý. Kỳ thực 1 đường này hắn cũng không có ngủ, trong đầu vẫn luôn loé lên vài chuyện 18 cộng. Nhưng mà hắn vẫn chưa tròn 18 tuổi, cũng không muốn tiện nghi sớm cho Hàn Cảnh Sâm. Hắn chỉ là đang xây dựng tâm lý, một đường này chắc chắn không thể để cho Hàn Cảnh Sâm tốt đẹp được. Đều là tại những tài liệu kia, làm cho mình bây giờ trở nên nhạy cảm như vậy.
Trang Trạch Ân oán hận nghiến răng, ngay sau đó liền cười nói: "Một đường này ngủ thật sự thoải mái, chú Hàn... sao lại có quầng thâm mắt?"
Hàn Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ nói: "Tối hôm qua vì hoàn thành công việc trước kỳ nghỉ, thức trắng 1 đêm, nhưng mà không sao đâu, chú còn có thể chịu đựng được." Nói xong còn ngáp 1 cái, vừa lấy hành lý cho Trang Trạch Ân vừa cầm điện thoại tra địa chỉ khách sạn cùng với hướng dẫn chỉ đường.
Sau khi tra xong hướng dẫn chỉ đường, y lại gọi điện thoại cho tài xế đã đặt trước đến địa điểm chỉ định đợi.
Trang Trạch Ân cũng lẳng lặng ngáp 1 cái, giả bộ ngủ còn khó chịu hơn so với không ngủ a! Lát nửa phải đi rửa mặt, trước tiên lấy lại tinh thần rồi tính tiếp.
Tài xế rất nhanh đã đến đón 2 người, Hàn Cảnh Sâm đem valy đặt vào cốp sau, 2 người liền đồng thời ngồi ở phía sau. Lần đầu tiên ra ngoài du lịch cảm thấy rất mới lạ, Trang Trạch Ân xoay người mặt hướng ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, Hàn Cảnh Sâm cũng mặt hướng ra ngoài ngắm phong cảnh. Bỗng nhiên, tay của Trang Trạch Ân bị nắm lấy. Hắn theo bản năng muốn rút tay về, lại bị nắm chặt hơn. Trang Trạch Ân cũng không tính rút tay về nữa, thế là cứ nắm như vậy trong suốt quá trình ngồi trên xe. Mặt có chút nóng, vành tai ửng đỏ. Trong đầu của Trang Trạch Ân cuối cùng cũng không rối loạn nữa, trong nháy mắt khôi phục lại sự trấn tĩnh. Sau khi bình tĩnh lại, hắn xoay mặt nhìn về hướng Hàn Cảnh Sâm, nở 1 nụ cười vô cùng dịu dàng với y.
Hàn Cảnh Sâm nhìn thấy 1 màn này trên kính cửa sổ xe, bất đắc dĩ xoay mặt lại, nhìn thẳng vào vị hôn thê chưa thành niên của mình, nói: "Sắp đến rồi."
Trang Trạch Ân lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói: "Dạ, con biết rồi chú."
Tài xế ở ghế trước mỉm cười hiền lành, hỏi: "Tiên sinh dẫn cháu trai đi du lịch hả?"
Hàn Cảnh Sâm mặt đen như đít nồi, lại không thể không tiếp lời, nói: "Không phải cháu ruột, con của một người bạn."
Trang Trạch Ân trong lòng cười muốn bể bụng, cái biểu tình câm nín vừa nãy của Hàn Cảnh Sâm, làm cho hắn ngẫm lại liền cảm thấy hết giận.
Xe taxi rất nhanh đã đưa bọn họ đến khách sạn mà Hàn Cảnh Sâm đã đặt, Hàn Cảnh Sâm đi phía trước dẫn đường, dẫn Trang Trạch Ân đi vào khách sạn. Sau khi xuất trình giấy tờ, nhân viên phục vụ ở đại sảnh dẫn bọn họ lên nhận phòng ở tầng cao nhất.
Vốn dĩ Hàn Cảnh Sâm định đặt hai phòng, sau lại đổi lại, đặt 1 phòng tựa như căn hộ. Bên trong tổng cộng có 2 phòng, dùng chung 1 phòng khách. Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, có hồ bơi, có vườn hoa ở sân thượng.
Sau khi cất xong hành lý, Hàn Cảnh Sâm nói: "Hôm nay chúng ta ở đây 1 ngày, ngày mai chuyển qua biệt thự ven biển, phong cảnh bên đó rất đẹp. Hôm nay đến bên này thưởng thức ẩm thực, xem phong tục tập quán dân tộc. Chùa chiền ở đây rất nổi tiếng, con có muốn đi lễ Phật hay không?"
Trang Trạch Ân gật đầu, xoay người đi về hướng nhà vệ sinh. Hàn Cảnh Sâm cũng đồng thời đi cùng hướng với hắn, Trang Trạch Ân thấy như vậy lập tức nói: "Chú Hàn rất gấp sao? Hay là chú đi trước di? Dù sao tuổi cũng đã lớn rồi, có thể sẽ không nhịn nổi."
Hàn Cảnh Sâm:...
Thấy khuôn mặt giả bộ trong sáng vô hại của Trang Trạch Ân, Hàn Cảnh Sâm thật sự rất muốn làm cho hắn thử xem tuổi tác cao có thể nhịn được bao lâu. Nhưng mà y tạm thời còn chưa mất lý trí, nhóc con còn nhỏ nên dạy bảo, chỉ có điều không phải là lúc này. Thế là y vô cùng bình tĩnh nói: "Không sao đâu, cùng nhau đi đi. Nhà vệ sinh tách biệt, chú đi rửa mặt, quá mệt rồi."
Trang Trạch Ân ngược lại không có phản ứng, bên trong là phòng vệ sinh, bên ngoài là chỗ rửa mặt, cũng không có ảnh hưởng gì. Lại nói đều là đàn ông... Phắc, sau này cái loại quan niệm này nên từ bỏ!
Ở trong lòng cằn nhằn nửa ngày, Trang Trạch Ân mới đẩy cửa vào nhà vệ sinh. Hàn Cảnh Sâm quả thực có chút mơ hồ, lại bởi vì đây là lần đầu tiên đi du lịch cùng với Trang Trạch Ân nên có chút hưng phấn. Y tính rửa mặt, lấy lại tinh thần.
Nhưng mà vừa mới rửa mặt xong, trong phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng nước rào rào. Động tác rửa mặt của Hàn Cảnh Sâm bị đình trệ, lập tức đem vòi nước mở lớn hơn, ngay cả đầu cũng rửa luôn.
Bị nước lạnh làm cho tỉnh táo, cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, lấy khăn lông trắng lau lau, bắt đầu sấy tóc chỉnh chỉnh lại kiểu tóc. Trang Trach Ân giải quyết xong đi ra thấy Hàn Cảnh Sâm đang sấy tóc, vẻ mặc nghi hoặc hỏi: "Chú Hàn sao còn gội đầu. Kiểu tóc vừa nãy không phải rất đẹp trai sao? Sửa lại kiểu óc không phải rất phiền sao?"
Hàn Cảnh Sâm sấy tóc xong, đang lau hơi nước bám trên mắt kính gọng vàng. Khi y không đeo mắt kính, khuôn mặt càng lộ vẻ góc cạnh, bớt đi vài phần nhã nhặn, nhiều hơn vài phần khí thế bức người. Y ngẩng đầu nhìn Trang Trạch Ân nói: "Vừa nãy đầu óc mơ màng, làm cho mình bình tĩnh 1 chút."
Trong lòng Trang Trạch Ân âm thầm bật cười, nét mặt vẫn như cũ ngây thơ trong sáng vô hại: "Ồ? Chú Hàn đầu óc mơ màng? Đang suy nghĩ cái gì a?"
Hàn Cảnh Sâm đeo lại mắt kính, sự nhã nhặn tản ra từ bên trong lại hiện lên rõ rệt. Nhưng mà người đàn ông ôn nhu nhã nhặn giây tiếp theo lại dồn Trang Trạch Ân vào giữa mình và cửa phòng vệ sinh, âm thanh như trên cao nhìn xuống lộ ra vài phần áp bức. Trước mắt Trang Trạch Ân là cơ bắp kiều diễm phối hợp với lực đạo làm cho người ta khó mà kháng cự, nhưng căn bản cũng không có cách nào kháng cự.
Đừng nói đời này chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện nào, còn đang trong độ tuổi dậy thì cánh tay cẳng chân nhỏ nhỏ dài dài. Cho dù đời trước thân thể đã trải qua huấn luyện, cũng không ngăn nổi lực đạo của cái người trước mắt này. Thế là Trang Trạch Ân cố ý làm cho chính mình tỏ ra yếu đuối, vẻ mặt mơ màng hỏi: "Chú... chú... muốn như thế nào?"
Hàn Cảnh Sâm hít sâu 1 hơi, vừa nghe Trang Trạch Ân gọi mình 1 tiếng chú liền không hiểu sao chột dạ. Thế là lắc lắc đầu, nói: "Nhóc con, đàng hoàng một chút cho chú, cẩn thận chú không đợi được tới lúc con thành niên đâu."
Trang Trạch Ân nhịn không được cười ra tiếng, nói: "Chú Hàn, con chính là con trai của bạn tốt của chú đó, chú liền nhẫn tâm xuống tay với con sao? Không sợ bạn tốt của chú tìm chú liều mạng sao?"
Trở ngại bên đường rốt cuộc cũng không qua được.
Hàn Cảnh Sâm hơi cảm thấy bất đắc dĩ, vốn dự định buông tha hắn, sau khi nghe được câu nói này của hắn tính cẩn thận dạy bảo 1 chút. Thế là nâng cằm của Trang Trạch Ân lên, chặt chẽ dán môi của mình lên môi của hắn. Hôn lên đôi môi hắn, tách môi và răng ra, đem lưỡi tiến vào.
Trang Trạch Ân trợn to 2 mắt, đẩy mạnh Hàn Cảnh Sâm ra, lại phát hiện hô hấp của bản thân đã sớm loạn tiết tấu, hắn điều chỉnh hô hấp, có chút không muốn nhận thua. Lại thấy Hàn Cảnh Sâm đang thong thả nhìn xuống hạ bộ của hắn, thanh âm trầm thấp hơi khàn, nói: "Uhm, rất có tinh thần."
Trang Trạch Ân:!!!
Đồ không biết xấu hổ!
Hết chương 32.
Bởi vì hắn vừa nhìn đến Hàn Cảnh Sâm liền nhớ đến giáo trình mà y giảng giải cho mình, vừa nghĩ đến những tài liệu kia, liền nhịn không được nổi lên phản ứng sinh lý. Kỳ thực 1 đường này hắn cũng không có ngủ, trong đầu vẫn luôn loé lên vài chuyện 18 cộng. Nhưng mà hắn vẫn chưa tròn 18 tuổi, cũng không muốn tiện nghi sớm cho Hàn Cảnh Sâm. Hắn chỉ là đang xây dựng tâm lý, một đường này chắc chắn không thể để cho Hàn Cảnh Sâm tốt đẹp được. Đều là tại những tài liệu kia, làm cho mình bây giờ trở nên nhạy cảm như vậy.
Trang Trạch Ân oán hận nghiến răng, ngay sau đó liền cười nói: "Một đường này ngủ thật sự thoải mái, chú Hàn... sao lại có quầng thâm mắt?"
Hàn Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ nói: "Tối hôm qua vì hoàn thành công việc trước kỳ nghỉ, thức trắng 1 đêm, nhưng mà không sao đâu, chú còn có thể chịu đựng được." Nói xong còn ngáp 1 cái, vừa lấy hành lý cho Trang Trạch Ân vừa cầm điện thoại tra địa chỉ khách sạn cùng với hướng dẫn chỉ đường.
Sau khi tra xong hướng dẫn chỉ đường, y lại gọi điện thoại cho tài xế đã đặt trước đến địa điểm chỉ định đợi.
Trang Trạch Ân cũng lẳng lặng ngáp 1 cái, giả bộ ngủ còn khó chịu hơn so với không ngủ a! Lát nửa phải đi rửa mặt, trước tiên lấy lại tinh thần rồi tính tiếp.
Tài xế rất nhanh đã đến đón 2 người, Hàn Cảnh Sâm đem valy đặt vào cốp sau, 2 người liền đồng thời ngồi ở phía sau. Lần đầu tiên ra ngoài du lịch cảm thấy rất mới lạ, Trang Trạch Ân xoay người mặt hướng ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, Hàn Cảnh Sâm cũng mặt hướng ra ngoài ngắm phong cảnh. Bỗng nhiên, tay của Trang Trạch Ân bị nắm lấy. Hắn theo bản năng muốn rút tay về, lại bị nắm chặt hơn. Trang Trạch Ân cũng không tính rút tay về nữa, thế là cứ nắm như vậy trong suốt quá trình ngồi trên xe. Mặt có chút nóng, vành tai ửng đỏ. Trong đầu của Trang Trạch Ân cuối cùng cũng không rối loạn nữa, trong nháy mắt khôi phục lại sự trấn tĩnh. Sau khi bình tĩnh lại, hắn xoay mặt nhìn về hướng Hàn Cảnh Sâm, nở 1 nụ cười vô cùng dịu dàng với y.
Hàn Cảnh Sâm nhìn thấy 1 màn này trên kính cửa sổ xe, bất đắc dĩ xoay mặt lại, nhìn thẳng vào vị hôn thê chưa thành niên của mình, nói: "Sắp đến rồi."
Trang Trạch Ân lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói: "Dạ, con biết rồi chú."
Tài xế ở ghế trước mỉm cười hiền lành, hỏi: "Tiên sinh dẫn cháu trai đi du lịch hả?"
Hàn Cảnh Sâm mặt đen như đít nồi, lại không thể không tiếp lời, nói: "Không phải cháu ruột, con của một người bạn."
Trang Trạch Ân trong lòng cười muốn bể bụng, cái biểu tình câm nín vừa nãy của Hàn Cảnh Sâm, làm cho hắn ngẫm lại liền cảm thấy hết giận.
Xe taxi rất nhanh đã đưa bọn họ đến khách sạn mà Hàn Cảnh Sâm đã đặt, Hàn Cảnh Sâm đi phía trước dẫn đường, dẫn Trang Trạch Ân đi vào khách sạn. Sau khi xuất trình giấy tờ, nhân viên phục vụ ở đại sảnh dẫn bọn họ lên nhận phòng ở tầng cao nhất.
Vốn dĩ Hàn Cảnh Sâm định đặt hai phòng, sau lại đổi lại, đặt 1 phòng tựa như căn hộ. Bên trong tổng cộng có 2 phòng, dùng chung 1 phòng khách. Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, có hồ bơi, có vườn hoa ở sân thượng.
Sau khi cất xong hành lý, Hàn Cảnh Sâm nói: "Hôm nay chúng ta ở đây 1 ngày, ngày mai chuyển qua biệt thự ven biển, phong cảnh bên đó rất đẹp. Hôm nay đến bên này thưởng thức ẩm thực, xem phong tục tập quán dân tộc. Chùa chiền ở đây rất nổi tiếng, con có muốn đi lễ Phật hay không?"
Trang Trạch Ân gật đầu, xoay người đi về hướng nhà vệ sinh. Hàn Cảnh Sâm cũng đồng thời đi cùng hướng với hắn, Trang Trạch Ân thấy như vậy lập tức nói: "Chú Hàn rất gấp sao? Hay là chú đi trước di? Dù sao tuổi cũng đã lớn rồi, có thể sẽ không nhịn nổi."
Hàn Cảnh Sâm:...
Thấy khuôn mặt giả bộ trong sáng vô hại của Trang Trạch Ân, Hàn Cảnh Sâm thật sự rất muốn làm cho hắn thử xem tuổi tác cao có thể nhịn được bao lâu. Nhưng mà y tạm thời còn chưa mất lý trí, nhóc con còn nhỏ nên dạy bảo, chỉ có điều không phải là lúc này. Thế là y vô cùng bình tĩnh nói: "Không sao đâu, cùng nhau đi đi. Nhà vệ sinh tách biệt, chú đi rửa mặt, quá mệt rồi."
Trang Trạch Ân ngược lại không có phản ứng, bên trong là phòng vệ sinh, bên ngoài là chỗ rửa mặt, cũng không có ảnh hưởng gì. Lại nói đều là đàn ông... Phắc, sau này cái loại quan niệm này nên từ bỏ!
Ở trong lòng cằn nhằn nửa ngày, Trang Trạch Ân mới đẩy cửa vào nhà vệ sinh. Hàn Cảnh Sâm quả thực có chút mơ hồ, lại bởi vì đây là lần đầu tiên đi du lịch cùng với Trang Trạch Ân nên có chút hưng phấn. Y tính rửa mặt, lấy lại tinh thần.
Nhưng mà vừa mới rửa mặt xong, trong phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng nước rào rào. Động tác rửa mặt của Hàn Cảnh Sâm bị đình trệ, lập tức đem vòi nước mở lớn hơn, ngay cả đầu cũng rửa luôn.
Bị nước lạnh làm cho tỉnh táo, cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, lấy khăn lông trắng lau lau, bắt đầu sấy tóc chỉnh chỉnh lại kiểu tóc. Trang Trach Ân giải quyết xong đi ra thấy Hàn Cảnh Sâm đang sấy tóc, vẻ mặc nghi hoặc hỏi: "Chú Hàn sao còn gội đầu. Kiểu tóc vừa nãy không phải rất đẹp trai sao? Sửa lại kiểu óc không phải rất phiền sao?"
Hàn Cảnh Sâm sấy tóc xong, đang lau hơi nước bám trên mắt kính gọng vàng. Khi y không đeo mắt kính, khuôn mặt càng lộ vẻ góc cạnh, bớt đi vài phần nhã nhặn, nhiều hơn vài phần khí thế bức người. Y ngẩng đầu nhìn Trang Trạch Ân nói: "Vừa nãy đầu óc mơ màng, làm cho mình bình tĩnh 1 chút."
Trong lòng Trang Trạch Ân âm thầm bật cười, nét mặt vẫn như cũ ngây thơ trong sáng vô hại: "Ồ? Chú Hàn đầu óc mơ màng? Đang suy nghĩ cái gì a?"
Hàn Cảnh Sâm đeo lại mắt kính, sự nhã nhặn tản ra từ bên trong lại hiện lên rõ rệt. Nhưng mà người đàn ông ôn nhu nhã nhặn giây tiếp theo lại dồn Trang Trạch Ân vào giữa mình và cửa phòng vệ sinh, âm thanh như trên cao nhìn xuống lộ ra vài phần áp bức. Trước mắt Trang Trạch Ân là cơ bắp kiều diễm phối hợp với lực đạo làm cho người ta khó mà kháng cự, nhưng căn bản cũng không có cách nào kháng cự.
Đừng nói đời này chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện nào, còn đang trong độ tuổi dậy thì cánh tay cẳng chân nhỏ nhỏ dài dài. Cho dù đời trước thân thể đã trải qua huấn luyện, cũng không ngăn nổi lực đạo của cái người trước mắt này. Thế là Trang Trạch Ân cố ý làm cho chính mình tỏ ra yếu đuối, vẻ mặt mơ màng hỏi: "Chú... chú... muốn như thế nào?"
Hàn Cảnh Sâm hít sâu 1 hơi, vừa nghe Trang Trạch Ân gọi mình 1 tiếng chú liền không hiểu sao chột dạ. Thế là lắc lắc đầu, nói: "Nhóc con, đàng hoàng một chút cho chú, cẩn thận chú không đợi được tới lúc con thành niên đâu."
Trang Trạch Ân nhịn không được cười ra tiếng, nói: "Chú Hàn, con chính là con trai của bạn tốt của chú đó, chú liền nhẫn tâm xuống tay với con sao? Không sợ bạn tốt của chú tìm chú liều mạng sao?"
Trở ngại bên đường rốt cuộc cũng không qua được.
Hàn Cảnh Sâm hơi cảm thấy bất đắc dĩ, vốn dự định buông tha hắn, sau khi nghe được câu nói này của hắn tính cẩn thận dạy bảo 1 chút. Thế là nâng cằm của Trang Trạch Ân lên, chặt chẽ dán môi của mình lên môi của hắn. Hôn lên đôi môi hắn, tách môi và răng ra, đem lưỡi tiến vào.
Trang Trạch Ân trợn to 2 mắt, đẩy mạnh Hàn Cảnh Sâm ra, lại phát hiện hô hấp của bản thân đã sớm loạn tiết tấu, hắn điều chỉnh hô hấp, có chút không muốn nhận thua. Lại thấy Hàn Cảnh Sâm đang thong thả nhìn xuống hạ bộ của hắn, thanh âm trầm thấp hơi khàn, nói: "Uhm, rất có tinh thần."
Trang Trạch Ân:!!!
Đồ không biết xấu hổ!
Hết chương 32.
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan