Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn
Chương 3
Nơi hai cha con Trang Trạch Ân ở cách thôn rất xa, Trang Ngộ năm đó vì làm cho mỹ nhân vui lòng, đem một mảnh núi nhỏ này đều bao thầu hết. Lúc đó trong tay ông có tiền, cha Trang mặc dù không định gặp người vợ đầu*, trái lại cũng chưa từng khắt khe mẹ con bọn họ. Lại nói một mảnh núi này mặc dù non xanh nước biếc, nhưng thật sự là 1 sơn thôn nghèo, cho dù đem mảnh núi này bao thầu, cũng tốn không bao nhiêu tiền. (Mã: Chỗ này hơi khó hiểu ha, hình như là Trang Ngộ có vị hôn phu thì phải! Mã không thấy thông tin nào liên quan đến hôn phu hết! Thôi thì mình đọc tiếp rồi tính tiếp hen mọi người!)
Khó có được là tâm tư của Trang Ngộ, ông tự mình khai phá chặt cây, đem nơi này xây thành một điền viên trên núi. Mặc dù nghèo khó, nhưng cuộc sống thật sự tốt đẹp an nhàn. Chân Ly lại được ông hầu hạ cho thoả đáng, sao có thể không yêu ông?
Nhưng mà Trang Trạch Ân nằm trên giường lại phát sầu, cho dù lúc này người của Trang gia rút dây động rừng, không tới gây sự với cha nữa, nhưng nguy hiểm thì lúc nào cũng tồn tại. Chỉ cần Trang gia đánh cái chủ ý này, cảnh báo liền sẽ vang lên liên tục. Không phải có một câu nói là "Không sợ bị trộm chỉ sợ kẻ trộm rình rập" sao? Trái lo phải nghĩ, Trang Trạch Ân vẫn là cảm thấy cần phải kiếm tiền. Nhà bọn họ nghèo, không mời nổi vệ sĩ càng không mua nổi súng đạn, làm sao ứng phó được Trang gia lúc nào cũng như hổ rình mồi?
Báo nguy? Các chú cảnh sát chỉ sẽ cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề thôi.
Buổi chiều cha đi săn thỏ, buổi tối nướng cho Trang Trạch Ân ăn. Giờ phút này Trang Trạch Ân ăn đến no nê, nằm trên giường đắn đo suy nghĩ. Ngọn núi lớn này tại sao lại nghèo như vậy? Có ba nguyên nhân, thứ nhất là giao thông không thuận tiện, thứ hai là tư tưởng không nhạy, thứ ba là giáo dục lạc hậu. Phóng tầm mắt ra trăm dặm sơn thôn, mấy tiểu tử choai choai học cấp ba chỉ có Trang Trạch Ân và con trai lớn của nhà chú Lâm. Còn lại đều là sao khi tốt nghiệp cấp hai liền ra ngoài làm công, hoặc là ở nhà chăn dê lấy vợ sinh con.
Trong núi cũng không phải là tài nguyên thiếu thốn, quà tặng của thiên nhiên, sơn trân có nhiều đếm không hết. Lại bởi vì giao thông không thuận tiện, cây cối hoa quả đa phần đều thối rửa rụng hết xuống đất. Nếu như có thể vận chuyển ra ngoài, đó thật đúng là đồ tốt. Đáng tiếc năm đó cha vì ẩn cư, lựa chọn cái địa phương này xác thực rất hẻo lánh, cho dù phát triển thêm 10 năm nữa, cũng chưa chắc có thể quy hoạch một con đường cái.
Trang Trạch Ân thở dài, cười nói: "Nếu như có trận pháp trong nháy mắt dịch chuyển thì tốt rồi, đến lúc đó hái đồ tốt, lại truyền tống trận..." Trang Trạch Ân lẩm bẩm còn chưa nói xong, nơi lòng bàn tay của hắn liền truyền đến cảm giác cháy bỏng. Cảm giác cháy bỏng đó bùng phát càng ngày càng nghiêm trọng, hắn mở ra lòng bàn tay bên phải, chỉ thấy trong lòng bàn tay không hiểu sao lại xuất hiện một hoa văn thái cực. Chỉ có điều hoa văn thái cực này có màu đỏ như máu, một âm một dương, thay nhau chuyển đổi.
(Mã: Chế bàn tay vàng xuất hiện! *bling bling*)
Cảnh tượng này doạ sợ Trang Trạch Ân, may là hắn đã quen với vô số hoàn cảnh, cũng bị cảnh tượng không hiểu ra sao mà xuất hiện này làm cho sợ ngây người. Lúc hắn giơ tay lên chạm vào hoa văn thái cực đó, trước mắt bỗng nhiên loé sáng, hắn liền bị truyền tống đến một không gian mờ ảo. Một thanh âm giống như đến từ thời cổ xưa vang lên bên tai hắn: Trời sinh ra vạn vật, đạo pháp tự nhiên. Nhân sinh vu thế, lục hành độc tôn. (天生万物, 道法自然. 人生于世, 六行独尊)
Sau khi câu nói này vang lên, khung cảnh mờ ảo trước mắt liền tan ra 1 lỗ hổng. Có ánh mặt trời từ trong phá ra, một toà tháp hình lục giác cổ xưa xuất hiện ở ngay vị trí chính giữa của không gian mờ ảo này. Xung quanh toà tháp có 6 cây cầu, dưới cầu nước chảy róc rách, vị trí chính giữa có một con suối trong veo đang trào nước ra ngoài. Tạo hình của con suối đó giống như 1 thái cực bát quái, lại chảy xuống trong bát âm dương giao nhau, dòng suối chảy xuống dưới, hợp cùng với đầm sâu trước toà tháp.
Trang Trạch Ân trong lòng tràn đầy sự ngạc nhiên tiến lên phía trước, thấy được bên con suối viết ba chữ: Suối Âm Dương.
Âm dương, rồi thái cực. Cùng hoa văn bát quái trong lòng bàn tay hắn có liên quan sao? Suối Âm Dương có tác dụng gì? Có thể uống sao? Trang Trạch Ân theo bản năng vốc lên 1 ít nước, uống vào trong miệng. Mùi vị trong veo, uống vào có hơi đắng, sau khi nuốt xuống lại lưu lại vị ngọt đầy khoang miệng. Rất ngon!
Uống 1 ngụm nước trong con suối xong, Trang Trạch Ân chỉ thấy trong người sảng khoái nhẹ nhàng, dường như có ai cho hắn 1 cái buff. Bất luận là tinh thần hay là thân thể, đều cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng. Trang Trạch Ân liền ý thức được, con suối này có thể đúng là đồ tốt.
Hắn 1 ngụm uống thật nhiều, lại nhìn hướng toà tháp, liền cảm thấy dường như có luồng khí màu tím từ bên trong phát ra, mờ mịt, lượn lờ vây quanh toà tháp.
Trang Trạch Ân vô ý thức đi lên tầng thứ nhất của toà tháp, vừa tiến vào trong toà tháp, Trang Trạch Ân liền nghe được thanh âm đó: Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành.
*** "Cửu Tự Chân Ngôn" gồm có chín chữ: "Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền" (临兵斗者皆阵列在前), xuất xứ từ câu "Lâm Binh Đẩu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành (*)" trong "Bão Phác Tử Nội Thiên · Đăng Thiệp", mỗi chữ đều có thể hóa thành thủ ấn đặc biệt của Mật tông.
(*) Ý nghĩa của câu này là "Gặp việc khó khăn, cứ tiến về phía trước". "Bão Phác Tử Nội Thiên · Đăng Thiệp" là tài liệu do Cát Hồng (284~364) thời Đông Tấn biên soạn, tổng kết những lý luận thần tiên từ thời chiến quốc đến nay, từ đó xác lập hệ thống lý luận của đạo giáo thần tiên, lại kế thừa lý luận luyện đan của Ngụy Bá Dương và thuật luyện đan của Tập Ngụy Tấn, ngoài ra còn nghiên cứu về lịch sử và tư tưởng của đạo giáo trước đây.
()
Cửu Tự Chân Ngôn là đạo gia bí thuật của Trung Quốc, du nhập đến Nhật và trở thành chú pháp nhập sơn được coi trọng. ***
Trước mắt lại sáng lên, trên mặt đất dưới chân xuất hiện một bát quái đồ cực lớn. Trang Trạch Ân vừa nghe được 9 chữ bí quyết liền biết, đây là Thuật Kỳ Môn Độn Giáp? Kỳ lạ là, hắn vừa nảy chỉ đang nói thầm, nếu như có cái đồ vật gì trong nháy mắt dịch chuyển thì tốt rồi, lúc này hắn liền phát hiện sự tồn tại của Kỳ Môn Độn Giáp. Đây là duyên phận hay là cái gì? Lẽ nào ông trời cho hắn sống lại lần nữa, chính là vì để cho hắn kích khởi sự kỳ ngộ này, gặp được tuyệt thế cao nhân, học được tuyệt thế võ công sao? (Mã: Kỳ ngộ: Cuộc gặp gỡ bất ngờ)
Trang Trạch Ân vô cùng trung nhị hướng toà tháp hô to: "Cao nhân tiền bối, ngài có ở đó sao?"
Tình cảnh rất ngượng ngùng, không có ai để ý đến hắn.
Trang Trạch Ân hắng giọng một cái, vô ý thức cảm thấy, có một luồng nước ấm từ dưới lòng bàn chân của hắn chảy vào cơ thể. Thế là, trong đầu giống như đột nhiên có một vùng được thắp sáng. Hắn tiến lên ở 8 phương hướng của bát quái từng chỗ đều ấn xuống dấu tay, bát quái giống như thái cực trong lòng bàn tay của hắn sáng lên. Dường như có một nguồn năng lượng vô tận, ở trong toà tháp hình thành một dòng xoáy.
Trang Trạch Ân thì thầm 1 tiếng: "Truyền... truyền tống trận?"
Đây chính là truyền tống trận? Có thể truyền đi đâu? Không đúng, truyền tống trận là truyền tống điểm đối điểm, nếu như muốn thực hiện truyền tống, một chỗ khác cũng nhất định phải có trận pháp truyền tống trận giống như vậy mới có thể. Trang Trạch Ân đột nhiên có một cái ý nghĩ to gan, nếu như hắn dựa theo cái truyền tống trận này vẽ ra trận pháp truyền tống giống nhau như đúc, vậy thì hai đầu sẽ thực hiện truyền tống lẫn nhau được hay không?
Trang Trạch Ân càng nghĩ càng kích động, hắn lập tức dự định đi thử 1 chút. Trước tiên thử một chút truyền tống khoảng cách gần, thử xem rốt cuộc là hắn thật sự kích khởi được kỳ ngộ, hay là hắn bị bệnh thần kinh.
Trong phòng khách cha đang xem tivi, ắt hẳn là phim bắn nhau, bởi vì lúc Trang Trạch Ân lén lút chạy ra ngoài nghe được tiếng bắn súng. Hắn đẩy cửa lớn, bên ngoài một mảnh đen kịt, bất quá may mà cách mỗi một đoạn khoảng cách đều có cây cột đèn tạo hình theo hình dáng của hoa ngọc lan. Cảm tạ tình cảm của cha mẹ cảm thiên động địa, mẹ sợ tối, cha liền đích thân ở trong vườn lắp đèn đường.
Trang Trạch Ân men theo con đường lát đá xanh cặp bờ hồ nhỏ, ở đó có 1 căn nhà gỗ nhỏ, vào mùa hè Trang Ngộ hàng ngày đều dẫn Trang Trạch Ân qua đây hóng mát. Lúc này đang là giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, qua khoảng thời gian này phòng chừng có thể qua đây hóng mát.
Hình ảnh bát quái trận trong đầu dường như vô cùng rõ ràng, hắn cầm lấy 1 nhánh cây ở trên nền cát ở trong phòng vẽ lên. Sau khi vẽ xong, lại giống như vừa nảy ở trong phòng, đem mỗi 1 phương hướng của bát quái đồ ấn dấu tay của mình. Sau khi ấn xong, bát quái 1 chút động tĩnh cũng không có.
Đợi khoảng chừng 2 phút đồng hồ, Trang Trạch Ân tự cười chế giễu chính mình, nói: "Mình quả nhiên là bệnh thần kinh..." Nhưng mà lời còn chưa dứt, bát quái trận liền giống như bát quái trận trong không gian toà tháp vừa rồi sáng lên ánh sáng màu vàng. Ánh sáng càng ngày càng sáng, cuối cùng trước mắt loé lên ánh sáng trắng, bát quái đồ biến mất tại chỗ. Trang Trạch Ân 1 mặt nghi ngờ tiến lên phía trước, đụng chạm 1 chút, bát quái đồ lại xuất hiện trước mắt. Ánh sáng như ẩn như hiện, giống như 1 hư ảnh trôi nổi.
Hắn đứng vào bên trong bát quái đồ giống như hư ảnh, nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Ta muốn trở về..."
Mở mắt ra, hắn còn tại chỗ, tiếp tục ngượng ngùng.
Trang Trạch Ân trái lo phải nghĩ, khẳng định còn có chỗ nào đó không đúng. Ánh mắt hắn loé lên, đúng rồi! Truyền tống điểm đối điểm, hẳn là nhất định ở chỗ đó cũng phải có bát quái trận a! Trong phòng căn bản không có vẽ bát quái trận, làm sao truyền tống?
Thế là hắn vội vội vàng vàng chạy về nhà, lặng lẽ chạy vào phòng, trên sàn trong phòng của mình vẽ một bát quái trận cực lớn. Giống như vừa nảy, đem dấu tay ấn lên bát quái trận, cuối cùng hô to 1 tiếng: "Mở!"
Bát quái lại giống như tình hình bên trong căn nhà gỗ nhỏ, dần dần từ ánh sáng biến thành 1 hư ảnh bát quái. Hắn vừa muốn tiến vào trong hư ảnh bát quái đó, cửa phòng lại bị đẩy ra. Khuôn mặt chín chắn anh tuấn của Trang Ngộ hiện lên trong khe cửa: "Ồn ào cái gì đó?"
Trong lòng Trang Trạch Ân 囧, vừa mới kích động, hô hơi lớn tiếng 1 chút. Hắn nhìn bát quái trận trước mặt, lại nhìn cha 1 cái, nói: "A? Con... Con kêu Tiết mập ú đi ra ngoài! Nó chiếm lấy giường của con!"
Trang Ngộ nhìn Trang Trạch Ân 1 cái, tiến lên phía trước đem Tiết mập út ôm lấy, nói: "Đừng bắt nạt người lớn tuổi, nó đã 13 tuổi rồi, vẫn còn sống được vài năm nữa." Nói rồi ông ôm chú mèo mập ú ra khỏi phòng của Trang Trạch Ân, trước khi đi còn dặn dò: "Ngủ sớm đi! Ngày mai còn phải đi học đó!"
Trang Trạch Ân dạ 1 tiếng, thấy cha đã vào của mình rồi, mới đem cửa phòng của hắn khoá lại. Hắn thở phào 1 hơi, vốn là cha căn bản không thấy được bát quái trận của hắn, chắc là chỉ có mình hắn mới có thể thấy được. Cũng chính là nói, truyền tống trận này, chắc chắn chỉ có thể phục vụ cho mình. Trang Trạch Ân không kịp chờ đợi muốn thử 1 chút, hắn suy nghĩ 1 chút, lại ôm lấy cái gối, nhấc chân bước vào truyền tống trận.
Lần này hắn vừa bước vào truyền tống trận, trước mắt liền hiện ra một tấm bản đồ làm bằng da trâu bán trong suốt. Trên mặt có hai địa điểm liên kết với nhau, địa điểm dưới góc trái loé lên ánh sáng xanh, chắc là vị trí đang đứng của mình, gần vị trí chính giữa thì ánh sáng hiện lên càng rõ ràng. Trang Trạch Ân thử giơ tay chạm vào 1 chút, sau khi chạm xong trước mắt hắn lập tức 1 mảnh mơ hồ, theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, hắn đã ôm lấy cái gối xuất hiện ở trong căn nhà gỗ nhỏ bên hồ.
Mặc dù là chuyện đã được dự đoán, nhưng Trang Trạch Ân vẫn là kích động không thôi. Hắn từ trong cửa sổ trong căn nhà gỗ nhìn ra ngoài, bên ngoài ánh trăng sáng ngời, ánh sao lấp lánh. Hắn đột nhiên nảy sinh 1 ý nghĩa to gan, đồ tốt trong núi nhiều như vậy, chỉ là khổ nỗi không thể vận chuyển ra ngoài, trơ mắt nhìn chúng nó ngày này qua tháng nọ lá khô tàn héo. Người miền núi nên nghèo vẫn là nghèo, người già trẻ nhỏ lưu lại trong thôn, núi lớn e rằng cũng rất nhanh trở thành núi lưu giữ.
Hắn biết làm như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất bị người ta phát hiện, không thể giải thích. Nếu làm tốt sách lược vẹn toàn, không nắm chắc thành công 10 phần, hắn cũng không dám tuỳ tiện hành động. Đầu tiên nhất định phải tìm hai người giúp đỡ, người được chọn hắn cũng đã nghĩ xong rồi. Đời trước cùng hắn vào sinh ra tử, anh em cùng hắn mất mạng. Cho dù gặp nguy hiểm hay trắc trở, mấy anh em đó cũng chưa từng bán đứng hắn. Cho dù cuối cùng bồi hắn cùng nhau táng thân trong mưa bơm bão đạn, bọn họ cũng là chắn ở trước người mình.
Trang Trạch Ân đời trước đối đãi với anh em trượng nghĩa, các anh em cũng đối với hắn đội ơn. Hắn quen người rất rõ ràng, 1 mình dẫn theo vài anh em, đều đối với hắn trung thành và tận tâm. Chỉ đáng tiếc, hắn không thể dẫn bọn họ đi lên đỉnh cao của đời người, mà là cùng nhau nạp mạng.
Đời này người hắn muốn bồi thường nhiều vô kể, nếu muốn làm, liền dẫn theo anh em cùng nhau làm đi!
Trang Trạch Ân trở về giường từ từ tiến vào mộng đẹp, Hàn Cảnh Sâm ở thành phố H xa xôi lên máy bay đến tỉnh N. Trong tay hắn cầm 1 tấm thẻ, chữ viết trên thẻ phóng khoáng: Tỉnh N, thành phố M, huyện Đồng La, thôn Đại Ngưu Giác, núi Tiên Nữ, trang trại Tú Thuỷ Lĩnh Nghi.
Hàn Cảnh Sâm cảm thấy chính mình có thể phải buộc khăn đội đầu xuống thôn thăm hỏi, mà không phải là muốn đi theo đuổi vợ.
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói: Hàn sói xám lớn muốn tới a! Trang tiểu tham ăn phải trốn thật kỹ đó!
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^
Khó có được là tâm tư của Trang Ngộ, ông tự mình khai phá chặt cây, đem nơi này xây thành một điền viên trên núi. Mặc dù nghèo khó, nhưng cuộc sống thật sự tốt đẹp an nhàn. Chân Ly lại được ông hầu hạ cho thoả đáng, sao có thể không yêu ông?
Nhưng mà Trang Trạch Ân nằm trên giường lại phát sầu, cho dù lúc này người của Trang gia rút dây động rừng, không tới gây sự với cha nữa, nhưng nguy hiểm thì lúc nào cũng tồn tại. Chỉ cần Trang gia đánh cái chủ ý này, cảnh báo liền sẽ vang lên liên tục. Không phải có một câu nói là "Không sợ bị trộm chỉ sợ kẻ trộm rình rập" sao? Trái lo phải nghĩ, Trang Trạch Ân vẫn là cảm thấy cần phải kiếm tiền. Nhà bọn họ nghèo, không mời nổi vệ sĩ càng không mua nổi súng đạn, làm sao ứng phó được Trang gia lúc nào cũng như hổ rình mồi?
Báo nguy? Các chú cảnh sát chỉ sẽ cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề thôi.
Buổi chiều cha đi săn thỏ, buổi tối nướng cho Trang Trạch Ân ăn. Giờ phút này Trang Trạch Ân ăn đến no nê, nằm trên giường đắn đo suy nghĩ. Ngọn núi lớn này tại sao lại nghèo như vậy? Có ba nguyên nhân, thứ nhất là giao thông không thuận tiện, thứ hai là tư tưởng không nhạy, thứ ba là giáo dục lạc hậu. Phóng tầm mắt ra trăm dặm sơn thôn, mấy tiểu tử choai choai học cấp ba chỉ có Trang Trạch Ân và con trai lớn của nhà chú Lâm. Còn lại đều là sao khi tốt nghiệp cấp hai liền ra ngoài làm công, hoặc là ở nhà chăn dê lấy vợ sinh con.
Trong núi cũng không phải là tài nguyên thiếu thốn, quà tặng của thiên nhiên, sơn trân có nhiều đếm không hết. Lại bởi vì giao thông không thuận tiện, cây cối hoa quả đa phần đều thối rửa rụng hết xuống đất. Nếu như có thể vận chuyển ra ngoài, đó thật đúng là đồ tốt. Đáng tiếc năm đó cha vì ẩn cư, lựa chọn cái địa phương này xác thực rất hẻo lánh, cho dù phát triển thêm 10 năm nữa, cũng chưa chắc có thể quy hoạch một con đường cái.
Trang Trạch Ân thở dài, cười nói: "Nếu như có trận pháp trong nháy mắt dịch chuyển thì tốt rồi, đến lúc đó hái đồ tốt, lại truyền tống trận..." Trang Trạch Ân lẩm bẩm còn chưa nói xong, nơi lòng bàn tay của hắn liền truyền đến cảm giác cháy bỏng. Cảm giác cháy bỏng đó bùng phát càng ngày càng nghiêm trọng, hắn mở ra lòng bàn tay bên phải, chỉ thấy trong lòng bàn tay không hiểu sao lại xuất hiện một hoa văn thái cực. Chỉ có điều hoa văn thái cực này có màu đỏ như máu, một âm một dương, thay nhau chuyển đổi.
(Mã: Chế bàn tay vàng xuất hiện! *bling bling*)
Cảnh tượng này doạ sợ Trang Trạch Ân, may là hắn đã quen với vô số hoàn cảnh, cũng bị cảnh tượng không hiểu ra sao mà xuất hiện này làm cho sợ ngây người. Lúc hắn giơ tay lên chạm vào hoa văn thái cực đó, trước mắt bỗng nhiên loé sáng, hắn liền bị truyền tống đến một không gian mờ ảo. Một thanh âm giống như đến từ thời cổ xưa vang lên bên tai hắn: Trời sinh ra vạn vật, đạo pháp tự nhiên. Nhân sinh vu thế, lục hành độc tôn. (天生万物, 道法自然. 人生于世, 六行独尊)
Sau khi câu nói này vang lên, khung cảnh mờ ảo trước mắt liền tan ra 1 lỗ hổng. Có ánh mặt trời từ trong phá ra, một toà tháp hình lục giác cổ xưa xuất hiện ở ngay vị trí chính giữa của không gian mờ ảo này. Xung quanh toà tháp có 6 cây cầu, dưới cầu nước chảy róc rách, vị trí chính giữa có một con suối trong veo đang trào nước ra ngoài. Tạo hình của con suối đó giống như 1 thái cực bát quái, lại chảy xuống trong bát âm dương giao nhau, dòng suối chảy xuống dưới, hợp cùng với đầm sâu trước toà tháp.
Trang Trạch Ân trong lòng tràn đầy sự ngạc nhiên tiến lên phía trước, thấy được bên con suối viết ba chữ: Suối Âm Dương.
Âm dương, rồi thái cực. Cùng hoa văn bát quái trong lòng bàn tay hắn có liên quan sao? Suối Âm Dương có tác dụng gì? Có thể uống sao? Trang Trạch Ân theo bản năng vốc lên 1 ít nước, uống vào trong miệng. Mùi vị trong veo, uống vào có hơi đắng, sau khi nuốt xuống lại lưu lại vị ngọt đầy khoang miệng. Rất ngon!
Uống 1 ngụm nước trong con suối xong, Trang Trạch Ân chỉ thấy trong người sảng khoái nhẹ nhàng, dường như có ai cho hắn 1 cái buff. Bất luận là tinh thần hay là thân thể, đều cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng. Trang Trạch Ân liền ý thức được, con suối này có thể đúng là đồ tốt.
Hắn 1 ngụm uống thật nhiều, lại nhìn hướng toà tháp, liền cảm thấy dường như có luồng khí màu tím từ bên trong phát ra, mờ mịt, lượn lờ vây quanh toà tháp.
Trang Trạch Ân vô ý thức đi lên tầng thứ nhất của toà tháp, vừa tiến vào trong toà tháp, Trang Trạch Ân liền nghe được thanh âm đó: Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành.
*** "Cửu Tự Chân Ngôn" gồm có chín chữ: "Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền" (临兵斗者皆阵列在前), xuất xứ từ câu "Lâm Binh Đẩu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành (*)" trong "Bão Phác Tử Nội Thiên · Đăng Thiệp", mỗi chữ đều có thể hóa thành thủ ấn đặc biệt của Mật tông.
(*) Ý nghĩa của câu này là "Gặp việc khó khăn, cứ tiến về phía trước". "Bão Phác Tử Nội Thiên · Đăng Thiệp" là tài liệu do Cát Hồng (284~364) thời Đông Tấn biên soạn, tổng kết những lý luận thần tiên từ thời chiến quốc đến nay, từ đó xác lập hệ thống lý luận của đạo giáo thần tiên, lại kế thừa lý luận luyện đan của Ngụy Bá Dương và thuật luyện đan của Tập Ngụy Tấn, ngoài ra còn nghiên cứu về lịch sử và tư tưởng của đạo giáo trước đây.
()
Cửu Tự Chân Ngôn là đạo gia bí thuật của Trung Quốc, du nhập đến Nhật và trở thành chú pháp nhập sơn được coi trọng. ***
Trước mắt lại sáng lên, trên mặt đất dưới chân xuất hiện một bát quái đồ cực lớn. Trang Trạch Ân vừa nghe được 9 chữ bí quyết liền biết, đây là Thuật Kỳ Môn Độn Giáp? Kỳ lạ là, hắn vừa nảy chỉ đang nói thầm, nếu như có cái đồ vật gì trong nháy mắt dịch chuyển thì tốt rồi, lúc này hắn liền phát hiện sự tồn tại của Kỳ Môn Độn Giáp. Đây là duyên phận hay là cái gì? Lẽ nào ông trời cho hắn sống lại lần nữa, chính là vì để cho hắn kích khởi sự kỳ ngộ này, gặp được tuyệt thế cao nhân, học được tuyệt thế võ công sao? (Mã: Kỳ ngộ: Cuộc gặp gỡ bất ngờ)
Trang Trạch Ân vô cùng trung nhị hướng toà tháp hô to: "Cao nhân tiền bối, ngài có ở đó sao?"
Tình cảnh rất ngượng ngùng, không có ai để ý đến hắn.
Trang Trạch Ân hắng giọng một cái, vô ý thức cảm thấy, có một luồng nước ấm từ dưới lòng bàn chân của hắn chảy vào cơ thể. Thế là, trong đầu giống như đột nhiên có một vùng được thắp sáng. Hắn tiến lên ở 8 phương hướng của bát quái từng chỗ đều ấn xuống dấu tay, bát quái giống như thái cực trong lòng bàn tay của hắn sáng lên. Dường như có một nguồn năng lượng vô tận, ở trong toà tháp hình thành một dòng xoáy.
Trang Trạch Ân thì thầm 1 tiếng: "Truyền... truyền tống trận?"
Đây chính là truyền tống trận? Có thể truyền đi đâu? Không đúng, truyền tống trận là truyền tống điểm đối điểm, nếu như muốn thực hiện truyền tống, một chỗ khác cũng nhất định phải có trận pháp truyền tống trận giống như vậy mới có thể. Trang Trạch Ân đột nhiên có một cái ý nghĩ to gan, nếu như hắn dựa theo cái truyền tống trận này vẽ ra trận pháp truyền tống giống nhau như đúc, vậy thì hai đầu sẽ thực hiện truyền tống lẫn nhau được hay không?
Trang Trạch Ân càng nghĩ càng kích động, hắn lập tức dự định đi thử 1 chút. Trước tiên thử một chút truyền tống khoảng cách gần, thử xem rốt cuộc là hắn thật sự kích khởi được kỳ ngộ, hay là hắn bị bệnh thần kinh.
Trong phòng khách cha đang xem tivi, ắt hẳn là phim bắn nhau, bởi vì lúc Trang Trạch Ân lén lút chạy ra ngoài nghe được tiếng bắn súng. Hắn đẩy cửa lớn, bên ngoài một mảnh đen kịt, bất quá may mà cách mỗi một đoạn khoảng cách đều có cây cột đèn tạo hình theo hình dáng của hoa ngọc lan. Cảm tạ tình cảm của cha mẹ cảm thiên động địa, mẹ sợ tối, cha liền đích thân ở trong vườn lắp đèn đường.
Trang Trạch Ân men theo con đường lát đá xanh cặp bờ hồ nhỏ, ở đó có 1 căn nhà gỗ nhỏ, vào mùa hè Trang Ngộ hàng ngày đều dẫn Trang Trạch Ân qua đây hóng mát. Lúc này đang là giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, qua khoảng thời gian này phòng chừng có thể qua đây hóng mát.
Hình ảnh bát quái trận trong đầu dường như vô cùng rõ ràng, hắn cầm lấy 1 nhánh cây ở trên nền cát ở trong phòng vẽ lên. Sau khi vẽ xong, lại giống như vừa nảy ở trong phòng, đem mỗi 1 phương hướng của bát quái đồ ấn dấu tay của mình. Sau khi ấn xong, bát quái 1 chút động tĩnh cũng không có.
Đợi khoảng chừng 2 phút đồng hồ, Trang Trạch Ân tự cười chế giễu chính mình, nói: "Mình quả nhiên là bệnh thần kinh..." Nhưng mà lời còn chưa dứt, bát quái trận liền giống như bát quái trận trong không gian toà tháp vừa rồi sáng lên ánh sáng màu vàng. Ánh sáng càng ngày càng sáng, cuối cùng trước mắt loé lên ánh sáng trắng, bát quái đồ biến mất tại chỗ. Trang Trạch Ân 1 mặt nghi ngờ tiến lên phía trước, đụng chạm 1 chút, bát quái đồ lại xuất hiện trước mắt. Ánh sáng như ẩn như hiện, giống như 1 hư ảnh trôi nổi.
Hắn đứng vào bên trong bát quái đồ giống như hư ảnh, nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Ta muốn trở về..."
Mở mắt ra, hắn còn tại chỗ, tiếp tục ngượng ngùng.
Trang Trạch Ân trái lo phải nghĩ, khẳng định còn có chỗ nào đó không đúng. Ánh mắt hắn loé lên, đúng rồi! Truyền tống điểm đối điểm, hẳn là nhất định ở chỗ đó cũng phải có bát quái trận a! Trong phòng căn bản không có vẽ bát quái trận, làm sao truyền tống?
Thế là hắn vội vội vàng vàng chạy về nhà, lặng lẽ chạy vào phòng, trên sàn trong phòng của mình vẽ một bát quái trận cực lớn. Giống như vừa nảy, đem dấu tay ấn lên bát quái trận, cuối cùng hô to 1 tiếng: "Mở!"
Bát quái lại giống như tình hình bên trong căn nhà gỗ nhỏ, dần dần từ ánh sáng biến thành 1 hư ảnh bát quái. Hắn vừa muốn tiến vào trong hư ảnh bát quái đó, cửa phòng lại bị đẩy ra. Khuôn mặt chín chắn anh tuấn của Trang Ngộ hiện lên trong khe cửa: "Ồn ào cái gì đó?"
Trong lòng Trang Trạch Ân 囧, vừa mới kích động, hô hơi lớn tiếng 1 chút. Hắn nhìn bát quái trận trước mặt, lại nhìn cha 1 cái, nói: "A? Con... Con kêu Tiết mập ú đi ra ngoài! Nó chiếm lấy giường của con!"
Trang Ngộ nhìn Trang Trạch Ân 1 cái, tiến lên phía trước đem Tiết mập út ôm lấy, nói: "Đừng bắt nạt người lớn tuổi, nó đã 13 tuổi rồi, vẫn còn sống được vài năm nữa." Nói rồi ông ôm chú mèo mập ú ra khỏi phòng của Trang Trạch Ân, trước khi đi còn dặn dò: "Ngủ sớm đi! Ngày mai còn phải đi học đó!"
Trang Trạch Ân dạ 1 tiếng, thấy cha đã vào của mình rồi, mới đem cửa phòng của hắn khoá lại. Hắn thở phào 1 hơi, vốn là cha căn bản không thấy được bát quái trận của hắn, chắc là chỉ có mình hắn mới có thể thấy được. Cũng chính là nói, truyền tống trận này, chắc chắn chỉ có thể phục vụ cho mình. Trang Trạch Ân không kịp chờ đợi muốn thử 1 chút, hắn suy nghĩ 1 chút, lại ôm lấy cái gối, nhấc chân bước vào truyền tống trận.
Lần này hắn vừa bước vào truyền tống trận, trước mắt liền hiện ra một tấm bản đồ làm bằng da trâu bán trong suốt. Trên mặt có hai địa điểm liên kết với nhau, địa điểm dưới góc trái loé lên ánh sáng xanh, chắc là vị trí đang đứng của mình, gần vị trí chính giữa thì ánh sáng hiện lên càng rõ ràng. Trang Trạch Ân thử giơ tay chạm vào 1 chút, sau khi chạm xong trước mắt hắn lập tức 1 mảnh mơ hồ, theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, hắn đã ôm lấy cái gối xuất hiện ở trong căn nhà gỗ nhỏ bên hồ.
Mặc dù là chuyện đã được dự đoán, nhưng Trang Trạch Ân vẫn là kích động không thôi. Hắn từ trong cửa sổ trong căn nhà gỗ nhìn ra ngoài, bên ngoài ánh trăng sáng ngời, ánh sao lấp lánh. Hắn đột nhiên nảy sinh 1 ý nghĩa to gan, đồ tốt trong núi nhiều như vậy, chỉ là khổ nỗi không thể vận chuyển ra ngoài, trơ mắt nhìn chúng nó ngày này qua tháng nọ lá khô tàn héo. Người miền núi nên nghèo vẫn là nghèo, người già trẻ nhỏ lưu lại trong thôn, núi lớn e rằng cũng rất nhanh trở thành núi lưu giữ.
Hắn biết làm như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất bị người ta phát hiện, không thể giải thích. Nếu làm tốt sách lược vẹn toàn, không nắm chắc thành công 10 phần, hắn cũng không dám tuỳ tiện hành động. Đầu tiên nhất định phải tìm hai người giúp đỡ, người được chọn hắn cũng đã nghĩ xong rồi. Đời trước cùng hắn vào sinh ra tử, anh em cùng hắn mất mạng. Cho dù gặp nguy hiểm hay trắc trở, mấy anh em đó cũng chưa từng bán đứng hắn. Cho dù cuối cùng bồi hắn cùng nhau táng thân trong mưa bơm bão đạn, bọn họ cũng là chắn ở trước người mình.
Trang Trạch Ân đời trước đối đãi với anh em trượng nghĩa, các anh em cũng đối với hắn đội ơn. Hắn quen người rất rõ ràng, 1 mình dẫn theo vài anh em, đều đối với hắn trung thành và tận tâm. Chỉ đáng tiếc, hắn không thể dẫn bọn họ đi lên đỉnh cao của đời người, mà là cùng nhau nạp mạng.
Đời này người hắn muốn bồi thường nhiều vô kể, nếu muốn làm, liền dẫn theo anh em cùng nhau làm đi!
Trang Trạch Ân trở về giường từ từ tiến vào mộng đẹp, Hàn Cảnh Sâm ở thành phố H xa xôi lên máy bay đến tỉnh N. Trong tay hắn cầm 1 tấm thẻ, chữ viết trên thẻ phóng khoáng: Tỉnh N, thành phố M, huyện Đồng La, thôn Đại Ngưu Giác, núi Tiên Nữ, trang trại Tú Thuỷ Lĩnh Nghi.
Hàn Cảnh Sâm cảm thấy chính mình có thể phải buộc khăn đội đầu xuống thôn thăm hỏi, mà không phải là muốn đi theo đuổi vợ.
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói: Hàn sói xám lớn muốn tới a! Trang tiểu tham ăn phải trốn thật kỹ đó!
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan