Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Chương 19
Ba người song song đến xướng phường nghe hát khúc, mặc dù Phó Tuyệt Ca không hoan nghênh sự xuất hiện của Đông Phương Tầm Liên lắm nhưng vô pháp mở miệng đuổi người. Ít nhất bên cạnh vẫn còn bát gia dịu dàng ôn nhu, chỉ cần nhìn thấy ngài mỉm cười nàng rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
Bát gia vẫn là tốt nhất!
Xướng phường đều đặn mở vào ngày mười lăm, mười sáu và hai mươi mỗi tháng. Thông thường mỗi buổi chỉ diễn tối đa là hai vở và thời gian không quá một canh giờ, những ngày còn lại xướng phường dành cho Sinh* và Đào* luyện tập. (Sinh tức vai nam, Đào tức vai nữ)
Đông Phương Tầm Liên trên đường đi nhàm chán không có gì làm liền nghĩ trò trêu chọc Phó Tuyệt Ca: “Tiểu ngốc, ngươi đi chậm như vậy không sợ biểu diễn kết thúc sao?”
Phó Tuyệt Ca lập tức xoay người ôm chầm lấy bát gia ấm ức tố cáo: “Bát gia, tứ gia lại khi dễ ta, ngài mau đưa ta đi đi.”
“Úc? Khóc sao? Quay lại đây cho ta xem nha.” Đông Phương Tầm Liên vẫn thích thú với trò đùa dai của mình: “Ngày nào cũng làm nũng với lão bát nhỡ mai mốt nàng không cần ngươi thì làm nũng với ai đây?”
“Không bao giờ có chuyện bát gia không cần ta!”
“Ngươi xác định?”
“Xác định.”
Bất quá người vừa nói ‘xác định’ không phải Phó Tuyệt Ca mà là Đông Phương Tầm Tuyết, thậm chí còn rành mạch lặp lại lần nữa: “Không có chuyện ta không cần tiểu ngốc nữa, tứ hoàng tỷ không cần phí tâm quản đến.”
Nụ cười trên mặt bỗng chốc biến thành gượng gạo khó coi: “Các ngươi ở trước mặt ta tung hứng có khác gì khi dễ ta không có chỗ dựa.”
“Ngài không phải tứ hoàng tước sao? Còn cần dựa vào người khác?” Phó Tuyệt Ca ngứa ngáy bắt đầu châm chọc: “Bát gia lợi hại nhất có thể bảo vệ ta khỏi đại khuyển nha.”
Nói xong còn tặng cho bát gia nụ cười rực rỡ hơn cả ánh dương quang.
Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười, tiểu ngốc dù có làm gì trong mắt nàng đều rất khả ái.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa xướng phường, toàn bộ nơi này đều đã được bát gia bao trọn, chỉ chờ các nàng đến sinh đào lập tức lên đài biểu diễn. Trước tiên chọn một chỗ thoải mái bên cạnh bát gia ngồi xuống rồi tiếp nhận chén trà từ tay hạ nhân, khoai khoái uống một ngụm làm ấm cơ thể.
Hôm nay xướng phường biểu diễn [Bá vương biệt Cơ].
Phó Tuyệt Ca ngồi ngay ngắn trên ghế được hạ nhân cố ý kê cao, thấp giọng nói vào tai Đông Phương Tầm Tuyết: “Bát gia sao lại chọn khúc này mà không phải tường đầu mã thượng?”
“Nghe nói Công tước phủ thường cho mời xướng kĩ đến phủ xướng tường đầu mã thượng, sợ ngươi xem không ít lần mà sinh nhàm chán.”
“Đều là huynh tỷ xem làm sao ta có cơ hội xem chứ?”
Nói xong thì ủy khuất cúi đầu vặn tay áo.
Đông Phương Tầm Tuyết không đành lòng nhìn nàng thương tâm mà dỗ dành: “Lần tới ta bảo bọn họ chuẩn bị tường đầu mã thượng.”
“Tường đầu mã thượng có gì để xem.” Đông Phương Tầm Liên tung hạt lạc lên trời rồi đón lại vào lòng bàn tay: “Nho nhỏ cô nương như ngươi xem Lương Chúc không phải tốt hơn sao?”
“Ta không thích Lương Chúc, nhân gian có bao người đủ may mắn được hóa thành hồ điệp? Chung quy do lão thiên gia bất công bình, chi bằng hóa trần ai một thoáng gió thổi tan vào hư vô.”
Ánh mắt Đông Phương Tầm Tuyết lộ ra hai phần kinh ngạc: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
Phó Tuyệt Ca nhấc môi cười, chung thủy yên lặng không trả lời câu hỏi của nàng.
“Không ngờ nha đầu ngươi bình thường luôn nghĩ đến mấy thứ loạn thất bát táo này.” Đông Phương Tầm Liên gác khuỷu tay lên bàn, áp thái dương lên cổ tay, sẵn giọng đùa giỡn mấy câu: “Ngươi nói như thế lẽ nào sau này không tính chuyện thành gia lập thất?”
“Thành gia lập thất là cái gì?”
Đại khái ấu hài thì không thể hiểu biết quá nhiều, Phó Tuyệt Ca tùy thời giả ngốc, càng không hy vọng bát gia cảm thấy nàng luôn mang không khí tiêu cực.
Nghĩ lên trời xuống đất cũng không nghĩ tiểu ngốc ngày thường lanh lợi lại không hiểu loại chuyện đơn giản như vậy, Đông Phương Tầm Liên có chút quẫn bách suy nghĩ cách giải thích đúng.
Đông Phương Tầm Tuyết hảo tâm giải thích cho nàng: “Thành gia lập thất tức là tước quý quân quý đến tuổi trưởng thành tìm kiếm bạn phối ngẫu rồi bái đường thành thân.”
“Bạn phối ngẫu là cái gì?”
“Cái này…” Bất kì tước quý nào khi nhắc đến bạn phối ngẫu đều sẽ cảm thấy ngượng ngùng: “Chính là quan gia sau này của ngươi.”
Phó Tuyệt Ca biết rõ vẫn cố ý hỏi tiếp: “Vậy quan gia của ta là ai? Bát gia ngài có biết không?”
“Chuyện này ta làm sao biết được.”
“Thế ngài làm quan gia của ta đi!” Phó Tuyệt Ca dựa vào bản thân ‘tuổi nhỏ’ mà ngông cuồng ôm ấp cánh tay bát gia nũng nịu: “Bát gia làm quan gia, ta cũng làm quan gia của ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết vừa buồn cười vừa xấu hổ: “Quan gia là dùng để gọi tước quý, còn quân quý thì gọi nương tử. Lại nói, ta sao có thể làm quan gia của ngươi được chứ?”
“Lẽ nào bát gia không muốn làm quan gia của ta?”
Nói đến đây mặt bánh bao xụ xuống, hai mắt đào hoa ẩm ướt như muốn khóc.
“Ách, chuyện này, ý ta không phải như thế mà!”
Đông Phương Tầm Liên cố ý châm dầu vào lửa: “Bát gia của ngươi tương lai phải thành thân với công chúa ngoại bang nha, không thể lấy ngươi làm Đại nương tử được. Bất quá nếu ngươi muốn ta có thể lấy ngươi làm nhị phòng, làm nhị nương tử cũng không tồi.”
Sắc mặt Phó Tuyệt Ca càng lúc càng kém, hướng Đông Phương Tầm Liên trừng mắt một cái: “Có quỷ mới làm nương tử của ngài.”
Kiếp trước có thể do nàng bị quỷ mê tâm khiếu còn không hẳn nàng thật sự là quỷ!
“Bát gia phải thành thân với công chúa ngoại bang sao? Vậy là ngài không ở đây nữa mà đến ngoại bang sống?”
“Không phải như vậy, ngươi đừng nghe tứ hoàng tỷ nói linh tinh.” Đông Phương Tầm Tuyết miết hai gò má bánh bao của nàng: “Chuyện thành thân bây giờ nói có điểm vội, đợi mười năm sau ngươi tự nhiên tìm được quan gia của mình.”
Phó Tuyệt Ca buông tha không hỏi đến nữa, cùng bát gia dời mắt lên trên đài xem sinh đào biểu diễn Bá vương biệt Cơ. Kì thật Phó Tuyệt Ca rất thích nghe hát khúc, nàng còn từng học một khúc [Tường đầu mã thượng] biểu diễn cho Đông Phương Tầm Liên xem, đổi lại chỉ có ánh mắt hờ hững đến chán ghét. Đối với nàng [Tường đầu mã thượng] vừa là bắt đầu đồng thời là kết thúc duyên phận mỏng manh kiếp trước.
Trên đài, Hạng Vũ suy sụp trước bài ca nước Sở, quân lính tan rã bỏ trốn gần hết. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử cận kề hắn chỉ nghĩ thả đi con ngựa yêu quý, và nữ nhân mà hắn hết mực trân trọng. Lúc Ngu Cơ tiến vào, xướng phường tứ bề yên ắng, có thể nghe thấy tiếng đáy lòng vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh.
“Hán binh dĩ lược địa, tứ diện Sở ca thanh. Trượng phu ý khí tận, tiện thiếp hà liêu sinh.*”
Khung cảnh cuối cùng là thanh kiếm nhuốm máu tươi và thân ảnh Ngu Cơ đổ sụp trên đài, Phó Tuyệt Ca lặng người không thở nổi, tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng đêm đông bát gia cũng như vậy lạnh lẽo thân xác trong lòng nàng. Mù trời tuyết lạnh sương giăng, hơi thở ngỡ quen thuộc giờ lại tan biến vô thanh vô thức. Cổ họng buốt nghẹn đau nhói, hơi thở nghẹn chặt vô pháp hấp khí, mọi thứ trước mắt từng chút nhòe dần đi.
“Là giả thôi, đừng sợ.”
Máy móc nhìn qua bát gia đang ôn nhu nở nụ cười an ủi, hốc mắt có điểm cay, không chút do dự chui ngay vào lòng đối phương khóc nức nở. Không biết tương lai sẽ thế nào, liệu có như kiếp trước cô linh linh gặm nhắm tang thương hay trọn vẹn bầu bạn cùng nữ nhân này?
“Hảo, hảo, lần sau sẽ không cho bọn họ diễn khúc này nữa, dọa chết ngươi rồi.”
“B-Bát gia, ôm ta.”
Đông Phương Tầm Tuyết dùng sức ôm Phó Tuyệt Ca từ trên ghế qua đùi mình, dịu giọng dỗ dành tiểu ngốc nghếch: “Ngươi xem bọn họ chỉ đang diễn thôi, nam đào thật sự không có chết, máu kia cũng chỉ là đạo cụ biểu diễn.”
“Đáng sợ.” Phó Tuyệt Ca như con sâu nhúc nhích qua lại trong lòng bát gia, mở to đôi mắt đào hoa ngập nước: “Bát gia không sợ sao?”
“Cái này cũng không quá đáng sợ.”
Phó Tuyệt Ca choàng tay qua cổ Đông Phương Tầm Tuyết thu ngắn khoảng cách giữa hai người, cố ý đem gò má cọ dụi vào sườn mặt nàng: “Ngài không sợ đại khuyển, cũng không sợ cảnh vừa rồi, bát gia là lợi hại nhất!”
Đông Phương Tầm Tuyết khóc cười không xong, đỡ lấy tiểu ngốc tránh nha đầu ngã xuống đất: “Ngươi chung quy cũng là quân quý, nhìn thấy cảnh chém gϊếŧ sợ hãi không có gì khó hiểu. Hay là chúng ta đến Phụng Hư Cư dùng thiện đi, ta đã đặt xong nhã gian rồi.”
“Hảo ni!”
Dứt câu liền tranh thủ hôn mạnh lên gò má bát gia, còn hướng nàng nở nụ cười vô hại. Đông Phương Tầm Tuyết đứng hình mất mấy phân thời gian rồi xấu hổ gãi mũi, chậm chạp ôm tiểu ngốc rời khỏi xướng phường. Tinh ý có thể thấy bước chân nàng có hơi loạn, mặt thì đỏ bừng bừng như phát sốt, hơi thở có điểm gấp gáp khẩn trương.
Hẳn là bị nụ hôn vừa rồi của Phó Tuyệt Ca làm cho ngượng ngùng.
Nén nhịn tiếng cười phát ra ngoài, tiếp tục câu chặt cổ Đông Phương Tầm Tuyết, đem mặt vùi vào lồng ngực nhỏ bé nhưng phi thường ấm áp. Ở bên cạnh bát gia đặc biệt an toàn, chấp nhận dựa dẫm phó thác chỉ mong giữ được phân tình cảm chân thành của kiếp trước.
Bát gia kiếp trước rất thích cười, khi cười hai mắt cong lên đặc biệt đẹp mắt. Mỗi lần đều sẽ ở hành cung đợi nàng xuất hiện rồi nói trùng hợp, thưởng thức vũ khúc nàng luyện tập biểu diễn. Ánh nắng xuân trong trẻo dần dần tái hiện, mơ màng thấy cả cánh hoa loạn vũ phiêu phiêu, bát gia bạch y tựa lê hoa đứng trong đình thổi sáo. Còn nàng mải mê khiêu vũ không biết mệt, tóc dài đong đưa, hồng tụ phần phật vũ động như hồ điệp vỗ cánh.
Ý cảnh đẹp đẽ đáng tiếc không thể giữ đến trọn đời.
“Sau này bát gia sẽ cùng ta đi chơi như vậy chứ?”
Trên mặt vẫn còn lưu lại sắc hồng, Đông Phương Tầm Tuyết bối rối gật đầu: “Tất nhiên.”
Phó Tuyệt Ca đột nhiên cười rộ lên khiến cả gương mặt nhỏ nhắn đều bừng sáng: “Vậy thì ngày ngày ta đều có thể đi chơi cùng bát gia rồi.”
“Tiểu ngốc sau này cũng phải đi chơi với ta.”
“Hảo!”
Đông Phương Tầm Liên tản bộ theo sau giả vờ không quan tâm nhưng thật chất từng lời từng chữ hai người nói với nhau đều nghe thấy rõ ràng. Tiểu ngốc bài xích nàng nhưng chủ động thân cận với lão bát, rõ ràng các nàng đều là hoàng tước, thậm chí nàng còn là đích tử tôn quý duy nhất của trung cung hoàng hậu.
Tại sao dù khảo thí hay là cuộc sống thường nhật nàng đều thua kém Đông Phương Tầm Tuyết?
Có lẽ vĩnh viễn Đông Phương Tầm Liên cũng không biết tại sao Phó Tuyệt Ca lại bài xích nàng, hoặc chính bản thân nàng tương lai sẽ từ từ minh bạch.
Phó Tuyệt Ca mười tám tuổi lên kiệu hoa, cùng năm Đông Phương Tầm Liên hai mươi bốn tuổi trong phủ đã có hơn mười thị thiếp, thậm chí hài tử đã biết đi biết chạy. Bỏ qua mọi thứ Phó Tuyệt Ca về làm một cái Đại nương tử hữu danh vô thực, bị ép nhận hài tử của thị thiếp làm con mình để được mang danh đích tử. Chưa bao giờ ở Tứ vương phủ nàng biết được cái gọi là hạnh phúc, một mình cô linh linh trong tiểu viện lạnh lẽo, năm thì mười họa may mắn gặp được quan gia rồi lại bỏ đi ngay sau đó. Đồng sàn dị mộng bao nhiêu năm chẳng tìm nổi lý do để tiếp tục sống, âu nàng tự huyễn hoặc bản thân cứ kiên trì sẽ cảm hóa được quan gia.
Mười tám tuổi, mất sáu năm đuổi theo một bóng lưng cuối cùng đổi lại chỉ có bi thương một kiếp người. Những gì nàng có từng chút đánh mất, những gì ngỡ như đã chạm tay sở hữu chớp mắt hóa thành tro bụi.
Hoặc Đông Phương Tầm Liên đã nghĩ Phó Tuyệt Ca sẽ không bao giờ rời xa, chỉ là nàng không biết một người khi không còn bất kì hy vọng nào nữa sẽ chấp nhận từ bỏ dù biết sẽ đau. Kiếp trước Đông Phương Tầm Liên là hy vọng, kiếp này tín ngưỡng của Phó Tuyệt Ca là Đông Phương Tầm Tuyết. Không phải trả lại một món nợ mà trả lại thanh xuân từng tự mình đánh mất, trả lại tình cảm đơn thuần trong sáng của bản thân.
Nàng là Phó Tuyệt Ca, tuyệt ca trong thiên hạ tuyệt ca.
Ba người đến Phụng Hư Cư dùng thiện, tất cả đều được lão bản chuẩn bị rất chu đáo, vốn dĩ định ở lại hầu các vị tiểu quyền quý dùng thiện thì bát gia lại ra hiệu cho lui.
Đông Phương Tầm Tuyết nhẫn nhịn cả ngày đến bây giờ mới mở miệng hỏi: “Tứ hoàng tỷ sao lại biết bọn ta ở đây mà đi theo?”
“Ngươi xuất cung ta lén theo sau, đến Công tước phủ thấy hạ nhân đứng ở trong sảnh ta liền biết các ngươi cố tình trốn ra ngoài chơi.” Đông Phương Tầm Liên gắp một miếng thịt vào chén Phó Tuyệt Ca: “Coi như xin lỗi ngươi xâu kẹo hồ lô.”
Phó Tuyệt Ca bĩu môi gắp trở về chén nàng, tự mình gắp một miếng khác ăn.
“Ngươi thái độ gì hả?”
“Ta không có thái độ gì cả.” Phó Tuyệt Ca bình thản gạt xương cá ra, nhớ lại cách hướng dẫn của trù sư mà chấm thịt cá vào tương đậu: “Xâu kẹo đó cũng không phải ta mua, có xin lỗi hẳn phải xin lỗi bát gia mới đúng.”
“Ngươi rõ ràng rất tức giận ta.”
“Ta đã nói không có tức giận ngài nha, sao ngài cứ phải liên tục nói về chuyện này vậy?”
Phó Tuyệt Ca thật sự phát cáu, nàng chỉ muốn hảo hảo dùng thiện cũng không yên nữa.
Đông Phương Tầm Liên có chút khó chịu: “Ta có ý muốn giải hòa với ngươi, chính ngươi mới là người không chấp nhận thiện ý.”
“Ta không quản, nói chung ta không có tức giận ngài, vì vậy không cần nói mấy chuyện này nữa.”
“Ngươi giọng điệu đó…”
Như mọi lần Đông Phương Tầm Tuyết luôn là người đứng giữa giảng hòa cho cả hai: “Tứ hoàng tỷ đừng nói nữa, thức ăn trên bàn sắp nguội cả rồi.”
Đông Phương Tầm Liên không còn cách nào khác đành buông tha câu chuyện này, cầm đũa gắp thịt gà cho vào miệng lại ăn không thấy vị.
“Bát gia thời gian này ngài đừng đến Công tước phủ.” Phó Tuyệt Ca đang ăn vẫn không quên chuyện chính sự: “Ta có chút việc không thể đón tiếp ngài, hẹn nhập xuân gặp lại ngài.”
“Rốt cuộc có chuyện gì mà không thể gặp được? Có phải là Đại nương tử lại gây khó dễ cho ngươi?”
“Không phải như thế đây, chuyện này bí mật, đợi đến thời gian thích hợp ta sẽ tìm ngài giải thích.”
Đáy mắt Đông Phương Tầm Tuyết tràn ngập lo âu: “Bây giờ không thể nói sao?”
Phó Tuyệt Ca cười cười, gắp thức ăn vào chén nàng giục: “Bát gia mau ăn, thức ăn bắt đầu nguội rồi.”
“Tiểu ngốc.”
“Ta đã nói có thời gian sẽ giải thích, ngài đừng quá lo lắng.”
Mặc kệ tiểu ngốc có nói thế nào Đông Phương Tầm Tuyết cũng vô pháp yên tâm, quan trọng nhất bây giờ tình hình Công tước phủ không ổn định, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Phó Tuyệt Ca từ đầu đến cuối vẫn chọn yên lặng không nói gì thêm về chuyện này, sớm muộn bát gia cũng biết chuyện nàng nhập cung không nhất thiết kể lể ngay bây giờ.