Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Chương 162 Chương 162
Đùng đoàng âm thanh pháo nổ náo nhiệt chấn động cả mặt đất, tiếng cười nói chúc tụng ồn ào cả một góc sân, người người đầy mặt hoan hỉ nâng trản rượu về phía tân lang nhân.
Một thân hỉ phục đỏ sẫm, tóc dài được kim quan cố định gọn gàng, từng sợi như tơ theo đường cong tháp cổ trượt xuống ngực.
Tân lang nhân dáng vẻ thập phần đoan chính thành thục nhưng thần sắc lại đặc biệt có chút mệt mỏi, trên mặt sớm đã không giữ nổi ý cười ban đầu.
“Hôm nay lão tứ ngươi nhất định phải uống hết hai vò rượu này bằng không đừng hòng động phòng!”
Tiếng đại hoàng tước đặc biệt lớn thu hút toàn bộ huynh đệ tỷ muội, bọn họ lập tức đem Đông Phương Tầm Liên vây kín không một khe hở, hết người này lại đến người khác đem trản rượu dí đến trước mặt.
Đông Phương Tầm Liên không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn đem rượu uống cạn, hai gò má chẳng mấy chốc đỏ bừng lên.
“Lão tứ sao trông không vui vậy?” Tam hoàng tước choàng vai bá cổ tứ hoàng muội cười đùa: “Tân nương tử chỗ nào không vừa mắt ngươi sao? Hay là tam hoàng huynh giúp ngươi chọn thêm vài cái thị thiếp hầu hạ có được không?”
“Hoàng huynh biết rõ lòng ta còn nói những lời châm chọc này làm gì?”
“Úc? Ngươi nghĩ thế nào bọn ta làm sao biết được?” Đại hoàng tước hồ đồ nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng nói vào tai nàng: “Ngươi thật sự không thích vị Đại nương tử này sao?”
“Ta sớm đã nói rõ lòng mình, mọi người đều biết sao còn hỏi ta những lời này?” Đông Phương Tầm Liên khoác tay ngăn cản hành động đụng chạm của Đại hoàng tước, phiền muộn ném cho hắn một cái liếc mắt: “Ta hơi mệt muốn về thư phòng nghỉ ngơi.”
“Quỷ gì vậy? Ngươi thật sự bất mãn với Đại nương tử sao còn thú người ta? Chuyện này tốt nhất đừng để phụ hoàng biết được, ngài mà biết nhất định sẽ khiển trách ngươi!”
“Nếu không phải người ta muốn thì thú ai cũng vậy thôi.”
“Lão tứ đừng hồ đồ!” Đại hoàng tước ngăn hạ nhân tiếp tục mang rượu đến, lạnh giọng giáo huấn ấu muội không hiểu chuyện: “Dù ngươi không thích thì Phó thị cũng là thiên kim quý nữ, ngươi đã chọn thú nàng thì nhất định phải đối đãi nàng thật tốt.
Lại nói nữ nhân này lão bát sớm đã nhìn trúng, có thể khống chế nữ nhân này tương lai chúng ta không cần e sợ lão bát đột ngột trở mặt.
Thú Phó thị trăm lợi không có một hại, ngươi hảo hảo suy nghĩ thật kĩ đừng để bản thân tiếp tục sai lầm.”
Đông Phương Tầm Liên nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, còn sợ mình nghe nhầm mà bắt lấy hai vai đại hoàng tước hỏi dồn: “P-Phó thị? Ngươi đang nói cái gì vậy? Đại nương tử của ta không phải là Kim thị Kim Trạch Nghiên sao?”
Lần này đến đại hoàng tước ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra: “Ngươi uống đến hồ đồ rồi sao? Đại nương tử của ngươi dĩ nhiên là Phó tam lệnh ái Phó Tuyệt Ca, chính là cái nha đầu thích ngươi ngày nào cũng chạy theo sau ngươi đó.”
“T-Thật sao? Phó tiểu ngốc thật sự thích ta muốn gả cho ta?”
“Xem ra ngươi thật sự uống say rồi.”
Tam hoàng tước hướng hạ nhân ngoắc tay: “Người đâu đưa tứ gia hồi phòng nghỉ ngơi đi.”
“Gì vậy? Đang chơi vui vẻ mà, sớm như vậy muốn đi rồi?” Thất hoàng tước bất mãn khoác tay ngăn hạ nhân tiến đến gần tứ hoàng tỷ: “Đã nói rồi, phải uống hai vò mới được động phòng, tứ hoàng tỷ coi như cho bọn ta chút mặt mũi đi!”
Đông Phương Tầm Liên sớm đã nghe không lọt tai lời huynh đệ vừa nói, một mình rơi vào trầm mặc, cảm giác lúc này có chút không chân thật.
Suy cho cùng nàng theo đuổi Phó tiểu ngốc gần mười năm nhưng chưa bao giờ nhận được một nụ cười huống chi là việc đối phương chấp nhận gả cho nàng.
Càng nghĩ càng hỗn loạn, liếc mắt nhìn đám huynh đệ vẫn vui vẻ trò chuyện, dường như đối với những lời nàng vừa nói hoàn toàn không để tâm.
Nhìn lướt qua hỉ đường náo nhiệt quả nhiên khác xa so với trong trí nhớ của nàng, xem ra tân nương tử thật sự không phải Kim Trạch Nghiên.
Ôm chút hy vọng nhỏ nhoi lén lúc rời khỏi hỉ đường, nàng trước tiên phải xác nhận xem tân nương tử rốt cuộc là ai.
Một đường lẳng lặng tiến về tân phòng trong lúc ngoài trời vẫn còn hửng sáng, phải ít nhất hai canh giờ nữa mới đến giờ lành để động phòng.
Đông Phương Tầm Liên vô thức tăng nhanh bước chân chạy đến trước đại môn, bên ngoài chỉ có vài ba nha đầu đứng canh cửa.
Trông thấy tứ gia xuất hiện, nha hoàn sửng sốt không ngớt, rõ ràng là chưa đến giờ tứ gia lại gấp gáp muốn gặp tân nương tử rồi?
“Vẫn chưa đến giờ lành tứ gia không nên vào tân phòng a.”
Đông Phương Tầm Liên có chút quẩn bách, xấu hổ che miệng ho khan hai tiếng: “Đầu ta rất đau, muốn nghỉ ngơi ở chỗ Đại nương tử.”
“Chuyện này…”
Hai nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, quả thật là không có lý ngăn cản tứ gia vào gặp mặt Đại nương tử, bất đắc dĩ đem cửa đẩy sang hai bên đồng thời nép người vào cửa nhường đường.
Đông Phương Tầm Liên nửa căng thẳng nửa hy vọng bước vào tân phòng, mắt đảo qua đám người đang vây quanh giường, đập vào mắt là gương mặt nghi hoặc xen lẫn hiếu kì của A Xán.
Thật sự là A Xán, bên cạnh còn có lão ma ma của Khang Ninh phủ, lẽ nào người gả cho nàng hôm nay là Phó tiểu ngốc?
Ba bước biến hai chạy đến trước mặt tân nương tử, không chút do dự đem hồng cân tháo xuống.
Tua dây mềm rũ đung đưa trong cơn gió xuân, chữ hỉ trượt xuống trước mặt như đang nhắc nhở người trên giường hôm nay bản thân là ai.
Tóc đen búi gọn gàng sau đầu cài phượng quan tinh xảo cao quý, mã diện thâm hồng lay động để lộ đôi giày thêu mũi phượng, bàn chân nhỏ đến độ tựa hồ chỉ một bàn tay cũng có thể ôm trọn.
Mắt hạnh to tròn trong veo không lẩn chứa một tia tạp niệm, môi mỏng nhẹ mím thành đường, trước mặt phu quân ngượng ngùng đến đỏ bừng hai má.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn còn chói chang, hương hoa lê thấm đẫm trên bức mành thêu chữ hỉ treo trước cửa sổ, chẳng cần tiếng pháo nổ cũng nghe thấy lòng rộn ràng.
Người trước mắt chân thật đến khó tin, Đông Phương Tầm Liên còn sợ bản thân nhìn nhầm mà ra sức sờ mó da mặt trắng mịn của tân nương tử, xúc cảm ấm áp đến độ trái tim trong lồng ngực muốn nổ tung.
Thật sự là tiểu ngốc, là tiểu ngốc mà nàng ngày nhớ đêm mong.
“T-Tứ lang sao lại đột ngột như vậy?” Phó Tuyệt Ca quẩn bách tìm kiếm quạt lụa trên giường che chắn gương mặt tràn đầy vẻ thanh xuân non nớt: “Vẫn chưa đến giờ lành hơn nữa… chúng ta vẫn chưa làm xong lễ, chưa gì đã tháo hồng cân có chút…”
Mãi một lúc sau Đông Phương Tầm Liên mới hoàn hồn, bị dáng vẻ ngượng ngùng của Phó tiểu ngốc làm cho xuân tâm nhộn nhạo, chẳng biết từ lúc nào mặt cũng đã đỏ lên.
“Là ta thất thố, t-ta ra ngoài chờ nàng chuẩn bị.”
Phó Tuyệt Ca hơi hạ thấp quạt xuống chỉ để lộ đôi mắt thuần đen xinh đẹp: “Nếu tứ lang đã vào vậy thì không cần đi nữa đâu.”
“V-Vậy chúng ta động phòng đi.”
Lần này đến được nha hoàn hồi môn của Phó Tuyệt Ca xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau cười trộm, tứ gia cũng nóng lòng quá rồi!?
Phát hiện lời bản thân có chút kì quặc, Đông Phương Tầm Liên sợ sẽ khiến Phó Tuyệt Ca tức giận liền vội vã xua tay giải thích: “Ý ta không phải như thế, ta chỉ là… chỉ là muốn gần gũi nàng hơn, ta…”
“Tứ lang không cần giải thích, Tuyệt Ca là nương tử của ngài, hầu hạ ngài là chuyện nên làm.” Phó Tuyệt Ca rụt rè tháo quạt lụa đặt xuống giường, đưa tay để A Xán dìu đứng dậy: “Để thần thiếp hầu hạ tứ lang.”
Hạ nhân bận rộn chạy đi chuẩn bị những bước cuối cùng của buổi lễ, không ai dám nghĩ tứ gia tính vốn đa tình lại vì Đại nương tử mà thất thố.
Từ khi nào lãng tử thành thân sẽ tự biết quay đầu?
Lễ hoàn tất hạ nhân lần lượt lui xuống, A Xán kiểm tra lại tân phòng lần nữa mới chịu xoay người rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không ai nói với ai, ngượng ngùng ngồi sát mép giường cố ý cách nhau một khoảng đủ để không thất lễ.
Tân nương tử chỉ uống chút rượu hợp cẩn mà hai má đã đỏ bừng bừng như phát sốt, ngón tay nhỏ nhắn vô thức siết chặt gấu áo đến nhăn nhúm.
Nghĩ đến hôm nay cùng người mình yêu ở chung một chỗ cũng đủ để Phó Tuyệt Ca vui mừng hét toáng lên.
Bao nhiêu năm chờ đợi, bao nhiêu năm hy vọng được bù đắp bằng một hỉ đường của riêng hai người.
Hỷ phục đỏ thẫm, hỉ đường náo nhiệt, mọi thứ giống như một giấc mộng.
Đông Phương Tầm Liên bất tri bất giác khẩn trương, tay hết siết rồi thả, luống cuống không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu.
Cảm giác lúc này rất đỗi quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ, dường như đã từng xảy ra lại như lần đầu xuất hiện.
Thân thể vô thức trở nên căng cứng, hô hấp bắt đầu khó khăn, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương nhưng không tiện đưa tay lau đi.
Ngồi bên cạnh dễ dàng quan sát nhất cử nhất động của quan nhân, Phó Tuyệt Ca bối rối choàng người đến dùng tay áo giúp nàng lau khô mồ hôi.
Hành động này đối với phu thê không tính là quá phận, bất quá đáp lại nàng không phải nụ cười mà là ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi xen lẫn một chút hoài nghi.
“Tứ lang không thích thần thiếp hầu hạ sao?”
“Nàng…” Đông Phương Tầm Liên nuốt khan một ngụm nước bọt, đè thấp giọng hỏi thật khẽ chỉ đủ để Phó Tuyệt Ca nghe thấy: “Nàng thật sự là Phó Tuyệt Ca? Nàng muốn gả cho bản vương?”
“Thần thiếp dĩ nhiên là Phó Tuyệt Ca, tứ lang lẽ nào cho rằng thần thiếp giả mạo?”
“Ta không phải ý đó chỉ là cảm thấy có chút không chân thật.”
Phó Tuyệt Ca ngơ ngác nhìn tứ gia từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên che miệng khúc khích cười: “Tứ lang uống nhiều rồi, chúng ta sớm sớm nghỉ ngơi thôi.”
“Khoan đã, nàng vẫn chưa trả lời ta!” Đông Phương Tầm Liên bộ dáng khẩn trương giống như hầu tử bị dí lửa vào mông: “Nàng nói cho ta biết, nàng thật sự muốn gả cho ta sao?”
“Hôm nay ngài làm sao thế? Lúc cầu thân ngài cũng chưa từng hỏi thần thiếp những lời này.”
“Chỉ là ta đang nghĩ nàng đột nhiên lại muốn gả cho ta mà không phải là lão bát.
Điều này đối với ta thật sự có chút khó tiếp thu, nàng hiểu mà đúng không? Mọi thứ diễn ra theo đúng với nguyện vọng của ta, nó giống như một giấc mơ vậy, và nàng là điều tuyệt vời nhất trong giấc mơ ấy.”
“Tứ lang ngài đã uống quá nhiều rượu rồi.” Phó Tuyệt Ca đem toàn bộ thân thể như sương như tuyết dựa dẫm vào lồng ngực Đông Phương Tầm Liên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn tr.ớn chiếc cằm nhẵn nhụi: “Thần thiếp là thê tử kết phát được ngài dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào phủ, mãi mãi là như thế.”
“Nàng thật sự rất giống một giấc mộng.”
“Thần thiếp vẫn luôn ở đây.”
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, Đông Phương Tầm Liên nặng nề thì thầm vào tai Đại nương tử: “Nhưng chúng ta chưa từng thân cận như thế, nàng chưa từng cười với ta như thế, hãy nói với ta nàng thật sự là Phó Tuyệt Ca đi.”
“Quan gia ngốc nghếch của ta…”
Ngón tay thon gầy mang theo hơi lạnh trượt trên gò má Đông Phương Tầm Liên, đôi môi vốn được phủ một tầng yên chi đỏ lại trở nên nhợt nhạt kém sắc: “Tình yêu của ta, hy sinh của ta, tứ lang đã không còn nhớ đến nữa.
Nhưng không sao, ta bây giờ không còn yêu ngài nữa, những gì chúng ta nợ nhau đến hôm nay kết thúc được rồi.”
Đông Phương Tầm Liên hồ đồ cúi đầu nhìn dung nhan xinh đẹp trước mắt: “Nàng đang nói gì thế?”
“Nếu có thể giống ngài quên đi tất cả thì tốt biết mấy, sẽ không cần sợ ngày tháng dài đằng đẵng…” Hơi thở nồng ấm giờ trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, phần ngực áo thấm ướt thứ chất lỏng đặt sệt, một ít loang ra dính vào tay áo Đông Phương Tầm Liên: “Ngài đã gi.ết ch.ết tình cảm ta dành cho ngài, gi.ết ch.ết tất cả hy vọng ngần ấy năm của ta.
Tầm Liên, ta đã chết dưới sự tàn nhẫn của ngài, nhưng ta không hối hận vì ngày mà ta đòi lại tất cả mọi thứ sắp đến rồi…”
Từng lời nặng nề như muối xát kim châm, Đông Phương Tầm Liên há miệng cố gắng hít thở, khiếp sợ nhìn chằm chằm khối thân thể suy nhược trước mặt.
Phó Tuyệt Ca trong lòng nàng nhỏ bé yếu ớt tựa hồ chỉ một cơn gió cũng có thể đem nàng thổi bay.
Hơi thở mỏng mang tan vào hư không để lại một bầu trời cô quanh đến thê lương.
Trước khi bản thân kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phó Tuyệt Ca đã buông xuống hơi thở cuối cùng dựa vào lòng nàng chìm vào giấc ngủ thiên thu.
Ngỡ như ngũ lôi oanh đỉnh, mọi thứ trước mắt đồng loạt sụp đổ, Đông Phương Tầm Liên khiếp đảm xốc dậy thân thể Phó Tuyệt Ca tìm mọi cách đem nàng lay tỉnh.
“Tuyệt Ca! Tuyệt Ca nàng làm sao vậy?! Hôm nay là đại hôn của chúng ta, nàng mau mở mắt ra nhìn ta!”
Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió lùa nặng nề qua bức mành thêu chữ hỉ, tiếng pháo nổ không còn nữa, cũng chẳng ai cười nói chúc tụng trong lễ đường của hai người.
Chưa bao giờ Đông Phương Tầm Liên sợ hãi như vậy, mới đây thôi Phó tiểu ngốc còn ngồi bên cạnh nàng trò chuyện, chớp mắt một cái lại hoá thành cát bụi tan biến.
Người từng có được lại tự tay đánh mất, thậm chí mọi thứ chân thật đến đáng sợ, hơi thở hoá thành bi thương vây kín toàn bộ không gian.
“Tuyệt Ca! Nàng đừng doạ ta, nàng mau tỉnh dậy!”
Người đi trà lạnh, chẳng ai có thể yêu ai suốt cuộc đời…
“Đừng!!!!”
Đông Phương Tầm Liên điên cuồng ngửa đầu gào thét, thân thể Phó Tuyệt Ca trong lòng nàng ngày càng lạnh dần, hương vị phấn hương tan đi chẳng sót lại gì.
Từng có được, từng mất đi, trước sự thật con người luôn tìm mọi cách chối bỏ.
Nữ nhân từng thuộc về nàng từ linh hồn đến thể xác lại bị chính tay nàng đẩy ngã xuống vực thẳm sâu vạn trượng.
Chút mảnh hồn tàn lưu lạc khắp thiên nhai, tỉnh mộng đem ái tình chôn vùi dưới ba tấc đất, đem hy vọng thả xuống biển rộng để sóng cuốn trôi.
Yêu một người rõ ràng rất đơn giản nhưng quên một người sao lại khó khăn đến thế?
Sao trời trong đôi mắt nàng giờ đã lụi tàn thành tro bụi.
Kinh hãi choàng người bừng tỉnh khỏi cơn mê, đập vào mắt là trần giường chạm trổ tinh xảo, mành vải dưới gió không ngừng lay động.
Phía sau khe hở hẹp là khung cửa sổ cài kín, chậu hoa cúc nhiều ngày không được tưới nước ảm đạm cúi đầu trên bậu cửa.
Không một tia nắng, không một âm thanh, đêm đen yên tĩnh đến đáng sợ tưởng chừng như có thể đem tất cả mọi thứ đồng loạt nuốt chửng vào cái dạ dày tối đen.
Người bên cạnh bị tiếng thở ồ ề đánh thức, nhịn không được choàng người ngồi dậy, nheo nheo đôi mắt cố gắng giảm bớt cơn buồn ngủ: “Quan gia lại gặp ác mộng sao?”
Đông Phương Tầm Liên không trả lời, nặng nề trút từng hơi thở, gân xanh nổi chằn chịt hai bên thái dương.
Mọi thứ xuất hiện rồi biến mất nhanh như chớp, đến lúc hiểu ra mọi chuyện thì tất cả đều đã sụp đổ, chính xác hơn là những gì nàng xây đắp trong suốt ngần ấy năm đã bị sóng biển xô ngã.
“Người đâu!”
Cơn buồn ngủ sót lại cũng biến mất, Mạnh Kha nghi hoặc nhìn tứ gia bước xuống giường mặc vào y phục: “Quan gia ngài muốn đi đâu? Trời vẫn còn chưa sáng kia mà!”
“Bản vương có việc, nàng tiếp tục ngủ đi.”
Không để Mạnh Kha kịp nói thêm lời nào Đông Phương Tầm Liên đã xoay người đi mất, để lại bầu không khí trống trải đến thê lương.
Ngoài cửa nô bộc đã đứng chờ sẵn, trông thấy chủ tử lập tức quỳ xuống hành lễ: “Tứ gia có gì phân phó?”
“Ngươi đi tìm vài vu sư về đây cho bản vương, nhớ phải là người có bản lĩnh, đừng để bản vương nhìn thấy mấy thứ loạn thất bát táo.”
“Tuân mệnh.”.