Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 55: Tham dự hôn lễ
Thời điểm Diệp Phong nhận được thiếp mời, cậu hoàn toàn sửng sốt, nhất thời không thể phản ứng, mãi cho đến khi Diệp Cảnh ôm lấy cậu từ phía sau rồi nhìn nội dung trên tấm thiệp, cậu mới trợn tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh hai.
“Đây vốn……là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Diệp Cảnh miễn cưỡng nói, tuyệt đối không quá giật mình khi thấy nội dung ghi trên thiệp mời. Cái làm anh có chút buồn bực chính là tại sao không có tên anh trong khung người được mời chứ?!
Dám can đảm bỏ qua đương gia gia chủ là anh, thậm chí còn làm ra vẻ khiêu khích cướp Tiểu Phong đi, ngoại trừ Lưu Tố Nguyệt thì còn ai vào đây!
Tiểu Phong vừa tốt nghiệp, người phụ nữ này đã vội vàng muốn kết hôn! Diệp Cảnh cực độ hoài nghi không biết Lưu Tố Nguyệt có cố ý hay không nữa, thừa dịp anh bận rộn sự vụ ở công ty liền công khai gọi Tiểu Phong ra nước ngoài, sau đó dùng đủ loại lý do giữ cậu bên đó.
Hơn nữa, Tiểu Phong còn rất thích chụp ảnh ngoại cảnh..... Không được! Tuyệt đối không thể để Lưu Tố Nguyệt thực hiện được âm mưu. Sắc mặt Diệp Cảnh nhất thời đen đặc, xem ra Lưu Tố Nguyệt đã chắc chắn Diệp Phong sẽ tới nên mới cố ý chỉ mời Tiểu Phong! Hừ, anh mặc kệ trên thiếp mời có ghi tên mình hay không, dù sao thì đến lúc đó kiểu gì Tiểu Phong cũng sẽ không trơ mắt nhìn anh bị ngăn ở ngoài đâu nhỉ. 【 Anh zai à, anh thật ngây thơ!】
“Anh hai, mẹ muốn gả cho ai vậy?” Tuy trên giấy mời đã viết rõ ràng rồi nhưng Diệp Phong bi thống nhận ra rằng, cậu hoàn toàn không hiểu gì hết.
Diệp Cảnh liếc mắt nhìn tấm thiệp lần nữa rồi an ủi nói: “Là một người Pháp”.
Tiểu Phong chưa từng học tiếng Pháp, bình thường cũng không dùng đến cho nên không hiểu là chuyện bình thường.
Đây không phải là lần đầu tiên hai anh em cùng nhau xuất ngoại, nhưng vì có quan hệ đặc biệt với Lưu Tố Nguyệt cho nên Diệp Phong phá lệ thấp thỏm hơn bình thường. Cậu lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ yên, sáng hôm sau vừa mới ngồi vào khoang hạng nhất đã mơ hồ ngã xuống ngủ. Diệp Cảnh cưng chiều vuốt vuốt nhúm lông xù trên đầu cậu, cơ mà có vuốt thế nào đi nữa thì nó vẫn cứ vểnh.
Thật là đám lông ngốc manh!!! Diệp Cảnh cẩn thận ôm Diệp Phong vào lòng, để cậu lấy ngực anh làm gối, làm cho giấc ngủ của cậu càng thoải mái hơn.
Diệp Phong chóp chép miệng, giống như lúc còn bé, ngây thơ mà thu thuận cọ cọ vào quần áo anh trai, mũi hít khí nhè nhẹ, tựa như cảm nhận được cỗ hương vị quen thuộc mà mình tin tưởng nhất, khuôn mặt trắng nõn càng vùi sâu vào lòng anh hai hơn, biểu tình trong ngoài như một, tản mát ra hơi thở ấm áp bình an.
Diệp Cảnh gọi tiếp viên hàng không lấy một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng giúp Tiểu Phong giữ ấm, cẩn thận dịch góc chăn. Khi nhìn thấy dáng vẻ say ngủ của Diệp Phong, khóe môi anh bất tri bất giác nhếch lên, hình thành nên một đường cong tuyệt mỹ, đáy mắt ngập tràn ôn nhu cưng chiều, phẳng lặng tựa như mặt hồ thu.
.
Khi máy bay sắp hạ cánh, Diệp Cảnh nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Phong dậy, sau đó đút cho bé thỏ nhỏ đang mơ màng ngái ngủ kia vài miếng điểm tâm và chút nước ấm. Tiện thể, vị anh trai đại nhân đã thừa dịp không ai chú ý, Tiểu Phong mơ hồ liền hôn trộm vài phát, hôn đến đến mức cả bé thỏ cũng phải bĩu môi xem thường. Ngay lúc hai anh em vẫn còn mải mê đùa giỡn, nói những câu không hề có tý hàm lượng dinh dưỡng, máy bay rốt cuộc cũng đến nơi cần phải đến.
Trong đại sảnh rộng lớn người đến người đi, tất cả đều là những gương mặt thập phần xa lạ của người nước ngoài.
Người phương Đông khác người phương Tây. Xét về diện mạo, người phương Đông trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thực, nhất là một người thân thể vốn gầy yếu như Diệp Phong, gương mặt non nớt đơn thuần, nét cười khả ái, khi đứng với người cùng tuổi trong nước có khi còn trẻ hơn ấy, nhìn qua thật giống một học sinh cấp ba tuổi vị thành niên.
Ít nhất thì đây chính là ấn tượng đầu tiên của vị nhân huynh người Pháp • Richmond khi nhìn thấy cậu thiếu niên tên Diệp Phong này. Mãi đến khi vị hôn thê xinh đẹp, hoạt bát của ông ta tươi cười đầy mặt, nhiệt tình nhào tới ôm, ông ta mới chợt hoàn hồn, thiếu niên này thực sự là đứa con trai đã tốt nghiệp đại học trong truyền thuyết của vị hôn thê mình sao?!
“Cậu thật sự đã tốt nghiệp đại học à?!” Richmond trợn tròn mắt không thể tin nổi, ngạc nhiên hỏi, “Nhóc có nhảy lớp không đấy? Ý của tôi là cậu tốt nghiệp sớm hả?”
Diệp Cảnh khó chịu túm Diệp Phong lại, cố ý tránh cái móng vuốt đang huơ loạn của Richmond. Hài quá nhỉ, Lưu Tố Nguyệt cố ý khiêu khích nhào vào ôm còn chưa tính, tốt xấu gì thì vị phu nhân này cũng coi như là mẹ vợ trên danh nghĩa của anh (?), nhưng lão già ngoại quốc kia là cái quái gì chứ, đúng là đồ không có giáo dưỡng! Mới gặp đã có ý đồ động tay động chân với Tiểu Phong của anh rồi.【 Anh zai à, xem ra anh đã hoàn toàn lãng quên đối phương rồi sao?!】
Diệp Phong gãi đầu, ngại ngùng mỉm cười, không để cho Diệp Cảnh kịp thời nổi bão, Lưu Tố Nguyệt đã nhảy ra hòa giải. Lời thừa, bà cũng không muốn ngay trong lần gặp mặt đầu tiên này, quan hệ giữa vị hôn phu của bà cùng Diệp Cảnh bị ảnh hưởng xấu.
“Được rồi được rồi, đừng đứng đây nói chuyện nữa, lạnh lắm, chúng ta lên xe đi.” Lưu Tố Nguyệt vung tay, lôi kéo vị hôn phu nhà mình đi ra ngoài.
Những lời này đã lập tức thức tỉnh Diệp Cảnh, nước Pháp nằm ở vĩ độ cao hơn, nhiệt độ dĩ nhiên cũng thấp hơn Trung Quốc, anh tức khắc xoay người lại, lấy chiếc áo khoác thật dày trong túi khoác lên người Diệp Phong.
“Anh hai.....” Bé thỏ Tiểu Phong bĩu môi, cậu cảm thấy anh trai cứ luôn lo lắng không đâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc áo vào.
Sắc mặt Richmond thoáng có chút cổ quái sau khi nhìn thấy hành động ấy của hai anh em, đáy mắt lóe quang mang kỳ dị, trong lòng đã thầm đoán ra chút gì đó, nhưng lại nghĩ đến quan hệ huyết thống giữa hai người nên ông theo bản năng, lập tức đánh tan ý niệm vừa hình thành trong đầu.
“Richmond, chuyên tâm lái xe đi.” Lưu Tố Nguyệt trừng mắt lườm, ám chỉ Richmond vừa thất thần trong khoảng thời gian quá dài.
“Được rồi mà em yêu, anh chỉ cảm thấy…… ôi Thượng Đế, vẫn là thôi đi, có lẽ là vì mai đã phải kết hôn rồi nên tâm trạng anh hôm nay không ổn lắm”.
“Không tốt lắm?”
“Hay miên man suy nghĩ vẩn vơ ấy mà, nói không chừng đây chính là cái gọi là sự sợ hãi tiền hôn nhân.” Richmond cười vui vẻ, không quá bất ngờ khi bị Lưu Tố Nguyệt đánh yêu một cái.
“Em nói cho anh biết nhé Richmond, nếu ngày mai anh dám chạy trốn, về sau cũng đừng nghĩ gặp lại em nữa!” Lưu Tố Nguyệt huơ huơ nắm tay không có tý uy hiếp nào về phía Richmond, vẻ mặt tỏ ra hung ác nhưng hoàn toàn không có uy thế gì, ngược lại càng làm tăng thêm phong thái quyến rũ pha chút hờn dỗi đáng yêu.
Diệp Phong ngồi ở hàng ghế sau, trộm nhìn không chớp mắt toàn cảnh phía trước, ngay đến cậu cũng không nhận ra rằng khóe môi mình đã bất giác cong lên. Cánh tay Diệp Cảnh nãy giờ vẫn yên lặng nằm gọn ghẽ trên thắt lưng Tiểu Phong, còn thường xuyên vụng trộm chọc chọc vài cái. Diệp Phong vốn cực kỳ sợ nhột, vừa bị chọt đã không nhịn được muốn xù lông, nhưng ngại có người ngoài nên không thể làm gì, cậu không muốn khiến họ để ý....
Cho nên đành phải lén lút vặn vẹo tránh né bàn tay của anh trai, tránh không được thì dùng sức cấu, không cho anh động đậy.
Diệp Cảnh đã thành công trong việc đoạt lại sự chú ý của Tiểu Phong, tâm tình nhất thời thăng lên mấy bậc.
.
Câu chuyện Lưu Tố Nguyệt cùng Richmond quen nhau như thế nào nghe ra thập phần hài kịch. Địa vị xã hội của Richmond tuy không thấp, nhưng ông ta không hề sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu phù phiếm, cũng không hay xuất hiện trên truyền thông, chủ trương của gia đình còn là để con trẻ tự do phát triển, làm theo ý thích, cho nên ông cùng Lưu Tố Nguyệt cũng không quen nhau như cách mà mọi người nghĩ. Một lần gặp nhau trong một bữa tiệc lộng lẫy nào đó rồi yêu nhau ư, chuyện cổ tích à, thời đại nào rồi!
Dùng cách nói của Lưu Tố Nguyệt mà nói, đấy chính là một lần ngoài ý muốn, một lần……. Đối với bà thì đó là sự bất ngờ vô cùng hỏng bét.
Bất ngờ đi du lịch, bất ngờ gặp nhau, bất ngờ cùng nhau bị lạc giữa núi rừng hoang vu của Đức, còn cùng nhau đụng độ sư tử, may mắn nhất là bọn họ không bị sư tử thịt!
“Tôi nghĩ tâm tình của con sư tử lúc ấy đang vô cùng tốt, hoặc là nó vừa mới ăn no xong.” Mỗi lần nhắc tới chuyện cũ này, Richmond luôn nói như vậy, “Đây quả thực là một lần trải nghiệm rất rất lớn”.
Hai người đã hiểu rõ về nhau khi cùng trải qua hoạn nạn khắc cốt ghi tâm, muốn quên cũng khó, hơn nữa bọn họ chắc chắn là có duyên phận, trong lúc vô ý lại một lần nữa cùng nhau tới tham quan hôn lễ của một bộ lạc nguyên thủy, nhờ đó mà hai người càng hiểu nhau thêm.
Khi nói về những chuyện của bản thân, Lưu Tố Nguyệt luôn có vẻ hoạt bát hay nói, thần thái hào hứng, sự xinh đẹp của bà đủ để hấp dẫn ánh nhìn của một người đàn ông, đương nhiên một người Pháp lãng mạn như Richmond cũng không ngoại lệ. Mà Lưu Tố Nguyệt thích Richmond không phải chỉ vì cái sự mặt dày, bám riết không rời, mà còn vì sự hiểu biết sâu rộng, phong phú về mặt du lịch thiên nhiên của ông nữa.
.
Khi bốn người cùng nhau ăn bữa tối, Richmond đã bắt đầu cảm thấy thế giới quan cùng tiết tháo của bản thân trong nháy mắt lại giảm đi vài bậc. Ông tròn mắt nhìn Diệp Cảnh cẩn thận từng ly từng tý xắt thịt bò cho Diệp Phong, sau đó chậm rãi đút tới miệng em trai nhà mình, tiếp đó là cảnh Diệp Phong phồng hai má nhai nuốt như con sóc nhỏ, Diệp Cảnh còn tỏ ra thú vị chọc chọc vài phát, chọc đến khi bé thỏ trợn mắt lườm mới thôi.
Mới đầu, lúc Richmond biết Lưu Tố Nguyệt có một đứa con trai đang học đại học thì đã kinh ngạc tới mức há hốc miệng, gần như có thể nhét được trứng chim vào trong, bởi vì nhìn bà trẻ vô cùng, tuyệt đối không giống người có con nhỏ.
Nhưng hiện tại, nhìn một màn “huynh hữu đệ cung” quá mức thân mật trước mắt này, Richmond rất muốn mở miệng ngăn cản, cho dù Diệp Phong thật sự là học sinh trung học đi chăng nữa thì cũng không cần phải đút tới đút lui như thế chứ! Cái không khí ngọt ngấy đến méo mó này thật sự chọc mù con mắt hợp kim của người nhìn đấy biết không, nếu không phải đã biết hai người là anh em từ trước thì ông không nghĩ lệch hướng cũng không được!
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Richmond, Diệp Cảnh thản nhiên liếc mắt nhìn ông, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tiểu Phong không thể nào học được cách xắt thịt bò”.
Cho nên là cậu đang đổ tại cho tôi chuẩn bị bữa tối sai cách à? Richmond quay đầu nhìn Lưu Tố Nguyệt, đáy mắt lóe lên sự nghi hoặc, món ăn trên bàn đều do một tay Lưu Tố Nguyệt quyết định, dù sao thì đó cũng là con ruột của bà mà…….
Lưu Tố Nguyệt không thèm đáp lại, thích thú ăn đồ ăn trong đĩa của mình, đây chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, đút cơm cho Diệp Phong vẫn luôn là một trong những sở thích biến thái của Diệp Cảnh mà!
Ăn cơm xong, Diệp Phong vuốt vuốt cái bụng nhỏ đang phình lên vì no của mình, vẻ mặt thỏa mãn. Diệp Cảnh ngay lập tức lôi kéo Tiểu Phong nói lời cáo từ, sau đó đi tắm rồi ngủ. Hai anh em Diệp gia vừa mới rời khỏi nhà ăn, Richmond đã vội vàng ném dao nĩa xuống, vẻ mặt cổ quái nhìn Lưu Tố Nguyệt.
“Em yêu à, anh cảm thấy có gì đó không ổn, em không biết hai anh em chúng nó……” Ông chợt nhớ Lưu Tố Nguyệt đã từng nói rằng, hai anh em đã thân thiết gắn nó từ nhỏ, gần như trong thế giới của bọn họ chỉ có nhau, coi đối phương chính là người quan trọng nhất với mình.
Lưu Tố Nguyệt không quan tâm nhướn mi: “Không khác lắm đâu…….chính là như thế đấy”.
“Cái gì?”
“Anh nghĩ như thế nào?”
“Anh chỉ……” Không có khả năng, mặc dù đại đa số người dân ở đây đều chấp nhận đồng tính, nhưng anh em ruột thì không tránh khỏi có chút……
“Mọi chuyện vẫn luôn như thế.” Thái độ của Lưu Tố Nguyệt quá mức lạnh nhạt khiến Richmond khó hiểu.
“Em không lo lắng sao?”
“Em chỉ là bạn bè của thằng bé thôi Richmond, em hy vọng thằng bé sẽ được sống vui vẻ.” Cho dù loại quan hệ này quá mức quỷ dị, trái luân thường đạo lý, nhưng chỉ cần Diệp Phong cảm thấy hạnh phúc là đủ, có gì không tốt chứ?
Richmond trầm mặc trong chốc lát, sau đó yên lặng gật đầu.
.
.
.
Hôn lễ của Lưu Tố Nguyệt cùng Richmond tiến hành vô cùng thuận lợi, Diệp Phong không quá bất ngờ khi thấy cha Diệp ở đó, nhưng không hiểu vì sao ông lại cứ trừng mắt lườm anh hai như thế. Lúc Diệp Phong thì thầm hỏi Diệp Cảnh nguyên nhân, anh trai chỉ xoa xoa đầu cậu rồi nói, đừng để ý đến ông ấy.
Tại một thôn quê thanh bình, trong giáo đường nhỏ mộc mạc, dưới sự chứng kiến của Thượng Đế cùng sự chúc phúc của cha sứ tôn nghiêm, Lưu Tố Nguyệt và Richmond chính thức kết duyên vợ chồng. Diệp Cảnh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Diệp Phong, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Phong, em đồng ý gả cho anh chứ?!”
Diệp Phong giật mình sửng sốt, những ngón tay thon dài lập tức nắm chặt lấy bàn tay của anh hai, vẻ mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.
“Em đồng ý!” Cậu nhỏ giọng trả lời.
“Đây vốn……là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Diệp Cảnh miễn cưỡng nói, tuyệt đối không quá giật mình khi thấy nội dung ghi trên thiệp mời. Cái làm anh có chút buồn bực chính là tại sao không có tên anh trong khung người được mời chứ?!
Dám can đảm bỏ qua đương gia gia chủ là anh, thậm chí còn làm ra vẻ khiêu khích cướp Tiểu Phong đi, ngoại trừ Lưu Tố Nguyệt thì còn ai vào đây!
Tiểu Phong vừa tốt nghiệp, người phụ nữ này đã vội vàng muốn kết hôn! Diệp Cảnh cực độ hoài nghi không biết Lưu Tố Nguyệt có cố ý hay không nữa, thừa dịp anh bận rộn sự vụ ở công ty liền công khai gọi Tiểu Phong ra nước ngoài, sau đó dùng đủ loại lý do giữ cậu bên đó.
Hơn nữa, Tiểu Phong còn rất thích chụp ảnh ngoại cảnh..... Không được! Tuyệt đối không thể để Lưu Tố Nguyệt thực hiện được âm mưu. Sắc mặt Diệp Cảnh nhất thời đen đặc, xem ra Lưu Tố Nguyệt đã chắc chắn Diệp Phong sẽ tới nên mới cố ý chỉ mời Tiểu Phong! Hừ, anh mặc kệ trên thiếp mời có ghi tên mình hay không, dù sao thì đến lúc đó kiểu gì Tiểu Phong cũng sẽ không trơ mắt nhìn anh bị ngăn ở ngoài đâu nhỉ. 【 Anh zai à, anh thật ngây thơ!】
“Anh hai, mẹ muốn gả cho ai vậy?” Tuy trên giấy mời đã viết rõ ràng rồi nhưng Diệp Phong bi thống nhận ra rằng, cậu hoàn toàn không hiểu gì hết.
Diệp Cảnh liếc mắt nhìn tấm thiệp lần nữa rồi an ủi nói: “Là một người Pháp”.
Tiểu Phong chưa từng học tiếng Pháp, bình thường cũng không dùng đến cho nên không hiểu là chuyện bình thường.
Đây không phải là lần đầu tiên hai anh em cùng nhau xuất ngoại, nhưng vì có quan hệ đặc biệt với Lưu Tố Nguyệt cho nên Diệp Phong phá lệ thấp thỏm hơn bình thường. Cậu lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ yên, sáng hôm sau vừa mới ngồi vào khoang hạng nhất đã mơ hồ ngã xuống ngủ. Diệp Cảnh cưng chiều vuốt vuốt nhúm lông xù trên đầu cậu, cơ mà có vuốt thế nào đi nữa thì nó vẫn cứ vểnh.
Thật là đám lông ngốc manh!!! Diệp Cảnh cẩn thận ôm Diệp Phong vào lòng, để cậu lấy ngực anh làm gối, làm cho giấc ngủ của cậu càng thoải mái hơn.
Diệp Phong chóp chép miệng, giống như lúc còn bé, ngây thơ mà thu thuận cọ cọ vào quần áo anh trai, mũi hít khí nhè nhẹ, tựa như cảm nhận được cỗ hương vị quen thuộc mà mình tin tưởng nhất, khuôn mặt trắng nõn càng vùi sâu vào lòng anh hai hơn, biểu tình trong ngoài như một, tản mát ra hơi thở ấm áp bình an.
Diệp Cảnh gọi tiếp viên hàng không lấy một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng giúp Tiểu Phong giữ ấm, cẩn thận dịch góc chăn. Khi nhìn thấy dáng vẻ say ngủ của Diệp Phong, khóe môi anh bất tri bất giác nhếch lên, hình thành nên một đường cong tuyệt mỹ, đáy mắt ngập tràn ôn nhu cưng chiều, phẳng lặng tựa như mặt hồ thu.
.
Khi máy bay sắp hạ cánh, Diệp Cảnh nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Phong dậy, sau đó đút cho bé thỏ nhỏ đang mơ màng ngái ngủ kia vài miếng điểm tâm và chút nước ấm. Tiện thể, vị anh trai đại nhân đã thừa dịp không ai chú ý, Tiểu Phong mơ hồ liền hôn trộm vài phát, hôn đến đến mức cả bé thỏ cũng phải bĩu môi xem thường. Ngay lúc hai anh em vẫn còn mải mê đùa giỡn, nói những câu không hề có tý hàm lượng dinh dưỡng, máy bay rốt cuộc cũng đến nơi cần phải đến.
Trong đại sảnh rộng lớn người đến người đi, tất cả đều là những gương mặt thập phần xa lạ của người nước ngoài.
Người phương Đông khác người phương Tây. Xét về diện mạo, người phương Đông trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thực, nhất là một người thân thể vốn gầy yếu như Diệp Phong, gương mặt non nớt đơn thuần, nét cười khả ái, khi đứng với người cùng tuổi trong nước có khi còn trẻ hơn ấy, nhìn qua thật giống một học sinh cấp ba tuổi vị thành niên.
Ít nhất thì đây chính là ấn tượng đầu tiên của vị nhân huynh người Pháp • Richmond khi nhìn thấy cậu thiếu niên tên Diệp Phong này. Mãi đến khi vị hôn thê xinh đẹp, hoạt bát của ông ta tươi cười đầy mặt, nhiệt tình nhào tới ôm, ông ta mới chợt hoàn hồn, thiếu niên này thực sự là đứa con trai đã tốt nghiệp đại học trong truyền thuyết của vị hôn thê mình sao?!
“Cậu thật sự đã tốt nghiệp đại học à?!” Richmond trợn tròn mắt không thể tin nổi, ngạc nhiên hỏi, “Nhóc có nhảy lớp không đấy? Ý của tôi là cậu tốt nghiệp sớm hả?”
Diệp Cảnh khó chịu túm Diệp Phong lại, cố ý tránh cái móng vuốt đang huơ loạn của Richmond. Hài quá nhỉ, Lưu Tố Nguyệt cố ý khiêu khích nhào vào ôm còn chưa tính, tốt xấu gì thì vị phu nhân này cũng coi như là mẹ vợ trên danh nghĩa của anh (?), nhưng lão già ngoại quốc kia là cái quái gì chứ, đúng là đồ không có giáo dưỡng! Mới gặp đã có ý đồ động tay động chân với Tiểu Phong của anh rồi.【 Anh zai à, xem ra anh đã hoàn toàn lãng quên đối phương rồi sao?!】
Diệp Phong gãi đầu, ngại ngùng mỉm cười, không để cho Diệp Cảnh kịp thời nổi bão, Lưu Tố Nguyệt đã nhảy ra hòa giải. Lời thừa, bà cũng không muốn ngay trong lần gặp mặt đầu tiên này, quan hệ giữa vị hôn phu của bà cùng Diệp Cảnh bị ảnh hưởng xấu.
“Được rồi được rồi, đừng đứng đây nói chuyện nữa, lạnh lắm, chúng ta lên xe đi.” Lưu Tố Nguyệt vung tay, lôi kéo vị hôn phu nhà mình đi ra ngoài.
Những lời này đã lập tức thức tỉnh Diệp Cảnh, nước Pháp nằm ở vĩ độ cao hơn, nhiệt độ dĩ nhiên cũng thấp hơn Trung Quốc, anh tức khắc xoay người lại, lấy chiếc áo khoác thật dày trong túi khoác lên người Diệp Phong.
“Anh hai.....” Bé thỏ Tiểu Phong bĩu môi, cậu cảm thấy anh trai cứ luôn lo lắng không đâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc áo vào.
Sắc mặt Richmond thoáng có chút cổ quái sau khi nhìn thấy hành động ấy của hai anh em, đáy mắt lóe quang mang kỳ dị, trong lòng đã thầm đoán ra chút gì đó, nhưng lại nghĩ đến quan hệ huyết thống giữa hai người nên ông theo bản năng, lập tức đánh tan ý niệm vừa hình thành trong đầu.
“Richmond, chuyên tâm lái xe đi.” Lưu Tố Nguyệt trừng mắt lườm, ám chỉ Richmond vừa thất thần trong khoảng thời gian quá dài.
“Được rồi mà em yêu, anh chỉ cảm thấy…… ôi Thượng Đế, vẫn là thôi đi, có lẽ là vì mai đã phải kết hôn rồi nên tâm trạng anh hôm nay không ổn lắm”.
“Không tốt lắm?”
“Hay miên man suy nghĩ vẩn vơ ấy mà, nói không chừng đây chính là cái gọi là sự sợ hãi tiền hôn nhân.” Richmond cười vui vẻ, không quá bất ngờ khi bị Lưu Tố Nguyệt đánh yêu một cái.
“Em nói cho anh biết nhé Richmond, nếu ngày mai anh dám chạy trốn, về sau cũng đừng nghĩ gặp lại em nữa!” Lưu Tố Nguyệt huơ huơ nắm tay không có tý uy hiếp nào về phía Richmond, vẻ mặt tỏ ra hung ác nhưng hoàn toàn không có uy thế gì, ngược lại càng làm tăng thêm phong thái quyến rũ pha chút hờn dỗi đáng yêu.
Diệp Phong ngồi ở hàng ghế sau, trộm nhìn không chớp mắt toàn cảnh phía trước, ngay đến cậu cũng không nhận ra rằng khóe môi mình đã bất giác cong lên. Cánh tay Diệp Cảnh nãy giờ vẫn yên lặng nằm gọn ghẽ trên thắt lưng Tiểu Phong, còn thường xuyên vụng trộm chọc chọc vài cái. Diệp Phong vốn cực kỳ sợ nhột, vừa bị chọt đã không nhịn được muốn xù lông, nhưng ngại có người ngoài nên không thể làm gì, cậu không muốn khiến họ để ý....
Cho nên đành phải lén lút vặn vẹo tránh né bàn tay của anh trai, tránh không được thì dùng sức cấu, không cho anh động đậy.
Diệp Cảnh đã thành công trong việc đoạt lại sự chú ý của Tiểu Phong, tâm tình nhất thời thăng lên mấy bậc.
.
Câu chuyện Lưu Tố Nguyệt cùng Richmond quen nhau như thế nào nghe ra thập phần hài kịch. Địa vị xã hội của Richmond tuy không thấp, nhưng ông ta không hề sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu phù phiếm, cũng không hay xuất hiện trên truyền thông, chủ trương của gia đình còn là để con trẻ tự do phát triển, làm theo ý thích, cho nên ông cùng Lưu Tố Nguyệt cũng không quen nhau như cách mà mọi người nghĩ. Một lần gặp nhau trong một bữa tiệc lộng lẫy nào đó rồi yêu nhau ư, chuyện cổ tích à, thời đại nào rồi!
Dùng cách nói của Lưu Tố Nguyệt mà nói, đấy chính là một lần ngoài ý muốn, một lần……. Đối với bà thì đó là sự bất ngờ vô cùng hỏng bét.
Bất ngờ đi du lịch, bất ngờ gặp nhau, bất ngờ cùng nhau bị lạc giữa núi rừng hoang vu của Đức, còn cùng nhau đụng độ sư tử, may mắn nhất là bọn họ không bị sư tử thịt!
“Tôi nghĩ tâm tình của con sư tử lúc ấy đang vô cùng tốt, hoặc là nó vừa mới ăn no xong.” Mỗi lần nhắc tới chuyện cũ này, Richmond luôn nói như vậy, “Đây quả thực là một lần trải nghiệm rất rất lớn”.
Hai người đã hiểu rõ về nhau khi cùng trải qua hoạn nạn khắc cốt ghi tâm, muốn quên cũng khó, hơn nữa bọn họ chắc chắn là có duyên phận, trong lúc vô ý lại một lần nữa cùng nhau tới tham quan hôn lễ của một bộ lạc nguyên thủy, nhờ đó mà hai người càng hiểu nhau thêm.
Khi nói về những chuyện của bản thân, Lưu Tố Nguyệt luôn có vẻ hoạt bát hay nói, thần thái hào hứng, sự xinh đẹp của bà đủ để hấp dẫn ánh nhìn của một người đàn ông, đương nhiên một người Pháp lãng mạn như Richmond cũng không ngoại lệ. Mà Lưu Tố Nguyệt thích Richmond không phải chỉ vì cái sự mặt dày, bám riết không rời, mà còn vì sự hiểu biết sâu rộng, phong phú về mặt du lịch thiên nhiên của ông nữa.
.
Khi bốn người cùng nhau ăn bữa tối, Richmond đã bắt đầu cảm thấy thế giới quan cùng tiết tháo của bản thân trong nháy mắt lại giảm đi vài bậc. Ông tròn mắt nhìn Diệp Cảnh cẩn thận từng ly từng tý xắt thịt bò cho Diệp Phong, sau đó chậm rãi đút tới miệng em trai nhà mình, tiếp đó là cảnh Diệp Phong phồng hai má nhai nuốt như con sóc nhỏ, Diệp Cảnh còn tỏ ra thú vị chọc chọc vài phát, chọc đến khi bé thỏ trợn mắt lườm mới thôi.
Mới đầu, lúc Richmond biết Lưu Tố Nguyệt có một đứa con trai đang học đại học thì đã kinh ngạc tới mức há hốc miệng, gần như có thể nhét được trứng chim vào trong, bởi vì nhìn bà trẻ vô cùng, tuyệt đối không giống người có con nhỏ.
Nhưng hiện tại, nhìn một màn “huynh hữu đệ cung” quá mức thân mật trước mắt này, Richmond rất muốn mở miệng ngăn cản, cho dù Diệp Phong thật sự là học sinh trung học đi chăng nữa thì cũng không cần phải đút tới đút lui như thế chứ! Cái không khí ngọt ngấy đến méo mó này thật sự chọc mù con mắt hợp kim của người nhìn đấy biết không, nếu không phải đã biết hai người là anh em từ trước thì ông không nghĩ lệch hướng cũng không được!
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Richmond, Diệp Cảnh thản nhiên liếc mắt nhìn ông, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tiểu Phong không thể nào học được cách xắt thịt bò”.
Cho nên là cậu đang đổ tại cho tôi chuẩn bị bữa tối sai cách à? Richmond quay đầu nhìn Lưu Tố Nguyệt, đáy mắt lóe lên sự nghi hoặc, món ăn trên bàn đều do một tay Lưu Tố Nguyệt quyết định, dù sao thì đó cũng là con ruột của bà mà…….
Lưu Tố Nguyệt không thèm đáp lại, thích thú ăn đồ ăn trong đĩa của mình, đây chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, đút cơm cho Diệp Phong vẫn luôn là một trong những sở thích biến thái của Diệp Cảnh mà!
Ăn cơm xong, Diệp Phong vuốt vuốt cái bụng nhỏ đang phình lên vì no của mình, vẻ mặt thỏa mãn. Diệp Cảnh ngay lập tức lôi kéo Tiểu Phong nói lời cáo từ, sau đó đi tắm rồi ngủ. Hai anh em Diệp gia vừa mới rời khỏi nhà ăn, Richmond đã vội vàng ném dao nĩa xuống, vẻ mặt cổ quái nhìn Lưu Tố Nguyệt.
“Em yêu à, anh cảm thấy có gì đó không ổn, em không biết hai anh em chúng nó……” Ông chợt nhớ Lưu Tố Nguyệt đã từng nói rằng, hai anh em đã thân thiết gắn nó từ nhỏ, gần như trong thế giới của bọn họ chỉ có nhau, coi đối phương chính là người quan trọng nhất với mình.
Lưu Tố Nguyệt không quan tâm nhướn mi: “Không khác lắm đâu…….chính là như thế đấy”.
“Cái gì?”
“Anh nghĩ như thế nào?”
“Anh chỉ……” Không có khả năng, mặc dù đại đa số người dân ở đây đều chấp nhận đồng tính, nhưng anh em ruột thì không tránh khỏi có chút……
“Mọi chuyện vẫn luôn như thế.” Thái độ của Lưu Tố Nguyệt quá mức lạnh nhạt khiến Richmond khó hiểu.
“Em không lo lắng sao?”
“Em chỉ là bạn bè của thằng bé thôi Richmond, em hy vọng thằng bé sẽ được sống vui vẻ.” Cho dù loại quan hệ này quá mức quỷ dị, trái luân thường đạo lý, nhưng chỉ cần Diệp Phong cảm thấy hạnh phúc là đủ, có gì không tốt chứ?
Richmond trầm mặc trong chốc lát, sau đó yên lặng gật đầu.
.
.
.
Hôn lễ của Lưu Tố Nguyệt cùng Richmond tiến hành vô cùng thuận lợi, Diệp Phong không quá bất ngờ khi thấy cha Diệp ở đó, nhưng không hiểu vì sao ông lại cứ trừng mắt lườm anh hai như thế. Lúc Diệp Phong thì thầm hỏi Diệp Cảnh nguyên nhân, anh trai chỉ xoa xoa đầu cậu rồi nói, đừng để ý đến ông ấy.
Tại một thôn quê thanh bình, trong giáo đường nhỏ mộc mạc, dưới sự chứng kiến của Thượng Đế cùng sự chúc phúc của cha sứ tôn nghiêm, Lưu Tố Nguyệt và Richmond chính thức kết duyên vợ chồng. Diệp Cảnh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Diệp Phong, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Phong, em đồng ý gả cho anh chứ?!”
Diệp Phong giật mình sửng sốt, những ngón tay thon dài lập tức nắm chặt lấy bàn tay của anh hai, vẻ mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.
“Em đồng ý!” Cậu nhỏ giọng trả lời.
Tác giả :
Đoạn Tội Hoa