Trọng Sinh Chi Quân Tẩu
Chương 31: Mưa bão
Editor: Tứ Phương Team
Hai đại nam nhân ngồi sồn sột ăn hết một bát mì to, cô vừa đau lòng lại vừa không biết nói gì, bao nhiều mì như thế bọn họ ăn đâu hết rồi.
Còn may là Triệu Minh Lượng ăn xong cuối cùng cũng ngậm được cái mồm độc địa lại, trước khi đi còn nói với Triệu Kiến Quốc: “Cậu cũng đừng nuông chiều cô ta quá, mặc dù nói bây giờ cô ta biết làm cơm lại dọn phòng, nhưng khó mà đảm bảo được ngày nào đó cô ta lại trở về như lúc trước, cậu phải nghiêm khắc một chút, biết chưa?”
Nói xấu sau lưng người khác thì cũng đừng nói to như vậy chứ, cô cái gì cũng nghe thấy rồi có được không?
Hứa Hân đang rửa bát trợn trắng mắt, đây rõ ràng là nói với cô mà.
“Cậu quản nhiều thế làm gì? Nên làm gì thì làm đó đi.” Triệu Kiến Quốc ngay lập tức cẩn thận nhìn về phía Hứa Hân đang ở trong bếp, thấy cô không có động tĩnh gì liền thô lỗ mà đẩy anh ta một cái, ngụ ý chính là bảo anh đừng có quản chuyện của hai người họ.
Triệu Minh Lượng tức đến gan cũng thắt, nói: “Trọng sắc khinh bạn.” Nhưng dù sao cũng đã ăn một bữa cơm rồi, giữ thăng bằng một chút rồi quay người tức giận bước đi.
Triệu Kiến Quốc đóng cửa, có chút thấp thỏm không yên mà trở về phòng, khập khiễng rẽ qua bếp giúp Hứa Hân thu dọn, thấy cô không nói gì liền nhẹ thở ra. Nhưng không nghĩ đến, rửa bát xong, cô vậy mà lại cười như không nói: “Anh định nghiêm khắc với em như thế nào đây?”
Triệu Kiến Quốc đông cứng, ấp úng nửa ngày mới nói: “Anh sẽ không.” sau đó đặt bát xuống, nhìn rất không tự nhiên mà đi rồi.
Hứa Hân nghe hiểu ý của anh là sẽ không nghiêm khắc với mình, không tự chủ được mà nhếch miệng cười, vẫn là không tự nhiên thế này mới đáng yêu.
Qua buổi chiều, bên ngoài âm u trông rất đáng sợ, hôm nay chị Quách về sớm đã đón bọn nhóc về rồi, sau đó thấp thoáng có nghe thấy tiếng sấm. Rõ ràng là đã cuối thu rồi thế nào đột nhiên lại có mưa, hay là mưa bão?
Hứa Hân rất sợ tiếng sấm, bởi vì đời trước ngày cô chết cũng là ngày mưa bão sấm chớp.
Vẫn tốt là mưa cũng bé, nhưng mà đợi đến tối thì không như vậy nữa. Hứa Hân ôm lấy bé Hổ ngủ một lát, đột nhiên liền bị tiếng sấm đánh cho tỉnh, cô bị doạ la to một tiếng, nhưng thấy bé Hổ đang ở bên liền che miệng lại, nhưng vẫn sợ đến run lên.
Triệu Kiến Quốc cũng bị đánh thức, lúc nghe thấy tiếng Hứa Hân kêu lên liền nhảy xuống giường vừa chạy vừa nhảy tập tễnh đến phòng của Hứa Hân mở cửa nói: “Vợ…Hứa Hân em làm sao rồi?” gọi vợ có lẽ cô sẽ không thích nghe, vậy nên đổi thành gọi tên cô.
“Không, không sao.” Bản thân trọng sinh rồi, loại chuyện nó chắc chắc sẽ không để nó xảy ra nữa. Hơn nữa Triệu Kiến Quốc cũng ở đây, không có chuyện gì đáng sợ cả.
Triệu Kiến Quốc thấy Hứa Hân cuộn vào góc tường, vô cớ mà đau lòng một lúc, bước qua nói: “Đúng là không có chuyện gì, có phải sợ hay không?”
“Ai, ai sợ cơ chứ? Anh quay về đi, đừng quản em.” Cô chính là thích cậy mạnh, đời trước hay đời này cũng thế.
“Ừm, vậy, vậy anh quay về đây.” Chớp loé lên Hứa Hân đang mặc cái áo sơ mi lớn, đôi chân trơn nhẵn bóng loáng, mắt Triệu Kiến Quốc có chút hoa lên, vậy nên Triệu Kiến Quốc không dám nhìn mà quay người bước ra ngoài.
Nhưng bỗng nhiên tay bị giữ chặt, một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đang nằm trong tay anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ở lại với em được không?”
Triệu Kiến Quốc cảm thấy tim bị xiết mạnh một cái, cả người như bốc hoả, có chút cứng đờ nói: “Được.” Anh cảm thấy có chút huyền ảo, thiếu chút nữa còn cho rằng tai mình có vấn đề.
Nhưng quay đầu lại, con ngươi Hứa Hân có chút kinh hoảng mà nhìn chằm chằm anh, anh thấy mà đau lòng. Cô có ngang ngược hung hăng đi nữa thì cũng là con gái, lá gan đương nhiên nhỏ, lại thêm phát sinh loại chuyện đó nên cô mới tuỳ hứng như vậy. Thực ra không quan hệ gì, anh có thể sẽ mãi thương cô, không cần phải làm khó bản thân. Chỉ là những chuyện này anh giấu trong lòng không biết nên nói thế nào, chỉ là nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó nuốt một ngụm nước bọt nói: “Anh ngủ ở chỗ nào?”
“Có thể ngủ bên cạnh của bé Hổ.” Mặc dù nói sợ nên để người lưu lại, nhưng dẫu sao vẫn là không qúa quen thuộc, không thể như thế mà đuổi anh ra một chỗ nào đó tuỳ tiện ngủ, lại nói anh vẫn còn đang bị thương, nhỡ anh chịu không được vết thương lại nặng thêm thì làm thế nào?
Đến lúc đó mọi người hỏi: Vết thương của Triệu Kiến Quốc rõ ràng không có chuyện gì, vì cái gì bỗng nhiên lại nặng thêm? Giải thích thế nào, chẳng lẽ nói bởi vì làm chuyện vợ chồng nên không cẩn thận làm cho vết thương thêm nghiêm trọng?
Mất mặt lắm.
Triệu Kiến Quốc cũng không nói gì thêm tự giác mà nằm xuống bên còn lại cạnh bé Hổ, còn may là chiếc giường này to ngủ ba người mặc dù có chút chen chúc nhưng cũng không quá khó chịu.
“Ngủ đi, không sao.” Sau khi nằm xuốnganh cứng ngắc mà nói ra một câu an ủi, sau đó cái gì cũng không nói được. Đối mặt với Hứa Hân anh xác thật là vừa khẩn trương vừa sợ hãi, sợ làm sai cái gì doạ người ta sợ chạy mất.
Hứa Hân đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Em có thể cầm tay anh không?”
Mặt Triệu Kiến Quốc vọt cái đỏ lên, nhưng vẫn là đẩy bé Hổ xuống dưới một chút, sau đó vươn tay qua.
Tiếp theo một to một nhỏ nắm lấy, Hứa Hân không bao lâu thì tiến vào giấc mộng, cho dù đang gặp ác mộng, nhưng không biết trong lòng dường như có sức mạnh. Nhưng ngày hôm sau cô vẫn là dậy muộn, Đinh Đinh và tiểu Đường là Triệu Kiến Quốc dẫn vào, bữa sáng cũng là anh hâm nóng.
Hứa Hân có chút ngại ngùng, để cho một người đang bị thương đến chăm sóc mình. Cô nhanh chóng bảo Triệu Kiến Quốc ngồi xuống, sau đó cho bé Hổ ăn. Hai người ù ù cạc cạc mà ngủ cùng giường đều có chút ngượng ngùng, nhất là Triệu Kiến Quốc đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Hứa Hân có loại cảm giác bắt nạt người ta, bỗng nhiên có một loại ý nghĩ nếu như muốn hai người ở bên nhau đoạn tình cảm này nhất định phải do cô chủ động mới được, bằng không dựa vào Triệu Kiến Quốc chỉ sợ đợi tám, mười năm hai người cũng sẽ không có tiến triển gì.
Vẫn luôn mập mờ như thế, cô chịu không được.
Nhưng không nghĩ đến đợi mọi thứ thu dọn xong hết, hai vợ chồng Triệu Kiến Minh đến, sau khi mời hai người vào trong, hai anh em này một người bị thương cánh tay, một người thương ở chân thật đúng là làm người ta cảm khái.
Trương Tú Lan vào trước ôm lấy bé Hổ, sau đó nước mắt suýt nữa không nhịn được rơi xuống, cô thật đúng là rất nhớ con, dù sao cũng nhiều ngày không gặp rồi.
“Đều mập lên, vất vả cho hai em rồi. Rõ ràng là chưa có trông nom qua trẻ con, nhưng lại chăm sóc đến tốt như vậy.” Đây ngược lại cũng không phải nịnh nọt gì, phải biết rằng cô nương mà chưa trông trẻ con bao giờ chăm sóc tốt cho đứa trẻ lớn như vậy rất tốn sức, khó tránh được rối loạn.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, lại nói bé Hổ rất ngoan, ăn no liền ngủ, em rất thích bé.” Hứa Hân cùng Trương Tú Lan nói về đứa nhỏ, Triệu Kiến Quốc ở một bên hỏi một chút vết thương của Triệu Kiến Minh, rõ ràng trong hai người thì anh là em, nhưng nói đến nói đi Triệu Kiến Minh rõ ràng rất mất tự nhiên, không có biện pháp, ai bảo em trai của anh ta khí thế doạ người như thế, anh có chút sợ.
Triệu Kiến Minh nói vết thương của mình không sao, vốn dĩ nghĩ nhân lúc sau thu vén chút tiền qua năm nhưng làm sao nghĩ đến sẽ gặp phải loại chuyện này.
Hai đại nam nhân ngồi sồn sột ăn hết một bát mì to, cô vừa đau lòng lại vừa không biết nói gì, bao nhiều mì như thế bọn họ ăn đâu hết rồi.
Còn may là Triệu Minh Lượng ăn xong cuối cùng cũng ngậm được cái mồm độc địa lại, trước khi đi còn nói với Triệu Kiến Quốc: “Cậu cũng đừng nuông chiều cô ta quá, mặc dù nói bây giờ cô ta biết làm cơm lại dọn phòng, nhưng khó mà đảm bảo được ngày nào đó cô ta lại trở về như lúc trước, cậu phải nghiêm khắc một chút, biết chưa?”
Nói xấu sau lưng người khác thì cũng đừng nói to như vậy chứ, cô cái gì cũng nghe thấy rồi có được không?
Hứa Hân đang rửa bát trợn trắng mắt, đây rõ ràng là nói với cô mà.
“Cậu quản nhiều thế làm gì? Nên làm gì thì làm đó đi.” Triệu Kiến Quốc ngay lập tức cẩn thận nhìn về phía Hứa Hân đang ở trong bếp, thấy cô không có động tĩnh gì liền thô lỗ mà đẩy anh ta một cái, ngụ ý chính là bảo anh đừng có quản chuyện của hai người họ.
Triệu Minh Lượng tức đến gan cũng thắt, nói: “Trọng sắc khinh bạn.” Nhưng dù sao cũng đã ăn một bữa cơm rồi, giữ thăng bằng một chút rồi quay người tức giận bước đi.
Triệu Kiến Quốc đóng cửa, có chút thấp thỏm không yên mà trở về phòng, khập khiễng rẽ qua bếp giúp Hứa Hân thu dọn, thấy cô không nói gì liền nhẹ thở ra. Nhưng không nghĩ đến, rửa bát xong, cô vậy mà lại cười như không nói: “Anh định nghiêm khắc với em như thế nào đây?”
Triệu Kiến Quốc đông cứng, ấp úng nửa ngày mới nói: “Anh sẽ không.” sau đó đặt bát xuống, nhìn rất không tự nhiên mà đi rồi.
Hứa Hân nghe hiểu ý của anh là sẽ không nghiêm khắc với mình, không tự chủ được mà nhếch miệng cười, vẫn là không tự nhiên thế này mới đáng yêu.
Qua buổi chiều, bên ngoài âm u trông rất đáng sợ, hôm nay chị Quách về sớm đã đón bọn nhóc về rồi, sau đó thấp thoáng có nghe thấy tiếng sấm. Rõ ràng là đã cuối thu rồi thế nào đột nhiên lại có mưa, hay là mưa bão?
Hứa Hân rất sợ tiếng sấm, bởi vì đời trước ngày cô chết cũng là ngày mưa bão sấm chớp.
Vẫn tốt là mưa cũng bé, nhưng mà đợi đến tối thì không như vậy nữa. Hứa Hân ôm lấy bé Hổ ngủ một lát, đột nhiên liền bị tiếng sấm đánh cho tỉnh, cô bị doạ la to một tiếng, nhưng thấy bé Hổ đang ở bên liền che miệng lại, nhưng vẫn sợ đến run lên.
Triệu Kiến Quốc cũng bị đánh thức, lúc nghe thấy tiếng Hứa Hân kêu lên liền nhảy xuống giường vừa chạy vừa nhảy tập tễnh đến phòng của Hứa Hân mở cửa nói: “Vợ…Hứa Hân em làm sao rồi?” gọi vợ có lẽ cô sẽ không thích nghe, vậy nên đổi thành gọi tên cô.
“Không, không sao.” Bản thân trọng sinh rồi, loại chuyện nó chắc chắc sẽ không để nó xảy ra nữa. Hơn nữa Triệu Kiến Quốc cũng ở đây, không có chuyện gì đáng sợ cả.
Triệu Kiến Quốc thấy Hứa Hân cuộn vào góc tường, vô cớ mà đau lòng một lúc, bước qua nói: “Đúng là không có chuyện gì, có phải sợ hay không?”
“Ai, ai sợ cơ chứ? Anh quay về đi, đừng quản em.” Cô chính là thích cậy mạnh, đời trước hay đời này cũng thế.
“Ừm, vậy, vậy anh quay về đây.” Chớp loé lên Hứa Hân đang mặc cái áo sơ mi lớn, đôi chân trơn nhẵn bóng loáng, mắt Triệu Kiến Quốc có chút hoa lên, vậy nên Triệu Kiến Quốc không dám nhìn mà quay người bước ra ngoài.
Nhưng bỗng nhiên tay bị giữ chặt, một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đang nằm trong tay anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ở lại với em được không?”
Triệu Kiến Quốc cảm thấy tim bị xiết mạnh một cái, cả người như bốc hoả, có chút cứng đờ nói: “Được.” Anh cảm thấy có chút huyền ảo, thiếu chút nữa còn cho rằng tai mình có vấn đề.
Nhưng quay đầu lại, con ngươi Hứa Hân có chút kinh hoảng mà nhìn chằm chằm anh, anh thấy mà đau lòng. Cô có ngang ngược hung hăng đi nữa thì cũng là con gái, lá gan đương nhiên nhỏ, lại thêm phát sinh loại chuyện đó nên cô mới tuỳ hứng như vậy. Thực ra không quan hệ gì, anh có thể sẽ mãi thương cô, không cần phải làm khó bản thân. Chỉ là những chuyện này anh giấu trong lòng không biết nên nói thế nào, chỉ là nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó nuốt một ngụm nước bọt nói: “Anh ngủ ở chỗ nào?”
“Có thể ngủ bên cạnh của bé Hổ.” Mặc dù nói sợ nên để người lưu lại, nhưng dẫu sao vẫn là không qúa quen thuộc, không thể như thế mà đuổi anh ra một chỗ nào đó tuỳ tiện ngủ, lại nói anh vẫn còn đang bị thương, nhỡ anh chịu không được vết thương lại nặng thêm thì làm thế nào?
Đến lúc đó mọi người hỏi: Vết thương của Triệu Kiến Quốc rõ ràng không có chuyện gì, vì cái gì bỗng nhiên lại nặng thêm? Giải thích thế nào, chẳng lẽ nói bởi vì làm chuyện vợ chồng nên không cẩn thận làm cho vết thương thêm nghiêm trọng?
Mất mặt lắm.
Triệu Kiến Quốc cũng không nói gì thêm tự giác mà nằm xuống bên còn lại cạnh bé Hổ, còn may là chiếc giường này to ngủ ba người mặc dù có chút chen chúc nhưng cũng không quá khó chịu.
“Ngủ đi, không sao.” Sau khi nằm xuốnganh cứng ngắc mà nói ra một câu an ủi, sau đó cái gì cũng không nói được. Đối mặt với Hứa Hân anh xác thật là vừa khẩn trương vừa sợ hãi, sợ làm sai cái gì doạ người ta sợ chạy mất.
Hứa Hân đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Em có thể cầm tay anh không?”
Mặt Triệu Kiến Quốc vọt cái đỏ lên, nhưng vẫn là đẩy bé Hổ xuống dưới một chút, sau đó vươn tay qua.
Tiếp theo một to một nhỏ nắm lấy, Hứa Hân không bao lâu thì tiến vào giấc mộng, cho dù đang gặp ác mộng, nhưng không biết trong lòng dường như có sức mạnh. Nhưng ngày hôm sau cô vẫn là dậy muộn, Đinh Đinh và tiểu Đường là Triệu Kiến Quốc dẫn vào, bữa sáng cũng là anh hâm nóng.
Hứa Hân có chút ngại ngùng, để cho một người đang bị thương đến chăm sóc mình. Cô nhanh chóng bảo Triệu Kiến Quốc ngồi xuống, sau đó cho bé Hổ ăn. Hai người ù ù cạc cạc mà ngủ cùng giường đều có chút ngượng ngùng, nhất là Triệu Kiến Quốc đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Hứa Hân có loại cảm giác bắt nạt người ta, bỗng nhiên có một loại ý nghĩ nếu như muốn hai người ở bên nhau đoạn tình cảm này nhất định phải do cô chủ động mới được, bằng không dựa vào Triệu Kiến Quốc chỉ sợ đợi tám, mười năm hai người cũng sẽ không có tiến triển gì.
Vẫn luôn mập mờ như thế, cô chịu không được.
Nhưng không nghĩ đến đợi mọi thứ thu dọn xong hết, hai vợ chồng Triệu Kiến Minh đến, sau khi mời hai người vào trong, hai anh em này một người bị thương cánh tay, một người thương ở chân thật đúng là làm người ta cảm khái.
Trương Tú Lan vào trước ôm lấy bé Hổ, sau đó nước mắt suýt nữa không nhịn được rơi xuống, cô thật đúng là rất nhớ con, dù sao cũng nhiều ngày không gặp rồi.
“Đều mập lên, vất vả cho hai em rồi. Rõ ràng là chưa có trông nom qua trẻ con, nhưng lại chăm sóc đến tốt như vậy.” Đây ngược lại cũng không phải nịnh nọt gì, phải biết rằng cô nương mà chưa trông trẻ con bao giờ chăm sóc tốt cho đứa trẻ lớn như vậy rất tốn sức, khó tránh được rối loạn.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, lại nói bé Hổ rất ngoan, ăn no liền ngủ, em rất thích bé.” Hứa Hân cùng Trương Tú Lan nói về đứa nhỏ, Triệu Kiến Quốc ở một bên hỏi một chút vết thương của Triệu Kiến Minh, rõ ràng trong hai người thì anh là em, nhưng nói đến nói đi Triệu Kiến Minh rõ ràng rất mất tự nhiên, không có biện pháp, ai bảo em trai của anh ta khí thế doạ người như thế, anh có chút sợ.
Triệu Kiến Minh nói vết thương của mình không sao, vốn dĩ nghĩ nhân lúc sau thu vén chút tiền qua năm nhưng làm sao nghĩ đến sẽ gặp phải loại chuyện này.
Tác giả :
Dạ Tử Vũ