Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 177: Người quen cũ
TSCPTĐK - Chương 177
Chương 177: Người quen cũ
Biệt viện hoàng tử Tấn Quốc.
Tả Vân Phi nằm trên giường, một tay lót dưới đầu, Giang Cầm Tâm tới nói chuyện, hắn cũng không thèm đứng dậy.
"Mặc Linh Kim?" Tả Vân Phi nhàn nhạt dò hỏi.
Giang Cầm Tâm gật đầu: "Đúng vậy! Chỉ cần hai ngàn vạn là có thể mua tới."
Tả Vân Phi âm thầm trợn trắng mắt, hắn cũng không quá để ý hai ngàn vạn này, vấn đề là, hắn cho mượn tiền, Giang Cầm Tâm lại chưa chắc sẽ trả, hơn nữa, việc này không có quan hệ với hắn, Tả Vân Phi không muốn trộn lẫn vào.
"Ta thấy tên kia chưa chắc sẽ bán Mặc Linh Kim cho ngươi." Tả Vân Phi lạnh nhạt nói.
Giang Cầm Tâm cũng đoán được chuyện này sẽ không thuận lợi, nếu như tăng giá, hắn vẫn còn có khả năng mua về, nhưng đối phương lại là thuộc hạ đắc lực của Kỳ Thiếu Vinh, bản thân không thiếu tiền, nhưng khó khăn lắm mới gặp được một vật tốt như vậy, không thử một lần hắn thật sự là không cam lòng.
Trên thực tế, Giang Cầm Tâm cũng không phải quá muốn Mặc Linh Kim, nguyên nhân sâu xa trong đó là nàng muốn mượn cơ hội lần này tiếp cận Tả Vân Phi, thử thái độ của hắn một chút.
"Chỉ thân thể vàng ròng mới có thể hấp thu được Mặc Linh Kim, hắn cho dù có mua cũng không dùng được." Giang Cầm Tâm âm thầm rầu rĩ, chỉ cảm thấy Kỳ Hằng thật sự quá phận, ỷ vào bản thân có tiền, tiêu xài lãng phí.
Tả Vân Phi híp mắt lại, suy tư nói: "Thân thể vàng ròng, nói không sai! Người khác mua được thứ này về cũng không sử dụng được."
Năm đó người kia không phải có thân thể vàng ròng sao, hơn nữa, Kỳ Thiếu Vinh còn có một thân phận nữa là Tà Y, người ở bên cạnh Tà Y, ít nhiều hẳn cũng được một ít mưa dầm thấm đất......
"Ta đi gặp hắn."
Giang Cầm Tâm nhìn Tả Vân Phi trầm mặt, trong lòng không khỏi mờ mịt lên, nàng không nghĩ tới Tả Vân Phi lại thật sự hỗ trợ, tuy rằng bộ dáng Tả Vân Phi là có vẻ cảm thấy hứng thú với Kỳ Hằng, nhưng Giang Cầm Tâm vẫn kinh hỉ trong lòng.
............
"Tứ hoàng tử, Tả thiếu của Tấn Quốc tới." Đường Thiên Anh đang nói chuyện với Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, một thủ hạ chạy vào bẩm báo.
Đường Thiên Anh hơi sửng sốt một chút: "Sao hắn lại tới, mau mời!"
Tả Vân Phi mang theo mấy người Giang gia đi đến, ánh mắt dạo qua người trong đình viện một vòng, "Ta tới là......"
Ánh mắt Tả Vân Phi dừng lại trên người Kỳ Hằng, đột nhiên lộ ra một tia thần thái khác thường.
Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi chỉ nhìn nhau trong nháy mắt, sau đó lại dời đi.
Đường Thiên Anh thấy Tả Vân Phi chỉ nói đến một nửa, khó hiểu hỏi: "Tả thiếu, ngươi tới là......"
Tả Vân Phi cười cười: "Không có gì, không đề cập đến mục đích cũng được."
Giang Cầm Tâm vốn còn lòng đầy vui mừng đi theo đến, nghe được Tả Vân Phi nói như vậy, âm thầm nắm chặt nắm tay, trong lòng không khỏi mất mát lên.
Tả Vân Phi đi tới trước mặt Kỳ Hằng: "Đã lâu không gặp a! Ta tìm ngươi rất lâu, thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!"
"Ta không quen ngươi." Kỳ Hằng quay mặt qua, xoay người muốn rời đi.
Tả Vân Phi bắt tay Kỳ Hằng lại, "Ngươi không quen ta? Chúng ta sớm chiều ở chung lâu như vậy, ngươi cư nhiên quên được ta? Y sư đại nhân, bệnh hay quên của ngươi cũng quá lớn rồi đi!"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Buông tay!"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, trong mắt là nồng đậm phẫn uất, phẫn uất nhiều, nhưng trong đó lại có một phần cảm tình nói không nên lời.
Trang Hạo đứng ở bên cạnh quan chiến một hồi, tiến lên nắm lấy tay Tả Vân Phi, cười tủm tỉm nói: "Tả thiếu, ngươi quá đà."
Trang Hạo nhìn như nhẹ nhàng nắm lấy tay Tả Vân Phi, thực tế lại dùng lực cực đại.
Tả Vân Phi buông tay ra, quay lại cười cười với Trang Hạo: "Thật xin lỗi, khó khăn lắm mới gặp được người quen cũ, ta thật sự là có chút khó kìm lòng nổi."
"Ta nói ngươi nhận sai người rồi." Kỳ Hằng nói.
Tả Vân Phi áy náy nhìn Kỳ Hằng: "Thật xin lỗi, ta nhận sai ngươi thành người trước kia từng lên giường với ta, ta cũng không có biện pháp, các ngươi lớn lên quá giống nhau, ta lại tìm hắn đã lâu, hiện tại nhìn thấy ngươi liền hiểu lầm."
Đường Thiên Anh nhịn không được phun một ngụm nước trà ra.
Kỳ Hằng lạnh mặt nắm chặt nắm tay, trực tiếp đi ra ngoài.
Trang Hạo nhìn ánh mắt tràn đầy hung quang của Tả Vân Phi, khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút, nhìn thấy người từng lên giường qua sắc mặt dữ tợn như vậy làm cái gì, cho dù dục cầu bất mãn cũng không cần như thế đi.
Tả Vân Phi nhìn bóng dáng Kỳ Hằng rời đi, thật lâu sau cũng không thể hoàn hồn được.
"Trang thiếu, ngươi có thể buông tay ra được không, ngươi nắm tay chặt như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi yêu thầm ta." Thấy thân ảnh Kỳ Hằng biến mất, Tả Vân Phi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, lạnh lùng nhìn Trang Hạo.
Trang Hạo kinh ngạc nhảy dựng, giống như bị điện giật thu hồi tay lại.
Người đi theo Tả Vân Phi tới đây một đám bộ dáng ngoài ý muốn.
Giang Lâm ghé sát tới bên người Giang Cầm Tâm hỏi: "Đường muội, chuyện gì vừa xảy ra?"
Giang Cầm Tâm lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Giang Cầm Tâm nhìn thần sắc của Tả Vân Phi, không khỏi thầm nghĩ: Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng chẳng lẽ đã quen biết từ trước, chẳng lẽ năm đó người chữa trị cho Tả Vân Phi là Kỳ Hằng? Không có đạo lý a! Nếu Kỳ Hằng có y thuật tốt như vậy thanh danh đã sớm lan truyền ra xa.
............
Kỳ Hằng vừa đi, Tả Vân Phi liền mang theo người Giang gia rời khỏi.
Trang Hạo rất muốn hỏi về quan hệ của Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng, bất quá, cuối cùng cũng vẫn nhịn xuống được.
"Tả thiếu, Mặc Linh Kim...... "Giang Lâm nhịn không được lên tiếng.
Tả Vân Phi nhìn Giang Lâm một cái: "Các ngươi đừng suy nghĩ nữa, hắn sẽ không nhượng lại."
"Vì sao?"
"Bởi vì bản thân hắn có thân thể vàng ròng, Mặc Linh Kim mang lại rất nhiều ích lợi cho hắn, hắn lại còn là người của Kỳ Thiếu Vinh, không thiếu tiền tiêu. Nếu phẩm tướng của khối Mặc Linh Kim kia thật sự tốt giống như lời các ngươi nói, vậy hắn liền càng không thể buông tay." Tả Vân Phi nhàn nhạt nói.
Giang Lâm cau mày lại: "Kỳ Hằng có thân thể vàng ròng?"
Tả Vân Phi gật đầu: "Không sai."
Giang Lâm cúi đầu xuống: "Sao có thể?" Sắc mặt Giang Lâm khẽ đỏ lên, nếu Kỳ Hằng có thân thể vàng ròng, lúc trước ở cửa hàng lại nói có thể nhượng qua cho bọn họ, chỉ sợ là đã sớm biết bọn họ mua không nổi, cố ý chơi bọn họ một vố.
"Tả thiếu, ngươi đã quen biết Kỳ Hằng từ sớm?" Giang Cầm Tâm thất hồn lạc phách hỏi.
Tả Vân Phi gật đầu: "Đúng vậy, quen rất lâu."
Thấy bộ dáng của Tả Vân Phi có vẻ không kiên nhẫn, mấy người Giang gia cũng không dám hỏi thêm nữa.
Giang Cầm Tâm cau mày, trốn vào trong phòng.
"Kỳ Hằng cư nhiên quen Tả thiếu, việc này cũng quá trùng hợp!" Giang Lâm nói.
Giang Hà gật đầu: "Đúng vậy! Thật là khiến người ta phải ngoài ý muốn, không biết bọn họ là quen biết kiểu gì, lại nói, không nghĩ tới Kỳ Hằng lại có thân thể vàng ròng, loại người có thể chất này ta đã rất lâu không gặp được."
Giang Cầm Tâm nhíu mày lại: "Ngươi có cảm thấy Kỳ Hằng có chút quen mắt không?"
Giang Hà sửng sốt một chút: "Nói như vậy hình như có một ít, ta luôn cảm thấy đã gặp qua hắn ở chỗ nào, nhưng lại nghĩ không ra."
"Hắn lớn lên có chút giống Giang Minh Xa trưởng lão." Giang Cầm Tâm nói.
"Thật sự đúng vậy! Chẳng lẽ Kỳ Hằng là người Giang gia chúng ta lưu lạc ở bên ngoài?"
Giang Hà chống cằm nói: "Ta cũng nghĩ có khả năng này, xác suất người bình thường có thân thể vàng ròng là rất thấp, mà hắn lại trùng hợp có tướng mạo tương tự Giang Minh Xa trưởng lão." Tổ tông Giang gia từng xuất hiện ba người có thân thể vàng ròng, nghe nói còn tu luyện đến thánh cấp, hiện tại trong gia tộc cũng có hai vị tiền bối có loại thể chất này.
"Nếu thật sự là người Giang gia, chúng ta có thể nghĩ cách làm tốt quan hệ với hắn."
............
Trang Hạo đứng dậy đi về phía phòng ngủ, bị Đường Thiên Anh kéo tay lại.
Trang Hạo nghi hoặc nhìn Đường Thiên Anh: "Làm gì vậy?"
"Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi là sao vậy?" Đường Thiên Anh tò mò hỏi.
Trang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta cũng không rõ ràng lắm."
Đường Thiên Anh chớp chớp mắt: "Căn cứ theo ta quan sát, hai người kia khẳng định có một chân!"
Trang Hạo thầm nghĩ: Lời này còn cần ngươi nói sao, người mù cũng nhìn ra được!
"Đúng rồi, tứ hoàng tử, thời gian này ta nhìn thấy có mấy vị hoàng tử đã bắt đầu ôm đoàn." Trang Hạo nói.
Đường Thiên Anh cười khan một tiếng: "Ta còn đang muốn với các ngươi đây, ta tựa hồ đã bị hoàng tử của các quốc gia khác cô lập."
Trang Hạo khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Phụ hoàng dã tâm quá lớn, các hoàng đế khác cũng không phải kẻ ngốc." Đường Thiên Anh bất đắc dĩ nói, hơi nhìn về phía Trang Hạo, còn một nguyên nhân nữa hắn không có nói ra, bọn họ là bởi vì quá kiêng kị năng lực của Trang Hạo, hiện tại không chỉ phụ hoàng lo lắng, ngay cả hoàng đế các quốc gia khác cũng như vậy.
Trang Hạo: "......"
............
Tả Linh Khê nhìn Tả Vân Phi: "Biểu ca, ta nghe nói hôm nay ngươi đi tìm Kỳ Thiếu Vinh?"
Tả Vân Phi nhìn Tả Linh Khê một cái, gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
"Ta nghe người Giang gia nói, ngươi......"
Tả Vân Phi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Tả Linh Khê, khẽ cười một tiếng: "Biểu muội, ngươi muốn hỏi ta có phải đã thật sự lên giường với Kỳ Hằng hay không sao?"
Tả Linh Khê cười gượng: "Biểu ca, ngươi thật sự......"
Tả Vân Phi liếc mắt nhìn Tả Linh Khê một cái: "Có phải hay không cũng không có liên quan gì đến ngươi!"
Tả Linh Khê: "......"
Tả Linh Khê cúi đầu, Tả Vân Phi là con vợ cả Tả gia, tư chất lại tốt, từ nhỏ hưởng trăm ngàn sủng ái lớn lên, nhưng đột nhiên có một ngày, tư chất của Tả Vân Phi xảy ra vấn đề, thực lực mỗi lúc một kém, trưởng lão Tả gia nghĩ đủ mọi biện pháp cứu vãn, đáng tiếc, thực lực của Tả Vân Phi vẫn xuống dốc không phanh, từ thiên tài biến thành người bình thường, sau này thậm chí là phế tài.
Thái độ của thế hệ trẻ trong Tả gia đối với Tả Vân Phi từ ngưỡng mộ biến thành đồng tình, sau này là thương hại, khinh thường...... Dần dà, trưởng lão trong gia tộc cũng từ bỏ hắn, chuyển ánh mắt tới đám đệ tử khác của Tả gia.
Tả Vân Phi không chịu nổi đả kích, rời khỏi gia tộc, đi khắp nơi tìm thầy trị bệnh.
Sau này gia tộc mất đi tin tức của Tả Vân Phi, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết, nào biết, Tả Vân Phi cư nhiên thật sự tìm được người có thể trị khỏi bệnh cho hắn, hơn nữa, sau khi khôi phục, tư chất của Tả Vân Phi còn xuất chúng hơn ban đầu, thực lực mạnh mẽ, tính cách lại vặn vẹo đến không chịu được.
Về đến gia tộc, Tả Vân Phi lấy thủ đoạn ngũ lôi oanh đình giải quyết những người ám hại hắn năm đó, từ thiên đường ngã xuống địa ngục có lẽ đã khiến cho trái tim của Tả Vân Phi lạnh như tro tàn, không buông tha một ai.
Trong gia tộc có không ít người đều muốn biết năm đó Tả Vân Phi rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng mỗi lần Tả Vân Phi nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi, thái độ kia hoàn toàn không giống như đang nhắc đến ân nhân cứu mạng, ngược lại giống đang nói đến túc địch có huyết hải thâm thù hơn.
Tả Linh Khê cúi đầu, năm đó người đã chữa khỏi cho Tả Vân Phi là Kỳ Hằng sao? Từ sớm đã nghe nói đến Kỳ Thiếu Vinh y thuật đặc thù không giống ai, năm đó tất cả danh y mà Tả gia mời đến đều bó tay không biện pháp, nhưng nếu là Kỳ Thiếu Vinh, có lẽ là có khả năng, dù sao thì biện pháp chữa trị của Kỳ Thiếu Vinh cũng tương đối đặc biệt.
Chương 177: Người quen cũ
Biệt viện hoàng tử Tấn Quốc.
Tả Vân Phi nằm trên giường, một tay lót dưới đầu, Giang Cầm Tâm tới nói chuyện, hắn cũng không thèm đứng dậy.
"Mặc Linh Kim?" Tả Vân Phi nhàn nhạt dò hỏi.
Giang Cầm Tâm gật đầu: "Đúng vậy! Chỉ cần hai ngàn vạn là có thể mua tới."
Tả Vân Phi âm thầm trợn trắng mắt, hắn cũng không quá để ý hai ngàn vạn này, vấn đề là, hắn cho mượn tiền, Giang Cầm Tâm lại chưa chắc sẽ trả, hơn nữa, việc này không có quan hệ với hắn, Tả Vân Phi không muốn trộn lẫn vào.
"Ta thấy tên kia chưa chắc sẽ bán Mặc Linh Kim cho ngươi." Tả Vân Phi lạnh nhạt nói.
Giang Cầm Tâm cũng đoán được chuyện này sẽ không thuận lợi, nếu như tăng giá, hắn vẫn còn có khả năng mua về, nhưng đối phương lại là thuộc hạ đắc lực của Kỳ Thiếu Vinh, bản thân không thiếu tiền, nhưng khó khăn lắm mới gặp được một vật tốt như vậy, không thử một lần hắn thật sự là không cam lòng.
Trên thực tế, Giang Cầm Tâm cũng không phải quá muốn Mặc Linh Kim, nguyên nhân sâu xa trong đó là nàng muốn mượn cơ hội lần này tiếp cận Tả Vân Phi, thử thái độ của hắn một chút.
"Chỉ thân thể vàng ròng mới có thể hấp thu được Mặc Linh Kim, hắn cho dù có mua cũng không dùng được." Giang Cầm Tâm âm thầm rầu rĩ, chỉ cảm thấy Kỳ Hằng thật sự quá phận, ỷ vào bản thân có tiền, tiêu xài lãng phí.
Tả Vân Phi híp mắt lại, suy tư nói: "Thân thể vàng ròng, nói không sai! Người khác mua được thứ này về cũng không sử dụng được."
Năm đó người kia không phải có thân thể vàng ròng sao, hơn nữa, Kỳ Thiếu Vinh còn có một thân phận nữa là Tà Y, người ở bên cạnh Tà Y, ít nhiều hẳn cũng được một ít mưa dầm thấm đất......
"Ta đi gặp hắn."
Giang Cầm Tâm nhìn Tả Vân Phi trầm mặt, trong lòng không khỏi mờ mịt lên, nàng không nghĩ tới Tả Vân Phi lại thật sự hỗ trợ, tuy rằng bộ dáng Tả Vân Phi là có vẻ cảm thấy hứng thú với Kỳ Hằng, nhưng Giang Cầm Tâm vẫn kinh hỉ trong lòng.
............
"Tứ hoàng tử, Tả thiếu của Tấn Quốc tới." Đường Thiên Anh đang nói chuyện với Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, một thủ hạ chạy vào bẩm báo.
Đường Thiên Anh hơi sửng sốt một chút: "Sao hắn lại tới, mau mời!"
Tả Vân Phi mang theo mấy người Giang gia đi đến, ánh mắt dạo qua người trong đình viện một vòng, "Ta tới là......"
Ánh mắt Tả Vân Phi dừng lại trên người Kỳ Hằng, đột nhiên lộ ra một tia thần thái khác thường.
Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi chỉ nhìn nhau trong nháy mắt, sau đó lại dời đi.
Đường Thiên Anh thấy Tả Vân Phi chỉ nói đến một nửa, khó hiểu hỏi: "Tả thiếu, ngươi tới là......"
Tả Vân Phi cười cười: "Không có gì, không đề cập đến mục đích cũng được."
Giang Cầm Tâm vốn còn lòng đầy vui mừng đi theo đến, nghe được Tả Vân Phi nói như vậy, âm thầm nắm chặt nắm tay, trong lòng không khỏi mất mát lên.
Tả Vân Phi đi tới trước mặt Kỳ Hằng: "Đã lâu không gặp a! Ta tìm ngươi rất lâu, thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!"
"Ta không quen ngươi." Kỳ Hằng quay mặt qua, xoay người muốn rời đi.
Tả Vân Phi bắt tay Kỳ Hằng lại, "Ngươi không quen ta? Chúng ta sớm chiều ở chung lâu như vậy, ngươi cư nhiên quên được ta? Y sư đại nhân, bệnh hay quên của ngươi cũng quá lớn rồi đi!"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Buông tay!"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, trong mắt là nồng đậm phẫn uất, phẫn uất nhiều, nhưng trong đó lại có một phần cảm tình nói không nên lời.
Trang Hạo đứng ở bên cạnh quan chiến một hồi, tiến lên nắm lấy tay Tả Vân Phi, cười tủm tỉm nói: "Tả thiếu, ngươi quá đà."
Trang Hạo nhìn như nhẹ nhàng nắm lấy tay Tả Vân Phi, thực tế lại dùng lực cực đại.
Tả Vân Phi buông tay ra, quay lại cười cười với Trang Hạo: "Thật xin lỗi, khó khăn lắm mới gặp được người quen cũ, ta thật sự là có chút khó kìm lòng nổi."
"Ta nói ngươi nhận sai người rồi." Kỳ Hằng nói.
Tả Vân Phi áy náy nhìn Kỳ Hằng: "Thật xin lỗi, ta nhận sai ngươi thành người trước kia từng lên giường với ta, ta cũng không có biện pháp, các ngươi lớn lên quá giống nhau, ta lại tìm hắn đã lâu, hiện tại nhìn thấy ngươi liền hiểu lầm."
Đường Thiên Anh nhịn không được phun một ngụm nước trà ra.
Kỳ Hằng lạnh mặt nắm chặt nắm tay, trực tiếp đi ra ngoài.
Trang Hạo nhìn ánh mắt tràn đầy hung quang của Tả Vân Phi, khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút, nhìn thấy người từng lên giường qua sắc mặt dữ tợn như vậy làm cái gì, cho dù dục cầu bất mãn cũng không cần như thế đi.
Tả Vân Phi nhìn bóng dáng Kỳ Hằng rời đi, thật lâu sau cũng không thể hoàn hồn được.
"Trang thiếu, ngươi có thể buông tay ra được không, ngươi nắm tay chặt như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi yêu thầm ta." Thấy thân ảnh Kỳ Hằng biến mất, Tả Vân Phi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, lạnh lùng nhìn Trang Hạo.
Trang Hạo kinh ngạc nhảy dựng, giống như bị điện giật thu hồi tay lại.
Người đi theo Tả Vân Phi tới đây một đám bộ dáng ngoài ý muốn.
Giang Lâm ghé sát tới bên người Giang Cầm Tâm hỏi: "Đường muội, chuyện gì vừa xảy ra?"
Giang Cầm Tâm lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Giang Cầm Tâm nhìn thần sắc của Tả Vân Phi, không khỏi thầm nghĩ: Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng chẳng lẽ đã quen biết từ trước, chẳng lẽ năm đó người chữa trị cho Tả Vân Phi là Kỳ Hằng? Không có đạo lý a! Nếu Kỳ Hằng có y thuật tốt như vậy thanh danh đã sớm lan truyền ra xa.
............
Kỳ Hằng vừa đi, Tả Vân Phi liền mang theo người Giang gia rời khỏi.
Trang Hạo rất muốn hỏi về quan hệ của Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng, bất quá, cuối cùng cũng vẫn nhịn xuống được.
"Tả thiếu, Mặc Linh Kim...... "Giang Lâm nhịn không được lên tiếng.
Tả Vân Phi nhìn Giang Lâm một cái: "Các ngươi đừng suy nghĩ nữa, hắn sẽ không nhượng lại."
"Vì sao?"
"Bởi vì bản thân hắn có thân thể vàng ròng, Mặc Linh Kim mang lại rất nhiều ích lợi cho hắn, hắn lại còn là người của Kỳ Thiếu Vinh, không thiếu tiền tiêu. Nếu phẩm tướng của khối Mặc Linh Kim kia thật sự tốt giống như lời các ngươi nói, vậy hắn liền càng không thể buông tay." Tả Vân Phi nhàn nhạt nói.
Giang Lâm cau mày lại: "Kỳ Hằng có thân thể vàng ròng?"
Tả Vân Phi gật đầu: "Không sai."
Giang Lâm cúi đầu xuống: "Sao có thể?" Sắc mặt Giang Lâm khẽ đỏ lên, nếu Kỳ Hằng có thân thể vàng ròng, lúc trước ở cửa hàng lại nói có thể nhượng qua cho bọn họ, chỉ sợ là đã sớm biết bọn họ mua không nổi, cố ý chơi bọn họ một vố.
"Tả thiếu, ngươi đã quen biết Kỳ Hằng từ sớm?" Giang Cầm Tâm thất hồn lạc phách hỏi.
Tả Vân Phi gật đầu: "Đúng vậy, quen rất lâu."
Thấy bộ dáng của Tả Vân Phi có vẻ không kiên nhẫn, mấy người Giang gia cũng không dám hỏi thêm nữa.
Giang Cầm Tâm cau mày, trốn vào trong phòng.
"Kỳ Hằng cư nhiên quen Tả thiếu, việc này cũng quá trùng hợp!" Giang Lâm nói.
Giang Hà gật đầu: "Đúng vậy! Thật là khiến người ta phải ngoài ý muốn, không biết bọn họ là quen biết kiểu gì, lại nói, không nghĩ tới Kỳ Hằng lại có thân thể vàng ròng, loại người có thể chất này ta đã rất lâu không gặp được."
Giang Cầm Tâm nhíu mày lại: "Ngươi có cảm thấy Kỳ Hằng có chút quen mắt không?"
Giang Hà sửng sốt một chút: "Nói như vậy hình như có một ít, ta luôn cảm thấy đã gặp qua hắn ở chỗ nào, nhưng lại nghĩ không ra."
"Hắn lớn lên có chút giống Giang Minh Xa trưởng lão." Giang Cầm Tâm nói.
"Thật sự đúng vậy! Chẳng lẽ Kỳ Hằng là người Giang gia chúng ta lưu lạc ở bên ngoài?"
Giang Hà chống cằm nói: "Ta cũng nghĩ có khả năng này, xác suất người bình thường có thân thể vàng ròng là rất thấp, mà hắn lại trùng hợp có tướng mạo tương tự Giang Minh Xa trưởng lão." Tổ tông Giang gia từng xuất hiện ba người có thân thể vàng ròng, nghe nói còn tu luyện đến thánh cấp, hiện tại trong gia tộc cũng có hai vị tiền bối có loại thể chất này.
"Nếu thật sự là người Giang gia, chúng ta có thể nghĩ cách làm tốt quan hệ với hắn."
............
Trang Hạo đứng dậy đi về phía phòng ngủ, bị Đường Thiên Anh kéo tay lại.
Trang Hạo nghi hoặc nhìn Đường Thiên Anh: "Làm gì vậy?"
"Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi là sao vậy?" Đường Thiên Anh tò mò hỏi.
Trang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta cũng không rõ ràng lắm."
Đường Thiên Anh chớp chớp mắt: "Căn cứ theo ta quan sát, hai người kia khẳng định có một chân!"
Trang Hạo thầm nghĩ: Lời này còn cần ngươi nói sao, người mù cũng nhìn ra được!
"Đúng rồi, tứ hoàng tử, thời gian này ta nhìn thấy có mấy vị hoàng tử đã bắt đầu ôm đoàn." Trang Hạo nói.
Đường Thiên Anh cười khan một tiếng: "Ta còn đang muốn với các ngươi đây, ta tựa hồ đã bị hoàng tử của các quốc gia khác cô lập."
Trang Hạo khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Phụ hoàng dã tâm quá lớn, các hoàng đế khác cũng không phải kẻ ngốc." Đường Thiên Anh bất đắc dĩ nói, hơi nhìn về phía Trang Hạo, còn một nguyên nhân nữa hắn không có nói ra, bọn họ là bởi vì quá kiêng kị năng lực của Trang Hạo, hiện tại không chỉ phụ hoàng lo lắng, ngay cả hoàng đế các quốc gia khác cũng như vậy.
Trang Hạo: "......"
............
Tả Linh Khê nhìn Tả Vân Phi: "Biểu ca, ta nghe nói hôm nay ngươi đi tìm Kỳ Thiếu Vinh?"
Tả Vân Phi nhìn Tả Linh Khê một cái, gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
"Ta nghe người Giang gia nói, ngươi......"
Tả Vân Phi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Tả Linh Khê, khẽ cười một tiếng: "Biểu muội, ngươi muốn hỏi ta có phải đã thật sự lên giường với Kỳ Hằng hay không sao?"
Tả Linh Khê cười gượng: "Biểu ca, ngươi thật sự......"
Tả Vân Phi liếc mắt nhìn Tả Linh Khê một cái: "Có phải hay không cũng không có liên quan gì đến ngươi!"
Tả Linh Khê: "......"
Tả Linh Khê cúi đầu, Tả Vân Phi là con vợ cả Tả gia, tư chất lại tốt, từ nhỏ hưởng trăm ngàn sủng ái lớn lên, nhưng đột nhiên có một ngày, tư chất của Tả Vân Phi xảy ra vấn đề, thực lực mỗi lúc một kém, trưởng lão Tả gia nghĩ đủ mọi biện pháp cứu vãn, đáng tiếc, thực lực của Tả Vân Phi vẫn xuống dốc không phanh, từ thiên tài biến thành người bình thường, sau này thậm chí là phế tài.
Thái độ của thế hệ trẻ trong Tả gia đối với Tả Vân Phi từ ngưỡng mộ biến thành đồng tình, sau này là thương hại, khinh thường...... Dần dà, trưởng lão trong gia tộc cũng từ bỏ hắn, chuyển ánh mắt tới đám đệ tử khác của Tả gia.
Tả Vân Phi không chịu nổi đả kích, rời khỏi gia tộc, đi khắp nơi tìm thầy trị bệnh.
Sau này gia tộc mất đi tin tức của Tả Vân Phi, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết, nào biết, Tả Vân Phi cư nhiên thật sự tìm được người có thể trị khỏi bệnh cho hắn, hơn nữa, sau khi khôi phục, tư chất của Tả Vân Phi còn xuất chúng hơn ban đầu, thực lực mạnh mẽ, tính cách lại vặn vẹo đến không chịu được.
Về đến gia tộc, Tả Vân Phi lấy thủ đoạn ngũ lôi oanh đình giải quyết những người ám hại hắn năm đó, từ thiên đường ngã xuống địa ngục có lẽ đã khiến cho trái tim của Tả Vân Phi lạnh như tro tàn, không buông tha một ai.
Trong gia tộc có không ít người đều muốn biết năm đó Tả Vân Phi rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng mỗi lần Tả Vân Phi nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi, thái độ kia hoàn toàn không giống như đang nhắc đến ân nhân cứu mạng, ngược lại giống đang nói đến túc địch có huyết hải thâm thù hơn.
Tả Linh Khê cúi đầu, năm đó người đã chữa khỏi cho Tả Vân Phi là Kỳ Hằng sao? Từ sớm đã nghe nói đến Kỳ Thiếu Vinh y thuật đặc thù không giống ai, năm đó tất cả danh y mà Tả gia mời đến đều bó tay không biện pháp, nhưng nếu là Kỳ Thiếu Vinh, có lẽ là có khả năng, dù sao thì biện pháp chữa trị của Kỳ Thiếu Vinh cũng tương đối đặc biệt.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc