Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 112: Yêu cầu của Kỳ Thiếu Vinh
TSCPTĐK - Chương 112
Chương 112: Yêu cầu của Kỳ Thiếu Vinh
Mộ Nhạc Sơn nổi giận đùng đùng đi ra khỏi Phong phủ, "Lão già Phong Nguyên, cư nhiên tình nguyện tín nhiệm một tên tiểu tử thối miệng còn hôi sữa cũng không muốn tin tưởng ta!"
Mộ Hòe thầm nghĩ: Phong Nguyên không tín nhiệm bọn họ là bởi vì Cửu Mệnh Vẫn Diệp Thảo của Mộ gia bọn họ không có chút hiệu quả nào a! Hơn nữa Cửu Mệnh Vẫn Diệp Thảo không có hiệu quả thì thôi đi, còn cố tình làm bệnh tình của Phong Nguyên chuyển biến xấu.
"Phụ thân, người đứng cạnh Kỳ Thiếu Vinh kia là ai vậy?" Mộ Hòe hỏi.
"Có thể là tùy tùng của Kỳ Thiếu Vinh đi, một nhân vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi, sao ngươi lại hỏi tới hắn?" Mộ Nhạc Sơn không có chút ấn tượng nào về Mộ Đình Hiên mang khăn che mặt.
Mộ Hòe lắc đầu: "Không biết, cảm giác người kia mang đến cho ta rất kỳ quái."
Mộ Nhạc Sơn nhìn Mộ Hòe: "Một tiểu nhân vật thì có gì kỳ quái, hiện tại Phong gia sợ là không trông cậy vào được, ngươi tranh thủ thời gian định ra ngày đính hôn với Lam Khuynh Hoa đi."
Mộ Hòe bất mãn nhìn Mộ Nhạc Sơn: "Phụ thân, ta cùng Lam Khuynh Hoa mới quen chưa được bao lâu."
Mộ Nhạc Sơn cau mày lại: "Các ngươi đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Mộ Hòe: "......"
"Hiện tại Mộ gia không thể so với trước đây, sau khi nhị thúc ngươi phản bội Mộ gia đã tiết lộ không ít bí mật của gia tộc, gần đây Thiên hồ lại xảy ra vấn đề, chúng ta cần có Lam gia giúp đỡ, Lam Khuynh Hoa là đích nữ Lam gia, ngươi cưới nàng sẽ không có hại."
Mộ Hòe cúi đầu: "Phụ thân, ta không muốn làm như ngươi nói, phải dựa vào nữ nhân thượng vị."
Mộ Nhạc Sơn nhìn Mộ Hòe: "Mộ gia cùng Lam gia liên hôn là cường cường liên hợp, ai dám nói ngươi chứ, dù có nói cũng chỉ là bởi vì ghen ghét."
............
Kỳ Thiếu Vinh kiểm tra bệnh tình cho Phong Nguyên một phen, Phong Nguyên cười cười nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu, ngươi có phát hiện được thân thể ta là xảy ra chuyện gì không?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đã nhìn ra một ít."
"Kỳ thiếu, ta vẫn luôn đợi ngươi, ta nghĩ nếu bệnh của ta có ai đó cứu được, người đó hơn phân nửa là ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Phong Nguyên: "Phong tiền bối, chúng ta vốn không quen không biết, sao ngươi lại nhìn trúng ta?"
"Tuy rằng chúng ta vốn không quen biết, nhưng ta đã từng nghe đến thanh danh của Kỳ thiếu."
Kỳ Thiếu Vinh có chút khó hiểu nhìn Phong Nguyên: "Thanh danh của ta? Hình như thanh danh của ta không được tốt lắm!"
Phong Nguyên cười cười: "Kỳ thiếu quá tự coi nhẹ bản thân, ngươi đã cứu Trang Nhân Tuyền, còn cứu được hổ con của hoàng thất, sau đó còn cứu vớt cả trăm vạn chiến mã của hoàng thất Nguyên Quốc, có rất nhiều ngươi tôn sùng ngươi, khen không dứt miệng, sao thanh danh của ngươi lại không tốt được?"
"Phong tiền bối, ngươi biết được bao nhiêu về chuyện ta cứu Trang Nhân Tuyền?"
"Ý Kỳ thiếu là......"
"Thời điểm ta cứu trị cho Trang Nhân Tuyền đã nói chỉ nắm chắc ba phần. Một đao này của ta đi xuống, một đao sinh, một đao tử, không phải sinh tức là tử, ta cũng không nắm chắc bao nhiêu."
Phong Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu thấy ngươi nắm chắc mấy phần về việc cứu trị cho ta?"
"Bốn phần đi."
Phong Nguyên thong dong nói: "Vậy là đủ rồi, Trang tam gia chỉ có ba phần cũng dám tiếp thu trị liệu, ta có tới bốn phần thì sao lại không dám chứ."
"Phong tiền bối, nếu ta trị hết cho ngươi, Thương Minh thật sự có thể đáp ứng một điều kiện bất kỳ của ta?"
Phong Nguyên gật đầu: "Đương nhiên."
"Nếu yêu cầu của ta là bất kể hết thảy chèn ép sinh ý của Thiên hồ Mộ gia thì sao? Thương Minh có thể đáp ứng không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Mộ Đình Hiên đứng phía sau Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vài phần khác thường.
Phong Nguyên có chút ngoài ý muốn nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu có xích mích gì với Thiên hồ Mộ gia sao?"
"Ta chỉ nói thử một câu."
Phong Nguyên nhìn liếc qua Mộ Đình Hiên đứng phía sau Kỳ Thiếu Vinh: "Nếu nguyện vọng của Kỳ thiếu là cái này, ta có thể đáp ứng, trong vòng ba năm khiến cho Mộ gia từ gia tộc nhất lưu trở thành gia tộc tam lưu."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Phong tiền bối, bệnh của ngươi ta sẽ làm hết sức."
Phong Nguyên cười cười: "Như vậy làm phiền Kỳ thiếu."
Kỳ Thiếu Vinh lấy mấy quyển trục gây choáng ra, tiến hành gây tê cho Phong Nguyên, Phong Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh bận việc, khẽ lắc đầu: "Kỳ thiếu không cần phiền toái, tu vi của ta đã đến thánh cấp, quyển trục cấp chính cũng không có tác dụng."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Nguyên: "Nếu không thể gây tê, vậy chỉ có thể trực tiếp động thủ, như vậy sẽ hơi đau một chút."
"Kỳ thiếu cứ làm vậy đi, ngươi yên tâm, ta nhẫn được."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được." Kỳ Thiếu Vinh nhìn vẻ mặt thong dong của Phong Nguyên, thầm nghĩ: Vị Phong Nguyên tiền bối này đúng là rất có phong phạm Quan Vũ (??) nha!
Kỳ Thiếu Vinh vừa tiến vào trạng thái giải phẫu liền trở nên dị thường chuyên chú, tất cả quấy nhiễu bên ngoài đều bị Kỳ Thiếu Vinh tự động xem nhẹ.
Mộ Đình Hiên đứng ở một bên hỗ trợ chuyển dao phẫu thuật, kéo, băng gạc......
Đoạn thời gian này thực lực của Kỳ Thiếu Vinh tăng lên không ít, làm phẫu thuật cũng thuận buồm xuôi gió hơn trước kia nhiều.
Phong Nguyên nhắm mắt, tùy ý Kỳ Thiếu Vinh bận việc trên cổ mình, cổ Phong Nguyên huyết nhục mơ hồ, nhưng sắc mặt lại thập phần bình tĩnh.
Kỳ Thiếu Vinh xuống tay nhanh chuẩn độc, không đến một canh giờ liền hoàn thành giải phẫu.
Tình huống của Phong Nguyên trên địa cầu tuyệt đối không có ai dám làm, tế bào ung thư khuếch tán quá nghiêm trọng.
Nhưng ở thế giới này thì khác, Phong Nguyên là cao thủ thánh cấp, khả năng khôi phục vết thương đứng hàng đầu, hắn chân trước loại bỏ tế bào biến dị, chân sau miệng vết thương đã bắt đầu tự động phục hồi.
............
Mộ gia.
"Tình huống Phong Nguyên bên kia thế nào rồi?" Mộ Nhạc Sơn hỏi.
"Gia chủ, hình như Phong Nguyên đã được Kỳ Thiếu Vinh trị khỏi." Người phụ trách thăm hỏi báo cáo.
Mộ Nhạc Sơn nhìn người tới: "Thật sự trị khỏi, tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này mới mấy tuổi, biết cái gì chứ?"
"Kỳ Thiếu Vinh này không đơn giản, nghe nói hắn có được truyền thừa y thánh thượng cổ, y thuật xuất sắc."
Mộ Nhạc Sơn nắm chặt nắm tay: "Tiểu tử thối này!" Bọn họ nhiều người như vậy cũng không có ai trị được cho Phong Nguyên, kết quả Phong Nguyên lại được Kỳ Thiếu Vinh trị hết, so sánh ra đã cảm thấy mấy người bọn họ quá vô năng.
"Phụ thân, các ngươi đang nói cái gì vậy?" Mộ Hòe đi đến hỏi.
Mộ Nhạc Sơn nhìn Mộ Hòe một cái: "Không có gì, chỉ là Phong Nguyên đã được Kỳ Thiếu Vinh trị khỏi."
Mộ Hòe sửng sốt một chút: "Vậy sao!"
Mộ Nhạc Sơn thở dài một hơi, nếu Phong Nguyên đã được Kỳ Thiếu Vinh cứu trị, vậy bọn họ muốn có được sự trợ giúp của Thương Minh liền không còn khả năng.
"Không biết Kỳ Thiếu Vinh sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thương Minh, mệnh của tiểu tử này thật tốt." Mộ Hòe nói.
"Kỳ Thiếu Vinh là người Nguyên Quốc, vị quân thượng Nguyên Quốc kia dã tâm bừng bừng, ta nghĩ Kỳ Thiếu Vinh sẽ đề ra một ít yêu cầu hỗ trợ thực lực Nguyên Quốc."
Mộ Hòe gật đầu: "Hẳn là vậy."
...........
Sau khi bệnh trừ, thân thể Phong Nguyên đã nhanh chóng khôi phục, Kỳ Thiếu Vinh cùng Mộ Đình Hiên bị giữ lại.
"Kỳ thiếu đã nghỉ ngơi đủ chưa?" Phong Nguyên đi vào phòng, đầy mặt tươi cười hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Nguyên: "Nghỉ ngơi không tồi, tinh thần Phong tiền bối khôi phục không tồi a!"
"Đúng vậy, đều là nhờ phúc Kỳ thiếu, nếu không phải có diệu thủ hồi xuân của Kỳ thiếu, nói không chừng hiện tại ta đã đi báo danh ở phủ Diêm Vương."
"Phong tiền bối phúc trạch thâm hậu, cho dù không có ta ra tay cũng có thể gặp dữ hóa lành."
Phong Nguyên vẫy vẫy tay: "Thân thể của ta, chính ta rõ ràng, Kỳ thiếu, Phong Nguyên ta lời nói gói vàng, trước kia ta đã hứa ai có thể chữa khỏi cho ta, ta liền đáp ứng một yêu cầu của đối phương, hiện tại Kỳ thiếu có gì cần ta hỗ trợ, nếu ta làm được, ta chắc chắn sẽ tương trợ hết sức mình." Phong Nguyên vỗ vỗ bộ ngực, hào sảng nói.
Kỳ Thiếu Vinh cúi đầu cười cười: "Ta vừa lúc có một việc cần Phong tiền bối hỗ trợ."
"Cứ nói đừng ngại."
"Ta hy vọng Thương Minh có thể bất kể hết thảy chèn ép sinh ý của Mộ gia." Kỳ Thiếu Vinh đè nặng từng chữ nói.
"Kỳ thiếu có xích mích gì với Mộ gia sao?" Phong Nguyên hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Có a!"
"Không biết là xích mích gì?"
"Lúc trước ta tới Lê Quốc thuê khách điếm, lão bản khách điếm mắt chó nhìn người thấp, an bài năm người chúng ta vào hai gian phòng cho khách bình thường, lại nhường cho mấy nhị thế tổ Mộ gia phòng khách cao đẳng, đè đầu cưỡi cổ ta, ta không vui." Kỳ Thiếu Vinh thuận miệng bậy bạ đáp.
Phong Nguyên: "......" Câu chuyện không đưa phòng cho khách dẫn đến huyết án, tâm nhãn của Kỳ Thiếu Vinh đúng là nhỏ, vì lý do không đáng mà lãng phí một cơ hội trân quý, hoặc là nói sau lưng có ẩn tình khác, chỉ là Kỳ Thiếu Vinh không muốn nói ra.
"Kỳ thiếu, ngươi xác định chưa, yêu cầu của ngươi chính là chèn ép sinh ý Mộ gia?" Phong Nguyên hỏi.
Mộ Đình Hiên nhìn Kỳ Thiếu Vinh, nhịn không được lên tiếng: "Thiếu gia, ngươi không cần......"
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay, ngăn Mộ Đình Hiên nói tiếp, "Phong tiền bối, ta xác định."
Phong Nguyên gật đầu: "Nếu tâm ý Kỳ thiếu đã quyết, vậy như ngươi mong muốn."
Mộ Đình Hiên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, kỳ thật ngươi không cần đánh mất cơ hội trân quý như vậy để thay ta báo thù."
Kỳ Thiếu Vinh ôm bả vai Mộ Đình Hiên: "Đã nhiều năm làm bằng hữu như vậy rồi, ngươi còn muốn đẩy ta ra khỏi chuyện của ngươi sao, năm đó ngươi hao hết ma lực thúc giục linh thảo sinh trưởng cứu ta, ma pháp thiếu chút nữa khô kiệt mà chết, ta đã đáp ứng sẽ thay ngươi thực hiện một nguyện vọng."
Mộ Đình Hiên cười cười: "Chuyện lâu như vậy thiếu gia còn nhớ rõ."
"Thiếu gia nhà ngươi lời nói gói vàng, đương nhiên phải nhớ."
"Khi còn nhỏ chấp niệm quá sâu, kỳ thật hiện tại cũng không còn chấp nhất như trước." Mộ Đình Hiên có chút mờ mịt nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên: "Nhiều năm như vậy ngươi vẫn không chịu để ta phục nhan cho ngươi, nói đến cùng không phải vẫn là không bỏ xuống được sao? Ngươi là người của ta, ngươi bị ủy khuất, ta có năng lực, đương nhiên phải thay ngươi trả thù."
Mộ Đình Hiên cúi đầu, Kỳ Thiếu Vinh nói rất đúng, hắn vẫn không bỏ xuống được, oán hận tích lũy lắng đọng nhiều năm như vậy cũng khiến hắn cảm thấy khó khăn.
Chương 112: Yêu cầu của Kỳ Thiếu Vinh
Mộ Nhạc Sơn nổi giận đùng đùng đi ra khỏi Phong phủ, "Lão già Phong Nguyên, cư nhiên tình nguyện tín nhiệm một tên tiểu tử thối miệng còn hôi sữa cũng không muốn tin tưởng ta!"
Mộ Hòe thầm nghĩ: Phong Nguyên không tín nhiệm bọn họ là bởi vì Cửu Mệnh Vẫn Diệp Thảo của Mộ gia bọn họ không có chút hiệu quả nào a! Hơn nữa Cửu Mệnh Vẫn Diệp Thảo không có hiệu quả thì thôi đi, còn cố tình làm bệnh tình của Phong Nguyên chuyển biến xấu.
"Phụ thân, người đứng cạnh Kỳ Thiếu Vinh kia là ai vậy?" Mộ Hòe hỏi.
"Có thể là tùy tùng của Kỳ Thiếu Vinh đi, một nhân vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi, sao ngươi lại hỏi tới hắn?" Mộ Nhạc Sơn không có chút ấn tượng nào về Mộ Đình Hiên mang khăn che mặt.
Mộ Hòe lắc đầu: "Không biết, cảm giác người kia mang đến cho ta rất kỳ quái."
Mộ Nhạc Sơn nhìn Mộ Hòe: "Một tiểu nhân vật thì có gì kỳ quái, hiện tại Phong gia sợ là không trông cậy vào được, ngươi tranh thủ thời gian định ra ngày đính hôn với Lam Khuynh Hoa đi."
Mộ Hòe bất mãn nhìn Mộ Nhạc Sơn: "Phụ thân, ta cùng Lam Khuynh Hoa mới quen chưa được bao lâu."
Mộ Nhạc Sơn cau mày lại: "Các ngươi đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Mộ Hòe: "......"
"Hiện tại Mộ gia không thể so với trước đây, sau khi nhị thúc ngươi phản bội Mộ gia đã tiết lộ không ít bí mật của gia tộc, gần đây Thiên hồ lại xảy ra vấn đề, chúng ta cần có Lam gia giúp đỡ, Lam Khuynh Hoa là đích nữ Lam gia, ngươi cưới nàng sẽ không có hại."
Mộ Hòe cúi đầu: "Phụ thân, ta không muốn làm như ngươi nói, phải dựa vào nữ nhân thượng vị."
Mộ Nhạc Sơn nhìn Mộ Hòe: "Mộ gia cùng Lam gia liên hôn là cường cường liên hợp, ai dám nói ngươi chứ, dù có nói cũng chỉ là bởi vì ghen ghét."
............
Kỳ Thiếu Vinh kiểm tra bệnh tình cho Phong Nguyên một phen, Phong Nguyên cười cười nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu, ngươi có phát hiện được thân thể ta là xảy ra chuyện gì không?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đã nhìn ra một ít."
"Kỳ thiếu, ta vẫn luôn đợi ngươi, ta nghĩ nếu bệnh của ta có ai đó cứu được, người đó hơn phân nửa là ngươi."
Kỳ Thiếu Vinh ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Phong Nguyên: "Phong tiền bối, chúng ta vốn không quen không biết, sao ngươi lại nhìn trúng ta?"
"Tuy rằng chúng ta vốn không quen biết, nhưng ta đã từng nghe đến thanh danh của Kỳ thiếu."
Kỳ Thiếu Vinh có chút khó hiểu nhìn Phong Nguyên: "Thanh danh của ta? Hình như thanh danh của ta không được tốt lắm!"
Phong Nguyên cười cười: "Kỳ thiếu quá tự coi nhẹ bản thân, ngươi đã cứu Trang Nhân Tuyền, còn cứu được hổ con của hoàng thất, sau đó còn cứu vớt cả trăm vạn chiến mã của hoàng thất Nguyên Quốc, có rất nhiều ngươi tôn sùng ngươi, khen không dứt miệng, sao thanh danh của ngươi lại không tốt được?"
"Phong tiền bối, ngươi biết được bao nhiêu về chuyện ta cứu Trang Nhân Tuyền?"
"Ý Kỳ thiếu là......"
"Thời điểm ta cứu trị cho Trang Nhân Tuyền đã nói chỉ nắm chắc ba phần. Một đao này của ta đi xuống, một đao sinh, một đao tử, không phải sinh tức là tử, ta cũng không nắm chắc bao nhiêu."
Phong Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu thấy ngươi nắm chắc mấy phần về việc cứu trị cho ta?"
"Bốn phần đi."
Phong Nguyên thong dong nói: "Vậy là đủ rồi, Trang tam gia chỉ có ba phần cũng dám tiếp thu trị liệu, ta có tới bốn phần thì sao lại không dám chứ."
"Phong tiền bối, nếu ta trị hết cho ngươi, Thương Minh thật sự có thể đáp ứng một điều kiện bất kỳ của ta?"
Phong Nguyên gật đầu: "Đương nhiên."
"Nếu yêu cầu của ta là bất kể hết thảy chèn ép sinh ý của Thiên hồ Mộ gia thì sao? Thương Minh có thể đáp ứng không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Mộ Đình Hiên đứng phía sau Kỳ Thiếu Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vài phần khác thường.
Phong Nguyên có chút ngoài ý muốn nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu có xích mích gì với Thiên hồ Mộ gia sao?"
"Ta chỉ nói thử một câu."
Phong Nguyên nhìn liếc qua Mộ Đình Hiên đứng phía sau Kỳ Thiếu Vinh: "Nếu nguyện vọng của Kỳ thiếu là cái này, ta có thể đáp ứng, trong vòng ba năm khiến cho Mộ gia từ gia tộc nhất lưu trở thành gia tộc tam lưu."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Phong tiền bối, bệnh của ngươi ta sẽ làm hết sức."
Phong Nguyên cười cười: "Như vậy làm phiền Kỳ thiếu."
Kỳ Thiếu Vinh lấy mấy quyển trục gây choáng ra, tiến hành gây tê cho Phong Nguyên, Phong Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh bận việc, khẽ lắc đầu: "Kỳ thiếu không cần phiền toái, tu vi của ta đã đến thánh cấp, quyển trục cấp chính cũng không có tác dụng."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Nguyên: "Nếu không thể gây tê, vậy chỉ có thể trực tiếp động thủ, như vậy sẽ hơi đau một chút."
"Kỳ thiếu cứ làm vậy đi, ngươi yên tâm, ta nhẫn được."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được." Kỳ Thiếu Vinh nhìn vẻ mặt thong dong của Phong Nguyên, thầm nghĩ: Vị Phong Nguyên tiền bối này đúng là rất có phong phạm Quan Vũ (??) nha!
Kỳ Thiếu Vinh vừa tiến vào trạng thái giải phẫu liền trở nên dị thường chuyên chú, tất cả quấy nhiễu bên ngoài đều bị Kỳ Thiếu Vinh tự động xem nhẹ.
Mộ Đình Hiên đứng ở một bên hỗ trợ chuyển dao phẫu thuật, kéo, băng gạc......
Đoạn thời gian này thực lực của Kỳ Thiếu Vinh tăng lên không ít, làm phẫu thuật cũng thuận buồm xuôi gió hơn trước kia nhiều.
Phong Nguyên nhắm mắt, tùy ý Kỳ Thiếu Vinh bận việc trên cổ mình, cổ Phong Nguyên huyết nhục mơ hồ, nhưng sắc mặt lại thập phần bình tĩnh.
Kỳ Thiếu Vinh xuống tay nhanh chuẩn độc, không đến một canh giờ liền hoàn thành giải phẫu.
Tình huống của Phong Nguyên trên địa cầu tuyệt đối không có ai dám làm, tế bào ung thư khuếch tán quá nghiêm trọng.
Nhưng ở thế giới này thì khác, Phong Nguyên là cao thủ thánh cấp, khả năng khôi phục vết thương đứng hàng đầu, hắn chân trước loại bỏ tế bào biến dị, chân sau miệng vết thương đã bắt đầu tự động phục hồi.
............
Mộ gia.
"Tình huống Phong Nguyên bên kia thế nào rồi?" Mộ Nhạc Sơn hỏi.
"Gia chủ, hình như Phong Nguyên đã được Kỳ Thiếu Vinh trị khỏi." Người phụ trách thăm hỏi báo cáo.
Mộ Nhạc Sơn nhìn người tới: "Thật sự trị khỏi, tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này mới mấy tuổi, biết cái gì chứ?"
"Kỳ Thiếu Vinh này không đơn giản, nghe nói hắn có được truyền thừa y thánh thượng cổ, y thuật xuất sắc."
Mộ Nhạc Sơn nắm chặt nắm tay: "Tiểu tử thối này!" Bọn họ nhiều người như vậy cũng không có ai trị được cho Phong Nguyên, kết quả Phong Nguyên lại được Kỳ Thiếu Vinh trị hết, so sánh ra đã cảm thấy mấy người bọn họ quá vô năng.
"Phụ thân, các ngươi đang nói cái gì vậy?" Mộ Hòe đi đến hỏi.
Mộ Nhạc Sơn nhìn Mộ Hòe một cái: "Không có gì, chỉ là Phong Nguyên đã được Kỳ Thiếu Vinh trị khỏi."
Mộ Hòe sửng sốt một chút: "Vậy sao!"
Mộ Nhạc Sơn thở dài một hơi, nếu Phong Nguyên đã được Kỳ Thiếu Vinh cứu trị, vậy bọn họ muốn có được sự trợ giúp của Thương Minh liền không còn khả năng.
"Không biết Kỳ Thiếu Vinh sẽ đưa ra yêu cầu gì với Thương Minh, mệnh của tiểu tử này thật tốt." Mộ Hòe nói.
"Kỳ Thiếu Vinh là người Nguyên Quốc, vị quân thượng Nguyên Quốc kia dã tâm bừng bừng, ta nghĩ Kỳ Thiếu Vinh sẽ đề ra một ít yêu cầu hỗ trợ thực lực Nguyên Quốc."
Mộ Hòe gật đầu: "Hẳn là vậy."
...........
Sau khi bệnh trừ, thân thể Phong Nguyên đã nhanh chóng khôi phục, Kỳ Thiếu Vinh cùng Mộ Đình Hiên bị giữ lại.
"Kỳ thiếu đã nghỉ ngơi đủ chưa?" Phong Nguyên đi vào phòng, đầy mặt tươi cười hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Phong Nguyên: "Nghỉ ngơi không tồi, tinh thần Phong tiền bối khôi phục không tồi a!"
"Đúng vậy, đều là nhờ phúc Kỳ thiếu, nếu không phải có diệu thủ hồi xuân của Kỳ thiếu, nói không chừng hiện tại ta đã đi báo danh ở phủ Diêm Vương."
"Phong tiền bối phúc trạch thâm hậu, cho dù không có ta ra tay cũng có thể gặp dữ hóa lành."
Phong Nguyên vẫy vẫy tay: "Thân thể của ta, chính ta rõ ràng, Kỳ thiếu, Phong Nguyên ta lời nói gói vàng, trước kia ta đã hứa ai có thể chữa khỏi cho ta, ta liền đáp ứng một yêu cầu của đối phương, hiện tại Kỳ thiếu có gì cần ta hỗ trợ, nếu ta làm được, ta chắc chắn sẽ tương trợ hết sức mình." Phong Nguyên vỗ vỗ bộ ngực, hào sảng nói.
Kỳ Thiếu Vinh cúi đầu cười cười: "Ta vừa lúc có một việc cần Phong tiền bối hỗ trợ."
"Cứ nói đừng ngại."
"Ta hy vọng Thương Minh có thể bất kể hết thảy chèn ép sinh ý của Mộ gia." Kỳ Thiếu Vinh đè nặng từng chữ nói.
"Kỳ thiếu có xích mích gì với Mộ gia sao?" Phong Nguyên hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Có a!"
"Không biết là xích mích gì?"
"Lúc trước ta tới Lê Quốc thuê khách điếm, lão bản khách điếm mắt chó nhìn người thấp, an bài năm người chúng ta vào hai gian phòng cho khách bình thường, lại nhường cho mấy nhị thế tổ Mộ gia phòng khách cao đẳng, đè đầu cưỡi cổ ta, ta không vui." Kỳ Thiếu Vinh thuận miệng bậy bạ đáp.
Phong Nguyên: "......" Câu chuyện không đưa phòng cho khách dẫn đến huyết án, tâm nhãn của Kỳ Thiếu Vinh đúng là nhỏ, vì lý do không đáng mà lãng phí một cơ hội trân quý, hoặc là nói sau lưng có ẩn tình khác, chỉ là Kỳ Thiếu Vinh không muốn nói ra.
"Kỳ thiếu, ngươi xác định chưa, yêu cầu của ngươi chính là chèn ép sinh ý Mộ gia?" Phong Nguyên hỏi.
Mộ Đình Hiên nhìn Kỳ Thiếu Vinh, nhịn không được lên tiếng: "Thiếu gia, ngươi không cần......"
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay, ngăn Mộ Đình Hiên nói tiếp, "Phong tiền bối, ta xác định."
Phong Nguyên gật đầu: "Nếu tâm ý Kỳ thiếu đã quyết, vậy như ngươi mong muốn."
Mộ Đình Hiên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, kỳ thật ngươi không cần đánh mất cơ hội trân quý như vậy để thay ta báo thù."
Kỳ Thiếu Vinh ôm bả vai Mộ Đình Hiên: "Đã nhiều năm làm bằng hữu như vậy rồi, ngươi còn muốn đẩy ta ra khỏi chuyện của ngươi sao, năm đó ngươi hao hết ma lực thúc giục linh thảo sinh trưởng cứu ta, ma pháp thiếu chút nữa khô kiệt mà chết, ta đã đáp ứng sẽ thay ngươi thực hiện một nguyện vọng."
Mộ Đình Hiên cười cười: "Chuyện lâu như vậy thiếu gia còn nhớ rõ."
"Thiếu gia nhà ngươi lời nói gói vàng, đương nhiên phải nhớ."
"Khi còn nhỏ chấp niệm quá sâu, kỳ thật hiện tại cũng không còn chấp nhất như trước." Mộ Đình Hiên có chút mờ mịt nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên: "Nhiều năm như vậy ngươi vẫn không chịu để ta phục nhan cho ngươi, nói đến cùng không phải vẫn là không bỏ xuống được sao? Ngươi là người của ta, ngươi bị ủy khuất, ta có năng lực, đương nhiên phải thay ngươi trả thù."
Mộ Đình Hiên cúi đầu, Kỳ Thiếu Vinh nói rất đúng, hắn vẫn không bỏ xuống được, oán hận tích lũy lắng đọng nhiều năm như vậy cũng khiến hắn cảm thấy khó khăn.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc