Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 90: Kiến giá
Nơi nghỉ ngơi tạm thời của tam vương gia, Thẩm Lăng Vân đối với nơi này không một chút xa lạ__ huyện nha.
Nghĩ lại thì cũng thấy là chuyện đương nhiên, khách *** gì đó làm sao chịu nổi tôn giá của vương gia… Đào Nguyên trấn này thích hợp nhất chính là huyện nha.
Chẳng qua, so với anh thế hiên ngang lúc Thẩm Lăng Vân ngồi thẩm án vào buổi sáng, huyện nha lúc này tạo cảm giác hoàn toàn khác__
Bắt đầu từ mấy trăm mét ở ngoài huyện nha, cách ba bước sẽ có một thị vệ tay cầm đuốc, ba bước một trạm gác năm bước một trụ gác, tiếng la trống vang khắp đường, người đánh la cũng không phải là người gõ canh của trấn, mà đổi thành nha dịch của huyện nha.
Thẩm Lăng Vân cười khổ không nói gì… đế vương gia thời cổ đại thật là không biết thông cảm bách tính, nửa đêm nửa hôm làm ồn lên dọn đường như thế? Có cho bách tính ngủ không? Quả thật là thích làm rộn!
Nhưng y không thể nói gì, thân sống trong xã hội này, dựa vào một kẻ xuyên tới như y, không thể thay đổi cái gì, cũng không thể thay đổi bậy bạ!
“Ai đó!”
Thị vệ đứng trước cửa giơ đao lên, cảnh giác nhìn hai người.
“Phụng Túc sơn trang, Lạc Dực, Thẩm Lăng Vân tới thỉnh an vương gia__”
Lạc Dực nói rồi lấy lệnh bài giắt trên eo ra, Thẩm Lăng Vân thấy thế, vội tìm lệnh bài, nhưng vừa sờ, lại lập tức xanh mặt… chết rồi, khi đổi quan phục, lệnh bài rớt trên giường!
“Cái đó… ta là Thẩm Lăng Vân của Phụng Túc sơn trang, tới thỉnh an vương gia… lệnh bài rớt ở khách *** rồi… có thể cho ta vào không…”
Thẩm Lăng Vân vẻ mặt rầu rĩ, thị vệ đó và Lạc Dực cùng giật khóe mắt…
Thẩm Lăng Vân từ hiện tại xuyên về đây, cho nên mới không có ý thức này, bình thường xuất môn hành sự, không mang theo vật chứng minh, nói chuyện với môn vệ trông cửa vài câu, đa phần cũng có thể được cho vào…
Nhưng hiện tại là tới kiến giá, sao có thể tùy tiện cho một người lai lịch bất minh vào? Nếu không phải Lạc Dực cầm thẻ bài đứng bên cạnh, y sớm đã bị bắt rồi!
“Thẩm bổ đầu, ngài đừng làm khó công sai chúng tôi, trở về lấy dùm đi…”
__ Tiểu ca thị vệ thái độ đã rất khách khí, một mặt tuy cùng là quan sai, nhưng thân phận của tứ đại danh bộ rõ ràng cao hơn họ, là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, một mặt Thẩm Lăng Vân rất khách khí, thái độ này khiến người khác mốn hung tợn với y cũng không nổi.
Chẳng qua, không mang theo thì không thể vào… đây là tuyệt đối, nếu không vạn nhất vương gia trách tội xuống, bọn họ sẽ chịu không nổi!
“Lạc Dực, vậy huynh vào đi, đệ trở về lấy…”
Thẩm Lăng Vân rõ ràng vừa ủ rũ vừa bực bội… cũng do mình quá sơ ý.
Mà thái độ cẩn thận của thị vệ cũng khiến y đột nhiên ý thức được đây là cổ đại, vương quyền gì đó rất bá đạo, cũng không nên vì một cái lệnh bài nho nhỏ mà làm khó người ta… dù sao bọn họ đi lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian, y dùng khinh công bay về rất nhanh có thể trở lại.
“Ừ, vậy đệ cẩn…”
Lạc Dực không biện pháp, sơ suất nhỏ này vẫn là không thể chấp nhận, nhưng câu “cẩn thận chút” còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói bất ngờ cắt ngang__
“Lăng Vân, ngươi tới rồi?! Mau vào đi… để ta xem có gầy đi hay không!”
Nam nhân cười tươi đi ra, một thân mãng bào vàng chanh… trừ tam vương gia Phụng Thiên Vũ, còn có thể là ai__
Nghĩ lại thì cũng thấy là chuyện đương nhiên, khách *** gì đó làm sao chịu nổi tôn giá của vương gia… Đào Nguyên trấn này thích hợp nhất chính là huyện nha.
Chẳng qua, so với anh thế hiên ngang lúc Thẩm Lăng Vân ngồi thẩm án vào buổi sáng, huyện nha lúc này tạo cảm giác hoàn toàn khác__
Bắt đầu từ mấy trăm mét ở ngoài huyện nha, cách ba bước sẽ có một thị vệ tay cầm đuốc, ba bước một trạm gác năm bước một trụ gác, tiếng la trống vang khắp đường, người đánh la cũng không phải là người gõ canh của trấn, mà đổi thành nha dịch của huyện nha.
Thẩm Lăng Vân cười khổ không nói gì… đế vương gia thời cổ đại thật là không biết thông cảm bách tính, nửa đêm nửa hôm làm ồn lên dọn đường như thế? Có cho bách tính ngủ không? Quả thật là thích làm rộn!
Nhưng y không thể nói gì, thân sống trong xã hội này, dựa vào một kẻ xuyên tới như y, không thể thay đổi cái gì, cũng không thể thay đổi bậy bạ!
“Ai đó!”
Thị vệ đứng trước cửa giơ đao lên, cảnh giác nhìn hai người.
“Phụng Túc sơn trang, Lạc Dực, Thẩm Lăng Vân tới thỉnh an vương gia__”
Lạc Dực nói rồi lấy lệnh bài giắt trên eo ra, Thẩm Lăng Vân thấy thế, vội tìm lệnh bài, nhưng vừa sờ, lại lập tức xanh mặt… chết rồi, khi đổi quan phục, lệnh bài rớt trên giường!
“Cái đó… ta là Thẩm Lăng Vân của Phụng Túc sơn trang, tới thỉnh an vương gia… lệnh bài rớt ở khách *** rồi… có thể cho ta vào không…”
Thẩm Lăng Vân vẻ mặt rầu rĩ, thị vệ đó và Lạc Dực cùng giật khóe mắt…
Thẩm Lăng Vân từ hiện tại xuyên về đây, cho nên mới không có ý thức này, bình thường xuất môn hành sự, không mang theo vật chứng minh, nói chuyện với môn vệ trông cửa vài câu, đa phần cũng có thể được cho vào…
Nhưng hiện tại là tới kiến giá, sao có thể tùy tiện cho một người lai lịch bất minh vào? Nếu không phải Lạc Dực cầm thẻ bài đứng bên cạnh, y sớm đã bị bắt rồi!
“Thẩm bổ đầu, ngài đừng làm khó công sai chúng tôi, trở về lấy dùm đi…”
__ Tiểu ca thị vệ thái độ đã rất khách khí, một mặt tuy cùng là quan sai, nhưng thân phận của tứ đại danh bộ rõ ràng cao hơn họ, là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, một mặt Thẩm Lăng Vân rất khách khí, thái độ này khiến người khác mốn hung tợn với y cũng không nổi.
Chẳng qua, không mang theo thì không thể vào… đây là tuyệt đối, nếu không vạn nhất vương gia trách tội xuống, bọn họ sẽ chịu không nổi!
“Lạc Dực, vậy huynh vào đi, đệ trở về lấy…”
Thẩm Lăng Vân rõ ràng vừa ủ rũ vừa bực bội… cũng do mình quá sơ ý.
Mà thái độ cẩn thận của thị vệ cũng khiến y đột nhiên ý thức được đây là cổ đại, vương quyền gì đó rất bá đạo, cũng không nên vì một cái lệnh bài nho nhỏ mà làm khó người ta… dù sao bọn họ đi lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian, y dùng khinh công bay về rất nhanh có thể trở lại.
“Ừ, vậy đệ cẩn…”
Lạc Dực không biện pháp, sơ suất nhỏ này vẫn là không thể chấp nhận, nhưng câu “cẩn thận chút” còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói bất ngờ cắt ngang__
“Lăng Vân, ngươi tới rồi?! Mau vào đi… để ta xem có gầy đi hay không!”
Nam nhân cười tươi đi ra, một thân mãng bào vàng chanh… trừ tam vương gia Phụng Thiên Vũ, còn có thể là ai__
Tác giả :
Tịch Mộc