Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 69: Tâm ý tương thông
Trên thật tế, trước khi xuất phát hắn ở sau lưng Thẩm Lăng Vân lén phóng Kim triển tước tới Liễu gia, mục đích không ngoài nói với Liễu đà chủ, nói người sắp tới nhà hắn là Thẩm Lăng Vân, rất có bản lĩnh, thứ có liên quan tới giáo đều phải giấu đi, phòng bại lộ thân phận, ngoài ra Lăng Vân là người quan trọng nhất của hắn, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép ai động tới một cọng tóc của y!
Thật ra, Triển Phi Dương làm thế cũng là dụng tâm lương khổ, vốn là không liên quan tới án, nhưng phát sinh tại Liễu gia, vạn nhất bị Thẩm Lăng Vân kiểm tra hiện trường phát hiện có dấu vết của Ma Long giáo… vậy án sẽ trở nên không đơn giản nữa, nghe nói là vì chuyện tàn sát mệnh quan triều đình, hiện tại chỉ cần là giáo chúng Ma Long giáo, thì lập tức bắt giữ, chống cự có thể lập tức giết chết! Hắn là sợ bọn Liễu đà chủ vạn nhất bại lộ thân phận, đánh với Lăng Vân…
Cũng như mỗi an bài của Thẩm Lăng Vân đều không tự chủ muốn bảo vệ nam nhân bên mình, Triển Phi Dương làm sao không phải? Thậm chí còn nhiều hơn, tuyệt đối không thể để tâm can bảo bối của hắn chịu một chút thương tổn nào!
Cũng chính vì muốn bảo đảm Kim triển tước tới Liễu gia trước bọn họ… cho nên suốt đường mới không ngừng bảo Lăng Vân nghỉ ngơi, lề mề hai canh giờ.
Vừa rồi hắn còn thầm vui mừng vì sự phối hợp hiếm có của Lăng Vân, nhưng không ngờ… thì ra y biết hết rồi…
“Tôi không phải bạch si! Triển Phi Dương cậu xem tôi là con nít sao, cẩn thận tôi trở mặt!”
__ Thẩm Lăng Vân không tốt lành nói.
Kiếp trước bọn họ đều là hình cảnh, đồng hành, án mạng lớn hơn trời, là nhận thức chung! Triển Phi Dương biết rõ eo của y đau… trước đó đã vận công, không có trở ngại gì, lại cứ lề mề, cưng chiều quá đáng trên đường, không phân rõ nặng nhẹ, làm vậy không giống Triển Phi Dương! Càng huống hồ, Triển Phi Dương trước đó hỏi tiểu nha dịch, ở đây có phải chỉ có một Liễu viên ngoại, lúc đó y không lên tiếng, nhưng đã hoài nghi__
“Phi Dương… Liễu viên ngoại đó, là người của Ma Long giáo?”
Thẩm Lăng Vân thông minh, nói trúng tim đen… bọn họ mới tới đây, trừ giáo chúng ma long giáo, thực rất khó tưởng tượng Triển Phi Dương còn vì người nào mà chu toàn như thế.
“Ừm… tôi chỉ không muốn hắn có chuyện.”
Lần này, nam nhân không chống chế, chỉ chọn từ rất cẩn thận, hắn nói ‘không muốn’… chứ không phải ‘không thể’… Cũng như thân phận khó xử kiếp trước, muốn rửa tay chậu vàng là không thể! Càng huống hồ kiếp này, Triển Phi Dương vốn nợ máu chồng chất, nếu hắn không muốn làm, lập tức sẽ chuốc họa sát thân vô số, vận mệnh khiến hắn không thể chọn lựa! Cho nên, cố hết khả năng bảo vệ người của hắn, đây là đạo sinh tồn! Liễu đà chủ này, có vẻ làm người cực kỳ trung thành, cho nên Triển Phi Dương muốn bảo vệ thủ hạ này, không khó lý giải.
Nhưng nếu Thẩm Lăng Vân kiên trì muốn thực thi công lý… thì, hắn cũng không chút do dự đứng về phía Lăng Vân, vì quyết định của Lăng Vân mới là quan trọng nhất!
Lại không ngờ, Thẩm Lăng Vân bất đắc dĩ nhún vai, y luôn luôn xấu hổ, lần này lại hơi dùng lực nắm chặt tay hắn, giống như muốn nói cho đối phương tâm ý của mình, tuy cười rất bất đắc dĩ__ “Yên tâm, tôi tới tra án hái hoa tặc, chỉ cần trong án này không có chuyện của họ, vấn đề Ma Long giáo, tạm thời gác lại không bàn.”
Phi Dương không lừa y, đứng về phía y… không thể không phủ nhận, trong lòng có chút trộm vui.
Tuy hiện tại y là Thẩm đại bổ đầu, nhưng dù sao cũng là người từng được giáo dục cao cấp thời hiện đại, tội liên đới, cửu tộc gì đó, y không thể thay đổi lý luận của một triều đại, nhưng không đại biểu y tán đồng, chỉ cần Liễu viên ngoại đó không phạm án, y căn bản không định nghiên cứu sâu.
Cao hứng nhất đương nhiên là Triển Phi Dương, kiềm lòng không đặng nắm tay chặt hơn, cúi đầu nuông chiều hôn lên trán người yêu__ “Bảo bối thật tốt!”
Có thể cùng Lăng Vân sóng vai, thật tốt!
Chỉ là không đợi hắn có thêm cảm khái gì. Tiểu nha dịch đã dẫn hai người vội vàng ra, đi về chỗ họ__ “Vị này là Liễu viên ngoại, vị này là Lâm viên ngoại… cũng là phú giáp của trấn, tới an ủi. Hai vị, đây chính là Thẩm đại bổ đầu triều đình phái tới__”
Canh ba, trong viện tuy vì án mà vẫn đốt đèn sánh rực, nhưng ngoài viện thì không nhìn rõ được cả mặt nhau.
Chỉ là thông qua đường nét, hai người đều có thể ẩn ẩn nhìn được Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương mười ngón giao nhau… Thẩm Lăng Vân thấy thân thể Liễu viên ngoại đó hơi cứng lại, bất giác đỏ mặt, nhưng không cho đối phương thêm cơ hội tiết lộ kinh động trong lòng__ “Liễu viên ngoại, dẫn chúng ta đi xem di thể, còn có hiện trường án.”
Thật ra, Triển Phi Dương làm thế cũng là dụng tâm lương khổ, vốn là không liên quan tới án, nhưng phát sinh tại Liễu gia, vạn nhất bị Thẩm Lăng Vân kiểm tra hiện trường phát hiện có dấu vết của Ma Long giáo… vậy án sẽ trở nên không đơn giản nữa, nghe nói là vì chuyện tàn sát mệnh quan triều đình, hiện tại chỉ cần là giáo chúng Ma Long giáo, thì lập tức bắt giữ, chống cự có thể lập tức giết chết! Hắn là sợ bọn Liễu đà chủ vạn nhất bại lộ thân phận, đánh với Lăng Vân…
Cũng như mỗi an bài của Thẩm Lăng Vân đều không tự chủ muốn bảo vệ nam nhân bên mình, Triển Phi Dương làm sao không phải? Thậm chí còn nhiều hơn, tuyệt đối không thể để tâm can bảo bối của hắn chịu một chút thương tổn nào!
Cũng chính vì muốn bảo đảm Kim triển tước tới Liễu gia trước bọn họ… cho nên suốt đường mới không ngừng bảo Lăng Vân nghỉ ngơi, lề mề hai canh giờ.
Vừa rồi hắn còn thầm vui mừng vì sự phối hợp hiếm có của Lăng Vân, nhưng không ngờ… thì ra y biết hết rồi…
“Tôi không phải bạch si! Triển Phi Dương cậu xem tôi là con nít sao, cẩn thận tôi trở mặt!”
__ Thẩm Lăng Vân không tốt lành nói.
Kiếp trước bọn họ đều là hình cảnh, đồng hành, án mạng lớn hơn trời, là nhận thức chung! Triển Phi Dương biết rõ eo của y đau… trước đó đã vận công, không có trở ngại gì, lại cứ lề mề, cưng chiều quá đáng trên đường, không phân rõ nặng nhẹ, làm vậy không giống Triển Phi Dương! Càng huống hồ, Triển Phi Dương trước đó hỏi tiểu nha dịch, ở đây có phải chỉ có một Liễu viên ngoại, lúc đó y không lên tiếng, nhưng đã hoài nghi__
“Phi Dương… Liễu viên ngoại đó, là người của Ma Long giáo?”
Thẩm Lăng Vân thông minh, nói trúng tim đen… bọn họ mới tới đây, trừ giáo chúng ma long giáo, thực rất khó tưởng tượng Triển Phi Dương còn vì người nào mà chu toàn như thế.
“Ừm… tôi chỉ không muốn hắn có chuyện.”
Lần này, nam nhân không chống chế, chỉ chọn từ rất cẩn thận, hắn nói ‘không muốn’… chứ không phải ‘không thể’… Cũng như thân phận khó xử kiếp trước, muốn rửa tay chậu vàng là không thể! Càng huống hồ kiếp này, Triển Phi Dương vốn nợ máu chồng chất, nếu hắn không muốn làm, lập tức sẽ chuốc họa sát thân vô số, vận mệnh khiến hắn không thể chọn lựa! Cho nên, cố hết khả năng bảo vệ người của hắn, đây là đạo sinh tồn! Liễu đà chủ này, có vẻ làm người cực kỳ trung thành, cho nên Triển Phi Dương muốn bảo vệ thủ hạ này, không khó lý giải.
Nhưng nếu Thẩm Lăng Vân kiên trì muốn thực thi công lý… thì, hắn cũng không chút do dự đứng về phía Lăng Vân, vì quyết định của Lăng Vân mới là quan trọng nhất!
Lại không ngờ, Thẩm Lăng Vân bất đắc dĩ nhún vai, y luôn luôn xấu hổ, lần này lại hơi dùng lực nắm chặt tay hắn, giống như muốn nói cho đối phương tâm ý của mình, tuy cười rất bất đắc dĩ__ “Yên tâm, tôi tới tra án hái hoa tặc, chỉ cần trong án này không có chuyện của họ, vấn đề Ma Long giáo, tạm thời gác lại không bàn.”
Phi Dương không lừa y, đứng về phía y… không thể không phủ nhận, trong lòng có chút trộm vui.
Tuy hiện tại y là Thẩm đại bổ đầu, nhưng dù sao cũng là người từng được giáo dục cao cấp thời hiện đại, tội liên đới, cửu tộc gì đó, y không thể thay đổi lý luận của một triều đại, nhưng không đại biểu y tán đồng, chỉ cần Liễu viên ngoại đó không phạm án, y căn bản không định nghiên cứu sâu.
Cao hứng nhất đương nhiên là Triển Phi Dương, kiềm lòng không đặng nắm tay chặt hơn, cúi đầu nuông chiều hôn lên trán người yêu__ “Bảo bối thật tốt!”
Có thể cùng Lăng Vân sóng vai, thật tốt!
Chỉ là không đợi hắn có thêm cảm khái gì. Tiểu nha dịch đã dẫn hai người vội vàng ra, đi về chỗ họ__ “Vị này là Liễu viên ngoại, vị này là Lâm viên ngoại… cũng là phú giáp của trấn, tới an ủi. Hai vị, đây chính là Thẩm đại bổ đầu triều đình phái tới__”
Canh ba, trong viện tuy vì án mà vẫn đốt đèn sánh rực, nhưng ngoài viện thì không nhìn rõ được cả mặt nhau.
Chỉ là thông qua đường nét, hai người đều có thể ẩn ẩn nhìn được Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương mười ngón giao nhau… Thẩm Lăng Vân thấy thân thể Liễu viên ngoại đó hơi cứng lại, bất giác đỏ mặt, nhưng không cho đối phương thêm cơ hội tiết lộ kinh động trong lòng__ “Liễu viên ngoại, dẫn chúng ta đi xem di thể, còn có hiện trường án.”
Tác giả :
Tịch Mộc