Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 100: Cố vấn chuyên dụng của lăng vân
“Lăng Vân…”
Mới đứng trước cửa, cửa phòng đã giống như cửa tự động của hiện đại, từ trong mở ra.
Chỉ là đương nhiên không có cửa tự động… ở đây, chỉ có nam nhân đứng bên trong, vẻ mặt đầy vui mừng.
Đối với Triển Phi Dương, dựa vào công phu của hắn, có người lại gần đương nhiên biết, hơn nữa hắn lại không nghe ra tiếng bước chân của người yêu sao? Chỉ là Lăng Vân hôm nay mới về Phụng Túc sơn trang, đã lập tức tới tìm hắn… vội ôm chặt người yêu, trong niềm hạnh phúc còn có kinh hỉ và bất ngờ.
“Phi Dương… cậu đang đợi tôi sao?”
Biết rõ tối nay rất có thể y không tới, nhưng trễ như vậy… đèn vẫn còn sáng.
“Ừ… không có cậu, đột nhiên cảm thấy khách phòng thượng đẳng này cũng trở nên rách nát, ở đây hoàn toàn không ngủ được.”
Nam nhân trả lời cũng rất thành thật, có Lăng Vân ở bên cạnh, hắn nhìn gì cũng thấy vừa mắt, cái gì cũng tốt… Lăng Vân không ở bên cạnh, hắn chỉ vô cùng nhàm chán ngồi trên cửa sổ ngắm trăng, ngay cả ánh trăng cũng thấy ngứa mắt, sao lại cảm thấy ánh trăng hình như là hình bầu dục, giống như bị người đập cho, khó coi muốn chết!
Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy trong cổ họng như bị nghẹn thứ gì, nói không ra lời, chỉ ôm chặt đối phương, không chút động đậy… lưỡng tình tương duyệt, ỷ lại vào nhau… cảm giác này thật tốt, nhưng cũng vì thế mà cảm thấy bi thương, nghĩ tới Nhiên Thiên…
“Lăng Vân, sao vậy? Chuyện trong sơn trang xử lý xong rồi sao? Đồng sự đó của cậu sao rồi?”
Cảm thấy y không đúng lắm, Triển Phi Dương vội đóng cửa lại, trực tiếp ôm y lên giường, vẻ mặt quan tâm.
Nhưng, vấn đề này, Thẩm Lăng Vân không biết nên trả lời thế nào… Nhiên Thiên đi rồi, một đạo thánh chỉ trở thành thân bất do kỷ tiến cung, trên danh nghĩa là ngự tiền thiếp thân thị vệ, nhưng thực tế… cái này có tính là giải quyết rồi không?
“Phi Dương, lòng tôi khó chịu…”
Y không phải người nhiều chuyện, nhưng buồn bực trong lòng cần một người có thể cho y phát tiết, Phi Dương rất cam tâm tình nguyện làm ‘thùng rác’ này, để người yêu dựa vào lòng, cho y ngồi tư thế thoải mái nhất, nghe y kể lại chuyện xảy ra trong Phụng Túc sơn trang….
Đợi Lăng Vân cảm thấy tích ứ trong lòng đã dần vơi đi, thì trời đã gần sáng.
“Phi Dương, cậu nói xem chúng tôi nên làm gì? Cứ để hắn tiến cung như thế, bị hôn quân hủy hoại… tôi không cam tâm!”
Thẩm Lăng Vân vô lực lắc đầu trong lòng nam nhân… sự bình tĩnh lúc sáng, cùng lý trí và trí tuệ của y đều là bức ra, lúc này có nơi tựa vào, nơi mềm yếu trong nội tâm có thể giải phóng ra!
Người xưa có câu, người không đấu với trời!
Vào thời đại này, hoàng đế sở dĩ có thể xưng là thiên tử, đối với người bình thường mà nói, nó giống như trời, người hiện đại căn bản không thể tưởng tượng sự không công bằng đó, ngay cả chỗ để tranh đấu cũng không có!
Hơn nữa, còn một chuyện__
“Phi Dương, ngọc bội này nên làm sao? Sư huynh của Nhiên Thiên, ca ca của Ngạo Thiên Di đó, không phải đã bị nguyên chủ nhân của thân thể này đánh chết trong trận vây Ma Long giáo sao? Ngọc bội này…”
Khi Nhiên Thiên đi, chỉ có một chút tâm nguyện như thế… nhưng người đã chết rồi, y lại không nhẫn tâm phá hủy hy vọng cuối cùng của một người, che giấu thì che giấu, nhưng y đi đâu tìm một người đã chết để giao chứ?
Ai biết, khi y nhắc tới chuyện này, nam nhan đang ôm chặt y lại đột nhiên vuốt cằm, trầm tư không nói… ánh mắt đó, khiến Thẩm Lăng Vân cảm thấy ánh mắt đó như thể nhìn thấy kỳ tích, tim đập khẩn trương lại không lên tiếng… mỗi khi thấy Phi Dương lộ ra vẻ mặt này, nhất định tiếp theo sẽ nghĩ ra chủ ý quỷ gì đó rất có tác dụng.
Quả nhiên một lúc sau, nam nhân đột nhiên cử động, hôn mặt y một cái, đương nhiên không phải hôn không, nụ hôn của nam nhân trở nên có hơi đắc ý__ “Tôi cảm thấy chúng ta nên đến Ngạo Thiên sơn trang một chuyến!”
“Hả? Đi làm gì? Lẽ nào muốn giao ngọc bội Nhiên Thiên quý trọng nhất cho Ngạo Thiên Di giả mạo đó? Như vậy quá đáng lắm!”
Thẩm Lăng Vân không vui, đã đến lúc này rồi còn lừa Nhiên Thiên, bảo bọn họ làm sao mà nỡ!
Triển Phi Dương gõ lên trán, lắc đầu__
“Ai bảo tôi muốn đưa ngọc bội này cho Ngạo Thiên Di? Giao cho hắn có tác dụng gì? Cậu không thể có chút lòng tin với nam nhân của mình sao? Ngạo Thiên Di không có ích gì, nhưng cậu không phải đã quên bên cạnh hắn còn có một nhóc con ‘hữu ích’ sao!”
Dưới sự kiên nhẫn chỉ điểm của nam nhân, Thẩm Lăng Vân chợt cảm thấy lóe linh quang, lập tức đảo mắt trắng. “Đúng đó! Tiểu đông tây ngốc nghếch Phụng Thiên Lam kia, hắn không phải là tiểu vương gia thái hậu sủng ái nhất sao!”
Thân phận của họ không đủ để trả giá với hoàng thượng, nhưng nếu ‘mượn’ Phụng Thiên Lam tới, thì sẽ khác!
“Úi, bảo bối, nhẹ chút đi, muốn mưu sát thân phu sao!”
Triển Phi Dương vẻ mặt ủy khuất nhíu mày… Lăng Vân đập hắn một cái, ngay trên đùi nha!
“Nhưng mà, cho dù Phụng Thiên Lam được sủng, cũng không thể đối đầu với hoàng thượng… chúng ta tìm hắn về, sau đó nên làm sao?”
Nếu so trí tuệ, Thẩm Lăng Vân thừa nhận mình quả thật kém Triển Phi Dương một chút, nhưng hiện tại không phải lúc tranh cường hiếu thắng, vừa nghĩ tới vẻ mặt thảm đạm của Nhiên Thiên khi đi, hiện tại lòng y vẫn chua xót, lại nhìn vẻ mặt Triển Phi Dương lúc này vô cùng đắc ý, y liền biết tên này đã cân nhắc từ đầu tới cuối rồi.
Lại không ngờ, vào lúc mấu chốt nam nhân lại nói__ “Muốn biết sao? Cho cậu biết cũng không phải không thể…” Con chó lớn nào đó hiếm khi có một lần đắc ý, lắc đầu không mang ý tốt, vẻ mặt lưu manh, tham lam vuốt gương mặt trắng nõn của người yêu, bộ dáng thiếu đánh muốn chết, “Mỹ nhân, chỉ cần hầu hạ đại gia thoải mái… muốn biết gì, đại gia đều nói cho cưng, ngay cả ‘kích thước’ của tiểu gia bên dưới cũng nói hết, thế nào…”
Thật ra là đang muốn chọc cho Lăng Vân vui lên… vừa rồi thấy Lăng Vân buồn bực không vui, hắn cũng đau lòng.
Mà Lăng Vân cũng không tức giận, nếu Phi Dương đã lộ ra vẻ mặt này, thì có nghĩa là tất cả vấn đề nam nhân đều có hướng giải quyết, bất giác tâm tình buông xuống, lại bị trêu chọc như thế, lập tức bậc cười.
“Được thôi, đại gia, ngài muốn người ta hầu hạ thế nào đây? Nói lời phải giữ lời, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!”
Thẩm Lăng Vân cũng không biết, mình bị tên này làm hư từ lúc nào, học được cách giở trò lưu manh.
Cảm giác có người để ỷ lại thật khác… đặc biệt là người này vĩnh viễn đáng tin như thế, luôn có thể giúp đỡ y, đứng sau lưng y, không chút hồi hộp thay y cản lại tất cả bi thương và vô lực… kiếp trước, chính người này đã lặng lẽ bảo vệ, chỉ là Thẩm Lăng Vân chưa từng ý thức được mình rất hạnh phúc, nhưng hôm nay tận mắt thấy tao ngộ của Nhiên Thiên, cảm xúc liền thay đổi.
Người so với người, quả thật không thể so, so sánh rồi mới phát hiện… thì ra mình thật sự rất hạnh phúc.
“Được rồi, một lời đã định, vậy cứ hầu hạ nó trước đi… thế nào?”
Nam nhân cười tình sắc, hai người dán vào càng sát, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của đối phương càng lúc càng không theo quy luật, càng lúc càng thô trọng… sát tới mức có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương tăng nhanh, âm luật thình thịch giống như gọi tên lẫn nhau, rõ ràng mạnh mẽ!
Tay Lăng Vân bị ấn lên giữa chân hắn, trên vật nào đó đã rõ hình dạng, dưới ánh trăng, rặng đỏ lặng lẽ leo lên mặt, “Đại sắc lang!”
Hờn dỗi bâng quơ, rồi để mặc đối phương cẩn thận cởi y phục của mình, mỗi hành động của nam nhân đều giống như dưới tay mình không phải là một người rất lợi hại, mà là bảo vật hắn trân trọng nhất, không tiếc làm đau một chút.
Đèn dầu không biết đã tắt từ lúc nào, lúc này, làm gì còn ai quản tới nó?
Trên chiếc giường to rộng, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng rọi vào, chiếu lên hai thân thể giao triền nhiệt tình, quấn quýt lấy nhau, hôn, dung làm một thể… cố sức nói rõ tình yêu với nhau.
Sáng hôm sau, vì có chính sự phải làm, Thẩm Lăng Vân không nằm lười, vừa sáng đã thức dậy, xoa thắt lưng đau nhức, trộm xoa mặt, muốn giấu vẻ xấu hổ đi, dẫn tới nam nhân bên cạnh đang giả ngủ lập tức co giật ***g ngực, Triển Phi Dương vốn muốn giả ngủ, ôm thân thể mềm mại trong lòng không buông tay, tốt đẹp biết bao, thuận tiện còn có thể nướng….
Nhưng đối diện với Lăng Vân đáng yêu như thế, quả đoán thất bại!
“Cười gì mà cười…” Thẩm Lăng Vân xoa mặt xong, tự lừa mình dối người rằng đã che giấu tốt, nhưng dáng vẻ y sam bất chỉnh còn cố ý nhíu mày lại rất gợi cảm, “Đại gia à, được hầu hạ thoải mái rồi, có phải nên nói rõ chủ ý của ngài ra không?”
“Đương nhiên!”
Nam nhân cũng ngồi dậy, keo da bò lại dính lên, nhưng lần này ghé vào tai mỹ nhân, trông cứ như đang tâm tình nóng cháy.
Nhưng miệng Thẩm Lăng Vân càng lúc càng lớn.
Hả? Thì ra đơn giản như thế? Đơn giản như thế đã có thể giải quyết phiền phức của Nhiên Thiên!
Phi Dương của y, quả thật là thiên tài!
Mới đứng trước cửa, cửa phòng đã giống như cửa tự động của hiện đại, từ trong mở ra.
Chỉ là đương nhiên không có cửa tự động… ở đây, chỉ có nam nhân đứng bên trong, vẻ mặt đầy vui mừng.
Đối với Triển Phi Dương, dựa vào công phu của hắn, có người lại gần đương nhiên biết, hơn nữa hắn lại không nghe ra tiếng bước chân của người yêu sao? Chỉ là Lăng Vân hôm nay mới về Phụng Túc sơn trang, đã lập tức tới tìm hắn… vội ôm chặt người yêu, trong niềm hạnh phúc còn có kinh hỉ và bất ngờ.
“Phi Dương… cậu đang đợi tôi sao?”
Biết rõ tối nay rất có thể y không tới, nhưng trễ như vậy… đèn vẫn còn sáng.
“Ừ… không có cậu, đột nhiên cảm thấy khách phòng thượng đẳng này cũng trở nên rách nát, ở đây hoàn toàn không ngủ được.”
Nam nhân trả lời cũng rất thành thật, có Lăng Vân ở bên cạnh, hắn nhìn gì cũng thấy vừa mắt, cái gì cũng tốt… Lăng Vân không ở bên cạnh, hắn chỉ vô cùng nhàm chán ngồi trên cửa sổ ngắm trăng, ngay cả ánh trăng cũng thấy ngứa mắt, sao lại cảm thấy ánh trăng hình như là hình bầu dục, giống như bị người đập cho, khó coi muốn chết!
Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy trong cổ họng như bị nghẹn thứ gì, nói không ra lời, chỉ ôm chặt đối phương, không chút động đậy… lưỡng tình tương duyệt, ỷ lại vào nhau… cảm giác này thật tốt, nhưng cũng vì thế mà cảm thấy bi thương, nghĩ tới Nhiên Thiên…
“Lăng Vân, sao vậy? Chuyện trong sơn trang xử lý xong rồi sao? Đồng sự đó của cậu sao rồi?”
Cảm thấy y không đúng lắm, Triển Phi Dương vội đóng cửa lại, trực tiếp ôm y lên giường, vẻ mặt quan tâm.
Nhưng, vấn đề này, Thẩm Lăng Vân không biết nên trả lời thế nào… Nhiên Thiên đi rồi, một đạo thánh chỉ trở thành thân bất do kỷ tiến cung, trên danh nghĩa là ngự tiền thiếp thân thị vệ, nhưng thực tế… cái này có tính là giải quyết rồi không?
“Phi Dương, lòng tôi khó chịu…”
Y không phải người nhiều chuyện, nhưng buồn bực trong lòng cần một người có thể cho y phát tiết, Phi Dương rất cam tâm tình nguyện làm ‘thùng rác’ này, để người yêu dựa vào lòng, cho y ngồi tư thế thoải mái nhất, nghe y kể lại chuyện xảy ra trong Phụng Túc sơn trang….
Đợi Lăng Vân cảm thấy tích ứ trong lòng đã dần vơi đi, thì trời đã gần sáng.
“Phi Dương, cậu nói xem chúng tôi nên làm gì? Cứ để hắn tiến cung như thế, bị hôn quân hủy hoại… tôi không cam tâm!”
Thẩm Lăng Vân vô lực lắc đầu trong lòng nam nhân… sự bình tĩnh lúc sáng, cùng lý trí và trí tuệ của y đều là bức ra, lúc này có nơi tựa vào, nơi mềm yếu trong nội tâm có thể giải phóng ra!
Người xưa có câu, người không đấu với trời!
Vào thời đại này, hoàng đế sở dĩ có thể xưng là thiên tử, đối với người bình thường mà nói, nó giống như trời, người hiện đại căn bản không thể tưởng tượng sự không công bằng đó, ngay cả chỗ để tranh đấu cũng không có!
Hơn nữa, còn một chuyện__
“Phi Dương, ngọc bội này nên làm sao? Sư huynh của Nhiên Thiên, ca ca của Ngạo Thiên Di đó, không phải đã bị nguyên chủ nhân của thân thể này đánh chết trong trận vây Ma Long giáo sao? Ngọc bội này…”
Khi Nhiên Thiên đi, chỉ có một chút tâm nguyện như thế… nhưng người đã chết rồi, y lại không nhẫn tâm phá hủy hy vọng cuối cùng của một người, che giấu thì che giấu, nhưng y đi đâu tìm một người đã chết để giao chứ?
Ai biết, khi y nhắc tới chuyện này, nam nhan đang ôm chặt y lại đột nhiên vuốt cằm, trầm tư không nói… ánh mắt đó, khiến Thẩm Lăng Vân cảm thấy ánh mắt đó như thể nhìn thấy kỳ tích, tim đập khẩn trương lại không lên tiếng… mỗi khi thấy Phi Dương lộ ra vẻ mặt này, nhất định tiếp theo sẽ nghĩ ra chủ ý quỷ gì đó rất có tác dụng.
Quả nhiên một lúc sau, nam nhân đột nhiên cử động, hôn mặt y một cái, đương nhiên không phải hôn không, nụ hôn của nam nhân trở nên có hơi đắc ý__ “Tôi cảm thấy chúng ta nên đến Ngạo Thiên sơn trang một chuyến!”
“Hả? Đi làm gì? Lẽ nào muốn giao ngọc bội Nhiên Thiên quý trọng nhất cho Ngạo Thiên Di giả mạo đó? Như vậy quá đáng lắm!”
Thẩm Lăng Vân không vui, đã đến lúc này rồi còn lừa Nhiên Thiên, bảo bọn họ làm sao mà nỡ!
Triển Phi Dương gõ lên trán, lắc đầu__
“Ai bảo tôi muốn đưa ngọc bội này cho Ngạo Thiên Di? Giao cho hắn có tác dụng gì? Cậu không thể có chút lòng tin với nam nhân của mình sao? Ngạo Thiên Di không có ích gì, nhưng cậu không phải đã quên bên cạnh hắn còn có một nhóc con ‘hữu ích’ sao!”
Dưới sự kiên nhẫn chỉ điểm của nam nhân, Thẩm Lăng Vân chợt cảm thấy lóe linh quang, lập tức đảo mắt trắng. “Đúng đó! Tiểu đông tây ngốc nghếch Phụng Thiên Lam kia, hắn không phải là tiểu vương gia thái hậu sủng ái nhất sao!”
Thân phận của họ không đủ để trả giá với hoàng thượng, nhưng nếu ‘mượn’ Phụng Thiên Lam tới, thì sẽ khác!
“Úi, bảo bối, nhẹ chút đi, muốn mưu sát thân phu sao!”
Triển Phi Dương vẻ mặt ủy khuất nhíu mày… Lăng Vân đập hắn một cái, ngay trên đùi nha!
“Nhưng mà, cho dù Phụng Thiên Lam được sủng, cũng không thể đối đầu với hoàng thượng… chúng ta tìm hắn về, sau đó nên làm sao?”
Nếu so trí tuệ, Thẩm Lăng Vân thừa nhận mình quả thật kém Triển Phi Dương một chút, nhưng hiện tại không phải lúc tranh cường hiếu thắng, vừa nghĩ tới vẻ mặt thảm đạm của Nhiên Thiên khi đi, hiện tại lòng y vẫn chua xót, lại nhìn vẻ mặt Triển Phi Dương lúc này vô cùng đắc ý, y liền biết tên này đã cân nhắc từ đầu tới cuối rồi.
Lại không ngờ, vào lúc mấu chốt nam nhân lại nói__ “Muốn biết sao? Cho cậu biết cũng không phải không thể…” Con chó lớn nào đó hiếm khi có một lần đắc ý, lắc đầu không mang ý tốt, vẻ mặt lưu manh, tham lam vuốt gương mặt trắng nõn của người yêu, bộ dáng thiếu đánh muốn chết, “Mỹ nhân, chỉ cần hầu hạ đại gia thoải mái… muốn biết gì, đại gia đều nói cho cưng, ngay cả ‘kích thước’ của tiểu gia bên dưới cũng nói hết, thế nào…”
Thật ra là đang muốn chọc cho Lăng Vân vui lên… vừa rồi thấy Lăng Vân buồn bực không vui, hắn cũng đau lòng.
Mà Lăng Vân cũng không tức giận, nếu Phi Dương đã lộ ra vẻ mặt này, thì có nghĩa là tất cả vấn đề nam nhân đều có hướng giải quyết, bất giác tâm tình buông xuống, lại bị trêu chọc như thế, lập tức bậc cười.
“Được thôi, đại gia, ngài muốn người ta hầu hạ thế nào đây? Nói lời phải giữ lời, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!”
Thẩm Lăng Vân cũng không biết, mình bị tên này làm hư từ lúc nào, học được cách giở trò lưu manh.
Cảm giác có người để ỷ lại thật khác… đặc biệt là người này vĩnh viễn đáng tin như thế, luôn có thể giúp đỡ y, đứng sau lưng y, không chút hồi hộp thay y cản lại tất cả bi thương và vô lực… kiếp trước, chính người này đã lặng lẽ bảo vệ, chỉ là Thẩm Lăng Vân chưa từng ý thức được mình rất hạnh phúc, nhưng hôm nay tận mắt thấy tao ngộ của Nhiên Thiên, cảm xúc liền thay đổi.
Người so với người, quả thật không thể so, so sánh rồi mới phát hiện… thì ra mình thật sự rất hạnh phúc.
“Được rồi, một lời đã định, vậy cứ hầu hạ nó trước đi… thế nào?”
Nam nhân cười tình sắc, hai người dán vào càng sát, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của đối phương càng lúc càng không theo quy luật, càng lúc càng thô trọng… sát tới mức có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương tăng nhanh, âm luật thình thịch giống như gọi tên lẫn nhau, rõ ràng mạnh mẽ!
Tay Lăng Vân bị ấn lên giữa chân hắn, trên vật nào đó đã rõ hình dạng, dưới ánh trăng, rặng đỏ lặng lẽ leo lên mặt, “Đại sắc lang!”
Hờn dỗi bâng quơ, rồi để mặc đối phương cẩn thận cởi y phục của mình, mỗi hành động của nam nhân đều giống như dưới tay mình không phải là một người rất lợi hại, mà là bảo vật hắn trân trọng nhất, không tiếc làm đau một chút.
Đèn dầu không biết đã tắt từ lúc nào, lúc này, làm gì còn ai quản tới nó?
Trên chiếc giường to rộng, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng rọi vào, chiếu lên hai thân thể giao triền nhiệt tình, quấn quýt lấy nhau, hôn, dung làm một thể… cố sức nói rõ tình yêu với nhau.
Sáng hôm sau, vì có chính sự phải làm, Thẩm Lăng Vân không nằm lười, vừa sáng đã thức dậy, xoa thắt lưng đau nhức, trộm xoa mặt, muốn giấu vẻ xấu hổ đi, dẫn tới nam nhân bên cạnh đang giả ngủ lập tức co giật ***g ngực, Triển Phi Dương vốn muốn giả ngủ, ôm thân thể mềm mại trong lòng không buông tay, tốt đẹp biết bao, thuận tiện còn có thể nướng….
Nhưng đối diện với Lăng Vân đáng yêu như thế, quả đoán thất bại!
“Cười gì mà cười…” Thẩm Lăng Vân xoa mặt xong, tự lừa mình dối người rằng đã che giấu tốt, nhưng dáng vẻ y sam bất chỉnh còn cố ý nhíu mày lại rất gợi cảm, “Đại gia à, được hầu hạ thoải mái rồi, có phải nên nói rõ chủ ý của ngài ra không?”
“Đương nhiên!”
Nam nhân cũng ngồi dậy, keo da bò lại dính lên, nhưng lần này ghé vào tai mỹ nhân, trông cứ như đang tâm tình nóng cháy.
Nhưng miệng Thẩm Lăng Vân càng lúc càng lớn.
Hả? Thì ra đơn giản như thế? Đơn giản như thế đã có thể giải quyết phiền phức của Nhiên Thiên!
Phi Dương của y, quả thật là thiên tài!
Tác giả :
Tịch Mộc