Trọng Sinh Chi Nịch Ái
Chương 44: Nhạt nhẽo
Chung quanh ‘ du khách ’ lập tức lộ vẻ mặt khinh bỉ , có một đại thúc thậm chí chậc lưỡi nói, “Tuổi trẻ bây giờ thiệt. . . . . .”
Tôi nhanh chóng liếc mắt nhân viên cứu sinh gần đây ,rất tốt, hắn cách tôi chỉ có ba thước xa. Tôi cũng không tin hắn cách tôi đây gần, còn có thể trơ mắt nhìn tôi chết đuối!
Nếu không chết được, vậy thì nhảy đi. . . . . .
Tôi cắn răng, nửa thật nửa giỡn đối với Hạ Phi nói, “Đợi lát nữa tôi mười giây không có nổi lên, nhớ phải gọi nhân viên cứu sinh à.”
“Nè! Cậu sẽ không thật sự muốn. . . . . .” Hạ Phi mắt trợn to, đôi môi cũng hơi mở, miễn cưỡng coi như là một vẻ mặt hoảng sợ .Tôi bi thương cười một tiếng, ở ván nhún cao một thước nhún hai cái, cố gắng hồi tưởng mấu chốt cách bơi, cùng tư thế nhảy.Sau đó tôi hít sâu một hơi, mủi chân hướng phía trước dồn sức,trên không trung làm một chút tư thế lộn mèo,mặt đập vào nước. . . . . . Văng lên từng đóa bọt nước. Bị nước đập đến mặt thật là đau, trong lỗ tai tràn vào nước, chỉ có thể nghe tiếng bọt khí .Hồ nước này nhiều nhất cũng chỉ sâu ba mét đi,nhưng thế nào cảm giác giống như là đại dương mênh mông không đáy , thân thể một đường chìm xuống.Tôi vào nước cũng chỉ mới ba giây, nhưng lại đủ để tôi kinh hoảng. Cánh tay quơ quào,chân một hồi bơi ếch một hồi bơi tự do, liều mạng đạp lên phía trên.
“Hô!” Từ trong nước ló đầu ra sau, tôi rõ ràng cảm nhận được cái loại xúc cảm sống lại.Tóc ướt dầm dề dính vào trán tôi, tôi từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hai tay hai chân đủ dùng, miễn cưỡng nổi lơ lửng ở trên mặt nước. Chung quanh ‘ du khách ’ thấy tôi nổi lên sau, rối rít lộ ra vẻ mặt thất vọng . Bọn họ cũng quá nhàm chán, muốn kiến thức một chút tư thế oai hùng nhân viên cứu sinh Thủy Thượng Nhân Gian à !Hạ Phi từ từ bơi tới chỗ tôi,rất miễn cưỡng đưa ra một cái tay, đem tôi túm đến bờ.Tôi vội vàng lấy tay nắm lấy hai cái đường bơi nhựa màu đỏ,lúc này mới xác định tánh mạng của mình có bảo đảm tối thiểu . . . . .
“Hồng Xương. . . . . . Cậu thật đúng là gan lớn .” Hạ Phi nhìn tôi dáng vẻ chật vật, do dự một lát sau mới mở miệng ‘ tán dương ’ ,hừ, cũng không biết trong lòng có phải đang trộm cười hay không.
“. . . . . . Đa tạ khích lệ.” Tôi bĩu môi nói.
“Tôi không phải khen cậu, ngu ngốc. Cậu cũng quá sĩ diện , bị tôi kích một cái liền nhảy xuống thật .” Hạ Phi nhỏ giọng cười cười, lần này hắn nể tình , không có đem cổ họng mở lớn để cho mọi người toàn bộ thế giới biết. Bạn xấu đúng là bạn xấu, tổn thương người,thật là một chút mặt mũi cũng không lưu cho tôi. . . . . .
“Hừ, tôi đây không phải trồi lên rồi sao !”Tôi đập một phát tạo sóng, ở giữa hồ bơi đạp nước hai cái. Thân thể dần dần thích ứng ở trong nước di động, lấy hơi cũng phải tâm ứng với tay.Tôi thử thăm dò, bơi tới một thước, xác định mình sẽ không giống Anime –‘ soạt ’ một tiếng chìm xuống đáy nước ,mới yên lòng.
“Ha ha, Phi Tử, cậu thế nào bơi chậm như vậy, giống như rùa !”Đem ‘kỹ năng bơi’ không sâu bỏ rơi Hạ Phi sau lưng đến mười thước ,tôi nhẹ xoay thân, khiêu khích đối với Hạ Phi ngửa ngửa lên đầu,”A, tôi xem một chút, cậu còn bơi ếch. . . . . . Cái loại phương pháp đó đã sớm quê mùa . Vẫn là bơi tự do ngầu hơn.”
Ai bảo cậu trước bêu xấu hại tôi . . . . . . Miệng ác khí này tôi nhất định phải đòi lại ở trên người cậu !
Giống như cùng Hạ Phi ở chung một chỗ thì tôi sẽ trở nên rất ngây thơ, giống như không làm trò đùa dai này thì ngứa tay như thằng nhóc bướng bỉnh.Đây chính là hình thức chung sống của tôi và Hạ Phi. . . . . . Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có thay đổi qua. Nếu là ngày nào đó cậu có thể từ trong miệng Hạ Phi nghe được một câu ‘ dịu dàng’, kia ngày tận thế cuối cùng cũng không xa. Chờ chút,cái tỷ dụ ngày tận thế này không có gì mới mẻ độc đáo , tôi phải lần nữa nghĩ cái khác. Được rồi, như Maria tuyên bố đã biến thế giới giống trong Gintama . . . .
“Hừ . . . . .” Hạ Phi mặc dù cố gắng bày ra vẻ mặt khinh thường ,nhưng khóe miệng vẫn nhếch phía bên phải.Hắn thần kinh vận động từ trước đến nay so với tôi phát triển hơn, không nghĩ tới cũng sẽ có ngày bại bởi tôi đi ?Vì vậy mặt của hắn càng ngày càng thối, khóe miệng tôi cũng nhếch lên. . . . . .
Bơi xong một vòng ,tôi quyết định dừng lại màn hờn dỗi đơn phương này.Đem Hạ Phi đang nổi xung tới, sau khi nhập học tôi sẽ không có chuyện tốt mất.
“Cái đó, tôi dạy cho cậu bơi tự do đi, có muốn học hay không?” Tôi lộ ra nụ cười bình thường vô hại tới cực điểm .
“Hừ. . . . . .” Hạ Phi rũ mắt, tựa hồ có chút do dự. Giọt nước không có gián đoạn, càng không ngừng từ trên tóc ngắn của hắn chảy xuống .Ngực của hắn dưới màu nước xanh biếc như ẩn như hiện.Nước hồ bơi có loại mùi bột tẩy, nhưng màu sắc nhìn qua, thật rất đẹp, thậm chí có loại cảm giác mộng ảo của thiếu nữ trong truyện tranh .Mà Hạ Phi ở trong nước đứng, đem nhiệt huyết và thiếu nữ trong truyện tranh kết hợp hoàn mỹ,làm cho người ta muốn đui mù.Tôi nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm giác mình vận động quá nhiều,cần bổ nước nghiêm trọng .Nếu Hạ Phi cứ nhề nhà như thế,vậy tôi liền dứt khoát lên bờ nghỉ ngơi. . . . . . Để cho hắn tiếp tục lấy kiểu bơi ếch làm rạng rỡ truyền thống.
“Cậu rốt cuộc có học hay không ?”Tôi thúc giục.
“Bơi tự do. . . . . . Mệt chết đi à.”Hạ Phi nhẹ cau mày, giống như rất khó xử.
. . . . . Nguyên nhân làm cho cậu do dự lâu như vậy ,chính là cái này sao?
Tôi cắn răng, “Là nam nhân liền bơi tự do! Bơi ếch quá không đẹp !Như vậy, cậu là không phải là nam nhân?”
“Tôi là. . . . . .”
“Vậy thì học đi.”
Thời nay, dạy người bơi miễn phí đều phải uy hiếp dụ dỗ.Người tốt thật khó làm, aiiz . . . . .
Hạ Phi học được rất nhanh, không sai biệt lắm trong vòng nửa giờ,bắt đầu bơi tự do được. . . . . Ít nhất có thể để cho người nhìn ra hắn bơi tự do, mà không phải bơi chó.Tôi vui mừng gật gật đầu, làm hướng dẫn cuối cùng,”Đúng đúng đúng,đồng thời vung tay ,phải đem đầu đổi hướng, lên tới mặt nước lấy hơi.Tự cậu luyện một hồi, tôi đi lên lấy chút nước.”
Leo lên bờ,nước lách tách từ trên người tôi rơi xuống đất, thể trọng của mình ở trong nháy mắt chợt tăng,cả người cảm giác không thăng bằng .Đi về phía trước hai bước,loại cảm giác này liền biến mất. Tôi một đường theo mùi thơm tìm đến phòng ăn.Vé nguyên ngày của Thủy Thượng Nhân Gian, bao gồm cả phí ăn uống, dành cho tiệc búp-phê.Tôi một tay cầm hai cây xúc xích nướng,một cái tay khác xách theo một chai nước suối, nhảy tót ra khỏi phòng ăn.
Bơi lội rất phí thể lực vận động, tôi mặc dù trước khi ra khỏi nhà,đã ăn một bữa sáng phong phú ,nhưng bây giờ bụng đã ọt ọt kêu lên.
“Hạ Phi. . . . . Nghỉ ngơi đi, ăn xúc xích nè.”
Hạ Phi đoán chừng cũng đói bụng, rất nhanh liền bò lên bờ, trên người khoác cái khăn lông, ngồi vào bên cạnh tôi gặm xúc xích .A,thuận tiện nói một câu, chúng tôi bây giờ đang ngồi trên ghế Thái Dương,thân thể nâng 45° nằm thật dài trên ghế Thái Dương,trong miệng ngậm cây xúc xích,nửa hí mắt , tùy tiện đảo mắt qua đều là vóc người vô cùng đẹp của nữ sinh. . . . . . Quả thực thoải mái có thể so với thần tiên .
“Chỗ này thật là thiên đường. . . . . .”
Đúng vậy đúng vậy, anh hùng chứng kiến. . . . . . so với ở nhà nóng bức nơi này bây giờ khiến người không nói nên lời.Dừng. . . . . . Vấn đề là, người nói câu này là ai vậy?Tôi cùng Hạ Phi nhất tề xoay người, chỉ thấy một đại thúc gương mặt cực kỳ bỉ ổi vừa chảy nước miếng vừa cảm thán. Trong lòng tôi một trận ác hàn, vội vã đem xúc xích nuốt vào, đối với Hạ Phi nháy mắt ra dấu, “Phi Tử ,chúng ta ngự giá biệt cung ~”
“A. . . . .” Hạ Phi nhìn mặt mũi đại thúc bệnh hoạn kia,tựa hồ cũng mất khẩu vị, từ trên ghế Thái Dương ngồi dậy. Tôi nghĩ thật vất vả tới Thủy Thượng Nhân Gian, không thể chỉ trong đầu buồn bực mà bơi lội ,không chơi trượt nước đồng nghĩa với toi công.Vì vậy tôi cũng lôi kéo Phi Tử đi xếp hàng. Chờ đợi ngồi lên cầu trượt trong đội ngũ, năm phần trở lên đều là bạn học tôi biết. . . . . . Tiến vào hồ bơi ngắn ngủn trong vòng hai giờ sau ,bọn họ từ mới bắt đầu khách khí, diễn biến đến trình độ có đôi có cặp . . . . . thật là thần tốc.
Tôi có chút lúng túng đứng ở phía sau đội ngũ ,có loại cảm giác bị thất bại của người cô đơn . Hạ Phi lại tựa như thiếu dây thần kinh,không khí hòa bình không đồng dạng như vậy cũng không cảm ứng được, còn rất lớn tiếng nói với tôi, “Mấy người trước mặt kia ,thật quen mắt .”
Đó là bạn học cùng lớp của cậu . . . . Chẳng lẽ đồng phục cởi ra cậu cũng không nhận ra được sao? !
. . . . . . Ra ra vào vào,sớm muộn gì cũng tới. Cùng Hạ Phi chung một chỗ, tôi ngay cả phun cũng phun không ra.Trượt nước cùng cầu trượt bình thường không có gì khác nhau, chính là so với cầu trượt bình thường dài hơn một chút, kết hợp với nước,làm cho tốc độ người tôi lao xuống nhanh một chút. Nhân viên làm việc làm cầu trượt nước này lại có thể khoa trương, thậm chí đưa vào bảng hiệu 2 thứ tiếng Trung-Anh người bệnh tim không thể chơi,cấm người già .Tôi ngồi vào cậu trượt xuống thì cũng rất phối hợp một chút, làm ra vẻ mặt hoảng sợ . . . . . Nhưng hệ số khó khăn bây giờ quá cao, cuối cùng tôi vẫn là mặt vô biểu tình trượt xuống hồ . . . . Thật không biết tại sao lại có người vì ngồi cái cầu trượt này nhiều lần xếp hàng.
“Này,cậu tính toán mấy giờ về nhà?” Chơi cũng chơi đã, ăn cũng ăn no, tôi đối với thế giới phồn hoa trước mắt mất đi hứng thú. . . . . . Cả ngày ngâm mình ở trong nước, da cũng ngâm thành trắng .
“Tôi trước sáu giờ phải về đến nhà.”
“Sáu giờ. . . . . . Chẳng lẽ cậu là đặc biệt vì phim hoạt hình nên chạy về coi?”Tôi phản xạ có điều kiện ói ra một câu. Không nghĩ tới Hạ Phi thật đúng là gật đầu một cái, mặt kinh ngạc thở dài nói: “Hồng Xương cậu thật là hiểu tôi.”
Tôi rất không chắc loại trả lời nửa thật nửa giả này,nghiêng đầu quan sát Hạ Phi một phen,đáng tiếc từ trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của hắn ,tôi không tìm ra một chút đầu mối.
“Vậy bây giờ đi thôi.”
Chúng tôi đều là loại hình tâm động không bằng hành động .Ngay lập tức chạy tới chỗ Thi Thi từ biệt. Hạ Phi đem quà sinh nhật đưa cho Thi Thi, rất lười biếng nói câu ‘ sinh nhật vui vẻ ’. Hắn thái độ đó làm cho người tôi nổi giận , nhưng tôi và Thi Thi đã sớm đối với lần này thấy nhưng không thể trách. Thi Thi vẫn rất cảm động , bĩu môi nói: “Năm nay cậu không quên tớ liền cám ơn trời đất.”
Sau đó tôi cùng Hạ Phi bước chậm trở về phòng tắm, dùng một ít thời gian, tôi thay áo T-shirt rộng lớn , lắc lắc bọt nước trên đầu.Đã năm giờ rưỡi , Hạ Phi muốn sáu giờ rưỡi chạy về nhà coi phim hoạt hình. . . . . . Nếu như hắn là thật vì coi phim hoạt hình . . . . . Đoán chừng không kịp.Nhà hắn cách Thủy Thượng Nhân Gian so với nhà tôi còn xa hơn,tôi dùng hơn năm mươi phút mới tới,còn hắn, ít nhất phải hơn một giờ.
“Hạ Phi. . . . . Sói Xám và Cừu Vui Vẻ coi không hay.”Tôi vừa dùng khăn lông lau tóc,vừa cười trêu nói.
“Hừ. . . . . .” Hạ Phi thờ ơ nhún vai một cái.
“Kia có muốn tới nhà tôi không, hửm?” Tôi bẻ ngón tay,”Mẹ tôi hôm nay về trễ, bác Tô đi công tác tháng sau mới trở về, dù sao nhà tôi cách nơi này gần. . . . . . Cậu nếu là muốn lưu lại ở đêm cũng không sao.”
“Trong nhà chỉ một mình cậu?” Hạ Phi đầu tiên là sửng sốt, mặt mất tự nhiên , “Cũng được, tôi thật lâu không có tới nhà cậu chơi. . . . . . Chờ chút !Anh cậu đâu ?Hắn chẳng lẽ cũng không ở nhà?”
“A, cậu nói anh Tô Văn . Hắn. . . . . .” Tôi sắc mặt tối sầm lại, cả ngày không nghĩ tới anh Tô Văn, hiện tại lại bị nhắc tới. . . . . . Thanh âm không khỏi xuống thấp ,”Trước vẫn quên nói cho cậu,anh tô Văn tuần trước xuất ngoại rồi.”
“Ra nước ngoài . . . . . ?” Hạ Phi kinh ngạc trợn to hai mắt. Tôi đây mới chú ý tới, bình thường mắt hắn đều giữ vững ở trạng thái mở 0.8 .Bất quá Hạ Phi con mắt trợn tròn ,trái với tính tình nóng giận của hắn,chợt vừa nhìn đi lên, còn thật đáng yêu .
“Ừ. Ảnh học đại học Melbourne ,học khoa công thương .Sang năm tôi cũng tính toán đi.”
“. . . . . . Cậu ra nước ngoài là vì ở chung với hắn ta sao?”
Hạ Phi giọng nói có chút kì quái, làm cho tôi sau lưng tóc gáy cũng dựng lên. Hắn mặt không thay đổi nhìn tôi , tôi cảm giác được trên người hắn sắp tức giận.Hắn đến tột cùng là vì cái gì tức giận tới như vậy chứ?Không, trước đó, vấn đề càng làm người kinh nghi là, hắn làm sao biết loại quan hệ đó của tôi cùng anh Tô Văn ?. . . . . . Coi như hắn từng thấy qua anh Tô Văn hôn tôi, thế nhưng đã là nửa năm trước a. . . . . . Người bình thường đều sẽ đem cái hôn đó là đùa đi.
Chẳng lẽ ‘gian tình ’ tôi cùng anh Tô Văn . . . . . . Rõ ràng như vậy? Cả Hạ Phi thần kinh thô cũng phát hiện chỗ không đúng,vậy mẹ tôi chẳng phải là. . . . . .
Tôi siết chặt quả đấm, cảm giác cổ họng trở nên khô khốc.Trước không muốn suy nghĩ những thứ kia. . . . . . Trước mắt trọng yếu nhất là, để Hạ Phi tỉnh táo lại. Hắn mà nổi điên lên,hậu quả rất đáng sợ .
. . . . . . Nhưng ,hắn bởi vì sao tức giận tôi cũng không rõ, làm sao trấn an hắn ?
“Trả lời tôi ,cậu ra nước ngoài,chính là vì ở chung với hắn ta sao?” Hạ Phi bước bức bách, ngón tay thật sâu bám vào cánh tay của tôi. Lúc này, nếu như tôi ngả bài với hắn, mở miệng nói ‘phải’. . . . Hắn có thể một quyền đánh tới trên mặt của tôi không?
“Nói bậy gì đấy, Phi Tử? Tôi ra nước ngoài đương nhiên là vì vào thi đại học tốt.Công việc trong nước cạnh tranh kịch liệt như vậy, có bằng tốt nghiệp đại học nước ngoài ,tìm việc làm dễ dàng hơn một chút. . . . . .”
“Là thế phải không?” Hạ Phi nửa tin nửa ngờ hỏi, nhưng tay nắm cánh tay tôi khí lực đã hạ xuống. Tôi sợ hãi gật đầu, bởi vì chột dạ, đem mặt rũ xuống, không dám cùng hai mắt Hạ Phi nhìn nhau.
“Thật xin lỗi, tớ mới vừa rồi có chút kích động.” Hạ Phi khẩu khí rõ ràng mềm nhũn ra, hắn giống như lấy lòng tay nhẹ nhàng xoa cánh tay của tôi, “Tớ sợ cậu bị anh cậu. . . . . làm hư.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Làm,làm hư?”Tôi dập đầu nói lắp ba lắp bắp,”Đùa gì thế, Aha , ha ha.”Sẽ không có tiếng cưới nào tẻ ngắt hơn thế này.
Tôi nhanh chóng liếc mắt nhân viên cứu sinh gần đây ,rất tốt, hắn cách tôi chỉ có ba thước xa. Tôi cũng không tin hắn cách tôi đây gần, còn có thể trơ mắt nhìn tôi chết đuối!
Nếu không chết được, vậy thì nhảy đi. . . . . .
Tôi cắn răng, nửa thật nửa giỡn đối với Hạ Phi nói, “Đợi lát nữa tôi mười giây không có nổi lên, nhớ phải gọi nhân viên cứu sinh à.”
“Nè! Cậu sẽ không thật sự muốn. . . . . .” Hạ Phi mắt trợn to, đôi môi cũng hơi mở, miễn cưỡng coi như là một vẻ mặt hoảng sợ .Tôi bi thương cười một tiếng, ở ván nhún cao một thước nhún hai cái, cố gắng hồi tưởng mấu chốt cách bơi, cùng tư thế nhảy.Sau đó tôi hít sâu một hơi, mủi chân hướng phía trước dồn sức,trên không trung làm một chút tư thế lộn mèo,mặt đập vào nước. . . . . . Văng lên từng đóa bọt nước. Bị nước đập đến mặt thật là đau, trong lỗ tai tràn vào nước, chỉ có thể nghe tiếng bọt khí .Hồ nước này nhiều nhất cũng chỉ sâu ba mét đi,nhưng thế nào cảm giác giống như là đại dương mênh mông không đáy , thân thể một đường chìm xuống.Tôi vào nước cũng chỉ mới ba giây, nhưng lại đủ để tôi kinh hoảng. Cánh tay quơ quào,chân một hồi bơi ếch một hồi bơi tự do, liều mạng đạp lên phía trên.
“Hô!” Từ trong nước ló đầu ra sau, tôi rõ ràng cảm nhận được cái loại xúc cảm sống lại.Tóc ướt dầm dề dính vào trán tôi, tôi từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hai tay hai chân đủ dùng, miễn cưỡng nổi lơ lửng ở trên mặt nước. Chung quanh ‘ du khách ’ thấy tôi nổi lên sau, rối rít lộ ra vẻ mặt thất vọng . Bọn họ cũng quá nhàm chán, muốn kiến thức một chút tư thế oai hùng nhân viên cứu sinh Thủy Thượng Nhân Gian à !Hạ Phi từ từ bơi tới chỗ tôi,rất miễn cưỡng đưa ra một cái tay, đem tôi túm đến bờ.Tôi vội vàng lấy tay nắm lấy hai cái đường bơi nhựa màu đỏ,lúc này mới xác định tánh mạng của mình có bảo đảm tối thiểu . . . . .
“Hồng Xương. . . . . . Cậu thật đúng là gan lớn .” Hạ Phi nhìn tôi dáng vẻ chật vật, do dự một lát sau mới mở miệng ‘ tán dương ’ ,hừ, cũng không biết trong lòng có phải đang trộm cười hay không.
“. . . . . . Đa tạ khích lệ.” Tôi bĩu môi nói.
“Tôi không phải khen cậu, ngu ngốc. Cậu cũng quá sĩ diện , bị tôi kích một cái liền nhảy xuống thật .” Hạ Phi nhỏ giọng cười cười, lần này hắn nể tình , không có đem cổ họng mở lớn để cho mọi người toàn bộ thế giới biết. Bạn xấu đúng là bạn xấu, tổn thương người,thật là một chút mặt mũi cũng không lưu cho tôi. . . . . .
“Hừ, tôi đây không phải trồi lên rồi sao !”Tôi đập một phát tạo sóng, ở giữa hồ bơi đạp nước hai cái. Thân thể dần dần thích ứng ở trong nước di động, lấy hơi cũng phải tâm ứng với tay.Tôi thử thăm dò, bơi tới một thước, xác định mình sẽ không giống Anime –‘ soạt ’ một tiếng chìm xuống đáy nước ,mới yên lòng.
“Ha ha, Phi Tử, cậu thế nào bơi chậm như vậy, giống như rùa !”Đem ‘kỹ năng bơi’ không sâu bỏ rơi Hạ Phi sau lưng đến mười thước ,tôi nhẹ xoay thân, khiêu khích đối với Hạ Phi ngửa ngửa lên đầu,”A, tôi xem một chút, cậu còn bơi ếch. . . . . . Cái loại phương pháp đó đã sớm quê mùa . Vẫn là bơi tự do ngầu hơn.”
Ai bảo cậu trước bêu xấu hại tôi . . . . . . Miệng ác khí này tôi nhất định phải đòi lại ở trên người cậu !
Giống như cùng Hạ Phi ở chung một chỗ thì tôi sẽ trở nên rất ngây thơ, giống như không làm trò đùa dai này thì ngứa tay như thằng nhóc bướng bỉnh.Đây chính là hình thức chung sống của tôi và Hạ Phi. . . . . . Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có thay đổi qua. Nếu là ngày nào đó cậu có thể từ trong miệng Hạ Phi nghe được một câu ‘ dịu dàng’, kia ngày tận thế cuối cùng cũng không xa. Chờ chút,cái tỷ dụ ngày tận thế này không có gì mới mẻ độc đáo , tôi phải lần nữa nghĩ cái khác. Được rồi, như Maria tuyên bố đã biến thế giới giống trong Gintama . . . .
“Hừ . . . . .” Hạ Phi mặc dù cố gắng bày ra vẻ mặt khinh thường ,nhưng khóe miệng vẫn nhếch phía bên phải.Hắn thần kinh vận động từ trước đến nay so với tôi phát triển hơn, không nghĩ tới cũng sẽ có ngày bại bởi tôi đi ?Vì vậy mặt của hắn càng ngày càng thối, khóe miệng tôi cũng nhếch lên. . . . . .
Bơi xong một vòng ,tôi quyết định dừng lại màn hờn dỗi đơn phương này.Đem Hạ Phi đang nổi xung tới, sau khi nhập học tôi sẽ không có chuyện tốt mất.
“Cái đó, tôi dạy cho cậu bơi tự do đi, có muốn học hay không?” Tôi lộ ra nụ cười bình thường vô hại tới cực điểm .
“Hừ. . . . . .” Hạ Phi rũ mắt, tựa hồ có chút do dự. Giọt nước không có gián đoạn, càng không ngừng từ trên tóc ngắn của hắn chảy xuống .Ngực của hắn dưới màu nước xanh biếc như ẩn như hiện.Nước hồ bơi có loại mùi bột tẩy, nhưng màu sắc nhìn qua, thật rất đẹp, thậm chí có loại cảm giác mộng ảo của thiếu nữ trong truyện tranh .Mà Hạ Phi ở trong nước đứng, đem nhiệt huyết và thiếu nữ trong truyện tranh kết hợp hoàn mỹ,làm cho người ta muốn đui mù.Tôi nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm giác mình vận động quá nhiều,cần bổ nước nghiêm trọng .Nếu Hạ Phi cứ nhề nhà như thế,vậy tôi liền dứt khoát lên bờ nghỉ ngơi. . . . . . Để cho hắn tiếp tục lấy kiểu bơi ếch làm rạng rỡ truyền thống.
“Cậu rốt cuộc có học hay không ?”Tôi thúc giục.
“Bơi tự do. . . . . . Mệt chết đi à.”Hạ Phi nhẹ cau mày, giống như rất khó xử.
. . . . . Nguyên nhân làm cho cậu do dự lâu như vậy ,chính là cái này sao?
Tôi cắn răng, “Là nam nhân liền bơi tự do! Bơi ếch quá không đẹp !Như vậy, cậu là không phải là nam nhân?”
“Tôi là. . . . . .”
“Vậy thì học đi.”
Thời nay, dạy người bơi miễn phí đều phải uy hiếp dụ dỗ.Người tốt thật khó làm, aiiz . . . . .
Hạ Phi học được rất nhanh, không sai biệt lắm trong vòng nửa giờ,bắt đầu bơi tự do được. . . . . Ít nhất có thể để cho người nhìn ra hắn bơi tự do, mà không phải bơi chó.Tôi vui mừng gật gật đầu, làm hướng dẫn cuối cùng,”Đúng đúng đúng,đồng thời vung tay ,phải đem đầu đổi hướng, lên tới mặt nước lấy hơi.Tự cậu luyện một hồi, tôi đi lên lấy chút nước.”
Leo lên bờ,nước lách tách từ trên người tôi rơi xuống đất, thể trọng của mình ở trong nháy mắt chợt tăng,cả người cảm giác không thăng bằng .Đi về phía trước hai bước,loại cảm giác này liền biến mất. Tôi một đường theo mùi thơm tìm đến phòng ăn.Vé nguyên ngày của Thủy Thượng Nhân Gian, bao gồm cả phí ăn uống, dành cho tiệc búp-phê.Tôi một tay cầm hai cây xúc xích nướng,một cái tay khác xách theo một chai nước suối, nhảy tót ra khỏi phòng ăn.
Bơi lội rất phí thể lực vận động, tôi mặc dù trước khi ra khỏi nhà,đã ăn một bữa sáng phong phú ,nhưng bây giờ bụng đã ọt ọt kêu lên.
“Hạ Phi. . . . . Nghỉ ngơi đi, ăn xúc xích nè.”
Hạ Phi đoán chừng cũng đói bụng, rất nhanh liền bò lên bờ, trên người khoác cái khăn lông, ngồi vào bên cạnh tôi gặm xúc xích .A,thuận tiện nói một câu, chúng tôi bây giờ đang ngồi trên ghế Thái Dương,thân thể nâng 45° nằm thật dài trên ghế Thái Dương,trong miệng ngậm cây xúc xích,nửa hí mắt , tùy tiện đảo mắt qua đều là vóc người vô cùng đẹp của nữ sinh. . . . . . Quả thực thoải mái có thể so với thần tiên .
“Chỗ này thật là thiên đường. . . . . .”
Đúng vậy đúng vậy, anh hùng chứng kiến. . . . . . so với ở nhà nóng bức nơi này bây giờ khiến người không nói nên lời.Dừng. . . . . . Vấn đề là, người nói câu này là ai vậy?Tôi cùng Hạ Phi nhất tề xoay người, chỉ thấy một đại thúc gương mặt cực kỳ bỉ ổi vừa chảy nước miếng vừa cảm thán. Trong lòng tôi một trận ác hàn, vội vã đem xúc xích nuốt vào, đối với Hạ Phi nháy mắt ra dấu, “Phi Tử ,chúng ta ngự giá biệt cung ~”
“A. . . . .” Hạ Phi nhìn mặt mũi đại thúc bệnh hoạn kia,tựa hồ cũng mất khẩu vị, từ trên ghế Thái Dương ngồi dậy. Tôi nghĩ thật vất vả tới Thủy Thượng Nhân Gian, không thể chỉ trong đầu buồn bực mà bơi lội ,không chơi trượt nước đồng nghĩa với toi công.Vì vậy tôi cũng lôi kéo Phi Tử đi xếp hàng. Chờ đợi ngồi lên cầu trượt trong đội ngũ, năm phần trở lên đều là bạn học tôi biết. . . . . . Tiến vào hồ bơi ngắn ngủn trong vòng hai giờ sau ,bọn họ từ mới bắt đầu khách khí, diễn biến đến trình độ có đôi có cặp . . . . . thật là thần tốc.
Tôi có chút lúng túng đứng ở phía sau đội ngũ ,có loại cảm giác bị thất bại của người cô đơn . Hạ Phi lại tựa như thiếu dây thần kinh,không khí hòa bình không đồng dạng như vậy cũng không cảm ứng được, còn rất lớn tiếng nói với tôi, “Mấy người trước mặt kia ,thật quen mắt .”
Đó là bạn học cùng lớp của cậu . . . . Chẳng lẽ đồng phục cởi ra cậu cũng không nhận ra được sao? !
. . . . . . Ra ra vào vào,sớm muộn gì cũng tới. Cùng Hạ Phi chung một chỗ, tôi ngay cả phun cũng phun không ra.Trượt nước cùng cầu trượt bình thường không có gì khác nhau, chính là so với cầu trượt bình thường dài hơn một chút, kết hợp với nước,làm cho tốc độ người tôi lao xuống nhanh một chút. Nhân viên làm việc làm cầu trượt nước này lại có thể khoa trương, thậm chí đưa vào bảng hiệu 2 thứ tiếng Trung-Anh người bệnh tim không thể chơi,cấm người già .Tôi ngồi vào cậu trượt xuống thì cũng rất phối hợp một chút, làm ra vẻ mặt hoảng sợ . . . . . Nhưng hệ số khó khăn bây giờ quá cao, cuối cùng tôi vẫn là mặt vô biểu tình trượt xuống hồ . . . . Thật không biết tại sao lại có người vì ngồi cái cầu trượt này nhiều lần xếp hàng.
“Này,cậu tính toán mấy giờ về nhà?” Chơi cũng chơi đã, ăn cũng ăn no, tôi đối với thế giới phồn hoa trước mắt mất đi hứng thú. . . . . . Cả ngày ngâm mình ở trong nước, da cũng ngâm thành trắng .
“Tôi trước sáu giờ phải về đến nhà.”
“Sáu giờ. . . . . . Chẳng lẽ cậu là đặc biệt vì phim hoạt hình nên chạy về coi?”Tôi phản xạ có điều kiện ói ra một câu. Không nghĩ tới Hạ Phi thật đúng là gật đầu một cái, mặt kinh ngạc thở dài nói: “Hồng Xương cậu thật là hiểu tôi.”
Tôi rất không chắc loại trả lời nửa thật nửa giả này,nghiêng đầu quan sát Hạ Phi một phen,đáng tiếc từ trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của hắn ,tôi không tìm ra một chút đầu mối.
“Vậy bây giờ đi thôi.”
Chúng tôi đều là loại hình tâm động không bằng hành động .Ngay lập tức chạy tới chỗ Thi Thi từ biệt. Hạ Phi đem quà sinh nhật đưa cho Thi Thi, rất lười biếng nói câu ‘ sinh nhật vui vẻ ’. Hắn thái độ đó làm cho người tôi nổi giận , nhưng tôi và Thi Thi đã sớm đối với lần này thấy nhưng không thể trách. Thi Thi vẫn rất cảm động , bĩu môi nói: “Năm nay cậu không quên tớ liền cám ơn trời đất.”
Sau đó tôi cùng Hạ Phi bước chậm trở về phòng tắm, dùng một ít thời gian, tôi thay áo T-shirt rộng lớn , lắc lắc bọt nước trên đầu.Đã năm giờ rưỡi , Hạ Phi muốn sáu giờ rưỡi chạy về nhà coi phim hoạt hình. . . . . . Nếu như hắn là thật vì coi phim hoạt hình . . . . . Đoán chừng không kịp.Nhà hắn cách Thủy Thượng Nhân Gian so với nhà tôi còn xa hơn,tôi dùng hơn năm mươi phút mới tới,còn hắn, ít nhất phải hơn một giờ.
“Hạ Phi. . . . . Sói Xám và Cừu Vui Vẻ coi không hay.”Tôi vừa dùng khăn lông lau tóc,vừa cười trêu nói.
“Hừ. . . . . .” Hạ Phi thờ ơ nhún vai một cái.
“Kia có muốn tới nhà tôi không, hửm?” Tôi bẻ ngón tay,”Mẹ tôi hôm nay về trễ, bác Tô đi công tác tháng sau mới trở về, dù sao nhà tôi cách nơi này gần. . . . . . Cậu nếu là muốn lưu lại ở đêm cũng không sao.”
“Trong nhà chỉ một mình cậu?” Hạ Phi đầu tiên là sửng sốt, mặt mất tự nhiên , “Cũng được, tôi thật lâu không có tới nhà cậu chơi. . . . . . Chờ chút !Anh cậu đâu ?Hắn chẳng lẽ cũng không ở nhà?”
“A, cậu nói anh Tô Văn . Hắn. . . . . .” Tôi sắc mặt tối sầm lại, cả ngày không nghĩ tới anh Tô Văn, hiện tại lại bị nhắc tới. . . . . . Thanh âm không khỏi xuống thấp ,”Trước vẫn quên nói cho cậu,anh tô Văn tuần trước xuất ngoại rồi.”
“Ra nước ngoài . . . . . ?” Hạ Phi kinh ngạc trợn to hai mắt. Tôi đây mới chú ý tới, bình thường mắt hắn đều giữ vững ở trạng thái mở 0.8 .Bất quá Hạ Phi con mắt trợn tròn ,trái với tính tình nóng giận của hắn,chợt vừa nhìn đi lên, còn thật đáng yêu .
“Ừ. Ảnh học đại học Melbourne ,học khoa công thương .Sang năm tôi cũng tính toán đi.”
“. . . . . . Cậu ra nước ngoài là vì ở chung với hắn ta sao?”
Hạ Phi giọng nói có chút kì quái, làm cho tôi sau lưng tóc gáy cũng dựng lên. Hắn mặt không thay đổi nhìn tôi , tôi cảm giác được trên người hắn sắp tức giận.Hắn đến tột cùng là vì cái gì tức giận tới như vậy chứ?Không, trước đó, vấn đề càng làm người kinh nghi là, hắn làm sao biết loại quan hệ đó của tôi cùng anh Tô Văn ?. . . . . . Coi như hắn từng thấy qua anh Tô Văn hôn tôi, thế nhưng đã là nửa năm trước a. . . . . . Người bình thường đều sẽ đem cái hôn đó là đùa đi.
Chẳng lẽ ‘gian tình ’ tôi cùng anh Tô Văn . . . . . . Rõ ràng như vậy? Cả Hạ Phi thần kinh thô cũng phát hiện chỗ không đúng,vậy mẹ tôi chẳng phải là. . . . . .
Tôi siết chặt quả đấm, cảm giác cổ họng trở nên khô khốc.Trước không muốn suy nghĩ những thứ kia. . . . . . Trước mắt trọng yếu nhất là, để Hạ Phi tỉnh táo lại. Hắn mà nổi điên lên,hậu quả rất đáng sợ .
. . . . . . Nhưng ,hắn bởi vì sao tức giận tôi cũng không rõ, làm sao trấn an hắn ?
“Trả lời tôi ,cậu ra nước ngoài,chính là vì ở chung với hắn ta sao?” Hạ Phi bước bức bách, ngón tay thật sâu bám vào cánh tay của tôi. Lúc này, nếu như tôi ngả bài với hắn, mở miệng nói ‘phải’. . . . Hắn có thể một quyền đánh tới trên mặt của tôi không?
“Nói bậy gì đấy, Phi Tử? Tôi ra nước ngoài đương nhiên là vì vào thi đại học tốt.Công việc trong nước cạnh tranh kịch liệt như vậy, có bằng tốt nghiệp đại học nước ngoài ,tìm việc làm dễ dàng hơn một chút. . . . . .”
“Là thế phải không?” Hạ Phi nửa tin nửa ngờ hỏi, nhưng tay nắm cánh tay tôi khí lực đã hạ xuống. Tôi sợ hãi gật đầu, bởi vì chột dạ, đem mặt rũ xuống, không dám cùng hai mắt Hạ Phi nhìn nhau.
“Thật xin lỗi, tớ mới vừa rồi có chút kích động.” Hạ Phi khẩu khí rõ ràng mềm nhũn ra, hắn giống như lấy lòng tay nhẹ nhàng xoa cánh tay của tôi, “Tớ sợ cậu bị anh cậu. . . . . làm hư.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Làm,làm hư?”Tôi dập đầu nói lắp ba lắp bắp,”Đùa gì thế, Aha , ha ha.”Sẽ không có tiếng cưới nào tẻ ngắt hơn thế này.
Tác giả :
Hoàn Hoàn