Trọng Sinh Chi Nịch Ái
Chương 37: Niềm vui thú
Loại lời thoại tương tự thú tội này hoàn toàn đảo loạn tâm tôi.Tôi cắn cắn môi, quỷ thần xui khiến hỏi ra khỏi miệng, “Anh Tô Văn , anh thích em sao? Anh muốn em ra nước ngoài với anh,là bởi vì thích ?Hay là chỉ vì anh cần một người nấu cơm cho anh.”
Cái vấn đề này không chỉ một lần xuất hiện ở trong đầu óc của tôi, hôm nay rốt cục có dũng khí hỏi miệng. Vừa mới bắt đầu cùng anh Tô Văn ở chung thì tôi vẫn luôn có loại cảm giác, mình đối với anh Tô Văn là một người có cũng như không. Anh đem tình cảm gì đó chôn quá sâu, cho dù tôi cách anh gần như vậy, cũng không tìm được bất cứ dấu vết gì.Anh Tô Văn đối với tôi có lẽ từ lúc vừa bắt đầu, chính là một loại lệ thuộc vào, bởi vì cho tới bây giờ đều là người khác kính ngưỡng anh, coi anh là thiên tài ,như hiển nhiên xem anh là hạng nhất,như hiển nhiên tiếp nhận anh chiếu cố. Giống như tôi kiếp trước , anh Tô Văn vì tôi dạy học cho ngay cả câu cám ơn cũng không nói qua, thậm chí cho là anh thiếu tôi.
Mà kiếp này tôi còn là chỉ duy nhất chiếu cố anh, cũng đối xử anh như ‘Tô Văn’.Nhưng ai biết, trải qua mới mẻ, anh Tô Văn có thể hay không trong giây lát phát hiện, này căn bản không phải là cái tình cảm gì được đặt tên là ‘ thích ’ hoặc là ‘ yêu ’ .Chẳng qua là đầu óc nóng lên, từ xúc động kết xuất nghiệt duyên.
“Thích? thứ thích này quá không ổn định .” Anh Tô Văn trả lời làm tâm tôi nhất thời lạnh một nửa. Trong lòng bàn tay một tầng mồ hôi lạnh. Trong cổ họng khó chịu, không khí ấm áp trong phòng họp từ từ biến đổi.
“Không. Anh đối với em không phải là thích. Đã vượt qua thích.”
Tôi cảm giác tâm lạnh một nửa lại phần phật phần phật tăng nhiệt độ lên.
“Action speaks louder than words. Anh cho là Tiểu Xương em đã sớm biết, bất quá em nếu như muốn nghe anh nói. . . . .” Anh Tô Văn dừng một chút, mới vừa làm khẩu hình ‘anh’ liền bị tôi đưa tay cắt đứt.
“Em đã rõ, rõ rồi !” Bộ mặt đỏ bừng nói.Kích thích hôm nay tôi nhận được đủ tôi tiêu hóa cả một tuần lễ . Xuất hiện kích thích gì nữa,tim tôi đây không tính là cường hãn ,đoán chừng trực tiếp sẽ báo hỏng .
“Em đã nói như vậy. . . . . . Vậy cũng tốt. Về chuyện ra nước ngoài còn có vấn đề sao?”
“Tạm thời, không có, không có.” Tôi chật vật cúi thấp đầu, từng bước một dịch ra cửa,”Kia buổi chiều gặp ở thư viện.”
“Ừ.” Anh Tô Văn dựa ở trên ghế sa lon, trên mặt mang một bộ ‘ tùy thời hoan nghênh em đại giá quang lâm ’ .A, đây là cái vẻ mặt gì .Quả thật quá . . . . quá mức.
Thật đáng sợ, quá đáng sợ .Sau này không bao giờ chủ động tìm anh Tô Văn ‘ nói một chút ’ nữa.Chiết liễu phu nhân hựu thương binh,chỗ tốt gì cũng không chiếm được,ngược lại mình mất thể diện hoàn toàn. Bất quá một hồi nhớ lại câu kia của anh Tô Văn chưa nói ra ‘ anh 【 –】【 –】’, tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu nháo lên.
Không thể nghĩ nữa không thể nghĩ nữa !
Tôi mở ra cuốn tập số học,miễn cưỡng đem lực chú ý đều thả vào dưới ngòi bút .Cuộc sống trường học lắm tai nạn . . . . . trong chua xót lại mang theo chút ngọt. Vết mực nhỏ xuống ở trên tập,chiếu rọi khuôn mặt mệt mỏi của tôi,cùng khóe miệng hơi giơ lên, không dễ dàng phát giác.
“Ừm,Thi Thi, Hạ Phi. Tớ có chuyện muốn nói cho hai người.”Tôi rất khó được buổi tối không tới lớp tự học,đặc biệt đến lớp Thi Thi và Hạ Phi,gọi họ ra khỏi lớp.Hai người bọn họ mặc dù bị tôi đây đột nhiên gọi không giải thích được, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo tôi đi ra khỏi phòng học. Tôi đặc biệt tìm nơi yên tĩnh,không nhanh không chậm đem chuyện mình tương lai đi du học nói cho bọn họ biết, “Là vầy,tốt nghiệp trung học sau, tớ tính toán ra học đại học nước ngoài.”
“A? Như vậy à. . . . . .” Thi Thi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền bộ mặt tiếc nuối thở dài, “Cậu đến nước ngoài, chúng tớ cũng không dễ dàng liên lạc.” Bất quá cô rất nhanh liền lộ ra nụ cười vô tâm vô phế, “Ha ha, đến lúc đó tớ ra nước ngoài du lịch, tuyệt đối sẽ tìm đến nhà cậu ngủ trọ đó.Hừ hừ, đến lúc đó cậu cần phải làm thức ăn ngon hầu hạ ~”
“Ha ha. Cái này không thành vấn đề.” Nhìn cô dễ dàng liền đón nhận sự thật sau, một tảng đá trong lòng tôi cũng coi là buông xuống. Thi Thi cũng thờ ơ như vậy , Hạ Phi tự nhiên cũng. . . . . .
Ừ? Hạ Phi anh, tự hồ bị đả kích rất lớn .Hắn cúi thấp đầu,sợi tóc trên trán rơi xuống, ngẫu nhiên che ánh mắt của hắn. Mặc dù không thấy được vẻ mặt hắn lúc này ,nhưng ngu ngốc cũng có thể nhìn ra trạng thái Hạ Phi không tốt.
. . . . . . Là bởi vì lời của tôi nói sao?
“Hạ Phi .Cậu không sao chứ?”Tôi còn chưa kịp hỏi ra những lời này thì Thi Thi đã hỏi trước một bước, cô giống như là gà mẹ che chở gà con, toàn thân tản ra ánh sáng chói lọi của bản năng người mẹ.Cô vỗ vỗ bả vai Hạ Phi,ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi thăm. Thanh âm của cô ép tới rất thấp, cho dù tôi cách rất gần cũng không nghe được cái gì. Tôi chỉ có thể suy đoán cô đang an ủi Hạ Phi. Con gái an ủi chuyện như vậy , cũng là sở trường đi. Tôi đây suy nghĩ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là yên lặng không nói đứng ở một bên.
Thật ra thì, tôi cũng không bỏ được các cậu .Nhưng là vì anh Tô Văn , vì tương lai bọn tôi . . . . Tình yêu dù sao cũng là ích kỷ , ngay cả khi biết lời này của mình có thể sẽ đem đến đả kích không nhỏ cho HạPhi.Nhưng tôi vẫn nói ra. Đau dài không bằng đau ngắn, chuyện như vậy lừa gạt càng lâu thì càng khó mở miệng.
Thi Thi an ủi tựa hồ có hiệu quả, Hạ Phi anh rốt cục ngẩng đầu lên, đối với tôi miễn cưỡng cười cười, “Tớ không sao, buổi trưa ăn hư bụng, đang đau dạ dày.”
“Thật?” Tôi rất là hoài nghi hỏi ngược lại. Hắn nhìn qua chỗ nào là dạ dày đau , sắc mặt khó coi như vậy. Nếu là đau thật ,cũng là đau lòng đi. Cảm giác tội ác nặng trĩu lần nữa nổi lên trong lòng, tôi há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng thở dài. Không khí trở nên rất đè nén, may mắn Thi Thi ở giữa điều chỉnh cho chúng tôi , dùng giọng cô lấp đầy chỗ trống thuộc về tôi cùng Hạ Phi.
“Ra đó cũng không phải là không thể gặp mặt! Hồng Xương học đại học xong nhất định sẽ trở lại công tác, đúng không?”
Thật ra thì, tôi xem ý anh Tô Văn ,chúng tôi rất có thể sẽ ở bên kia định cư. . . . . . Nhưng ở loại thời điểm nhạy cảm này,tôi cũng không thể nói ra, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói dối có thiện ý, “Ừ. Sẽ trở lại.”
“Hạ Phi.Cậu ngược lại phải cố gắng !” Thi Thi chợt lời nói xoay chuyển,lối suy nghĩ của cô làm tôi nửa ngày cũng chuyển loạn,đối với lời cô càng thêm không hiểu ra sao. Cố gắng. . . . . . Cố gắng cái gì? À tôi hiểu,ý Thi Thi là để cho Hạ Phi cố gắng cùng tôi thi vào đại học nước ngoài .
“Tớ trở về phòng ngủ .” Hạ Phi mặt không thay đổi hồi đáp, bờ môi của hắn mím chặt,đôi mắt giống như là ngọc lưu ly không chút ánh sáng.Ở trong trí nhớ của tôi, hắn có rất ít thời điểm thất thần như vậy .
Người luôn cần lớn lên . . . . . . một chút ly biệt cần thiết cùng thương cảm là thuốc thúc giục trưởng thành.Tôi ngăn cản Thi Thi theo đuổi cước bộ Hạ Phi,”Đừng đi,để cho hắn yên tĩnh một mình. Hạ Phi rất lý trí , không bao lâu nữa là có thể tiếp nhận.”
“Hắn chính là quá lý trí. . . . . . hai người các cậu ngu ngốc. Hừ.”Thi Thi dậm chân, trợn mắt nhìn tôi một cái sau, dùng khẩu khí cực kỳ u oán khí nói, “Mặc dù tớ mấy năm trước cùng Hạ Phi quan hệ ác liệt , tớ thậm chí có điểm ghét hắn. Nhưng tớ hiện tại thay đổi chủ ý, hắn. . . . . . Nhiều năm như vậy cũng thật là không dễ dàng. Hồng Xương cậu thật là bạc tình . Nói đi là đi.”
Lời cô bừa bãi, mỗi một câu nhìn như không có gì liên hệ, nhưng hỗn hợp lại tựa hồ có chút ý . Nhưng khi đó tôi đầu óc rất hỗn loạn, cũng không còn thời gian đi nghĩ,”Bất kể nói thế nào, nếu như Hạ Phi mấy ngày nữa còn không thông, vậy cậu giúp tớ đi khai thông cho hắn.Dù sao hai người cùng một lớp ,ban ngày cũng có thể nhìn thấy. Đợi đến buổi tối tớ sẽ cùng hắn nói chuyện một chút.”
“Ừ. Hồng Xương, cậu thật không thay đổi chủ ý?” Thi Thi muốn nói lại thôi nhìn tôi . Tôi nhấp hé miệng, từ hàm răng miễn cưỡng nặn ra một chữ, “Ừ.”
Cái vấn đề này không chỉ một lần xuất hiện ở trong đầu óc của tôi, hôm nay rốt cục có dũng khí hỏi miệng. Vừa mới bắt đầu cùng anh Tô Văn ở chung thì tôi vẫn luôn có loại cảm giác, mình đối với anh Tô Văn là một người có cũng như không. Anh đem tình cảm gì đó chôn quá sâu, cho dù tôi cách anh gần như vậy, cũng không tìm được bất cứ dấu vết gì.Anh Tô Văn đối với tôi có lẽ từ lúc vừa bắt đầu, chính là một loại lệ thuộc vào, bởi vì cho tới bây giờ đều là người khác kính ngưỡng anh, coi anh là thiên tài ,như hiển nhiên xem anh là hạng nhất,như hiển nhiên tiếp nhận anh chiếu cố. Giống như tôi kiếp trước , anh Tô Văn vì tôi dạy học cho ngay cả câu cám ơn cũng không nói qua, thậm chí cho là anh thiếu tôi.
Mà kiếp này tôi còn là chỉ duy nhất chiếu cố anh, cũng đối xử anh như ‘Tô Văn’.Nhưng ai biết, trải qua mới mẻ, anh Tô Văn có thể hay không trong giây lát phát hiện, này căn bản không phải là cái tình cảm gì được đặt tên là ‘ thích ’ hoặc là ‘ yêu ’ .Chẳng qua là đầu óc nóng lên, từ xúc động kết xuất nghiệt duyên.
“Thích? thứ thích này quá không ổn định .” Anh Tô Văn trả lời làm tâm tôi nhất thời lạnh một nửa. Trong lòng bàn tay một tầng mồ hôi lạnh. Trong cổ họng khó chịu, không khí ấm áp trong phòng họp từ từ biến đổi.
“Không. Anh đối với em không phải là thích. Đã vượt qua thích.”
Tôi cảm giác tâm lạnh một nửa lại phần phật phần phật tăng nhiệt độ lên.
“Action speaks louder than words. Anh cho là Tiểu Xương em đã sớm biết, bất quá em nếu như muốn nghe anh nói. . . . .” Anh Tô Văn dừng một chút, mới vừa làm khẩu hình ‘anh’ liền bị tôi đưa tay cắt đứt.
“Em đã rõ, rõ rồi !” Bộ mặt đỏ bừng nói.Kích thích hôm nay tôi nhận được đủ tôi tiêu hóa cả một tuần lễ . Xuất hiện kích thích gì nữa,tim tôi đây không tính là cường hãn ,đoán chừng trực tiếp sẽ báo hỏng .
“Em đã nói như vậy. . . . . . Vậy cũng tốt. Về chuyện ra nước ngoài còn có vấn đề sao?”
“Tạm thời, không có, không có.” Tôi chật vật cúi thấp đầu, từng bước một dịch ra cửa,”Kia buổi chiều gặp ở thư viện.”
“Ừ.” Anh Tô Văn dựa ở trên ghế sa lon, trên mặt mang một bộ ‘ tùy thời hoan nghênh em đại giá quang lâm ’ .A, đây là cái vẻ mặt gì .Quả thật quá . . . . quá mức.
Thật đáng sợ, quá đáng sợ .Sau này không bao giờ chủ động tìm anh Tô Văn ‘ nói một chút ’ nữa.Chiết liễu phu nhân hựu thương binh,chỗ tốt gì cũng không chiếm được,ngược lại mình mất thể diện hoàn toàn. Bất quá một hồi nhớ lại câu kia của anh Tô Văn chưa nói ra ‘ anh 【 –】【 –】’, tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu nháo lên.
Không thể nghĩ nữa không thể nghĩ nữa !
Tôi mở ra cuốn tập số học,miễn cưỡng đem lực chú ý đều thả vào dưới ngòi bút .Cuộc sống trường học lắm tai nạn . . . . . trong chua xót lại mang theo chút ngọt. Vết mực nhỏ xuống ở trên tập,chiếu rọi khuôn mặt mệt mỏi của tôi,cùng khóe miệng hơi giơ lên, không dễ dàng phát giác.
“Ừm,Thi Thi, Hạ Phi. Tớ có chuyện muốn nói cho hai người.”Tôi rất khó được buổi tối không tới lớp tự học,đặc biệt đến lớp Thi Thi và Hạ Phi,gọi họ ra khỏi lớp.Hai người bọn họ mặc dù bị tôi đây đột nhiên gọi không giải thích được, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo tôi đi ra khỏi phòng học. Tôi đặc biệt tìm nơi yên tĩnh,không nhanh không chậm đem chuyện mình tương lai đi du học nói cho bọn họ biết, “Là vầy,tốt nghiệp trung học sau, tớ tính toán ra học đại học nước ngoài.”
“A? Như vậy à. . . . . .” Thi Thi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền bộ mặt tiếc nuối thở dài, “Cậu đến nước ngoài, chúng tớ cũng không dễ dàng liên lạc.” Bất quá cô rất nhanh liền lộ ra nụ cười vô tâm vô phế, “Ha ha, đến lúc đó tớ ra nước ngoài du lịch, tuyệt đối sẽ tìm đến nhà cậu ngủ trọ đó.Hừ hừ, đến lúc đó cậu cần phải làm thức ăn ngon hầu hạ ~”
“Ha ha. Cái này không thành vấn đề.” Nhìn cô dễ dàng liền đón nhận sự thật sau, một tảng đá trong lòng tôi cũng coi là buông xuống. Thi Thi cũng thờ ơ như vậy , Hạ Phi tự nhiên cũng. . . . . .
Ừ? Hạ Phi anh, tự hồ bị đả kích rất lớn .Hắn cúi thấp đầu,sợi tóc trên trán rơi xuống, ngẫu nhiên che ánh mắt của hắn. Mặc dù không thấy được vẻ mặt hắn lúc này ,nhưng ngu ngốc cũng có thể nhìn ra trạng thái Hạ Phi không tốt.
. . . . . . Là bởi vì lời của tôi nói sao?
“Hạ Phi .Cậu không sao chứ?”Tôi còn chưa kịp hỏi ra những lời này thì Thi Thi đã hỏi trước một bước, cô giống như là gà mẹ che chở gà con, toàn thân tản ra ánh sáng chói lọi của bản năng người mẹ.Cô vỗ vỗ bả vai Hạ Phi,ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi thăm. Thanh âm của cô ép tới rất thấp, cho dù tôi cách rất gần cũng không nghe được cái gì. Tôi chỉ có thể suy đoán cô đang an ủi Hạ Phi. Con gái an ủi chuyện như vậy , cũng là sở trường đi. Tôi đây suy nghĩ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là yên lặng không nói đứng ở một bên.
Thật ra thì, tôi cũng không bỏ được các cậu .Nhưng là vì anh Tô Văn , vì tương lai bọn tôi . . . . Tình yêu dù sao cũng là ích kỷ , ngay cả khi biết lời này của mình có thể sẽ đem đến đả kích không nhỏ cho HạPhi.Nhưng tôi vẫn nói ra. Đau dài không bằng đau ngắn, chuyện như vậy lừa gạt càng lâu thì càng khó mở miệng.
Thi Thi an ủi tựa hồ có hiệu quả, Hạ Phi anh rốt cục ngẩng đầu lên, đối với tôi miễn cưỡng cười cười, “Tớ không sao, buổi trưa ăn hư bụng, đang đau dạ dày.”
“Thật?” Tôi rất là hoài nghi hỏi ngược lại. Hắn nhìn qua chỗ nào là dạ dày đau , sắc mặt khó coi như vậy. Nếu là đau thật ,cũng là đau lòng đi. Cảm giác tội ác nặng trĩu lần nữa nổi lên trong lòng, tôi há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng thở dài. Không khí trở nên rất đè nén, may mắn Thi Thi ở giữa điều chỉnh cho chúng tôi , dùng giọng cô lấp đầy chỗ trống thuộc về tôi cùng Hạ Phi.
“Ra đó cũng không phải là không thể gặp mặt! Hồng Xương học đại học xong nhất định sẽ trở lại công tác, đúng không?”
Thật ra thì, tôi xem ý anh Tô Văn ,chúng tôi rất có thể sẽ ở bên kia định cư. . . . . . Nhưng ở loại thời điểm nhạy cảm này,tôi cũng không thể nói ra, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói dối có thiện ý, “Ừ. Sẽ trở lại.”
“Hạ Phi.Cậu ngược lại phải cố gắng !” Thi Thi chợt lời nói xoay chuyển,lối suy nghĩ của cô làm tôi nửa ngày cũng chuyển loạn,đối với lời cô càng thêm không hiểu ra sao. Cố gắng. . . . . . Cố gắng cái gì? À tôi hiểu,ý Thi Thi là để cho Hạ Phi cố gắng cùng tôi thi vào đại học nước ngoài .
“Tớ trở về phòng ngủ .” Hạ Phi mặt không thay đổi hồi đáp, bờ môi của hắn mím chặt,đôi mắt giống như là ngọc lưu ly không chút ánh sáng.Ở trong trí nhớ của tôi, hắn có rất ít thời điểm thất thần như vậy .
Người luôn cần lớn lên . . . . . . một chút ly biệt cần thiết cùng thương cảm là thuốc thúc giục trưởng thành.Tôi ngăn cản Thi Thi theo đuổi cước bộ Hạ Phi,”Đừng đi,để cho hắn yên tĩnh một mình. Hạ Phi rất lý trí , không bao lâu nữa là có thể tiếp nhận.”
“Hắn chính là quá lý trí. . . . . . hai người các cậu ngu ngốc. Hừ.”Thi Thi dậm chân, trợn mắt nhìn tôi một cái sau, dùng khẩu khí cực kỳ u oán khí nói, “Mặc dù tớ mấy năm trước cùng Hạ Phi quan hệ ác liệt , tớ thậm chí có điểm ghét hắn. Nhưng tớ hiện tại thay đổi chủ ý, hắn. . . . . . Nhiều năm như vậy cũng thật là không dễ dàng. Hồng Xương cậu thật là bạc tình . Nói đi là đi.”
Lời cô bừa bãi, mỗi một câu nhìn như không có gì liên hệ, nhưng hỗn hợp lại tựa hồ có chút ý . Nhưng khi đó tôi đầu óc rất hỗn loạn, cũng không còn thời gian đi nghĩ,”Bất kể nói thế nào, nếu như Hạ Phi mấy ngày nữa còn không thông, vậy cậu giúp tớ đi khai thông cho hắn.Dù sao hai người cùng một lớp ,ban ngày cũng có thể nhìn thấy. Đợi đến buổi tối tớ sẽ cùng hắn nói chuyện một chút.”
“Ừ. Hồng Xương, cậu thật không thay đổi chủ ý?” Thi Thi muốn nói lại thôi nhìn tôi . Tôi nhấp hé miệng, từ hàm răng miễn cưỡng nặn ra một chữ, “Ừ.”
Tác giả :
Hoàn Hoàn