Trọng Sinh Chi Nịch Ái
Chương 26: Biến thái
Trời sinh tôi tài tất hữu dụng, theo tính cách tôi như thế, nếu là đổi đến thời kỳ chiến loạn ,sẽ là nhân tài Hán gian ! Tôi thở sâu một hơi,đem chuyện mình chuyển kiếp, từ đầu tới đuôi nói cho anh Tô Văn.Chờ tôi kể xong , sủi cảo cũng lạnh, nĩa sắt bị tôi nung tới nóng hổi .
Giao phó xong hết thảy , tôi có loại cảm giác tháo xuống trách nhiệm nặng nề, xụi lơ ở trên sàn nhà. Anh Tô Văn sắc mặt bất định, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì cái gì, sau một lúc lâu mới đỡ tôi đứng lên. Tôi có chút không được tự nhiên từ dưới đất bò dậy, sờ sờ cái bụng đang rên rỉ ,đang muốn cầm nĩa đâm vào sủi cảo , lại bị anh Tô Văn cưỡng chế nâng cằm lên, chống lại ánh mắt anh Tô Văn .
Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn, trong lòng thiên hồi bách chuyển, nghĩ: anh Tô Văn sẽ không coi tôi là quỷ hồn muốn đem tôi tại chỗ giải quyết đi.Vì vậy vội vàng lấy lòng bày ra nụ cười, “Anh . . . . . Bất kể như thế nào, em đều là Tiểu Xương không thể giả được.”
Nhưng anh Tô Văn không có đáp lời, anh chẳng qua là hờ hững nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, giống như có thể từ nơi đó thấy linh hồn của tôi .Tôi nghĩ anh Tô Văn nhất định sẽ thôi miên tôi, hai mắt của anh giống như nước xoáy, đem lý trí của tôi cướp đi.
“Tiểu Xương.Em đối với anh quan tâm, đều là cam tâm tình nguyện , có đúng không?” Anh Tô Văn từng chữ từng câu hỏi, anh nói rất chậm, giống như sợ nói nhanh tôi sẽ nghe không hiểu .Tôi mím môi, có chút kỳ quái anh Tô Văn tại sao phải hỏi ra vấn đề như vậy, “Đương nhiên .Thật ra thì, em cũng chưa làm gì, khụ, chẳng hạn như nấu cơm ,đều là chuyện em nên làm. . . . .”
“Anh cho là, em vẫn còn diễn đây.”Anh Tô Văn híp mắt.Tôi chợt cảm thấy anh trước mắt ,càng giống như là một con hồ yêu biến thành người ,”Đột nhiên giả bộ hiểu chuyện đối tốt với anh,thái độ càng biến chuyển thêm 180 độ .Em muốn cho anh lệ thuộc vào em,sau đó sẽ hung hăng bỏ anh phải không?”
“Sao, làm sao có thể? !” Tôi giống như bị kinh sợ ,thân thể chợt run lên, có chút tổn thương nhìn anh Tô Văn ,”Em là loại người như vậy sao? Thì ra ở trong mắt anh,coi em là loại người như vậy . . . . .”
“Anh chỉ là không xác định. . . . . .” Anh Tô Văn rũ mắt ,”Anh không muốn lại bị lừa gạt.”
“Anh?Anh từng bị lừa?Ai lớn gan như vậy? ! Để em dạy dỗ cô ta !” Tôi hô hoán một trận, sau đó lại héo rũ xuống, “Bất quá đánh con gái quả thật có chút không ổn. . . . . .”
“Cũng đã là chuyện quá khứ mười mấy năm trước.Cũng không cần em báo thù cho anh.”
“A? Nha. . . . . .” Tôi ngẩn người, quan sát sắc mặt anh Tô Văn.Anh hiển nhiên không phải là rất nguyện ý đem đề tài này tiếp tục, vì vậy tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Thật ra thì. . . . . . Tiểu Xương em cũng đủ ngu ngốc. Cũng bởi vì ‘ tương lai ’ anh đối tốt với em, nên hiện giờ phải đối với anh?Nói không chừng cái tương lai em nói,chẳng qua là phát sốt, mà xuất hiện ảo tưởng.”Anh Tô Văn híp mắt,tâm tình của anh tựa hồ không tệ, đối với tôi không trả lời cái vấn đề này cũng không sao cả.Nhưng tôi vẫn vẽ rắn thêm chân phản bác,”Đó là không thể nào. Hơn nữa. . . . . . Trước kia vẫn là tư tưởng của em quá mức cực đoan , chúng ta rõ ràng là người một nhà, tại sao phải đối địch .”
“Vậy em sẽ vẫn tiếp tục như vậy ?”
“. . . . . . Vẫn tiếp tục cái gì?” Tôi u mê gãi gãi đầu, mặt không hiểu nhìn về phía anh Tô Văn.
“Chính là. Em sẽ vẫn đối tốt với anh, nấu cơm cho anh,không lừa anh nữa . . . . . luôn ở cùng một chỗ với anh?”
Ơ, lời này thế nào cứ như dùng lời thoại trước giáo đường nghiêm trang ,hai người đứng trước cha xứ thành kính nói ‘ tôi nguyện ý ’ vậy ?!
“Em, cái này. . . . . nghiêm túc như vậy làm gì ?”Tôi có chút không được tự nhiên quay mặt, rủ xuống nhìn về phía sàn nhà.
“Chẳng qua là xác nhận vật sở hữu mà thôi.”Anh Tô Văn nhún vai một cái, phong khinh vân đạm nói.
“Vật sở hữu?!”Tôi hoài nghi lỗ tôii mình lần nữa nghe nhầm,vì vậy vội vàng bắn phá khắp phía,tìm kiếm ‘vật sở hữu’ trong miệng anh Tô Văn .Đang nhìn hơn nửa ngày cũng không thấy cái gì kỳ lạ ,tôi rốt cuộc hiểu rõ ,vật sở hữu trong miệng anh Tô Văn , chính là tôi.”Đùa gì thế, em cũng không phải là đồ vật !”
“Ừ. Em thật sự không phải là đồ vật.”Anh Tô Văn hiện tại lại còn có lòng cùng tôi chơi chữ.Tôi chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, không biết mục đích anh Tô Văn đến tột cùng là cái gì, chỉ có thể vạn phần cảnh giác trợn to đôi mắt, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh Tô Văn.
“Đừng dùng vẻ mặt tiểu bạch thỏ này nhìn anh.”Anh Tô Văn bỗng khoác tay lên vai tôi, giây kế tiếp lại xuất hiện ở hàm dưới của tôi, cằm bị nâng lên, từng chút một đến gần anh Tô Văn , “Nếu không anh sẽ không nhịn được. . . . . . khi dễ em.”
Này, đây là hát bài gì đấy?! Bởi vì kích thích vượt quá trong phạm vi tiếp nhận của đại não,thần kinh của tôi bắt đầu hỗn loạn lên, trong loại thời điểm mấu chốt này, trong đầu không phải là liều chết giãy giụa, mà là. . . . . môi của anh Tô Văn thật gợi cảm.
Má ơi, là oan hồn thiếu nữ ngu ngốc nào ám trên người tôi? Tôi làm sao có thể có ý nghĩ như vậy? Nhất là vào thời điểm này. . . . . . nụ hôn đầu của tôi đây một đời tồn trữ mười mấy năm sẽ phải khó giữ được !
Nghiêm khắc mà nói, đây không phải là nụ hôn đầu của tôi, thật ra thì tôi có hôn qua nữ sinh . Về nụ hôn đầu, tôi thật ra đã quên mất tiêu, khi đó tôi còn ngây thơ.Thật, so bây giờ còn ngây thơ hơn.Hôn đều là chuồn chuồn lướt nước,đôi môi hai người trên không trung đụng một cái mà thôi. Dù sao,hôn môi cảm giác vẫn rất tuyệt ,với điều kiện đối tượng của ngươi không được ăn hành trước khi hôn.Tôi vẫn cho là, môi nữ sinh mềm hơn so với nam sinh rất nhiều, nhưng sự thật chứng minh. . . . . môi của anh Tô Văn so nữ sinh còn muốn mềm hơn !
A, ngươi hỏi tôi tại sao có thời gian nghĩ mấy chuyện này?Không phải là đã sớm nói,thần kinh não tôi đã sớm rối mù sao. . . . . .
“Ưm . . . . .” Thanh âm không hài hòa từ trong miệng tôi tràn ra. Anh Tô Văn thừa dịp mà vào, đầu lưỡi anh một mực mô tả đường nét răng môi tôi, hiện tại lại ngày càng táo tợn duỗi vào. Cộng thêm trí nhớ kiếp trước,tôi rõ ràng so với anh lớn hơn bốn tuổi, nhưng vì cái gì kỹ thuật của anh lại tốt như vậy?Tôi bị đặt trên tường, hai đầu gối hơi cong , giống như cá mất nước một dạng khẩn cấp thở hổn hển,tay anh Tô Văn chống đỡ thân thể tôi.
Nếu như anh thả tay xuống ,không nghi ngờ chút nào, tôi một giây kế tiếp sẽ thoát lực té xuống đất. Đầu óc giống như hồ dán, khuấy thế nào cũng không ra,giống như là tôi nắm tay áo anh Tô Văn .Tôi biết chuyện hai người chúng tôi hiện tại làm ,nhất định là sai lầm, nhưng lại không có khí lực đẩy anh Tô Văn ra.Cuối cùng anh Tô Văn cắn cắn môi tôi, kết thúc nụ hôn này. Bản thân tôi ở trên sàn nhà miệng to hút không khí. Cả phòng bếp cũng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng đồng hồ treo tường không lúc nào ngừng.
Tôi ngơ ngác sờ lên môi của mình, có chút sưng, ngứa một chút,nơi anh Tô Văn hôn qua giống như là đóng dấu khắc vào phía trên. Tôi ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, trong lòng nghĩ :thì ra là cùng nam sinh hôn ,là tư vị này . . . . . Khó trách trên thế giới này có nhiều đồng tính luyến ái như vậy .Khoái cảm từ cái hôn này ,so với tôi từ bất kỳ từ trên người nữ sinh có được, nhiều hơn gấp mấy lần.
“Tiểu Xương,sau này em là của anh.Nhớ điểm này. Nếu như em lại đi trêu chọc những người khác. . . . . . Đừng trách anh không có nhắc nhở em.”Cho dù trải qua vận động mất khí với thời gian lâu như vậy ,anh Tô Văn lúc nói chuyện đều không dừng lại, còn bình thản trước sau như một .Đúng là !Đúng là !Này là cài gì đây ! Anh Tô Văn hôn tôi = tôi biến thành người của anh = sau này tự do ngôn luận cộng thêm tự do nói yêu đương toàn bộ bị tước đoạt.
“Anh !Anh điên rồi!” Tôi tức giận từ trên sàn nhà bò dậy ,trong mắt bắt đầu đầy máu, “Em là Hồng Xương! Là em trai anh !Cho dù không phải là hôn thì dầu gì em cũng là em trai anh có được hay không!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Anh biết.” Anh Tô Văn mặt không thay đổi gật đầu một cái, “Điểm này không cần em nhắc nhở anh.”
Anh Tô Văn trước mắt lãnh tĩnh như vậy ,còn là người mới vừa rồi động tình mà đè tôi ở trên tường mà hôn lưỡi à?Trong này nhất định là lầm chỗ nào !Có phải tôi thật bắt đầu rối loạn thần kinh cộng thêm già nua si ngốc hay không ? Nếu không làm sao có thể? Anh Tô Văn làm sao có thể. . . . . .
“Là em trai cũng thế.Em nếu trêu chọc tới anh, cũng đừng nghĩ chạy trốn.” Anh Tô Văn híp mắt, anh mắt nhìn tôi giống như là đang nhìn con mồi đã sa lưới ,”Nếu như em ban đầu không đối tốt với anh, có lẽ anh sẽ không lưu luyến phần tình cảm này.Nguồn gốc cũng do em,dĩ nhiên phải do em kết thúc.”
Tình cảm tôi là tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão sao? Tôi đột nhiên nhớ tới Hạ Phi từng nói với tôi ,‘ khi cậu chỉ cho họ bánh bao , họ sẽ thoả mãn với hiện trạng. Nhưng khi cậu cho họ bánh ngọt, họ cũng không tình nguyện tiếp tục ăn bánh . Hồng Xương, cậu cho người khác quá nhiều, cho nên bọn họ liền không nhịn được yêu cầu nhiều hơn. . . . . .
Chẳng lẽ anh Tô Văn biến thành như vậy, cũng là sai lầm của tôi ?Quả thực, theo quá khứ,anh Tô Văn chưa từng ra vẻ, đối với tôi có bất kỳ tình cảm vượt qua trách nhiệm , nhưng bây giờ. . . . . .
Có phải tôi hại anh Tô Văn hay không? Anh rõ ràng là không thích nam sinh , chẳng lẽ cũng là bởi vì tôi làm cho anh mấy lần cơm, cùng anh nói chuyện phiếm, anh liền thích tôi? Sao, làm sao có thể? !
“Anh Tô Văn ,anh nhất định là tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ còn mơ mơ màng màng.”Tôi xấu hổ cười, cố gắng vì anh Tô Văn tìm bậc thang xuống,”Em là nam sinh, anh cũng là nam sinh. . . . . . Sau này đều phải thành gia lập nghiệp lấy vợ sinh con.Em làm sao có thể là vật sở hữu của anh? Anh nói vậy nếu để cho bác Tô cùng mẹ em nghe, kia thế nào cũng hù chết bọn họ .”
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể mang bác Tô cùng mẹ tôi ra,ý đồ dùng danh hiệu bọn họ tới trấn áp anh Tô Văn. Nhưng anh Tô Văn chẳng qua là hơi nhíu mày, hết sức theo chủ nghĩa đại nam tử nói một câu, “Chuyện này anh sẽ xử lý.”
Xử lý? ! Anh thật đúng là tính cùng mẹ em nói?! Anh Tô Văn ,anh điên rồi sao ! Điên rồi cũng đừng lôi em nhảy lầu chung chứ.Tôi cả kinh dùng sức lắc đầu, “Anh xử lý như thế nào ?Chẳng lẽ thật sự muốn nói cùng bọn họ?”
“Bọn họ có thể tiếp nhận mới tốt.Không tiếp nhận. . . . . . Chúng ta liền ra ngoài ở.”Anh Tô Văn hời hợt nói, câu kế của anh làm tôi cả mặt cũng 囧 lên, “Anh nuôi em .”
Anh. . . . . Nuôi. . . . . . Em ? !
“Em không cần người khác nuôi!” Tôi gian nan từ hàm răng thốt ra những lời này, “Rất cám ơn anh Tô Văn giúp đỡ.Nhưng em không cần!”
“Ha hả. Em giận vẻ mặt cũng thật đáng yêu .”Hình tượng anh Tô Văn trong lòng tôi, sau một giây đó, hoàn toàn hủy diệt! Khẩu khí của anh đơn giản so với đại thúc quái dị còn làm cho người ta giận sôi hơn ! Một đại nam nhân, bị thường xuyên nói là đáng yêu, bạn kêu tôi làm sao chịu nổi? !
“. . . . . . Em không phải là đồng tính luyến ái.” Cuối cùng hết chiêu, tôi mới nói ra miệng. Trước không nói là sợ thương tổn lòng tự ái anh Tô Văn.Tôi mặc dù không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng luôn cảm thấy một quần thể người, rất bệnh hoạn.Vừa nghĩ tới đồng tính luyến ái liền liên tưởng đến kẻ cơ bắp ăn mặc phải trang điểm lộng lẫy. Đừng hỏi tôi tại sao, thế nhưng kẻ cơ bắp chính là tác phẩm tiêu biểu trong cảm nhận về đồng tính luyến ái của tôi. Khi đó, gọi đồng tính luyến ái, cơ hồ có chút ý nhục mạ .
Vì vậy tôi có chút thấp thỏm bất an dịch dịch thân thể, nhìn về phía anh Tô Văn, một lần lập lại ,”Em không phải là đồng tính luyến ái. Cho nên không cùng anh chung một chỗ. Sau này cũng xin anh Tô Văn đừng làm ra loại chuyện . . . . . .biến thái đó.”Nói xong lời này, tôi cả khuôn mặt cũng đỏ lên.
“Đồng tính luyến ái . . . . . . Anh sẽ cố gắng để cho em đổi cái nhìn .” Anh Tô Văn trả lời, làm tôi mở rộng tầm mắt. Cái này, câu trả lời của anh hoàn toàn cùng lời tôi râu ông nọ cắm cằm bà kia sao! Anh Tô Văn ôm chầm bả vai của tôi, cũng không trông tôi vẻ mặt lúc này là cỡ nào kinh ngạc,”Tốt lắm, hôm nay chúng tôi đã nói lâu rồi. Nên làm cơm tối .”
“Muộn, cơm tối?” Lúc này ai còn nhớ tới cơm tối này! Anh Tô Văn anh còn là người địa cầu sao? Tôi kinh ngạc há miệng, cuối cùng vẫn là cúi đầu, dời bước đi về phía phòng bếp. . .
Giao phó xong hết thảy , tôi có loại cảm giác tháo xuống trách nhiệm nặng nề, xụi lơ ở trên sàn nhà. Anh Tô Văn sắc mặt bất định, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì cái gì, sau một lúc lâu mới đỡ tôi đứng lên. Tôi có chút không được tự nhiên từ dưới đất bò dậy, sờ sờ cái bụng đang rên rỉ ,đang muốn cầm nĩa đâm vào sủi cảo , lại bị anh Tô Văn cưỡng chế nâng cằm lên, chống lại ánh mắt anh Tô Văn .
Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn, trong lòng thiên hồi bách chuyển, nghĩ: anh Tô Văn sẽ không coi tôi là quỷ hồn muốn đem tôi tại chỗ giải quyết đi.Vì vậy vội vàng lấy lòng bày ra nụ cười, “Anh . . . . . Bất kể như thế nào, em đều là Tiểu Xương không thể giả được.”
Nhưng anh Tô Văn không có đáp lời, anh chẳng qua là hờ hững nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, giống như có thể từ nơi đó thấy linh hồn của tôi .Tôi nghĩ anh Tô Văn nhất định sẽ thôi miên tôi, hai mắt của anh giống như nước xoáy, đem lý trí của tôi cướp đi.
“Tiểu Xương.Em đối với anh quan tâm, đều là cam tâm tình nguyện , có đúng không?” Anh Tô Văn từng chữ từng câu hỏi, anh nói rất chậm, giống như sợ nói nhanh tôi sẽ nghe không hiểu .Tôi mím môi, có chút kỳ quái anh Tô Văn tại sao phải hỏi ra vấn đề như vậy, “Đương nhiên .Thật ra thì, em cũng chưa làm gì, khụ, chẳng hạn như nấu cơm ,đều là chuyện em nên làm. . . . .”
“Anh cho là, em vẫn còn diễn đây.”Anh Tô Văn híp mắt.Tôi chợt cảm thấy anh trước mắt ,càng giống như là một con hồ yêu biến thành người ,”Đột nhiên giả bộ hiểu chuyện đối tốt với anh,thái độ càng biến chuyển thêm 180 độ .Em muốn cho anh lệ thuộc vào em,sau đó sẽ hung hăng bỏ anh phải không?”
“Sao, làm sao có thể? !” Tôi giống như bị kinh sợ ,thân thể chợt run lên, có chút tổn thương nhìn anh Tô Văn ,”Em là loại người như vậy sao? Thì ra ở trong mắt anh,coi em là loại người như vậy . . . . .”
“Anh chỉ là không xác định. . . . . .” Anh Tô Văn rũ mắt ,”Anh không muốn lại bị lừa gạt.”
“Anh?Anh từng bị lừa?Ai lớn gan như vậy? ! Để em dạy dỗ cô ta !” Tôi hô hoán một trận, sau đó lại héo rũ xuống, “Bất quá đánh con gái quả thật có chút không ổn. . . . . .”
“Cũng đã là chuyện quá khứ mười mấy năm trước.Cũng không cần em báo thù cho anh.”
“A? Nha. . . . . .” Tôi ngẩn người, quan sát sắc mặt anh Tô Văn.Anh hiển nhiên không phải là rất nguyện ý đem đề tài này tiếp tục, vì vậy tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Thật ra thì. . . . . . Tiểu Xương em cũng đủ ngu ngốc. Cũng bởi vì ‘ tương lai ’ anh đối tốt với em, nên hiện giờ phải đối với anh?Nói không chừng cái tương lai em nói,chẳng qua là phát sốt, mà xuất hiện ảo tưởng.”Anh Tô Văn híp mắt,tâm tình của anh tựa hồ không tệ, đối với tôi không trả lời cái vấn đề này cũng không sao cả.Nhưng tôi vẫn vẽ rắn thêm chân phản bác,”Đó là không thể nào. Hơn nữa. . . . . . Trước kia vẫn là tư tưởng của em quá mức cực đoan , chúng ta rõ ràng là người một nhà, tại sao phải đối địch .”
“Vậy em sẽ vẫn tiếp tục như vậy ?”
“. . . . . . Vẫn tiếp tục cái gì?” Tôi u mê gãi gãi đầu, mặt không hiểu nhìn về phía anh Tô Văn.
“Chính là. Em sẽ vẫn đối tốt với anh, nấu cơm cho anh,không lừa anh nữa . . . . . luôn ở cùng một chỗ với anh?”
Ơ, lời này thế nào cứ như dùng lời thoại trước giáo đường nghiêm trang ,hai người đứng trước cha xứ thành kính nói ‘ tôi nguyện ý ’ vậy ?!
“Em, cái này. . . . . nghiêm túc như vậy làm gì ?”Tôi có chút không được tự nhiên quay mặt, rủ xuống nhìn về phía sàn nhà.
“Chẳng qua là xác nhận vật sở hữu mà thôi.”Anh Tô Văn nhún vai một cái, phong khinh vân đạm nói.
“Vật sở hữu?!”Tôi hoài nghi lỗ tôii mình lần nữa nghe nhầm,vì vậy vội vàng bắn phá khắp phía,tìm kiếm ‘vật sở hữu’ trong miệng anh Tô Văn .Đang nhìn hơn nửa ngày cũng không thấy cái gì kỳ lạ ,tôi rốt cuộc hiểu rõ ,vật sở hữu trong miệng anh Tô Văn , chính là tôi.”Đùa gì thế, em cũng không phải là đồ vật !”
“Ừ. Em thật sự không phải là đồ vật.”Anh Tô Văn hiện tại lại còn có lòng cùng tôi chơi chữ.Tôi chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, không biết mục đích anh Tô Văn đến tột cùng là cái gì, chỉ có thể vạn phần cảnh giác trợn to đôi mắt, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh Tô Văn.
“Đừng dùng vẻ mặt tiểu bạch thỏ này nhìn anh.”Anh Tô Văn bỗng khoác tay lên vai tôi, giây kế tiếp lại xuất hiện ở hàm dưới của tôi, cằm bị nâng lên, từng chút một đến gần anh Tô Văn , “Nếu không anh sẽ không nhịn được. . . . . . khi dễ em.”
Này, đây là hát bài gì đấy?! Bởi vì kích thích vượt quá trong phạm vi tiếp nhận của đại não,thần kinh của tôi bắt đầu hỗn loạn lên, trong loại thời điểm mấu chốt này, trong đầu không phải là liều chết giãy giụa, mà là. . . . . môi của anh Tô Văn thật gợi cảm.
Má ơi, là oan hồn thiếu nữ ngu ngốc nào ám trên người tôi? Tôi làm sao có thể có ý nghĩ như vậy? Nhất là vào thời điểm này. . . . . . nụ hôn đầu của tôi đây một đời tồn trữ mười mấy năm sẽ phải khó giữ được !
Nghiêm khắc mà nói, đây không phải là nụ hôn đầu của tôi, thật ra thì tôi có hôn qua nữ sinh . Về nụ hôn đầu, tôi thật ra đã quên mất tiêu, khi đó tôi còn ngây thơ.Thật, so bây giờ còn ngây thơ hơn.Hôn đều là chuồn chuồn lướt nước,đôi môi hai người trên không trung đụng một cái mà thôi. Dù sao,hôn môi cảm giác vẫn rất tuyệt ,với điều kiện đối tượng của ngươi không được ăn hành trước khi hôn.Tôi vẫn cho là, môi nữ sinh mềm hơn so với nam sinh rất nhiều, nhưng sự thật chứng minh. . . . . môi của anh Tô Văn so nữ sinh còn muốn mềm hơn !
A, ngươi hỏi tôi tại sao có thời gian nghĩ mấy chuyện này?Không phải là đã sớm nói,thần kinh não tôi đã sớm rối mù sao. . . . . .
“Ưm . . . . .” Thanh âm không hài hòa từ trong miệng tôi tràn ra. Anh Tô Văn thừa dịp mà vào, đầu lưỡi anh một mực mô tả đường nét răng môi tôi, hiện tại lại ngày càng táo tợn duỗi vào. Cộng thêm trí nhớ kiếp trước,tôi rõ ràng so với anh lớn hơn bốn tuổi, nhưng vì cái gì kỹ thuật của anh lại tốt như vậy?Tôi bị đặt trên tường, hai đầu gối hơi cong , giống như cá mất nước một dạng khẩn cấp thở hổn hển,tay anh Tô Văn chống đỡ thân thể tôi.
Nếu như anh thả tay xuống ,không nghi ngờ chút nào, tôi một giây kế tiếp sẽ thoát lực té xuống đất. Đầu óc giống như hồ dán, khuấy thế nào cũng không ra,giống như là tôi nắm tay áo anh Tô Văn .Tôi biết chuyện hai người chúng tôi hiện tại làm ,nhất định là sai lầm, nhưng lại không có khí lực đẩy anh Tô Văn ra.Cuối cùng anh Tô Văn cắn cắn môi tôi, kết thúc nụ hôn này. Bản thân tôi ở trên sàn nhà miệng to hút không khí. Cả phòng bếp cũng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng đồng hồ treo tường không lúc nào ngừng.
Tôi ngơ ngác sờ lên môi của mình, có chút sưng, ngứa một chút,nơi anh Tô Văn hôn qua giống như là đóng dấu khắc vào phía trên. Tôi ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, trong lòng nghĩ :thì ra là cùng nam sinh hôn ,là tư vị này . . . . . Khó trách trên thế giới này có nhiều đồng tính luyến ái như vậy .Khoái cảm từ cái hôn này ,so với tôi từ bất kỳ từ trên người nữ sinh có được, nhiều hơn gấp mấy lần.
“Tiểu Xương,sau này em là của anh.Nhớ điểm này. Nếu như em lại đi trêu chọc những người khác. . . . . . Đừng trách anh không có nhắc nhở em.”Cho dù trải qua vận động mất khí với thời gian lâu như vậy ,anh Tô Văn lúc nói chuyện đều không dừng lại, còn bình thản trước sau như một .Đúng là !Đúng là !Này là cài gì đây ! Anh Tô Văn hôn tôi = tôi biến thành người của anh = sau này tự do ngôn luận cộng thêm tự do nói yêu đương toàn bộ bị tước đoạt.
“Anh !Anh điên rồi!” Tôi tức giận từ trên sàn nhà bò dậy ,trong mắt bắt đầu đầy máu, “Em là Hồng Xương! Là em trai anh !Cho dù không phải là hôn thì dầu gì em cũng là em trai anh có được hay không!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Anh biết.” Anh Tô Văn mặt không thay đổi gật đầu một cái, “Điểm này không cần em nhắc nhở anh.”
Anh Tô Văn trước mắt lãnh tĩnh như vậy ,còn là người mới vừa rồi động tình mà đè tôi ở trên tường mà hôn lưỡi à?Trong này nhất định là lầm chỗ nào !Có phải tôi thật bắt đầu rối loạn thần kinh cộng thêm già nua si ngốc hay không ? Nếu không làm sao có thể? Anh Tô Văn làm sao có thể. . . . . .
“Là em trai cũng thế.Em nếu trêu chọc tới anh, cũng đừng nghĩ chạy trốn.” Anh Tô Văn híp mắt, anh mắt nhìn tôi giống như là đang nhìn con mồi đã sa lưới ,”Nếu như em ban đầu không đối tốt với anh, có lẽ anh sẽ không lưu luyến phần tình cảm này.Nguồn gốc cũng do em,dĩ nhiên phải do em kết thúc.”
Tình cảm tôi là tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão sao? Tôi đột nhiên nhớ tới Hạ Phi từng nói với tôi ,‘ khi cậu chỉ cho họ bánh bao , họ sẽ thoả mãn với hiện trạng. Nhưng khi cậu cho họ bánh ngọt, họ cũng không tình nguyện tiếp tục ăn bánh . Hồng Xương, cậu cho người khác quá nhiều, cho nên bọn họ liền không nhịn được yêu cầu nhiều hơn. . . . . .
Chẳng lẽ anh Tô Văn biến thành như vậy, cũng là sai lầm của tôi ?Quả thực, theo quá khứ,anh Tô Văn chưa từng ra vẻ, đối với tôi có bất kỳ tình cảm vượt qua trách nhiệm , nhưng bây giờ. . . . . .
Có phải tôi hại anh Tô Văn hay không? Anh rõ ràng là không thích nam sinh , chẳng lẽ cũng là bởi vì tôi làm cho anh mấy lần cơm, cùng anh nói chuyện phiếm, anh liền thích tôi? Sao, làm sao có thể? !
“Anh Tô Văn ,anh nhất định là tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ còn mơ mơ màng màng.”Tôi xấu hổ cười, cố gắng vì anh Tô Văn tìm bậc thang xuống,”Em là nam sinh, anh cũng là nam sinh. . . . . . Sau này đều phải thành gia lập nghiệp lấy vợ sinh con.Em làm sao có thể là vật sở hữu của anh? Anh nói vậy nếu để cho bác Tô cùng mẹ em nghe, kia thế nào cũng hù chết bọn họ .”
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể mang bác Tô cùng mẹ tôi ra,ý đồ dùng danh hiệu bọn họ tới trấn áp anh Tô Văn. Nhưng anh Tô Văn chẳng qua là hơi nhíu mày, hết sức theo chủ nghĩa đại nam tử nói một câu, “Chuyện này anh sẽ xử lý.”
Xử lý? ! Anh thật đúng là tính cùng mẹ em nói?! Anh Tô Văn ,anh điên rồi sao ! Điên rồi cũng đừng lôi em nhảy lầu chung chứ.Tôi cả kinh dùng sức lắc đầu, “Anh xử lý như thế nào ?Chẳng lẽ thật sự muốn nói cùng bọn họ?”
“Bọn họ có thể tiếp nhận mới tốt.Không tiếp nhận. . . . . . Chúng ta liền ra ngoài ở.”Anh Tô Văn hời hợt nói, câu kế của anh làm tôi cả mặt cũng 囧 lên, “Anh nuôi em .”
Anh. . . . . Nuôi. . . . . . Em ? !
“Em không cần người khác nuôi!” Tôi gian nan từ hàm răng thốt ra những lời này, “Rất cám ơn anh Tô Văn giúp đỡ.Nhưng em không cần!”
“Ha hả. Em giận vẻ mặt cũng thật đáng yêu .”Hình tượng anh Tô Văn trong lòng tôi, sau một giây đó, hoàn toàn hủy diệt! Khẩu khí của anh đơn giản so với đại thúc quái dị còn làm cho người ta giận sôi hơn ! Một đại nam nhân, bị thường xuyên nói là đáng yêu, bạn kêu tôi làm sao chịu nổi? !
“. . . . . . Em không phải là đồng tính luyến ái.” Cuối cùng hết chiêu, tôi mới nói ra miệng. Trước không nói là sợ thương tổn lòng tự ái anh Tô Văn.Tôi mặc dù không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng luôn cảm thấy một quần thể người, rất bệnh hoạn.Vừa nghĩ tới đồng tính luyến ái liền liên tưởng đến kẻ cơ bắp ăn mặc phải trang điểm lộng lẫy. Đừng hỏi tôi tại sao, thế nhưng kẻ cơ bắp chính là tác phẩm tiêu biểu trong cảm nhận về đồng tính luyến ái của tôi. Khi đó, gọi đồng tính luyến ái, cơ hồ có chút ý nhục mạ .
Vì vậy tôi có chút thấp thỏm bất an dịch dịch thân thể, nhìn về phía anh Tô Văn, một lần lập lại ,”Em không phải là đồng tính luyến ái. Cho nên không cùng anh chung một chỗ. Sau này cũng xin anh Tô Văn đừng làm ra loại chuyện . . . . . .biến thái đó.”Nói xong lời này, tôi cả khuôn mặt cũng đỏ lên.
“Đồng tính luyến ái . . . . . . Anh sẽ cố gắng để cho em đổi cái nhìn .” Anh Tô Văn trả lời, làm tôi mở rộng tầm mắt. Cái này, câu trả lời của anh hoàn toàn cùng lời tôi râu ông nọ cắm cằm bà kia sao! Anh Tô Văn ôm chầm bả vai của tôi, cũng không trông tôi vẻ mặt lúc này là cỡ nào kinh ngạc,”Tốt lắm, hôm nay chúng tôi đã nói lâu rồi. Nên làm cơm tối .”
“Muộn, cơm tối?” Lúc này ai còn nhớ tới cơm tối này! Anh Tô Văn anh còn là người địa cầu sao? Tôi kinh ngạc há miệng, cuối cùng vẫn là cúi đầu, dời bước đi về phía phòng bếp. . .
Tác giả :
Hoàn Hoàn