Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế
Chương 15: Một lần đủ rồi
Dọc đường từ thang máy cho đến bãi đỗ xe, cả hai người đều không nói chuyện với nhau.
Hạ Phong tựa người trong thang máy bộ dáng như đang vội vàng; còn Nhậm Mộ hai tay từ đầu đến cuối vẫn đút trong túi quần, giả bộ lạnh lùng. Nói thẳng ra chính là: cả hai đều không biết phải nói chuyện gì với đối phương.
Trong mắt Hạ Phong, Nhậm Mộ chính là xem Thần Việt không vừa mắt, phỏng chừng còn có ý đồ muốn hành hung Thần Việt, nói chuyện cùng hắn không khác gì chính đi tìm mất mặt.
Trong mắt Nhậm Mộ, anh thực sự xem thường loại tội phạm như Thần Việt, cũng không muốn cùng hắn ta nói chuyện, nhưng khi nghĩ đến tên tội phạm này có vài điểm giống Hạ Phong anh lại muốn biết nguyên nhân. Nhưng hắn ta không lên tiếng bản thân cũng không tiện mở miệng.
Hạ Phong đứng trước chiếc SLR, nhìn cánh xe từ từ mở ra, nội tâm cậu xúc động không thôi. Vuốt lên đầu xe, cậu cảm nhận máu nóng trong người không ngừng sôi trào, từng tế bào đều muốn nổ tung.
Tên nhị thế tổ Nhậm Mộ này chẳng những có SLS mà còn có cả SLR…
Đời trước, cậu vất vả lắm mới đặt được một chiếc SLR, nhưng nhân viên bán hàng nói tối thiểu cũng phải ba năm mới có được xe. Kết quả xe còn chưa đến cậu đã chết.
Trước kia cậu chết sớm không hưởng thụ được, hiện tại ngồi lên xe coi như là an ủi.
Chịu không được bộ dạng của Hạ Phong, Nhậm Mộ trừng mắt nói: “Xem đủ chưa? Lên xe!”
“Đương nhiên… xem đủ rồi”. Loại hàng thượng đẳng này muốn Hạ Phong không ăn không uống chỉ nhìn nó cũng có thể sống được. Đôi tay lưu luyến mãi không muốn rời nhưng cuối cùng cậu cũng phải vào trong xe. Thắt chặt dây an toàn sau, chiếc xe như quỷ muốn đi đầu thai lao nhanh về phía trước, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Hạ Phong không nhìn đường mà hết sức chuyên chú đánh giá nội thất trong xe.
Loại siêu xe này cậu thực sự rất muốn có.
“A, tắc đường”. Nhìn hàng xe chạy dài phía trước, Hạ Phong không khỏi than thở. Hội kí tên chắc chắn là đến muộn.
Nhậm Mộ quét mắt nhìn cậu, nhanh chóng đánh tay lái, quay đầu đi về hướng ngược lại.
“Ông chủ Nhậm… Hình như là đi nhầm hướng rồi” Hạ Phong nhớ rõ Tô Ôn nói hội kí tên sẽ được tổ chức ở Quảng trường trung tâm, Nhậm Mộ định đi đâu?
Nhậm Mộ làm như không nghe thấy, tiếp tục lái xe. Hạ Phong định nhắc nhở nhưng còn chưa kịp nói đã thấy Nhậm Mộ mở miệng…
Hạ Phong nghiêng mặt qua nhìn, Nhậm Mộ không nói gì mà chỉ liếc mắt…
Một lát sau, Hạ Phong rốt cuộc biết hắn muốn đi đâu – Tả Tuyên Sơn, sau ngược trở về Quảng trường. Cách đi này chẳng khác với việc ngồi chờ trong xe là bao.
Đi đến Tả Tuyền Sơn mất khoảng 6 phút, đây là tốc độ nhanh nhất của Hạ Phong. Bây giờ là ban ngày nên chắc chắn sẽ có xe đi, qua những đoạn cua quá nhanh rất dễ gặp tai nạn.
Hạ Phong buộc lại dây an toàn, tránh lúc Nhậm Mộ đi quá nhanh lại bị va đập gì đó. Nhưng hành động này lại được hiểu thành xúc phạm danh dự Xa quỷ Nhậm Mộ.
Khóe mắt Nhậm Mộ liếc về phía Hạ Phong, “Như thế nào, sợ chết sao?”
Hạ Phong giật mình một chút.
Cậu đã chết qua một lần, phải sợ cái gì? Nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn ném ra một đáp án mà người bình thường sẽ nói, hơn nữa còn là ngữ khí của kẻ sợ chết: “Sợ! Đương nhiên là sợ! Hơn nữa là sợ chết! Loại sự tình này có một lần kinh nghiệm là đủ rồi, lại thêm lần nữa tôi chịu không được!” Một lần là đủ rồi, nếu thêm lần nữa thì cậu cũng quá xui xẻo đi.
Nhậm Mộ cong cong khóe miệng, cười đầy khinh miệt.
Hạ Phong đương nhiên không phát hiện mà vẫn tiếp tục thưởng thức kết cấu nội thất của chiếc SLR.
Xe chạy càng ngày càng nhanh, khi vượt qua khúc của cũng trên 120km/h. Trên đường đi vắng xe Nhậm Mộ lại càng khoa trương hơn, đi đến tốc độ tối đa.
Hạ Phong nhìn đồng hồ, 2h54’, còn 6 phút nữa.
Trước mặt là sáu khúc cua liên tiếp, Nhậm Mộ lúc đua xe cũng từng vượt qua, nhưng cậu vẫn hi vọng phía trước là con đường thẳng tắp rộng thênh thang, đừng có liên quan gì đến cái người Nhậm Mộ đi xe không muốn sống này, đến cả khúc cua nguy hiểm mà cũng coi như trò đùa.
Lúc vào cua, không biết do Nhậm Mộ vô tình hay cố ý mà liếc Hạ Phong một cái. Mà Hạ Phong ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm đồng hồ, thay Nhậm Mộ tính qua sáu khúc cua liên tiếp thì mất bao nhiêu thời gian.
“Tội phạm, ngồi cho vững vào!” Vừa nói xong, Nhậm Mộ liền nhanh chóng đánh tay lái, giậm phanh, đuôi xe theo quán tính di chuyển tạo thành một đường cong xinh đẹp. Còn chưa ra khỏi khúc cua đã truyền đến tiếng gầm của Hạ Phong:
“Tội phạm cái con mẹ nhà ngươi!”
Tội phạm, đối với Hạ Phong mà nói chính là nhục mạ, là một từ đầy oan uổng.
“Như thế nào, tôi nói sai sao?”
Hạ Phong không có lời nào để nói, đành ngoan ngoãn im lặng. Nếu không phải nể hắn là đại cổ đông, là ông chủ của mình, lại thêm bây giờ đang ở trên xe của người ta thì Hạ Phong khẳng định sẽ đánh cho hắn một trận!
Chính là Nhậm Mộ tựa hồ muốn nhắc đi nhắc lại chuyện đấy.
Qua xong khúc cua đầu tiên, Nhậm Mộ nói: “Đừng tưởng rằng có Tào Tuấn làm chỗ dựa cho cậu mà có thể không coi ai ra gì. Hai ngày này tôi đang suy nghĩ bao giờ có thể khai thác được triệt để giá trị của cậu. Đến lúc đó tôi liền có thể danh chính ngôn thuận đá cậu ra khỏi công ty của tôi. Cậu cảm thấy thế nào, tội phạm”.
Lại là tội phạm, Hạ Phong bốc hỏa.
“Tôi là tội phạm, mẹ kiếp, tôi là tội phạm thì anh là thằng bị cắm sừng cả đời!”
Để cho một người về sau không gọi cái án oan uổng của mình, phương thức tốt nhất chính là đánh hắn một trận, để hắn ghi nhớ thật lâu. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Quân tử báo thù mười năm không muộn, cậu còn có rất nhiều thời gian. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhậm Mộ biến sắc, khuôn mặt thối đến không chịu được, cầm tay lái lạnh lùng nói: “Có gan thì nói lại lần nữa xem, tội phạm”. Chiếc xe theo điều khiển lắc thân mình xinh đẹp qua cua thứ ba…
Lại một lần nữa là tội phạm làm Hạ Phong phóng hỏa. Hơi hơi nghiêng đầu, hai mắt như lửa cháy bốc hừng hực. Mà Nhậm Mộ mười phần khiêu khích nhìn Hạ Phong.
“Con—“
Mấy chữ còn lại chưa kịp nói ra Hạ Phong đã nhìn thấy một chiếc Ferrari từ sau cua thứ tư lao tới, mà tầm mắt của Nhậm Mộ vẫn đang đặt trên người Hạ Phong.
“Shit! Nhìn đường đi!!” Hạ Phong xoay người ra bẻ tay lái đưa xe hướng ra lề đường. Hạ Phong đột nhiên bắt tay lái khiến Nhậm Mộ vô ý thức giẫm phanh xe.
Chiếc Ferrari chạy nước rút nghiến lên đường đất, chạy một hồi mới dần ổn định lại.
Phanh xe đột ngột khiến đuôi xe SLR văng ra, đầu xe xoay vòng một hồi. Nhậm Mộ và Hạ Phong ngồi trong xe cũng cảm tưởng mình sắp bay ra ngoài đến nơi, gần như sẽ đâm đầu xuống vực…
Hai xe xoay vòng rốt cục ngừng lại.
(Edit cái đoạn này chắc mình cũng muốn điên mất, không hiểu cũng đừng ném đá mình, mình bất lực rồi, huhu)
Dính chặt vào ghế ngồi, Hạ Phong nặng nề thở ra. Nhậm Mộ cũng không tốt hơn là bao, cả người ở trên ghế, hai tay rũ xuống.
Cả hai đều giỏi đua xe, chỉ sợ cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này. Trước kia tập luyện đều ở trên đường bằng, cho dù đường núi cũng đã chắn đường, căn bản sẽ không có chướng ngại gì.
“Này, anh không sao chứ?” Hạ Phong hỏi.
Nhậm Mộ quay đầu nhìn cậu một cái, không nói chuyện.
Bên kia Ferrari cũng không xảy ra chuyện gì, chậm rãi tắt động cơ, sau đó dừng lại. Nhậm Mộ cũng đem xe ngừng lại sau đó xuống xe.
Hạ Phong thấy hắn xuống xe cũng đi theo xuống.
Chủ nhân chiếc Ferrari hiện ra, Hạ Phong nở nụ cười. Người này tựa hồ vĩnh viễn là hình tượng bad boy như vậy, tóc đánh rối tinh rối mù, hoa tai sáng lấp lánh, áo trong không thấy hai hàng cúc áo trên cùng, lộ ra bộ ngực vạm vỡ.
Ăn mặc như vậy, tựa hồ là bộ dáng xem ai cũng không thuận mắt.
Cao Xuyên vừa nhìn thấy Nhậm Mộ và Hạ Phong thì nhíu mày khó chịu, sau đó lên xe rời đi.
“Thất thần làm cái gì? Đi thôi!” Nhậm Mộ thấy Hạ Phong ngây ngốc nhìn liền nhịn không được rống lên.
Hạ Phong ngoan ngoãn lên xe.
Thẳng đến quảng trường, hai người một câu cũng không nói. Nhậm Mộ vẻ mặt như bị ai đó thiếu nợ mấy trăm vạn không trả, nghiêm mặt lái xe, Hạ Phong thì vội vàng kiểm tra chính mình, nhìn xem quần áo tóc tai có vấn đề gì không.
Sau khi xuống xe, Hạ Phong ngay cả một câu cám ơn cũng không có đã chạy vội vào trong.
Nhìn bóng lưng người phía trước, Nhậm Mộ móc tờ giấy từ trong túi quần ra.
Trên mặt giấy chữ kí cũng không quá đẹp, không có gì đặc biệt, chỉ là bút tích rất giống một người.
Hạ Phong tựa người trong thang máy bộ dáng như đang vội vàng; còn Nhậm Mộ hai tay từ đầu đến cuối vẫn đút trong túi quần, giả bộ lạnh lùng. Nói thẳng ra chính là: cả hai đều không biết phải nói chuyện gì với đối phương.
Trong mắt Hạ Phong, Nhậm Mộ chính là xem Thần Việt không vừa mắt, phỏng chừng còn có ý đồ muốn hành hung Thần Việt, nói chuyện cùng hắn không khác gì chính đi tìm mất mặt.
Trong mắt Nhậm Mộ, anh thực sự xem thường loại tội phạm như Thần Việt, cũng không muốn cùng hắn ta nói chuyện, nhưng khi nghĩ đến tên tội phạm này có vài điểm giống Hạ Phong anh lại muốn biết nguyên nhân. Nhưng hắn ta không lên tiếng bản thân cũng không tiện mở miệng.
Hạ Phong đứng trước chiếc SLR, nhìn cánh xe từ từ mở ra, nội tâm cậu xúc động không thôi. Vuốt lên đầu xe, cậu cảm nhận máu nóng trong người không ngừng sôi trào, từng tế bào đều muốn nổ tung.
Tên nhị thế tổ Nhậm Mộ này chẳng những có SLS mà còn có cả SLR…
Đời trước, cậu vất vả lắm mới đặt được một chiếc SLR, nhưng nhân viên bán hàng nói tối thiểu cũng phải ba năm mới có được xe. Kết quả xe còn chưa đến cậu đã chết.
Trước kia cậu chết sớm không hưởng thụ được, hiện tại ngồi lên xe coi như là an ủi.
Chịu không được bộ dạng của Hạ Phong, Nhậm Mộ trừng mắt nói: “Xem đủ chưa? Lên xe!”
“Đương nhiên… xem đủ rồi”. Loại hàng thượng đẳng này muốn Hạ Phong không ăn không uống chỉ nhìn nó cũng có thể sống được. Đôi tay lưu luyến mãi không muốn rời nhưng cuối cùng cậu cũng phải vào trong xe. Thắt chặt dây an toàn sau, chiếc xe như quỷ muốn đi đầu thai lao nhanh về phía trước, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Hạ Phong không nhìn đường mà hết sức chuyên chú đánh giá nội thất trong xe.
Loại siêu xe này cậu thực sự rất muốn có.
“A, tắc đường”. Nhìn hàng xe chạy dài phía trước, Hạ Phong không khỏi than thở. Hội kí tên chắc chắn là đến muộn.
Nhậm Mộ quét mắt nhìn cậu, nhanh chóng đánh tay lái, quay đầu đi về hướng ngược lại.
“Ông chủ Nhậm… Hình như là đi nhầm hướng rồi” Hạ Phong nhớ rõ Tô Ôn nói hội kí tên sẽ được tổ chức ở Quảng trường trung tâm, Nhậm Mộ định đi đâu?
Nhậm Mộ làm như không nghe thấy, tiếp tục lái xe. Hạ Phong định nhắc nhở nhưng còn chưa kịp nói đã thấy Nhậm Mộ mở miệng…
Hạ Phong nghiêng mặt qua nhìn, Nhậm Mộ không nói gì mà chỉ liếc mắt…
Một lát sau, Hạ Phong rốt cuộc biết hắn muốn đi đâu – Tả Tuyên Sơn, sau ngược trở về Quảng trường. Cách đi này chẳng khác với việc ngồi chờ trong xe là bao.
Đi đến Tả Tuyền Sơn mất khoảng 6 phút, đây là tốc độ nhanh nhất của Hạ Phong. Bây giờ là ban ngày nên chắc chắn sẽ có xe đi, qua những đoạn cua quá nhanh rất dễ gặp tai nạn.
Hạ Phong buộc lại dây an toàn, tránh lúc Nhậm Mộ đi quá nhanh lại bị va đập gì đó. Nhưng hành động này lại được hiểu thành xúc phạm danh dự Xa quỷ Nhậm Mộ.
Khóe mắt Nhậm Mộ liếc về phía Hạ Phong, “Như thế nào, sợ chết sao?”
Hạ Phong giật mình một chút.
Cậu đã chết qua một lần, phải sợ cái gì? Nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn ném ra một đáp án mà người bình thường sẽ nói, hơn nữa còn là ngữ khí của kẻ sợ chết: “Sợ! Đương nhiên là sợ! Hơn nữa là sợ chết! Loại sự tình này có một lần kinh nghiệm là đủ rồi, lại thêm lần nữa tôi chịu không được!” Một lần là đủ rồi, nếu thêm lần nữa thì cậu cũng quá xui xẻo đi.
Nhậm Mộ cong cong khóe miệng, cười đầy khinh miệt.
Hạ Phong đương nhiên không phát hiện mà vẫn tiếp tục thưởng thức kết cấu nội thất của chiếc SLR.
Xe chạy càng ngày càng nhanh, khi vượt qua khúc của cũng trên 120km/h. Trên đường đi vắng xe Nhậm Mộ lại càng khoa trương hơn, đi đến tốc độ tối đa.
Hạ Phong nhìn đồng hồ, 2h54’, còn 6 phút nữa.
Trước mặt là sáu khúc cua liên tiếp, Nhậm Mộ lúc đua xe cũng từng vượt qua, nhưng cậu vẫn hi vọng phía trước là con đường thẳng tắp rộng thênh thang, đừng có liên quan gì đến cái người Nhậm Mộ đi xe không muốn sống này, đến cả khúc cua nguy hiểm mà cũng coi như trò đùa.
Lúc vào cua, không biết do Nhậm Mộ vô tình hay cố ý mà liếc Hạ Phong một cái. Mà Hạ Phong ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm đồng hồ, thay Nhậm Mộ tính qua sáu khúc cua liên tiếp thì mất bao nhiêu thời gian.
“Tội phạm, ngồi cho vững vào!” Vừa nói xong, Nhậm Mộ liền nhanh chóng đánh tay lái, giậm phanh, đuôi xe theo quán tính di chuyển tạo thành một đường cong xinh đẹp. Còn chưa ra khỏi khúc cua đã truyền đến tiếng gầm của Hạ Phong:
“Tội phạm cái con mẹ nhà ngươi!”
Tội phạm, đối với Hạ Phong mà nói chính là nhục mạ, là một từ đầy oan uổng.
“Như thế nào, tôi nói sai sao?”
Hạ Phong không có lời nào để nói, đành ngoan ngoãn im lặng. Nếu không phải nể hắn là đại cổ đông, là ông chủ của mình, lại thêm bây giờ đang ở trên xe của người ta thì Hạ Phong khẳng định sẽ đánh cho hắn một trận!
Chính là Nhậm Mộ tựa hồ muốn nhắc đi nhắc lại chuyện đấy.
Qua xong khúc cua đầu tiên, Nhậm Mộ nói: “Đừng tưởng rằng có Tào Tuấn làm chỗ dựa cho cậu mà có thể không coi ai ra gì. Hai ngày này tôi đang suy nghĩ bao giờ có thể khai thác được triệt để giá trị của cậu. Đến lúc đó tôi liền có thể danh chính ngôn thuận đá cậu ra khỏi công ty của tôi. Cậu cảm thấy thế nào, tội phạm”.
Lại là tội phạm, Hạ Phong bốc hỏa.
“Tôi là tội phạm, mẹ kiếp, tôi là tội phạm thì anh là thằng bị cắm sừng cả đời!”
Để cho một người về sau không gọi cái án oan uổng của mình, phương thức tốt nhất chính là đánh hắn một trận, để hắn ghi nhớ thật lâu. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Quân tử báo thù mười năm không muộn, cậu còn có rất nhiều thời gian. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhậm Mộ biến sắc, khuôn mặt thối đến không chịu được, cầm tay lái lạnh lùng nói: “Có gan thì nói lại lần nữa xem, tội phạm”. Chiếc xe theo điều khiển lắc thân mình xinh đẹp qua cua thứ ba…
Lại một lần nữa là tội phạm làm Hạ Phong phóng hỏa. Hơi hơi nghiêng đầu, hai mắt như lửa cháy bốc hừng hực. Mà Nhậm Mộ mười phần khiêu khích nhìn Hạ Phong.
“Con—“
Mấy chữ còn lại chưa kịp nói ra Hạ Phong đã nhìn thấy một chiếc Ferrari từ sau cua thứ tư lao tới, mà tầm mắt của Nhậm Mộ vẫn đang đặt trên người Hạ Phong.
“Shit! Nhìn đường đi!!” Hạ Phong xoay người ra bẻ tay lái đưa xe hướng ra lề đường. Hạ Phong đột nhiên bắt tay lái khiến Nhậm Mộ vô ý thức giẫm phanh xe.
Chiếc Ferrari chạy nước rút nghiến lên đường đất, chạy một hồi mới dần ổn định lại.
Phanh xe đột ngột khiến đuôi xe SLR văng ra, đầu xe xoay vòng một hồi. Nhậm Mộ và Hạ Phong ngồi trong xe cũng cảm tưởng mình sắp bay ra ngoài đến nơi, gần như sẽ đâm đầu xuống vực…
Hai xe xoay vòng rốt cục ngừng lại.
(Edit cái đoạn này chắc mình cũng muốn điên mất, không hiểu cũng đừng ném đá mình, mình bất lực rồi, huhu)
Dính chặt vào ghế ngồi, Hạ Phong nặng nề thở ra. Nhậm Mộ cũng không tốt hơn là bao, cả người ở trên ghế, hai tay rũ xuống.
Cả hai đều giỏi đua xe, chỉ sợ cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này. Trước kia tập luyện đều ở trên đường bằng, cho dù đường núi cũng đã chắn đường, căn bản sẽ không có chướng ngại gì.
“Này, anh không sao chứ?” Hạ Phong hỏi.
Nhậm Mộ quay đầu nhìn cậu một cái, không nói chuyện.
Bên kia Ferrari cũng không xảy ra chuyện gì, chậm rãi tắt động cơ, sau đó dừng lại. Nhậm Mộ cũng đem xe ngừng lại sau đó xuống xe.
Hạ Phong thấy hắn xuống xe cũng đi theo xuống.
Chủ nhân chiếc Ferrari hiện ra, Hạ Phong nở nụ cười. Người này tựa hồ vĩnh viễn là hình tượng bad boy như vậy, tóc đánh rối tinh rối mù, hoa tai sáng lấp lánh, áo trong không thấy hai hàng cúc áo trên cùng, lộ ra bộ ngực vạm vỡ.
Ăn mặc như vậy, tựa hồ là bộ dáng xem ai cũng không thuận mắt.
Cao Xuyên vừa nhìn thấy Nhậm Mộ và Hạ Phong thì nhíu mày khó chịu, sau đó lên xe rời đi.
“Thất thần làm cái gì? Đi thôi!” Nhậm Mộ thấy Hạ Phong ngây ngốc nhìn liền nhịn không được rống lên.
Hạ Phong ngoan ngoãn lên xe.
Thẳng đến quảng trường, hai người một câu cũng không nói. Nhậm Mộ vẻ mặt như bị ai đó thiếu nợ mấy trăm vạn không trả, nghiêm mặt lái xe, Hạ Phong thì vội vàng kiểm tra chính mình, nhìn xem quần áo tóc tai có vấn đề gì không.
Sau khi xuống xe, Hạ Phong ngay cả một câu cám ơn cũng không có đã chạy vội vào trong.
Nhìn bóng lưng người phía trước, Nhậm Mộ móc tờ giấy từ trong túi quần ra.
Trên mặt giấy chữ kí cũng không quá đẹp, không có gì đặc biệt, chỉ là bút tích rất giống một người.
Tác giả :
Giới Thuần