Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Chương 56
Tả Thiệu Khanh vô số lần trong đêm cô độc một mình đi vào hậu viện Phúc Nguyệt Lâu, ngồi cái ghế Lục Tranh đã từng ngồi, nằm cái giường hắn đã từng ngủ, vuốt trà cụ Lục Tranh từng dùng, nghĩ đến nnam nhân kia hiện tại sẽ ở đâu, sẽ đang làm cái gì, bên cạnh phải hay không có người vờn quanh, tiểu nhân nịnh nọt?
Mà Lục Tranh được y nhớ thương kì thật cũng không có tốt như trong tưởng tượng của y.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế Thiên Phượng vừa mới đăng cơ không lâu đối diện với bàn cờ minh tư khổ tưởng (vắt hết óc, khổ sở suy nghĩ), cuối cùng cười lớn một tiếng bỏ qua quân cờ nói: “Mấy năm không gặp, tài đánh cờ của ngươi rõ ràng vẫn tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi ở Bắc Cương còn có thời gian đánh cờ?”
Lục Tranh một thân thường phục, đoan chính ngồi đối diện với Chiến Viên Phong, trên mặt không có một tia biểu cảm, nhàn nhạt trả lời: “Ngẫu nhiên.”
Chiến Viên Phong ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn là bộ dáng cười dịu dàng, dù sao khi hắn ta tịch biên gia sản của một triều thần nào đó, hắn ta cũng có thể mỉmcười chúc phúc người nhà đó lên đường bình an.
Chiến Viên Phong năm đó còn chưa phải thái tử biểu hiện cũng không hề nổi bật, so với Đại hoàng tử am hiểu quân sự mưu lược và Tam hoàng tử tài văn chương xuấtchúng, quả thật có chút ảm đạm không vẻ vang.
Chỉ có điều,nhân duyên của hắn ta quả thực không tệ, mặc cho ai nâng đỡ vị hoàngtử này cũng sẽ không nói xấu, hơn nữa, trong khoảng thời gian cuối cùng lão hoàng đế bị bệnh nặng, biểu hiện hiếu thuận vô dục vô cầu nhất chính là vị điện hạ này.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Chiến Viên Phong tuyệt không phải giống như vẻ ngoài thân thiện hiền lành hắn ta biểu hiện ra, mà là một mãnh hổ khoát lên lớp da hồ ly.
“Ái khanh lần này xuôi nam chơi vui vẻ không?”
“Khá tốt.” Bỏ qua một bên bị người xếp đặt thiết kế vây công cùng nửa đường ám sát, xác thực cũng không tệ lắm.
“Nghe nói cứu ngươi là một thư sinh?”
“Ừm.”
“Thư sinh kia thật đáng kính. Nhớ rõ ngươi nhìn không vừa mắt nhất là thư sinh vănnhược, lần này lại được thư sinh cứu, không biết ở trong lòng là cảm giác như thếnào?”
“Khá tốt.”
“Nghe nói thư sinh kia còn là hậu nhân của Tả thái phó năm đó?”
“Ừm.”
“Nghe nói ngươi còn mày dạn mặt dày ở Tả phủ mấy ngày? Thậm chí có người truyềntin nói ngươi có ý định cùng Tả phủ kết thông gia, muốn thực hiện ước định năm đócủa Lão công gia và Tả thái phó hả?”
Lục Tranh liếc nhìn hắn ta, ngay cả một chữ cũng không đáp.
Chiến Viên Phong cũng mặc kệ hắn không đáp, tiếp tục hỏi: “Nghe nói ngươi truyềnlời cho Lễ bộ, đồng ý cho đệ tử Tả gia tham gia dự thi ân khoa lần này?”
“Ừm.”
“Vì ân cứu mạng của Tả gia? Ngươi cũng đã biết đây là đại bất kính đối với tiên đế.” Chiến Viên Phong giọng điệu nhàn nhạt nói.
“Ngươi để ý?” Lục Tranh ngẩng đầu, thầm nghĩ: Người bất kính nhất với tiên đế không phải là vị ngồi trước mặt này sao?
Trong chén thuốc hiếu tử phụng dưỡng, lại vụng trộm bỏ thuốc vào bên trong khiến cho bệnh tình lão hoàng đế nặng hơn, vị tiên đế này rốt cuộc là chết như thế nào còn khó nói.
Chiến Hiên Phong đột nhiên giận tái mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc vô cùng nói: “Ta cố ý đem ngũ hoàng muội gả cho ngươi, ý của ngươi như thế nào?”
Lục Tranh ngay cả mí cũng không động, lạnh lùng trả lời: “Không thế nào.”
“Ngươi hãy suy nghĩ một chút?” Chiến Viên Phong đứng dậy đi đến bên cửa sổ, haitay chắp sau lưng, bóng lưng tịch mịch: “Ngươi nên biết, phủ Trấn quốc công quang vinh hưng thịnh đến cực điểm, nếu như ngươi chỉ có một mình thì tốt, nếu không phải…” Có đế vương nào thật tâm yên tâm ở bên long ỷ của mình đang nằm một conmãnh hổ khổng lồ như vậy?
“Thần ngược lại là cam thâm tình nguyện làm tiểu dân thăng đấu.”
Nhiều thế hệ Lục gia làm tướng, vì Đại Ương bảo vệ biên cương, chết bao nhiêu người? Có thể nói cúc cụng tận tụy đến chết mới ngừng, nếu như thế vẫn không đổi lại sự tín nhiệm của hoàng đế, vậy cũng không thể nói gì hơn.
Chiến Viên Phong xoay người, đột nhiên thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, lại nở nụ cườitoe toét, hắn ta hướng ra phía ngoài rống lên một câu: “Đưa rượu và thức ăn vào,trẫm cùng với Quốc công gia uống một chén.”
Hai người dứt bỏ đề tài kia, coi như bình thản uống rượu, phần lớn thời gian là Chiến Viên Phong hỏi, Lục Tranh ngẫu nhiên trả lợi lại âm tiết đơn giản, lúc chẳngmuốn trả lời liền dùng ánh mắt truyền đạt đáp án.
Dù sao Chiến Viên Phong cũng đã quen với bộ dạng ít nói này của hắn, rất dễ dàngtừ trong ánh mắt của hắn đọc hiểu ý của hắn.
Muốn nói năm đó hắn ta còn là một hoàng tử, thân phận thậm chí so ra còn kém vị thiếu công gia này, hoàng tử có rất nhiều, tương lai lên ngôi chỉ có thể là một người, nhưng Lục gia cũng chỉ có một dòng độc đinh như vậy, vật hiếm là quý đặt ở trên con nối dòng giống như là chân lý.
“Những ngày này cánh cửa phủ Quốc công đều bị người đạp thủng?”
“Còn tốt.”
“Ha ha…trẫm không tin, nếu không Quốc công gia như thế nào sẽ ở ngự thư phòng của trẫm một lần dừng lại liền là cả nửa ngày…” Trước đây, người này nhưng ngay cả cửa cung cũng không muốn đi vào.
Nửa đêm ngày hôm ấy, Tả phủ tề tụ ở nhà chính ăn một bữa cơm đoàn viên, người Đại phòng Nhị phòng đều ở, ngoài trừ Tả Thục Viện đã xuất giá, tràng diện rất náo nhiệt, ít nhất trên mặt mọi người đều cười.
Tả Uẩn Văn liên tiếp nâng chén về phía Tả Uẩn Dương nâng chén, ba câu không rời Tả phủ tương lai sáng rọi, giống như ông ta có thể nhìn thấy đám con cháu đứng hàng triều đình, nhìn thấy Tả Thục Tuệ gả ra ngoài phong quang, nhìn thấy tình cảnh chính mình trở thành Tả gia gia chủ được mọi người hâm mộ.
Tả Uẩn Dương một chén rượu uống hết, cũng uống đến mặt đỏ, mấy ngày hôm trước ông nhận được chỉ thị đến từ kinh đô, qua hết năm này, buôn bán thủy vận của ông có thể nhanh chóng khuếch trương, lúc đó tiền kiếm được đều đếm đến mỏi tay.
Ngay cả Tả Thiệu Yến luôn mặt lạnh cũng có chút nhu hoà, nhất là lúc nhắc đến Hà thị có thai, niềm vui của người lần đầu tiên làm phụ thân nhìn một phát là thấy rõ.
Tả Thiệu Khanh không nhớ rõ kiếp trước vào lúc này đại tẩu có thai, tám phần là vì một loạt biến hóa dẫn đến tâm tình Tả Thiệu Yến biến hóa, đã không có gồng cùm xiềng xích tâm linh, khiến người cũng trở nên nhu hòa một chút, giữa phu thê cũng bắt đầu hòa hợp.
Tả Thiệu Lăng vẫn như cũ là đại thiếu gia quần là áo lượt, chỉ là bị Tả Uẩn Văn ân cần dạy bảo một trận, biết rõ trước mắt Tả gia không thể làm ra bất luận sai lầm gì, mới thu liễm được một chút.
Liễu Nhi cùng hắn ta trộn lẫn một khoảng thời gian cũng bởi vì thân phận thấp kém, vào không được trong phủ, thời gian dần qua Tả Thiệu Lăng cũng liền đối vớinàng phai nhạt dần.
Tả Thiệu Cẩn trong tất cả đám con cháu là vui sướng nhất, năm nay chuyện tốt liên tục, các trưởng bối cho tiền lì xì đều tăng thêm mấy vòng, nó nhận được cười không khép miệng.
Tả Thiệu Khanh duy trì vẻ mặt vui vẻ, từ đầu đến cuối nhìn tràng cảnh Tả gia vạn sự như ý, trong lòng nhịn không được nghĩ: Năm đó lúc chính mình xông vào Tả phủ báo thù, Tả gia lúc đó chẳng phải cũng là tình cảnh này sao? Chỉ thiếu đi mấy người Nhị phòng và mấy nữ nhi bị gả ra ngoài mà thôi.
“Đến, đến, Thiệu Khanh, Nhị thúc mời con một ly. Chúc mừng con đậu thi hương cao trung, kì thi mùa xuân sang nắm nhất định có thể đề tên bảng vàng.”
Tả Thiệu Khanh phục hồi tinh thần, nói: “Cảm ơn Nhị thúc.” Sau đó bưng chén rượu lên cùng Tả Uẩn Dương cạn ly, hai người trao đổi một ánh mắt khó hiểu, đồng thời uống một chén rượu.
Tả Uẩn Văn đối với đứa con thứ ba này là càng ngày càng hài lòng, trước kia lúc Nguyễn thị còn, ông ta yêu ai yêu cả đường đi, sau đó người thiếp ông ta yêu đi, ông ta cũng liền lạnh nhạt với thứ tử này, không nghĩ tới nó vậy mà có tiền đồ như vậy.
“Ha ha…Nhị đệ chớ khen nó, nó mới bao nhiêu tuổi, còn phải rèn luyện thêm vài năm nữa.”
Tả Uẩn Dương con mắt híp híp, đề nghị nói: “Tháng giêng này đệ vừa vặn phải lên phía Bắc thảo luận việc buôn bán, không bằng để cho hai chất nhị cùng đệ lên đường?”
Tả Uẩn Văn lông mày nhíu chặt, quẳng xuống chén rượu, không vui dạy dỗ: “Nhị đệ, nhà chúng ta trước kia không quan tước cả người nhẹ nhàng, làm nghề nghiệp gì cũng có thể, nhưng Thiệu Yến và Thiệu Khanh sắp nhập sĩ làm quan, việc làm ăn trên tay đệ phải hay không cũng nên tìm người tiếp quản?”
Tả Uẩn Dương khóe miệng co rút, nghĩ một đằng trả lời một cái: “Đại ca dạy bảo rất đúng. Chỉ là trên tay đệ làm một chút buôn bán nhỏ, chút lợi nhuận ấy cũng chỉ có thể chuẩn bị được một chút sính lễ cùng đồ cưới cho đứa nhỏ trong nhà mà thôi.”
Tả Uẩn Văn lắc đầu: “Tục nhân. Tiền tài chính là vật ngoài thân, lợi nhuận nhiều hơn nữa nhưng không có công danh ở trên người còn có tác dụng gì? Tương lai Thiệu Cẩn cũng là cần nhờ khoa cử, nếu dùng thân phận nhi thử của thương nhân đi thi, chỉ sợ đối với thanh danh có trướng ngại.”
“Ha ha…đại ca quá lo lắng, Thiệu Cẩn bây giờ còn nhỏ, chờ nó có thể có bản lĩnh này cũng phải mười tám năm nữa, đến lúc đó đệ đã già, muốn liều cũng liều không được nữa.”
Tả Thiệu Khanh cúi đầu ngửi ly rượu, khóe miệng cong cong, nhắc tới cái nhà này, người hiểu lí lẽ nhất chính là Nhị thúc cả người mang đầy hơi tiền này.
Xem ra chính mình tìm ông ta làm minh hữu cũng không tìm sai.
Tả Uẩn Văn cuối cùng cũng không đồng ý để cho các con cùng Nhị thúc lên đường, ngoài sáng nói không nên làm trễ nãi việc làm ăn của Nhị thúc, nhưng trong lòng thật ra lo lắng người đệ đệ này làm hư các con của ông ta.
Tả Thiệu Khanh ngược lại là rất động tâm, tiếng tăm thủy vận cũng có phần của y, nếu có thể biết một chút cũng không tệ.
Vừa định nháy mắt ra dấu cho Nhị thúc, chợt nghe Tả Uẩn Văn nói: “Tối nay đón giao thừa, người già và trẻ nhỏ liền được miễn, ngày mai còn phải cùng nhau đi từ đường bái tế tổ tiên, đừng để đến lúc đó chịu không được.”
Nhánh bên dòng họ Tả thị còn lại không ít, nhưng bởi vì chuyện năm đó, đa số đều độc lập đi ra ngoài, cũng không nguyện ý cùng nhất mạch bọn họ có quan hệ, ở lại đều là những lão nhân lời nói có trọng lượng.
Tả Thiệu Khanh nếu muốn dùng thân phận thứ tử thừa kế Tả gia, trừ phi nam đinh Đại phòng Tả gia đều chết hết, hoặc là bọn họ làm ra việc khiến cho lòng người căm phẫn, nếu không vị trí này như thế nào cũng không tới lượt y.
Xem ra y có thể để cho Nhị thúc bắt đầu ở trong dòng họ hành động một chút, mọi người đều có nhược điểm, chỉ cần cam lòng tốn bạc , sẽ có thể nắm được nhược điểm, trước tiên đem đám lão gia hỏa kia lung lạc một chút cũng không có chỗ nào xấu.
Mà Lục Tranh được y nhớ thương kì thật cũng không có tốt như trong tưởng tượng của y.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế Thiên Phượng vừa mới đăng cơ không lâu đối diện với bàn cờ minh tư khổ tưởng (vắt hết óc, khổ sở suy nghĩ), cuối cùng cười lớn một tiếng bỏ qua quân cờ nói: “Mấy năm không gặp, tài đánh cờ của ngươi rõ ràng vẫn tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi ở Bắc Cương còn có thời gian đánh cờ?”
Lục Tranh một thân thường phục, đoan chính ngồi đối diện với Chiến Viên Phong, trên mặt không có một tia biểu cảm, nhàn nhạt trả lời: “Ngẫu nhiên.”
Chiến Viên Phong ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn là bộ dáng cười dịu dàng, dù sao khi hắn ta tịch biên gia sản của một triều thần nào đó, hắn ta cũng có thể mỉmcười chúc phúc người nhà đó lên đường bình an.
Chiến Viên Phong năm đó còn chưa phải thái tử biểu hiện cũng không hề nổi bật, so với Đại hoàng tử am hiểu quân sự mưu lược và Tam hoàng tử tài văn chương xuấtchúng, quả thật có chút ảm đạm không vẻ vang.
Chỉ có điều,nhân duyên của hắn ta quả thực không tệ, mặc cho ai nâng đỡ vị hoàngtử này cũng sẽ không nói xấu, hơn nữa, trong khoảng thời gian cuối cùng lão hoàng đế bị bệnh nặng, biểu hiện hiếu thuận vô dục vô cầu nhất chính là vị điện hạ này.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Chiến Viên Phong tuyệt không phải giống như vẻ ngoài thân thiện hiền lành hắn ta biểu hiện ra, mà là một mãnh hổ khoát lên lớp da hồ ly.
“Ái khanh lần này xuôi nam chơi vui vẻ không?”
“Khá tốt.” Bỏ qua một bên bị người xếp đặt thiết kế vây công cùng nửa đường ám sát, xác thực cũng không tệ lắm.
“Nghe nói cứu ngươi là một thư sinh?”
“Ừm.”
“Thư sinh kia thật đáng kính. Nhớ rõ ngươi nhìn không vừa mắt nhất là thư sinh vănnhược, lần này lại được thư sinh cứu, không biết ở trong lòng là cảm giác như thếnào?”
“Khá tốt.”
“Nghe nói thư sinh kia còn là hậu nhân của Tả thái phó năm đó?”
“Ừm.”
“Nghe nói ngươi còn mày dạn mặt dày ở Tả phủ mấy ngày? Thậm chí có người truyềntin nói ngươi có ý định cùng Tả phủ kết thông gia, muốn thực hiện ước định năm đócủa Lão công gia và Tả thái phó hả?”
Lục Tranh liếc nhìn hắn ta, ngay cả một chữ cũng không đáp.
Chiến Viên Phong cũng mặc kệ hắn không đáp, tiếp tục hỏi: “Nghe nói ngươi truyềnlời cho Lễ bộ, đồng ý cho đệ tử Tả gia tham gia dự thi ân khoa lần này?”
“Ừm.”
“Vì ân cứu mạng của Tả gia? Ngươi cũng đã biết đây là đại bất kính đối với tiên đế.” Chiến Viên Phong giọng điệu nhàn nhạt nói.
“Ngươi để ý?” Lục Tranh ngẩng đầu, thầm nghĩ: Người bất kính nhất với tiên đế không phải là vị ngồi trước mặt này sao?
Trong chén thuốc hiếu tử phụng dưỡng, lại vụng trộm bỏ thuốc vào bên trong khiến cho bệnh tình lão hoàng đế nặng hơn, vị tiên đế này rốt cuộc là chết như thế nào còn khó nói.
Chiến Hiên Phong đột nhiên giận tái mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc vô cùng nói: “Ta cố ý đem ngũ hoàng muội gả cho ngươi, ý của ngươi như thế nào?”
Lục Tranh ngay cả mí cũng không động, lạnh lùng trả lời: “Không thế nào.”
“Ngươi hãy suy nghĩ một chút?” Chiến Viên Phong đứng dậy đi đến bên cửa sổ, haitay chắp sau lưng, bóng lưng tịch mịch: “Ngươi nên biết, phủ Trấn quốc công quang vinh hưng thịnh đến cực điểm, nếu như ngươi chỉ có một mình thì tốt, nếu không phải…” Có đế vương nào thật tâm yên tâm ở bên long ỷ của mình đang nằm một conmãnh hổ khổng lồ như vậy?
“Thần ngược lại là cam thâm tình nguyện làm tiểu dân thăng đấu.”
Nhiều thế hệ Lục gia làm tướng, vì Đại Ương bảo vệ biên cương, chết bao nhiêu người? Có thể nói cúc cụng tận tụy đến chết mới ngừng, nếu như thế vẫn không đổi lại sự tín nhiệm của hoàng đế, vậy cũng không thể nói gì hơn.
Chiến Viên Phong xoay người, đột nhiên thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, lại nở nụ cườitoe toét, hắn ta hướng ra phía ngoài rống lên một câu: “Đưa rượu và thức ăn vào,trẫm cùng với Quốc công gia uống một chén.”
Hai người dứt bỏ đề tài kia, coi như bình thản uống rượu, phần lớn thời gian là Chiến Viên Phong hỏi, Lục Tranh ngẫu nhiên trả lợi lại âm tiết đơn giản, lúc chẳngmuốn trả lời liền dùng ánh mắt truyền đạt đáp án.
Dù sao Chiến Viên Phong cũng đã quen với bộ dạng ít nói này của hắn, rất dễ dàngtừ trong ánh mắt của hắn đọc hiểu ý của hắn.
Muốn nói năm đó hắn ta còn là một hoàng tử, thân phận thậm chí so ra còn kém vị thiếu công gia này, hoàng tử có rất nhiều, tương lai lên ngôi chỉ có thể là một người, nhưng Lục gia cũng chỉ có một dòng độc đinh như vậy, vật hiếm là quý đặt ở trên con nối dòng giống như là chân lý.
“Những ngày này cánh cửa phủ Quốc công đều bị người đạp thủng?”
“Còn tốt.”
“Ha ha…trẫm không tin, nếu không Quốc công gia như thế nào sẽ ở ngự thư phòng của trẫm một lần dừng lại liền là cả nửa ngày…” Trước đây, người này nhưng ngay cả cửa cung cũng không muốn đi vào.
Nửa đêm ngày hôm ấy, Tả phủ tề tụ ở nhà chính ăn một bữa cơm đoàn viên, người Đại phòng Nhị phòng đều ở, ngoài trừ Tả Thục Viện đã xuất giá, tràng diện rất náo nhiệt, ít nhất trên mặt mọi người đều cười.
Tả Uẩn Văn liên tiếp nâng chén về phía Tả Uẩn Dương nâng chén, ba câu không rời Tả phủ tương lai sáng rọi, giống như ông ta có thể nhìn thấy đám con cháu đứng hàng triều đình, nhìn thấy Tả Thục Tuệ gả ra ngoài phong quang, nhìn thấy tình cảnh chính mình trở thành Tả gia gia chủ được mọi người hâm mộ.
Tả Uẩn Dương một chén rượu uống hết, cũng uống đến mặt đỏ, mấy ngày hôm trước ông nhận được chỉ thị đến từ kinh đô, qua hết năm này, buôn bán thủy vận của ông có thể nhanh chóng khuếch trương, lúc đó tiền kiếm được đều đếm đến mỏi tay.
Ngay cả Tả Thiệu Yến luôn mặt lạnh cũng có chút nhu hoà, nhất là lúc nhắc đến Hà thị có thai, niềm vui của người lần đầu tiên làm phụ thân nhìn một phát là thấy rõ.
Tả Thiệu Khanh không nhớ rõ kiếp trước vào lúc này đại tẩu có thai, tám phần là vì một loạt biến hóa dẫn đến tâm tình Tả Thiệu Yến biến hóa, đã không có gồng cùm xiềng xích tâm linh, khiến người cũng trở nên nhu hòa một chút, giữa phu thê cũng bắt đầu hòa hợp.
Tả Thiệu Lăng vẫn như cũ là đại thiếu gia quần là áo lượt, chỉ là bị Tả Uẩn Văn ân cần dạy bảo một trận, biết rõ trước mắt Tả gia không thể làm ra bất luận sai lầm gì, mới thu liễm được một chút.
Liễu Nhi cùng hắn ta trộn lẫn một khoảng thời gian cũng bởi vì thân phận thấp kém, vào không được trong phủ, thời gian dần qua Tả Thiệu Lăng cũng liền đối vớinàng phai nhạt dần.
Tả Thiệu Cẩn trong tất cả đám con cháu là vui sướng nhất, năm nay chuyện tốt liên tục, các trưởng bối cho tiền lì xì đều tăng thêm mấy vòng, nó nhận được cười không khép miệng.
Tả Thiệu Khanh duy trì vẻ mặt vui vẻ, từ đầu đến cuối nhìn tràng cảnh Tả gia vạn sự như ý, trong lòng nhịn không được nghĩ: Năm đó lúc chính mình xông vào Tả phủ báo thù, Tả gia lúc đó chẳng phải cũng là tình cảnh này sao? Chỉ thiếu đi mấy người Nhị phòng và mấy nữ nhi bị gả ra ngoài mà thôi.
“Đến, đến, Thiệu Khanh, Nhị thúc mời con một ly. Chúc mừng con đậu thi hương cao trung, kì thi mùa xuân sang nắm nhất định có thể đề tên bảng vàng.”
Tả Thiệu Khanh phục hồi tinh thần, nói: “Cảm ơn Nhị thúc.” Sau đó bưng chén rượu lên cùng Tả Uẩn Dương cạn ly, hai người trao đổi một ánh mắt khó hiểu, đồng thời uống một chén rượu.
Tả Uẩn Văn đối với đứa con thứ ba này là càng ngày càng hài lòng, trước kia lúc Nguyễn thị còn, ông ta yêu ai yêu cả đường đi, sau đó người thiếp ông ta yêu đi, ông ta cũng liền lạnh nhạt với thứ tử này, không nghĩ tới nó vậy mà có tiền đồ như vậy.
“Ha ha…Nhị đệ chớ khen nó, nó mới bao nhiêu tuổi, còn phải rèn luyện thêm vài năm nữa.”
Tả Uẩn Dương con mắt híp híp, đề nghị nói: “Tháng giêng này đệ vừa vặn phải lên phía Bắc thảo luận việc buôn bán, không bằng để cho hai chất nhị cùng đệ lên đường?”
Tả Uẩn Văn lông mày nhíu chặt, quẳng xuống chén rượu, không vui dạy dỗ: “Nhị đệ, nhà chúng ta trước kia không quan tước cả người nhẹ nhàng, làm nghề nghiệp gì cũng có thể, nhưng Thiệu Yến và Thiệu Khanh sắp nhập sĩ làm quan, việc làm ăn trên tay đệ phải hay không cũng nên tìm người tiếp quản?”
Tả Uẩn Dương khóe miệng co rút, nghĩ một đằng trả lời một cái: “Đại ca dạy bảo rất đúng. Chỉ là trên tay đệ làm một chút buôn bán nhỏ, chút lợi nhuận ấy cũng chỉ có thể chuẩn bị được một chút sính lễ cùng đồ cưới cho đứa nhỏ trong nhà mà thôi.”
Tả Uẩn Văn lắc đầu: “Tục nhân. Tiền tài chính là vật ngoài thân, lợi nhuận nhiều hơn nữa nhưng không có công danh ở trên người còn có tác dụng gì? Tương lai Thiệu Cẩn cũng là cần nhờ khoa cử, nếu dùng thân phận nhi thử của thương nhân đi thi, chỉ sợ đối với thanh danh có trướng ngại.”
“Ha ha…đại ca quá lo lắng, Thiệu Cẩn bây giờ còn nhỏ, chờ nó có thể có bản lĩnh này cũng phải mười tám năm nữa, đến lúc đó đệ đã già, muốn liều cũng liều không được nữa.”
Tả Thiệu Khanh cúi đầu ngửi ly rượu, khóe miệng cong cong, nhắc tới cái nhà này, người hiểu lí lẽ nhất chính là Nhị thúc cả người mang đầy hơi tiền này.
Xem ra chính mình tìm ông ta làm minh hữu cũng không tìm sai.
Tả Uẩn Văn cuối cùng cũng không đồng ý để cho các con cùng Nhị thúc lên đường, ngoài sáng nói không nên làm trễ nãi việc làm ăn của Nhị thúc, nhưng trong lòng thật ra lo lắng người đệ đệ này làm hư các con của ông ta.
Tả Thiệu Khanh ngược lại là rất động tâm, tiếng tăm thủy vận cũng có phần của y, nếu có thể biết một chút cũng không tệ.
Vừa định nháy mắt ra dấu cho Nhị thúc, chợt nghe Tả Uẩn Văn nói: “Tối nay đón giao thừa, người già và trẻ nhỏ liền được miễn, ngày mai còn phải cùng nhau đi từ đường bái tế tổ tiên, đừng để đến lúc đó chịu không được.”
Nhánh bên dòng họ Tả thị còn lại không ít, nhưng bởi vì chuyện năm đó, đa số đều độc lập đi ra ngoài, cũng không nguyện ý cùng nhất mạch bọn họ có quan hệ, ở lại đều là những lão nhân lời nói có trọng lượng.
Tả Thiệu Khanh nếu muốn dùng thân phận thứ tử thừa kế Tả gia, trừ phi nam đinh Đại phòng Tả gia đều chết hết, hoặc là bọn họ làm ra việc khiến cho lòng người căm phẫn, nếu không vị trí này như thế nào cũng không tới lượt y.
Xem ra y có thể để cho Nhị thúc bắt đầu ở trong dòng họ hành động một chút, mọi người đều có nhược điểm, chỉ cần cam lòng tốn bạc , sẽ có thể nắm được nhược điểm, trước tiên đem đám lão gia hỏa kia lung lạc một chút cũng không có chỗ nào xấu.
Tác giả :
Sương Minh