Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 50: Cưng chiều vợ
Edit: Bông
Ngày hôm sau, Cao Chí Bác dậy sớm hơn nhưng không đánh thức Hạ Dư Huy, rời giường mặc quần áo, rửa mặt chải đầu hẳn hoi rồi nhúng ướt khăn lông mang ra lau mặt cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy hừ hừ hai tiếng, Cao Chí Bác nhẹ giọng nói: "Là anh, không có việc gì, ngủ đi......"
Hạ Dư Huy mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Cao Chí Bác mặc quần áo cho Hạ Dư Huy rồi ôm lên.
Hạ Dư Huy cả người treo trên người Cao Chí Bác, vẫn ngủ say.
Hai người xuống lầu, mẹ Hạ thấy con trai mình nằm bò trên người Cao Chí Bác ngủ, nhíu mày định nói gì đó, Cao Chí Bác vội vàng đánh gãy: "Mẹ Phương, tối hôm qua Dương Dương đi ngủ muộn, cứ để em ấy ngủ thêm lúc nữa."
"Sao để thằng bé ngủ như vậy được?"
"Con ôm em ấy đi, đến trường rồi sẽ đánh thức em ấy."
Mẹ Hạ lắc đầu: "Con cứ chiều nó đi!"
Cao Chí Bác chớp chớp mắt: "Vợ con, con không chiều thì ai chiều!"
Mẹ Hạ không biết nói gì nữa: "Mang cơm sáng mẹ chuẩn bị cho hai đứa đi chưa?"
"Mang rồi ạ."
Cao Chí Bác nhìn thời gian, còn sớm, nửa tiếng nữa mới vào lớp. Xốc Hạ Dư Huy lên, trên vai đeo hai chiếc cặp, không đi xe đạp được, đành phải đi bộ.
Mẹ Hạ thấy vậy vội vàng nói: "Thế này thì bao giờ mới đến, để mẹ gọi xe cho hai đứa."
Cao Chí Bác nghĩ nghĩ: "Vâng."
Mẹ Hạ chạy nhanh ra ngoài đón xe.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy thật cẩn thận, bước lên xe, tạm biệt mẹ Hạ rồi quay sang nói với tài xế: "Bác ơi, đến trường tiểu học cạnh thành phố ạ, bác đi chậm một chút, cháu cảm ơn."
Tài xế nhìn hai đứa trẻ qua gương chiếu hậu, cố gắng đi chậm lại nhưng cũng chỉ mất 5' là đến nơi.
"Cậu bạn nhỏ, 3 đồng."
Cao Chí Bác lấy từ trong túi ra 100 đồng, đưa cho tài xế: "Không cần trả lại đâu ạ, bác dừng ở đây một lúc giúp cháu."
Tài xế nhìn tờ tiền, kinh ngạc không nói nên lời, là 100 đồng thật! Đứa trẻ này chắc trộm trong nhà rồi...mà hắn cũng chẳng cần quan tâm.
Tài xế cũng có mắt nhìn, cẩn thận xuống xe, ra bên ngoài hút thuốc.
Học sinh lục tục bước vào trường, đi qua xe Cao Chí Bác còn ngoảnh lại nhìn vài lần với vẻ mặt khó hiểu, đến rồi còn ngồi trên xe làm gì không biết.
Hạ Dư Huy dán mặt vào cổ Cao Chí Bác, người bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy mặt Cao Chí Bác.
Chuông vào học vang lên, Cao Chí Bác nhẹ nhàng đánh thức Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy mơ mơ màng màng mở mắt, có vẻ vẫn chưa ngủ đủ, ủy khuất hỏi: "Sao vậy?"
Cao Chí Bác hôn trán cậu: "Ngoan, dậy đi học, buổi trưa về nhà ngủ tiếp."
Hạ Dư Huy bĩu môi, ngồi thẳng dậy, mơ mơ màng màng nửa ngày mới phát hiện ra mình đang ngồi trong xe, trừng mắt nhìn cổng trường bên ngoài cửa sổ: "Đã đến trường rồi ạ?"
"Ừ, đi thôi, vào học rồi. Anh để bữa sáng trong cặp sách đấy, giờ giải lao nhớ ăn nhé! Tan học đợi anh tìm em, em không cần chạy lên đâu."
"Tại sao ạ?"
"Chân anh dài hơn!"
"Tan học em muốn ăn kem."
"Không được."
"Tại sao?"
"Không tốt cho răng."
"Nhưng em muốn ăn mà."
"Không được là không được."
"Tối hôm qua em học thuộc xong bảng phép nhân rồi! Em muốn được thưởng!"
"Anh mua cho em bộ đồ chơi Ultraman."
"Không! Em muốn ăn kem cơ! Anh ơi...anh..."
"...Được rồi, nhưng chỉ được một cái thôi đấy."
"Vâng! Yêu anh nhất!"
"Chỉ giỏi nịnh."
Ngày hôm sau, Cao Chí Bác dậy sớm hơn nhưng không đánh thức Hạ Dư Huy, rời giường mặc quần áo, rửa mặt chải đầu hẳn hoi rồi nhúng ướt khăn lông mang ra lau mặt cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy hừ hừ hai tiếng, Cao Chí Bác nhẹ giọng nói: "Là anh, không có việc gì, ngủ đi......"
Hạ Dư Huy mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Cao Chí Bác mặc quần áo cho Hạ Dư Huy rồi ôm lên.
Hạ Dư Huy cả người treo trên người Cao Chí Bác, vẫn ngủ say.
Hai người xuống lầu, mẹ Hạ thấy con trai mình nằm bò trên người Cao Chí Bác ngủ, nhíu mày định nói gì đó, Cao Chí Bác vội vàng đánh gãy: "Mẹ Phương, tối hôm qua Dương Dương đi ngủ muộn, cứ để em ấy ngủ thêm lúc nữa."
"Sao để thằng bé ngủ như vậy được?"
"Con ôm em ấy đi, đến trường rồi sẽ đánh thức em ấy."
Mẹ Hạ lắc đầu: "Con cứ chiều nó đi!"
Cao Chí Bác chớp chớp mắt: "Vợ con, con không chiều thì ai chiều!"
Mẹ Hạ không biết nói gì nữa: "Mang cơm sáng mẹ chuẩn bị cho hai đứa đi chưa?"
"Mang rồi ạ."
Cao Chí Bác nhìn thời gian, còn sớm, nửa tiếng nữa mới vào lớp. Xốc Hạ Dư Huy lên, trên vai đeo hai chiếc cặp, không đi xe đạp được, đành phải đi bộ.
Mẹ Hạ thấy vậy vội vàng nói: "Thế này thì bao giờ mới đến, để mẹ gọi xe cho hai đứa."
Cao Chí Bác nghĩ nghĩ: "Vâng."
Mẹ Hạ chạy nhanh ra ngoài đón xe.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy thật cẩn thận, bước lên xe, tạm biệt mẹ Hạ rồi quay sang nói với tài xế: "Bác ơi, đến trường tiểu học cạnh thành phố ạ, bác đi chậm một chút, cháu cảm ơn."
Tài xế nhìn hai đứa trẻ qua gương chiếu hậu, cố gắng đi chậm lại nhưng cũng chỉ mất 5' là đến nơi.
"Cậu bạn nhỏ, 3 đồng."
Cao Chí Bác lấy từ trong túi ra 100 đồng, đưa cho tài xế: "Không cần trả lại đâu ạ, bác dừng ở đây một lúc giúp cháu."
Tài xế nhìn tờ tiền, kinh ngạc không nói nên lời, là 100 đồng thật! Đứa trẻ này chắc trộm trong nhà rồi...mà hắn cũng chẳng cần quan tâm.
Tài xế cũng có mắt nhìn, cẩn thận xuống xe, ra bên ngoài hút thuốc.
Học sinh lục tục bước vào trường, đi qua xe Cao Chí Bác còn ngoảnh lại nhìn vài lần với vẻ mặt khó hiểu, đến rồi còn ngồi trên xe làm gì không biết.
Hạ Dư Huy dán mặt vào cổ Cao Chí Bác, người bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy mặt Cao Chí Bác.
Chuông vào học vang lên, Cao Chí Bác nhẹ nhàng đánh thức Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy mơ mơ màng màng mở mắt, có vẻ vẫn chưa ngủ đủ, ủy khuất hỏi: "Sao vậy?"
Cao Chí Bác hôn trán cậu: "Ngoan, dậy đi học, buổi trưa về nhà ngủ tiếp."
Hạ Dư Huy bĩu môi, ngồi thẳng dậy, mơ mơ màng màng nửa ngày mới phát hiện ra mình đang ngồi trong xe, trừng mắt nhìn cổng trường bên ngoài cửa sổ: "Đã đến trường rồi ạ?"
"Ừ, đi thôi, vào học rồi. Anh để bữa sáng trong cặp sách đấy, giờ giải lao nhớ ăn nhé! Tan học đợi anh tìm em, em không cần chạy lên đâu."
"Tại sao ạ?"
"Chân anh dài hơn!"
"Tan học em muốn ăn kem."
"Không được."
"Tại sao?"
"Không tốt cho răng."
"Nhưng em muốn ăn mà."
"Không được là không được."
"Tối hôm qua em học thuộc xong bảng phép nhân rồi! Em muốn được thưởng!"
"Anh mua cho em bộ đồ chơi Ultraman."
"Không! Em muốn ăn kem cơ! Anh ơi...anh..."
"...Được rồi, nhưng chỉ được một cái thôi đấy."
"Vâng! Yêu anh nhất!"
"Chỉ giỏi nịnh."
Tác giả :
Nhĩ Lai Ngã Khứ